Chương 47: Suy Tư Rối Bời
Phạm Đào
24/10/2023
Bội An thấy anh đứng nhìn khu nhà nơi đây thì liền lập tức nhíu mày lại
,ánh mắt thì tỏ vẻ không vui hình như anh ấy không thích nơi này thì
phải.Nói đi thì phải nói lại từ nhỏ anh ấy đã sống trong gia đình giàu
có thì làm sau quen với cuộc sống của dân thường như mình được chứ.
" Chủ tịch chúng ta lên thôi ,tôi đi trước dẫn đường cho " _ vừa nói xong cô liền đi lên trước, bước từng bước cầu thang cũng may là nhà cô ở tầng 2 nếu không sẽ đi rụng cái chân luôn cho mà xem .
" Cạch "
Bội An đẩy cửa bước vào , không gian nhà có hơi nhỏ nhưng đã được cô decor lại trông vô cùng đẹp mắt ,căn phòng thì cũng được dọn dẹp mỗi ngày nên mỗi khi về nhà cũng cảm thấy vui vẻ .Đối với cô nhà không phải là nơi để ngủ không mà nó còn là tổ ấm bình yên là một không gian để cô thư giãn nữa
Bội An cô bước vào trước rồi đi lại tủ giày lấy cho anh một đôi dép lê mang trong nhà .
" Chủ tịch ,dép lê của anh " _ Tuấn Thần nhìn cô có chút thừ người ra khi nhìn đối phương đặt dép lê xuống sàn nhà .
" Cảm ơn "
" Không có gì đây là việc nên làm " .
Sau đó thì anh cũng mang dép lê vào rồi đi vào trong phòng khách ngồi xuống,quả thật tuy nhà có chút nhỏ nhưng mọi thứ khá là sạch sẽ và ngăn nắp .
" Chủ tịch anh ngồi đây nghĩ ngơi đi tôi đi nấu bữa tối , dây cắm sạc thì được cắm ở trong phòng ngủ để tôi đi lấy cho anh "
" Không cần đâu tôi tự đi là được "
" Vâng ,vậy tôi vào nhà bếp trước" .
Sau khi được cô ấy dẫn đến phòng ngủ thì anh cũng đẩy cửa bước vào đập vào mắt anh là căn phòng này hơi nhỏ .Ở giữa phòng thì có một chiếc giường, tủ quần áo và một chiếc bàn làm việc nhỏ và vài món đồ linh tinh thôi .
Tuấn Thần bèn đi lại đầu giường cắm điện thoại mình vào ổ sạc ,sau đó có chút thuận tiện nên ngồi ở trên giường của cô luôn.Đặc biệt ở đầu giường có rất là nhiều gấu bông và vài bức ảnh nhỏ.
Anh cầm con gấu màu hồng trên tay cảm thấy có chút quen thuộc thì phải hình như anh đã gặp nó ở đâu rồi thì phải.
" Đúng rồi,hình như ngày đó là đi khu vui chơi"
Anh không nói gì cả chỉ vô thức mà ôm nó vào lòng rồi vuốt ve nó một chút . Không ngờ cô ấy lại giữ nó đến tận bây giờ .Quả thật là con gái ai ai cũng yêu thích gấu bông .
Lúc trước anh không hiểu rõ con người của cô ấy là như thế nào .Quá khứ không hiểu sao cứ dính vào Bội An là gặp đủ chuyện trên đời làm cho anh cảm thấy cô ấy cố tình tiếp cận anh .Đến khi ngày cuối cùng của cấp 3 khi cô ấy thừa nhận thích mình và cũng là người mà đã gửi thư tình suốt 3 năm trời lúc ấy trái tim không hề cảm nhận gì cả chỉ cảm thấy là cô gái này quá phiền phức nên liền lập tức từ chối với lại cuộc sống xung quanh cô có quá nhiều sự thù hờn ,ghét nhau nên anh cũng không có cảm tình gì cho lắm .
Nhưng đến ngày hôm nay thì cô ấy hình như là tốt thật thì phải thấy mình bệnh cũng không bỏ mặc mà lôi về nhà chăm sóc làm anh có chút cảm giác thực phải.
Anh bỏ chú gấu màu hồng xuống rồi lại đi vòng quanh căn phòng cứ như là một thám tử đang điều tra tội phạm vậy .Nhìn dáng vẻ anh bây giờ có chút khôi hài không có chút hình ảnh nào của vị tổng tài cả .
" Cô gái này lạ thật là con gái vậy mà không dùng mỹ phẩm gì cả "
Sau khi dạo quanh căn phòng thì anh phát hiện ra điều này .Cũng đúng thôi từ trước đến giờ anh vẫn xem con gái là loài động vật khó chiều nhất nên trước giờ không hề quan tâm đến .
" Hạ Bội An" _ anh đột nhiên nhắc đến tên của cô là tại vì hiện tại anh không hiểu trong lòng mình đang muốn cái gì nữa cứ mỗi lần nói chuyện và đối diện với cô là trong lòng anh lại xao xuyến không ngừng, không thể duy trì được mạch cảm xúc của chính mình được nữa .
" Vương Tuấn Thần.. ......" _ anh tự gọi tên mình rồi lấy tay vỗ vỗ vào má vài cái để cho tỉnh táo lại .Nhất định đó chỉ là cảm nắng nhất thời mà thôi ,mày không nên để tình cảm lấn át lý trí được.
" Chủ tịch chúng ta lên thôi ,tôi đi trước dẫn đường cho " _ vừa nói xong cô liền đi lên trước, bước từng bước cầu thang cũng may là nhà cô ở tầng 2 nếu không sẽ đi rụng cái chân luôn cho mà xem .
" Cạch "
Bội An đẩy cửa bước vào , không gian nhà có hơi nhỏ nhưng đã được cô decor lại trông vô cùng đẹp mắt ,căn phòng thì cũng được dọn dẹp mỗi ngày nên mỗi khi về nhà cũng cảm thấy vui vẻ .Đối với cô nhà không phải là nơi để ngủ không mà nó còn là tổ ấm bình yên là một không gian để cô thư giãn nữa
Bội An cô bước vào trước rồi đi lại tủ giày lấy cho anh một đôi dép lê mang trong nhà .
" Chủ tịch ,dép lê của anh " _ Tuấn Thần nhìn cô có chút thừ người ra khi nhìn đối phương đặt dép lê xuống sàn nhà .
" Cảm ơn "
" Không có gì đây là việc nên làm " .
Sau đó thì anh cũng mang dép lê vào rồi đi vào trong phòng khách ngồi xuống,quả thật tuy nhà có chút nhỏ nhưng mọi thứ khá là sạch sẽ và ngăn nắp .
" Chủ tịch anh ngồi đây nghĩ ngơi đi tôi đi nấu bữa tối , dây cắm sạc thì được cắm ở trong phòng ngủ để tôi đi lấy cho anh "
" Không cần đâu tôi tự đi là được "
" Vâng ,vậy tôi vào nhà bếp trước" .
Sau khi được cô ấy dẫn đến phòng ngủ thì anh cũng đẩy cửa bước vào đập vào mắt anh là căn phòng này hơi nhỏ .Ở giữa phòng thì có một chiếc giường, tủ quần áo và một chiếc bàn làm việc nhỏ và vài món đồ linh tinh thôi .
Tuấn Thần bèn đi lại đầu giường cắm điện thoại mình vào ổ sạc ,sau đó có chút thuận tiện nên ngồi ở trên giường của cô luôn.Đặc biệt ở đầu giường có rất là nhiều gấu bông và vài bức ảnh nhỏ.
Anh cầm con gấu màu hồng trên tay cảm thấy có chút quen thuộc thì phải hình như anh đã gặp nó ở đâu rồi thì phải.
" Đúng rồi,hình như ngày đó là đi khu vui chơi"
Anh không nói gì cả chỉ vô thức mà ôm nó vào lòng rồi vuốt ve nó một chút . Không ngờ cô ấy lại giữ nó đến tận bây giờ .Quả thật là con gái ai ai cũng yêu thích gấu bông .
Lúc trước anh không hiểu rõ con người của cô ấy là như thế nào .Quá khứ không hiểu sao cứ dính vào Bội An là gặp đủ chuyện trên đời làm cho anh cảm thấy cô ấy cố tình tiếp cận anh .Đến khi ngày cuối cùng của cấp 3 khi cô ấy thừa nhận thích mình và cũng là người mà đã gửi thư tình suốt 3 năm trời lúc ấy trái tim không hề cảm nhận gì cả chỉ cảm thấy là cô gái này quá phiền phức nên liền lập tức từ chối với lại cuộc sống xung quanh cô có quá nhiều sự thù hờn ,ghét nhau nên anh cũng không có cảm tình gì cho lắm .
Nhưng đến ngày hôm nay thì cô ấy hình như là tốt thật thì phải thấy mình bệnh cũng không bỏ mặc mà lôi về nhà chăm sóc làm anh có chút cảm giác thực phải.
Anh bỏ chú gấu màu hồng xuống rồi lại đi vòng quanh căn phòng cứ như là một thám tử đang điều tra tội phạm vậy .Nhìn dáng vẻ anh bây giờ có chút khôi hài không có chút hình ảnh nào của vị tổng tài cả .
" Cô gái này lạ thật là con gái vậy mà không dùng mỹ phẩm gì cả "
Sau khi dạo quanh căn phòng thì anh phát hiện ra điều này .Cũng đúng thôi từ trước đến giờ anh vẫn xem con gái là loài động vật khó chiều nhất nên trước giờ không hề quan tâm đến .
" Hạ Bội An" _ anh đột nhiên nhắc đến tên của cô là tại vì hiện tại anh không hiểu trong lòng mình đang muốn cái gì nữa cứ mỗi lần nói chuyện và đối diện với cô là trong lòng anh lại xao xuyến không ngừng, không thể duy trì được mạch cảm xúc của chính mình được nữa .
" Vương Tuấn Thần.. ......" _ anh tự gọi tên mình rồi lấy tay vỗ vỗ vào má vài cái để cho tỉnh táo lại .Nhất định đó chỉ là cảm nắng nhất thời mà thôi ,mày không nên để tình cảm lấn át lý trí được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.