Chương 42: Ngọt ngào - Phần 6: Thanh xuân có anh
Visu Lee
12/03/2017
Yêu ảo kết thúc sẽ rất đau
Chương 3: Ngọt ngào - Phần 6: Thanh xuân có anh
Sáng sớm, Dương Nhật Hạo đã phi đến trước cửa nhà cô hào hứng video call cho ai đó. Ôn Vân còn đang mơ màng ngủ trong phòng mẹ không chịu nghe điện thoại.
"Vân, ai gọi kìa, dậy đi không muộn học giờ!"
"Vâng..."Giọng nói khàn khàn ở cổ rõ ràng là vẫn chưa tỉnh ngủ.
Điện thoại lại một lần nữa reo, Ôn Vân lờ mờ mở máy, bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:
"Lão bà, dậy mau! Sao tối đen thế?"_Anh nói.
"Ừ, sáng rồi tối gì nữa?'_Nói xong, cũng chính mình giật mình, bật dậy giơ chiếc điện thoại ngang mặt, khuôn mặt bảnh bao của ai đó rồi vội vàng úp điện thoại lên tấm chăn. Chạy đi rửa mặt mũi.
Đứng trước cổng thở phì phò vì mệt, cô lườm anh:
"Bao cát, muốn chết à?"
"Không có, lão bà nhìn mặt mi thật ngố!"
Ôn Vân ngại ngùng, đang không biết nói gì thì mẹ đã đứng ở trước cửa, mỉm cười:
"Hạo phải không, vào nhà ngồi chơi, đợi cái Vân nó thay đồ rồi đi!"
Ôn Vân ghé vào người anh, nhỏ giọng nói:
"Mẹ của ta! Hôm qua, không biết mẹ nghe ở đâu biết chuyện giữa ta với mi rồi!"
"Lão bà, thế này có tính là đang đki xem mắt không?"
Ôn Vân khẽ lườm anh, rồi chạy vào nhà
Dương Nhật Hạo cũng theo vào sau. Anh đã từng nghĩ, mẹ của cô sẽ thật nghiêm khắc, không muốn cô kết bạn với những người quen ảo như anh, cũng không ngờ, mẹ của cô, thật sự rất tốt.
Căn nhà nhỏ nhưng chứa đầy tình cảm, mùi vị gia đình.
7h sáng, Ôn Vân và Dương Nhật Hạo cười vui vẻ ra cổng chào tạm biệt bà Lâm, chính là lúc quay ra định đi thì đằng sau vang lên giọng nói:
"Ê Vân, đợi tao!"
---------
Tại bến xe:
"Vân, mày làm bài chưa?"_Lâm Tường hỏi.
"Bài gì?"
"Bài tập Anh, lão bà, mi không làm phải không?"_Dương Nhật Hạo đứng bên cạnh nhăn mặt.
Ôn Vân cười híp mắt gãi đầu:
"Ta quên mất, hôm qua về muộn quá về là ngủ luôn chả nhớ gì!"_Ngày hôm qua, chuyện mẹ phát hiện cô có tình cảm nam nữ đã rất tức giận, cô chỉ ra sức nói với mẹ mọi chuyện đâu còn tâm trí mà nhớ tới bài tập nữa.
"Bao cát, mi làm chưa? Ta mượn!"
"Lớp trưởng mà thế à? Mi lại đi chép bài ta sao?"_Anh cười hỏi.
"Vậy là làm rồi hả? Lát ta mượn nha nha nha~"
Cứ vậy, một trai một gái vui vẻ nói chuyện, Ôn Vân một mục chỉ chú tâm vào anh, có lẽ người duy nhất phát hiện ra ánh mắt đượm buồn của Lâm Tường chỉ có anh.
Đến lớp, Ôn Vân hôm nay tâm tình bỗng dưng vui lạ thường, cô vừa đi vừa nói chuyện cười đùa với anh, cách đó một đoạn Lâm Tường cũng cất bước nặng nề đi vào lớp. Cả lớp được phen bất ngờ, Dương Nhật Hạo hôm nay cười nói vui vẻ, đã vậy Ôn Vân còn đáp lại hắn. Cũng đã một học kì, cả hai gần như chưa từng nói chuyện quá mười câu, ngày hôm nay là sao? Lâm Tường hôm nay im lặng lạ thường.
"Ê!"
Vừa ngồi vào chỗ Hà Thu và Tô Quan đã lên tiếng gọi:
"Gì?"
"Bọn...bọn...mày...làm....lành...rồi à?"_Hà Thy lắp bắp nói. Không phải chứ, mới giận nhau có một tháng mà đã không chịu được rồi.
"Làm lành gì? Bọn tao đang tìm hiểu, mẹ tao...cũng biết chuyện rồi!"
"Hả, mẹ mày cũng biết?"
"Ừ!"_Ôn Vân gật đầu chắc nịch, quay xuống bàn dưới gọi ai kia:
"Biến thái, cho mượn bài nha!"
"Lão bà, mi lười học quá!"
"Nào có!"_Ôn Vân cầm quyển vở quay lên bàn, bắt gặp bốn con mắt trợn tròn của hai đứa bạn.
Cô cười rồi cặm cụi chép, hai cặp mắt bàn trên cứ một lúc lại liếc nhìn anh, quay sang nhìn Lâm Tường rồi lại nhăn mặt nhìn cô. Như thế nào lại lằng nhằng rắc rối đến vậy chứ.
"Vân, mày thật...đồ con lợn!"
Chúng nó ném cho cô câu mắng rồi quay lên.
Dương Nhật Hạo liên tục để ý đến Lâm Tường, chính là ngăn cản mọi lúc mọi nơi. Theo sát cô để không cho ai đó có cơ hội tiếp cận, chỉ tiếc là nhân vật trong cuộc thì lại ngu ngơ không hiểu chuyện.
--------
Tiết 4, giờ thể dục, tất cả chạy xuống nhà thể chất, trên lớp chỉ còn lại cô và Dương Nhật Hạo, một người đứng khóa cửa một người đứng nhìn khúc khích cười. Khóa xong cửa, Dương Nhật Hạo đưa chìa khóa đưa cho cô, thoải mái vòng tay qua cổ kéo cô lại gần. Ôn Vân ngại ngùng, chui vòng qua tay, lườm nói:
"Biến thái, đây là trường học đó!" Mi đứng đắn lại đi!"
"Ta rất nghiêm túc!"_Anh bày ra bộ mặt nghiêm nghị.
Ôn Vân mặc kệ anh đang đi phía sau, gấp gáp chạy xuống tầng.
"À! Lão thái thái! Sao hôm qua không onl?"
"Mẹ ta biết chuyện ta quen mi trên mạng rồi, hôm qua mẹ rất giận, ta nói chuyện với mẹ làm gì có tâm trạng mà onl!"_Cô bĩu môi nói.
Dương Nhật Hạo hơi bất ngờ, sau rồi cười, vò vò mái tóc cô trấn an:
"Không phải là giờ rất ổn rồi sao?"
"Chết rồi, nhanh lên tập trung muộn là bị phạt đấy?"_Ôn Vân nhìn đồng hồ trên cổ tay anh, vội vã kéo tay anh chạy ra khu nhà thể dục.
-----------
End chap 3: Ngọt ngào - Phần 6: Thanh xuân có anh (12/3/2017)
Hạnh phúc đơn giản bởi có cậu, cũng tình cờ mà lại tìm thấy nhau. Nam chính, như vậy có được tính là duyên phận?
Cảm ơn cậu, cảm ơn đã quay lại, cảm ơn đã vì tôi.
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104
Chương 3: Ngọt ngào - Phần 6: Thanh xuân có anh
Sáng sớm, Dương Nhật Hạo đã phi đến trước cửa nhà cô hào hứng video call cho ai đó. Ôn Vân còn đang mơ màng ngủ trong phòng mẹ không chịu nghe điện thoại.
"Vân, ai gọi kìa, dậy đi không muộn học giờ!"
"Vâng..."Giọng nói khàn khàn ở cổ rõ ràng là vẫn chưa tỉnh ngủ.
Điện thoại lại một lần nữa reo, Ôn Vân lờ mờ mở máy, bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:
"Lão bà, dậy mau! Sao tối đen thế?"_Anh nói.
"Ừ, sáng rồi tối gì nữa?'_Nói xong, cũng chính mình giật mình, bật dậy giơ chiếc điện thoại ngang mặt, khuôn mặt bảnh bao của ai đó rồi vội vàng úp điện thoại lên tấm chăn. Chạy đi rửa mặt mũi.
Đứng trước cổng thở phì phò vì mệt, cô lườm anh:
"Bao cát, muốn chết à?"
"Không có, lão bà nhìn mặt mi thật ngố!"
Ôn Vân ngại ngùng, đang không biết nói gì thì mẹ đã đứng ở trước cửa, mỉm cười:
"Hạo phải không, vào nhà ngồi chơi, đợi cái Vân nó thay đồ rồi đi!"
Ôn Vân ghé vào người anh, nhỏ giọng nói:
"Mẹ của ta! Hôm qua, không biết mẹ nghe ở đâu biết chuyện giữa ta với mi rồi!"
"Lão bà, thế này có tính là đang đki xem mắt không?"
Ôn Vân khẽ lườm anh, rồi chạy vào nhà
Dương Nhật Hạo cũng theo vào sau. Anh đã từng nghĩ, mẹ của cô sẽ thật nghiêm khắc, không muốn cô kết bạn với những người quen ảo như anh, cũng không ngờ, mẹ của cô, thật sự rất tốt.
Căn nhà nhỏ nhưng chứa đầy tình cảm, mùi vị gia đình.
7h sáng, Ôn Vân và Dương Nhật Hạo cười vui vẻ ra cổng chào tạm biệt bà Lâm, chính là lúc quay ra định đi thì đằng sau vang lên giọng nói:
"Ê Vân, đợi tao!"
---------
Tại bến xe:
"Vân, mày làm bài chưa?"_Lâm Tường hỏi.
"Bài gì?"
"Bài tập Anh, lão bà, mi không làm phải không?"_Dương Nhật Hạo đứng bên cạnh nhăn mặt.
Ôn Vân cười híp mắt gãi đầu:
"Ta quên mất, hôm qua về muộn quá về là ngủ luôn chả nhớ gì!"_Ngày hôm qua, chuyện mẹ phát hiện cô có tình cảm nam nữ đã rất tức giận, cô chỉ ra sức nói với mẹ mọi chuyện đâu còn tâm trí mà nhớ tới bài tập nữa.
"Bao cát, mi làm chưa? Ta mượn!"
"Lớp trưởng mà thế à? Mi lại đi chép bài ta sao?"_Anh cười hỏi.
"Vậy là làm rồi hả? Lát ta mượn nha nha nha~"
Cứ vậy, một trai một gái vui vẻ nói chuyện, Ôn Vân một mục chỉ chú tâm vào anh, có lẽ người duy nhất phát hiện ra ánh mắt đượm buồn của Lâm Tường chỉ có anh.
Đến lớp, Ôn Vân hôm nay tâm tình bỗng dưng vui lạ thường, cô vừa đi vừa nói chuyện cười đùa với anh, cách đó một đoạn Lâm Tường cũng cất bước nặng nề đi vào lớp. Cả lớp được phen bất ngờ, Dương Nhật Hạo hôm nay cười nói vui vẻ, đã vậy Ôn Vân còn đáp lại hắn. Cũng đã một học kì, cả hai gần như chưa từng nói chuyện quá mười câu, ngày hôm nay là sao? Lâm Tường hôm nay im lặng lạ thường.
"Ê!"
Vừa ngồi vào chỗ Hà Thu và Tô Quan đã lên tiếng gọi:
"Gì?"
"Bọn...bọn...mày...làm....lành...rồi à?"_Hà Thy lắp bắp nói. Không phải chứ, mới giận nhau có một tháng mà đã không chịu được rồi.
"Làm lành gì? Bọn tao đang tìm hiểu, mẹ tao...cũng biết chuyện rồi!"
"Hả, mẹ mày cũng biết?"
"Ừ!"_Ôn Vân gật đầu chắc nịch, quay xuống bàn dưới gọi ai kia:
"Biến thái, cho mượn bài nha!"
"Lão bà, mi lười học quá!"
"Nào có!"_Ôn Vân cầm quyển vở quay lên bàn, bắt gặp bốn con mắt trợn tròn của hai đứa bạn.
Cô cười rồi cặm cụi chép, hai cặp mắt bàn trên cứ một lúc lại liếc nhìn anh, quay sang nhìn Lâm Tường rồi lại nhăn mặt nhìn cô. Như thế nào lại lằng nhằng rắc rối đến vậy chứ.
"Vân, mày thật...đồ con lợn!"
Chúng nó ném cho cô câu mắng rồi quay lên.
Dương Nhật Hạo liên tục để ý đến Lâm Tường, chính là ngăn cản mọi lúc mọi nơi. Theo sát cô để không cho ai đó có cơ hội tiếp cận, chỉ tiếc là nhân vật trong cuộc thì lại ngu ngơ không hiểu chuyện.
--------
Tiết 4, giờ thể dục, tất cả chạy xuống nhà thể chất, trên lớp chỉ còn lại cô và Dương Nhật Hạo, một người đứng khóa cửa một người đứng nhìn khúc khích cười. Khóa xong cửa, Dương Nhật Hạo đưa chìa khóa đưa cho cô, thoải mái vòng tay qua cổ kéo cô lại gần. Ôn Vân ngại ngùng, chui vòng qua tay, lườm nói:
"Biến thái, đây là trường học đó!" Mi đứng đắn lại đi!"
"Ta rất nghiêm túc!"_Anh bày ra bộ mặt nghiêm nghị.
Ôn Vân mặc kệ anh đang đi phía sau, gấp gáp chạy xuống tầng.
"À! Lão thái thái! Sao hôm qua không onl?"
"Mẹ ta biết chuyện ta quen mi trên mạng rồi, hôm qua mẹ rất giận, ta nói chuyện với mẹ làm gì có tâm trạng mà onl!"_Cô bĩu môi nói.
Dương Nhật Hạo hơi bất ngờ, sau rồi cười, vò vò mái tóc cô trấn an:
"Không phải là giờ rất ổn rồi sao?"
"Chết rồi, nhanh lên tập trung muộn là bị phạt đấy?"_Ôn Vân nhìn đồng hồ trên cổ tay anh, vội vã kéo tay anh chạy ra khu nhà thể dục.
-----------
End chap 3: Ngọt ngào - Phần 6: Thanh xuân có anh (12/3/2017)
Hạnh phúc đơn giản bởi có cậu, cũng tình cờ mà lại tìm thấy nhau. Nam chính, như vậy có được tính là duyên phận?
Cảm ơn cậu, cảm ơn đã quay lại, cảm ơn đã vì tôi.
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.