Chương 30: Về Nhà - Phần 3: Trốn Chạy
Visu Lee
28/12/2016
Chương 5: Về nhà Chương 3: Trốn chạy
Buổi chiều ngày thứ hai của chuyến đi tham quan, chúng tôi tập trung đầy đủ ở trước xe, chuẩn bị trở về. Tôi ngồi ở ghế đá gần đó, bên cạnh là Tô Quan, Hà Thy. Cách đó không xa, Lâm Tường và Dương Nhật Hạo đang nói chuyện với đám con trai của lớp. Thi thoảng cả hai lại liếc về phía tôi. Tôi vờ như không thấy chúng.
Lên trên xe, ai cùng ngồi đúng vị trí như lúc đi, tôi nhớ đến chỗ ngồi của mình. "Nam chính" đã ngồi vào chỗ, Tâm Lăng nhìn thấy tôi thì tỏ vẻ mừng rỡ:
"Lớp trưởng, có sao không, sao đột nhiên lại đi lạc vậy? Mình tìm cậu mãi!"
"Không sao!"_Tôi hờ hững nói với cô bạn. Rõ ràng là cô ta chỉ sai đường, khiến tôi bị lạc, lại đứng trước mặt mọi người tỏ vẻ lo lắng. Nực cười.
Tôi đi về chỗ của mình, quay mặt về phía cửa sổ, nhắm mắt lại. Giống như lúc đi, cậu ấy đưa một bên tai nghe cho tôi, tiếng nhạc nhẹ nhàng giúp tôi chống lại cơn say. Dần chìm vào giấc ngủ.
Khi chúng tôi về đến trường, cũng đã là 6h tối. Nhà nhà lên đèn, từng tốp từng tốp học sinh cười cười nói nói với nhau.
Lớp chúng tôi thì rủ nhau đi chơi tiếp, tôi lấy cớ mệt nên về trước. Lững thững ra bến xe buýt. Lâm Tường mọi khi thường hay về cũng tôi, hôm nay còn coi tôi như không khí. Lần đầu tiên từ năm học cấp ba, chúng tôi mỗi người một ngả, người thì vui vẻ với lớp, người thì chán nản ra về.
Tiếng xe phanh chói tai ở ngay phía sau lưng tôi, tôi quay lại nhìn. Là cậu ấy.
"Ta đưa mi về!"
"Không cần đâu. Ta đi xe buýt được rồi"
"Không phải nói là bạn cùng lớp sao. Bạn cùng lớp không được đưa nhau về à?"
"Vậy ta đi cùng mi!"_Cậu ấy dõng dạc nói, rồi mặc kệ chiếc xe đạp thể thao bao người mơ ước trong đó có cả tôi, vác nó sang một bên dựa vào tường, có ý muốn đi bộ cùng tôi thật. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy khi chiếc túi bị cậu ấy dằng lấy.
"Trả đây?
"Ta xách cho"
"Mi về đi!"_Tôi gắt lên.
"Ta đưa mi về, nếu không ta đi bộ cùng mi!"
Tôi nhìn chằm chằm, cuối cùng đành phải nhún nhường trước cậu ấy:
"Được rồi. Lấy xe đi. Ta về cùng mi"
Cậu ấy cười, rồi ngồi lên chiếc xe, chờ tôi ngồi lên.
-------
Rõ ràng là muốn buông tay.
Rõ ràng là muốn tránh xa càng xa càng tốt.
Nhưng bản thân lại không ngừng được việc ở bên cậu.
----------
Lúc chiếc xe của cậu dừng trước của nhà tôi cũng là 7h. Tôi thật không hiểu là do tôi quá nặng khiến cho cậu ấy không thể đạp xe nhanh được, hay là cậu ấy đang cố tình đi chậm nữa.
"Nhà mi đây sao?"
"Ừ. Mới xây lại ngày 18/6"
Nụ cười trên môi cậu ấy hơi gượng gạo, 18/6 cũng vừa chính là ngày hôm sau khi cậu ấy khóa nick.
"Mi về đi! Chuyện ta nói mong mi hiểu được và làm theo nó"
Tôi mở cổng đi vào trong nhà, còn cậu ấy, không biết là đã đi chưa hay vẫn còn đứng ở đó nữa?
-----------
Tôi trở vào nhà, đầu tiên chính là leo lên giường, mò tìm chiếc điện thoại trong túi đồ, hồi hộp lên xem thử bộ truyện của mình. Truyện đã đăng được 21 chương, dừng đúng lúc tôi phát hiện ra bản thân thích cậu ấy, rồi vào đúng đầu năm học nam chính xuất hiện với vai trò là học sinh mới. Tuy mới được có hơn 20 chương nhưng khá nhiều phản hồi tích cực của độc giả, trước đây tôi khá mơ mộng khi viết truyện biết đâu cậu ấy sẽ đọc được, bây giờ thì ngược lại, lo lắng à không lo sợ mới đúng. Lo sợ khi cậu ấy tình cờ đọc được nó, sẽ biết toàn bộ những lời nói những câu thú nhận có cảm tình với "nam chính".
Tôi chần chừ, ngón tay giơ lên vào nút "xóa" nhưng lại không dám. Khi mắt nhắm mắt mở chạm vào nút xóa, màn hình lại thông báo truyện vượt quá 10 nghìn lượt đọc, không thể xóa được. Không gì có thể nói nổi ngoài bực bội.
Tôi nhìn xuống những dòng bình luận:
"Nỗi đau rồi sẽ qua đi. Hạnh phúc sẽ đến với bạn"
"Mong bạn sớm tìm được người đó!"
"Đừng buồn nữa tác giả. Sẽ có người thật lòng quan tâm tới tác giả hơn cậu ấy!"
"Tác giả ơi, mình ở Quảng Nam. Mình sẽ tìm nam chính giúp cậu"
....
Quá nhiều quá nhiều bình luận, tôi lại không nỡ xóa truyện. Nhưng lại cũng chẳng dám viết tiếp.
Tôi tính sẽ viết tiếp, chỉ một chương nữa thôi. Và xin lỗi độc giả về thời gian qua luôn miệng nói sẽ không dừng truyện nhưng bây giờ lại phải bỏ.
End chương 5: Về nhà Phần 3: Trốn chạy
Chương đăng ngày 28/12/2016
-----
Xin lỗi các bạn hôm qua phải chờ chương mới nhé. Hôm nay đăng bù chap cho hôm qua nhé.
Câu hỏi: "Bạn thích điều gù nhất ở cậu ấy vậy?"
Trả lời: Mình thích tất cả những gì của cậu ấy *Cười*, thích cách cậu ấy quan tâm, thích cách làm trò cười những lúc mình buồn thích cả lời an ủi của cậu ấy.
Like + cmt để au có động lực viết nhé!!!
Buổi chiều ngày thứ hai của chuyến đi tham quan, chúng tôi tập trung đầy đủ ở trước xe, chuẩn bị trở về. Tôi ngồi ở ghế đá gần đó, bên cạnh là Tô Quan, Hà Thy. Cách đó không xa, Lâm Tường và Dương Nhật Hạo đang nói chuyện với đám con trai của lớp. Thi thoảng cả hai lại liếc về phía tôi. Tôi vờ như không thấy chúng.
Lên trên xe, ai cùng ngồi đúng vị trí như lúc đi, tôi nhớ đến chỗ ngồi của mình. "Nam chính" đã ngồi vào chỗ, Tâm Lăng nhìn thấy tôi thì tỏ vẻ mừng rỡ:
"Lớp trưởng, có sao không, sao đột nhiên lại đi lạc vậy? Mình tìm cậu mãi!"
"Không sao!"_Tôi hờ hững nói với cô bạn. Rõ ràng là cô ta chỉ sai đường, khiến tôi bị lạc, lại đứng trước mặt mọi người tỏ vẻ lo lắng. Nực cười.
Tôi đi về chỗ của mình, quay mặt về phía cửa sổ, nhắm mắt lại. Giống như lúc đi, cậu ấy đưa một bên tai nghe cho tôi, tiếng nhạc nhẹ nhàng giúp tôi chống lại cơn say. Dần chìm vào giấc ngủ.
Khi chúng tôi về đến trường, cũng đã là 6h tối. Nhà nhà lên đèn, từng tốp từng tốp học sinh cười cười nói nói với nhau.
Lớp chúng tôi thì rủ nhau đi chơi tiếp, tôi lấy cớ mệt nên về trước. Lững thững ra bến xe buýt. Lâm Tường mọi khi thường hay về cũng tôi, hôm nay còn coi tôi như không khí. Lần đầu tiên từ năm học cấp ba, chúng tôi mỗi người một ngả, người thì vui vẻ với lớp, người thì chán nản ra về.
Tiếng xe phanh chói tai ở ngay phía sau lưng tôi, tôi quay lại nhìn. Là cậu ấy.
"Ta đưa mi về!"
"Không cần đâu. Ta đi xe buýt được rồi"
"Không phải nói là bạn cùng lớp sao. Bạn cùng lớp không được đưa nhau về à?"
"Vậy ta đi cùng mi!"_Cậu ấy dõng dạc nói, rồi mặc kệ chiếc xe đạp thể thao bao người mơ ước trong đó có cả tôi, vác nó sang một bên dựa vào tường, có ý muốn đi bộ cùng tôi thật. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy khi chiếc túi bị cậu ấy dằng lấy.
"Trả đây?
"Ta xách cho"
"Mi về đi!"_Tôi gắt lên.
"Ta đưa mi về, nếu không ta đi bộ cùng mi!"
Tôi nhìn chằm chằm, cuối cùng đành phải nhún nhường trước cậu ấy:
"Được rồi. Lấy xe đi. Ta về cùng mi"
Cậu ấy cười, rồi ngồi lên chiếc xe, chờ tôi ngồi lên.
-------
Rõ ràng là muốn buông tay.
Rõ ràng là muốn tránh xa càng xa càng tốt.
Nhưng bản thân lại không ngừng được việc ở bên cậu.
----------
Lúc chiếc xe của cậu dừng trước của nhà tôi cũng là 7h. Tôi thật không hiểu là do tôi quá nặng khiến cho cậu ấy không thể đạp xe nhanh được, hay là cậu ấy đang cố tình đi chậm nữa.
"Nhà mi đây sao?"
"Ừ. Mới xây lại ngày 18/6"
Nụ cười trên môi cậu ấy hơi gượng gạo, 18/6 cũng vừa chính là ngày hôm sau khi cậu ấy khóa nick.
"Mi về đi! Chuyện ta nói mong mi hiểu được và làm theo nó"
Tôi mở cổng đi vào trong nhà, còn cậu ấy, không biết là đã đi chưa hay vẫn còn đứng ở đó nữa?
-----------
Tôi trở vào nhà, đầu tiên chính là leo lên giường, mò tìm chiếc điện thoại trong túi đồ, hồi hộp lên xem thử bộ truyện của mình. Truyện đã đăng được 21 chương, dừng đúng lúc tôi phát hiện ra bản thân thích cậu ấy, rồi vào đúng đầu năm học nam chính xuất hiện với vai trò là học sinh mới. Tuy mới được có hơn 20 chương nhưng khá nhiều phản hồi tích cực của độc giả, trước đây tôi khá mơ mộng khi viết truyện biết đâu cậu ấy sẽ đọc được, bây giờ thì ngược lại, lo lắng à không lo sợ mới đúng. Lo sợ khi cậu ấy tình cờ đọc được nó, sẽ biết toàn bộ những lời nói những câu thú nhận có cảm tình với "nam chính".
Tôi chần chừ, ngón tay giơ lên vào nút "xóa" nhưng lại không dám. Khi mắt nhắm mắt mở chạm vào nút xóa, màn hình lại thông báo truyện vượt quá 10 nghìn lượt đọc, không thể xóa được. Không gì có thể nói nổi ngoài bực bội.
Tôi nhìn xuống những dòng bình luận:
"Nỗi đau rồi sẽ qua đi. Hạnh phúc sẽ đến với bạn"
"Mong bạn sớm tìm được người đó!"
"Đừng buồn nữa tác giả. Sẽ có người thật lòng quan tâm tới tác giả hơn cậu ấy!"
"Tác giả ơi, mình ở Quảng Nam. Mình sẽ tìm nam chính giúp cậu"
....
Quá nhiều quá nhiều bình luận, tôi lại không nỡ xóa truyện. Nhưng lại cũng chẳng dám viết tiếp.
Tôi tính sẽ viết tiếp, chỉ một chương nữa thôi. Và xin lỗi độc giả về thời gian qua luôn miệng nói sẽ không dừng truyện nhưng bây giờ lại phải bỏ.
End chương 5: Về nhà Phần 3: Trốn chạy
Chương đăng ngày 28/12/2016
-----
Xin lỗi các bạn hôm qua phải chờ chương mới nhé. Hôm nay đăng bù chap cho hôm qua nhé.
Câu hỏi: "Bạn thích điều gù nhất ở cậu ấy vậy?"
Trả lời: Mình thích tất cả những gì của cậu ấy *Cười*, thích cách cậu ấy quan tâm, thích cách làm trò cười những lúc mình buồn thích cả lời an ủi của cậu ấy.
Like + cmt để au có động lực viết nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.