Chương 53: Ngoại truyện 8
Thiên Mỹ Khả
30/08/2014
Chuyện tốt sau cơn ghen
“Di, anh biết anh sai rồi, anh sẽ không tái phạm nữa đâu. Tha lỗi cho anh.”- Cố Hạo Thần đứng ngoài cửa nói vọng vào, âm thanh nhỏ như muỗi kêu. Chuyện này nếu để gia nhân trong nhà biết, anh sẽ đến mức độn thổ mất.
Triệu Mạn Di bên trong mi không động, nhàn nhã xử lý công chuyện.
Nói cô tha thứ? Không có đâu. Nhìn mấy tờ giấy cùng hình ảnh loằng ngoằng trên bàn làm cô muốn điên lên.
Tại sao mỗi lần Cố Hạo Thần nổi máu ghen lên, họ nhất định trúng số độc đắc?
Lần biết có Triệu Di Vân, cô cũng kiểm tra qua, xác định thời điểm có thai chính là ngày Cố Hạo Thần thấy cô nói chuyện khá vui vẻ với Doãn Đường Viễn- anh kết nghĩa cũng là tổng giám đốc của Doãn Tư, trong vụ đi khảo sát công trình.
Mà lần này, lại là sau vụ đi dự tiệc ở Tề gia.
Mà lần này, chính là ở trên xe lẫn trên phòng, bọn họ làm tới trên dưới chục lần.
Mà lần này, cô thế nhưng chính là mang thai một cái long phượng…
Sinh đôi…
Một trai một gái.
“Tôi tha cho anh mới là lạ.”- Triệu Mạn Di lẩm bẩm, đùa cô sao? Lần trước rõ ràng hai người có nói với nhau chỉ dừng lại ở con số hai đẹp đẽ, vậy thì tại sao giờ lại lên hẳn gấp đôi?
Cô tuy bây giờ mới hai mươi sáu, nhưng sinh hai lần cũng làm cô đủ mệt.
Ba năm bốn đứa. Liệu bọn họ có phải quá khủng bố rồi không?
Hai bên gia đình nghe xong tin này vội vàng chạy tới, còn vội vàng xem ngày, đặt tên, thai long phượng không phải không có, nhưng trường hợp chính là rất ít. Triệu Mạn Di lại may mắn có phúc đó.
May mắn? Ok, cô sẽ xem là may mắn nếu đó là chuyện của ba năm trước. Nhưng bây giờ thì không.
“Tổng giám đốc, cô thật mắn…”- Dương Nhậm Vũ trước mặt mọi người mà nói ra. Giờ anh chẳng sợ cô nữa. Bởi Cố Hạo Thần đã thuyết phục thành công Triệu Mạn Di mang Kiki về với rừng xanh, đúng hơn là cho vào viện sinh thái. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng cái con thú đó vẫn khá là dễ thích ứng. Anh hiện giờ cảm thấy đã bớt đi một yếu tố gây hốt hoảng cho mình.
Triệu Mạn Di liếc xéo Dương Nhậm Vũ. Ánh mắt của cô liếc hết chỗ này đến chỗ khác. Toàn những lời chúc mừng của mọi người. Nhưng tại sao cô không thể cười nổi.
Cô kiếp trước chính là heo mẹ sao?
Chợt thấy Cố Hạo Thần đứng phía góc phòng nhìn bụng cô cười ngây ngốc. Trong lòng cô lại có cảm giác lạ.
Anh như thể lần đầu nghe tin cô có thai vậy.
Đúng, cô đầu hàng trước anh.
Nhẹ nhàng xuống giường đi đến bên anh. Trước mặt mọi người mà hôn lên môi anh. Cô thì thầm.
“Vì anh, thêm hai đứa nữa đều có thể.”
Không gian không lãng mạn, nhưng đủ cho mọi người thấy, họ chỉ cần có nhau. Mà gia đình có thêm hai thành viên nữa cũng không có vấn đề gì.
“Di, anh biết anh sai rồi, anh sẽ không tái phạm nữa đâu. Tha lỗi cho anh.”- Cố Hạo Thần đứng ngoài cửa nói vọng vào, âm thanh nhỏ như muỗi kêu. Chuyện này nếu để gia nhân trong nhà biết, anh sẽ đến mức độn thổ mất.
Triệu Mạn Di bên trong mi không động, nhàn nhã xử lý công chuyện.
Nói cô tha thứ? Không có đâu. Nhìn mấy tờ giấy cùng hình ảnh loằng ngoằng trên bàn làm cô muốn điên lên.
Tại sao mỗi lần Cố Hạo Thần nổi máu ghen lên, họ nhất định trúng số độc đắc?
Lần biết có Triệu Di Vân, cô cũng kiểm tra qua, xác định thời điểm có thai chính là ngày Cố Hạo Thần thấy cô nói chuyện khá vui vẻ với Doãn Đường Viễn- anh kết nghĩa cũng là tổng giám đốc của Doãn Tư, trong vụ đi khảo sát công trình.
Mà lần này, lại là sau vụ đi dự tiệc ở Tề gia.
Mà lần này, chính là ở trên xe lẫn trên phòng, bọn họ làm tới trên dưới chục lần.
Mà lần này, cô thế nhưng chính là mang thai một cái long phượng…
Sinh đôi…
Một trai một gái.
“Tôi tha cho anh mới là lạ.”- Triệu Mạn Di lẩm bẩm, đùa cô sao? Lần trước rõ ràng hai người có nói với nhau chỉ dừng lại ở con số hai đẹp đẽ, vậy thì tại sao giờ lại lên hẳn gấp đôi?
Cô tuy bây giờ mới hai mươi sáu, nhưng sinh hai lần cũng làm cô đủ mệt.
Ba năm bốn đứa. Liệu bọn họ có phải quá khủng bố rồi không?
Hai bên gia đình nghe xong tin này vội vàng chạy tới, còn vội vàng xem ngày, đặt tên, thai long phượng không phải không có, nhưng trường hợp chính là rất ít. Triệu Mạn Di lại may mắn có phúc đó.
May mắn? Ok, cô sẽ xem là may mắn nếu đó là chuyện của ba năm trước. Nhưng bây giờ thì không.
“Tổng giám đốc, cô thật mắn…”- Dương Nhậm Vũ trước mặt mọi người mà nói ra. Giờ anh chẳng sợ cô nữa. Bởi Cố Hạo Thần đã thuyết phục thành công Triệu Mạn Di mang Kiki về với rừng xanh, đúng hơn là cho vào viện sinh thái. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng cái con thú đó vẫn khá là dễ thích ứng. Anh hiện giờ cảm thấy đã bớt đi một yếu tố gây hốt hoảng cho mình.
Triệu Mạn Di liếc xéo Dương Nhậm Vũ. Ánh mắt của cô liếc hết chỗ này đến chỗ khác. Toàn những lời chúc mừng của mọi người. Nhưng tại sao cô không thể cười nổi.
Cô kiếp trước chính là heo mẹ sao?
Chợt thấy Cố Hạo Thần đứng phía góc phòng nhìn bụng cô cười ngây ngốc. Trong lòng cô lại có cảm giác lạ.
Anh như thể lần đầu nghe tin cô có thai vậy.
Đúng, cô đầu hàng trước anh.
Nhẹ nhàng xuống giường đi đến bên anh. Trước mặt mọi người mà hôn lên môi anh. Cô thì thầm.
“Vì anh, thêm hai đứa nữa đều có thể.”
Không gian không lãng mạn, nhưng đủ cho mọi người thấy, họ chỉ cần có nhau. Mà gia đình có thêm hai thành viên nữa cũng không có vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.