Chương 10:
Samson
04/04/2023
Ném lại một câu, ánh mắt như né tránh tôi, chị đi ra khỏi nhà.
– Em chở. – Như ra lệnh, chị ném cho tôi cái chìa khóa.
– Tại sao? Không phải chị không cho em chạy xe sao? – Tôi thắc mắc.
– Từ nay em chở… Em ngồi sau, chị không tin tưởng.
– Cái gì?!
Nhìn thấy ánh mắt không thương lượng của chị, tôi khổ sở gật đầu chấp nhận. Dĩ nhiên như bao nhiêu thằng con trai khác tôi rất thích chạy xe máy. Nhưng chiếc xe của chị Vi thì… tôi thà ngồi sau, ít ra người ta sẽ không xem đây là xe của tôi.
Chị Vi có một chiếc Piaggio màu hồng, còn dán đủ thứ hình Kitty… Nghĩ tới đã xấu hổ muốn chết.
Chiếc xe từ từ lăn bánh mang theo tôi và chị Vi. Chị dường như đang đề phòng tôi ngồi tuốt phía sau như có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào. Không rành đường phố Sài Gòn, lẽ tất nhiên là tôi chạy theo hướng dẫn của chị. Qua khoảng năm ngã rẻ, tám con đường, chị Vi ra hiệu rằng chúng tôi đến nơi. Trước mặt tôi là một quán bánh cuốn nóng khá đông khác.
Đánh lái sang trái, tôi chậm chậm sang đường… Ngay giây phút này, bất chợt có âm thanh gầm rú, một chiếc mô tô phân khối lớn như bò điên lao tới… Bị bất ngờ, theo phản xạ, tôi siết càng thắng hết cỡ. Chị Vi theo quán tính lao thẳng vào lưng tôi. May mắn, đầu xe chúng tôi chỉ cách vệt bóng mờ của chiếc xe kia vài phân. Tôi chưa kịp thở phào thì nghe tiếng càu nhàu khó chịu của Vi phía sau:
– Việc gì phải thắng gấp như thế?! Cố tình hả? Đúng là đầu óc đen tối.
Chỉ nghe vài lời hời hợt của chị, mặt tôi chợt đen lại. Tôi là người dễ dãi, rất ít khi giận ai, nhưng vì chuyện sáng nay tôi cảm thấy mình đang bị khinh thường. Vào quán ăn, mặc Thuỳ Vi kêu món gì tôi không quan tâm. Món ăn ra, tôi cứ cúi đầu ăn không nói tiếng nào. Chị Vi có vẻ hơi chột dạ, vờ hỏi han một số chuyện, tôi vẫn trả lời nhưng hời hợt cho có.
– Tuấn Phong… – Chị Vi chợt gắt lên. – Tại sao thái độ em như vậy?!
– Đâu có gì… Em không cảm thấy thoải mái trong người thôi. – Tôi nói.
– Em đang giận chị sao? Đàn ông con trai mà như thế sao?
Tôi chợt im lặng đặt đôi đũa xuống, tôi nhìn lên Thuỳ Vi. Chị dường như hơi bối rối trước ánh mắt tôi, rồi lấy hết can đảm trừng mắt lại.
– Muốn gì nói đi…
Tôi gật gật đầu trầm ngâm một chút rồi nói:
– Không biết chị nghĩ về em như thế nào sau chuyện sáng nay. Em chỉ muốn nói với chị, dù em nhỏ tuổi hơn chị, nhưng em là một người đàn ông chân chính theo nghĩa đen… từng trải chuyện phụ nữ… em không làm mấy cái chuyện lợi dụng vặt vãnh như chị nghĩ.
Tôi lại cầm đũa lên cúi xuống tiếp tục ăn, để mặc Thuỳ Vi ngồi đối diện bĩu môi rồi ấp úng hồi lâu vẫn không nói ra lời. Ăn xong tôi đứng lên tính tiền.
Trên đường về, tôi và chị như đuổi theo suy nghĩ riêng của mỗi người, không nói với nhau lời nào.
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của tôi và chị Thuỳ Vi xảy ra biến đổi. Tôi vẫn bị chị gọi dậy mỗi ngày lúc 6h30 sáng. Vẫn bị nhắc nhở ôn bài. Vẫn gọi xuống ăn cơm… Nhưng giữa hai đứa như có một bức tường ngăn cách vô hình
Một tuần sau.
Và rồi ngày nhập học cũng đến. Hôm nay tôi còn khổ sở hơn bị dựng đầu dậy lúc 5h30 sáng. Áo trắng, quần xanh đen đã được chị Vi ủi tươm tất treo sẵn từ đêm qua. Tôi ăn sáng nhẹ ở nhà, rồi chễm chệ leo lên chiếc Sh Ý trắng tinh biển số 83 vừa được Ba chuyển lên. Có lại chiếc xe thân yêu của mình, tôi sẽ không bao giờ phải cưỡi mèo Kitty đi dạo phố nữa.
– Tuấn Phong xong chưa con?! Xách vở đủ chưa? – Bác Dũng đi một chiếc xe máy khác, cẩn thận nhắc nhở tôi.
– Dạ xong rồi.
Bác Dũng chạc 60 tuổi, mái tóc hoa râm. Giọng nói ông nửa Nam, nửa Bắc như kiểu một người Sài Gòn ở lâu năm ngoài ấy. Mấy ngày qua Bác Dũng chăm sóc giúp đỡ tôi rất nhiều. Nghe Ba nói khi xưa Bác cũng có một người con trai, lớn hơn chị Vi vài tuổi. Anh ấy bị tai nạn xe mất đi khi vừa 14 tuổi. Vì thế Bác Dũng và vợ dường như rất thích khi tôi dọn lên ở chung nhà.
Sáng nay bác Dũng sẽ đi đến trường thay mặt phụ huynh ghi danh cho tôi. Dĩ nhiên, sáng nay chỉ là thủ tục, tất cả hồ sơ của tôi đã được trường nhận từ vài tuần trước.
Ngôi trường tôi học không quá danh tiếng, tuy cũng thuộc loại trường điểm của Quận 10, nhưng nhìn từ ngoài tôi thấy khá nhỏ. Có lẽ do tôi quen với những ngôi trường có cả sân bóng đá bên trong như ở Sóc Trăng. Đập vào mắt tôi đầu tiên là màu trắng… Màu trắng đồng phục áo sơmi nam, áo dài nữ đông nghìn nghịt hòa vào nhau đến loá mắt. Từng đám từng đám học sinh đứng ngồi treo từng hàng hai như sắp sẵn theo lớp, dọc dọc phủ kín sân trường. Tiếng cười đùa, la hét chí choé ồn ào như phố chợ… Gửi xe vào bãi học sinh, khá nhiều ánh mắt ngạc nhiên tò mò nhìn tôi dò xét. Có lẽ vì tôi lạ mặt, so với đám học sinh 12 đã học chung 2 năm.
“Alo alo… 1… 2… 3… 4…”
“Im lặng… Đề nghị các em giữ im lặng… Ít phút nữa đây buổi Lễ Khai giảng năm học 2018 sẽ bắt đầu… Đề nghị các bạn phụ trách trật tự nhắc nhở các bạn giữ im lặng…”
– Em chở. – Như ra lệnh, chị ném cho tôi cái chìa khóa.
– Tại sao? Không phải chị không cho em chạy xe sao? – Tôi thắc mắc.
– Từ nay em chở… Em ngồi sau, chị không tin tưởng.
– Cái gì?!
Nhìn thấy ánh mắt không thương lượng của chị, tôi khổ sở gật đầu chấp nhận. Dĩ nhiên như bao nhiêu thằng con trai khác tôi rất thích chạy xe máy. Nhưng chiếc xe của chị Vi thì… tôi thà ngồi sau, ít ra người ta sẽ không xem đây là xe của tôi.
Chị Vi có một chiếc Piaggio màu hồng, còn dán đủ thứ hình Kitty… Nghĩ tới đã xấu hổ muốn chết.
Chiếc xe từ từ lăn bánh mang theo tôi và chị Vi. Chị dường như đang đề phòng tôi ngồi tuốt phía sau như có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào. Không rành đường phố Sài Gòn, lẽ tất nhiên là tôi chạy theo hướng dẫn của chị. Qua khoảng năm ngã rẻ, tám con đường, chị Vi ra hiệu rằng chúng tôi đến nơi. Trước mặt tôi là một quán bánh cuốn nóng khá đông khác.
Đánh lái sang trái, tôi chậm chậm sang đường… Ngay giây phút này, bất chợt có âm thanh gầm rú, một chiếc mô tô phân khối lớn như bò điên lao tới… Bị bất ngờ, theo phản xạ, tôi siết càng thắng hết cỡ. Chị Vi theo quán tính lao thẳng vào lưng tôi. May mắn, đầu xe chúng tôi chỉ cách vệt bóng mờ của chiếc xe kia vài phân. Tôi chưa kịp thở phào thì nghe tiếng càu nhàu khó chịu của Vi phía sau:
– Việc gì phải thắng gấp như thế?! Cố tình hả? Đúng là đầu óc đen tối.
Chỉ nghe vài lời hời hợt của chị, mặt tôi chợt đen lại. Tôi là người dễ dãi, rất ít khi giận ai, nhưng vì chuyện sáng nay tôi cảm thấy mình đang bị khinh thường. Vào quán ăn, mặc Thuỳ Vi kêu món gì tôi không quan tâm. Món ăn ra, tôi cứ cúi đầu ăn không nói tiếng nào. Chị Vi có vẻ hơi chột dạ, vờ hỏi han một số chuyện, tôi vẫn trả lời nhưng hời hợt cho có.
– Tuấn Phong… – Chị Vi chợt gắt lên. – Tại sao thái độ em như vậy?!
– Đâu có gì… Em không cảm thấy thoải mái trong người thôi. – Tôi nói.
– Em đang giận chị sao? Đàn ông con trai mà như thế sao?
Tôi chợt im lặng đặt đôi đũa xuống, tôi nhìn lên Thuỳ Vi. Chị dường như hơi bối rối trước ánh mắt tôi, rồi lấy hết can đảm trừng mắt lại.
– Muốn gì nói đi…
Tôi gật gật đầu trầm ngâm một chút rồi nói:
– Không biết chị nghĩ về em như thế nào sau chuyện sáng nay. Em chỉ muốn nói với chị, dù em nhỏ tuổi hơn chị, nhưng em là một người đàn ông chân chính theo nghĩa đen… từng trải chuyện phụ nữ… em không làm mấy cái chuyện lợi dụng vặt vãnh như chị nghĩ.
Tôi lại cầm đũa lên cúi xuống tiếp tục ăn, để mặc Thuỳ Vi ngồi đối diện bĩu môi rồi ấp úng hồi lâu vẫn không nói ra lời. Ăn xong tôi đứng lên tính tiền.
Trên đường về, tôi và chị như đuổi theo suy nghĩ riêng của mỗi người, không nói với nhau lời nào.
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của tôi và chị Thuỳ Vi xảy ra biến đổi. Tôi vẫn bị chị gọi dậy mỗi ngày lúc 6h30 sáng. Vẫn bị nhắc nhở ôn bài. Vẫn gọi xuống ăn cơm… Nhưng giữa hai đứa như có một bức tường ngăn cách vô hình
Một tuần sau.
Và rồi ngày nhập học cũng đến. Hôm nay tôi còn khổ sở hơn bị dựng đầu dậy lúc 5h30 sáng. Áo trắng, quần xanh đen đã được chị Vi ủi tươm tất treo sẵn từ đêm qua. Tôi ăn sáng nhẹ ở nhà, rồi chễm chệ leo lên chiếc Sh Ý trắng tinh biển số 83 vừa được Ba chuyển lên. Có lại chiếc xe thân yêu của mình, tôi sẽ không bao giờ phải cưỡi mèo Kitty đi dạo phố nữa.
– Tuấn Phong xong chưa con?! Xách vở đủ chưa? – Bác Dũng đi một chiếc xe máy khác, cẩn thận nhắc nhở tôi.
– Dạ xong rồi.
Bác Dũng chạc 60 tuổi, mái tóc hoa râm. Giọng nói ông nửa Nam, nửa Bắc như kiểu một người Sài Gòn ở lâu năm ngoài ấy. Mấy ngày qua Bác Dũng chăm sóc giúp đỡ tôi rất nhiều. Nghe Ba nói khi xưa Bác cũng có một người con trai, lớn hơn chị Vi vài tuổi. Anh ấy bị tai nạn xe mất đi khi vừa 14 tuổi. Vì thế Bác Dũng và vợ dường như rất thích khi tôi dọn lên ở chung nhà.
Sáng nay bác Dũng sẽ đi đến trường thay mặt phụ huynh ghi danh cho tôi. Dĩ nhiên, sáng nay chỉ là thủ tục, tất cả hồ sơ của tôi đã được trường nhận từ vài tuần trước.
Ngôi trường tôi học không quá danh tiếng, tuy cũng thuộc loại trường điểm của Quận 10, nhưng nhìn từ ngoài tôi thấy khá nhỏ. Có lẽ do tôi quen với những ngôi trường có cả sân bóng đá bên trong như ở Sóc Trăng. Đập vào mắt tôi đầu tiên là màu trắng… Màu trắng đồng phục áo sơmi nam, áo dài nữ đông nghìn nghịt hòa vào nhau đến loá mắt. Từng đám từng đám học sinh đứng ngồi treo từng hàng hai như sắp sẵn theo lớp, dọc dọc phủ kín sân trường. Tiếng cười đùa, la hét chí choé ồn ào như phố chợ… Gửi xe vào bãi học sinh, khá nhiều ánh mắt ngạc nhiên tò mò nhìn tôi dò xét. Có lẽ vì tôi lạ mặt, so với đám học sinh 12 đã học chung 2 năm.
“Alo alo… 1… 2… 3… 4…”
“Im lặng… Đề nghị các em giữ im lặng… Ít phút nữa đây buổi Lễ Khai giảng năm học 2018 sẽ bắt đầu… Đề nghị các bạn phụ trách trật tự nhắc nhở các bạn giữ im lặng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.