Chương 46:
Samson
25/04/2023
Chiều hôm đó, 16h00.
Không thể đợi được nửa, tôi lên phòng gọi cô Ngọc Nhi. Đây là lần đầu tiên tôi bước lên lầu 1 của căn nhà. Căn phòng của cô và Ngọc Trâm nằm ngay trên gian gác tôi ở. Tôi chần chừ một chút, đưa tay lên gõ.
“Cộc cộc…”
“Cộc cộc…” – Gõ mấy lượt không có tiếng trả lời.
“Cô ơi… Em Phong đây… Cô…” Vẫn không có tiếng trả lời.
Tôi thấy lòng hơi nôn nao lo lắng. Hít một hơi thật sâu, tôi đẩy nhẹ cánh cửa, nhìn vào trong. Bên trong căn phòng kéo rèm khá tối, một mùi hương thoang thoảng dễ chịu của phụ nữ truyền vào mũi tôi. Một cái bàn làm việc ngăn nắp, một cái ghế hơi xéo một bên… Bên cạnh là một chiếc giường đôi đơn giản. Nhìn lên giường tôi đập vào mắt tôi đầu tiên là mái tóc dài đen óng ả của cô Ngọc Nhi xõa tung che phủ cả bờ vai và tấm lưng thon gầy của cô. Cô như đang ngủ, quay lưng về phía tôi.
– Cô Ngọc Nhi… Cô…
Như nghe được tôi gọi, cô Ngọc Nhi khẽ động đậy, rồi khó nhọc quay lại. Mặt cô đỏ bừng một cách bất thường, hai mắt mệt mỏi nhìn lên tôi.
– Em xin lỗi… Nhưng em gọi nhiều lần mà… Em định chở cô đi lấy xe… – Tôi ấp úng giải thích.
Cô Ngọc Nhi xua xua tay, thều thào yếu ớt:
– Em giúp cô lấy xe về được không?! Cô… cô hơi mệt… Giấy biên nhận, còn có tiền… trong giỏ xách cô… Trên biên nhận có địa chỉ…
Tôi chợt bước đến, đặt tay lên trán cô. Lòng tôi liền trầm xuống. Trán cô rất nóng. Cô sốt rất cao. Có thể do thể trạng cô Ngọc Nhi yếu, lại đạp xe đạp về nhà bị cảm nắng.
– Để em lấy ít thuốc cảm cô uống trước.
Tôi chạy xuống phòng tìm thuốc, lại chạy xuống bếp rót ly nước ấm đem lên phòng cho cô Ngọc Nhi. Ngồi xuống cạnh giường, nhẹ đỡ bờ vai cho cô ngồi dậy, tôi phát hiện lưng áo cô ướt sũng mồ hôi. Cô Ngọc Nhi uống thuốc xong, khó nhọc nằm xuống.
– Em đưa cô đi bệnh viện nhé. – Tôi nói.
– Không… Không cần… Lát cô khỏe thôi mà. Cảm ơn em… Em giúp cô… còn chiếc xe đạp là cô mượn của bác bảo vệ trường… Mai cô trả sau.
– Nhưng tối nay chị Trâm về trễ… Cô lại ở nhà một mình… – Tôi lo lắng.
– Không sao… – Cô Ngọc Nhi xua xua ra vẻ rất mệt mỏi.
Nhìn cô, tôi chỉ biết gật đầu, nói nhỏ:
– Cái xe cứ để em lo. Vậy cô cứ nghỉ đi.
Tìm được biên nhận và xấp tiền trong túi xách của cô Ngọc Nhi. Tôi xuống nhà, khóa trái cửa, đi bộ ra tìm xe ôm. Tôi không đi xe mình vì phải chạy chiếc xe của cô Ngọc Nhi về.
Nói ra vẻ rành nghề, thật ra tôi chưa đi cầm đồ của mình bao giờ cả. Không cờ bạc, không hút chích, tiền bạc lại dư giả quanh năm tôi không có lý do nào để đến những nơi như vậy. Tiệm cầm đồ trong ký ức của tôi có chăng là từ bạn bè kể… Nào là lãi suất cắt cổ, luộc đồ cầm cố, giang hồ bảo kê… Người như cô Ngọc Nhi lẽ ra không bao giờ nên đến những nơi như vậy.
Theo địa chỉ trên tờ biên nhận, tôi dừng chân trước một căn nhà lớn, khang trang với hàng xe máy dài dài đỗ ngang trên hè. Ánh mắt tôi lướt qua, liền nhận ra chiếc xe nhỏ màu kem hường của cô Ngọc Nhi dựng cuối hàng. Một gã đàn ông có vẻ bặm trợn bước ra, hất hàm hỏi:
– Cầm điện thoại hả?! – Có vẻ như gã đã quan sát tôi không đi xe.
– Không. Tôi đến lấy xe của người quen. – Tôi nói.
– Xe nào?!
– Chiếc đó. – Tôi chỉ tay.
– Biên nhận đâu?!
– Đây… – Tôi rút tờ biên nhận, đưa qua.
– Xe này mới cầm hồi trưa, giờ chưa lấy được! – Gã phán một câu, ném trả tôi tờ biên nhận.
– Tại sao?! Lãi ngày bao nhiêu tôi trả. – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Lãi một ngày thì hết ngày mới trả… Mai quay lại đi… – Gã ngồi nửa mông lên chiếc xe, rút thuốc lá đặt lên môi.
– Tôi không hiểu. – Tôi nhíu mày, kìm nén. – Tôi trả anh tiền nợ, dù tôi lấy sớm hơn vẫn trả đủ anh lãi trọn một ngày. Tại sao không được lấy?!
– Đây là quy định… Chưa đi cầm đồ bao giờ à?! – Gã phì phèo thuốc lá, vẻ mặt trơ trơ không quan tâm.
– Quy định nào?! Đưa cho tôi xem… – Tôi hỏi.
– Tao nói nó là quy định thì nó là quy định… Mẹ mày hỏi nhiều muốn chọc tao điên lên à?! – Gã vứt điếu thuốc bước đến ra vẻ hùng hổ dọa nạt tôi.
Máu nóng xông lên tới tận đầu. Tôi nheo mắt bước đến:
– Tao đứng đây… Tao muốn xem mày làm gì tao…
“Chuyện gì vậy?!” – Một người phụ nữ béo mập ngồi trong nhà, hô lớn.
Gã đàn ông hậm hực, quay vô trong kể lể:
– Thằng này nó kiếm chuyện… Nó…
Người phụ nữ nghe hết câu chuyện, gật gù một chút, rồi nói:
– Lấy xe trước không phải không được. Mà phải chính người cầm xe đến lấy.
Tôi nhíu mày nhìn vẻ đắc thắng trên mặt gã đàn ông và người phụ nữ kia. Để lại chiếc xe ở nơi này qua một đêm e rằng ngày mai đã “thay mận đổi đào”. Không còn cách nào khác, tôi buộc lòng phải xuống nước, bước đến. Người phụ nữ béo mập mồm nhai nhóp nhép cây tăm, ánh mắt ti hí nhìn tôi.
– Chị Hai à. Bây giờ thế này… Vay 22 triệu. Lãi ngày 1, 2 triệu… Tôi trả chị 2 triệu xem như lãi cho tôi lấy xe trước, được chưa?!
– Phì… – Bà ta nhổ cây tăm rơi ngay mũi giày tôi, nhếch mép cười. – Chị không làm từ thiện ah… Em thông cảm mai quay lại đi.
– Haizz… Hai triệu rưỡi vậy. Hơn 2 ngày lãi rồi đó. – Tôi cố kìm nén nài nỉ.
Bà ta có vẻ động tâm, quan sát cả người tôi, rồi buông một câu:
– Lấy bây giờ trả 5 triệu, không thì mai quay lại chỉ trả 1, 2 triệu thôi.
Tôi nghiến răng tức giận. Đúng là một lũ khốn nạn ăn cướp giữa ban ngày. Năm triệu không phải là con số lớn với tôi… nhưng cơn uất nghẹn này thật khó nuốt trôi. Nghĩ đến cô Ngọc Nhi còn sốt hầm hập ở nhà, tôi thở dài, rút tiền.
Gã đàn ông khoái trá, nhe răng cười, vỗ vỗ vai tôi:
– Khà khà… Chú em mày rất chịu chơi ah… Con bé kia mặc áo dài đúng là ngon… Mẹ, cái mông đó mà khoan từ đằng sau thì…
“CÂM MIỆNG…” – Tiếng hét bất ngờ của tôi làm gã đàn ông và người phụ nữ kia giật bắn cả người.
Không thể đợi được nửa, tôi lên phòng gọi cô Ngọc Nhi. Đây là lần đầu tiên tôi bước lên lầu 1 của căn nhà. Căn phòng của cô và Ngọc Trâm nằm ngay trên gian gác tôi ở. Tôi chần chừ một chút, đưa tay lên gõ.
“Cộc cộc…”
“Cộc cộc…” – Gõ mấy lượt không có tiếng trả lời.
“Cô ơi… Em Phong đây… Cô…” Vẫn không có tiếng trả lời.
Tôi thấy lòng hơi nôn nao lo lắng. Hít một hơi thật sâu, tôi đẩy nhẹ cánh cửa, nhìn vào trong. Bên trong căn phòng kéo rèm khá tối, một mùi hương thoang thoảng dễ chịu của phụ nữ truyền vào mũi tôi. Một cái bàn làm việc ngăn nắp, một cái ghế hơi xéo một bên… Bên cạnh là một chiếc giường đôi đơn giản. Nhìn lên giường tôi đập vào mắt tôi đầu tiên là mái tóc dài đen óng ả của cô Ngọc Nhi xõa tung che phủ cả bờ vai và tấm lưng thon gầy của cô. Cô như đang ngủ, quay lưng về phía tôi.
– Cô Ngọc Nhi… Cô…
Như nghe được tôi gọi, cô Ngọc Nhi khẽ động đậy, rồi khó nhọc quay lại. Mặt cô đỏ bừng một cách bất thường, hai mắt mệt mỏi nhìn lên tôi.
– Em xin lỗi… Nhưng em gọi nhiều lần mà… Em định chở cô đi lấy xe… – Tôi ấp úng giải thích.
Cô Ngọc Nhi xua xua tay, thều thào yếu ớt:
– Em giúp cô lấy xe về được không?! Cô… cô hơi mệt… Giấy biên nhận, còn có tiền… trong giỏ xách cô… Trên biên nhận có địa chỉ…
Tôi chợt bước đến, đặt tay lên trán cô. Lòng tôi liền trầm xuống. Trán cô rất nóng. Cô sốt rất cao. Có thể do thể trạng cô Ngọc Nhi yếu, lại đạp xe đạp về nhà bị cảm nắng.
– Để em lấy ít thuốc cảm cô uống trước.
Tôi chạy xuống phòng tìm thuốc, lại chạy xuống bếp rót ly nước ấm đem lên phòng cho cô Ngọc Nhi. Ngồi xuống cạnh giường, nhẹ đỡ bờ vai cho cô ngồi dậy, tôi phát hiện lưng áo cô ướt sũng mồ hôi. Cô Ngọc Nhi uống thuốc xong, khó nhọc nằm xuống.
– Em đưa cô đi bệnh viện nhé. – Tôi nói.
– Không… Không cần… Lát cô khỏe thôi mà. Cảm ơn em… Em giúp cô… còn chiếc xe đạp là cô mượn của bác bảo vệ trường… Mai cô trả sau.
– Nhưng tối nay chị Trâm về trễ… Cô lại ở nhà một mình… – Tôi lo lắng.
– Không sao… – Cô Ngọc Nhi xua xua ra vẻ rất mệt mỏi.
Nhìn cô, tôi chỉ biết gật đầu, nói nhỏ:
– Cái xe cứ để em lo. Vậy cô cứ nghỉ đi.
Tìm được biên nhận và xấp tiền trong túi xách của cô Ngọc Nhi. Tôi xuống nhà, khóa trái cửa, đi bộ ra tìm xe ôm. Tôi không đi xe mình vì phải chạy chiếc xe của cô Ngọc Nhi về.
Nói ra vẻ rành nghề, thật ra tôi chưa đi cầm đồ của mình bao giờ cả. Không cờ bạc, không hút chích, tiền bạc lại dư giả quanh năm tôi không có lý do nào để đến những nơi như vậy. Tiệm cầm đồ trong ký ức của tôi có chăng là từ bạn bè kể… Nào là lãi suất cắt cổ, luộc đồ cầm cố, giang hồ bảo kê… Người như cô Ngọc Nhi lẽ ra không bao giờ nên đến những nơi như vậy.
Theo địa chỉ trên tờ biên nhận, tôi dừng chân trước một căn nhà lớn, khang trang với hàng xe máy dài dài đỗ ngang trên hè. Ánh mắt tôi lướt qua, liền nhận ra chiếc xe nhỏ màu kem hường của cô Ngọc Nhi dựng cuối hàng. Một gã đàn ông có vẻ bặm trợn bước ra, hất hàm hỏi:
– Cầm điện thoại hả?! – Có vẻ như gã đã quan sát tôi không đi xe.
– Không. Tôi đến lấy xe của người quen. – Tôi nói.
– Xe nào?!
– Chiếc đó. – Tôi chỉ tay.
– Biên nhận đâu?!
– Đây… – Tôi rút tờ biên nhận, đưa qua.
– Xe này mới cầm hồi trưa, giờ chưa lấy được! – Gã phán một câu, ném trả tôi tờ biên nhận.
– Tại sao?! Lãi ngày bao nhiêu tôi trả. – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Lãi một ngày thì hết ngày mới trả… Mai quay lại đi… – Gã ngồi nửa mông lên chiếc xe, rút thuốc lá đặt lên môi.
– Tôi không hiểu. – Tôi nhíu mày, kìm nén. – Tôi trả anh tiền nợ, dù tôi lấy sớm hơn vẫn trả đủ anh lãi trọn một ngày. Tại sao không được lấy?!
– Đây là quy định… Chưa đi cầm đồ bao giờ à?! – Gã phì phèo thuốc lá, vẻ mặt trơ trơ không quan tâm.
– Quy định nào?! Đưa cho tôi xem… – Tôi hỏi.
– Tao nói nó là quy định thì nó là quy định… Mẹ mày hỏi nhiều muốn chọc tao điên lên à?! – Gã vứt điếu thuốc bước đến ra vẻ hùng hổ dọa nạt tôi.
Máu nóng xông lên tới tận đầu. Tôi nheo mắt bước đến:
– Tao đứng đây… Tao muốn xem mày làm gì tao…
“Chuyện gì vậy?!” – Một người phụ nữ béo mập ngồi trong nhà, hô lớn.
Gã đàn ông hậm hực, quay vô trong kể lể:
– Thằng này nó kiếm chuyện… Nó…
Người phụ nữ nghe hết câu chuyện, gật gù một chút, rồi nói:
– Lấy xe trước không phải không được. Mà phải chính người cầm xe đến lấy.
Tôi nhíu mày nhìn vẻ đắc thắng trên mặt gã đàn ông và người phụ nữ kia. Để lại chiếc xe ở nơi này qua một đêm e rằng ngày mai đã “thay mận đổi đào”. Không còn cách nào khác, tôi buộc lòng phải xuống nước, bước đến. Người phụ nữ béo mập mồm nhai nhóp nhép cây tăm, ánh mắt ti hí nhìn tôi.
– Chị Hai à. Bây giờ thế này… Vay 22 triệu. Lãi ngày 1, 2 triệu… Tôi trả chị 2 triệu xem như lãi cho tôi lấy xe trước, được chưa?!
– Phì… – Bà ta nhổ cây tăm rơi ngay mũi giày tôi, nhếch mép cười. – Chị không làm từ thiện ah… Em thông cảm mai quay lại đi.
– Haizz… Hai triệu rưỡi vậy. Hơn 2 ngày lãi rồi đó. – Tôi cố kìm nén nài nỉ.
Bà ta có vẻ động tâm, quan sát cả người tôi, rồi buông một câu:
– Lấy bây giờ trả 5 triệu, không thì mai quay lại chỉ trả 1, 2 triệu thôi.
Tôi nghiến răng tức giận. Đúng là một lũ khốn nạn ăn cướp giữa ban ngày. Năm triệu không phải là con số lớn với tôi… nhưng cơn uất nghẹn này thật khó nuốt trôi. Nghĩ đến cô Ngọc Nhi còn sốt hầm hập ở nhà, tôi thở dài, rút tiền.
Gã đàn ông khoái trá, nhe răng cười, vỗ vỗ vai tôi:
– Khà khà… Chú em mày rất chịu chơi ah… Con bé kia mặc áo dài đúng là ngon… Mẹ, cái mông đó mà khoan từ đằng sau thì…
“CÂM MIỆNG…” – Tiếng hét bất ngờ của tôi làm gã đàn ông và người phụ nữ kia giật bắn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.