Chương 45: Tuyết Hy rời đi
Manh
17/09/2024
Khi cô mang thai 6 tháng, việc đi lại cũng trở nên khó khăn, nhưng dưới sự chăm sóc của anh thì cô vẫn rất khỏe mạnh mà không gặp bất trắc gì
Việc học của cô cũng đã hoàn thành dưới sự nỗ lực của cô, bằng tốt nghiệp cũng đã được treo ở văn phòng, với thành tích đáng nể là học sinh tốt nghiệp sớm một năm và là người có điểm số cao nhất cả nước
Trong văn phòng, có nhóm người đang báo cáo tình hình với anh thì giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, khi họ quay ra thì thấy cô đã nửa tỉnh nửa mê, trên tay ôm con gấu đi ra
" Anh ơi "
Thiên Hào đứng dậy khỏi ghế, đi lại bế cô lên " Sao đã dậy rồi, vẫn sớm mà anh đi lại ghế ngồi
" Ừm ừm không biết nữa " Tuyết Hy lắc lắc đầu, cả người dựa vào người anh
'Ngủ tiếp đi, tí dậy ăn sáng " Thiên Hào vỗ nhẹ lưng cô, dạo gần đây cô hay bị chuột rút, ngủ cũng không được say, hay tỉnh nửa chừng nên để cô ngủ nhiều hơn một chút
Tuyết Hy gật đầu mắt nhắm chặt lại
Nhóm nhân viên trong công ty thấy anh ra hiệu thì tiếp tục nhỏ giọng báo cáo, họ thấy cô đúng là thiên thần của cả công ty, không có cô thì anh như đại ma vương vậy còn khi có cô thì anh lại rất hiền, chả quát mắng gì nhân viên dù phạm lỗi cả, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở rồi bảo họ đi
Sau 1 hồi báo cáo thì họ cũng rời đi, anh yên tĩnh làm việc, không gây tiếng động, sợ cô vợ đang ngủ trong lòng anh sẽ tỉnh giấc
Còn về vấn đề con của họ là trai hay gái thì chứ rõ, vì hai người muốn có bất ngờ khi đứa bé chào đời
Đến ngày cô đẻ, người nhà cô và nhà anh đều tập chung tại bệnh viện, cứ ngỡ sinh đẻ sẽ rata dễ dàng vì cô được chăm sóc rất cẩn thận nhưng rồi sự cố xảy ra
Mọi người là người nhà của cô gái đúng chứ, cô bé sinh đôi, nhưng cơ thể khá yếu nên chỉ có thể đẻ một đứa bé, mọi người muốn đứa bé nào, nếu giữ cả hai, người mẹ có nguy cơ tử vong rất cao " Bác sĩ vẻ mặt tiếc nuối nhìn hai nhà
Khi nghe đến đây thì họ thật sự bị sốc, Thiên Hào cố chấn tĩnh bản thân mình, hỏi bác sĩ " Không còn cách nào khác sao? '
Bác sĩ chần chừ một lúc rồi mới nói ra một cách : " Có một cách là đẻ một đứa bé ra trước, đứa bé còn lại cứ giữ trong bụng, nhưng bệnh nhân sẽ luôn hôn mê từ đó, cần đưa ra nước ngoài để điều trị rồi khi bình phục có thể lấy đứa bé còn lại ra nhưng bước thứ 2, bác sĩ trong nước không thể làm được "
" Phải hôn mê bao lâu, con bé phải hôn mê bao lâu " Nam lặp lại câu hỏi, anh không muốn em gái và con của con bé xảy ra bất cứ việc gì cả
' Muộn nhất là 1 năm, lâu nhất là 5 năm, mọi người đưa ra quyết định giúp tôi, nếu quá trễ cô bé sẽ có nguy cơ tử vong cao và hai đứa trẻ cũng sẽ không giữ lại được
" Thiên Hào, mẹ thấy ý kiến của họ cũng không phải là không được, mẹ biết con rất yêu con gái của mẹ, không nỡ rời xa con bé nhưng con bé chắc chắn sẽ giận nếu con chỉ muốn cứu một đứa bé " Mẹ cô đi lại an ủi anh, bà cũng rất đau khổ khi phải đưa ra quyết định nhưng người đau khổ nhất chắc chắn vẫn là con rể của bà
Thiên Hào nắm chặt tay " Cứ làm theo cách đẩy đi "
' Được, vậy tôi sẽ báo cáo với bệnh viện nước ngoài, 1 tiếng sau se, lên máy bay sang đấy " Bác sĩ gật đầu
Gia đình chúng tôi có thể đi theo không " Mẹ cô ngập ngừng hỏi
Bác sĩ lắc đầu " Không thể, bên đó không cho điều đó, họ sợ sẽ cản trở đến công việc của họ, sợ sẽ xảy ra sai sót đối với bệnh nhân
" Vậy con gái chúng tôi, giao hết cho mấy người " Bố cô gật đầu nhìn bác sĩ
" Cản ơn đã tin tưởng " Bác sĩ cúi đầu đi vào phòng bệnh
Thiên Hào ngồi phịch xuống ghế, cúi gầm mặt cảm xúc hỗn loạn
30 phút sau, trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc của đứa trẻ
" Đứa bé sẽ được chăm sóc trong lồng kính đến khi nào có thể khỏe mạnh, còn bệnh nhân người nhà nhìn lần cuối chúng tôi sẽ đưa cô ấy lên máy bay " Bác sĩ và dàn ý tá đẩy giường cô đang nằm ra
Mẹ cô bế đứa bé nhìn cô con gái mà đau xót, cô con gái họ yêu quý, yêu chiều nhất vậy mà giờ lại gặp phải hoàn cảnh bất hạnh này
Thiên Hào nắm tay cô, cúi người hôn nhẹ lên chán cô " Bảo bối, mau tỉnh lại nhé, anh và con sẽ đợi em trở về"
Cô đưa đưa lên máy bay, máy bay cất cánh, mọi người nhìn ai cũng khóc
Cô gái bé nhỏ của họ, phải trải qua một cuộc chiến dài rồi
Việc học của cô cũng đã hoàn thành dưới sự nỗ lực của cô, bằng tốt nghiệp cũng đã được treo ở văn phòng, với thành tích đáng nể là học sinh tốt nghiệp sớm một năm và là người có điểm số cao nhất cả nước
Trong văn phòng, có nhóm người đang báo cáo tình hình với anh thì giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, khi họ quay ra thì thấy cô đã nửa tỉnh nửa mê, trên tay ôm con gấu đi ra
" Anh ơi "
Thiên Hào đứng dậy khỏi ghế, đi lại bế cô lên " Sao đã dậy rồi, vẫn sớm mà anh đi lại ghế ngồi
" Ừm ừm không biết nữa " Tuyết Hy lắc lắc đầu, cả người dựa vào người anh
'Ngủ tiếp đi, tí dậy ăn sáng " Thiên Hào vỗ nhẹ lưng cô, dạo gần đây cô hay bị chuột rút, ngủ cũng không được say, hay tỉnh nửa chừng nên để cô ngủ nhiều hơn một chút
Tuyết Hy gật đầu mắt nhắm chặt lại
Nhóm nhân viên trong công ty thấy anh ra hiệu thì tiếp tục nhỏ giọng báo cáo, họ thấy cô đúng là thiên thần của cả công ty, không có cô thì anh như đại ma vương vậy còn khi có cô thì anh lại rất hiền, chả quát mắng gì nhân viên dù phạm lỗi cả, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở rồi bảo họ đi
Sau 1 hồi báo cáo thì họ cũng rời đi, anh yên tĩnh làm việc, không gây tiếng động, sợ cô vợ đang ngủ trong lòng anh sẽ tỉnh giấc
Còn về vấn đề con của họ là trai hay gái thì chứ rõ, vì hai người muốn có bất ngờ khi đứa bé chào đời
Đến ngày cô đẻ, người nhà cô và nhà anh đều tập chung tại bệnh viện, cứ ngỡ sinh đẻ sẽ rata dễ dàng vì cô được chăm sóc rất cẩn thận nhưng rồi sự cố xảy ra
Mọi người là người nhà của cô gái đúng chứ, cô bé sinh đôi, nhưng cơ thể khá yếu nên chỉ có thể đẻ một đứa bé, mọi người muốn đứa bé nào, nếu giữ cả hai, người mẹ có nguy cơ tử vong rất cao " Bác sĩ vẻ mặt tiếc nuối nhìn hai nhà
Khi nghe đến đây thì họ thật sự bị sốc, Thiên Hào cố chấn tĩnh bản thân mình, hỏi bác sĩ " Không còn cách nào khác sao? '
Bác sĩ chần chừ một lúc rồi mới nói ra một cách : " Có một cách là đẻ một đứa bé ra trước, đứa bé còn lại cứ giữ trong bụng, nhưng bệnh nhân sẽ luôn hôn mê từ đó, cần đưa ra nước ngoài để điều trị rồi khi bình phục có thể lấy đứa bé còn lại ra nhưng bước thứ 2, bác sĩ trong nước không thể làm được "
" Phải hôn mê bao lâu, con bé phải hôn mê bao lâu " Nam lặp lại câu hỏi, anh không muốn em gái và con của con bé xảy ra bất cứ việc gì cả
' Muộn nhất là 1 năm, lâu nhất là 5 năm, mọi người đưa ra quyết định giúp tôi, nếu quá trễ cô bé sẽ có nguy cơ tử vong cao và hai đứa trẻ cũng sẽ không giữ lại được
" Thiên Hào, mẹ thấy ý kiến của họ cũng không phải là không được, mẹ biết con rất yêu con gái của mẹ, không nỡ rời xa con bé nhưng con bé chắc chắn sẽ giận nếu con chỉ muốn cứu một đứa bé " Mẹ cô đi lại an ủi anh, bà cũng rất đau khổ khi phải đưa ra quyết định nhưng người đau khổ nhất chắc chắn vẫn là con rể của bà
Thiên Hào nắm chặt tay " Cứ làm theo cách đẩy đi "
' Được, vậy tôi sẽ báo cáo với bệnh viện nước ngoài, 1 tiếng sau se, lên máy bay sang đấy " Bác sĩ gật đầu
Gia đình chúng tôi có thể đi theo không " Mẹ cô ngập ngừng hỏi
Bác sĩ lắc đầu " Không thể, bên đó không cho điều đó, họ sợ sẽ cản trở đến công việc của họ, sợ sẽ xảy ra sai sót đối với bệnh nhân
" Vậy con gái chúng tôi, giao hết cho mấy người " Bố cô gật đầu nhìn bác sĩ
" Cản ơn đã tin tưởng " Bác sĩ cúi đầu đi vào phòng bệnh
Thiên Hào ngồi phịch xuống ghế, cúi gầm mặt cảm xúc hỗn loạn
30 phút sau, trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc của đứa trẻ
" Đứa bé sẽ được chăm sóc trong lồng kính đến khi nào có thể khỏe mạnh, còn bệnh nhân người nhà nhìn lần cuối chúng tôi sẽ đưa cô ấy lên máy bay " Bác sĩ và dàn ý tá đẩy giường cô đang nằm ra
Mẹ cô bế đứa bé nhìn cô con gái mà đau xót, cô con gái họ yêu quý, yêu chiều nhất vậy mà giờ lại gặp phải hoàn cảnh bất hạnh này
Thiên Hào nắm tay cô, cúi người hôn nhẹ lên chán cô " Bảo bối, mau tỉnh lại nhé, anh và con sẽ đợi em trở về"
Cô đưa đưa lên máy bay, máy bay cất cánh, mọi người nhìn ai cũng khóc
Cô gái bé nhỏ của họ, phải trải qua một cuộc chiến dài rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.