Chương 6: Học hành sa sút
aptrungmochi
22/07/2019
/ Tan học /
Tôi đang cất cặp định về thì thầy Huy , thầy chủ nhiệm phiền toái khiến tôi nhất đầu , kêu tôi lại .
- Như , em lại đây !!
- Dạ ?_ Tôi bước lại.
Chắc chắn thứ nhất là chuyện học hành hay chuyện tưới cây , vì thầy ta luôn sai khiến tôi tưới cây mỗi ngày khi về , lúc nào tôi cũng về trễ hơn người khác cả . Thật đúng là , tôi rất ghét điều đó.
- Thầy có chuyện muốn nói .
- Vâng , thầy cứ nói._Tôi ngao ngán tỏ ra ngây thơ.
- Thật ra , về chuyện học của em , hình như em học hành trở nên kém cỏi hơn thì phải , lúc tôi dạy hình như em không chú ý bài , cứ lo nhìn đâu đâu thôi ._Thầy nói một tràng khiến tôi mệt mỏi.
- Em ... xin lỗi thầy .
- Là vì lí do gì???
Lí do mà tôi mất tập trung ??? Tôi cũng không biết nữa là , về gia đình hay về chuyện bạn bè ??
Tôi suy nghĩ vẫn vơ , có cái gì trong đầu thế này. Nó khiến tôi trở nên ngu ngốc hơn khi lớn lên.
- Vì ..._Tôi đang suy nghĩ
- Hay là vì tình cảm??
Câu nói của thầy Huy khiến tôi hơi sửng sốt , chẳng lẽ là vì tình cảm? Đầu óc tôi không biết còn phải của tôi không nữa , đúng rồi , là hắn . Hắn cứ mãi trong cái đầu óc của tôi , tôi cứ nghĩ về hắn mãi thôi . Thầy nói quả thật rất đúng. Vì hắn mà tôi học hành chả ra cái gì cả , cứ ăn con 0 mãi.
Thầy nhìn biểu hiện của tôi thì hiểu ngay.
- Chắc là vậy rồi , thầy mong em nên chuyên tâm học thì tốt hơn , yêu đương sớm không có kết quả tốt đâu._Thầy cười nhẹ.
- ..._Tôi im lặng
- Em về đi , chắc cũng gần tối rồi đó . Về nhanh kẻo muộn.
Nói xong , thầy bước đi ra khỏi phòng học lớp tôi . Tôi trở về chiếc bàn của riêng tôi ngồi . Lấy cặp mà rời khỏi trường học . Tôi đạp chiếc xe của mình về nhà .
Suy nghĩ vẫn vơ , hôm nay sao buồn thế??? Muốn khóc mà không được.
Về đến nhà . Mẹ tôi ngồi trên ghế sofa , bà đang xem tivi . Thấy tôi , bà cười nhẹ một cái , xem đó là lời chào mừng tôi trở về nhà.
- Mẹ , con mới về !_Tôi cười tươi ngồi lên ghế đối diện mẹ.
- Ừ . Đói không con ?? Mẹ có làm đồ ăn rồi , đói thì xuống ăn nha con ._Bà hiền hòa nhìn tôi nói
Đối với tôi , mẹ tôi là một bà tiên vậy đó , bà rất hiền hòa mà không bao giờ la mắng hay đánh tôi cả . Bây giờ , tôi mới nghiêm mặt mà nói về chuyện học hành với mẹ .
Tôi đưa cho mẹ chiếc điện thoại của tôi.
- Sao lại đưa cho mẹ ?_Bà ngạc nhiên.
- Tại vì , con nghĩ cái này làm cho con suy giảm về việc học hành đó mẹ , mẹ giữ giúp con nhé ._Tôi gượng cười .
Đúng , nó là một trong những thành phần , giúp tôi có thể vào trang facebook của hắn đó . Nó làm tôi nhìn thấy hắn mỗi khi tôi thấy nhớ hắn.
Nên nó cũng là thứ khiến tôi suy giảm đi.
- Nếu vậy , khi nào con cần thì mẹ đưa cho con .
- Vâng. Thưa mẹ , con đi tắm.
Bà chỉ gật đầu . Tôi bước lên phòng , VSCN và ăn cơm xong , tôi ngồi vào học bài . Tự mình giải những bài tập mà tôi không bao giờ muốn đụng đến , nhưng vì mẹ tôi vẫn muốn học thật tốt để mẹ vui . Vì mẹ chỉ có mình tôi . Còn ba tôi ư ? Có lẽ tôi không may mắn khi được nhìn thấy ông , ông bỏ mẹ con tôi khi tôi còn chưa biết gì nữa kìa . Mẹ tôi lúc nào cũng buồn phiền khi tôi nhắc đến chuyện của ba , tôi là con của ai và ba tôi là người như thế nào , có hình dáng ra sao ? . Mẹ tôi chỉ biết khóc chứ không thể biết nói gì hết.
Từ đó , tôi không còn thích ba nữa . Tôi ghét ba lắm , vì ông đã bỏ mẹ con tôi đi.
Tôi làm xong , tôi đi ngủ . Ngày trôi dài nhưng đêm quá ngắn . Chỉ mới chợp mắt đã đến ngày mai .
- Hết chương 5 -
Tôi đang cất cặp định về thì thầy Huy , thầy chủ nhiệm phiền toái khiến tôi nhất đầu , kêu tôi lại .
- Như , em lại đây !!
- Dạ ?_ Tôi bước lại.
Chắc chắn thứ nhất là chuyện học hành hay chuyện tưới cây , vì thầy ta luôn sai khiến tôi tưới cây mỗi ngày khi về , lúc nào tôi cũng về trễ hơn người khác cả . Thật đúng là , tôi rất ghét điều đó.
- Thầy có chuyện muốn nói .
- Vâng , thầy cứ nói._Tôi ngao ngán tỏ ra ngây thơ.
- Thật ra , về chuyện học của em , hình như em học hành trở nên kém cỏi hơn thì phải , lúc tôi dạy hình như em không chú ý bài , cứ lo nhìn đâu đâu thôi ._Thầy nói một tràng khiến tôi mệt mỏi.
- Em ... xin lỗi thầy .
- Là vì lí do gì???
Lí do mà tôi mất tập trung ??? Tôi cũng không biết nữa là , về gia đình hay về chuyện bạn bè ??
Tôi suy nghĩ vẫn vơ , có cái gì trong đầu thế này. Nó khiến tôi trở nên ngu ngốc hơn khi lớn lên.
- Vì ..._Tôi đang suy nghĩ
- Hay là vì tình cảm??
Câu nói của thầy Huy khiến tôi hơi sửng sốt , chẳng lẽ là vì tình cảm? Đầu óc tôi không biết còn phải của tôi không nữa , đúng rồi , là hắn . Hắn cứ mãi trong cái đầu óc của tôi , tôi cứ nghĩ về hắn mãi thôi . Thầy nói quả thật rất đúng. Vì hắn mà tôi học hành chả ra cái gì cả , cứ ăn con 0 mãi.
Thầy nhìn biểu hiện của tôi thì hiểu ngay.
- Chắc là vậy rồi , thầy mong em nên chuyên tâm học thì tốt hơn , yêu đương sớm không có kết quả tốt đâu._Thầy cười nhẹ.
- ..._Tôi im lặng
- Em về đi , chắc cũng gần tối rồi đó . Về nhanh kẻo muộn.
Nói xong , thầy bước đi ra khỏi phòng học lớp tôi . Tôi trở về chiếc bàn của riêng tôi ngồi . Lấy cặp mà rời khỏi trường học . Tôi đạp chiếc xe của mình về nhà .
Suy nghĩ vẫn vơ , hôm nay sao buồn thế??? Muốn khóc mà không được.
Về đến nhà . Mẹ tôi ngồi trên ghế sofa , bà đang xem tivi . Thấy tôi , bà cười nhẹ một cái , xem đó là lời chào mừng tôi trở về nhà.
- Mẹ , con mới về !_Tôi cười tươi ngồi lên ghế đối diện mẹ.
- Ừ . Đói không con ?? Mẹ có làm đồ ăn rồi , đói thì xuống ăn nha con ._Bà hiền hòa nhìn tôi nói
Đối với tôi , mẹ tôi là một bà tiên vậy đó , bà rất hiền hòa mà không bao giờ la mắng hay đánh tôi cả . Bây giờ , tôi mới nghiêm mặt mà nói về chuyện học hành với mẹ .
Tôi đưa cho mẹ chiếc điện thoại của tôi.
- Sao lại đưa cho mẹ ?_Bà ngạc nhiên.
- Tại vì , con nghĩ cái này làm cho con suy giảm về việc học hành đó mẹ , mẹ giữ giúp con nhé ._Tôi gượng cười .
Đúng , nó là một trong những thành phần , giúp tôi có thể vào trang facebook của hắn đó . Nó làm tôi nhìn thấy hắn mỗi khi tôi thấy nhớ hắn.
Nên nó cũng là thứ khiến tôi suy giảm đi.
- Nếu vậy , khi nào con cần thì mẹ đưa cho con .
- Vâng. Thưa mẹ , con đi tắm.
Bà chỉ gật đầu . Tôi bước lên phòng , VSCN và ăn cơm xong , tôi ngồi vào học bài . Tự mình giải những bài tập mà tôi không bao giờ muốn đụng đến , nhưng vì mẹ tôi vẫn muốn học thật tốt để mẹ vui . Vì mẹ chỉ có mình tôi . Còn ba tôi ư ? Có lẽ tôi không may mắn khi được nhìn thấy ông , ông bỏ mẹ con tôi khi tôi còn chưa biết gì nữa kìa . Mẹ tôi lúc nào cũng buồn phiền khi tôi nhắc đến chuyện của ba , tôi là con của ai và ba tôi là người như thế nào , có hình dáng ra sao ? . Mẹ tôi chỉ biết khóc chứ không thể biết nói gì hết.
Từ đó , tôi không còn thích ba nữa . Tôi ghét ba lắm , vì ông đã bỏ mẹ con tôi đi.
Tôi làm xong , tôi đi ngủ . Ngày trôi dài nhưng đêm quá ngắn . Chỉ mới chợp mắt đã đến ngày mai .
- Hết chương 5 -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.