Chương 45: Ngủ chung!
aptrungmochi
21/08/2019
Tối hôm đó, tôi và hắn cùng ngủ chung với nhau. Hai bên vẫn không nói
năng gì, dù tôi và hắn cùng nhau trên một chiếc giường nhưng chúng tôi
vẫn để chiếc gối ôm giữa giường. Không ai đụng đến ai, tôi lại càng cảm
thấy thoải mái nhiều hơn. Màn đêm của căn phòng nhìn thật là lạnh lẽo,
màn đêm yên tĩnh thay cho những tiếng ồn ào vào của dòng xe tấp nập kia.
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của hắn, càng lúc càng rõ. Phân vân về tình trạng hắn lúc này, tôi đành hỏi.
- Anh sao thế?.
- Không, anh không sao. Chỉ là anh hơi khó ngủ, vì trước giờ anh toàn dùng thuốc để hoàn thành việc đó nhanh hơn!
Chất giọng trầm ấm vang lên giữa căn phòng này. Tôi vô cùng thích giọng nói của hắn nhưng câu nói lại khiến tôi cảm thấy đau lòng. Hắn tại sao lại luôn muốn dày vò bản thân bởi những viên thuốc kia chứ, hắn không nên giống tôi. Đụng vào một lần, cũng không kịp hối hận lúc này không hay. Tôi quay sang bên hắn, ngắm nhìn khuôn mặt ở một góc nghiêng, sống mũi cao và những đường nét thanh tú trên khuôn mặt kia dần lộ ra trong màn đêm qua ánh đèn ngủ. Dù cho hắn có ở góc độ nào, khuôn mặt vẫn không bao giờ xấu đi được. Mùi tóc hương bạc hà sọc thẳng vào mũi tôi, lại không khó chịu. Tôi rất thích mùi này. Tôi nói giọng ôn tồn nhằm mục đích giúp hắn chuyên tâm sâu giấc.
- Anh đừng nghĩ ngợi gì hết, những điều không vui thì thôi nghĩ tới mà hãy thả lỏng đầu óc mà nhắm mắt lại, có như thế anh mới ngủ dễ dàng đi được...
- Em đã từng áp dụng rồi hả?_Hắn quay sang hỏi tôi.
- Ừ, dĩ nhiên. Khi em bỏ thuốc thì cũng là lúc tâm trạng em nhẹ nhõm hẳn ra. Cũng chỉ vì đầu óc luôn nghĩ tới anh nên mọi thứ có lẽ sẽ dễ dàng với em hơn! Và em đã ngủ rất ngon!
Hắn mỉm cười, trở mình sang phía bên tôi. Khuôn mặt ôn nhu hiền hòa kia đang chăm chăm nhìn tôi. Có lẽ khi tôi nói như thế. Hắn một phần vội đắc ý vì khi tôi ngủ cứ hay nghĩ tới hắn, một phần nào cũng muốn học theo để có thể ngủ dễ. Chất giọng trầm trở nên dịu nhẹ, có chút đáng yêu.
- Vậy từ giờ khi anh nhắm mắt anh sẽ luôn nghĩ tới em!. vì em bảo ai là người khiến em thấy nhẹ nhõm là anh nên người khiến anh nhẹ nhõm nhất cũng chỉ là em!
- ..._Tôi ngượng mặt chỉ biết im lặng. Hắn nói đúng trong lòng tôi.
Mấy phút sau, hắn dường như đã an giấc. Tôi cũng bắt đầu ngủ.
Trong giấc mơ, tôi có thể thấy tôi đang bay lượn giữa bầu trời. Phía dưới là những cánh hoa bồ công anh đang bị gió thổi bay đi. Phong cảnh xung quanh đều đẹp và hữu tình, nhìn thật thích. Tưởng chừng sẽ mơ hết giấc mơ đẹp. Tôi bị thu hút trở về thực tại với những âm thanh bên tai. Âm thanh như muốn nói với tôi rằng sự cầu cứu. Một sự giúp đỡ của một người gần gũi tôi nhất.
Tôi quay về với trạng thái mơ màng rồi giật mình tỉnh giấc vì tiếng la hét khá nhỏ bên tai khiến tôi tỉnh hẳn. Tôi ngồi dậy nhìn hắn đang nhíu mày khó chịu, lắc đầu rồi nói trong hư ảo mơ màng.
- Làm ơn...giúp tôi...tôi không muốn...
Tôi thấy không ổn nên lay hắn dậy, nhằm cho hắn thoát khỏi cơn ác mộng trong giấc mơ. Thứ ác mộng đang dần giết chết hắn từ từ. Khi đang dần dần nhấp nháy đôi mắt, hắn mở to cặp mắt nhìn tôi với khuôn mặt đầy mồ hôi do cơn ác mộng kia làm hắn vật vã. Hắn đang mơ thấy gì có lẽ rất hoảng sợ. Tôi hỏi hắn.
- A Hào, anh sao vậy?.
Hắn bật dậy nhanh nhẹn ôm lấy tôi như muốn được trấn an lại nỗi sợ vẫn còn thoáng qua. Không biết hắn mơ thấy gì mà sợ vậy?. Có lẽ đó đã làm hắn khó ngủ suốt bao năm qua...Kể từ lúc mẹ hắn mất. Hắn nói giọng run sợ một thứ gì đó ám ảnh.
- Anh sợ lắm, tiểu Như. Anh không muốn mỗi đêm là một ác mộng như vậy, anh không muốn mơ thấy cảnh anh giết mẹ!
- Anh mơ thấy nó ư?. Suốt mấy năm nay anh chỉ có mơ đúng một giấc mơ?_Tôi nói.
- Phải! Anh sợ lắm...Anh không muốn nó làm anh trở nên tồi tệ hơn!_Hắn đau đớn nhìn tôi.
- Anh yên tâm, có em rồi. Ác mộng đó anh sẽ phải đối đầu với nó lần nữa, anh phải chứng tỏ mình là người mạnh mẽ để nó biến mất vĩnh viễn!. Anh cứ bình tĩnh!
Hắn thở hổn hển nhìn xung quanh phòng. Đôi mắt không còn một chút gì gọi là lãnh đạm thay vào đó là một ánh mắt của người con trai vẫn còn sợ hãi những thứ bao năm nay. Hắn phải thay đổi, trở thành một người hoàn toàn mới!. Tôi bên cạnh, lau mồ hôi cho hắn. Những giọt mồ hôi đang trượt xuống khuôn mặt điển trai kia.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi quăng cái gối ôm sang một bên. Tôi khá bất ngờ rồi hỏi.
- Anh làm gì vậy?
- Anh muốn ôm em ngủ, anh không muốn cô đơn mỗi người một góc...
- Anh đang lợi dụng em hả?_Tôi hoang mang.
- Làm ơn đi, anh cần em ngay lúc này!
Một câu nói cần của hắn chứa đựng bao nhiêu ý nghĩa trong đó. Vừa nghiêm túc lại vừa cứng cỏi, hắn muốn ôm tôi vì mỗi lần bên tôi. Hắn cảm thấy an toàn đi rất nhiều.
Tôi cũng chỉ khẽ đồng ý. Cảm thấy như mình quá dễ dãi, nhưng nếu không chịu thì cũng không còn cách nào khác. Tôi không muốn hắn lại tiếp tục với đống hỗn độn kia.
....................Chúng tôi tiếp tục ngủ, hắn ôm tôi vào lòng rồi ngủ thiếp đi. Cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp. Tôi cảm thấy hơi ấm hắn và tôi hóa thành một, thân thể hắn rất ấm áp. Tôi chỉ biết nhắm tịch lại đôi mắt rồi dựa vào khuôn ngực rắn chắc kia rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu gọi vào khuôn mặt tôi bảo tôi thức giấc. Tôi định rời khỏi vòng tay hắn nhưng không được, hắn ôm tôi rất chặt như không muốn cho tôi đi đâu. Dụi mắt nhìn ngắm khuôn mặt yên bình kia đang say mê ngủ. Có lẽ hôm qua hắn ngủ rất ngon, cũng tốt. Nếu có thể biến giấc mơ đó vĩnh viễn không bao giờ làm hắn tổn thương nữa. Có lẽ cả đời này tôi cũng muốn ôm hắn mỗi khi ngủ.
Ngây ngất với khuôn mặt kia. Ông trời quả thật không bao giờ phụ lòng con người, cho ai rồi thì sẽ cho hết thảy những thứ còn lại. Khuôn mặt đó không bao giờ nhàm chán mỗi khi nhìn lâu. Nhìn càng nhiều lại càng thấy giống thành viên Suga trong BTS ấy chứ...:). Khi đồng hồ báo thức reo lên dữ dội, tôi không thể với tay được đến nó nên nó cứ phát lên tiếng chuông inh ỏi đáng ghét kia, phá hoại những phút giây quý hiếm tôi ngắm hắn. Thế là hắn nhíu mày mắt nhắm mắt mở nhìn tôi đang khó chịu, chắc thấy tôi chờ hắn thức lâu nên mới nhanh nhẹn bỏ ra. Mỉm cười nhìn tôi, nói.
- Xin lỗi em nhé, hôm qua anh ngủ rất ngon nên...
- Không sao, em cũng chỉ mới thức thôi. Anh ngủ được thì tốt quá rồi!
Tôi không nói thêm mà bật dậy tắt đi cái chuông chết tiệt kia. Ưỡn vai một phát coi như tập thể dục buổi sáng, kéo rèm cửa ra rồi buộc dây. Tôi ngắm nhìn ánh nắng chiếu vào trong phòng rồi mỉm cười một cái. Hắn bảo với tôi.
- Hôm nay có lẽ em rất năng động nhỉ, chắc hôm qua...được anh ôm nên mới thích như vậy!
- Anh à, mức độ tự luyến của anh cao lắm rồi đó! Ngang tầm với con bạn thân em rồi đó!
- Vậy sao?_Hắn nheo mắt nhìn tôi, nghĩ ngợi.
- Đúng rồi, nếu có cuộc thi người tự luyến nhất thì em sẽ cho anh đăng kí rồi giành giải nhất luôn!
- Ayda, anh đẹp trai sẵn rồi. Không cần nói gì cũng cho anh giải nhất thôi!
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của hắn, càng lúc càng rõ. Phân vân về tình trạng hắn lúc này, tôi đành hỏi.
- Anh sao thế?.
- Không, anh không sao. Chỉ là anh hơi khó ngủ, vì trước giờ anh toàn dùng thuốc để hoàn thành việc đó nhanh hơn!
Chất giọng trầm ấm vang lên giữa căn phòng này. Tôi vô cùng thích giọng nói của hắn nhưng câu nói lại khiến tôi cảm thấy đau lòng. Hắn tại sao lại luôn muốn dày vò bản thân bởi những viên thuốc kia chứ, hắn không nên giống tôi. Đụng vào một lần, cũng không kịp hối hận lúc này không hay. Tôi quay sang bên hắn, ngắm nhìn khuôn mặt ở một góc nghiêng, sống mũi cao và những đường nét thanh tú trên khuôn mặt kia dần lộ ra trong màn đêm qua ánh đèn ngủ. Dù cho hắn có ở góc độ nào, khuôn mặt vẫn không bao giờ xấu đi được. Mùi tóc hương bạc hà sọc thẳng vào mũi tôi, lại không khó chịu. Tôi rất thích mùi này. Tôi nói giọng ôn tồn nhằm mục đích giúp hắn chuyên tâm sâu giấc.
- Anh đừng nghĩ ngợi gì hết, những điều không vui thì thôi nghĩ tới mà hãy thả lỏng đầu óc mà nhắm mắt lại, có như thế anh mới ngủ dễ dàng đi được...
- Em đã từng áp dụng rồi hả?_Hắn quay sang hỏi tôi.
- Ừ, dĩ nhiên. Khi em bỏ thuốc thì cũng là lúc tâm trạng em nhẹ nhõm hẳn ra. Cũng chỉ vì đầu óc luôn nghĩ tới anh nên mọi thứ có lẽ sẽ dễ dàng với em hơn! Và em đã ngủ rất ngon!
Hắn mỉm cười, trở mình sang phía bên tôi. Khuôn mặt ôn nhu hiền hòa kia đang chăm chăm nhìn tôi. Có lẽ khi tôi nói như thế. Hắn một phần vội đắc ý vì khi tôi ngủ cứ hay nghĩ tới hắn, một phần nào cũng muốn học theo để có thể ngủ dễ. Chất giọng trầm trở nên dịu nhẹ, có chút đáng yêu.
- Vậy từ giờ khi anh nhắm mắt anh sẽ luôn nghĩ tới em!. vì em bảo ai là người khiến em thấy nhẹ nhõm là anh nên người khiến anh nhẹ nhõm nhất cũng chỉ là em!
- ..._Tôi ngượng mặt chỉ biết im lặng. Hắn nói đúng trong lòng tôi.
Mấy phút sau, hắn dường như đã an giấc. Tôi cũng bắt đầu ngủ.
Trong giấc mơ, tôi có thể thấy tôi đang bay lượn giữa bầu trời. Phía dưới là những cánh hoa bồ công anh đang bị gió thổi bay đi. Phong cảnh xung quanh đều đẹp và hữu tình, nhìn thật thích. Tưởng chừng sẽ mơ hết giấc mơ đẹp. Tôi bị thu hút trở về thực tại với những âm thanh bên tai. Âm thanh như muốn nói với tôi rằng sự cầu cứu. Một sự giúp đỡ của một người gần gũi tôi nhất.
Tôi quay về với trạng thái mơ màng rồi giật mình tỉnh giấc vì tiếng la hét khá nhỏ bên tai khiến tôi tỉnh hẳn. Tôi ngồi dậy nhìn hắn đang nhíu mày khó chịu, lắc đầu rồi nói trong hư ảo mơ màng.
- Làm ơn...giúp tôi...tôi không muốn...
Tôi thấy không ổn nên lay hắn dậy, nhằm cho hắn thoát khỏi cơn ác mộng trong giấc mơ. Thứ ác mộng đang dần giết chết hắn từ từ. Khi đang dần dần nhấp nháy đôi mắt, hắn mở to cặp mắt nhìn tôi với khuôn mặt đầy mồ hôi do cơn ác mộng kia làm hắn vật vã. Hắn đang mơ thấy gì có lẽ rất hoảng sợ. Tôi hỏi hắn.
- A Hào, anh sao vậy?.
Hắn bật dậy nhanh nhẹn ôm lấy tôi như muốn được trấn an lại nỗi sợ vẫn còn thoáng qua. Không biết hắn mơ thấy gì mà sợ vậy?. Có lẽ đó đã làm hắn khó ngủ suốt bao năm qua...Kể từ lúc mẹ hắn mất. Hắn nói giọng run sợ một thứ gì đó ám ảnh.
- Anh sợ lắm, tiểu Như. Anh không muốn mỗi đêm là một ác mộng như vậy, anh không muốn mơ thấy cảnh anh giết mẹ!
- Anh mơ thấy nó ư?. Suốt mấy năm nay anh chỉ có mơ đúng một giấc mơ?_Tôi nói.
- Phải! Anh sợ lắm...Anh không muốn nó làm anh trở nên tồi tệ hơn!_Hắn đau đớn nhìn tôi.
- Anh yên tâm, có em rồi. Ác mộng đó anh sẽ phải đối đầu với nó lần nữa, anh phải chứng tỏ mình là người mạnh mẽ để nó biến mất vĩnh viễn!. Anh cứ bình tĩnh!
Hắn thở hổn hển nhìn xung quanh phòng. Đôi mắt không còn một chút gì gọi là lãnh đạm thay vào đó là một ánh mắt của người con trai vẫn còn sợ hãi những thứ bao năm nay. Hắn phải thay đổi, trở thành một người hoàn toàn mới!. Tôi bên cạnh, lau mồ hôi cho hắn. Những giọt mồ hôi đang trượt xuống khuôn mặt điển trai kia.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi quăng cái gối ôm sang một bên. Tôi khá bất ngờ rồi hỏi.
- Anh làm gì vậy?
- Anh muốn ôm em ngủ, anh không muốn cô đơn mỗi người một góc...
- Anh đang lợi dụng em hả?_Tôi hoang mang.
- Làm ơn đi, anh cần em ngay lúc này!
Một câu nói cần của hắn chứa đựng bao nhiêu ý nghĩa trong đó. Vừa nghiêm túc lại vừa cứng cỏi, hắn muốn ôm tôi vì mỗi lần bên tôi. Hắn cảm thấy an toàn đi rất nhiều.
Tôi cũng chỉ khẽ đồng ý. Cảm thấy như mình quá dễ dãi, nhưng nếu không chịu thì cũng không còn cách nào khác. Tôi không muốn hắn lại tiếp tục với đống hỗn độn kia.
....................Chúng tôi tiếp tục ngủ, hắn ôm tôi vào lòng rồi ngủ thiếp đi. Cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp. Tôi cảm thấy hơi ấm hắn và tôi hóa thành một, thân thể hắn rất ấm áp. Tôi chỉ biết nhắm tịch lại đôi mắt rồi dựa vào khuôn ngực rắn chắc kia rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu gọi vào khuôn mặt tôi bảo tôi thức giấc. Tôi định rời khỏi vòng tay hắn nhưng không được, hắn ôm tôi rất chặt như không muốn cho tôi đi đâu. Dụi mắt nhìn ngắm khuôn mặt yên bình kia đang say mê ngủ. Có lẽ hôm qua hắn ngủ rất ngon, cũng tốt. Nếu có thể biến giấc mơ đó vĩnh viễn không bao giờ làm hắn tổn thương nữa. Có lẽ cả đời này tôi cũng muốn ôm hắn mỗi khi ngủ.
Ngây ngất với khuôn mặt kia. Ông trời quả thật không bao giờ phụ lòng con người, cho ai rồi thì sẽ cho hết thảy những thứ còn lại. Khuôn mặt đó không bao giờ nhàm chán mỗi khi nhìn lâu. Nhìn càng nhiều lại càng thấy giống thành viên Suga trong BTS ấy chứ...:). Khi đồng hồ báo thức reo lên dữ dội, tôi không thể với tay được đến nó nên nó cứ phát lên tiếng chuông inh ỏi đáng ghét kia, phá hoại những phút giây quý hiếm tôi ngắm hắn. Thế là hắn nhíu mày mắt nhắm mắt mở nhìn tôi đang khó chịu, chắc thấy tôi chờ hắn thức lâu nên mới nhanh nhẹn bỏ ra. Mỉm cười nhìn tôi, nói.
- Xin lỗi em nhé, hôm qua anh ngủ rất ngon nên...
- Không sao, em cũng chỉ mới thức thôi. Anh ngủ được thì tốt quá rồi!
Tôi không nói thêm mà bật dậy tắt đi cái chuông chết tiệt kia. Ưỡn vai một phát coi như tập thể dục buổi sáng, kéo rèm cửa ra rồi buộc dây. Tôi ngắm nhìn ánh nắng chiếu vào trong phòng rồi mỉm cười một cái. Hắn bảo với tôi.
- Hôm nay có lẽ em rất năng động nhỉ, chắc hôm qua...được anh ôm nên mới thích như vậy!
- Anh à, mức độ tự luyến của anh cao lắm rồi đó! Ngang tầm với con bạn thân em rồi đó!
- Vậy sao?_Hắn nheo mắt nhìn tôi, nghĩ ngợi.
- Đúng rồi, nếu có cuộc thi người tự luyến nhất thì em sẽ cho anh đăng kí rồi giành giải nhất luôn!
- Ayda, anh đẹp trai sẵn rồi. Không cần nói gì cũng cho anh giải nhất thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.