Chương 70: Vai chính là những người xinh đẹp còn vai phụ là tôi!
aptrungmochi
04/07/2020
Tôi ngâm mình trong làn nước ấm quen thuộc mỗi khi đi làm thêm về, đôi mắt lờ đờ nhìn lên ánh đèn trên trần nhà, tự mình suy nghĩ những chuyện không đâu, tôi luôn đặt cho mình một dấu chấm hỏi rằng Chuyện của tôi với hắn sẽ kết thúc trong êm đẹp chứ?. Ngay cả bản thân tôi cũng không biết rằng, tôi và hắn sẽ như thế nào của sau này? Chạy trốn hay làm bạn?. Tôi của bây giờ, có lẽ tôi vẫn còn yêu hắn rất nhiều, dù không muốn nghĩ tới điều đó nhưng mỗi khi cứ thấy hắn, bao nhiêu kí ức kỉ niệm đẹp lại ùa về làm đầu óc tôi trống rỗng. Lại chợt nghĩ tới A Khiết, nó là một đứa bé không tầm thường chút nào!. Cứ mỗi khi nó nói chuyện với tôi trong nghiêm túc thì nó y như một người lớn, nó hiểu chuyện rất nhiều và đó cũng làm cho tôi có một chút tò mò. Rốt cuộc nó là ai?.
Đang suy nghĩ vẫn vơ, thả hồn theo gió thì điện thoại bàn reo lên. Tôi giật thót người và rồi cũng nhanh nhẹn quấn khăn tắm để đi ra ngoài nghe điện thoại. Bên kia đầu dây là giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm.
- Tiểu Như đấy à?
- Mẹ ạ?
- Ừ mẹ đây, A Khiết ở nhà có ngoan hay không?
- Dạ có ạ! Nó rất ngoan! Nhưng mà, khi nào ba mẹ mới về ạ?_Tôi ngồi xuống ghế cạnh cái bàn học.
- Khoảng 1 tuần nữa, ba mẹ thu xếp công việc xong xuôi rồi sẽ về! Con ráng quan tâm em giúp mẹ nhé, mẹ cũng thấy tội nghiệp nó! Chắc nó nhớ lắm!
Bây giờ mẹ mới biết hay sao?. Nó đang mong chờ người mẹ đáng kính, đáng ngưỡng mộ này về căn biệt thự to lớn. Tôi chỉ ậm ừ cho qua, vì điều này mẹ không nhắc tôi cũng làm. Sau một hồi, mẹ tôi mới hỏi vài câu.
- Con với A Hào cãi nhau à?
- Chỉ là có một chút chuyện thôi ạ, mà sao mẹ biết?
- Hôm trước mẹ gọi về, quản gia đã kể cho mẹ!. Tuy là không cùng huyết thống nhưng con với A Hào cũng đừng nghĩ vậy mà sinh ra ghét nhau nhé!
- Con biết rồi ạ!
- Ừ, mẹ có công việc rồi! Con cũng đi ngủ sớm đi nhé!
- Vâng ạ...*Tút tút*
......................................................................
*1 tuần sau*
- Tiểu Như này!
- Sao cơ?
Tôi đang làm bài thì nghe giọng nói của A Mịch phát ra, theo phản xạ khi được gọi tên thì tôi ngước lên, cái hình mặt nạ quỷ đối diện tôi vài cm làm tôi hoảng loạn, giật bắn người rơi cả viết xuống bàn. Thật chứ, sao A Mịch lại có thể hù dọa tôi như vậy chứ? Thật quá ác độc đi mà!. Sự giật mình như hồn bay của tôi được đáp trả bằng một tràn cười hả hê của cô ả, nó ôm bụng đập bàn.
- Không ngờ cậu lại giật mình đấy! Lâu lắm rồi mới thấy dáng vẻ hoảng sợ của cậu đấy!
- Sao cậu ác vậy? Xém rớt tim ra ngoài rồi đây này!_Tôi ôm ngực càu nhàu.
A Mịch gỡ cái mặt nạ kinh dị kia xuống rồi ngồi kế bên tôi.
- Bình thường chỉ thấy cậu với cắm đầu xuống viết viết gì đó cùng với cái khuôn mặt bất cần đời, tớ nghĩ cậu mấy năm học chắc cậu không thích chơi đùa với ai hết!
- Chơi đùa hả? Tớ không thích đâu...
Nhưng bản thân tôi lại nhớ đến tôi đã từng chạy giỡn với Lam Nhi khắp sân trường lúc những sóng gió chưa ập đến, tôi còn trốn học đi la cà khắp phố xá. Nghĩ lại cũng vui, nhưng giờ thì tôi không còn sức để đùa giỡn như những đám bạn chung lớp nữa. Tôi chỉ cười khẽ. Tô Mịch tặc lưỡi, lắc đầu.
- Thùy mị quá đáng rồi đấy!.
- Chỉ là tớ không biết cách giao tiếp với bạn bè thôi, tớ là một người rất nhạt nhẽo và chẳng có gì thú vị cả!
Nó khẽ gật gật bĩu môi cho qua. Nhìn sang cuốn sổ tôi ghi chép, nó hỏi.
- Cậu ghi cái gì thế? Ngày nào cũng thấy cậu ghi ghi tính tính gì đấy!
- Đây là sổ tiết kiệm của tớ!_Tôi đưa cho nó xem.
Nó tròn mắt đọc từng chữ. Cau mày.
- Cậu sống trong ngôi biệt thự lớn cơ mà? Sao còn phải ghi chép mấy cái này nữa?
- À, tại tớ thích đi làm thêm. Chủ yếu cho qua thời gian, còn tiền thì tớ cũng không có việc gì để xài nên ghi vào để sau này có muốn mua gì thì khỏi cần xin ai hết!_Tôi cười cười gãi đầu.
Tô Mịch cảm phục, giơ hai ngón tay cái lên trước mặt tôi rồi mỉm cười tươi. Nó khâm phục vì tôi đã biết đi làm thêm phụ giúp gia đình.
- Cậu hay thật đấy! Cậu thích tự lập giống tớ nhỉ?
- Tớ không thích làm gánh nặng cho ai cả!. Cơ mà, cái mặt nạ đó cậu lấy ở đâu vậy?
- À! Tớ lấy trong nhà kho của trường đấy, sắp tới có lễ nên lớp mình sẽ diễn kịch đó! Nhưng chưa biết diễn kịch gì nữa!. Mà sao tớ không thấy tên cậu trong nhóm trò chuyện nhỉ? Kết bạn với tớ trong Wechat đi, rồi tớ thêm cậu vào nhóm!
Tôi mỉm cười khẽ.
- Tớ không có điện thoại?
- Cái gì? Lớp 12 rồi chưa cho xài điện thoại hả? Sao gia đình cậu nghiêm khắc vậy?
- Không phải, tớ có điện thoại hồi năm lớp 8 rồi nhưng do có vài chuyện nên tớ đập điện thoại rồi! Nên mới không liên lạc được với Lam Nhi đó!_Tôi cười trừ.
- Hóa ra là vậy!_Nó hiểu ra
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi kết thúc. Rồi nó đứng lên không quên nói một câu rồi trở về chỗ ngồi.
- Nhưng cậu nên mua điện thoại đi, có thể liên lạc được với nhau. Không có cũng quả là bất tiện!
Tôi khẽ gật gật qua loa thay như lời nói. Tôi không muốn xài điện thoại nhưng nếu không có cũng thật bất tiện. Vậy thì rút tiền tiết kiệm mua một cái bình thường xài vậy. Tôi cũng đâu cần sống ảo như những cô nữ sinh tuổi teen, tôi chỉ cần dùng nó để liên lạc với bạn bè hay gọi điện cho người thân.
.....................................
Trên đường đi học về. Tô Mịch kéo tay tôi vừa đi vừa nói chuyện, không biết từ khi nào mà cô ả lại nói chuyện khá nhiều. Toàn là những chuyện đời thường trong cuộc sống, cứ tưởng là một cô nàng ít nói và đoan trang nhưng hình như tôi đoán sai rồi. Không biết dò trúng đài radio nào mà nói nhiều dữ vậy!. Lại còn lôi kéo Thái Anh đi về chung. Nhìn bọn chúng ôm ấp nhau thật làm tôi thấy đau đầu. A Hào phía sau tôi nói vọng đến.
- Này! Định cho chúng tôi ăn cẩu lương nghẹn chết à?
Thái Anh với vẻ cười hờ hợt, quay sang chúng tôi đang đi cùng nhau.
- Thì cậu cũng có mà, sao lại cáu với tôi?
- Gì cơ? A Hào yêu Tiểu như à?_Nó quay sang với vẻ ngạc nhiên vô cùng.
Chúng tôi một giây khựng lại, không khí trở nên im ắng lạ kì. Bộ Thái Anh chưa biết chúng tôi chia tay sao mà nói như vậy?. Trong lúc này bản thân thật thấy khó xử, tôi khẽ liếc nhìn xem thái độ của hắn ra sao. Hắn chỉ mỉm cười rồi chạy nhanh đến Thái Anh, ghì cổ cậu ấy bằng tay rồi vui vẻ nói.
- Cái thằng này có tình yêu nên bỏ bê bạn bè này!
- Ây, cái thằng này! Đau!
...Hắn vẫn biểu hiện như chưa có chuyện gì cả, bỏ ngoài tay những câu hỏi kia. Tô Mịch nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt ngây ngô, ẩn sâu trong đôi mắt ấy như một điều muốn nói rằng Là thật sao? Thật không thể tin được!. Tôi ghét ánh mắt như vậy!.
.............
- Tiểu Như này, lớp mình sẽ đóng bộ Romeo and Juliet thì cậu định đóng vai gì?
- Tớ không biết!. Tớ không thích diễn kịch!
Nó bĩu môi, chán chường vì tôi không có tí hứng thú nào khi nhắc tới diễn kịch. Thật sự thì tôi không thích, bởi tôi đã diễn vai ở ngôi biệt thự quá chán nên không còn tí hứng nào về vở kịch sắp tới.
- Tớ còn định bảo cậu diễn vai Juliet đấy! Còn A Hào thì diễn Romeo thì thật tuyệt!_Nó nói với điệu bộ mơ mộng diễn vong, nhìn cứ y như một nhà soạn kịch đầy nhập tâm.
- Cậu xinh nhất lớp nên cậu diễn vai đó có lẽ là hợp hơn! Còn A Hào thì cứ như vậy đi, tớ nghĩ lớp mình sẽ có một kịch bản vô cùng xuất sắc đó!
- Tớ mong là như vậy, tớ sẽ diễn cho Thái Anh xem!
- Rồi rồi, đúng là những người yêu nhau thì dù có vui hay buồn thì vẫn thấy họ hạnh phúc!
- Nhưng sao cậu lại không thích diễn vai chính?
Tôi phì cười, chỉ nói nhẹ một câu.
- Tớ thà làm vai phụ có lẽ sẽ tốt hơn! Trong cuộc sống này, vai chính là những người con gái xinh đẹp còn vai phụ là những người như tớ!
Đang suy nghĩ vẫn vơ, thả hồn theo gió thì điện thoại bàn reo lên. Tôi giật thót người và rồi cũng nhanh nhẹn quấn khăn tắm để đi ra ngoài nghe điện thoại. Bên kia đầu dây là giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm.
- Tiểu Như đấy à?
- Mẹ ạ?
- Ừ mẹ đây, A Khiết ở nhà có ngoan hay không?
- Dạ có ạ! Nó rất ngoan! Nhưng mà, khi nào ba mẹ mới về ạ?_Tôi ngồi xuống ghế cạnh cái bàn học.
- Khoảng 1 tuần nữa, ba mẹ thu xếp công việc xong xuôi rồi sẽ về! Con ráng quan tâm em giúp mẹ nhé, mẹ cũng thấy tội nghiệp nó! Chắc nó nhớ lắm!
Bây giờ mẹ mới biết hay sao?. Nó đang mong chờ người mẹ đáng kính, đáng ngưỡng mộ này về căn biệt thự to lớn. Tôi chỉ ậm ừ cho qua, vì điều này mẹ không nhắc tôi cũng làm. Sau một hồi, mẹ tôi mới hỏi vài câu.
- Con với A Hào cãi nhau à?
- Chỉ là có một chút chuyện thôi ạ, mà sao mẹ biết?
- Hôm trước mẹ gọi về, quản gia đã kể cho mẹ!. Tuy là không cùng huyết thống nhưng con với A Hào cũng đừng nghĩ vậy mà sinh ra ghét nhau nhé!
- Con biết rồi ạ!
- Ừ, mẹ có công việc rồi! Con cũng đi ngủ sớm đi nhé!
- Vâng ạ...*Tút tút*
......................................................................
*1 tuần sau*
- Tiểu Như này!
- Sao cơ?
Tôi đang làm bài thì nghe giọng nói của A Mịch phát ra, theo phản xạ khi được gọi tên thì tôi ngước lên, cái hình mặt nạ quỷ đối diện tôi vài cm làm tôi hoảng loạn, giật bắn người rơi cả viết xuống bàn. Thật chứ, sao A Mịch lại có thể hù dọa tôi như vậy chứ? Thật quá ác độc đi mà!. Sự giật mình như hồn bay của tôi được đáp trả bằng một tràn cười hả hê của cô ả, nó ôm bụng đập bàn.
- Không ngờ cậu lại giật mình đấy! Lâu lắm rồi mới thấy dáng vẻ hoảng sợ của cậu đấy!
- Sao cậu ác vậy? Xém rớt tim ra ngoài rồi đây này!_Tôi ôm ngực càu nhàu.
A Mịch gỡ cái mặt nạ kinh dị kia xuống rồi ngồi kế bên tôi.
- Bình thường chỉ thấy cậu với cắm đầu xuống viết viết gì đó cùng với cái khuôn mặt bất cần đời, tớ nghĩ cậu mấy năm học chắc cậu không thích chơi đùa với ai hết!
- Chơi đùa hả? Tớ không thích đâu...
Nhưng bản thân tôi lại nhớ đến tôi đã từng chạy giỡn với Lam Nhi khắp sân trường lúc những sóng gió chưa ập đến, tôi còn trốn học đi la cà khắp phố xá. Nghĩ lại cũng vui, nhưng giờ thì tôi không còn sức để đùa giỡn như những đám bạn chung lớp nữa. Tôi chỉ cười khẽ. Tô Mịch tặc lưỡi, lắc đầu.
- Thùy mị quá đáng rồi đấy!.
- Chỉ là tớ không biết cách giao tiếp với bạn bè thôi, tớ là một người rất nhạt nhẽo và chẳng có gì thú vị cả!
Nó khẽ gật gật bĩu môi cho qua. Nhìn sang cuốn sổ tôi ghi chép, nó hỏi.
- Cậu ghi cái gì thế? Ngày nào cũng thấy cậu ghi ghi tính tính gì đấy!
- Đây là sổ tiết kiệm của tớ!_Tôi đưa cho nó xem.
Nó tròn mắt đọc từng chữ. Cau mày.
- Cậu sống trong ngôi biệt thự lớn cơ mà? Sao còn phải ghi chép mấy cái này nữa?
- À, tại tớ thích đi làm thêm. Chủ yếu cho qua thời gian, còn tiền thì tớ cũng không có việc gì để xài nên ghi vào để sau này có muốn mua gì thì khỏi cần xin ai hết!_Tôi cười cười gãi đầu.
Tô Mịch cảm phục, giơ hai ngón tay cái lên trước mặt tôi rồi mỉm cười tươi. Nó khâm phục vì tôi đã biết đi làm thêm phụ giúp gia đình.
- Cậu hay thật đấy! Cậu thích tự lập giống tớ nhỉ?
- Tớ không thích làm gánh nặng cho ai cả!. Cơ mà, cái mặt nạ đó cậu lấy ở đâu vậy?
- À! Tớ lấy trong nhà kho của trường đấy, sắp tới có lễ nên lớp mình sẽ diễn kịch đó! Nhưng chưa biết diễn kịch gì nữa!. Mà sao tớ không thấy tên cậu trong nhóm trò chuyện nhỉ? Kết bạn với tớ trong Wechat đi, rồi tớ thêm cậu vào nhóm!
Tôi mỉm cười khẽ.
- Tớ không có điện thoại?
- Cái gì? Lớp 12 rồi chưa cho xài điện thoại hả? Sao gia đình cậu nghiêm khắc vậy?
- Không phải, tớ có điện thoại hồi năm lớp 8 rồi nhưng do có vài chuyện nên tớ đập điện thoại rồi! Nên mới không liên lạc được với Lam Nhi đó!_Tôi cười trừ.
- Hóa ra là vậy!_Nó hiểu ra
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi kết thúc. Rồi nó đứng lên không quên nói một câu rồi trở về chỗ ngồi.
- Nhưng cậu nên mua điện thoại đi, có thể liên lạc được với nhau. Không có cũng quả là bất tiện!
Tôi khẽ gật gật qua loa thay như lời nói. Tôi không muốn xài điện thoại nhưng nếu không có cũng thật bất tiện. Vậy thì rút tiền tiết kiệm mua một cái bình thường xài vậy. Tôi cũng đâu cần sống ảo như những cô nữ sinh tuổi teen, tôi chỉ cần dùng nó để liên lạc với bạn bè hay gọi điện cho người thân.
.....................................
Trên đường đi học về. Tô Mịch kéo tay tôi vừa đi vừa nói chuyện, không biết từ khi nào mà cô ả lại nói chuyện khá nhiều. Toàn là những chuyện đời thường trong cuộc sống, cứ tưởng là một cô nàng ít nói và đoan trang nhưng hình như tôi đoán sai rồi. Không biết dò trúng đài radio nào mà nói nhiều dữ vậy!. Lại còn lôi kéo Thái Anh đi về chung. Nhìn bọn chúng ôm ấp nhau thật làm tôi thấy đau đầu. A Hào phía sau tôi nói vọng đến.
- Này! Định cho chúng tôi ăn cẩu lương nghẹn chết à?
Thái Anh với vẻ cười hờ hợt, quay sang chúng tôi đang đi cùng nhau.
- Thì cậu cũng có mà, sao lại cáu với tôi?
- Gì cơ? A Hào yêu Tiểu như à?_Nó quay sang với vẻ ngạc nhiên vô cùng.
Chúng tôi một giây khựng lại, không khí trở nên im ắng lạ kì. Bộ Thái Anh chưa biết chúng tôi chia tay sao mà nói như vậy?. Trong lúc này bản thân thật thấy khó xử, tôi khẽ liếc nhìn xem thái độ của hắn ra sao. Hắn chỉ mỉm cười rồi chạy nhanh đến Thái Anh, ghì cổ cậu ấy bằng tay rồi vui vẻ nói.
- Cái thằng này có tình yêu nên bỏ bê bạn bè này!
- Ây, cái thằng này! Đau!
...Hắn vẫn biểu hiện như chưa có chuyện gì cả, bỏ ngoài tay những câu hỏi kia. Tô Mịch nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt ngây ngô, ẩn sâu trong đôi mắt ấy như một điều muốn nói rằng Là thật sao? Thật không thể tin được!. Tôi ghét ánh mắt như vậy!.
.............
- Tiểu Như này, lớp mình sẽ đóng bộ Romeo and Juliet thì cậu định đóng vai gì?
- Tớ không biết!. Tớ không thích diễn kịch!
Nó bĩu môi, chán chường vì tôi không có tí hứng thú nào khi nhắc tới diễn kịch. Thật sự thì tôi không thích, bởi tôi đã diễn vai ở ngôi biệt thự quá chán nên không còn tí hứng nào về vở kịch sắp tới.
- Tớ còn định bảo cậu diễn vai Juliet đấy! Còn A Hào thì diễn Romeo thì thật tuyệt!_Nó nói với điệu bộ mơ mộng diễn vong, nhìn cứ y như một nhà soạn kịch đầy nhập tâm.
- Cậu xinh nhất lớp nên cậu diễn vai đó có lẽ là hợp hơn! Còn A Hào thì cứ như vậy đi, tớ nghĩ lớp mình sẽ có một kịch bản vô cùng xuất sắc đó!
- Tớ mong là như vậy, tớ sẽ diễn cho Thái Anh xem!
- Rồi rồi, đúng là những người yêu nhau thì dù có vui hay buồn thì vẫn thấy họ hạnh phúc!
- Nhưng sao cậu lại không thích diễn vai chính?
Tôi phì cười, chỉ nói nhẹ một câu.
- Tớ thà làm vai phụ có lẽ sẽ tốt hơn! Trong cuộc sống này, vai chính là những người con gái xinh đẹp còn vai phụ là những người như tớ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.