Yêu Cả Đời

Chương 77: Thôn làng yên tĩnh 1

Bách Lý Nam

19/03/2016

"Anh Phong, tôi xin thay mặt cho chính quyền của thành phố H cảm tạ sự khẳng khái của anh, nhưng sau khi chúng tôi họp hội nghị bàn bạc, quyết định vẫn là ủy thác anh Phong toàn quyền phụ trách việc kinh doanh của tập đoàn Hải Liên, hàng năm chỉ cần xuất ra 30% lợi nhuận dùng cho những việc liên quan đến kiến thiết thành phố G là được, anh xem vậy có được hay không?"

Trong phòng họp của Hải Liên, thư ký chủ tịch thành phố hết sức lễ độ hỏi ý kiến của Phong Chi Thu, vẻ mặt Phong Chi Thu lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh như băng, "Mọi chuyện của Hải Liên đều do Tề Đông phụ trách, hai người thương nghị với nhau là được."

Tề Đông liếc mắt nhìn Phong Chi Thu không có hăng hái, lập tức đưa ra khuôn mặt tươi cười câu thông cùng đại diện của chính quyền thành phố, vốn dĩ là phải hiến cho toàn bộ, nhưng sau khi chính quyền thành phố nghiên cứu ba tháng trời, vẫn đưa ra quyết định trên, doanh nghiệp chỉ có nằm trong tay người kinh doanh mới có thể phát triển mạnh được, đây là quan điểm thị trường, trên thực tế bọn họ cũng rất sáng suốt.

Ba tháng này Phong Chi Thu vẫn bôn ba qua lại giữa mấy thành phố, nơi nào có một chút manh mối thì anh sẽ chạy qua ngay lập tức, nhưng mỗi một lần đều thất vọng mà ra về.

Cuộc điện thoại cuối cùng của Khả Ly được gọi từ thành phố H, thời gian ba tháng cũng đủ cho Ngụy Lam Thiên điều tra ra Khả Ly gặp phải tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc G-H còn đã từng ở bệnh viện Nam Tinh.

Biết Khả Ly lướt qua lưới hái tử thần làm cho tất cả mọi người cảm thấy hết sức may mắn, kỳ quái là trong máy vi tính hoàn toàn không tra ra được dữ liệu việc Khả Ly nhập viện cùng xuất viện, vẫn là cầm ảnh của Khả Ly hỏi khắp các y tá trong bệnh viện mới xác định là cô đã ở trong phòng hạng nhất của bệnh viện này sáu ngày, sau đó rời đi, cùng một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai.

Cuộc điện thoại cuối cùng của Khả Ly kia được gọi từ sân bay, cho nên rất có thể cô ấy đã rời khỏi thành phố H rồi, đương nhiên Thiên Vũ có thủ đoạn của riêng mình, tra ra được chuyến bay mà Khả Ly đi kia đến một thành phố D của phương Bắc, nhưng sau khi đến được đó thì hoàn toàn bị chặt đứt manh mối, đó là một thành phố lớn có hai ngàn vạn dân cư, muốn tìm được một người nói dễ hơn làm.

Phong Chi Thu đợi ở bên kia suốt hai tháng, đăng tin tìm người trên diện rộng, nhưng không có tiến triển gì cả, Khả Ly cứ như đã biến mất vào trong biển người rồi, không gọi điện thoại lại cho Hứa Mỹ An nữa, thậm chí ngay cả con trai cùng mẹ ruột cũng chưa hề liên lạc.

Bên phía Tề Đông vẫn phải liên hệ với Phong Chi Thu, Tân Hải cũng có rất nhiều chuyện tình cần anh định đoạt, cuối cùng anh cũng lại bắt đầu làm việc, chỉ hoàn toàn thay đổi thành một người khác, dường như về với sáu năm trước, mặt của anh cả ngày giống như đóng băng vậy, tính tình trở nên táo bạo dễ giận, sự ấm áp và tươi cười vui vẻ từng có đã không còn xuất hiện nữa, chỉ có ở trước mặt Ngọc Ngọc mới miễn cưỡng để lộ ra.

Điều duy nhất làm cho Phong Chi Thu thư thái sợ rằng chỉ có mỗi việc được ở bên cạnh Ngọc Ngọc, đứa bé này giống như thiên sứ vậy, đặc biệt thông minh, thằng bé mẫn cảm nhận thấy được nhất định mẹ mình có chuyện gì đó, nhưng ngoại trừ mấy ngày đầu có hỏi Phong Chi Thu ra, sau đó sẽ không hỏi lại anh nữa, thằng bé hỏi Hứa Mỹ An cũng hỏi Ngụy Lam Thiên, chỉ không truy hỏi Phong Chi Thu nữa thôi.

Thằng bé không muốn xa rời cha của mình, mỗi lần thấy Phong Chi Thu vẻ mặt luôn luôn rất vui vẻ, được con trai yêu thương và săn sóc làm cho Phong Chi Thu phi thường hưởng thụ, cũng càng cảm thấy mình thiếu Khả Ly nhiều lắm, hiện tại thậm chí anh sẽ khẩn cầu Thượng Đế, anh nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của mình đổi lấy sự bình an cùng hồi tâm chuyển ý của Khả Ly.

Vì sao cô lại không nói câu nào? Vì sao cô không cho anh một cơ hội giải thích? Sự nhát gan cùng yếu đuối của cô làm cho anh vừa tức lại đau lòng, anh nên sớm phát hiện ra dưới lớp vỏ kiên cường của cô còn có một trái tim dễ vỡ như vậy, nếu anh biết sớm, anh nhất định sẽ che chở thật tốt, nếu cô bằng lòng cho anh một cơ hội nữa, anh tuyệt đối sẽ không tổn thương cô dù chỉ là một chút xíu.

"Chi Thu, Chi Thu. . . . . ." tiếng gọi của Tề Đông cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, vừa mở mắt nhìn, thì thấy trong phòng họp đã chỉ còn lại có hai người là anh và Tề Đông.

Phong Chi Thu hơi áy náy nhìn Tề Đông một cái nói: "Thật ngại quá, cháu lại xuất thần rồi."

"Không sao, nhưng cậu không thể cứ luôn chán nản như vậy được, Khả Ly không sao, chỉ tạm thời rời đi mà thôi, chúng ta giăng lưới tìm người như vậy nhất định sẽ tìm được, hai người ngay cả con cũng có rồi, chờ cô ấy nghĩ thông suốt thì nhất định sẽ trở về thôi."

"Nhưng đã ba tháng rồi, cô ấy còn đang mang thai nữa, thẻ ngân hàng của cô ấy đều chưa từng sử dụng, không biết sống như thế nào nữa, sao cháu có thể an tâm được."

Tề Đông khẽ thở dài một tiếng nói: "Khả Ly là một đứa bé có phúc khí, tôi tin tưởng nhất định sẽ có quý nhân tương trợ, cậu phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của bản thân, kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nữa, có thể không cần đợi đến lúc chỗ Lam Thiên có tin tức, thì Khả Ly đã quay về rồi."



"Hi vọng là như vậy, chú Đông, chú thấy có phải là cháu đáng như vậy hay không, năm đó mới dỗi một cái là không thèm gặp ba cháu, đến lúc gặp lại thì ông ấy lại ra đi, sau đó không coi phụ nữ ra gì, liên tục thay đổi, kết quả biến thành như bây giờ, nếu cháu nghe lời ba kết hôn với Khả Ly sớm một chút thì tốt rồi, cũng sẽ không khiến cô ấy một mình vất vả nuôi con, thật khó khăn cô ấy mới chấp nhận ở bên cạnh cháu, thì cháu lại khiến cho cô ấy thất vọng, cho nên cô ấy đã rời đi rồi, cô ấy cũng giống cha cháu muốn hoàn toàn vứt bỏ cháu rồi." Giờ phút này Phong Chi Thu cực kỳ yếu ớt, anh ôm đầu, không còn vẻ lạnh lùng trước đó.

Tề Đông vội vàng khuyên nhủ: "Không phải, cậu nghĩ sai rồi, cho tới bây giờ ba cậu cũng chưa từng vứt bỏ cậu, ông ấy làm tất cả cũng là vì muốn cậu tha thứ cho ông ấy, cho cậu biết rằng ông ấy yêu cậu, phút cuối cùng trước khi ông ấy chết vẫn luôn nhớ đến hạnh phúc của cậu, làm sao cậu có thể nghĩ như vậy chứ, Khả Ly cũng là nhất thời hiểu lầm, chỉ cần tìm được cô ấy giải thích rõ ràng thì sau cơn mưa trời lại sáng thôi, mọi việc rồi sẽ tốt thôi."

"Phải không? Nhưng cháu lại không tìm được cô ấy, lúc cháu nằm mộng cũng đều đang tìm cô ấy, nhưng vẫn luôn không tìm thấy cô ấy. Cô ấy tốt đẹp như vậy, nhất định sẽ có người khác yêu thích, cháu sợ cô ấy thật sự hết hy vọng với cháu rồi, nếu cô ấy thích người khác thì cháu phải làm gì bây giờ?"

Đúng vậy, đây chính là điều Phong Chi Thu vẫn lo lắng, theo kết quả điều tra hình như Khả Ly rời đi cùng một người đàn ông, nếu cô ấy tin tưởng người đó, chứng minh đó hẳn là một người rất được, cho nên. . . . . . Anh không muốn suy nghĩ, nhưng trong mộng thường xuyên xuất hiện cảnh tượng thật vất vả tìm được cô, mà cô lại cười nắm tay người khác rời đi, giấc mơ như vậy thường làm cho anh ban đêm không thể ngủ say giấc.

"Không thể nào, Khả Ly có thể một mình sinh con, một người vất vả kiên trì suốt sáu năm, thuyết minh cô ấy là một người cố chấp, sẽ không thay đổi vào lúc này, huống chi cô ấy còn mang thai nữa."

Phong Chi Thu cười khổ một cái, "Cháu biết, nhưng cháu lại không nhịn được mà suy nghĩ miên man, cháu hận bản thân tại sao không suy nghĩ cẩn thận sớm một chút, cháu rất sợ Khả Ly tuyệt vọng với cháu rồi."

"Đừng suy nghĩ nhiều, sự sắp xếp của chính quyền thành phố đối với Hải Liên chú cảm thấy có thể tiến hành, bên này trước tiên cứ để chú trông coi, vốn dĩ là muốn nghe thử ý kiến của cậu, nhưng nếu cậu không thể an tâm được, thì trước hết hãy đi làm chuyện mà cậu muốn làm đi, không cần chạy tới chạy lui nữa, chuyện của Hải Liên chú sẽ thu xếp ổn thỏa." Tề Đông vỗ vỗ bả vai Phong Chi Thu nói.

Phong Chi Thu gật gật đầu, lại yên lặng, vài ngày gần đây anh thử tập trung vào công việc, để giảm bớt một chút thời gian mình suy nghĩ miên man, nhưng vẫn thường xuyên có sai xót, anh thật chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có một ngày này, đây nhất định là sự trừng phạt đối với việc từ nhỏ đến lớn anh luôn chỉ biết làm theo ý mình.

Chương 77: Thôn làng yên tĩnh 2

Khả Ly vẫn còn nằm trên giường, trên giường trong một căn phòng nhỏ của một gia đình nông dân bình thường, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy rừng trúc xanh tươi, hôm nay cả ngày có mặt trời, tuyết đều tan.

Thời tiết rất lạnh, cánh tay để ở bên ngoài ổ chăn cảm thấy lạnh như băng, nhưng cô cũng không rút lại vào trong chăn, trên tay của cô có một chiếc điện thoại tinh xảo, mỗi ngày cô đều phải đấu tranh tư tưởng với bản thân rất lâu, nghĩ rốt cuộc có muốn gọi điện thoại cho Trương Mai hay không.

Cô không nói lời nào mà đi như vậy, những người khác không nói, khiến mẹ và Ngọc Ngọc lo lắng không yên làm cho cô rất bất an.

Thôn này là quê nhà của Tử Ninh, Chung Tử Ninh là Âu Dương Kỳ vẫn luôn dùng ba lô cõng về từ nước Pháp, anh ta chết nơi đất khách quê người, nhưng nguyện vọng lúc còn sống của anh ta là có thể trở về quê cũ, Âu Dương Kỳ giúp anh ta hoàn thành tâm nguyện.

Kỳ thật Chung Tử Ninh đã không còn người thân ở nơi này nữa rồi, ông cụ nuôi lớn anh ta đến năm mười sáu tuổi đã qua đời rồi, nhưng anh ta vẫn nhớ nhung cái thôn làng này, nơi này thực sự là một thôn làng yên tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, có núi có sông, bởi vì có cánh rừng trúc khắp núi, mùa đông cũng sẽ không có cái cảnh lá cây rụng hết tiêu điều thê lương giống như rất nhiều địa phương khác ở phương Bắc.

Lúc Chung Tử Ninh chết mới có hai mươi lăm tuổi, anh ta rời đi quê nhà là vì một cuộc sống tốt đẹp hơn, anh ta đến một cái thành phố cảng, gặp rất nhiều khó khăn, nhưng lúc 20 tuổi gặp Âu Dương Kỳ mới 19 tuổi, vì vậy mà bánh xe vận mệnh của anh ta hoàn toàn thay đổi.

Âu Dương Kỳ và Chung Tử Ninh hoàn toàn khác nhau, nếu so sánh giữa hai người bọn họ, thì giống như mây trên trời cùng bùn đất vậy, gia tộc của Âu Dương Kỳ rất lớn, rất có tiền và có quyền lực, Âu Dương Kỳ chính là em út trong năm anh em, đương nhiên cũng là người được hưởng thương yêu nhất.



Nhưng cũng vì vậy mà tạo ra sự may mắn cùng bất hạnh của Âu Dương Kỳ, từ nhỏ anh bị người mẹ nóng lòng mong ngóng một đứa con gái nuôi nấng như một cô con gái, gương mặt thanh tú của anh ta cũng tạo ra một trái tim không phải của một người đàn ông bình thường.

Cũng không có người phát hiện ra sự khác thường của anh, bao gồm chính bản thân anh ta, anh ta không thích chơi đùa cùng con gái, trên thực tế anh ta cũng không thích giao tiếp với người khác, cho đến khi gặp Chung Tử Ninh.

Chung Tử Ninh được đặt trong một hộp đen nhỏ đưa trở về quê nhà, dáng người thực sự của anh ta thập phần cao lớn khỏe mạnh, tướng mạo cũng là trong sự anh tuấn lộ ra thật thà, không hợp với cái tên đẹp đẽ của anh ta, vào lúc chán nản nhất thì anh ta đụng phải Âu Dương Kỳ, lúc ấy anh ta lôi kéo Âu Dương Kỳ đang thất thần đi ở trên đường, dùng cánh tay cường tráng của mình giúp anh ta tránh thoát ô tô đang lao đến.

Lúc Âu Dương nhìn thấy Chung Tử Ninh thì hơi sửng sốt một chút, anh chưa thấy một người thanh niên đang chán nản lại làm vẻ mặt chính khí giáo dục anh đi đường nhất định phải chú ý an toàn, không thể thất thần, trên đường nhiều xe rất nguy hiểm.

Lúc đó Âu Dương Kỳ vẫn có chút hướng nội, anh không hề nói một câu, sau khi nói vài câu Chung Tử Ninh thấy anh ta vẫn yên lặng, cho là anh ta đã nghe lọt, cho nên quay người lại lại đi tìm kiếm những tờ quảng cáo tuyển công nhân dán trên tường kia.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Âu Dương Kỳ lại đi theo anh ta, đi qua hai con đường rồi, vẫn là Chung Tử Ninh nhịn không được quay người lại hỏi có phải anh lạc đường hay không, anh mới cười nói: "Anh đang ở đây tìm việc phải không? Anh làm việc cho tôi đi!"

Nhà Âu Dương không giống với nhà họ Phong, nhà Âu Dương cành lá rậm rạp, rất đông người, đương nhiên cũng không thiếu tranh đấu, người đứng đầu nhà Âu Dương luôn luôn có thể giả cư, bởi vậy những chuyện tranh đấu gay gắt rất nhiều, bao gồm cả anh em, người duy nhất không lao vào việc đấu tranh quyền lợi đó là Âu Dương Kỳ.

Anh ta vừa vào năm nhất đại học, lựa chọn ngành mỹ thuật không hề liên quan gì đến kinh doanh hay chính trị, lựa chọn này của anh ta tuy rằng làm cho cha mình hơi có dị nghị, nhưng dưới sự duy trì của mẹ anh ta thì cũng không có đặc biệt phản đối, dù sao bốn người con trai khác của ông ta, đã có một người lựa chọn con đường chính trị, ba người lựa chọn theo con đường kinh doanh, cho nên người con trai út vẫn được yêu thương này được cho phép tùy vào ý muốn.

Mùa hè đó, Chung Tử Ninh thành bảo tiêu của Âu Dương Kỳ, sau đó lại biến thành bồi đọc, hai năm rưỡi sau dưới lời yêu cầu của Âu Dương Kỳ, nhà Âu Dương cho Chung Tử Ninh cùng đi Paris nước Pháp với anh ta để học tiếp, mà lúc này trình độ của Chung Tử Ninh ở phương diện tranh sơn dầu đã không hề thua kém Âu Dương Kỳ học vẽ mười mấy năm, anh ta là một thiên tài hội họa.

Tranh của anh ta luôn có linh khí hơn nhiều so với Âu Dương Kỳ, đặc biệt là những bức tranh vẽ cảnh núi sông quê hương, anh ta nhiều lần đáp ứng chỉ cần Âu Dương Kỳ thích, thì anh ta sẽ đưa anh về quê nhà anh ta chơi, mà lời hẹn này anh ta lại không làm được.

Phần sau của câu chuyện Âu Dương Kỳ nói có hơi mơ hồ, trên thực tế anh ta nói ra một chút chuyện đó cũng là sau khi uống lên rượu nồng độ cao của Phương Bắc, đó cũng là loại rượu mà Chung Tử Ninh thích nhất, Âu Dương Kỳ cũng không hay uống, tối hôm đó, Âu Dương Kỳ luôn luôn lạnh lùng vừa uống vừa rơi lệ làm cho lòng Khả Ly vô cùng chua xót, thế gian này cũng không chỉ một mình cô đau lòng.

Theo lời kể đứt quãng của Âu Dương Kỳ Khả Ly đã tập hợp được câu chuyện đầy đủ, tuy rằng sự phát triển sau đó không phải rất tỉ mỉ, nhưng cũng biết là Âu Dương Kỳ thổ lộ tâm ý của bản thân trước, loại tâm ý đặc thù này hù đến Chung Tử Ninh, Chung Tử Ninh né tránh ở bên ngoài vài ngày, vẫn trở về chỗ bọn họ thuê trọ.

Khi trở về, Âu Dương Kỳ đang bị bệnh đến mơ mơ màng màng, lòng Chung Tử Ninh mềm nhũn, nghĩ đến đủ loại tốt đẹp của Âu Dương Kỳ đối với anh, bởi vậy vẫn chăm sóc anh rit mì như cũ, sau đó hai người lại không hề nói đến vấn đề quan hệ giữa hai người, cứ mập mờ như vậy hai năm nữa, hai người cũng không có bước qua một bước kia, ở giữa hình như cũng trải qua không ít chuyện, dù sao hai người thật vất vả mới có một ít tiến triển, Chung Tử Ninh lại gặp chuyện bất trắc, hơn nữa còn vì cứu Âu Dương Kỳ.

Hình như anh ta vì trả nợ mà đến vậy, lúc sắp chết tay của bọn họ còn nắm lấy nhau, anh ta nói anh ta nhớ quê nhà, Âu Dương Kỳ liền đưa anh ta trở về, Khả Ly không dám suy đoán quá nhiều, nhưng vẫn nhìn thấy sự bi thống mà Âu Dương Kỳ vẫn cực lực che dấu.

Bọn họ đã ở căn phòng thuê ở thôn này ba tháng rồi, hình như Âu Dương Kỳ cũng không có tính toán rời đi, anh ta mời một dì người địa phương hỗ trợ quét tước giặt quần áo cùng nấu cơm, nhưng không ở lại nơi này của bọn họ.

Vốn dĩ Khả Ly có thể làm được việc, chân của cô sau một tháng đã gần như bình thường lại rồi, thôn này cách trấn trên cũng không quá xa, Âu Dương Kỳ thuê người đặc biệt đưa đón cô đi bệnh viện khám đến khi khỏi hẳn.

Nhưng lớp băng tuyết đọng lại trên đất lại làm cô ngã mạnh một cái, cú ngã nàykhiến cô suýt mất đi đứa con trong bụng, nàng không thể không nằm bệnh viện hơn một tháng để giữ thai, bởi vì bác sĩ phân phó nhất định cô phải nằm trên giường tĩnh dưỡng đến sau năm tháng, bằng không vẫn sẽ gặp nguy hiểm, mấy ngày nay cô thực sự nuốt không trôi, thực sự nếu bạc đãi thân thể của chính mình, cũng sẽ làm đứa bé trong bụng chịu khổ, cho nên sau khi từ bệnh viện trở về vẫn nằm trên giường là chính, cho dù sau này cô không thể ở bên cạnh Phong Chi Thu được nữa, cô cũng không thể để đứa bé này có điều gì sơ suất được, như vậy cô cũng sẽ không chịu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Cả Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook