Chương 73: Tình sẽ đi qua
Bách Lý Nam
03/03/2016
Tháng 10 cũng không
quá lạnh, hơn nữa lại có ánh nắng mặt trời, nhiệt độ không khí rất thích hợp, trên bãi cỏ bên cạnh nhà lớn của nhà họ Phong Trương Mai đang chơi đùa cùng Ngọc Ngọc và Tiểu Bạch, cùng nhau chơi đùa còn có hai chú
chuột béo béo mập mập tiểu hắc và tiểu hoa.
Tiểu Bạch phi thường hứng thú đối này hai chú chuột gọi là Tiểu Hắc và tiểu Hoa này, hưng phấn chạy tới chạy lui ở bên cạnh, thỉnh thoảng còn kêu lên hai tiếng ‘ vượng vượng ’ làm ra vẻ muốn bổ nhào vào, lại bị Trương Mai cùng Ngọc Ngọc lớn tiếng quát một tiếng không dám xông lên, dù sao vẫn là một chú chó mới có hai tháng tuổi, chỉ bướng bỉnh cũng không hề hung ác.
Ngọc Ngọc đang dạy dỗ Tiểu Bạch, cố gắng muốn cho nó biết Tiểu Hắc cùng Tiểu Hoa là bạn bè mà không phải đồ ăn, may mà Tiểu Bạch cũng xem như thông minh, tuy rằng rất hưng phấn nhưng cũng rất biết nghe lời nói của cậu chủ nhỏ, cũng không thật sự nhào vào cắn hai con vật nhỏ kia.
"Bà ngoại, bà xem nè, Tiểu Bạch sẽ không cắn Tiểu Hắc cùng Tiểu Hoa ." Ngọc Ngọc vui vẻ sờ sờ Tiểu Hắc lại sờ sờ Tiểu Hoa, hai chú chuột thì chuyên tâm ăn được thảo, không hề có cảm giác đến một chút nguy hiểm nào, thỉnh thoảng muốn chạy xa ra một chút cũng sẽ bị Ngọc Ngọc bắt trở lại.
Trương Mai ngồi ở trên cỏ, vẻ mặt an tường tươi cười: "Con phải cẩn thận đấy, có rất nhiều con chó thích vồ lấy con thỏ nhỏ con chuột nhỏ gì đó, vồ được thì sẽ cắn chết đó, nhưng Tiểu Bạch vẫn còn nhỏ, con có thể thử cho nó tiếp cận Tiểu Hắc và Tiểu Hoa, nếu nó muốn cắn thì đánh nhẹ vào đầu nó báo cho nó biết không thể làm như vậy, từ từ có lẽ nó sẽ hiểu được."
"Vâng, con nói cho nó biết nó và tiểu Hắc tiểu Hoa là bạn bè, nếu Tiểu Hắc chạy xa quá, Tiểu Bạch có thể giúp con bắt nó trở về mà không làm đau nó thì tốt rồi." Ngọc Ngọc nghĩ đến còn rất đắc ý, bởi vì hai chú chuột nhỏ không an phận kia vẫn cứ muốn chạy trốn đâu, cậu vãn cứ phải trông nom như vậy rất mệt.
"Chúng nó cũng được ra ngoài chơi lâu rồi, có thể thả vào lồng tre lại đi, phơi nắng dưới ánh mặt trời buổi trưa quá lâu cũng không tốt, bà cháu mình nên vào nhà thôi."
"Vâng!" Ngọc Ngọc nghe lời thả Tiểu Hắc cùng Tiểu Hoa vào trong lồng tre đóng cửa lại, Tiểu Bạch vẫn đang rung đùi đắc ý thỉnh thoảng ngửi ngửi ở bên cạnh lồng tre, "Bà ngoại muốn ra vườn hoa xem hoa sao? Không biết cái bông hoa màu đen kia đã nở chưa? Bà cháu mình đi rồi thì sẽ không xem được."
Đứa nhỏ này bị ảnh hưởng bở Trương Mai và Khả Ly, đều vô cùng thích động vật nhỏ và các loại hoa hoa thảo thảo, hoa trong vườn lúc nào nở thằng bé đều nhớ rất rõ.
Trương Mai đứng dậy nói: "Vậy bây giờ bà cháu mình hãy đi xem một chút, thời tiết ấm áp như vậy, có lẽ hoa cũng nở rồi, con cũng có thể qua bên đó chơi xích đu."
"Vâng ạ!" Ngọc Ngọc nhấc lồng tre chứa chuột Thiên Trúc, chuẩn bị đi qua bên kia cùng Trương Mai, vừa đi ra khỏi bãi cỏ, Vương quản gia đã đi tới.
"Phu nhân, có ngài Mạnh Huy tìm bà, mời ông ấy đến phòng khách sao?"
Mạnh Huy? Làm sao ông ấy biết bà ở đây, đầu Trương Mai đông một tiếng, do dự một chút mới nhẹ giọng nói: "Không cần! Tôi ra cửa gặp ông ấy, phiền ông đưa Ngọc Ngọc ra vườn hoa chơi một lát! Ngọc Ngọc, con đi cùng ông quản gia trước nhé, bà ngoại sẽ đến ngay."
"Vâng!" Ngọc Ngọc nhu thuận nói, Vương quản gia liếc mắt nhìn Trương Mai một cái cũng không nhiều lời, đi về phía vườn hoa cùng với Ngọc Ngọc.
Vẻ mặt Trương Mai phức tạp đi về phía cửa, ông Hoàng bảo vệ ở cửa gật gật đầu với bà, Trương Mai nói: "Tôi sẽ đi ra ngoài một lát, ông cứ đóng cửa lại cũng được."
"Vâng, phu nhân!"
Bà không biết Mạnh Huy đến có ý đồ gì, cho nên không muốn nói chuyện với ông ấy ở trong nhà họ Phong, bởi vậy đi ra ngoài cổng lớn, Mạnh Huy thấy bà đi ra cũng không mời ông vào ngồi, trong lòng có chút khó chịu, trên mặt lại không có biểu hiện gì.
"Ông có chuyện gì không?" Trương Mai bình tĩnh hỏi, tuy rằng trong lòng bà vẫn có người đàn ông này, nhưng gần đây xem dưới góc độ của Khả Ly và góc độ của chính bản thân đã thấy ra được rất nhiều, nhà họ Mạnh có mẹ con Trần Khiết ở đó, thì bà không thể quay về được, cho nên bọn họ có tiếp tục liên lạc cũng không có ý nghĩa gì cả.
Mạnh Huy nói: "Chúng ta lên xe nói chuyện, hoặc là tìm chỗ nào ngồi một chút được không?"
"Không cần, cứ nói luôn ở đây đi." Trương Mai đi ra phía ngoài, ngoài cửa có một gốc cây đa tán rộng che hết nửa đường, không có ai qua lại, lá cây che hết ánh mặt trời, trên đường cực kỳ yên tĩnh râm mát.
"A Mai, tôi nghe nói mấy ngày nữa Khả Ly sẽ kết hôn với Phong Chi Thu phải không?"
"Phải"
"Tôi biết trước kia là tôi rất có lỗi với hai mẹ con bà, hai người có hận tôi cũng đúng thôi, nhưng dù gì thì Khả Ly cũng là con gái của tôi, tôi muốn tham gia hôn lễ của con bé, trên báo nói bọn họ muốn cử hành hôn lễ ở giáo đường, tôi là cha của con bé, nên do tôi dắt tay con bé đưa đến trong tay chú rể."
"Điều đó bọn Khả Ly sẽ có sắp xếp, cám ơn sự quan tâm của ông." Nghi thức đúng là như vậy, nhưng Trương Mai biết chắc chắn Khả Ly tình nguyện tự mình bước ra lễ đường cũng sẽ không hi vọng để cho Mạnh Huy đảm nhiệm vai trò quan trọng này.
Đương nhiên Mạnh Huy cũng biết rõ là ông hy vọng xa vời thôi, ông ta cũng chỉ cố nói một câu xem sao thôi, "Bà, bà trở về thành phố H làm sao vẫn không liên lạc với tôi? Bà cũng hận tôi như vậy sao?"
"Không!" Trương Mai lắc lắc đầu, "Tôi không hận ông, mọi chuyện trong quá khứ ai đúng ai sai tôi cũng không muốn nhắc lại nữa rồi, hiện tại cuộc sống của tôi rất yên ổn, ông, gia đình ông cũng sống tốt chứ."
"Nhưng, hiện tại nhà họ Mạnh đang gặp phải khó khăn rất lớn, đã sắp phá sản rồi, đều tại tôi kinh doanh không tốt!" Vẻ mặt Mạnh Huy đau lòng nói.
Trương Mai xoa xoa tay nói : "Có nghiêm trọng như vậy sao?"
"Đúng vậy, trước đó không thành công trong một hạng mục, sau lại bởi vì Khả Ly hận tôi, Phong thị cắt đứt tất cả hợp tác với bọn tôi, những đối tác kinh doanh khác tự nhiên cũng học theo nịnh cao giẫm thấp tồi, hiện tại, nhà chồng tương lai của Khả Tình cũng có ý từ hôn, chúng tôi, nhà họ Mạnh chúng tôi thật sự sắp tiêu rồi." Mạnh Huy biết, nói về tình hình với Trương Mai càng hỏng bét thì càng tốt, huống chi hiện tại cũng đều nói sự thật thôi, bởi vậy vẻ lo âu và ưu sầu trên mặt cũng không hoàn toàn là giả.
"Vậy làm sao bây giờ?" Quả nhiên Trương Mai vẫn rất quan tâm nhà họ Mạnh, tuy rằng bà phải chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa bao giờ có ý niệm trả thù nhà họ Mạnh trong đầu, bà tin chắc Khả Ly cũng không phải cố ý khó xử nhà họ Mạnh, chuyện bữa tiệc sinh nhật đó bà cũng biết đến.
"A Mai, bà hãy nói với Khả Ly một chút đi, xin con bé tha thứ cho tôi, cho dù thế nào, thì chúng ta vẫn là người một nhà mà, bọn Khả Tình cũng đã biết sai lầm rồi, chúng tôi đều rất muốn tham gia hôn lễ của con bé, chúc phúc con bé."
Trương Mai thở dài một hơi nói : "Tôi không biết Khả Ly có bằng lòng cho các người tham gia hôn lễ hay không, lần trước đã khiến con bé rất khó xử rồi, may mắn là Chi Thu không chê thân phận của con bé."
"Phải, lần trước lỗi của Khả Tình, tôi cũng đã mắng con bé rồi, con bé cũng tự mình tới cửa xin lỗi Khả Ly rồi, sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy một lần nữa. A Mai, kết hôn chỉ có một lần, tôi thật sự không muốn bỏ qua hôn lễ của Khả Ly, bà hãy cho tôi một cơ hội." Mạnh Huy biểu tình thành khẩn thỉnh cầu.
"Tôi. . . . . . Hiện tại tôi cũng không làm chủ được, tôi sẽ nói chuyện với Khả Ly xem sao." Trương Mai im lặng mộ lát liền nói.
"Cám ơn bà, A Mai." Mạnh Huy cầm tay Trương Mai cảm kích, "A Mai, mấy năm nay tôi vẫn luôn luôn nhớ đến bà. . . . . ."
"Đừng nói những điều này nữa, ông đi đi!" Trương Mai rút tay về, hiện tại nhìn kỹ người đàn ông này, bà bỗng phát hiện trái tim mình cực kỳ bĩnh tĩnh, mấy năm nay vẫn cố chấp chịu ủy khuất cũng không biết là vì cái gì, con gái bà nói đúng, bà nên thoát khỏi nó, sống những ngày an nhàn thoải mái.
Mạnh Huy vươn tay muốn bắt lại tay của Trương Mai, đã thấy vẻ mặt kiên quyết của bà không khỏi dừng lại: "Bà, bà cũng không thể tha thứ cho tôi sao?"
"Không phải." Trương Mai không tiếng động lui về phía sau hai bước nói : "Tôi không hề hận ông, trước kia là do bản thân tôi quá hồ đồ, nhiều năm như vậy loại quan hệ này cũng khiến trong lòng mọi người đều không thoải mái, vốn dĩ tôi nên ra đi sớm hơn, nhưng tôi quá mềm yếu, may là có Khả Ly, con bé nói đúng, tôi nên nghe lời của con bé, hiện tại chỉ cần con bé hạnh phúc thì tôi đã không cần gì nữa rồi, những chuyện đã qua thì hãy cho qua đi."
"A Mai. . . . . ." Trong lòng Mạnh huy bỗng thấy khó chịu, hóa ra phải mất đi hoàn toàn mới hấy tiếc nuối, miệng ông mở rộng lại không nói ra được lời nào, ông có tư cách gì để yêu cầu bà ấy nữa đây.
"Tôi sẽ nói với Khả Ly, quyết định như thế nào là do con bé, tôi đi vào trước đây." Trương Mai nói xong nhanh chóng xoay người rời đi, tuy rằng trong lòng có chút tích tụ, nhưng bà đã hạ quyết tâm, cho nên ngay cả lời tạm biệt bà cũng không hề nói.
Mạnh Huy đứng tại chỗ, nhìn bà quyết đoán đi vào nhà, biết lần này ông thật sự hoàn toàn mất đi hai mẹ con Trương Mai rồi, đứng ngốc ở đó một lúc lâu, ông mới thở dài một hơi lái xe rời đi, vẻ mặt của ông rất ảm đạm, lập tức cảm giác như đã già đi mấy tuổi.
Chẳng qua, kết quả như vậy thực ra ông đã đoán được trước rồi, ban đầu ông thầm nghĩ thông qua sự mềm lòng của Trương Mai, làm cho nhà họ Mạnh còn có thể dính vào vinh quang của Phong thị mà thôi, nhưng chân chính đối mặt với Trương Mai thì sự lạnh nhạt của bà ấy làm cho tâm tình của ông tích tụ khó nói lên lời.
"Giờ không cần theo tôi nữa, tòa nhà này thật sự an toàn, tự tôi sẽ đi lên, các anh nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa tôi sẽ về cùng anh ấy, bảo lái xe không cần chờ tôi."
Sau khi phân phó xong Khả Ly cầm lấy hoa quả cùng điểm tâm trên tay vệ sĩ cười rồi bước vào thang máy.
Cô phải cám ơn Ngụy Lam Thiên và các đồng nghiệp ở Thiên Vũ, lần này nếu không phải có những người chuyên nghiệp như bọn họ đúng lúc nghĩ cách cứu viện, cô và Hứa Mỹ An sẽ như thế nào còn rất khó nói.
Nhưng cũng không biết phải cảm ơn như thế nào mới tốt, khi đến đây, chỉ có thể mua một ít thức ăn, có và người thường xuyên bận rộn quá thì cũng không nhớ phải ăn cơm nữa, đặt chút đồ ăn ở văn phòng thì tương đối tốt.
"Wow! Khả Ly, bạn còn nhớ trở về thăm chúng tôi!" Người thét chói tai đầu tiên là thư ký Tiểu Văn ngay phòng ngoài, hơn nữa không chút khách khí nhận lấy đồ ăn trên tay Khả Ly, "Tuyệt quá! Có quả mà tôi thích ăn nhất nữa."
"Chỉ có hai túi thôi, mau chóng giấu đi!" Khả Ly cười nói, kỳ thật không cần cô nói, tiểu văn đã nhanh chóng giấu hai túi mình thích ăn nhất vào trong ngăn kéo rồi.
Những người khác cũng đã nghe tiếng mà đi tới, Khả Ly vội vàng đi vào.
"Khả Ly, sao em lại tới đây, sức khỏe không có vấn đề gì chứ!" Ngụy Lam Thiên cũng từ trong văn phòng nhỏ chạy ra.
Khả Ly cảm kích nói : "Không có việc gì, lần trước ít nhiều có mọi người hỗ trợ, em cũng không biết phải cảm ơn thế nào cho tốt nữa!"
"Đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy, đến cùng Chi Thu sao?"
"Không phải! Anh ấy ở văn phòng, em vừa mới tới, liền đến thăm mọi người trước."
Tiểu Lưu chen tới ôm ngực đáng thương nói: "Khả Ly, lòng anh đều tan nát rồi, em đến mà cũng không chịu tới an ủi anh trước."
"Tránh sang một bên đi, trái tim anh cũng tan nát, Khả Ly, một chút đồ ăn cũng không thể trấn an trái tim bị thương của anh được." Một anh chàng khác cũng tiến lên thổ lộ.
Trong lòng Khả Ly thực sự cũng hơi ngượng ngùng, tất cả mọi người đối xử với cô rất tốt, cô lại không có một lời từ biệt đã không đi làm nữa rồi, sau đó lại gặp chuyện không may, còn khiến mọi người bất chấp nguy hiểm đi cứu cô nữa.
Nhìn ra tâm tư của Khả Ly, Ngụy Lam Thiên vỗ đầu Tiểu Lưu một cái nói : "Đừng làm bộ đáng thương nữa, ngày hôm qua không phải cậu mới có MM mới sao?"
"Cái đó làm sao có thể so với Khả Ly được, không được! Khả Ly, chúng ta muốn ăn thịt nướng Brazil còn muốn đi KTV hát một đêm mới được." Tiểu Lưu vừa kêu lên, những người khác liền phụ họa ngay lập tức.
"Được thôi, không thành vấn đề, người nghe đều có phần, tất cả mọi người đều đi." Yêu cầu như thế hoàn toàn không có khó khăn gì, cô biết rõ mọi người là đang đùa giỡn với cô, thấy mọi người cũng không vì vậy mà sa lánh cô, mới khiến cho trong lòng Khả Ly thoải mái hơn một chút.
Thật ra lúc xảy ra chuyện không may đó, sự lo lắng khẩn trương của Phong Chi Thu tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, sau đó Ngụy Lam Thiên lại nói với bọn họ sáu năm trước họ đã là người yêu hơn nữa cũng đã có con với nhau rồi, huống chi trước kia Khả Ly cũng chưa từng chấp nhận sự theo đuổi của bọn họ, cho nên bọn họ đã nghĩ thông suốt từ lâu, chẳng qua nhân cơ hội làm một bữa đại tiệc mọi người tụ họp cao hứng cao hứng thôi.
"Cám ơn anh!" Đợi cho mọi người tản ra, Khả Ly lại chân thành biểu đạt lòng biết ơn với Ngụy Lam Thiên một lần nữa, không chỉ vì chuyện cứu cô và Mỹ An, cô biết chắc chắn anh còn giúp cô rất nhiều.
Ngụy Lam Thiên cười cười nói: "Còn nói lời cảm ơn nữa? Đây là coi chúng tôi như người ngoài, nếu như ngay cả bọn em cũng không cứu được, Thiên Vũ cũng không cần thiết tồn tại nữa. Đừng nói nữa, mấy ngày nữa sẽ kết hôn, thằng bé cũng nên tiếp qua đây chứ, anh thật muốn nhìn thấy biểu tình của Chi Thu khi gặp thằng bé, nhất định là rất phấn khích!"
"Ngày mai sẽ gặp được, ngày mai Ngọc Ngọc và mẹ em sẽ trở lại thành phố G."
"Quá tốt, rốt cục thì người một nhà cũng có thể đoàn tụ rồi, thằng nhóc Chi Thu này thật có phúc khí, có sẵn con trai, trong bụng lại có một cái, lúc này cậu ấy lại chạy trước bọn anh rồi, lại làm cho cậu ấy đắc ý rồi."
Khả Ly hé miệng cười nói: "Nếu anh ấy biết anh đã biết từ lâu mà không nói còn không biết sẽ như thế nào đâu."
"Ha ha, anh cũng không sợ, nếu không có sự giúp đỡ của anh, cậu ấy có thể thuận lợi tìm được vợ và con trai như vậy sao? Phải cảm ơn anh thật tốt mới được đấy, nhưng anh không phải chỉ một bữa cơm là có thể xong đâu." Ngụy Lam Thiên đắc ý cười nói.
"Được rồi, em còn muốn tìm Chi Thu nữa đi, mau lên lầu đi thôi, chuyện mời cơm, chờ bên anh đông đủ mọi người sẽ chọn thời gian, đến lúc đó bọn anh sẽ thông báo cho em và Chi Thu đến tính tiền."
"Vâng, em sẽ không quấy rầy mọi người làm việc nữa."
Khả Ly tạm biệt mọi người ở Thiên Vũ, mới vừa đi ra văn phòng vừa vặn gặp phải Ngụy Lam Tâm đang chuẩn bị bước vào văn phòng, đối phương nhìn thấy cô cũng không có sắc mặt tốt, nhưng lại không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cô một cái liền đi vào Thiên Vũ.
Chuyện chỉnh sửa ảnh đã khiến cô bị Ngụy Lam Thiên hung hăng giáo huấn một trận, nhưng lại hết sức nghiêm túc nói với cô, cô và Phong Chi Thu là không thể nào, tuy rằng sau đó cô vẫn có chút không cam lòng, nhưng Phong Chi Thu lại hoàn toàn không tiếp điện thoại của cô nữa, còn trốn tránh cô khắp nơi, khiến cô tức giận trong lòng nhưng không có cách nào cả.
Khả Ly có thể nhìn ra Ngụy Lam Tâm rất không khách khí với cô, nhưng nghĩ cô ấy là em gái của Ngụy Lam Thiên, cô vẫn đang mỉm cười gật đầu cũng nhường đường cho cô ấy, chỉ là một cô em gái nhỏ, cô không cần thiết phải so đo cùng cô ấy.
Vừa lên lầy, hình như thư ký có việc gì đang đi ra ngoài, nhìn thấy cô thì rất lễ phép báo cho biết, tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, Tề Đông cũng đang ở trong văn phòng.
Khả Ly gật đầu cười cười, ý bảo không cần thông báo cô ấy cứ bận việc của mình đi, tự bản thân cô đi vào là được. Tề Đông đã ở đây, có lẽ là chuyện đám cưới rồi, đám cưới này đều do một tay ông ấy xử lý, cũng mất không ít tâm tư
Tiểu Bạch phi thường hứng thú đối này hai chú chuột gọi là Tiểu Hắc và tiểu Hoa này, hưng phấn chạy tới chạy lui ở bên cạnh, thỉnh thoảng còn kêu lên hai tiếng ‘ vượng vượng ’ làm ra vẻ muốn bổ nhào vào, lại bị Trương Mai cùng Ngọc Ngọc lớn tiếng quát một tiếng không dám xông lên, dù sao vẫn là một chú chó mới có hai tháng tuổi, chỉ bướng bỉnh cũng không hề hung ác.
Ngọc Ngọc đang dạy dỗ Tiểu Bạch, cố gắng muốn cho nó biết Tiểu Hắc cùng Tiểu Hoa là bạn bè mà không phải đồ ăn, may mà Tiểu Bạch cũng xem như thông minh, tuy rằng rất hưng phấn nhưng cũng rất biết nghe lời nói của cậu chủ nhỏ, cũng không thật sự nhào vào cắn hai con vật nhỏ kia.
"Bà ngoại, bà xem nè, Tiểu Bạch sẽ không cắn Tiểu Hắc cùng Tiểu Hoa ." Ngọc Ngọc vui vẻ sờ sờ Tiểu Hắc lại sờ sờ Tiểu Hoa, hai chú chuột thì chuyên tâm ăn được thảo, không hề có cảm giác đến một chút nguy hiểm nào, thỉnh thoảng muốn chạy xa ra một chút cũng sẽ bị Ngọc Ngọc bắt trở lại.
Trương Mai ngồi ở trên cỏ, vẻ mặt an tường tươi cười: "Con phải cẩn thận đấy, có rất nhiều con chó thích vồ lấy con thỏ nhỏ con chuột nhỏ gì đó, vồ được thì sẽ cắn chết đó, nhưng Tiểu Bạch vẫn còn nhỏ, con có thể thử cho nó tiếp cận Tiểu Hắc và Tiểu Hoa, nếu nó muốn cắn thì đánh nhẹ vào đầu nó báo cho nó biết không thể làm như vậy, từ từ có lẽ nó sẽ hiểu được."
"Vâng, con nói cho nó biết nó và tiểu Hắc tiểu Hoa là bạn bè, nếu Tiểu Hắc chạy xa quá, Tiểu Bạch có thể giúp con bắt nó trở về mà không làm đau nó thì tốt rồi." Ngọc Ngọc nghĩ đến còn rất đắc ý, bởi vì hai chú chuột nhỏ không an phận kia vẫn cứ muốn chạy trốn đâu, cậu vãn cứ phải trông nom như vậy rất mệt.
"Chúng nó cũng được ra ngoài chơi lâu rồi, có thể thả vào lồng tre lại đi, phơi nắng dưới ánh mặt trời buổi trưa quá lâu cũng không tốt, bà cháu mình nên vào nhà thôi."
"Vâng!" Ngọc Ngọc nghe lời thả Tiểu Hắc cùng Tiểu Hoa vào trong lồng tre đóng cửa lại, Tiểu Bạch vẫn đang rung đùi đắc ý thỉnh thoảng ngửi ngửi ở bên cạnh lồng tre, "Bà ngoại muốn ra vườn hoa xem hoa sao? Không biết cái bông hoa màu đen kia đã nở chưa? Bà cháu mình đi rồi thì sẽ không xem được."
Đứa nhỏ này bị ảnh hưởng bở Trương Mai và Khả Ly, đều vô cùng thích động vật nhỏ và các loại hoa hoa thảo thảo, hoa trong vườn lúc nào nở thằng bé đều nhớ rất rõ.
Trương Mai đứng dậy nói: "Vậy bây giờ bà cháu mình hãy đi xem một chút, thời tiết ấm áp như vậy, có lẽ hoa cũng nở rồi, con cũng có thể qua bên đó chơi xích đu."
"Vâng ạ!" Ngọc Ngọc nhấc lồng tre chứa chuột Thiên Trúc, chuẩn bị đi qua bên kia cùng Trương Mai, vừa đi ra khỏi bãi cỏ, Vương quản gia đã đi tới.
"Phu nhân, có ngài Mạnh Huy tìm bà, mời ông ấy đến phòng khách sao?"
Mạnh Huy? Làm sao ông ấy biết bà ở đây, đầu Trương Mai đông một tiếng, do dự một chút mới nhẹ giọng nói: "Không cần! Tôi ra cửa gặp ông ấy, phiền ông đưa Ngọc Ngọc ra vườn hoa chơi một lát! Ngọc Ngọc, con đi cùng ông quản gia trước nhé, bà ngoại sẽ đến ngay."
"Vâng!" Ngọc Ngọc nhu thuận nói, Vương quản gia liếc mắt nhìn Trương Mai một cái cũng không nhiều lời, đi về phía vườn hoa cùng với Ngọc Ngọc.
Vẻ mặt Trương Mai phức tạp đi về phía cửa, ông Hoàng bảo vệ ở cửa gật gật đầu với bà, Trương Mai nói: "Tôi sẽ đi ra ngoài một lát, ông cứ đóng cửa lại cũng được."
"Vâng, phu nhân!"
Bà không biết Mạnh Huy đến có ý đồ gì, cho nên không muốn nói chuyện với ông ấy ở trong nhà họ Phong, bởi vậy đi ra ngoài cổng lớn, Mạnh Huy thấy bà đi ra cũng không mời ông vào ngồi, trong lòng có chút khó chịu, trên mặt lại không có biểu hiện gì.
"Ông có chuyện gì không?" Trương Mai bình tĩnh hỏi, tuy rằng trong lòng bà vẫn có người đàn ông này, nhưng gần đây xem dưới góc độ của Khả Ly và góc độ của chính bản thân đã thấy ra được rất nhiều, nhà họ Mạnh có mẹ con Trần Khiết ở đó, thì bà không thể quay về được, cho nên bọn họ có tiếp tục liên lạc cũng không có ý nghĩa gì cả.
Mạnh Huy nói: "Chúng ta lên xe nói chuyện, hoặc là tìm chỗ nào ngồi một chút được không?"
"Không cần, cứ nói luôn ở đây đi." Trương Mai đi ra phía ngoài, ngoài cửa có một gốc cây đa tán rộng che hết nửa đường, không có ai qua lại, lá cây che hết ánh mặt trời, trên đường cực kỳ yên tĩnh râm mát.
"A Mai, tôi nghe nói mấy ngày nữa Khả Ly sẽ kết hôn với Phong Chi Thu phải không?"
"Phải"
"Tôi biết trước kia là tôi rất có lỗi với hai mẹ con bà, hai người có hận tôi cũng đúng thôi, nhưng dù gì thì Khả Ly cũng là con gái của tôi, tôi muốn tham gia hôn lễ của con bé, trên báo nói bọn họ muốn cử hành hôn lễ ở giáo đường, tôi là cha của con bé, nên do tôi dắt tay con bé đưa đến trong tay chú rể."
"Điều đó bọn Khả Ly sẽ có sắp xếp, cám ơn sự quan tâm của ông." Nghi thức đúng là như vậy, nhưng Trương Mai biết chắc chắn Khả Ly tình nguyện tự mình bước ra lễ đường cũng sẽ không hi vọng để cho Mạnh Huy đảm nhiệm vai trò quan trọng này.
Đương nhiên Mạnh Huy cũng biết rõ là ông hy vọng xa vời thôi, ông ta cũng chỉ cố nói một câu xem sao thôi, "Bà, bà trở về thành phố H làm sao vẫn không liên lạc với tôi? Bà cũng hận tôi như vậy sao?"
"Không!" Trương Mai lắc lắc đầu, "Tôi không hận ông, mọi chuyện trong quá khứ ai đúng ai sai tôi cũng không muốn nhắc lại nữa rồi, hiện tại cuộc sống của tôi rất yên ổn, ông, gia đình ông cũng sống tốt chứ."
"Nhưng, hiện tại nhà họ Mạnh đang gặp phải khó khăn rất lớn, đã sắp phá sản rồi, đều tại tôi kinh doanh không tốt!" Vẻ mặt Mạnh Huy đau lòng nói.
Trương Mai xoa xoa tay nói : "Có nghiêm trọng như vậy sao?"
"Đúng vậy, trước đó không thành công trong một hạng mục, sau lại bởi vì Khả Ly hận tôi, Phong thị cắt đứt tất cả hợp tác với bọn tôi, những đối tác kinh doanh khác tự nhiên cũng học theo nịnh cao giẫm thấp tồi, hiện tại, nhà chồng tương lai của Khả Tình cũng có ý từ hôn, chúng tôi, nhà họ Mạnh chúng tôi thật sự sắp tiêu rồi." Mạnh Huy biết, nói về tình hình với Trương Mai càng hỏng bét thì càng tốt, huống chi hiện tại cũng đều nói sự thật thôi, bởi vậy vẻ lo âu và ưu sầu trên mặt cũng không hoàn toàn là giả.
"Vậy làm sao bây giờ?" Quả nhiên Trương Mai vẫn rất quan tâm nhà họ Mạnh, tuy rằng bà phải chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa bao giờ có ý niệm trả thù nhà họ Mạnh trong đầu, bà tin chắc Khả Ly cũng không phải cố ý khó xử nhà họ Mạnh, chuyện bữa tiệc sinh nhật đó bà cũng biết đến.
"A Mai, bà hãy nói với Khả Ly một chút đi, xin con bé tha thứ cho tôi, cho dù thế nào, thì chúng ta vẫn là người một nhà mà, bọn Khả Tình cũng đã biết sai lầm rồi, chúng tôi đều rất muốn tham gia hôn lễ của con bé, chúc phúc con bé."
Trương Mai thở dài một hơi nói : "Tôi không biết Khả Ly có bằng lòng cho các người tham gia hôn lễ hay không, lần trước đã khiến con bé rất khó xử rồi, may mắn là Chi Thu không chê thân phận của con bé."
"Phải, lần trước lỗi của Khả Tình, tôi cũng đã mắng con bé rồi, con bé cũng tự mình tới cửa xin lỗi Khả Ly rồi, sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy một lần nữa. A Mai, kết hôn chỉ có một lần, tôi thật sự không muốn bỏ qua hôn lễ của Khả Ly, bà hãy cho tôi một cơ hội." Mạnh Huy biểu tình thành khẩn thỉnh cầu.
"Tôi. . . . . . Hiện tại tôi cũng không làm chủ được, tôi sẽ nói chuyện với Khả Ly xem sao." Trương Mai im lặng mộ lát liền nói.
"Cám ơn bà, A Mai." Mạnh Huy cầm tay Trương Mai cảm kích, "A Mai, mấy năm nay tôi vẫn luôn luôn nhớ đến bà. . . . . ."
"Đừng nói những điều này nữa, ông đi đi!" Trương Mai rút tay về, hiện tại nhìn kỹ người đàn ông này, bà bỗng phát hiện trái tim mình cực kỳ bĩnh tĩnh, mấy năm nay vẫn cố chấp chịu ủy khuất cũng không biết là vì cái gì, con gái bà nói đúng, bà nên thoát khỏi nó, sống những ngày an nhàn thoải mái.
Mạnh Huy vươn tay muốn bắt lại tay của Trương Mai, đã thấy vẻ mặt kiên quyết của bà không khỏi dừng lại: "Bà, bà cũng không thể tha thứ cho tôi sao?"
"Không phải." Trương Mai không tiếng động lui về phía sau hai bước nói : "Tôi không hề hận ông, trước kia là do bản thân tôi quá hồ đồ, nhiều năm như vậy loại quan hệ này cũng khiến trong lòng mọi người đều không thoải mái, vốn dĩ tôi nên ra đi sớm hơn, nhưng tôi quá mềm yếu, may là có Khả Ly, con bé nói đúng, tôi nên nghe lời của con bé, hiện tại chỉ cần con bé hạnh phúc thì tôi đã không cần gì nữa rồi, những chuyện đã qua thì hãy cho qua đi."
"A Mai. . . . . ." Trong lòng Mạnh huy bỗng thấy khó chịu, hóa ra phải mất đi hoàn toàn mới hấy tiếc nuối, miệng ông mở rộng lại không nói ra được lời nào, ông có tư cách gì để yêu cầu bà ấy nữa đây.
"Tôi sẽ nói với Khả Ly, quyết định như thế nào là do con bé, tôi đi vào trước đây." Trương Mai nói xong nhanh chóng xoay người rời đi, tuy rằng trong lòng có chút tích tụ, nhưng bà đã hạ quyết tâm, cho nên ngay cả lời tạm biệt bà cũng không hề nói.
Mạnh Huy đứng tại chỗ, nhìn bà quyết đoán đi vào nhà, biết lần này ông thật sự hoàn toàn mất đi hai mẹ con Trương Mai rồi, đứng ngốc ở đó một lúc lâu, ông mới thở dài một hơi lái xe rời đi, vẻ mặt của ông rất ảm đạm, lập tức cảm giác như đã già đi mấy tuổi.
Chẳng qua, kết quả như vậy thực ra ông đã đoán được trước rồi, ban đầu ông thầm nghĩ thông qua sự mềm lòng của Trương Mai, làm cho nhà họ Mạnh còn có thể dính vào vinh quang của Phong thị mà thôi, nhưng chân chính đối mặt với Trương Mai thì sự lạnh nhạt của bà ấy làm cho tâm tình của ông tích tụ khó nói lên lời.
"Giờ không cần theo tôi nữa, tòa nhà này thật sự an toàn, tự tôi sẽ đi lên, các anh nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa tôi sẽ về cùng anh ấy, bảo lái xe không cần chờ tôi."
Sau khi phân phó xong Khả Ly cầm lấy hoa quả cùng điểm tâm trên tay vệ sĩ cười rồi bước vào thang máy.
Cô phải cám ơn Ngụy Lam Thiên và các đồng nghiệp ở Thiên Vũ, lần này nếu không phải có những người chuyên nghiệp như bọn họ đúng lúc nghĩ cách cứu viện, cô và Hứa Mỹ An sẽ như thế nào còn rất khó nói.
Nhưng cũng không biết phải cảm ơn như thế nào mới tốt, khi đến đây, chỉ có thể mua một ít thức ăn, có và người thường xuyên bận rộn quá thì cũng không nhớ phải ăn cơm nữa, đặt chút đồ ăn ở văn phòng thì tương đối tốt.
"Wow! Khả Ly, bạn còn nhớ trở về thăm chúng tôi!" Người thét chói tai đầu tiên là thư ký Tiểu Văn ngay phòng ngoài, hơn nữa không chút khách khí nhận lấy đồ ăn trên tay Khả Ly, "Tuyệt quá! Có quả mà tôi thích ăn nhất nữa."
"Chỉ có hai túi thôi, mau chóng giấu đi!" Khả Ly cười nói, kỳ thật không cần cô nói, tiểu văn đã nhanh chóng giấu hai túi mình thích ăn nhất vào trong ngăn kéo rồi.
Những người khác cũng đã nghe tiếng mà đi tới, Khả Ly vội vàng đi vào.
"Khả Ly, sao em lại tới đây, sức khỏe không có vấn đề gì chứ!" Ngụy Lam Thiên cũng từ trong văn phòng nhỏ chạy ra.
Khả Ly cảm kích nói : "Không có việc gì, lần trước ít nhiều có mọi người hỗ trợ, em cũng không biết phải cảm ơn thế nào cho tốt nữa!"
"Đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy, đến cùng Chi Thu sao?"
"Không phải! Anh ấy ở văn phòng, em vừa mới tới, liền đến thăm mọi người trước."
Tiểu Lưu chen tới ôm ngực đáng thương nói: "Khả Ly, lòng anh đều tan nát rồi, em đến mà cũng không chịu tới an ủi anh trước."
"Tránh sang một bên đi, trái tim anh cũng tan nát, Khả Ly, một chút đồ ăn cũng không thể trấn an trái tim bị thương của anh được." Một anh chàng khác cũng tiến lên thổ lộ.
Trong lòng Khả Ly thực sự cũng hơi ngượng ngùng, tất cả mọi người đối xử với cô rất tốt, cô lại không có một lời từ biệt đã không đi làm nữa rồi, sau đó lại gặp chuyện không may, còn khiến mọi người bất chấp nguy hiểm đi cứu cô nữa.
Nhìn ra tâm tư của Khả Ly, Ngụy Lam Thiên vỗ đầu Tiểu Lưu một cái nói : "Đừng làm bộ đáng thương nữa, ngày hôm qua không phải cậu mới có MM mới sao?"
"Cái đó làm sao có thể so với Khả Ly được, không được! Khả Ly, chúng ta muốn ăn thịt nướng Brazil còn muốn đi KTV hát một đêm mới được." Tiểu Lưu vừa kêu lên, những người khác liền phụ họa ngay lập tức.
"Được thôi, không thành vấn đề, người nghe đều có phần, tất cả mọi người đều đi." Yêu cầu như thế hoàn toàn không có khó khăn gì, cô biết rõ mọi người là đang đùa giỡn với cô, thấy mọi người cũng không vì vậy mà sa lánh cô, mới khiến cho trong lòng Khả Ly thoải mái hơn một chút.
Thật ra lúc xảy ra chuyện không may đó, sự lo lắng khẩn trương của Phong Chi Thu tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, sau đó Ngụy Lam Thiên lại nói với bọn họ sáu năm trước họ đã là người yêu hơn nữa cũng đã có con với nhau rồi, huống chi trước kia Khả Ly cũng chưa từng chấp nhận sự theo đuổi của bọn họ, cho nên bọn họ đã nghĩ thông suốt từ lâu, chẳng qua nhân cơ hội làm một bữa đại tiệc mọi người tụ họp cao hứng cao hứng thôi.
"Cám ơn anh!" Đợi cho mọi người tản ra, Khả Ly lại chân thành biểu đạt lòng biết ơn với Ngụy Lam Thiên một lần nữa, không chỉ vì chuyện cứu cô và Mỹ An, cô biết chắc chắn anh còn giúp cô rất nhiều.
Ngụy Lam Thiên cười cười nói: "Còn nói lời cảm ơn nữa? Đây là coi chúng tôi như người ngoài, nếu như ngay cả bọn em cũng không cứu được, Thiên Vũ cũng không cần thiết tồn tại nữa. Đừng nói nữa, mấy ngày nữa sẽ kết hôn, thằng bé cũng nên tiếp qua đây chứ, anh thật muốn nhìn thấy biểu tình của Chi Thu khi gặp thằng bé, nhất định là rất phấn khích!"
"Ngày mai sẽ gặp được, ngày mai Ngọc Ngọc và mẹ em sẽ trở lại thành phố G."
"Quá tốt, rốt cục thì người một nhà cũng có thể đoàn tụ rồi, thằng nhóc Chi Thu này thật có phúc khí, có sẵn con trai, trong bụng lại có một cái, lúc này cậu ấy lại chạy trước bọn anh rồi, lại làm cho cậu ấy đắc ý rồi."
Khả Ly hé miệng cười nói: "Nếu anh ấy biết anh đã biết từ lâu mà không nói còn không biết sẽ như thế nào đâu."
"Ha ha, anh cũng không sợ, nếu không có sự giúp đỡ của anh, cậu ấy có thể thuận lợi tìm được vợ và con trai như vậy sao? Phải cảm ơn anh thật tốt mới được đấy, nhưng anh không phải chỉ một bữa cơm là có thể xong đâu." Ngụy Lam Thiên đắc ý cười nói.
"Được rồi, em còn muốn tìm Chi Thu nữa đi, mau lên lầu đi thôi, chuyện mời cơm, chờ bên anh đông đủ mọi người sẽ chọn thời gian, đến lúc đó bọn anh sẽ thông báo cho em và Chi Thu đến tính tiền."
"Vâng, em sẽ không quấy rầy mọi người làm việc nữa."
Khả Ly tạm biệt mọi người ở Thiên Vũ, mới vừa đi ra văn phòng vừa vặn gặp phải Ngụy Lam Tâm đang chuẩn bị bước vào văn phòng, đối phương nhìn thấy cô cũng không có sắc mặt tốt, nhưng lại không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cô một cái liền đi vào Thiên Vũ.
Chuyện chỉnh sửa ảnh đã khiến cô bị Ngụy Lam Thiên hung hăng giáo huấn một trận, nhưng lại hết sức nghiêm túc nói với cô, cô và Phong Chi Thu là không thể nào, tuy rằng sau đó cô vẫn có chút không cam lòng, nhưng Phong Chi Thu lại hoàn toàn không tiếp điện thoại của cô nữa, còn trốn tránh cô khắp nơi, khiến cô tức giận trong lòng nhưng không có cách nào cả.
Khả Ly có thể nhìn ra Ngụy Lam Tâm rất không khách khí với cô, nhưng nghĩ cô ấy là em gái của Ngụy Lam Thiên, cô vẫn đang mỉm cười gật đầu cũng nhường đường cho cô ấy, chỉ là một cô em gái nhỏ, cô không cần thiết phải so đo cùng cô ấy.
Vừa lên lầy, hình như thư ký có việc gì đang đi ra ngoài, nhìn thấy cô thì rất lễ phép báo cho biết, tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, Tề Đông cũng đang ở trong văn phòng.
Khả Ly gật đầu cười cười, ý bảo không cần thông báo cô ấy cứ bận việc của mình đi, tự bản thân cô đi vào là được. Tề Đông đã ở đây, có lẽ là chuyện đám cưới rồi, đám cưới này đều do một tay ông ấy xử lý, cũng mất không ít tâm tư
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.