Chương 17
Còi
26/10/2015
“Đồ nói dối. Đồ thất hứa. Đồ đáng ghét...”
Bảo An ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trước mặt. An đang đợi một cuộc gọi hoặc vài dòng tin nhắn của Phong. Nhưng đáng ghét thay, màn hình điện thoại vẫn đen thui nãy giờ, Hoài Phong có lẽ vẫn đang lượn lờ ngoài đường cùng đám bạn kia. Khẽ thở dài, Bảo An chán chường thả mình ngã phịch một phát xuống giường, miệng lẩm bẩm mấy câu oán trách:
“Phong thối, cậu làm sai mà một lời xin lỗi cũng không thốt ra được à? Có khi chẳng cậu nhận ra cái lỗi to đùng của mình đâu nhỉ. Giờ này chắc cậu đã hút hết sạch một bao thuốc rồi ý chứ. Cậu làm sao hiểu được cảm giác của tớ. Quá thất vọng, quá hụt hẫng.”
Gần mười hai giờ đêm, bà Thục đi qua phòng con gái, thấy có ánh đèn hắt qua khe cửa. Nghĩ An lại mải mê đọc truyện, xem phim đến quên giờ giấc, bà lên tiếng nhắc nhở:
“An, có biết mấy giờ rồi không? Mai nghỉ học nhá.”
Chất giọng nghiêm khắc của mẹ khiến An giật mình trở về với hiện tại. Ngước lên nhìn đồng hồ, An tá hỏa nhận ra mình đã thức quá khuya so với thường ngày. Chết thật, thế này da lại nổi đầy mụn cho xem. Chỉ tại Hoài Phong thôi.
“Dạ, tại bài tập nhiều quá ạ, con vừa mới làm xong. Con ngủ luôn đây ạ.”
Nghe tiếng bước chân mẹ mỗi lúc một xa, An mới thở phào nhẹ nhõm. Thật may vì không bị mắng. Tắt điện, An nằm cuộn tròn mình trong chăn nhưng lại thấy có gì đó sai sai, thiếu thiếu, không sao ngủ được. Bài tập… An quên chưa làm bài tập. Ngày mai có bài kiểm tra Sử, thế mà giờ đây trong đầu An chưa có một chữ nào cả. Dù không đành lòng, nhưng An buộc phải tạm biệt chăn gối ấm áp thân yêu, lết xác đặt mông vào cái ghế lạnh toát, lập từng trang sách và bắt đầu học. Rõ khổ!
Bóng Bảo An vừa khuất, cũng là lúc một điếu thuốc khác xuất hiện trước mặt Hoài Phong. Là của anh bạn ngồi cạnh.
“Tiếp chứ?”
Nhìn điếu thuốc một hồi, cậu lắc đầu từ chối. Anh bạn kia lại nhếch môi cười lần nữa, nói giọng vừa như châm chọc vừa như công kích Hoài Phong.
“Hèn thế.”
Hoài Phong chỉ dửng dưng im lặng, tỏ vẻ không mấy quan tâm. Quả thật, bộ mặt khi nãy của Bảo An khiến cậu phải nghĩ ngợi nhiều. An chắc hẳn sẽ giận lắm, lần này có khi “chiến tranh lạnh” tới mấy ngày cũng nên. Tâm trạng không tốt, Hoài Phong chẳng muốn la cà thêm cùng hội bạn nữa, mặc cho chúng nó lôi kéo thế nào, cậu cũng nhất quyết đi về.
Hết nhấc điện thoại lên lại đặt điện thoại xuống, tẩn mẩn soạn một tin nhắn thật dài nhưng rồi lại xóa đi, cậu thật không biết phải nói gì với An lúc này. Não phải nói cậu sai rồi, phải xin lỗi thôi nhưng não trái lại cho rằng là thằng con trai thì không được cúi mình nhận tội vì những chuyện này. Nghĩ nhiều làm Hoài Phong đau đầu quá, quẳng cái điện thoại vào góc giường, cậu kéo chăn đi ngủ.
“Kệ, mai tính.”
*****
Bảo An bước vào lớp với đôi mắt thâm quầng và bộ dạng hết sức tàn tạ. An vừa ngồi vào chỗ chưa cả kịp thở, Linh đã te te hỏi chuyện.
“Đừng nói với tao là đêm qua mày thức khuya ôn Sử nha.”
Thực sự lúc này An mệt đến mức không nói được gì, chỉ gục gặc gật gù mấy cái thay cho câu trả lời. Nhìn An bơ phờ là thế, vậy mà Linh chẳng thèm động lòng tí tẹo nào, rất phũ phàng cô vỗ vai An vào bảo:
“Tốt, tí nhắc tao nhá. Tao chưa học gì cả.”
Nói xong, lại quay xuống tíu tít bàn luận nốt câu chuyện đang nói dở với Kỳ.
Bài kiểm tra Sử hôm nay An làm rất tốt, thật không uổng công đèn sách đêm qua. Để ăn mừng và cũng là để báo đáp lại ân huệ khi nãy An cho chép bài, trưa nay Linh và Kỳ sẽ mở hầu bao, mời An một bữa linh đình.
Tan học, ba bạn hí hứng kéo nhau ra về. Được ăn mà không mất tiền, An cảm thấy khỏe khoắn và phấn chấn lên hẳn, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết. Đang vui vẻ yêu đời, nào ngờ ra đến cổng trường con bé lại đụng mặt Hoài Phong. Vừa thấy bóng dáng cậu, nụ cười trên môi An tắt ngúm, đôi tay run run không sao nhấn ga đi tiếp được nữa. Thấy cô chị họ ngang nhiên dừng xe giữa đường như vậy, Bảo Kỳ từ đằng sau chầm chậm phóng xe lên ngang hàng An.
“Ô hay, sao tự nhiên dừng lại thế này? Xe hết điện à?”
Trúc Linh ngồi sau xe Kỳ, nhận ra Hoài Phong đang đứng cách đó không xa bèn lên tiếng:
“Ế, Phong kìa, rủ đi luôn cùng cho vui.”
Không để cho An kịp phản ứng gì, Linh đã lấy hết sức bình sinh mà hét lên một tiếng thật vang trời:
“Phong ơi…”
Nghe có người gọi, Hoài Phong vội quay mặt về chỗ đó, từ từ tiến lại gần mấy bạn trẻ. Thấy thế, Bảo An lườm Trúc Linh một cái tóe lửa, phụng phịu nói:
“Tao không đi ăn nữa.”
Rồi An phóng xe đi mất hút, để lại Linh với Kỳ há hốc mồm ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay qua thấy Phong đang đứng yên, nom có vẻ đang tức giận.
Sáng nay ngồi trên lớp, suy đi tính lại, Hoài Phong định lòng sẽ phải gặp tận mặt Bảo An nói chuyện rõ ràng, không nhắn tin hay gọi điện gì hết. Cậu đã đứng đợi nó rõ lâu, cuối cùng thì nó không nói không rằng, ngang nhiên đi thẳng, cũng chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái. Xung quanh biết bao nhiêu người, chẳng lẽ cậu lại gào thét gọi tên An? Mất mặt chết đi được. Hay là bắt chước trong phim, chạy bộ đuổi theo? Không đời nào cậu làm thế. Hoài Phong đành bất lực ra về.
Đôi bạn trẻ tẩn ngẩn một lúc thì bị bác bảo vệ xua đuổi vì làm cản trở giao thông nơi cổng trường đông đúc. An về rồi, Phong cũng biến đi luôn, Linh và Kỳ lại được dịp hẹn hò, ăn mảnh!
*****
Tiệc sinh nhật tối nay của ông ngoại được tổ chức đơn giản nhưng vô cùng ấm cúng. Ngoài An và mẹ, còn có sự hiện diện của gia đình ba bố con bác Tuấn – người hàng xóm thân thiết ngay sát nhà ông bà. Cả bữa cơm, An chẳng nói năng gì, không phải vì An không vui mà vì An đang chuyên tâm cho sự nghiệp lấp đầy cái dạ dày đã trống tuếch từ trưa tới giờ. Nhìn An ăn, cả nhà ai cũng cảm thấy vừa hài vừa hãi. Anh con trai lớn của bác Tuấn hơn An ba tuổi, tên là Long, lên tiếng trêu đùa:
“Nhớ ngày trước ông hay bảo sau này An lớn sẽ gả An cho anh. Hồi ấy anh thấy thích lắm, đến tận hôm qua vẫn sẵn sàng tình nguyện đợi An cơ. Nhưng từ lúc thấy An cầm đũa lên ăn, anh nghĩ lại rồi. Anh xin lỗi An nhé.”
Câu nói của Long khiến cho tất thảy mọi người đều phải rộ lên cười ngặt nghẽo, đến cả người bị ghẹo là An cũng suýt chút nữa thì phun cả cơm ra ngoài. Số An đúng số đào hoa, anh Long vừa khước từ lời thề hẹn năm nào, lập tức cậu em trai tên Tùng đã ngỏ ý muốn rước An về.
“Thế thì để em thế chân anh ý An nhá?”
An đang cúi gằm mặt vào bát cơm, nghe lời cầu hôn của Tùng, bèn ngẩng mặt lên dứt khoát trả lời:
“Xin lỗi, chị không thích trẻ con.”
Cả nhà lại được thêm trận cười nữa. Tùng tiện tay gõ cái thìa vào đầu An.
“Thôi đi bà, hơn tôi có một tuổi mà làm như lớn lắm ý.”
Bảo An tính tình hiền lành, xưa nay chẳng đánh ai bao giờ. Bị Tùng tấn công vô cớ nhưng nàng ta chỉ xoa xoa đầu và vênh mặt lên đắc ý.
Cơm nước xong xuôi, trong khi mọi người đang trò chuyện rôm rả thì anh Long lại đứng dậy, xin phép được ra ngoài sân hút điếu thuốc.
“Anh cả Long điểm nào cũng tốt. Chỉ riêng cái khoản hay đốt thuốc là không sao bỏ được. Chú Tuấn xem thế nào mà bắt thằng bé cai tiệt đi chứ.”
“Cháu cũng hết cách rồi bà ạ. Cái thằng hay thức khuya làm đồ án, nó bảo phải có tí khói thuốc mới tập trung làm được. Nói mãi mà nó có nghe đâu.”
Bác Tuấn lắc đầu bất lực, bà ngoại Bảo An nghe vậy cũng chép miệng chán nản. Tùng đang nằm ườn trên sàn nhà đọc truyện cùng Bảo An, ti toe bình luận:
“Bố cứ tống ông ý vào doanh trại, may ra mới bỏ được. Bạn con kể, anh nó đi lính, đang hút trộm thuốc thì cấp trên tóm được, thế là bị nhét nguyên cả mấy điếu vào mồm, không được hút ngậm cho tới khi nào tắt thì thôi. Khiếp, khói bay vào mắt cứ phải gọi là cay xè.”
Bảo An tròn mắt lắng nghe. Sau khi nuốt trọn từng câu từng chữ Tùng vừa nói, trong đầu An lóe lên một ý nghĩ hay ho.
*****
Đã gần một tuần trời, Hoài Phong vẫn chưa có cơ hội giải thích và nói câu xin lỗi với Bảo An. Cứ nhìn thấy cậu, là con bé tránh như tránh tà. Gọi điện hay nhắn tin đều không có tác dụng. Thậm chí, An còn hủy kết bạn với cậu trên Facebook nữa. Sáng nay, Hoài Phong ‘phục kích’ Bảo An ở ngay đầu ngõ nhà nó từ sáng sớm. Gần bảy giờ, An vừa đi đến đầu ngõ đã bị Phong chặn đầu xe, “bắt sống”.
Tóm được Bảo An rồi, Hoài Phong nhanh chóng nhét vào túi áo nó một tờ giấy. “Đến lớp rồi đọc.”
Xong hết mọi việc, cậu đủng đỉnh đi thẳng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến cho An không kịp phản ứng gì, cứ ú ớ đứng bất động một chỗ. Tới lúc định hình được tất cả những gì vừa xảy ra thì Phong đã đi xa quá rồi.
Bảo An vốn tính tò mò, nó không nghe lời dặn của Phong mà mở tờ giấy ra đọc ngay tức khắc. Ồ, thì ra là... bản tự kiểm điểm của cậu.
“Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
Bản tự kiểm điểm
Không kính gửi: Lương Bảo An.
Tao tên là: Lê Hoài Phong.
Mấy hôm trước, tao có đú đởn học đòi hút thuốc. Tao xin lỗi. Nhưng tao thề, những gì tao nói sáng hôm ấy đều là sự thật. Tao cũng hứa luôn, đấy sẽ là lần cuối cùng tao đụng vào điếu thuốc. Văn tao chỉ có thế, chẳng biết hứa hẹn thề thốt gì hơn nữa. Nếu mày tin và chấp nhận bản kiểm điểm này thì trưa nay tan học đợi tao ở cổng trường. Xin hết!
Hà Nội, thứ... ngày... tháng... năm...
Phong
Lê Hoài Phong
(Chữ ký đẹp nhờ?)”
Cầm bản kiểm điểm của cậu trên tay, Bảo An không sao khép được miệng lại. Dọc đoạn đường đến trường, hai cánh môi cứ toe ra cười một cách mất kiểm soát, cả thân thể bé nhỏ rung lên bần bật. Người đi đường ai cũng nhìn An với ánh mắt nể phục, vì họ nghĩ “Chà chà, lần đầu tiên nhìn thấy một kẻ điên biết tự lái xe đến bệnh viện.”
Hoài Phong cả buổi ngồi không yên, chốc chốc lại ngoái đầu xuống cuối lớp nhìn đồng hồ. Vừa nhìn xong đã lại quay sang hỏi đứa kế bên “Mấy phút nữa hết tiết?” Giáo viên và học sinh cả lớp không khỏi ngạc nhiên và thắc mắc khi thấy Hoài Phong hôm nay không ngủ gục trong lớp như mọi ngày. Lệ Băng tinh ý nhận ra vẻ sốt sắng trên gương mặt cậu bạn, có lẽ cậu đang nóng lòng đợi chờ một điều gì đó. Mấy buổi trước Phong chỉ trốn một tiết cuối thôi, hôm nay thì bỏ luôn hai tiết. Lệ Băng một lần nữa bất đắc dĩ phải ghi tên cậu vào sổ ghi đầu bài.
Bảo An lái xe tới cổng trường đã thấy Hoài Phong hết kiễng chân lên nhòm ngó, lại nhoài cổ nhìn vào trông ngong ở đấy rồi. Bảo An đứng trước mặt cậu, nói giọng cực kỳ nghiêm túc:
“Đi theo tớ.”
Hoài Phong xưa nay rất ghét bị người khác điều khiển vậy mà giờ lại phải cố nuốt uất hận vào trong, tò tò đi theo sau Bảo An. Tức điên lên được! Bảo An dẫn Hoài Phong đi vòng ra phía sau trường, khu đó vắng vẻ và hầu như chẳng có người qua lại. Đến nơi, An chĩa cả nắm tới mấy điếu thuốc lá về phía cậu, dõng dạc ra lệnh:
“Không được hút, chỉ được ngậm thôi. Ngậm cho đến hết nhé.”
Hoài Phong chết đứng tại chỗ, sững sờ nhìn người đối diện. Có nằm mơ cậu cũng không tưởng tượng ra được cái viễn cảnh này. Bảo An cũng “lành” quá đi chứ.
“Nhìn gì nữa? Thực hiện đi. Đây là hình phạt cho cậu đấy.”
An vênh mặt cười đắc ý, giục liên hồi. Phong run rẩy đón nhận sự trừng phạt của An.
Bảo An ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trước mặt. An đang đợi một cuộc gọi hoặc vài dòng tin nhắn của Phong. Nhưng đáng ghét thay, màn hình điện thoại vẫn đen thui nãy giờ, Hoài Phong có lẽ vẫn đang lượn lờ ngoài đường cùng đám bạn kia. Khẽ thở dài, Bảo An chán chường thả mình ngã phịch một phát xuống giường, miệng lẩm bẩm mấy câu oán trách:
“Phong thối, cậu làm sai mà một lời xin lỗi cũng không thốt ra được à? Có khi chẳng cậu nhận ra cái lỗi to đùng của mình đâu nhỉ. Giờ này chắc cậu đã hút hết sạch một bao thuốc rồi ý chứ. Cậu làm sao hiểu được cảm giác của tớ. Quá thất vọng, quá hụt hẫng.”
Gần mười hai giờ đêm, bà Thục đi qua phòng con gái, thấy có ánh đèn hắt qua khe cửa. Nghĩ An lại mải mê đọc truyện, xem phim đến quên giờ giấc, bà lên tiếng nhắc nhở:
“An, có biết mấy giờ rồi không? Mai nghỉ học nhá.”
Chất giọng nghiêm khắc của mẹ khiến An giật mình trở về với hiện tại. Ngước lên nhìn đồng hồ, An tá hỏa nhận ra mình đã thức quá khuya so với thường ngày. Chết thật, thế này da lại nổi đầy mụn cho xem. Chỉ tại Hoài Phong thôi.
“Dạ, tại bài tập nhiều quá ạ, con vừa mới làm xong. Con ngủ luôn đây ạ.”
Nghe tiếng bước chân mẹ mỗi lúc một xa, An mới thở phào nhẹ nhõm. Thật may vì không bị mắng. Tắt điện, An nằm cuộn tròn mình trong chăn nhưng lại thấy có gì đó sai sai, thiếu thiếu, không sao ngủ được. Bài tập… An quên chưa làm bài tập. Ngày mai có bài kiểm tra Sử, thế mà giờ đây trong đầu An chưa có một chữ nào cả. Dù không đành lòng, nhưng An buộc phải tạm biệt chăn gối ấm áp thân yêu, lết xác đặt mông vào cái ghế lạnh toát, lập từng trang sách và bắt đầu học. Rõ khổ!
Bóng Bảo An vừa khuất, cũng là lúc một điếu thuốc khác xuất hiện trước mặt Hoài Phong. Là của anh bạn ngồi cạnh.
“Tiếp chứ?”
Nhìn điếu thuốc một hồi, cậu lắc đầu từ chối. Anh bạn kia lại nhếch môi cười lần nữa, nói giọng vừa như châm chọc vừa như công kích Hoài Phong.
“Hèn thế.”
Hoài Phong chỉ dửng dưng im lặng, tỏ vẻ không mấy quan tâm. Quả thật, bộ mặt khi nãy của Bảo An khiến cậu phải nghĩ ngợi nhiều. An chắc hẳn sẽ giận lắm, lần này có khi “chiến tranh lạnh” tới mấy ngày cũng nên. Tâm trạng không tốt, Hoài Phong chẳng muốn la cà thêm cùng hội bạn nữa, mặc cho chúng nó lôi kéo thế nào, cậu cũng nhất quyết đi về.
Hết nhấc điện thoại lên lại đặt điện thoại xuống, tẩn mẩn soạn một tin nhắn thật dài nhưng rồi lại xóa đi, cậu thật không biết phải nói gì với An lúc này. Não phải nói cậu sai rồi, phải xin lỗi thôi nhưng não trái lại cho rằng là thằng con trai thì không được cúi mình nhận tội vì những chuyện này. Nghĩ nhiều làm Hoài Phong đau đầu quá, quẳng cái điện thoại vào góc giường, cậu kéo chăn đi ngủ.
“Kệ, mai tính.”
*****
Bảo An bước vào lớp với đôi mắt thâm quầng và bộ dạng hết sức tàn tạ. An vừa ngồi vào chỗ chưa cả kịp thở, Linh đã te te hỏi chuyện.
“Đừng nói với tao là đêm qua mày thức khuya ôn Sử nha.”
Thực sự lúc này An mệt đến mức không nói được gì, chỉ gục gặc gật gù mấy cái thay cho câu trả lời. Nhìn An bơ phờ là thế, vậy mà Linh chẳng thèm động lòng tí tẹo nào, rất phũ phàng cô vỗ vai An vào bảo:
“Tốt, tí nhắc tao nhá. Tao chưa học gì cả.”
Nói xong, lại quay xuống tíu tít bàn luận nốt câu chuyện đang nói dở với Kỳ.
Bài kiểm tra Sử hôm nay An làm rất tốt, thật không uổng công đèn sách đêm qua. Để ăn mừng và cũng là để báo đáp lại ân huệ khi nãy An cho chép bài, trưa nay Linh và Kỳ sẽ mở hầu bao, mời An một bữa linh đình.
Tan học, ba bạn hí hứng kéo nhau ra về. Được ăn mà không mất tiền, An cảm thấy khỏe khoắn và phấn chấn lên hẳn, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết. Đang vui vẻ yêu đời, nào ngờ ra đến cổng trường con bé lại đụng mặt Hoài Phong. Vừa thấy bóng dáng cậu, nụ cười trên môi An tắt ngúm, đôi tay run run không sao nhấn ga đi tiếp được nữa. Thấy cô chị họ ngang nhiên dừng xe giữa đường như vậy, Bảo Kỳ từ đằng sau chầm chậm phóng xe lên ngang hàng An.
“Ô hay, sao tự nhiên dừng lại thế này? Xe hết điện à?”
Trúc Linh ngồi sau xe Kỳ, nhận ra Hoài Phong đang đứng cách đó không xa bèn lên tiếng:
“Ế, Phong kìa, rủ đi luôn cùng cho vui.”
Không để cho An kịp phản ứng gì, Linh đã lấy hết sức bình sinh mà hét lên một tiếng thật vang trời:
“Phong ơi…”
Nghe có người gọi, Hoài Phong vội quay mặt về chỗ đó, từ từ tiến lại gần mấy bạn trẻ. Thấy thế, Bảo An lườm Trúc Linh một cái tóe lửa, phụng phịu nói:
“Tao không đi ăn nữa.”
Rồi An phóng xe đi mất hút, để lại Linh với Kỳ há hốc mồm ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay qua thấy Phong đang đứng yên, nom có vẻ đang tức giận.
Sáng nay ngồi trên lớp, suy đi tính lại, Hoài Phong định lòng sẽ phải gặp tận mặt Bảo An nói chuyện rõ ràng, không nhắn tin hay gọi điện gì hết. Cậu đã đứng đợi nó rõ lâu, cuối cùng thì nó không nói không rằng, ngang nhiên đi thẳng, cũng chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái. Xung quanh biết bao nhiêu người, chẳng lẽ cậu lại gào thét gọi tên An? Mất mặt chết đi được. Hay là bắt chước trong phim, chạy bộ đuổi theo? Không đời nào cậu làm thế. Hoài Phong đành bất lực ra về.
Đôi bạn trẻ tẩn ngẩn một lúc thì bị bác bảo vệ xua đuổi vì làm cản trở giao thông nơi cổng trường đông đúc. An về rồi, Phong cũng biến đi luôn, Linh và Kỳ lại được dịp hẹn hò, ăn mảnh!
*****
Tiệc sinh nhật tối nay của ông ngoại được tổ chức đơn giản nhưng vô cùng ấm cúng. Ngoài An và mẹ, còn có sự hiện diện của gia đình ba bố con bác Tuấn – người hàng xóm thân thiết ngay sát nhà ông bà. Cả bữa cơm, An chẳng nói năng gì, không phải vì An không vui mà vì An đang chuyên tâm cho sự nghiệp lấp đầy cái dạ dày đã trống tuếch từ trưa tới giờ. Nhìn An ăn, cả nhà ai cũng cảm thấy vừa hài vừa hãi. Anh con trai lớn của bác Tuấn hơn An ba tuổi, tên là Long, lên tiếng trêu đùa:
“Nhớ ngày trước ông hay bảo sau này An lớn sẽ gả An cho anh. Hồi ấy anh thấy thích lắm, đến tận hôm qua vẫn sẵn sàng tình nguyện đợi An cơ. Nhưng từ lúc thấy An cầm đũa lên ăn, anh nghĩ lại rồi. Anh xin lỗi An nhé.”
Câu nói của Long khiến cho tất thảy mọi người đều phải rộ lên cười ngặt nghẽo, đến cả người bị ghẹo là An cũng suýt chút nữa thì phun cả cơm ra ngoài. Số An đúng số đào hoa, anh Long vừa khước từ lời thề hẹn năm nào, lập tức cậu em trai tên Tùng đã ngỏ ý muốn rước An về.
“Thế thì để em thế chân anh ý An nhá?”
An đang cúi gằm mặt vào bát cơm, nghe lời cầu hôn của Tùng, bèn ngẩng mặt lên dứt khoát trả lời:
“Xin lỗi, chị không thích trẻ con.”
Cả nhà lại được thêm trận cười nữa. Tùng tiện tay gõ cái thìa vào đầu An.
“Thôi đi bà, hơn tôi có một tuổi mà làm như lớn lắm ý.”
Bảo An tính tình hiền lành, xưa nay chẳng đánh ai bao giờ. Bị Tùng tấn công vô cớ nhưng nàng ta chỉ xoa xoa đầu và vênh mặt lên đắc ý.
Cơm nước xong xuôi, trong khi mọi người đang trò chuyện rôm rả thì anh Long lại đứng dậy, xin phép được ra ngoài sân hút điếu thuốc.
“Anh cả Long điểm nào cũng tốt. Chỉ riêng cái khoản hay đốt thuốc là không sao bỏ được. Chú Tuấn xem thế nào mà bắt thằng bé cai tiệt đi chứ.”
“Cháu cũng hết cách rồi bà ạ. Cái thằng hay thức khuya làm đồ án, nó bảo phải có tí khói thuốc mới tập trung làm được. Nói mãi mà nó có nghe đâu.”
Bác Tuấn lắc đầu bất lực, bà ngoại Bảo An nghe vậy cũng chép miệng chán nản. Tùng đang nằm ườn trên sàn nhà đọc truyện cùng Bảo An, ti toe bình luận:
“Bố cứ tống ông ý vào doanh trại, may ra mới bỏ được. Bạn con kể, anh nó đi lính, đang hút trộm thuốc thì cấp trên tóm được, thế là bị nhét nguyên cả mấy điếu vào mồm, không được hút ngậm cho tới khi nào tắt thì thôi. Khiếp, khói bay vào mắt cứ phải gọi là cay xè.”
Bảo An tròn mắt lắng nghe. Sau khi nuốt trọn từng câu từng chữ Tùng vừa nói, trong đầu An lóe lên một ý nghĩ hay ho.
*****
Đã gần một tuần trời, Hoài Phong vẫn chưa có cơ hội giải thích và nói câu xin lỗi với Bảo An. Cứ nhìn thấy cậu, là con bé tránh như tránh tà. Gọi điện hay nhắn tin đều không có tác dụng. Thậm chí, An còn hủy kết bạn với cậu trên Facebook nữa. Sáng nay, Hoài Phong ‘phục kích’ Bảo An ở ngay đầu ngõ nhà nó từ sáng sớm. Gần bảy giờ, An vừa đi đến đầu ngõ đã bị Phong chặn đầu xe, “bắt sống”.
Tóm được Bảo An rồi, Hoài Phong nhanh chóng nhét vào túi áo nó một tờ giấy. “Đến lớp rồi đọc.”
Xong hết mọi việc, cậu đủng đỉnh đi thẳng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến cho An không kịp phản ứng gì, cứ ú ớ đứng bất động một chỗ. Tới lúc định hình được tất cả những gì vừa xảy ra thì Phong đã đi xa quá rồi.
Bảo An vốn tính tò mò, nó không nghe lời dặn của Phong mà mở tờ giấy ra đọc ngay tức khắc. Ồ, thì ra là... bản tự kiểm điểm của cậu.
“Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
Bản tự kiểm điểm
Không kính gửi: Lương Bảo An.
Tao tên là: Lê Hoài Phong.
Mấy hôm trước, tao có đú đởn học đòi hút thuốc. Tao xin lỗi. Nhưng tao thề, những gì tao nói sáng hôm ấy đều là sự thật. Tao cũng hứa luôn, đấy sẽ là lần cuối cùng tao đụng vào điếu thuốc. Văn tao chỉ có thế, chẳng biết hứa hẹn thề thốt gì hơn nữa. Nếu mày tin và chấp nhận bản kiểm điểm này thì trưa nay tan học đợi tao ở cổng trường. Xin hết!
Hà Nội, thứ... ngày... tháng... năm...
Phong
Lê Hoài Phong
(Chữ ký đẹp nhờ?)”
Cầm bản kiểm điểm của cậu trên tay, Bảo An không sao khép được miệng lại. Dọc đoạn đường đến trường, hai cánh môi cứ toe ra cười một cách mất kiểm soát, cả thân thể bé nhỏ rung lên bần bật. Người đi đường ai cũng nhìn An với ánh mắt nể phục, vì họ nghĩ “Chà chà, lần đầu tiên nhìn thấy một kẻ điên biết tự lái xe đến bệnh viện.”
Hoài Phong cả buổi ngồi không yên, chốc chốc lại ngoái đầu xuống cuối lớp nhìn đồng hồ. Vừa nhìn xong đã lại quay sang hỏi đứa kế bên “Mấy phút nữa hết tiết?” Giáo viên và học sinh cả lớp không khỏi ngạc nhiên và thắc mắc khi thấy Hoài Phong hôm nay không ngủ gục trong lớp như mọi ngày. Lệ Băng tinh ý nhận ra vẻ sốt sắng trên gương mặt cậu bạn, có lẽ cậu đang nóng lòng đợi chờ một điều gì đó. Mấy buổi trước Phong chỉ trốn một tiết cuối thôi, hôm nay thì bỏ luôn hai tiết. Lệ Băng một lần nữa bất đắc dĩ phải ghi tên cậu vào sổ ghi đầu bài.
Bảo An lái xe tới cổng trường đã thấy Hoài Phong hết kiễng chân lên nhòm ngó, lại nhoài cổ nhìn vào trông ngong ở đấy rồi. Bảo An đứng trước mặt cậu, nói giọng cực kỳ nghiêm túc:
“Đi theo tớ.”
Hoài Phong xưa nay rất ghét bị người khác điều khiển vậy mà giờ lại phải cố nuốt uất hận vào trong, tò tò đi theo sau Bảo An. Tức điên lên được! Bảo An dẫn Hoài Phong đi vòng ra phía sau trường, khu đó vắng vẻ và hầu như chẳng có người qua lại. Đến nơi, An chĩa cả nắm tới mấy điếu thuốc lá về phía cậu, dõng dạc ra lệnh:
“Không được hút, chỉ được ngậm thôi. Ngậm cho đến hết nhé.”
Hoài Phong chết đứng tại chỗ, sững sờ nhìn người đối diện. Có nằm mơ cậu cũng không tưởng tượng ra được cái viễn cảnh này. Bảo An cũng “lành” quá đi chứ.
“Nhìn gì nữa? Thực hiện đi. Đây là hình phạt cho cậu đấy.”
An vênh mặt cười đắc ý, giục liên hồi. Phong run rẩy đón nhận sự trừng phạt của An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.