Chương 53
Còi
04/01/2017
Bảo An chẳng hiểu thông tin cùng ngắm pháo để được bên nhau đến hết
cuộc đời Linh nói có thật không nữa. Hay do Hoài Phong vẫn chưa có tí ti tình cảm gì với An nên từ sau đợt nghỉ Tết đến giờ, hai đứa đó cũng đã
bớt dính nhau hơn hẳn lúc trước, dù cho ngày nào cũng phải nhìn thấy
dáng nhau mới chịu. Cũng đúng thôi, bởi dạo này cả An và Phong đều bận
rộn quá mà.
Là người có nhiều mối quan hệ rộng rãi, lại sẵn dịp sắp phải đi xa mất mặt, thành thử ra độ gần đây Hoài Phong thường xuyên phải mở tiệc nhỏ chia tay với tất thảy bạn bè anh em. Trong khi đó, Bảo An cũng đang ráo riết tập thi lấy bằng để mong mau mau thoát được kiếp nạn chen chân xe buýt chật chội mỗi ngày. Vì ai ai cũng vướng công to việc nhỏ, chẳng có đủ thời gian để dạy An tập lái nên với tư cách là người anh trai kết nghĩa, Tuệ Minh đã tự nguyện nhận kèm cho em.
Chẳng hiểu do Minh mát tay hay bởi An sẵn khiếu mà con bé quả thực chẳng hề tốn quá nhiều thời gian để có thể điều khiển được thành thục xe máy. Cơ mà số đen lắm nên hầu như hôm nào cũng có một vài những câu chuyện không may xảy đến với An mỗi lần thực hành đi xe bên ngoài đường lớn. Chuyện kể rằng buổi tối hôm đó, Bảo An vừa tắm gội xong xuôi, còn chưa kịp hong khô mái đầu thì anh trai Tuệ Minh đã lái xe tới cổng cho con bé tập tành. Vì nghĩ chỉ đi loanh quanh mấy khu phố gần nhà, tóc vẫn còn đang ướt thế kia nên An mới quyết định để đầu trần lái xe. Dĩ nhiên là Tuệ Minh chẳng đồng tình với việc làm sai trái và nguy hiểm đó của An một chút nào đâu. Cơ mà An bướng lắm, mặc cho Minh có ra sức khuyên ngăn đủ iểu thì con bé vẫn nhất quyết ngồi ì trên xe. Cuối cùng, nhân lúc Minh đang lúi húi cúi buộc giây giày, Bảo An liền nhấn ga và phóng đi cái vèo. Đã tặng cho Minh cả đám khói vào mặt thì chớ, An còn tinh ranh ngoảnh đầu lại vè lè lưỡi lêu lêu anh nữa chứ. Bảo An vốn chỉ định lái nhân một vòng rồi quay trở về đón Minh mà thôi, ngờ đâu vừa đi được một đoạn chưa xa, con bé đã bị mấy chú cảnh sát giao thông tuýt còi bắt phạt vì tội thiếu mũ bảo hiểm ngay được rồi. Nhọ ơi là nhọ!
Vận đen tiếp tục đeo bám, đến khi mũ áo đầy đủ, Bảo An lại bị ma rủ vào người nữa cơ. Số là tối đó, đang đèo Tuệ Minh trên đoạn đường vắng vẻ người xe, Bảo An bỗng dưng nổi hứng muốn nghe những câu chuyện tâm linh đáng sợ. Luôn cưng chiều theo ý Bảo An và nhận thấy không gian tĩnh mịch xung quanh lúc giờ cũng rất thích hợp để thực hiện đòi hỏi của cô bé nên Tuệ Minh chẳng ngần ngại gì mà hắng giọng kể ngay tức thì. Ghé sát miệng vào vành tai An, Minh hạ tông giọng sao cho rùng rợn nhất có thể để kể cho con bé nghe câu chuyện về những ma nữ tóc dài thích ngồi vắt vẻo trên cây cao dọa người. Cơ mà anh chàng đa tài Tuệ Minh thực không có khiếu trong lĩnh vực này một chút nào cả. Bằng chứng là nghe xong câu chuyện Minh kể, Bảo An chẳng những không sợ mà còn được đà rung mình cười nắc nẻ và nói:
“Anh kể chuyện ma nghe hài thật đấy.”
Tuệ Minh thấy vậy cũng liền cười hùa theo An và cố đùa thêm rằng:
“Nhớ không được ngẩng mặt lên nhìn cành cây đâu đấy. Nhỡ ra lại trông thấy mấy cái bóng trăng trắng thì khổ.”
Nhưng An bướng lắm, nào có chịu nghe lời Minh bao giờ và Tuệ Minh thì cũng chẳng tin vào những điều mình nói vừa xong. Chính thế nên lời vừa dứt, cả hai anh em mới không hẹn mà cùng ngước cổ lên trên. Vừa hay khi ấy, cái màn trắng nhà ai phơi trên cao bỗng dưng rơi xuống và phủ kín lên người An cùng Minh. Loạng choạng mất tay lái, chiếc xe cũng vì vậy mà đổ kềnh ngay mép vỉa hè và kèm theo đó là những tiếng la hét om trời của cô gái nhỏ Bảo An. Còn Tuệ Minh, chàng ta im lặng nào phải do gan dạ vững lòng gì đâu, chẳng qua là bởi bản thân đã sớm ngất xỉu từ ngay lúc đầu.
Vì chân còn đau sau vụ tai nạn gặp ma hôm trước nên buổi tối nay, Minh chẳng thể tập xe cùng An nữa rồi. Sẵn dịp này, con bé cũng muốn lang thang phố xá mua quà kỷ niệm tặng cho Hoài Phong. Ngày kia là cậu lên đường nhập ngũ, bây giờ theo đúng kế hoạch đề ra ban đầu thì chắc Phong vẫn còn đang ăn tiệc chia tay với họ hàng trong nhà đó mà.
Vi vu xe điện dọc mấy cửa hàng quanh khu phố nọ, Bảo An quả vẫn chưa nghĩ ra được món quà phù hợp cho Phong. Cậu chàng là người thực tế, thế nên con bé chẳng muốn mua gấu tặng hoa một chút nào đâu. Nhớ dạo trước lúc đi nghỉ mát biển xa, anh họ Bảo Minh có kể rằng cái thứ luôn sát cánh cùng hội chị em phụ nữ trong những ngày “dâu tay ra trái” mỗi tháng chính là vật dụng khá quan trọng mà các chú bộ đội vẫn hay thường dùng để lót chân khi đi hành quân đường dài. Nghĩ tới đấy, An liền bất giác ngoạc miệng cười ha hả ngay giữa dòng đường đông đúc người xe:
“Chả có nhẽ lại tặng cái đó…”
Nghe thì có vẻ cũng tâm lý và thiết thực lắm chứ, bởi dẫu sao thân là con trai, Hoài Phong thể nào cũng sẽ cảm thấy ngại ngùng khi phải “truy lùng” thứ đó cho xem. Có điều An chỉ nghĩ chơi vậy thôi, chứ món quà đó làm sao có thể đáp ứng được hết những tiêu chí mà con bé đã đề ra lúc đầu. Bảo An muốn tặng cho Phong thứ gì đó để cậu có thể lôi ra dùng hàng ngày rồi nhớ đến mình và trên hết, nó phải khiến Phong cảm thấy tự hào mỗi khi khoe khoang với anh em đồng đội về cô bạn gái chu đáo này nữa cơ. Suy đi tính lại hồi lâu, An quyết định sẽ tặng cho Phong đôi lọ kem chống nắng. Tuy rất thích ngắm nhìn Phong trong làn da ngăm ngắm màu bánh mật hiện tại và cũng chẳng ngại việc nhan sắc cậu có bị tuột dốc cỡ nào vì những bụi đất ngày đêm tập luyện nhưng An lại chẳng hề muốn cậu bị ung thư da hay vô vàn những tác hại khác do bêu nắng cả ngày một chút nào đâu.
“Quyết vậy đi!”
Dứt lời, An liền nhanh nhanh chóng chóng phóng thẳng chiếc xe tới một cửa hàng mỹ phẩm uy tín trong vùng, vừa đi vừa ngân nga hát ca yêu đời. Nào ngờ vừa mới tới nơi, tâm trạng tốt đẹp ấy của An đã liền rơi tuột xuống tận gang bàn chân mất rồi. Đứng bên ngoài tấm cửa kính to to, An trông thấy ở trong cửa hàng, Phong và Băng đang cùng nhau nói cười rôm rả tại quầy bán son. Toàn thân đã sớm cứng đờ và đầu óc bỗng chốc trống rỗng, phải khó khăn lắm An mới có thể nhấc môi mấp máy một lời:
“Hai người này… làm gì ở đây vậy chứ?”
An chẳng biết nữa, chỉ biết rằng Phong là đồ nói dối thôi. Rõ ràng ngày trước Phong nói rằng ghét con gái tô son trát phấn và luôn cấm tiệt không cho phép An dùng bất kỳ một loại mỹ phẩm nào mà. Hà cớ làm sao, bây giờ cậu lại cầm hai thỏi son trên tay vẻ như đang ướm hỏi ý Băng vậy chứ? Chẳng có lẽ mấy lời Kỳ nói năm nào lại là sự thật ư? Rằng vì Phong ghét An nên mới cố tình gây khó dễ để con bé cảm thấy nản lòng mà tự động rút lui đó thôi.
“Không thể nào…”
Vì trừ vụ đó ra, An thấy Phong vẫn luôn đối tốt với con bé mà. Hay chăng là do cậu định bắt cá hai tay nên mới vậy? Con người ưa thích những cảm giác mới lạ như Phong, trong tình yêu chắc hẳn cũng không muốn câu chuyện của mình ảm đậm một màu. Huống hồ, lại có An và Băng mang hai tính cách trái ngược nên Phong mới muốn chơi trò yêu đương theo hai phương thức đối lập. Và nếu đúng như vậy thì An lại thấy Băng và Phong quả xứng đôi lắm nhé khi mà bản thân Băng cũng đang lợi dùng tình cảm của Lâm đó thôi.
“Đồ xấu xa!”
Quẹt ngang hàng nước mắt đã sớm tèm nhem khắp gương mặt nhỏ, An tự cảm thấy tội nghiệp cho mình biết mấy. Không muốn phải chứng kiến cảnh tượng phũ phàng này thêm nữa, con bé liền đùng đùng leo lên xe và phóng đi cái vèo.
Thay vì bỏ về, giá mà An xông thẳng tới rồi ba mặt một lời cho rõ ngọn ngành câu chuyện vụ đánh nhau hôm nao thì con bé đã không phải ôm một cục ấm ức to đùng về nhà. Và Hoài Phong đáng thương cũng chẳng bị mang tiếng xấu hiểu lầm như vậy. Số là mấy ngày gần đây, tuy rong chơi cùng đám bạn suốt cả ngày nhưng chưa phút giây nào, Hoài Phong thôi nghĩ tới An. Lục lại những lần thay đổi cảm xúc trong bản thân mình, cuối cùng kẻ khờ khạo và thiếu kinh nghiệm tình trường Hoài Phong cũng ngộ ra được một điều. Rằng cậu đã yêu An thật rồi.
Nếu không phải vì yêu thì hà cớ làm sao Phong cứ phải ghen và tỏ ra khó chịu mỗi khi An quấn quýt bên Minh vậy chứ? Ngay đến việc An ôm ấp và nô đùa cùng chú chó nhà anh ta cũng để để khiến Phong cảm thấy rấm rứt trong lòng cơ mà.
Nếu không phải vì yêu thì đâu có lý do gì để Phong phải từ bỏ buổi gặp mặt hiếm hoi với bạn bè để chịu nắng chịu mỏi long rong khắp bờ hồ tìm An. Cũng chẳng phải cực não nghĩ ngợi về những cảm xúc của mình khi đó.
Nếu không phải vì yêu thì Phong đâu có mặc chúng bạn trêu đùa và sự vướng víu mà đeo vòng cổ chữ “Phan” An tặng cơ chứ.
Nếu không phải vì yêu thì sao Phong lại cứ cố gắng thay đổi bản thân cho hợp và xứng với An?
…
Có điều càng yêu, Phong lại càng không nỡ để An phải cô đơn đợi mình ròng rã gần hai năm trời như thế. Chí ít, cậu vẫn nên cho An một danh phận chính thức thì hơn. Bởi vậy nên Phong dự định sẽ tỏ tình với An trước lúc lên đường nhập ngũ đi xa. Vừa là để tiếp thêm độc lực cho An chờ đợi và Hoài Phong cũng muốn xem đó như một hành động giữ chặt con bé bên mình tới khi ra quân trở về. Và…
“Muốn tỏ tình thì phải có quà.”
Thay vì làm một cái gì đó quá to tát và hoành tráng, Phong lại muốn tặng cho An món quà nhỏ nhưng phải thể hiện được hết độ tâm lý và tình cảm của cậu cơ. Có điều, Phong vốn kém trong khoản quà cáp này lắm, chẳng thế mà trước đây mỗi dịp lễ tết hay sinh nhật, cậu vẫn chỉ khao An một bữa ra trò mà thôi. Tập trung suy nghĩ đến mấy ngày trời, Hoài Phong vẫn chưa chọn ra được một món nào ưng ý hết cả. Xem nào…
Hoa có được không nhỉ? Không, Phong sẽ không tặng cho An một bông nào hết vì cậu biết rõ con bé chẳng hề thích chúng đâu. Vả lại, An cũng hơi hơi bị dị ứng với chúng nữa kìa. Mường tưởng xa xôi, Phong đang tính trong tiệc đám cưới tương lai, khéo khi phải để An cầm hoa giả cũng không biết chừng. Loại!
Vậy một hộp sô cô la to đùng như những phi vụ tỏ tình khác vẫn thường dùng đến thì sao đây? Chiều được cái miếng háu ăn của An, món quà này xem ra cũng được đấy chứ. Nhưng nghĩ thực tế và sâu xa hơn, Phong lại cho rằng nó quả không tốt với căn bệnh dạ dày của An một chút nào. Loại!
Thú nhồi bông lại càng không được. Nghe có vẻ nực cười và hơi vô lý nhưng Phong thật chẳng muốn để An dang tay ôm ấp thứ gì đó đâu, cho dù đấy chỉ là đám đồ vô tri vô giác. Loại!
…
Quanh đi quẩn lại thế nào, cuối cùng Phong lại quyết định chọn son làm quà cho buổi tỏ tình sắp tới. Chẳng phải vô duyên vô cớ mà Phong tặng thứ đã bị cậu hạ lệnh cấm dùng từ lâu cho Bảo An đâu. Âu cũng bởi, Phong có lý do cả đó. Cậu biết, dù nghe lời mình không tô son nữa nhưng An hẳn là vẫn còn “nặng tình” với chúng nó lắm. Gia tài đồ sộ kia, An nào có mang bán đem cho như những gì đã kể. Con bé vẫn còn bày ở bàn đó thôi và đôi khi trong lúc nhớ nhung, “thèm thuồng”, An lại đem ra quẹt qua vài phát nữa mà. Nghĩ tới, Phong lại thấy vừa thương vừa hài. Chính thế nên cậu mới quyết tặng món quà này cho An để thể hiện hết độ tâm lý của mình đó mà. Và An chắc hẳn sẽ cảm động lắm cho xem, tình yêu con bé dành cho cậu cũng nhờ thế mà tăng lên ngùn ngụt.
Nhưng đó chưa phải là tất cả ý nghĩa của việc tặng son, vì Hoài Phong vẫn còn một mục đích hay ho khác nữa kìa. Theo những gì lõm bõm nghe được từ mọi người xung quanh, Phong biết rằng trung bình một người phụ nữ sẽ “ăn” hết độ một vài cân son trong suốt cuộc đời mình. Tuy rằng chẳng rõ số lượng chì chứa trong đó là bao nhiêu nhưng Phong vẫn muốn được san sẻ cùng An một phần độc hại bằng cách đặt lên cánh môi nhỏ xinh ấy những nụ hôn ngọt ngào mỗi lần nàng dùng son. Mấy chuyện lãng mạn thế này, thú thực từ trước giờ Hoài Phong chưa hề nghĩ tới. Chỉ từ sau khi quen biết An đến nay thì dường như cậu đã bị…
“Lây An thật rồi.”
Kế hoạch tỏ tình trên đây, nghe qua Phong cứ ngỡ có vẻ đơn giản và dễ thực thi lắm đấy. Ấy vậy mà đến khi bắt tay vào thực hành, cậu chàng mới thấy sao mà nhiều khúc mắc và rắc rối đến thế. Thì ra việc mua được một thỏi son thực sự không dễ như Phong vẫn tưởng. Đó giờ, nhắc tới son, Phong chỉ nghĩ tới việc làm sao chọn ra được một màu ưng ý mà thôi. Cậu nào biết tới mấy vấn đề như hãng son, chất son, loại son,… và ti tỉ những vấn đề khác có liên quan khác nữa. Lại cả việc tìm ở đâu được một cửa hàng bán đồ uy tín và chất lượng nữa chứ. Phong không muốn mua nhầm đồ dởm cho An dùng một chút nào đâu. Trằn trọc bao ngày đêm suy nghĩ, cuối cùng cậu quyết định nhờ cậy đến Băng. Dẫu sao thì cô lớp trưởng này cũng là bạn thân của An. Sở thích dùng son của An thế nào, Băng hẳn phải hiểu rõ lắm. Chính thế nên buổi tối hôm nay, Hoài Phong mới cùng Băng đi đến cửa hàng mỹ phẩm nọ và vô tình “quăng” cho An một cục tức to đùng vào người đó thôi. Nhưng có lẽ, người đáng thương và tội nghiệp nhất trong chuyện này lại chính là Băng cơ. Đã bị bạn thân hiểu lầm và thầm trách móc thì chớ, Băng còn phải tốn không biết bao nhiêu là sức lực trong việc chọn quà giúp Phong nữa mà. Và trên tất cả, cô bé còn bị cậu bạn đó làm cho muối mặt trước chị nhân viên của cửa hàng luôn kìa. Vì chị ấy có nước da trắng gần giống với An nên Phong mới đề nghị chị phải tô thử son lên môi cho cậu nhìn vào đó vừa dễ dàng lựa chọn.
Phải tô đi tô lại không biết bao nhiêu lượt son và tẩy trang, đôi môi nhỏ xinh của chị nhân viên chẳng mấy chốc mà sưng tều lên rồi. Tất cả đều tại Hoài Phong quá khó tính mà thôi.
Khi chị đánh thử một màu son đỏ lên môi, ai nấy xung quanh đều trầm trồ khen đẹp và hỏi giá để mua. Ấy thế mà Phong lại phẩy tay và bĩu môi chê rằng “Đỏ choe đỏ choét, thấy gớm. Nhìn cứ như vừa ăn tiết xong vậy. Chuyển!”
Chiều lòng khách hàng, chị nhân viên liền đổi ngay sang màu son cam năng động và cũng đang thịnh hành lắm nhé. Băng nhìn thấy liền thích mê tắp lự, còn cẩn thận nhờ chị gói sẵn cho mình một thỏi như vậy luôn cơ. Nhưng Hoài Phong, sau khi ngắm nghía đến tận mấy hồi, cuồi cùng chàng ta vẫn lắc đầu bảo “Chị đổi màu hồng xem nào.”
Màu này thì Phong ưng rồi, chỉ có điều ngoài thỏi mẫu kia ra thì quán lại hết sách mất rồi. Thêm một lần tẩy xóa nữa, chị nhân viên liền lấy màu son nude ra thử cho Phong xem. Vất vả là thế nhưng chị vẫn chưa chiều được lòng vị khách khó tính này vì rất nhanh sau đó, Phong đã vội gạt tay từ chối với lý do “Son gì mà nhìn nhợt nhạt như chết trôi thế này?”
Phải đến khi chị nhân viên thoa thử thỏi son san hô thiên hồng cho Phong cân nhắc thì cậu chàng mới gật gù tấm tắc khen ưng và hỏi mua ngay chẳng cần ngẫm nghĩ thêm nữa. Cầm túi quà trên tay, Hoài Phong thích thú mường tượng đến gương mặt xúc động của An buổi tối ngày mai.
“Son thơm thơm hương kẹo quả thế này, chắc là thích lắm đây.”
*****
Sáng mai là Phong chính thức lên đường nhập ngũ rồi. Theo đúng kế hoạch dự định thì tối hôm nay, cậu sẽ mời An cùng hội Lượn một bữa ăn nho nhỏ trước lúc đi xa. Thoạt đầu, Phong định “đánh lẻ” đi riêng cùng cô gái đặc biệt tên An cơ nhưng ngẫm thế nào, cậu chàng lại muốn cho An gặp mặt mấy người bạn thân của mình nên mới gộp chung thành một buổi hôm nay. Phong muốn ra mắt An với những người chiến hữu đó luôn, để sau này trong lúc cậu đang ở nơi doanh trại xa xôi, nếu lỡ An ra đường va chạm và bị bắt nạt thì còn có thể nhờ họ giúp đỡ đôi phần.
Phong suy nghĩ chu đáo là thế, cơ mà vì cậu chẳng nói thành lời cho An biết, lại thêm vụ hiểu lầm hồi tối hôm qua, thành thử ra bây giờ ý tốt kia của Phong mới bị con bé nghĩ theo một hướng khác lệch lạc vô cùng. An cho rằng Phong và Băng đã đi chơi riêng cho dễ bề tâm tình, còn bản thân mình thì bị gộp chung vói những người bạn của Phong. Có điều, dù đang giận lắm đấy nhưng vì muốn xem Phong “diễn sâu” nên An vẫn quyết mang mặt nặng mày nhẹ đến điểm hẹn cùng cậu. Tám giờ tối, Hoài Phong đi bộ tới cổng nhà đón An. Vừa nhìn thấy nhau, An đã lườm lườm nguýt nguýt Hoài Phong ngay rồi, đối lập hẳn với gương mặt cậu chàng đang toe toe toét toét nở nụ cười chào An. Bằng chất giọng “gợi đòn” như muốn khiêu khích người nghe, An hỏi:
“Băng đâu?”
Chẳng phải Phong đã nói với An rằng cuộc gặp mặt lần này chỉ có một vài anh em bạn bè thân thiết ngay từ đầu rồi sao. Ấy vậy mà giờ An lại hỏi thế kia, thật khiến Phong cảm thấy tụt hứng biết mấy. Con bé rõ là không để tâm đến những lời Phong nói lúc trước một chút nào cả. Hơi bực tức và khó chịu nhưng bởi nghe ra có điều “chẳng lành” trong câu hỏi kia nên thay vì hằm hằm gương mặt, Phong lại cố nhịn và nhẹ giọng với An:
“Hôm nay không mời Băng.”
“Biết mà, rõ là cậu và Băng đã đi riêng với nhau từ sớm rồi mà. Chỉ người kém quan trọng như tớ mới bị xếp sau cùng thôi.”
Sau khi gườm gườm trao Phong mấy cái nhìn tóe lửa và nói mấy câu giận hờn trong lòng, An mới đánh mắt xuống dưới và vô tình nhìn thấy túi quà trên tay cậu chàng.
“Cái gì đây?”
Vì muốn tạo cho An sự bất ngờ vào phút cuối cùng trong ngày nên Phong liền nhanh tay giấu nhẻm túi quà ra đằng sau lưng và vội vàng lấp liếm:
“Có gì đâu, quà người ta tặng thôi.”
Chẳng hiểu vì cớ làm sao mà vừa nghe tới đó, cơn giận dỗi trong An bỗng dưng lại dâng lên gấp bội. Tức mình giậm chân mấy phát ruỳnh ruỳnh, con bé bèn ngúng nguẩy bỏ đi ngay tắp lự.
“Hứ!”
Chỉ khổ mỗi Phong thôi. Đang yên đang lành lại bị cô gái quan trọng ghét hờn thế kia, cậu chàng thật không biết làm gì hơn ngoài việc đơ mặt đứng im và cố gắng phân tích những điều khó hiểu trong câu nói của nàng vừa xong. Cơ mà nghĩ mãi chẳng ra, đã vậy còn bị An bỏ xa một đoạn nữa kìa. Luống cuống chạy đuổi theo An, miệng Phong í ới kêu to:
“Ê đợi chút, đi cùng đi.”
*****
Vì hôm nay An không rề rà như mọi khi nên chẳng mấy chốc đôi trẻ đã có mặt tại điểm hẹn và trở thành những người đến trước tiên. Vốn định tỏ tình sau bữa tiệc tàn – lúc chỉ có hai người mà thôi – nhưng lại nghĩ dẫu sao hôm nay cũng có mấy bạn nữ góp mặt và Hoài Phong không muốn để An cảm thấy bản thân kém sắc hơn so với họ nên cậu quyết định tặng con bé thỏi son xinh luôn tức thì. Chốc nữa…
“Tỏ tình chay cũng được.”
Đưa túi quà ra trước mặt An, Hoài Phong ngoại ngùng cúi đầu quay sang hướng khác và bảo:
“Này… Cho này…”
Chau mày khó hiểu nhìn Phong, Bảo An mới hỏi:
“Gì vậy? Qùa của cậu, tự nhiên lại cho tớ là sao?”
“Nói dối đấy. Là quà… tao mua tặng mày mà.”
Dứt lời, cậu chàng bèn len lén liếc mắt thăm dò ý An. Bấy giờ, An vẫn còn ngạc nhiên lắm. Rón rén đón nhận món quà, đến khi mở túi khui hộp ra, con bé lại càng bất ngờ hơn nữa: Là son, Hoài Phong liệu có đưa nhầm “địa chỉ” không nhỉ?
“Cái này…”
Cầm thỏi son trên tay, Bảo An há hốc mồm sang quay sang nhìn Phong và mong chờ một lời giải thích. Thấy vậy, Phong mới cố tỏ ra bình thản, khẽ chớp mắt xác nhận và nói với An rằng:
“Sao? Lâu quá không được dùng nên quên mất nó là gì luôn rồi à?”
Giờ thì An nghĩ mình đã vỡ lẽ ra được tất thảy mọi chuyện rồi. Con bé đã rõ lý do Phong và Băng cùng nhau có mặt tại quầy son tối đấy, dù rằng Hoài Phong còn chưa nói được nửa câu trình bày. Và An cũng không hề có ý định sẽ gặng hỏi điều tra thêm nữa. An tin Phong!
Rưng rưng khóe mắt vì cảm động và hối lỗi cho những hoài nghi cậu chàng hôm qua, Bảo An sắp khóc rồi kìa. Nhưng Phong thì chẳng muốn nhìn thấy cảnh tượng đó một chút nào đâu, vậy nên trước lúc nước mắt An kịp lăn, cậu đã nhanh tay tự tiện lấy cái gương ở trong túi xách của An ra và đưa cho con bé:
“Tô thử xem nào!”
Gật đầu và tít mắt cười hạnh phúc, An ngoan ngoãn thực thi ngay tức thì. Soi mình trong chiếc gương nhỏ xinh, con bé lấy làm ưng lòng với màu son này lắm nha. Vỗ vỗ vai Phong, An tấm tắc nói lời khen ngợi:
“Cậu cũng khéo chọn quá chứ.”
An thích là Phong vui rồi, bao nhiêu khó khăn và vất vả trong quá trình lựa chọn món quà kia đều vì thế mà tan biến sạch. Tựa lưng vào thành tường, Hoài Phong chăm chú ngắm nhìn An đang mải mê soi mình trước gương. Son đẹp thế này, An không thể không lôi máy ra và tự chụp với Phong dăm ba tấm làm kỷ niệm. Áp sát mặt vào cạnh Hoài Phong, An nở nụ cười tươi rói và nói:
“Nhân cái ngày được nhận món quà ý nghĩa, chụp phát nào!”
Nghe An nhắc đến quà, Hoài Phong cũng liền chìa tay ra trước mặt con bé và đòi hỏi:
“Mày cũng phải có quà cho tao chứ nhỉ? Đâu rồi?”
“Cái này… Cái này…”
Gãi đầu gãi tai, An thật không biết nói gì với Phong nữa rồi. Chẳng có nhẽ, An lại đem hết toàn bộ những gì mắt thấy hôm qua cùng sự hoài nghi to đùng trong mình ra mà tường trình với Hoài Phong sao? Không, An không muốn vậy chút nào đâu. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng con bé cũng tìm nhanh ra được một món quà đặc biệt cho Phong. Cúi đầu cười ngại ngùng, An bảo:
“Lát về tớ tặng.”
Rồi mặc kệ Hoài Phong có tò mò gặng hỏi cỡ nào, Bảo An cũng nhất định không nói. Thay vào đó, con bé lại chun chun mũi lên hít hà hương thơm kẹo ngọt phảng phất ra từ lọ son xinh và tấm khen ngợi:
“Son thơm quá à…”
Hoài Phong đã có công mua son về tặng, An nghĩ mình cũng nên sản sẻ với cậu chút ít mùi vị này thì hơn. Ngồi xích lại gần Phong, An nghiêng đầu hỏi thử, cánh môi trên cong cong đầy khiêu khích:
“Cậu có muốn ‘nếm’ thử một chút không?”
Sững người giật mình, Hoài Phong quả đã bị câu nói kia của An làm cho đỏ phừng cả mặt rồi kìa. Nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, Phong thực không dám chắc ý của An liệu có trùng khớp với những điều cậu đang nghĩ tới không nữa. Chỉ biết rằng, hai cánh môi khó bảo cứ mỗi lúc lại một chu ra một chút theo từng tiếng hỏi “Hả? Hả?…” của An mà thôi. Ngay giữa lúc Hoài Phong còn đang hồi hộp đón chờ một nụ hôn ngọt ngào, thì Bảo An bỗng dưng lại nhúng cây cọ nhỏ vào trong lọ son kia và chấm vào môi Phong một phát. Xong xuôi, con bé mới gật gù ưng lòng và vui vẻ nói:
“Thế là từ giờ, tớ có thể ‘hôn’ môi cậu mỗi ngày rồi. Một công đôi việc, vừa có lợi cho tớ, mà cậu, cũng được thưởng thức chút ít ngòn ngọt của son cho biết vị.”
An thì hời rồi, chỉ tội mỗi Phong thôi. Hụt hẫng vì tưởng bở, thành thử ra cậu chàng vẫn cứ ngồi ngẩn người tại chỗ mãi kìa. Cùng lúc ấy, những người bạn trong nhóm Lượn nhà Phong bất ngờ đẩy cửa bước vào. Trông thấy cặp môi Hoài Phong lớt phớt sắc hồng của son, Trí và mấy cậu con trai liền ôm bụng cười ngặt nghẽo ngay tức thì. Đồng loạt lôi điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc vàng đáng giá ấy, ai nấy đều cất lời trêu đùa Hoài Phong:
“Hôm nay lại make up cơ à? Mày điệu quá rồi đấy.”
“Ảnh này xinh này mày. Chốc về tao gửi cho mà đặt làm ảnh đại diện đi lòe thiên hạ nhá.”
…
Trái với hội con trai chỉ tập trung vào trêu trọc và bàn tán về Phong thì mấy cô bạn gái lại ấn tượng và thích thú với màu son của An hơn cả. Quen thói vô tư thường có, cô bạn nọ mới tùy tiện cầm phắt thỏi son An đang nâng niu trong tay và mở lời xin xỏ:
“Uầy cậu ơi, cho tớ quẹt thử một lớp nhá.”
Cơ mà ý đồ còn của cô nàng còn chưa kịp tiến được bước nào, Bảo An bèn giật lại ngay lập tức trước cái nhìn đầy sửng sốt của mọi người xung quanh.
“Không được!”
Tiếng quát của An quả đã làm cho cô bạn kia hoảng hốt và ngã phịch ra sau. Ngay cả hội con trai đang la lối lêu lêu Hoài Phong cũng giật mình đến độ câm nín lời luôn tức khắc. Và Phong thì nhờ đó mà hết đơ đơ cái đầu đầu. Nhận ra có phần hơi thái quá và vì muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè của Phong, An liền dịu giọng thay đổi thái độ. Khẽ cười trừ đầy hối lỗi, An nhìn cô bạn nọ đầy ái ngại và nói:
“Nếu cậu không chê thì để tớ tặng cậu một lọ mới nguyên nhé. Còn cái này…”
Ngập ngừng đôi chút, An lại liếc mắt sang nhìn Phong đầy ẩn ý và tiếp tục:
“Tớ không thể san sẻ với ai được.”
Nghe xong, mọi người bèn đồng loạt ồ lên vẻ thích thú và khoái chí ra mặt. Chẳng ai giận An cả, trái lại còn nhiệt tình trêu trọc con bé với Phong nữa cơ, cứ như thể tất cả đều là những người bạn thân của nhau hết vậy. Riêng Phong, cậu lấy làm hài lòng với hành động của An vừa rồi lắm nhé, bèn quay ra và mỉm cười với con bé một cái rất tình.
Như để An không phải quá bận tâm về câu chuyện cỏn con vừa rồi, cô bạn ban nãy liền khoác lấy vai An và nhiệt tình giới thiệu bản thân. Cả hai còn trao đổi số điện thoại và địa chỉ Facebook để dễ dàng rủ rê nhau đi mua sắm những lúc về sau nữa mà. Thấy hai bạn sớm thân như vậy, Trí cũng te te trình báo lý lịch trích ngang của mình với An, dù rằng cả hai đã sớm biết nhau từ lâu lắm rồi:
“Xin chào, tớ là Trí. Mọi người đều gọi tớ là Trí trẻ trung.”
“Trẻ trâu thì có.”
Câu nói chặn ngang phá đám Trí của ai kia quả đã khiến cho mọi người có mặt trong phòng đều phải phì cười và đồng loạt chọc quê bạn Trí. Bấy giờ An mới biết, thì ra những người bạn của Phong quả thực không hề đáng sợ như con tưởng. Họ vô tư và vui vẻ lắm lắm!
Tiệc tàn, Hoài Phong đi bộ hộ tống An về. Khi ấy là hơn mười giờ tối, con đường dẫn lối vào nhà An cũng chẳng còn mấy người đi lại. Không gian vắng vẻ và yên tĩnh, ngoài tiếng xe cộ từ ngoài đường lớn vọng lại và từng hơi thở của người bên cạnh ra thì cả An và Phong đều chẳng nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào cả. Thời khắc ấy, quả rất thích hợp để đôi trẻ giãi bày lòng mình cho đối phương nghe. Chỉ có điều, Bảo An hôm nay bỗng dưng lại kém hoạt ngôn đến lạ. Mặc dù trong đầu đang ngổn ngang bao lời muốn nói trước lúc tiễn bạn đi xa nhưng chẳng hiểu vì sao mà cổ họng An cứ cứng nghẹn hết lại, không thể nào nói ra được lấy nửa lời. Hoài Phong cũng thế, tuy đã tập luyện thành thục trước gương nhưng đứng trước thời khắc tỏ tình quan trọng sắp diễn ra tới đây, cậu chàng vẫn không tránh khỏi được những căng thẳng đang bủa vây khắp não bộ. Ánh mắt cứ mãi cúi xuống nhìn bàn tay An, Hoài Phong thực sự rất muốn nắm trọn nó vào trong bàn tay mình. Cậu muốn lưu giữ hơi ấm đó bên mình.
Có điều, hết đưa ra lại rụt vào đến mấy lần liền nhưng Phong vẫn chưa làm được điều mà mình mong muốn. Vừa hay khi ấy, Bảo An bất chợt hắt xì một tiếng rõ to. Hoài Phong thấy vậy, liền nhanh chóng túm ngay lấy thời cơ vàng và túm gọn lấy bàn tay An. Biết An đang đỏ má nhìn mình, Hoài Phong cũng vội vàng đánh gương mặt như cà chua được vụ sang một hướng khác ngay tắp lự. Rồi vừa gãi gãi tung mái đầu, cậu chàng vừa ngại ngùng nói:
“Chắc tại lạnh quá đấy. Để yên,… đây truyền nhiệt cho.”
“Ồ!”
Đây không phải lần đầu tiên tay An chạm tay Phong nhưng từ đó đến giờ đều chỉ là cậu chàng nắm chặt cổ tay con bé và kéo đi thôi. Phũ phàng lắm chứ chẳng hề ấm áp và ngọt ngào như phút giây này. Được đan xen năm ngón tay mình vào tay Hoài Phong theo kiểu tình nhân, Bảo An lấy làm hạnh phúc và ngượng nghịu ra mặt. Cứ thế, cứ thế, cả hai nắm chặt tay nhau và im lặng bước đi trên đoạn đường dài. Phải tới lúc đến gần sát nhà An, Hoài Phong mới trấn tĩnh được quả tim đang đập thùm thụp bên trong lồng ngực và chuẩn bị thổ lộ với ai kia tất cả tâm tư tình cảm của mình.
“An này…”
Nào ngờ, lời còn chưa kịp nói hết, Hoài Phong đã bị Bảo An lanh chanh cướp lời mất rồi. Vẫn cúi gằm mặt xuống chẳng chịu ngẩng lên, An mới nói liền một hơi thế này:
“Này Phong, cậu có biết việc kiễng chân nhiều để giãn xương giãn cốt sẽ giúp cải thiện chiều cao không? Tớ muốn chữa lùn, vậy nên cậu giúp với nhé!”
“Hả?”
Khi không An lại đề cập tới một chủ đề chẳng hề liên quan thế này, Phong nghe xong liền đơ cả mặt. Dũng khi gom góp nãy giờ nhờ đó mà trôi cái tuột xuống tận dưới gang bàn chân. Còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì, đầu óc Phong lại thêm một lần nữa bị hành động táo bạo của ai kia làm cho tê liệt mất rồi. Nhanh như cắt, Bảo An liền nhón chân lên và đặt vào đôi môi Phong một cái hôn bất chợt.
Đứng giữa tiết trời ren rét với gió và mưa phùn mà được sưởi ấm bằng một nụ hôn như vậy thì quả là tuyệt vời. Chẳng thế mà ngay khi môi vừa chạm môi, An liền nhắm nghiền đôi mắt để có thể cảm nhận được hết vị ngọt của nụ hôn đầu đời. Trái ngược với An đang mơ màng tận hưởng những giây phút này thì Hoài Phong vẫn mở to đôi mắt sững sờ trước những ngạc nhiên và bất ngờ mà con bé vừa trao tặng. Qủa đúng như những gì Phong tự thú lúc trước, cậu thật chẳng có chút kinh nghiệm hôn môn nào cả. Ai đời thân là con trai mà lại cứ mãi đứng trân trân bất động và để mặc cho cô bạn gái Bảo An cầm thế chủ động như kia vậy chứ. So với thời khắc trước khi tỏ tình vừa rồi thì bây giờ, Hoài Phong còn cảm thấy hồi hộp hơn rất nhiều. Dường như có một luồng điện tê tê cứ chạy dọc khắp cơ thể vậy, thật khiến cho quả tim vốn đã đập nhanh lại càng được dịp tăng nhịp hơn nữa. Chẳng những chân tay cứng đờ, mà đầu óc Phong cũng vì thế liền trống rỗng luôn rồi kìa. Tới khi cậu lấy lại được chút nhận thức, Phong mới giật mình nhận ra đây đích thị là món quà An nói khi nãy. Và ngay chính lúc cậu chàng định hé môi đáp trả nụ hôn của An thì có một sự cố bất ngờ xảy ra…
Thực lòng, An rất muốn kéo dài khoảnh khắc này lâu hơn chút nữa nhưng sức người có hạn, con bé mỏi chân quá rồi nên đành tiếc rẻ dừng cuộc rút lui. Môi vừa thu về, An bỗng cảm thấy xẩu hổ lắm nhé, liền chạy thẳng một mạch vào thẳng trong nhà, bỏ lại phía sau một Hoài Phong với bàn tay còn chưa kịp giơ lên níu giữ.
Bên trong phòng ngủ thân quen, Bảo An vừa đưa tay lên chạm vào cánh môi mình, vừa khẽ mỉm cười hạnh phúc, dù rằng bản thân vẫn còn đang phải thở dốc vì thiếu hơi và chạy vội. Mơ màng hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra vừa xong, An cứ vậy ngẩn người ngồi giữa phòng. Phải đến khi có tin nhắn của Phong gửi đến, con bé mới giật mình choàng tỉnh.
“Chân ngắn quá, nãy giờ mới chỉ chạm được vào cánh môi dưới thôi. Đợi mười tám tháng sau hội ngộ, hai ta sẽ cùng tập luyện theo phương pháp này mỗi ngày. Ngủ ngon!”
___________________________________________________________________________
Xin chào, lại là tớ, Còi đây.
Chương 53 – gọi là có chút quà nhân ngày cuối năm.
Hy vọng các cậu thích.
(Còn tiếp)
Là người có nhiều mối quan hệ rộng rãi, lại sẵn dịp sắp phải đi xa mất mặt, thành thử ra độ gần đây Hoài Phong thường xuyên phải mở tiệc nhỏ chia tay với tất thảy bạn bè anh em. Trong khi đó, Bảo An cũng đang ráo riết tập thi lấy bằng để mong mau mau thoát được kiếp nạn chen chân xe buýt chật chội mỗi ngày. Vì ai ai cũng vướng công to việc nhỏ, chẳng có đủ thời gian để dạy An tập lái nên với tư cách là người anh trai kết nghĩa, Tuệ Minh đã tự nguyện nhận kèm cho em.
Chẳng hiểu do Minh mát tay hay bởi An sẵn khiếu mà con bé quả thực chẳng hề tốn quá nhiều thời gian để có thể điều khiển được thành thục xe máy. Cơ mà số đen lắm nên hầu như hôm nào cũng có một vài những câu chuyện không may xảy đến với An mỗi lần thực hành đi xe bên ngoài đường lớn. Chuyện kể rằng buổi tối hôm đó, Bảo An vừa tắm gội xong xuôi, còn chưa kịp hong khô mái đầu thì anh trai Tuệ Minh đã lái xe tới cổng cho con bé tập tành. Vì nghĩ chỉ đi loanh quanh mấy khu phố gần nhà, tóc vẫn còn đang ướt thế kia nên An mới quyết định để đầu trần lái xe. Dĩ nhiên là Tuệ Minh chẳng đồng tình với việc làm sai trái và nguy hiểm đó của An một chút nào đâu. Cơ mà An bướng lắm, mặc cho Minh có ra sức khuyên ngăn đủ iểu thì con bé vẫn nhất quyết ngồi ì trên xe. Cuối cùng, nhân lúc Minh đang lúi húi cúi buộc giây giày, Bảo An liền nhấn ga và phóng đi cái vèo. Đã tặng cho Minh cả đám khói vào mặt thì chớ, An còn tinh ranh ngoảnh đầu lại vè lè lưỡi lêu lêu anh nữa chứ. Bảo An vốn chỉ định lái nhân một vòng rồi quay trở về đón Minh mà thôi, ngờ đâu vừa đi được một đoạn chưa xa, con bé đã bị mấy chú cảnh sát giao thông tuýt còi bắt phạt vì tội thiếu mũ bảo hiểm ngay được rồi. Nhọ ơi là nhọ!
Vận đen tiếp tục đeo bám, đến khi mũ áo đầy đủ, Bảo An lại bị ma rủ vào người nữa cơ. Số là tối đó, đang đèo Tuệ Minh trên đoạn đường vắng vẻ người xe, Bảo An bỗng dưng nổi hứng muốn nghe những câu chuyện tâm linh đáng sợ. Luôn cưng chiều theo ý Bảo An và nhận thấy không gian tĩnh mịch xung quanh lúc giờ cũng rất thích hợp để thực hiện đòi hỏi của cô bé nên Tuệ Minh chẳng ngần ngại gì mà hắng giọng kể ngay tức thì. Ghé sát miệng vào vành tai An, Minh hạ tông giọng sao cho rùng rợn nhất có thể để kể cho con bé nghe câu chuyện về những ma nữ tóc dài thích ngồi vắt vẻo trên cây cao dọa người. Cơ mà anh chàng đa tài Tuệ Minh thực không có khiếu trong lĩnh vực này một chút nào cả. Bằng chứng là nghe xong câu chuyện Minh kể, Bảo An chẳng những không sợ mà còn được đà rung mình cười nắc nẻ và nói:
“Anh kể chuyện ma nghe hài thật đấy.”
Tuệ Minh thấy vậy cũng liền cười hùa theo An và cố đùa thêm rằng:
“Nhớ không được ngẩng mặt lên nhìn cành cây đâu đấy. Nhỡ ra lại trông thấy mấy cái bóng trăng trắng thì khổ.”
Nhưng An bướng lắm, nào có chịu nghe lời Minh bao giờ và Tuệ Minh thì cũng chẳng tin vào những điều mình nói vừa xong. Chính thế nên lời vừa dứt, cả hai anh em mới không hẹn mà cùng ngước cổ lên trên. Vừa hay khi ấy, cái màn trắng nhà ai phơi trên cao bỗng dưng rơi xuống và phủ kín lên người An cùng Minh. Loạng choạng mất tay lái, chiếc xe cũng vì vậy mà đổ kềnh ngay mép vỉa hè và kèm theo đó là những tiếng la hét om trời của cô gái nhỏ Bảo An. Còn Tuệ Minh, chàng ta im lặng nào phải do gan dạ vững lòng gì đâu, chẳng qua là bởi bản thân đã sớm ngất xỉu từ ngay lúc đầu.
Vì chân còn đau sau vụ tai nạn gặp ma hôm trước nên buổi tối nay, Minh chẳng thể tập xe cùng An nữa rồi. Sẵn dịp này, con bé cũng muốn lang thang phố xá mua quà kỷ niệm tặng cho Hoài Phong. Ngày kia là cậu lên đường nhập ngũ, bây giờ theo đúng kế hoạch đề ra ban đầu thì chắc Phong vẫn còn đang ăn tiệc chia tay với họ hàng trong nhà đó mà.
Vi vu xe điện dọc mấy cửa hàng quanh khu phố nọ, Bảo An quả vẫn chưa nghĩ ra được món quà phù hợp cho Phong. Cậu chàng là người thực tế, thế nên con bé chẳng muốn mua gấu tặng hoa một chút nào đâu. Nhớ dạo trước lúc đi nghỉ mát biển xa, anh họ Bảo Minh có kể rằng cái thứ luôn sát cánh cùng hội chị em phụ nữ trong những ngày “dâu tay ra trái” mỗi tháng chính là vật dụng khá quan trọng mà các chú bộ đội vẫn hay thường dùng để lót chân khi đi hành quân đường dài. Nghĩ tới đấy, An liền bất giác ngoạc miệng cười ha hả ngay giữa dòng đường đông đúc người xe:
“Chả có nhẽ lại tặng cái đó…”
Nghe thì có vẻ cũng tâm lý và thiết thực lắm chứ, bởi dẫu sao thân là con trai, Hoài Phong thể nào cũng sẽ cảm thấy ngại ngùng khi phải “truy lùng” thứ đó cho xem. Có điều An chỉ nghĩ chơi vậy thôi, chứ món quà đó làm sao có thể đáp ứng được hết những tiêu chí mà con bé đã đề ra lúc đầu. Bảo An muốn tặng cho Phong thứ gì đó để cậu có thể lôi ra dùng hàng ngày rồi nhớ đến mình và trên hết, nó phải khiến Phong cảm thấy tự hào mỗi khi khoe khoang với anh em đồng đội về cô bạn gái chu đáo này nữa cơ. Suy đi tính lại hồi lâu, An quyết định sẽ tặng cho Phong đôi lọ kem chống nắng. Tuy rất thích ngắm nhìn Phong trong làn da ngăm ngắm màu bánh mật hiện tại và cũng chẳng ngại việc nhan sắc cậu có bị tuột dốc cỡ nào vì những bụi đất ngày đêm tập luyện nhưng An lại chẳng hề muốn cậu bị ung thư da hay vô vàn những tác hại khác do bêu nắng cả ngày một chút nào đâu.
“Quyết vậy đi!”
Dứt lời, An liền nhanh nhanh chóng chóng phóng thẳng chiếc xe tới một cửa hàng mỹ phẩm uy tín trong vùng, vừa đi vừa ngân nga hát ca yêu đời. Nào ngờ vừa mới tới nơi, tâm trạng tốt đẹp ấy của An đã liền rơi tuột xuống tận gang bàn chân mất rồi. Đứng bên ngoài tấm cửa kính to to, An trông thấy ở trong cửa hàng, Phong và Băng đang cùng nhau nói cười rôm rả tại quầy bán son. Toàn thân đã sớm cứng đờ và đầu óc bỗng chốc trống rỗng, phải khó khăn lắm An mới có thể nhấc môi mấp máy một lời:
“Hai người này… làm gì ở đây vậy chứ?”
An chẳng biết nữa, chỉ biết rằng Phong là đồ nói dối thôi. Rõ ràng ngày trước Phong nói rằng ghét con gái tô son trát phấn và luôn cấm tiệt không cho phép An dùng bất kỳ một loại mỹ phẩm nào mà. Hà cớ làm sao, bây giờ cậu lại cầm hai thỏi son trên tay vẻ như đang ướm hỏi ý Băng vậy chứ? Chẳng có lẽ mấy lời Kỳ nói năm nào lại là sự thật ư? Rằng vì Phong ghét An nên mới cố tình gây khó dễ để con bé cảm thấy nản lòng mà tự động rút lui đó thôi.
“Không thể nào…”
Vì trừ vụ đó ra, An thấy Phong vẫn luôn đối tốt với con bé mà. Hay chăng là do cậu định bắt cá hai tay nên mới vậy? Con người ưa thích những cảm giác mới lạ như Phong, trong tình yêu chắc hẳn cũng không muốn câu chuyện của mình ảm đậm một màu. Huống hồ, lại có An và Băng mang hai tính cách trái ngược nên Phong mới muốn chơi trò yêu đương theo hai phương thức đối lập. Và nếu đúng như vậy thì An lại thấy Băng và Phong quả xứng đôi lắm nhé khi mà bản thân Băng cũng đang lợi dùng tình cảm của Lâm đó thôi.
“Đồ xấu xa!”
Quẹt ngang hàng nước mắt đã sớm tèm nhem khắp gương mặt nhỏ, An tự cảm thấy tội nghiệp cho mình biết mấy. Không muốn phải chứng kiến cảnh tượng phũ phàng này thêm nữa, con bé liền đùng đùng leo lên xe và phóng đi cái vèo.
Thay vì bỏ về, giá mà An xông thẳng tới rồi ba mặt một lời cho rõ ngọn ngành câu chuyện vụ đánh nhau hôm nao thì con bé đã không phải ôm một cục ấm ức to đùng về nhà. Và Hoài Phong đáng thương cũng chẳng bị mang tiếng xấu hiểu lầm như vậy. Số là mấy ngày gần đây, tuy rong chơi cùng đám bạn suốt cả ngày nhưng chưa phút giây nào, Hoài Phong thôi nghĩ tới An. Lục lại những lần thay đổi cảm xúc trong bản thân mình, cuối cùng kẻ khờ khạo và thiếu kinh nghiệm tình trường Hoài Phong cũng ngộ ra được một điều. Rằng cậu đã yêu An thật rồi.
Nếu không phải vì yêu thì hà cớ làm sao Phong cứ phải ghen và tỏ ra khó chịu mỗi khi An quấn quýt bên Minh vậy chứ? Ngay đến việc An ôm ấp và nô đùa cùng chú chó nhà anh ta cũng để để khiến Phong cảm thấy rấm rứt trong lòng cơ mà.
Nếu không phải vì yêu thì đâu có lý do gì để Phong phải từ bỏ buổi gặp mặt hiếm hoi với bạn bè để chịu nắng chịu mỏi long rong khắp bờ hồ tìm An. Cũng chẳng phải cực não nghĩ ngợi về những cảm xúc của mình khi đó.
Nếu không phải vì yêu thì Phong đâu có mặc chúng bạn trêu đùa và sự vướng víu mà đeo vòng cổ chữ “Phan” An tặng cơ chứ.
Nếu không phải vì yêu thì sao Phong lại cứ cố gắng thay đổi bản thân cho hợp và xứng với An?
…
Có điều càng yêu, Phong lại càng không nỡ để An phải cô đơn đợi mình ròng rã gần hai năm trời như thế. Chí ít, cậu vẫn nên cho An một danh phận chính thức thì hơn. Bởi vậy nên Phong dự định sẽ tỏ tình với An trước lúc lên đường nhập ngũ đi xa. Vừa là để tiếp thêm độc lực cho An chờ đợi và Hoài Phong cũng muốn xem đó như một hành động giữ chặt con bé bên mình tới khi ra quân trở về. Và…
“Muốn tỏ tình thì phải có quà.”
Thay vì làm một cái gì đó quá to tát và hoành tráng, Phong lại muốn tặng cho An món quà nhỏ nhưng phải thể hiện được hết độ tâm lý và tình cảm của cậu cơ. Có điều, Phong vốn kém trong khoản quà cáp này lắm, chẳng thế mà trước đây mỗi dịp lễ tết hay sinh nhật, cậu vẫn chỉ khao An một bữa ra trò mà thôi. Tập trung suy nghĩ đến mấy ngày trời, Hoài Phong vẫn chưa chọn ra được một món nào ưng ý hết cả. Xem nào…
Hoa có được không nhỉ? Không, Phong sẽ không tặng cho An một bông nào hết vì cậu biết rõ con bé chẳng hề thích chúng đâu. Vả lại, An cũng hơi hơi bị dị ứng với chúng nữa kìa. Mường tưởng xa xôi, Phong đang tính trong tiệc đám cưới tương lai, khéo khi phải để An cầm hoa giả cũng không biết chừng. Loại!
Vậy một hộp sô cô la to đùng như những phi vụ tỏ tình khác vẫn thường dùng đến thì sao đây? Chiều được cái miếng háu ăn của An, món quà này xem ra cũng được đấy chứ. Nhưng nghĩ thực tế và sâu xa hơn, Phong lại cho rằng nó quả không tốt với căn bệnh dạ dày của An một chút nào. Loại!
Thú nhồi bông lại càng không được. Nghe có vẻ nực cười và hơi vô lý nhưng Phong thật chẳng muốn để An dang tay ôm ấp thứ gì đó đâu, cho dù đấy chỉ là đám đồ vô tri vô giác. Loại!
…
Quanh đi quẩn lại thế nào, cuối cùng Phong lại quyết định chọn son làm quà cho buổi tỏ tình sắp tới. Chẳng phải vô duyên vô cớ mà Phong tặng thứ đã bị cậu hạ lệnh cấm dùng từ lâu cho Bảo An đâu. Âu cũng bởi, Phong có lý do cả đó. Cậu biết, dù nghe lời mình không tô son nữa nhưng An hẳn là vẫn còn “nặng tình” với chúng nó lắm. Gia tài đồ sộ kia, An nào có mang bán đem cho như những gì đã kể. Con bé vẫn còn bày ở bàn đó thôi và đôi khi trong lúc nhớ nhung, “thèm thuồng”, An lại đem ra quẹt qua vài phát nữa mà. Nghĩ tới, Phong lại thấy vừa thương vừa hài. Chính thế nên cậu mới quyết tặng món quà này cho An để thể hiện hết độ tâm lý của mình đó mà. Và An chắc hẳn sẽ cảm động lắm cho xem, tình yêu con bé dành cho cậu cũng nhờ thế mà tăng lên ngùn ngụt.
Nhưng đó chưa phải là tất cả ý nghĩa của việc tặng son, vì Hoài Phong vẫn còn một mục đích hay ho khác nữa kìa. Theo những gì lõm bõm nghe được từ mọi người xung quanh, Phong biết rằng trung bình một người phụ nữ sẽ “ăn” hết độ một vài cân son trong suốt cuộc đời mình. Tuy rằng chẳng rõ số lượng chì chứa trong đó là bao nhiêu nhưng Phong vẫn muốn được san sẻ cùng An một phần độc hại bằng cách đặt lên cánh môi nhỏ xinh ấy những nụ hôn ngọt ngào mỗi lần nàng dùng son. Mấy chuyện lãng mạn thế này, thú thực từ trước giờ Hoài Phong chưa hề nghĩ tới. Chỉ từ sau khi quen biết An đến nay thì dường như cậu đã bị…
“Lây An thật rồi.”
Kế hoạch tỏ tình trên đây, nghe qua Phong cứ ngỡ có vẻ đơn giản và dễ thực thi lắm đấy. Ấy vậy mà đến khi bắt tay vào thực hành, cậu chàng mới thấy sao mà nhiều khúc mắc và rắc rối đến thế. Thì ra việc mua được một thỏi son thực sự không dễ như Phong vẫn tưởng. Đó giờ, nhắc tới son, Phong chỉ nghĩ tới việc làm sao chọn ra được một màu ưng ý mà thôi. Cậu nào biết tới mấy vấn đề như hãng son, chất son, loại son,… và ti tỉ những vấn đề khác có liên quan khác nữa. Lại cả việc tìm ở đâu được một cửa hàng bán đồ uy tín và chất lượng nữa chứ. Phong không muốn mua nhầm đồ dởm cho An dùng một chút nào đâu. Trằn trọc bao ngày đêm suy nghĩ, cuối cùng cậu quyết định nhờ cậy đến Băng. Dẫu sao thì cô lớp trưởng này cũng là bạn thân của An. Sở thích dùng son của An thế nào, Băng hẳn phải hiểu rõ lắm. Chính thế nên buổi tối hôm nay, Hoài Phong mới cùng Băng đi đến cửa hàng mỹ phẩm nọ và vô tình “quăng” cho An một cục tức to đùng vào người đó thôi. Nhưng có lẽ, người đáng thương và tội nghiệp nhất trong chuyện này lại chính là Băng cơ. Đã bị bạn thân hiểu lầm và thầm trách móc thì chớ, Băng còn phải tốn không biết bao nhiêu là sức lực trong việc chọn quà giúp Phong nữa mà. Và trên tất cả, cô bé còn bị cậu bạn đó làm cho muối mặt trước chị nhân viên của cửa hàng luôn kìa. Vì chị ấy có nước da trắng gần giống với An nên Phong mới đề nghị chị phải tô thử son lên môi cho cậu nhìn vào đó vừa dễ dàng lựa chọn.
Phải tô đi tô lại không biết bao nhiêu lượt son và tẩy trang, đôi môi nhỏ xinh của chị nhân viên chẳng mấy chốc mà sưng tều lên rồi. Tất cả đều tại Hoài Phong quá khó tính mà thôi.
Khi chị đánh thử một màu son đỏ lên môi, ai nấy xung quanh đều trầm trồ khen đẹp và hỏi giá để mua. Ấy thế mà Phong lại phẩy tay và bĩu môi chê rằng “Đỏ choe đỏ choét, thấy gớm. Nhìn cứ như vừa ăn tiết xong vậy. Chuyển!”
Chiều lòng khách hàng, chị nhân viên liền đổi ngay sang màu son cam năng động và cũng đang thịnh hành lắm nhé. Băng nhìn thấy liền thích mê tắp lự, còn cẩn thận nhờ chị gói sẵn cho mình một thỏi như vậy luôn cơ. Nhưng Hoài Phong, sau khi ngắm nghía đến tận mấy hồi, cuồi cùng chàng ta vẫn lắc đầu bảo “Chị đổi màu hồng xem nào.”
Màu này thì Phong ưng rồi, chỉ có điều ngoài thỏi mẫu kia ra thì quán lại hết sách mất rồi. Thêm một lần tẩy xóa nữa, chị nhân viên liền lấy màu son nude ra thử cho Phong xem. Vất vả là thế nhưng chị vẫn chưa chiều được lòng vị khách khó tính này vì rất nhanh sau đó, Phong đã vội gạt tay từ chối với lý do “Son gì mà nhìn nhợt nhạt như chết trôi thế này?”
Phải đến khi chị nhân viên thoa thử thỏi son san hô thiên hồng cho Phong cân nhắc thì cậu chàng mới gật gù tấm tắc khen ưng và hỏi mua ngay chẳng cần ngẫm nghĩ thêm nữa. Cầm túi quà trên tay, Hoài Phong thích thú mường tượng đến gương mặt xúc động của An buổi tối ngày mai.
“Son thơm thơm hương kẹo quả thế này, chắc là thích lắm đây.”
*****
Sáng mai là Phong chính thức lên đường nhập ngũ rồi. Theo đúng kế hoạch dự định thì tối hôm nay, cậu sẽ mời An cùng hội Lượn một bữa ăn nho nhỏ trước lúc đi xa. Thoạt đầu, Phong định “đánh lẻ” đi riêng cùng cô gái đặc biệt tên An cơ nhưng ngẫm thế nào, cậu chàng lại muốn cho An gặp mặt mấy người bạn thân của mình nên mới gộp chung thành một buổi hôm nay. Phong muốn ra mắt An với những người chiến hữu đó luôn, để sau này trong lúc cậu đang ở nơi doanh trại xa xôi, nếu lỡ An ra đường va chạm và bị bắt nạt thì còn có thể nhờ họ giúp đỡ đôi phần.
Phong suy nghĩ chu đáo là thế, cơ mà vì cậu chẳng nói thành lời cho An biết, lại thêm vụ hiểu lầm hồi tối hôm qua, thành thử ra bây giờ ý tốt kia của Phong mới bị con bé nghĩ theo một hướng khác lệch lạc vô cùng. An cho rằng Phong và Băng đã đi chơi riêng cho dễ bề tâm tình, còn bản thân mình thì bị gộp chung vói những người bạn của Phong. Có điều, dù đang giận lắm đấy nhưng vì muốn xem Phong “diễn sâu” nên An vẫn quyết mang mặt nặng mày nhẹ đến điểm hẹn cùng cậu. Tám giờ tối, Hoài Phong đi bộ tới cổng nhà đón An. Vừa nhìn thấy nhau, An đã lườm lườm nguýt nguýt Hoài Phong ngay rồi, đối lập hẳn với gương mặt cậu chàng đang toe toe toét toét nở nụ cười chào An. Bằng chất giọng “gợi đòn” như muốn khiêu khích người nghe, An hỏi:
“Băng đâu?”
Chẳng phải Phong đã nói với An rằng cuộc gặp mặt lần này chỉ có một vài anh em bạn bè thân thiết ngay từ đầu rồi sao. Ấy vậy mà giờ An lại hỏi thế kia, thật khiến Phong cảm thấy tụt hứng biết mấy. Con bé rõ là không để tâm đến những lời Phong nói lúc trước một chút nào cả. Hơi bực tức và khó chịu nhưng bởi nghe ra có điều “chẳng lành” trong câu hỏi kia nên thay vì hằm hằm gương mặt, Phong lại cố nhịn và nhẹ giọng với An:
“Hôm nay không mời Băng.”
“Biết mà, rõ là cậu và Băng đã đi riêng với nhau từ sớm rồi mà. Chỉ người kém quan trọng như tớ mới bị xếp sau cùng thôi.”
Sau khi gườm gườm trao Phong mấy cái nhìn tóe lửa và nói mấy câu giận hờn trong lòng, An mới đánh mắt xuống dưới và vô tình nhìn thấy túi quà trên tay cậu chàng.
“Cái gì đây?”
Vì muốn tạo cho An sự bất ngờ vào phút cuối cùng trong ngày nên Phong liền nhanh tay giấu nhẻm túi quà ra đằng sau lưng và vội vàng lấp liếm:
“Có gì đâu, quà người ta tặng thôi.”
Chẳng hiểu vì cớ làm sao mà vừa nghe tới đó, cơn giận dỗi trong An bỗng dưng lại dâng lên gấp bội. Tức mình giậm chân mấy phát ruỳnh ruỳnh, con bé bèn ngúng nguẩy bỏ đi ngay tắp lự.
“Hứ!”
Chỉ khổ mỗi Phong thôi. Đang yên đang lành lại bị cô gái quan trọng ghét hờn thế kia, cậu chàng thật không biết làm gì hơn ngoài việc đơ mặt đứng im và cố gắng phân tích những điều khó hiểu trong câu nói của nàng vừa xong. Cơ mà nghĩ mãi chẳng ra, đã vậy còn bị An bỏ xa một đoạn nữa kìa. Luống cuống chạy đuổi theo An, miệng Phong í ới kêu to:
“Ê đợi chút, đi cùng đi.”
*****
Vì hôm nay An không rề rà như mọi khi nên chẳng mấy chốc đôi trẻ đã có mặt tại điểm hẹn và trở thành những người đến trước tiên. Vốn định tỏ tình sau bữa tiệc tàn – lúc chỉ có hai người mà thôi – nhưng lại nghĩ dẫu sao hôm nay cũng có mấy bạn nữ góp mặt và Hoài Phong không muốn để An cảm thấy bản thân kém sắc hơn so với họ nên cậu quyết định tặng con bé thỏi son xinh luôn tức thì. Chốc nữa…
“Tỏ tình chay cũng được.”
Đưa túi quà ra trước mặt An, Hoài Phong ngoại ngùng cúi đầu quay sang hướng khác và bảo:
“Này… Cho này…”
Chau mày khó hiểu nhìn Phong, Bảo An mới hỏi:
“Gì vậy? Qùa của cậu, tự nhiên lại cho tớ là sao?”
“Nói dối đấy. Là quà… tao mua tặng mày mà.”
Dứt lời, cậu chàng bèn len lén liếc mắt thăm dò ý An. Bấy giờ, An vẫn còn ngạc nhiên lắm. Rón rén đón nhận món quà, đến khi mở túi khui hộp ra, con bé lại càng bất ngờ hơn nữa: Là son, Hoài Phong liệu có đưa nhầm “địa chỉ” không nhỉ?
“Cái này…”
Cầm thỏi son trên tay, Bảo An há hốc mồm sang quay sang nhìn Phong và mong chờ một lời giải thích. Thấy vậy, Phong mới cố tỏ ra bình thản, khẽ chớp mắt xác nhận và nói với An rằng:
“Sao? Lâu quá không được dùng nên quên mất nó là gì luôn rồi à?”
Giờ thì An nghĩ mình đã vỡ lẽ ra được tất thảy mọi chuyện rồi. Con bé đã rõ lý do Phong và Băng cùng nhau có mặt tại quầy son tối đấy, dù rằng Hoài Phong còn chưa nói được nửa câu trình bày. Và An cũng không hề có ý định sẽ gặng hỏi điều tra thêm nữa. An tin Phong!
Rưng rưng khóe mắt vì cảm động và hối lỗi cho những hoài nghi cậu chàng hôm qua, Bảo An sắp khóc rồi kìa. Nhưng Phong thì chẳng muốn nhìn thấy cảnh tượng đó một chút nào đâu, vậy nên trước lúc nước mắt An kịp lăn, cậu đã nhanh tay tự tiện lấy cái gương ở trong túi xách của An ra và đưa cho con bé:
“Tô thử xem nào!”
Gật đầu và tít mắt cười hạnh phúc, An ngoan ngoãn thực thi ngay tức thì. Soi mình trong chiếc gương nhỏ xinh, con bé lấy làm ưng lòng với màu son này lắm nha. Vỗ vỗ vai Phong, An tấm tắc nói lời khen ngợi:
“Cậu cũng khéo chọn quá chứ.”
An thích là Phong vui rồi, bao nhiêu khó khăn và vất vả trong quá trình lựa chọn món quà kia đều vì thế mà tan biến sạch. Tựa lưng vào thành tường, Hoài Phong chăm chú ngắm nhìn An đang mải mê soi mình trước gương. Son đẹp thế này, An không thể không lôi máy ra và tự chụp với Phong dăm ba tấm làm kỷ niệm. Áp sát mặt vào cạnh Hoài Phong, An nở nụ cười tươi rói và nói:
“Nhân cái ngày được nhận món quà ý nghĩa, chụp phát nào!”
Nghe An nhắc đến quà, Hoài Phong cũng liền chìa tay ra trước mặt con bé và đòi hỏi:
“Mày cũng phải có quà cho tao chứ nhỉ? Đâu rồi?”
“Cái này… Cái này…”
Gãi đầu gãi tai, An thật không biết nói gì với Phong nữa rồi. Chẳng có nhẽ, An lại đem hết toàn bộ những gì mắt thấy hôm qua cùng sự hoài nghi to đùng trong mình ra mà tường trình với Hoài Phong sao? Không, An không muốn vậy chút nào đâu. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng con bé cũng tìm nhanh ra được một món quà đặc biệt cho Phong. Cúi đầu cười ngại ngùng, An bảo:
“Lát về tớ tặng.”
Rồi mặc kệ Hoài Phong có tò mò gặng hỏi cỡ nào, Bảo An cũng nhất định không nói. Thay vào đó, con bé lại chun chun mũi lên hít hà hương thơm kẹo ngọt phảng phất ra từ lọ son xinh và tấm khen ngợi:
“Son thơm quá à…”
Hoài Phong đã có công mua son về tặng, An nghĩ mình cũng nên sản sẻ với cậu chút ít mùi vị này thì hơn. Ngồi xích lại gần Phong, An nghiêng đầu hỏi thử, cánh môi trên cong cong đầy khiêu khích:
“Cậu có muốn ‘nếm’ thử một chút không?”
Sững người giật mình, Hoài Phong quả đã bị câu nói kia của An làm cho đỏ phừng cả mặt rồi kìa. Nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, Phong thực không dám chắc ý của An liệu có trùng khớp với những điều cậu đang nghĩ tới không nữa. Chỉ biết rằng, hai cánh môi khó bảo cứ mỗi lúc lại một chu ra một chút theo từng tiếng hỏi “Hả? Hả?…” của An mà thôi. Ngay giữa lúc Hoài Phong còn đang hồi hộp đón chờ một nụ hôn ngọt ngào, thì Bảo An bỗng dưng lại nhúng cây cọ nhỏ vào trong lọ son kia và chấm vào môi Phong một phát. Xong xuôi, con bé mới gật gù ưng lòng và vui vẻ nói:
“Thế là từ giờ, tớ có thể ‘hôn’ môi cậu mỗi ngày rồi. Một công đôi việc, vừa có lợi cho tớ, mà cậu, cũng được thưởng thức chút ít ngòn ngọt của son cho biết vị.”
An thì hời rồi, chỉ tội mỗi Phong thôi. Hụt hẫng vì tưởng bở, thành thử ra cậu chàng vẫn cứ ngồi ngẩn người tại chỗ mãi kìa. Cùng lúc ấy, những người bạn trong nhóm Lượn nhà Phong bất ngờ đẩy cửa bước vào. Trông thấy cặp môi Hoài Phong lớt phớt sắc hồng của son, Trí và mấy cậu con trai liền ôm bụng cười ngặt nghẽo ngay tức thì. Đồng loạt lôi điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc vàng đáng giá ấy, ai nấy đều cất lời trêu đùa Hoài Phong:
“Hôm nay lại make up cơ à? Mày điệu quá rồi đấy.”
“Ảnh này xinh này mày. Chốc về tao gửi cho mà đặt làm ảnh đại diện đi lòe thiên hạ nhá.”
…
Trái với hội con trai chỉ tập trung vào trêu trọc và bàn tán về Phong thì mấy cô bạn gái lại ấn tượng và thích thú với màu son của An hơn cả. Quen thói vô tư thường có, cô bạn nọ mới tùy tiện cầm phắt thỏi son An đang nâng niu trong tay và mở lời xin xỏ:
“Uầy cậu ơi, cho tớ quẹt thử một lớp nhá.”
Cơ mà ý đồ còn của cô nàng còn chưa kịp tiến được bước nào, Bảo An bèn giật lại ngay lập tức trước cái nhìn đầy sửng sốt của mọi người xung quanh.
“Không được!”
Tiếng quát của An quả đã làm cho cô bạn kia hoảng hốt và ngã phịch ra sau. Ngay cả hội con trai đang la lối lêu lêu Hoài Phong cũng giật mình đến độ câm nín lời luôn tức khắc. Và Phong thì nhờ đó mà hết đơ đơ cái đầu đầu. Nhận ra có phần hơi thái quá và vì muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè của Phong, An liền dịu giọng thay đổi thái độ. Khẽ cười trừ đầy hối lỗi, An nhìn cô bạn nọ đầy ái ngại và nói:
“Nếu cậu không chê thì để tớ tặng cậu một lọ mới nguyên nhé. Còn cái này…”
Ngập ngừng đôi chút, An lại liếc mắt sang nhìn Phong đầy ẩn ý và tiếp tục:
“Tớ không thể san sẻ với ai được.”
Nghe xong, mọi người bèn đồng loạt ồ lên vẻ thích thú và khoái chí ra mặt. Chẳng ai giận An cả, trái lại còn nhiệt tình trêu trọc con bé với Phong nữa cơ, cứ như thể tất cả đều là những người bạn thân của nhau hết vậy. Riêng Phong, cậu lấy làm hài lòng với hành động của An vừa rồi lắm nhé, bèn quay ra và mỉm cười với con bé một cái rất tình.
Như để An không phải quá bận tâm về câu chuyện cỏn con vừa rồi, cô bạn ban nãy liền khoác lấy vai An và nhiệt tình giới thiệu bản thân. Cả hai còn trao đổi số điện thoại và địa chỉ Facebook để dễ dàng rủ rê nhau đi mua sắm những lúc về sau nữa mà. Thấy hai bạn sớm thân như vậy, Trí cũng te te trình báo lý lịch trích ngang của mình với An, dù rằng cả hai đã sớm biết nhau từ lâu lắm rồi:
“Xin chào, tớ là Trí. Mọi người đều gọi tớ là Trí trẻ trung.”
“Trẻ trâu thì có.”
Câu nói chặn ngang phá đám Trí của ai kia quả đã khiến cho mọi người có mặt trong phòng đều phải phì cười và đồng loạt chọc quê bạn Trí. Bấy giờ An mới biết, thì ra những người bạn của Phong quả thực không hề đáng sợ như con tưởng. Họ vô tư và vui vẻ lắm lắm!
Tiệc tàn, Hoài Phong đi bộ hộ tống An về. Khi ấy là hơn mười giờ tối, con đường dẫn lối vào nhà An cũng chẳng còn mấy người đi lại. Không gian vắng vẻ và yên tĩnh, ngoài tiếng xe cộ từ ngoài đường lớn vọng lại và từng hơi thở của người bên cạnh ra thì cả An và Phong đều chẳng nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào cả. Thời khắc ấy, quả rất thích hợp để đôi trẻ giãi bày lòng mình cho đối phương nghe. Chỉ có điều, Bảo An hôm nay bỗng dưng lại kém hoạt ngôn đến lạ. Mặc dù trong đầu đang ngổn ngang bao lời muốn nói trước lúc tiễn bạn đi xa nhưng chẳng hiểu vì sao mà cổ họng An cứ cứng nghẹn hết lại, không thể nào nói ra được lấy nửa lời. Hoài Phong cũng thế, tuy đã tập luyện thành thục trước gương nhưng đứng trước thời khắc tỏ tình quan trọng sắp diễn ra tới đây, cậu chàng vẫn không tránh khỏi được những căng thẳng đang bủa vây khắp não bộ. Ánh mắt cứ mãi cúi xuống nhìn bàn tay An, Hoài Phong thực sự rất muốn nắm trọn nó vào trong bàn tay mình. Cậu muốn lưu giữ hơi ấm đó bên mình.
Có điều, hết đưa ra lại rụt vào đến mấy lần liền nhưng Phong vẫn chưa làm được điều mà mình mong muốn. Vừa hay khi ấy, Bảo An bất chợt hắt xì một tiếng rõ to. Hoài Phong thấy vậy, liền nhanh chóng túm ngay lấy thời cơ vàng và túm gọn lấy bàn tay An. Biết An đang đỏ má nhìn mình, Hoài Phong cũng vội vàng đánh gương mặt như cà chua được vụ sang một hướng khác ngay tắp lự. Rồi vừa gãi gãi tung mái đầu, cậu chàng vừa ngại ngùng nói:
“Chắc tại lạnh quá đấy. Để yên,… đây truyền nhiệt cho.”
“Ồ!”
Đây không phải lần đầu tiên tay An chạm tay Phong nhưng từ đó đến giờ đều chỉ là cậu chàng nắm chặt cổ tay con bé và kéo đi thôi. Phũ phàng lắm chứ chẳng hề ấm áp và ngọt ngào như phút giây này. Được đan xen năm ngón tay mình vào tay Hoài Phong theo kiểu tình nhân, Bảo An lấy làm hạnh phúc và ngượng nghịu ra mặt. Cứ thế, cứ thế, cả hai nắm chặt tay nhau và im lặng bước đi trên đoạn đường dài. Phải tới lúc đến gần sát nhà An, Hoài Phong mới trấn tĩnh được quả tim đang đập thùm thụp bên trong lồng ngực và chuẩn bị thổ lộ với ai kia tất cả tâm tư tình cảm của mình.
“An này…”
Nào ngờ, lời còn chưa kịp nói hết, Hoài Phong đã bị Bảo An lanh chanh cướp lời mất rồi. Vẫn cúi gằm mặt xuống chẳng chịu ngẩng lên, An mới nói liền một hơi thế này:
“Này Phong, cậu có biết việc kiễng chân nhiều để giãn xương giãn cốt sẽ giúp cải thiện chiều cao không? Tớ muốn chữa lùn, vậy nên cậu giúp với nhé!”
“Hả?”
Khi không An lại đề cập tới một chủ đề chẳng hề liên quan thế này, Phong nghe xong liền đơ cả mặt. Dũng khi gom góp nãy giờ nhờ đó mà trôi cái tuột xuống tận dưới gang bàn chân. Còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì, đầu óc Phong lại thêm một lần nữa bị hành động táo bạo của ai kia làm cho tê liệt mất rồi. Nhanh như cắt, Bảo An liền nhón chân lên và đặt vào đôi môi Phong một cái hôn bất chợt.
Đứng giữa tiết trời ren rét với gió và mưa phùn mà được sưởi ấm bằng một nụ hôn như vậy thì quả là tuyệt vời. Chẳng thế mà ngay khi môi vừa chạm môi, An liền nhắm nghiền đôi mắt để có thể cảm nhận được hết vị ngọt của nụ hôn đầu đời. Trái ngược với An đang mơ màng tận hưởng những giây phút này thì Hoài Phong vẫn mở to đôi mắt sững sờ trước những ngạc nhiên và bất ngờ mà con bé vừa trao tặng. Qủa đúng như những gì Phong tự thú lúc trước, cậu thật chẳng có chút kinh nghiệm hôn môn nào cả. Ai đời thân là con trai mà lại cứ mãi đứng trân trân bất động và để mặc cho cô bạn gái Bảo An cầm thế chủ động như kia vậy chứ. So với thời khắc trước khi tỏ tình vừa rồi thì bây giờ, Hoài Phong còn cảm thấy hồi hộp hơn rất nhiều. Dường như có một luồng điện tê tê cứ chạy dọc khắp cơ thể vậy, thật khiến cho quả tim vốn đã đập nhanh lại càng được dịp tăng nhịp hơn nữa. Chẳng những chân tay cứng đờ, mà đầu óc Phong cũng vì thế liền trống rỗng luôn rồi kìa. Tới khi cậu lấy lại được chút nhận thức, Phong mới giật mình nhận ra đây đích thị là món quà An nói khi nãy. Và ngay chính lúc cậu chàng định hé môi đáp trả nụ hôn của An thì có một sự cố bất ngờ xảy ra…
Thực lòng, An rất muốn kéo dài khoảnh khắc này lâu hơn chút nữa nhưng sức người có hạn, con bé mỏi chân quá rồi nên đành tiếc rẻ dừng cuộc rút lui. Môi vừa thu về, An bỗng cảm thấy xẩu hổ lắm nhé, liền chạy thẳng một mạch vào thẳng trong nhà, bỏ lại phía sau một Hoài Phong với bàn tay còn chưa kịp giơ lên níu giữ.
Bên trong phòng ngủ thân quen, Bảo An vừa đưa tay lên chạm vào cánh môi mình, vừa khẽ mỉm cười hạnh phúc, dù rằng bản thân vẫn còn đang phải thở dốc vì thiếu hơi và chạy vội. Mơ màng hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra vừa xong, An cứ vậy ngẩn người ngồi giữa phòng. Phải đến khi có tin nhắn của Phong gửi đến, con bé mới giật mình choàng tỉnh.
“Chân ngắn quá, nãy giờ mới chỉ chạm được vào cánh môi dưới thôi. Đợi mười tám tháng sau hội ngộ, hai ta sẽ cùng tập luyện theo phương pháp này mỗi ngày. Ngủ ngon!”
___________________________________________________________________________
Xin chào, lại là tớ, Còi đây.
Chương 53 – gọi là có chút quà nhân ngày cuối năm.
Hy vọng các cậu thích.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.