Chương 67: Chương 67 (Chương cuối)
Còi
02/02/2018
Chớp chớp hàng mi cong mấy hồi ra điều ngẫm nghĩ, cuối cùng, An cũng quyết định nói ra lòng mình:
“Nếu thực sự anh muốn chia tay vì cảm thấy bản thân mình không xứng đáng thì... được thôi, em đồng ý. Bọn mình... chia tay đi.”
Phải khó khăn lắm, An mới có thể giả vờ tỏ vẻ bình bình và tự mình gửi đến tai Phong những lời chua xót sau cùng. Từng câu từng chữ như bóp chặt tim An, nó cũng khiến cho Phong nghẹn họng khó thở biết bao nhiêu phần. Hụt hẫng, nát tan, lòng buồn miên man và tràn lan thất vọng,... tất cả những thứ cảm xúc hỗn độn ấy cứ thế đan xen hòa quyện vào nhau tạo nên một mớ tâm trạng rối bời trong đầu Hoài Phong lúc bấy. Vẫn biết khi trước chính cậu là người đòi chủ động chia tay nhưng chẳng hiểu sao bây giờ, cậu lại vô bờ ngạc nhiên.
“Sao bỗng dưng em lại?...”
“Chẳng phải anh vẫn luôn muốn thế đó thôi. Đây xem như là món quà em tặng cho anh trước lúc anh đi.” Mỉm cười bình thản, An đều đều đáp.
“Nhưng... Nhưng mà...”
Phong muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại ấp úng mãi chẳng thành câu. Có thể vì khi ấy đầu óc Phong hoàn toàn trống rỗng, cũng có thể do Bảo An đã chặn lời cậu bằng một ngón trỏ đặt nhẹ trên môi của chàng. Và, An nói:
“Em sẽ đợi cho tới khi anh có đủ tự tin về bản thân mình và chính thức đến tỏ tình với em.”
Rồi chẳng đợi Phong kịp hoàn tâm trí và có lời đối đáp gì thêm, An đã vội đẩy chàng lùi lại phía sau và nghiêng đầu cười toe:
“Thôi, anh về nghỉ sớm đi mai còn lên đường. Em tự về được.”
Nghe An nói thế, Phong như bừng tỉnh hẳn. Vội vàng túm lấy tay An, cậu chàng cuống cuồng phản đối:
“Không, anh không đồng ý đâu. Em phải để anh đưa về.”
Nhưng An nhất quyết bướng bỉnh. Gương mặt vênh váo đầy kiêu kỳ, cô nàng lên giọng sang chảnh từ chối:
“Em chỉ cho phép người yêu hộ tống mình thôi. Giờ bọn mình là người dưng nước lã với nhau rồi nên anh đừng mơ có được cái diễm phúc ấy. Thế nhé, tạm biệt!”
Dứt lời, An liền lùi bước bỏ đi, ngón trỏ nhỏ xinh vẫn chỉ thẳng mặt Phong như thể muốn cảnh cáo chàng ta không được cãi lời. Mãi khi An quay lưng khuất bóng rồi, Phong mới thôi đứng ngẩn tò te và cong môi vẽ một nụ cười mang nhiều cảm xúc.
Ngồi gục mặt trên chiếc giường đơn, Hoài Phong thực tình không sao ngủ nổi. Đầu óc cậu nãy giờ liên tục bị những dòng suy nghĩ miên man vô tận gõ cửa làm phiền. Cậu nghĩ nhiều về An, nghĩ nhiều về mình, nghĩ nhiều về mối quan hệ yêu đương hai người.
Thú thật, khi nghe An tuyên bố sẽ theo đuổi mình lại từ đầu, Phong đã vô cùng hạnh phúc. Dù hạnh phúc nhưng cậu lại luôn tỏ ra thờ ơ và né tránh An. Và tuy biển hiện ra bên ngoài là thế, song đã không ít lần Hoài Phong muốn được quay về bên An. Rốt cuộc thì...
“Phải làm sao mới đúng đây?”
Ngồi nhiều mỏi lưng, Phong tính thả cho người ngã tự do xuống giường và nằm nghĩ tiếp. Ngờ đâu, một tiếng “cốp” vang lên ròn rã giữa đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch. Ồ, thì ra chàng ta bị cụng đầu vào thành giường bằng gỗ cứng đanh. Thể nào sớm mai, cũng có nguyên quả ổi khổng lồ cho bàn dân thiên hạ tha hồ ngắm cười. Đăng bởi: admin
“Nếu thực sự anh muốn chia tay vì cảm thấy bản thân mình không xứng đáng thì... được thôi, em đồng ý. Bọn mình... chia tay đi.”
Phải khó khăn lắm, An mới có thể giả vờ tỏ vẻ bình bình và tự mình gửi đến tai Phong những lời chua xót sau cùng. Từng câu từng chữ như bóp chặt tim An, nó cũng khiến cho Phong nghẹn họng khó thở biết bao nhiêu phần. Hụt hẫng, nát tan, lòng buồn miên man và tràn lan thất vọng,... tất cả những thứ cảm xúc hỗn độn ấy cứ thế đan xen hòa quyện vào nhau tạo nên một mớ tâm trạng rối bời trong đầu Hoài Phong lúc bấy. Vẫn biết khi trước chính cậu là người đòi chủ động chia tay nhưng chẳng hiểu sao bây giờ, cậu lại vô bờ ngạc nhiên.
“Sao bỗng dưng em lại?...”
“Chẳng phải anh vẫn luôn muốn thế đó thôi. Đây xem như là món quà em tặng cho anh trước lúc anh đi.” Mỉm cười bình thản, An đều đều đáp.
“Nhưng... Nhưng mà...”
Phong muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại ấp úng mãi chẳng thành câu. Có thể vì khi ấy đầu óc Phong hoàn toàn trống rỗng, cũng có thể do Bảo An đã chặn lời cậu bằng một ngón trỏ đặt nhẹ trên môi của chàng. Và, An nói:
“Em sẽ đợi cho tới khi anh có đủ tự tin về bản thân mình và chính thức đến tỏ tình với em.”
Rồi chẳng đợi Phong kịp hoàn tâm trí và có lời đối đáp gì thêm, An đã vội đẩy chàng lùi lại phía sau và nghiêng đầu cười toe:
“Thôi, anh về nghỉ sớm đi mai còn lên đường. Em tự về được.”
Nghe An nói thế, Phong như bừng tỉnh hẳn. Vội vàng túm lấy tay An, cậu chàng cuống cuồng phản đối:
“Không, anh không đồng ý đâu. Em phải để anh đưa về.”
Nhưng An nhất quyết bướng bỉnh. Gương mặt vênh váo đầy kiêu kỳ, cô nàng lên giọng sang chảnh từ chối:
“Em chỉ cho phép người yêu hộ tống mình thôi. Giờ bọn mình là người dưng nước lã với nhau rồi nên anh đừng mơ có được cái diễm phúc ấy. Thế nhé, tạm biệt!”
Dứt lời, An liền lùi bước bỏ đi, ngón trỏ nhỏ xinh vẫn chỉ thẳng mặt Phong như thể muốn cảnh cáo chàng ta không được cãi lời. Mãi khi An quay lưng khuất bóng rồi, Phong mới thôi đứng ngẩn tò te và cong môi vẽ một nụ cười mang nhiều cảm xúc.
Ngồi gục mặt trên chiếc giường đơn, Hoài Phong thực tình không sao ngủ nổi. Đầu óc cậu nãy giờ liên tục bị những dòng suy nghĩ miên man vô tận gõ cửa làm phiền. Cậu nghĩ nhiều về An, nghĩ nhiều về mình, nghĩ nhiều về mối quan hệ yêu đương hai người.
Thú thật, khi nghe An tuyên bố sẽ theo đuổi mình lại từ đầu, Phong đã vô cùng hạnh phúc. Dù hạnh phúc nhưng cậu lại luôn tỏ ra thờ ơ và né tránh An. Và tuy biển hiện ra bên ngoài là thế, song đã không ít lần Hoài Phong muốn được quay về bên An. Rốt cuộc thì...
“Phải làm sao mới đúng đây?”
Ngồi nhiều mỏi lưng, Phong tính thả cho người ngã tự do xuống giường và nằm nghĩ tiếp. Ngờ đâu, một tiếng “cốp” vang lên ròn rã giữa đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch. Ồ, thì ra chàng ta bị cụng đầu vào thành giường bằng gỗ cứng đanh. Thể nào sớm mai, cũng có nguyên quả ổi khổng lồ cho bàn dân thiên hạ tha hồ ngắm cười. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.