Chương 18
Hai Lạng Cá Cuộn
26/06/2024
Editor: Saki
Ngày mai sẽ trở lại trường, nên họ không tiếp tục chơi nữa. Từ phòng thoát hiểm đi ra, rồi ai về nhà nấy.
Trần Tự Chu dĩ nhiên không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể ở bên Minh Phù thêm một chút nữa, cậu nhận nhiệm vụ đưa cô về.
Với tính cách của cậu, muốn làm gì thì không ai có thể cản, Minh Phù cũng không tranh cãi nữa.
Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
Minh Phù đứng trước bảng chỉ dẫn các tầng của trung tâm thương mại, nhìn từng tầng một.
Cô tìm thấy một cửa hàng đồ dùng cao cấp trên bảng chỉ dẫn và cùng Trần Tự Chu đi qua đó.
Trần Tự Chu hỏi: “Không về nhà à?”
“Chưa tặng quà sinh nhật cho Tang Ngâm.”
“Không sao, mình đã tặng rồi.” Trần Tự Chu cười lười biếng: “Cậu không tặng cũng được.”
Minh Phù nghiêm túc lắc đầu: “Đó là cậu, tặng, không phải mình.”
“Phân biệt rõ ràng với mình quá nhỉ.”
Minh Phù không đáp lại câu nói của cậu, liếc nhìn qua từng kệ hàng. Khi nhìn thấy chiếc loa Bluetooth màu vàng kem hình dáng như máy nghe CD đặt ở trên kệ cao nhất, cô lấy nó xuống.
“Cái này, cậu thấy thế nào?”
Trên đỉnh loa có một cô bé ngồi thu mình trong hộp bỏng ngô, đôi mắt to tròn, hai tay bám chặt vào mép hộp.
Đây là món đồ mà các cô gái nhỏ sẽ thích.
Trần Tự Chu nhìn lướt qua, ngón tay chỉ vào cô gái nhỏ kía: “Đừng nói, nhìn cũng giống cậu.”
Chẳng giống chút nào.
Cô không ngẩn người như vậy.
Minh Phù tránh qua cậu, chuẩn bị đi thanh toán.
Khi đi ngang qua cậu, cổ tay của cô đột nhiên bị nắm lại, cô quay sang đầy thắc mắc.
Chàng trai dựa lưng vào kệ hàng, trên tay không biết từ khi nào đã treo một mặt dây chuyền nhỏ hình sóc chuột.
“Cũng tặng mình một món quà được không?”
Minh Phù lần đầu tiên thấy có người lên tiếng đòi quà, “Cậu, đâu có sinh nhật.”
“Ai nói là quà sinh nhật, quà kỷ niệm không được sao.”
“Cái gì?”
Đó là đang hỏi về kỷ niệm ngày gì.
“Ừm,” Trần Tự Chu suy nghĩ một chút: “Kỷ niệm ngày chúng ta quen nhau được năm mươi ngày.”
Minh Phù xoa nhẹ lên loa, “Cái gì…”
“Mình không quan tâm.” Trần Tự Chu bắt đầu chơi xấu: “Cậu tặng không? Không tặng mình không đi đâu.”
Hình ảnh Trần Tự Chu hồi nhỏ bị ngã, mặt nhem nhuốc đất bùn, nằm lì trên đất không đứng dậy đột nhiên hiện lên trong đầu Minh Phù, khiến cô bật cười.
Trần Tự Chu nhướng mày: “Cười gì đấy?”
“Không có gì.”
Tang Ngâm đã bảo với cô chuyện này không nên để Trần Tự Chu biết, nếu không cậu ấm này sẽ nổi điên.
Cô lấy mặt dây chuyền trên tay Trần Tự Chu và loa Bluetooth đi tới quầy thanh toán.
Ra khỏi trung tâm thương mại đã là chạng vạng, làn gió nóng mùa hè lùa qua, lá cây xào xạc.
Những cột đèn hai bên đường lần lượt sáng lên, tạo thành một dải ngân hà trên không trung.
Đúng giờ tan tầm, trạm xe buýt và ga tàu điện ngầm đông nghịt người, Trần Tự Chu nhất quyết không thể đi những phương tiện này vào lúc này, đón taxi cũng sẽ mất khá lâu.
Minh Phù kéo nhẹ áo cậu: “Đi bộ tới phía trước, đi thôi, qua khỏi chỗ này, chắc là ổn hơn.”
Ngón tay Trần Tự Chu khẽ nhúc nhích, kiềm chế cảm giác muốn nắm tay cô.
Hai người không nhanh không chậm đi dọc theo con đường, một cơn gió thổi qua làm tóc Minh Phù rối lên, cô đưa tay vuốt lại tóc.
“Tại sao cậu, lại sợ bóng tối vậy?” Cô hỏi.
Trần Tự Chu cầm mặt dây chuyền hình sóc chuột, ngón cái lướt nhè nhẹ qua lại, có chút thất thần.
Đột nhiên nghe được câu hỏi của Minh Phù, cậu phản ứng trong chốc lát, nói: “Tang Ngâm kể cho cậu à?”
Minh Phù gật đầu.
Trần Tự Chu nghiêng đầu nhìn cô, trước sau như một không đứng đắn: “Vậy nếu mình kể cho cậu, cậu có thương mình không?”
Minh Phù không trả lời.
“Lại giả vờ không nghe thấy hả.” Trần Tự Chu hừ một tiếng, rời mắt, đưa tay xoa cổ sau.
“Cũng chẳng có gì, hồi nhỏ bị bắt cóc, bị giam trong phòng tối năm sáu ngày, để lại chút di chứng thôi.”
Trần Tự Chu và Hoắc Nghiên Hành là anh em ruột, một người theo họ ba, một người theo họ mẹ. Ba của Hoắc Nghiên Hành khởi nghiệp từ rất sớm, thành lập Tập đoàn Hoa Thần, nổi danh là người quyết đoán, tạo nhiều mối thù trên thương trường.
Trong một lần đấu thầu, Hoa Thần giành được dự án, các công ty khác đều thất bại trong cạnh tranh.
Trong số đó, công ty Bách Lợi đang đứng trước bờ vực phá sản và hy vọng dự án này sẽ cứu vãn được tình hình. Tuy nhiên, Hoa Thần lại giành được dự án đó, khiến tổng giám đốc Bách Lợi căm ghét Hoa Thần, cho rằng nếu không có Hoa Thần thì ông ta cũng không đến nỗi đường cùng như vậy.
Tình cảm của ba mẹ Hoắc Nghiên Hành rất gắn bó, gia đình mỹ mãn là chuyện mọi người đều biết, ông chủ Hoắc rất yêu thương hai con trai của mình. Thời điểm đó, Hoắc Nghiên Hành học ở trường nội trú tư thục, quản lý rất nghiêm ngặt, nên tổng giám đốc Bách Lợi không thể ra tay, ông ta chỉ bắt cóc Trần Tự Chu.
Ông ta không đòi tiền, chỉ muốn nhà họ Hoắc không được yên ổn.
Người điên loạn thì không có lý trí, tổng giám đốc Bách Lợi chơi trò mèo vờn chuột với nhà họ Hoắc và cảnh sát suốt ba bốn ngày, di chuyển qua nhiều nơi khác nhau. Nhà họ Hoắc rất cưng đứa con này, cảnh sát cũng không dám hành động liều lĩnh.
Tâm trạng của tổng giám đốc Bách Lợi rất thất thường, dường như có vấn đề về tinh thần, mỗi khi không vui liền đánh đập Trần Tự Chu, đôi khi tâm trạng tốt thì mới cho ăn, nhưng cũng chỉ là ném đồ ăn xuống đất để cậu nhặt mà ăn.
Trần Tự Chu không ăn thì ông ta lại đánh đập.
Cậu bé Trần Tự Chu chỉ mới sáu tuổi, nhỏ nhắn, không có khả năng chống cự, bị giam trong một căn phòng không có cửa sổ suốt gần một tuần mới được cứu ra.
Sau đó, Trần Tự Chu không nói chuyện trong suốt một năm, phải nghỉ học ở nhà để điều trị tâm lý.
Nỗi sợ bóng tối của cậu cũng bắt đầu từ đó.
Tang Ngâm và Trình Lí biết chuyện này vì được ba mẹ nhắc nhở nhiều lần.
Giọng của Trần Tự Chu thản nhiên, trên mặt cũng nhẹ như mây gió, bình tĩnh như đang nói về chuyện của người khác.
Minh Phù sững sờ.
Tóc của cô đã dài hơn nhiều, khi gió thổi qua, dù cô đã vén ra sau tai, những cọng tóc vẫn bay ra phía trước.
Đuôi tóc lướt qua khóe mắt, khiến mắt cô bất chợt cay xót.
Minh Phù vội vã vén tóc lại sau tai, cúi đầu nhìn xuống đất và đáp một tiếng “ồ”.
“Chỉ ồ thôi sao?” Trần Tự Chu không hài lòng với phản ứng đó, cậu chọc vào má cô: “Lẽ nào cậu không nên an ủi mình lúc này à?”
Lần đầu tiên Minh Phù không né tránh, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn Trần Tự Chu: “Bây giờ cậu, không sao rồi mà.”
“…” Trần Tự Chu dùng chút lực bóp má cô, trách móc: “Minh Phù, cậu không có trái tim.”
Đi thêm một đoạn, việc bắt taxi trở nên dễ dàng hơn.
Trần Tự Chu vẫy một chiếc taxi, mở cửa xe cho Minh Phù vào trước.
Hai người ngồi hai bên ghế của xe, không ai nói câu nào.
Minh Phù nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh phố xá lướt qua nhanh chóng, làm mắt cô nhức nhối.
Taxi dừng trước cổng khu dân cư, Trần Tự Chu theo Minh Phù xuống xe.
“Ngày mai mấy giờ chúng ta trở lại trường vậy?”
“Chiều nhé.” Minh Phù hỏi: “Có, có chuyện gì không?”
“Mình sẽ đến đón cậu, nhiều sách như vậy sao cậu mang nổi?”
Minh Phù gật đầu.
Hiếm khi thấy cô không từ chối mình, Trần Tự Chu lại bóp nhẹ má cô: “Được rồi, vào nhà đi.”
Minh Phù xoay người đi vào khu dân cư.
Nơi họ xuống xe chỉ cách cổng vài bước chân, rào cản xe nằm ngang bên cạnh trạm bảo vệ, chú bảo vệ đang ngồi trong phòng coi phim gia đình, tiếng cãi vã ồn ào từ cửa sổ vọng ra.
Minh Phù liếc nhìn vào trong, lúc rời mắt, cô nhìn qua cửa sổ thấy Trần Tự Chu vẫn đang đứng tại chỗ.
Thiếu niên đứng thẳng tắp, đầu hơi cúi, miệng ngậm một điếu thuốc, tay lấy bật lửa từ trong túi ra chuẩn bị châm thuốc.
Phía sau là hoàng hôn đỏ rực cả một góc trời, gió thổi qua, áo thun rộng rãi dán sát vào cơ thể, làm lộ ra vòng eo thon gọn của cậu.
Tay Minh Phù siết chặt túi quà, cô từ bỏ ý định kháng lại tâm trạng thật lòng của mình.
“Cạch” một tiếng, ánh sáng từ bật lửa lóe lên, điếu thuốc được châm, má Trần Tự Chu hơi hóp lại, hít một hơi thuốc.
Khi mắt cậu chuẩn bị ngước lên, tầm nhìn chợt xuất hiện một đôi giày trắng nhỏ.
Cậu ngẩng đầu.
Mái tóc mềm mại của cô gái lướt qua xương quai xanh của cậu, toàn thân cô tựa sát vào cậu.
Tay Trần Tự Chu cầm điếu thuốc run lên một chút.
“Cậu đang làm gì thế này.”
Cà lơ phất phơ nói, nhưng giọng lại hơi khàn.
Minh Phù dè dặt vòng tay ôm lấy eo cậu, tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, vì căng thẳng nên nói lắp càng nghiêm trọng: “Đây, đây là an, an ủi cậu…”
Cô nắm chặt lòng bàn tay, ép buộc mình giữ bình tĩnh: “Được không?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Tự Chu: Được, được, rất được! Nếu có thêm nụ hôn nữa thì càng tốt!
Chúc các quý cô có một lễ Đoan Ngọ vui vẻ và an lành! Hôm nay cập nhật trước!
Ngày mai sẽ trở lại trường, nên họ không tiếp tục chơi nữa. Từ phòng thoát hiểm đi ra, rồi ai về nhà nấy.
Trần Tự Chu dĩ nhiên không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể ở bên Minh Phù thêm một chút nữa, cậu nhận nhiệm vụ đưa cô về.
Với tính cách của cậu, muốn làm gì thì không ai có thể cản, Minh Phù cũng không tranh cãi nữa.
Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
Minh Phù đứng trước bảng chỉ dẫn các tầng của trung tâm thương mại, nhìn từng tầng một.
Cô tìm thấy một cửa hàng đồ dùng cao cấp trên bảng chỉ dẫn và cùng Trần Tự Chu đi qua đó.
Trần Tự Chu hỏi: “Không về nhà à?”
“Chưa tặng quà sinh nhật cho Tang Ngâm.”
“Không sao, mình đã tặng rồi.” Trần Tự Chu cười lười biếng: “Cậu không tặng cũng được.”
Minh Phù nghiêm túc lắc đầu: “Đó là cậu, tặng, không phải mình.”
“Phân biệt rõ ràng với mình quá nhỉ.”
Minh Phù không đáp lại câu nói của cậu, liếc nhìn qua từng kệ hàng. Khi nhìn thấy chiếc loa Bluetooth màu vàng kem hình dáng như máy nghe CD đặt ở trên kệ cao nhất, cô lấy nó xuống.
“Cái này, cậu thấy thế nào?”
Trên đỉnh loa có một cô bé ngồi thu mình trong hộp bỏng ngô, đôi mắt to tròn, hai tay bám chặt vào mép hộp.
Đây là món đồ mà các cô gái nhỏ sẽ thích.
Trần Tự Chu nhìn lướt qua, ngón tay chỉ vào cô gái nhỏ kía: “Đừng nói, nhìn cũng giống cậu.”
Chẳng giống chút nào.
Cô không ngẩn người như vậy.
Minh Phù tránh qua cậu, chuẩn bị đi thanh toán.
Khi đi ngang qua cậu, cổ tay của cô đột nhiên bị nắm lại, cô quay sang đầy thắc mắc.
Chàng trai dựa lưng vào kệ hàng, trên tay không biết từ khi nào đã treo một mặt dây chuyền nhỏ hình sóc chuột.
“Cũng tặng mình một món quà được không?”
Minh Phù lần đầu tiên thấy có người lên tiếng đòi quà, “Cậu, đâu có sinh nhật.”
“Ai nói là quà sinh nhật, quà kỷ niệm không được sao.”
“Cái gì?”
Đó là đang hỏi về kỷ niệm ngày gì.
“Ừm,” Trần Tự Chu suy nghĩ một chút: “Kỷ niệm ngày chúng ta quen nhau được năm mươi ngày.”
Minh Phù xoa nhẹ lên loa, “Cái gì…”
“Mình không quan tâm.” Trần Tự Chu bắt đầu chơi xấu: “Cậu tặng không? Không tặng mình không đi đâu.”
Hình ảnh Trần Tự Chu hồi nhỏ bị ngã, mặt nhem nhuốc đất bùn, nằm lì trên đất không đứng dậy đột nhiên hiện lên trong đầu Minh Phù, khiến cô bật cười.
Trần Tự Chu nhướng mày: “Cười gì đấy?”
“Không có gì.”
Tang Ngâm đã bảo với cô chuyện này không nên để Trần Tự Chu biết, nếu không cậu ấm này sẽ nổi điên.
Cô lấy mặt dây chuyền trên tay Trần Tự Chu và loa Bluetooth đi tới quầy thanh toán.
Ra khỏi trung tâm thương mại đã là chạng vạng, làn gió nóng mùa hè lùa qua, lá cây xào xạc.
Những cột đèn hai bên đường lần lượt sáng lên, tạo thành một dải ngân hà trên không trung.
Đúng giờ tan tầm, trạm xe buýt và ga tàu điện ngầm đông nghịt người, Trần Tự Chu nhất quyết không thể đi những phương tiện này vào lúc này, đón taxi cũng sẽ mất khá lâu.
Minh Phù kéo nhẹ áo cậu: “Đi bộ tới phía trước, đi thôi, qua khỏi chỗ này, chắc là ổn hơn.”
Ngón tay Trần Tự Chu khẽ nhúc nhích, kiềm chế cảm giác muốn nắm tay cô.
Hai người không nhanh không chậm đi dọc theo con đường, một cơn gió thổi qua làm tóc Minh Phù rối lên, cô đưa tay vuốt lại tóc.
“Tại sao cậu, lại sợ bóng tối vậy?” Cô hỏi.
Trần Tự Chu cầm mặt dây chuyền hình sóc chuột, ngón cái lướt nhè nhẹ qua lại, có chút thất thần.
Đột nhiên nghe được câu hỏi của Minh Phù, cậu phản ứng trong chốc lát, nói: “Tang Ngâm kể cho cậu à?”
Minh Phù gật đầu.
Trần Tự Chu nghiêng đầu nhìn cô, trước sau như một không đứng đắn: “Vậy nếu mình kể cho cậu, cậu có thương mình không?”
Minh Phù không trả lời.
“Lại giả vờ không nghe thấy hả.” Trần Tự Chu hừ một tiếng, rời mắt, đưa tay xoa cổ sau.
“Cũng chẳng có gì, hồi nhỏ bị bắt cóc, bị giam trong phòng tối năm sáu ngày, để lại chút di chứng thôi.”
Trần Tự Chu và Hoắc Nghiên Hành là anh em ruột, một người theo họ ba, một người theo họ mẹ. Ba của Hoắc Nghiên Hành khởi nghiệp từ rất sớm, thành lập Tập đoàn Hoa Thần, nổi danh là người quyết đoán, tạo nhiều mối thù trên thương trường.
Trong một lần đấu thầu, Hoa Thần giành được dự án, các công ty khác đều thất bại trong cạnh tranh.
Trong số đó, công ty Bách Lợi đang đứng trước bờ vực phá sản và hy vọng dự án này sẽ cứu vãn được tình hình. Tuy nhiên, Hoa Thần lại giành được dự án đó, khiến tổng giám đốc Bách Lợi căm ghét Hoa Thần, cho rằng nếu không có Hoa Thần thì ông ta cũng không đến nỗi đường cùng như vậy.
Tình cảm của ba mẹ Hoắc Nghiên Hành rất gắn bó, gia đình mỹ mãn là chuyện mọi người đều biết, ông chủ Hoắc rất yêu thương hai con trai của mình. Thời điểm đó, Hoắc Nghiên Hành học ở trường nội trú tư thục, quản lý rất nghiêm ngặt, nên tổng giám đốc Bách Lợi không thể ra tay, ông ta chỉ bắt cóc Trần Tự Chu.
Ông ta không đòi tiền, chỉ muốn nhà họ Hoắc không được yên ổn.
Người điên loạn thì không có lý trí, tổng giám đốc Bách Lợi chơi trò mèo vờn chuột với nhà họ Hoắc và cảnh sát suốt ba bốn ngày, di chuyển qua nhiều nơi khác nhau. Nhà họ Hoắc rất cưng đứa con này, cảnh sát cũng không dám hành động liều lĩnh.
Tâm trạng của tổng giám đốc Bách Lợi rất thất thường, dường như có vấn đề về tinh thần, mỗi khi không vui liền đánh đập Trần Tự Chu, đôi khi tâm trạng tốt thì mới cho ăn, nhưng cũng chỉ là ném đồ ăn xuống đất để cậu nhặt mà ăn.
Trần Tự Chu không ăn thì ông ta lại đánh đập.
Cậu bé Trần Tự Chu chỉ mới sáu tuổi, nhỏ nhắn, không có khả năng chống cự, bị giam trong một căn phòng không có cửa sổ suốt gần một tuần mới được cứu ra.
Sau đó, Trần Tự Chu không nói chuyện trong suốt một năm, phải nghỉ học ở nhà để điều trị tâm lý.
Nỗi sợ bóng tối của cậu cũng bắt đầu từ đó.
Tang Ngâm và Trình Lí biết chuyện này vì được ba mẹ nhắc nhở nhiều lần.
Giọng của Trần Tự Chu thản nhiên, trên mặt cũng nhẹ như mây gió, bình tĩnh như đang nói về chuyện của người khác.
Minh Phù sững sờ.
Tóc của cô đã dài hơn nhiều, khi gió thổi qua, dù cô đã vén ra sau tai, những cọng tóc vẫn bay ra phía trước.
Đuôi tóc lướt qua khóe mắt, khiến mắt cô bất chợt cay xót.
Minh Phù vội vã vén tóc lại sau tai, cúi đầu nhìn xuống đất và đáp một tiếng “ồ”.
“Chỉ ồ thôi sao?” Trần Tự Chu không hài lòng với phản ứng đó, cậu chọc vào má cô: “Lẽ nào cậu không nên an ủi mình lúc này à?”
Lần đầu tiên Minh Phù không né tránh, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn Trần Tự Chu: “Bây giờ cậu, không sao rồi mà.”
“…” Trần Tự Chu dùng chút lực bóp má cô, trách móc: “Minh Phù, cậu không có trái tim.”
Đi thêm một đoạn, việc bắt taxi trở nên dễ dàng hơn.
Trần Tự Chu vẫy một chiếc taxi, mở cửa xe cho Minh Phù vào trước.
Hai người ngồi hai bên ghế của xe, không ai nói câu nào.
Minh Phù nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh phố xá lướt qua nhanh chóng, làm mắt cô nhức nhối.
Taxi dừng trước cổng khu dân cư, Trần Tự Chu theo Minh Phù xuống xe.
“Ngày mai mấy giờ chúng ta trở lại trường vậy?”
“Chiều nhé.” Minh Phù hỏi: “Có, có chuyện gì không?”
“Mình sẽ đến đón cậu, nhiều sách như vậy sao cậu mang nổi?”
Minh Phù gật đầu.
Hiếm khi thấy cô không từ chối mình, Trần Tự Chu lại bóp nhẹ má cô: “Được rồi, vào nhà đi.”
Minh Phù xoay người đi vào khu dân cư.
Nơi họ xuống xe chỉ cách cổng vài bước chân, rào cản xe nằm ngang bên cạnh trạm bảo vệ, chú bảo vệ đang ngồi trong phòng coi phim gia đình, tiếng cãi vã ồn ào từ cửa sổ vọng ra.
Minh Phù liếc nhìn vào trong, lúc rời mắt, cô nhìn qua cửa sổ thấy Trần Tự Chu vẫn đang đứng tại chỗ.
Thiếu niên đứng thẳng tắp, đầu hơi cúi, miệng ngậm một điếu thuốc, tay lấy bật lửa từ trong túi ra chuẩn bị châm thuốc.
Phía sau là hoàng hôn đỏ rực cả một góc trời, gió thổi qua, áo thun rộng rãi dán sát vào cơ thể, làm lộ ra vòng eo thon gọn của cậu.
Tay Minh Phù siết chặt túi quà, cô từ bỏ ý định kháng lại tâm trạng thật lòng của mình.
“Cạch” một tiếng, ánh sáng từ bật lửa lóe lên, điếu thuốc được châm, má Trần Tự Chu hơi hóp lại, hít một hơi thuốc.
Khi mắt cậu chuẩn bị ngước lên, tầm nhìn chợt xuất hiện một đôi giày trắng nhỏ.
Cậu ngẩng đầu.
Mái tóc mềm mại của cô gái lướt qua xương quai xanh của cậu, toàn thân cô tựa sát vào cậu.
Tay Trần Tự Chu cầm điếu thuốc run lên một chút.
“Cậu đang làm gì thế này.”
Cà lơ phất phơ nói, nhưng giọng lại hơi khàn.
Minh Phù dè dặt vòng tay ôm lấy eo cậu, tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, vì căng thẳng nên nói lắp càng nghiêm trọng: “Đây, đây là an, an ủi cậu…”
Cô nắm chặt lòng bàn tay, ép buộc mình giữ bình tĩnh: “Được không?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Tự Chu: Được, được, rất được! Nếu có thêm nụ hôn nữa thì càng tốt!
Chúc các quý cô có một lễ Đoan Ngọ vui vẻ và an lành! Hôm nay cập nhật trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.