Chương 55
Hai Lạng Cá Cuộn
26/06/2024
Editor: Saki
Quán bar luôn là nơi dễ xảy ra tai nạn, uống rượu đầu óc choáng váng, va chạm nhẹ cũng có thể dẫn đến đánh nhau, do vậy, cách quán bar Hậu Hải 300 mét có một đồn cảnh sát.
Ai cũng nhìn ra Trần Tự Chu vừa rồi muốn đánh người ta đến chết, không biết ai đã báo cảnh sát, khi cảnh sát đến không hỏi han gì, vung tay lên, lập tức bắt tất cả những người trong hai ghế dài về.
Trần Tự Chu đã bỏ đi cũng bị bắt về.
Hoắc Nghiên Hành đến đồn cảnh sát bảo lãnh Tang Ngâm ra, nhìn thấy em trai mình cúi đầu dựa vào tường không biết đang nghĩ gì, hừ lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh đấy.”
Trần Tự Chu khẽ nhướng mắt, như không quen biết Hoắc Nghiên Hành, nhìn chàm chằm anh ấy vài giây mới đứng thẳng dậy: “Có thể đi rồi à?”
“Em đi đâu?” Hoắc Nghiên Hành đứng trước mặt anh: “Anh chỉ bảo lãnh Tang Ngâm.”
“?” Trần Tự Chu hỏi anh ấy: “Còn em?”
“Có người đến lo cho em.”
Vừa dứt lời Hoắc Nghiên Hành, tiếng giày cao gót gõ cạch cạch vang lên từ xa đến gần, rất vội vã.
Trần Tự Chu như có linh cảm, nhìn sang.
Rồi nhìn lại Hoắc Nghiên Hành với vẻ mặt không biểu cảm: “Anh đã nói cho cô ấy biết rồi à?”
Hoắc Nghiên Hành thản nhiên hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
Minh Phù đảo mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở Trần Tự Chu, hai ba bước đi tới, nhìn thấy chỗ vai anh rách một đường, lòng bỗng chùng xuống: “Sao lại thế này, sao anh lại đến đây?”
Trần Tự Chu chưa kịp nói gì, Hoắc Nghiên Hành đã thay anh mở miệng: “Đánh nhau.”
Lúc này Minh Phù mới để ý bên cạnh còn đứng một nam một nữ, người đàn ông mặc vest đen, khí thế của người ở vị trí cao lâu năm tỏa ra, ngũ quan có ba bốn phần giống Trần Tự Chu, so với Trần Tự Chu lạnh lùng và cứng rắn hơn.
Người phụ nữ bị anh ấy dắt theo chính là Tang Ngâm.
Thấy cô nhìn sang, Tang Ngâm mỉm cười vẫy tay với cô: “Bé Phù!”
“Tang Tang?” Minh Phù ngẩn ra, hỏi: “Cậu cũng đánh nhau à?”
“Đánh gì chứ, chỉ đá một người định đánh lén một phát.” Tang Ngâm bĩu môi phàn nàn: “Cảnh sát chẳng hỏi han gì, tóm gọn cả bọn mình vào đây.”
Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn cô ấy: “Em rất có lý à?”
Tang Ngâm trong nháy mắt im lặng, khóe miệng và đầu đồng loạt cúi xuống.
Hoắc Nghiên Hành nhìn sang Minh Phù, gật đầu ra hiệu: “Em dâu.”
Cách điện thoại còn tốt, hiện tại trước mặt nhiều người như vậy bị gán cho cái xưng hô này, Minh Phù khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, nhưng tình hình hiện tại cũng không cho phép cô làm ra vẻ.
Minh Phù hơi gật đầu: “Anh cả.”
“Em đến rồi thì bọn anh đi trước.” Hoắc Nghiên Hành hất cằm về phía Trần Tự Chu: “Cậu ấy anh không quan tâm.”
Minh Phù đáp lời: “Vâng, em biết rồi.”
Đợi Hoắc Nghiên Hành dắt Tang Ngâm rời đi, Minh Phù vào làm thủ tục cho Trần Tự Chu.
Bên trong phòng, dọc theo góc tường có một đám nam nữ ngồi xổm, Minh Phù liếc mắt nhìn sơ qua, không thấy ai bị thương.
Dương Minh đã được đưa đến bệnh viện băng bó vết thương, không ở đây.
Hoắc Nghiên Hành ngoài miệng nói không quan tâm Trần Tự Chu, nhưng vẫn chào hỏi cảnh sát, nếu không chỉ cần nhìn bộ dạng anh đánh người kia, không dễ dàng gì bảo lãnh được anh ra.
Minh Phù nhanh chóng làm xong thủ tục đi ra.
Đi ngang qua Trần Tự Chu, Minh Phù không dừng bước, cũng không nhìn anh lấy một cái, chỉ buông một câu “Đi thôi” rồi bước thẳng ra khỏi đồn cảnh sát.
Trần Tự Chu khẽ nheo mắt, linh cảm mách bảo anh sắp có chuyện không hay.
Anh đi theo sau Minh Phù, đưa tay ra định nắm lấy tay cô.
Như đoán trước được ý đồ của anh, Minh Phù đổi tay cầm chìa khóa xe, né tránh Trần Tự Chu.
Cô mở cửa xe phía ghế lái phụ, nghiêng người nhường chỗ, giọng điệu cứng nhắc: “Lên xe.”
“Minh Phù, anh —”
Trần Tự Chu muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Minh Phù, anh đành nuốt lời và ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Bực bội xoa xoa huyệt thái dương, anh thầm chửi Hoắc Nghiên Hành vài câu.
Chắc chắn anh trai anh cố ý làm vậy.
Minh Phù đi vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế lái, thấy Trần Tự Chu đã thắt dây an toàn, cô cũng không nói gì thêm, im lặng lái xe về nhà.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Minh Phù phóng thẳng đến bệnh viện.
Trần Tự Chu nhìn con đường ngày càng quen thuộc, quay sang hỏi cô: “Em về nhà được không, vừa mới ra khỏi bệnh viện không muốn quay lại đâu.”
“Mà anh chỉ bị xước thôi, về nhà em xử lý cho là được.” Trần Tự Chu đưa tay gạt mái tóc bên má cô ra sau tai: “Được không, em yêu?”
“Tự xử lý đi.”
Minh Phù cứng rắn đáp lại bốn chữ, bật đèn xi nhan và rẽ vào đường về Thiên Thông Uyển.
Trần Tự Chu biết điều đáp lời: “Được.”
Lo cho vết thương trên vai anh, Minh Phù đạp ga mạnh hơn.
Trần Tự Chu không cảm thấy xe đi nhanh, chỉ biết là bình thường cô gái nhỏ này luôn tuân thủ luật lệ giao thông, không bao giờ vượt quá tốc độ cho phép, nhưng vừa rồi anh nhìn đồng hồ tốc độ, đã vượt quá nhiều lần.
“Minh Phù.” Anh ho hai tiếng để hắng giọng: “Có phải em lái hơi nhanh không?”
Minh Phù không trả lời anh, đến chỗ có camera phạt tốc độ, cô nhanh chóng sang số và tiếp tục tăng tốc.
Mặc dù không nên có suy nghĩ này vào lúc này, nhưng Trần Tự Chu thấy cô gái nhỏ nhà mình thật ngầu.
Anh đưa một ngón tay móc vào ngón út của Minh Phù: “Giận à?”
Vẻ lạnh lùng của Minh Phù có chút dao động, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, hất tay Trần Tự Chu ra: “Đừng quấy phá em.”
Trần Tự Chu suy nghĩ một lát, nếu bây giờ mình dính chặt lấy nhau, liệu có thể giải quyết nhẹ nhàng hơn hay sẽ phạm tội thêm một bậc, vài giây sau, anh rút tay về, ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ và không trêu chọc cô nữa.
Chiếc xe nhanh chóng đi vào Thiên Thông Uyển, sau khi dừng xe, Minh Phù mở cửa bước xuống.
Trần Tự Chu theo sát phía sau.
Minh Phù vốn định quay lại mở cửa xe cho anh, nhưng rồi cô dừng bước và xoay người đi vào tòa nhà.
Có một số hộ gia đình khác cũng đang chờ thang máy ở lầu một, nhưng vì họ sống ở tầng trên nên không có ai trò chuyện với hai người.
Ra khỏi thang máy, Minh Phù đi thẳng đến căn hộ bên cạnh, quét vân tay mở cửa.
Lần này không chờ Minh Phù lên tiếng, Trần Tự Chu rất có nhãn lực bước vào nhà trước.
Minh Phù đi theo vào, mới vừa đóng cửa lại, bên hông căng thẳng, hai chân bay lên không, bị người ôm lấy đặt ở trên ngăn tủ trước cửa, hai chân bị tách ra.
Bóng tối hạ xuống, bóng dáng người đàn ông áp sát xuống.
Sau một đêm dài trong quán bar, mùi rượu bám lấy cơ thể Trần Tự Chu, hòa quyện với hương thơm lạnh lẽo bao trùm lấy Minh Phù.
Minh Phù theo phản xạ muốn đẩy anh ra, nhưng khi chạm vào vết thương trên vai anh, cô lại dừng lại: “Thả em xuống.”
“Không thả.” Trần Tự Chu nghiêng người qua hôn cô, môi dán vào cô không rời đi, giọng nói mơ hồ: “Đừng giận nữa em yêu, anh sai rồi.”
Minh Phù quay đầu tránh né, không đáp lời.
Đôi môi của Trần Tự Chu thuận tiện dừng lại trên cổ Minh Phù, anh cắn nhẹ một mẩu da nhỏ trên cổ cô, nhấm nháp khe khẽ giữa kẽ răng, rồi lại li3m nhẹ: “Vai anh đau.”
Minh Phù không thể chịu nổi anh trêu chọc như vậy, nghe anh nói đau, cô mềm lòng ngay, xoa đầu anh: “Anh thả em xuống, qua sô pha em xem cho anh.”
Trần Tự Chu vùi đầu vào vai cô không nhúc nhích: “Em còn giận không?”
“Không giận nữa, anh mau thả em xuống.”
“Thật không?” Giọng anh có chút buồn bã: “Anh không tin.”
“…”
Minh Phù nghiêng đầu hôn nhẹ lên tai anh: “Được chưa?”
Trần Tự Chu thực hiện được cong khóe miệng, tay ôm eo cô xuống, vòng chân cô lên lưng mình, không tốn sức liền bế cô từ ngăn tủ đi về phía phòng khách.
Cô giãy giụa muốn đi xuống: “Anh đừng bế em, lỡ làm đau vết thương.”
Trần Tự Chu vỗ mông cô: “Em đừng động đậy, mới không bị đau.”
Minh Phù lập tức thành thật, ngoan ngoãn để anh bế.
Trần Tự Chu ôm cô vừa ngồi xuống sô pha, cô gái nhỏ liền chạy ra khỏi lòng anh như một con cá chạch.
Minh Phù lấy hộp thuốc từ dưới tủ TV: “Cởi áo ra.”
Trần Tự Chu nhướng mày.
“Thôi để em cởi cho, anh đừng động.”
Trần Tự Chu nghe lời không nhúc nhích, mặc cho cô loay hoay, rõ ràng biết cô có ý gì nhưng vẫn cố ý trêu chọc cô: “Làm gì vậy luật sư Minh, sao lại cởi áo người ta?”
Minh Phù bực bội lườm anh một cái, từ từ cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh, rồi kéo mạnh xuống, cởi áo sơ mi ra khỏi người anh.
Phần vai áo sơ mi cũng bị rách, áo không thể sử dụng lại được nữa, Minh Phù tùy tiện vò nhẹ rồi đặt áo lên bàn trà.
Cô quay lại và đứng sững người.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, nửa thân trên tr@n trụi, lộ rõ những cơ bụng săn chắc, cơ bắp cân đối và đường cong lưu loát, là dáng người vừa vặn.
Tóc đen của anh hơi rối vì vừa rồi cọ vào cổ cô, hai tay anh chống ra sau, xương quai xanh nổi rõ, vết máu rách ở bả vai đã khô cạn, in ở trên làn da trắng lạnh không hiểu sao có chút tươi đẹp.
Như một yêu tinh.
Minh Phù vừa nãy chỉ lo cởi áo, không để ý nhiều, giờ đột nhiên nhìn thấy toàn cảnh, cô vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, mắt không biết nhìn đi đâu.
Trần Tự Chu nhìn cô với ánh mắt lười biếng, khóe miệng nở nụ cười: “Anh biết em rất hài lòng với thân hình của anh, nhưng nếu em cứ nhìn mãi thế này, chắc anh sẽ ngượng mất.”
Minh Phù hoảng hốt cúi đầu, lấy nước khử trùng và tăm bông từ hộp thuốc, cúi người đến gần vết thương trên vai Trần Tự Chu.
Vết thương dài khoảng năm, sáu centimet, do mảnh vỡ thủy tinh khi Trần Tự Chu đập chai rượu vào đầu Dương Minh cắt vào, lộ rõ phần thịt đỏ bên trong.
Minh Phù nhíu mày: “Thật sự không cần đi bệnh viện sao? Nhìn nghiêm trọng lắm.”
“Không sao đâu, anh là bác sĩ mà, anh biết vết thương này không nghiêm trọng, chỉ bị cắt một chút thôi.”
Minh Phù cúi người xuống, giơ tay chạm vào.
Mái tóc xoăn xõa tung phía sau theo tư thế của cô từ bả vai trượt xuống, mái tóc lay động đến ngực Trần Tự Chu, vừa tê vừa ngứa.
Trần Tự Chu nuốt không một hơi, ôm eo cô kéo vào lòng.
“Anh làm gì thế?”
Minh Phù bị hoảng sợ, tay chống vào ngực anh, da kề da không có gì ngăn cách.
Khoảng cách gần hơn, cô cảm nhận được hơi nóng không ngừng trên người của người đàn ông.
“Ngồi thế này làm, để em đỡ mệt.”
“Không muốn.” Minh Phù lập tức từ chối: “Thả em xuống.”
Từ lúc vào nhà, cô không biết đã nói câu này bao nhiêu lần.
Người này sao lại thích ôm cô đến vậy.
Trần Tự Chu bắt đầu chơi xấu: “Anh sợ đau, phải ôm em mới đỡ đau.”
Minh Phù liếc anh một cái, không đòi xuống nữa, tiếp tục khử trùng cho anh với tư thế này: “Sợ đau mà còn đi đánh nhau, anh bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“Không lớn lắm.” Ánh mắt Trần Tự Chu dừng lại trên mặt Minh Phù, nhìn không chớp mắt: “Nhưng cưới em thì vừa đủ.”
Minh Phù dừng tay, sau đó tăng thêm lực cầm tăm bông ấn xuống mép vết thương: “Anh nghiêm túc đi.”
Cô không nhìn Trần Tự Chu nên không thấy ánh mắt nghiêm túc và chân thành của anh.
Trần Tự Chu rên lên một tiếng: “Em định mưu sát chồng à?”
“Anh đừng nói nữa.” Tai Minh Phù phiếm hồng, hung dữ nói: “Im miệng.”
Trần Tự Chu hừ nhẹ hai tiếng, rồi im lặng.
Một lát sau, Minh Phù hỏi anh: “Sao anh lại đánh nhau?”
“Không có gì, nhìn thấy anh ta khó chịu.”
“Trần Tự Chu!” Cô giận dữ gọi tên anh mộ tiếng.
Cô gái nhỏ nghiêm nghị thật đúng là có chút dọa người, trong mắt Trần Tự Chu giống như một chú sư tử con hung dữ.
Anh nhịn cười: “Anh đây.”
“Anh có thể nghiêm túc được không?”
“Được.” Thấy Minh Phù thật sự tức giận, Trần Tự Chu thành khẩn nhận lỗi: “Anh biết sai rồi, lần sau không vậy nữa, đảm bảo nghe lời em.”
Minh Phù thói quen nhéo nhẹ mu bàn tay anh, coi như đáp lại.
Ánh đèn ấm áp chiếu sáng mọi góc của phòng khách, cô gái nhỏ ngồi trong lòng anh, đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn chằm chằm vai anh, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, thể hiện sự đau lòng.
Trần Tự Chu bỗng thấy cổ họng khô khốc, thò lại gần hôn nhẹ lên tai cô.
“Anh đừng nhúc nhích!” Minh Phù không ngờ anh lại đột nhiên tiến tới, tăm bông vô tình ấn vào miệng vết thương, cô vội vàng hoảng hốt chống vai Trần Tự Chu đẩy anh ra: “Đau không? Anh dựa vào —”
“Minh Phù.”
Cô chưa kịp nói xong đã bị Trần Tự Chu cắt ngang.
Trong mắt Minh Phù tràn đầy vết thương của anh, thấy anh không thèm để ý làm bậy, không khỏi có chút buồn bực: “Gì thế?”
Giọng anh hơi khàn, ngữ khí tối nghĩa khó hiểu: “Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi gì, em đã nói không giận nữa rồi.” Lau sạch vết máu khô, Minh Phù lấy một tăm bông mới để khử trùng: “Em không giận vì anh đánh nhau, em giận vì anh tự làm mình bị thương.”
Trần Tự Chu biết Minh Phù hiểu lầm, nhưng anh cũng không giải thích.
Khi nghe Dương Minh nói câu đó, Trần Tự Chu chỉ cảm thấy như có thứ gì đó trong đầu mình bị đứt gãy.
Lúc đó sự giận dữ bùng phát trong lòng Trần Tự Chu, nếu không nhờ Trình Lí nhắc tới Minh Phù, có lẽ anh đã giế t chết Dương Minh.
Anh nghĩ đến buổi tối hôm sau kỳ thi đại học, khi Minh Phù chạy ra tìm anh giữa đêm khuya.
Dù Dương Minh không nói rõ thời gian cụ thể, anh vẫn cảm thấy chắc chắn hai sự việc này có liên quan.
Sau đó, trong lúc chờ đợi ở đồn cảnh sát, Trần Tự Chu cứ nghĩ đi nghĩ lại cảnh tượng đêm đó trong đầu.
Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng cảnh tượng đêm đó vẫn rõ ràng như cũ.
Lần đầu tiên cô gái nhỏ chủ động gọi điện cho anh, chỉ ngay sau khi anh gửi tin nhắn.
Cô nói muốn gặp anh hai lần liền, sau khi gặp nhau, lần đầu tiên cô chủ động gần gũi anh.
Anh nhận ra Minh Phù có điều gì đó không ổn, nhưng không hỏi, chỉ mặc nhiên nghĩ rằng cô đang giận mẹ.
Sau đó, khi cô rời đi, anh đến nhà tìm cô thì người giúp việc nói rằng cô đã không về nhà nhiều ngày, chắc chắn là đêm Minh Phù đến tìm anh, cô đã dọn ra ngoài.
Nhưng khi anh đưa cô về nhà, cô lại không nói gì với anh.
Anh là người đầu tiên mà Minh Phù nghĩ đến sau khi bị uất ức, nhưng anh trả lại cho cô là tin tức anh sắp ra nước ngoài từ miệng người khác và nguyên nhân ban đầu anh theo đuổi cô là đánh cược với bạn bè.
Anh có quyền gì để trách Minh Phù đã rời đi mà không nói lời nào.
Khi Minh Phù coi anh là điểm tựa duy nhất, anh chỉ đem lại cho cô sự thất vọng.
Nếu đêm đó Minh Phù đã cắt đứt liên lạc với mẹ cô, thì những năm qua cô đã sống ra sao?
Trần Tự Chu không dám nghĩ đến điều đó.
Anh không thể tưởng tượng nổi, một cô gái nhỏ chưa thành niên đã vượt qua những chuyện không tốt ấy một mình như thế nào.
Anh đinh ninh rằng Minh Phù đã sống tốt suốt những năm qua, vì lúc đó cô “bỏ rơi” anh, anh nghĩ mình là nạn nhân trong mối quan hệ này, cảm thấy Minh Phù có lỗi với anh.
Vì vậy trong lòng anh có sự oán hận, dù biết cô trở về, anh vẫn đối xử với cô bằng thái độ lạnh lùng.
Giống như như vậy có thể hòa nhau một ván.
Trần Tự Chu chưa bao giờ cảm thấy mình không ra gì như vậy.
Anh không xứng để Minh Phù thích.
Nhưng anh cũng không muốn buông tay.
“Trên mặt em có gì sao? Anh cứ nhìn chằm chằm thế.”
Giọng nói nghi hoặc của cô gái kéo anh từ trong trạng thái thất thần trở về.
Anh nhìn thấy lông mày cô càng nói càng nhíu chặt, bên tai là cô căng thẳng nhắc tới: “Mùa hè nóng thế này liệu có bị mưng mủ không nhỉ? Anh tắm thì cẩn thận chút, hay đừng tắm nữa, lau người thôi, cũng không sao đâu, không mưng mủ là được.”
Nói liên miên lải nhải như người lắm lời.
Minh Phù dán băng gạc xong, ngước lên nhìn anh: “Anh thấy sao?”
“Được.” Yết hầu anh lăn lăn, đè nén cảm xúc dâng trào: “Nghe theo em, sau này mọi thứ đều nghe theo em.”
Minh Phù nghi hoặc liếc nhìn Trần Tự Chu: “”Sao những lời này của anh nghe có vẻ lạ vậy.”
Trần Tự Chu cười, tay đỡ lấy cổ sau của cô, ngửa đầu hôn lên giữa mày của cô.
Thành kính lại trịnh trọng.
Rồi sau đó thuận tiện đi xuống, dán lên môi cô, không tiến thêm một bước.
“Chỉ nghe một mình em thôi.”
Minh Phù không biết tại sao Trần Tự Chu đột nhiên thay đổi thành một người khác, rõ ràng là đang đáp lại lời cô nói, nhưng hình như lại không phải.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông quấn lấy cô, khuấy động đầu óc cô thành một mảnh hỗn độn.
Không biết nên phản ứng như thế nào.
Mũi hai người chạm nhau, môi cọ xát, trong lúc nhất thời ai cũng không có động tác..
Tếng chó sủa chợt vang lên phá vỡ sự yên tĩnh mập mờ.
Minh Phù nghiêng đầu nhìn sang, Lotus đang kéo áo sơ mi nhuộm máu của Trần Tự Chu xé rách.
Cô giật mình hoàn hồn, bước xuống khỏi người Trần Tự Chu, đỏ mặt thu dọn hộp thuốc, còn không quên dặn dò Trần Tự Chu: “Anh mau đi thu dọn đi, đừng để Lotus ăn nữa.”
Trần Tự Chu bực bội “chậc” một tiếng, đứng dậy đi về phía Lotus.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt Lotus, kéo một góc áo sơ mi: “Ba giây, nhả ra.”
Vừa dứt lời, Lotus liền nhả áo sơ mi ra khỏi miệng.
Trần Tự Chu bóp chặt mõm nó, cụp mắt liếc nó: “Có phải mày cố ý không? Thường ngày tao có ngược đãi mày đâu, sao lại phá hoại chuyện tốt của ông đây như vậy hả?”
Lotus không thể kêu lên, chỉ có thể r3n rỉ từ cổ họng, cố gắng cúi thấp người xuống để né tránh bàn tay hung hãn của Trần Tự Chu.
“Anh đừng bắt nạt nó —”
Minh Phù đem hộp thuốc bỏ vào tủ TV, lúc xoay người lại, giọng nói bỗng nhiên biến mất.
Trần Tự Chu vẫn tr@n trụi nửa người trên, anh đưa lưng về phía Minh Phù, bởi vì tư thế ngồi xổm nên lưng căng thẳng, đường nét cơ bắp rất đẹp, phía sau cổ có hai hình xăm.
Là toàn cảnh lần trước Minh Phù không thấy rõ.
Cô tiến lên hai bước theo bản năng, nhìn rõ hơn một chút.
Sau gáy, nơi mà cổ áo vừa vặn che khuất, là hình xăm một đóa hoa sen quấn quanh bởi con rắn, đầu rắn uốn lượn hướng lên cao, lưỡi thè ra.
Dưới hoa sen, cách khoảng ba ngón tay, là một dãy chữ Hy Lạp cổ được viết theo chiều dọc —
? πποκρ? τη?
Ở đại học Minh Phù từng chọn học lịch sử thế giới, vừa vặn nhận ra chuỗi tiếng Hy Lạp cổ này.
Dịch ra là Hippocrates, người sáng lập ra y học phương Tây, được ca ngợi là cha đẻ của y học.
Càng là tín ngưỡng của đa số nhân viên y tế.
Hoa sen và rắn được vẽ phía trên chữ Hy Lạp cổ đại, mang lại cảm giác như nguồn gốc của một dòng sông.
Trần Tự Chu đang giáo dục Lotus, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó nhẹ nhàng xoa lưng anh.
Quay đầu nhìn lại, Minh Phù đang khom lưng nhìn chằm chằm sau lưng anh.
Lúc này anh mới nhớ tới phía sau có hai chỗ hình xăm.
Thời gian xăm quá lâu, anh đã sớm quen, không cố ý suy nghĩ thậm chí cũng không nhớ rõ anh còn có hai hình xăm.
Anh nhướng mày, có chút đắc ý: “Đẹp không? Anh thiết kế mấy ngày liền đấy.”
Đầu ngón tay Minh Phù vô thức miêu tả hình dạng đóa hoa sen kia, ấp úng lên tiếng: “Đóa hoa sen này…”
“Chính là em.” Trần Tự Chu lập tức đưa ra đáp án khẳng định:” Bớt giả ngốc với anh đi.”
Minh Phù chớp mắt rất chậm, vẻ mặt khó hiểu: “Sao anh lại xăm hai hình đó cùng nhau, chẳng liên quan gì nhau cả.”
Trần Tự Chu cũng không đứng lên, cứ ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn cô, giống như đang ngưỡng mộ thần linh của anh: “Rất khó hiểu?”
Lý do anh xăm hai hình đó cùng nhau là vì với anh, em và tín ngưỡng của anh đều quan trọng ngang nhau.
Thậm chí, em còn quan trọng hơn cả tín ngưỡng của anh.
Bởi vì hoa sen được đặt trên chữ Hy Lạp cổ.
Trong lòng Minh Phù đã sớm có đáp án, tuy rằng Trần Tự Chu không trực tiếp nói cho cô biết, nhưng cô cũng có thể khẳng định đáp án của cô chính là đáp án của anh.
Vén tóc sang một bên, cô cúi người xuống và hôn nhẹ lên hình xăm hoa sen quấn quanh rắn.
“Không khó để hiểu, em biết.”
Quán bar luôn là nơi dễ xảy ra tai nạn, uống rượu đầu óc choáng váng, va chạm nhẹ cũng có thể dẫn đến đánh nhau, do vậy, cách quán bar Hậu Hải 300 mét có một đồn cảnh sát.
Ai cũng nhìn ra Trần Tự Chu vừa rồi muốn đánh người ta đến chết, không biết ai đã báo cảnh sát, khi cảnh sát đến không hỏi han gì, vung tay lên, lập tức bắt tất cả những người trong hai ghế dài về.
Trần Tự Chu đã bỏ đi cũng bị bắt về.
Hoắc Nghiên Hành đến đồn cảnh sát bảo lãnh Tang Ngâm ra, nhìn thấy em trai mình cúi đầu dựa vào tường không biết đang nghĩ gì, hừ lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh đấy.”
Trần Tự Chu khẽ nhướng mắt, như không quen biết Hoắc Nghiên Hành, nhìn chàm chằm anh ấy vài giây mới đứng thẳng dậy: “Có thể đi rồi à?”
“Em đi đâu?” Hoắc Nghiên Hành đứng trước mặt anh: “Anh chỉ bảo lãnh Tang Ngâm.”
“?” Trần Tự Chu hỏi anh ấy: “Còn em?”
“Có người đến lo cho em.”
Vừa dứt lời Hoắc Nghiên Hành, tiếng giày cao gót gõ cạch cạch vang lên từ xa đến gần, rất vội vã.
Trần Tự Chu như có linh cảm, nhìn sang.
Rồi nhìn lại Hoắc Nghiên Hành với vẻ mặt không biểu cảm: “Anh đã nói cho cô ấy biết rồi à?”
Hoắc Nghiên Hành thản nhiên hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
Minh Phù đảo mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở Trần Tự Chu, hai ba bước đi tới, nhìn thấy chỗ vai anh rách một đường, lòng bỗng chùng xuống: “Sao lại thế này, sao anh lại đến đây?”
Trần Tự Chu chưa kịp nói gì, Hoắc Nghiên Hành đã thay anh mở miệng: “Đánh nhau.”
Lúc này Minh Phù mới để ý bên cạnh còn đứng một nam một nữ, người đàn ông mặc vest đen, khí thế của người ở vị trí cao lâu năm tỏa ra, ngũ quan có ba bốn phần giống Trần Tự Chu, so với Trần Tự Chu lạnh lùng và cứng rắn hơn.
Người phụ nữ bị anh ấy dắt theo chính là Tang Ngâm.
Thấy cô nhìn sang, Tang Ngâm mỉm cười vẫy tay với cô: “Bé Phù!”
“Tang Tang?” Minh Phù ngẩn ra, hỏi: “Cậu cũng đánh nhau à?”
“Đánh gì chứ, chỉ đá một người định đánh lén một phát.” Tang Ngâm bĩu môi phàn nàn: “Cảnh sát chẳng hỏi han gì, tóm gọn cả bọn mình vào đây.”
Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn cô ấy: “Em rất có lý à?”
Tang Ngâm trong nháy mắt im lặng, khóe miệng và đầu đồng loạt cúi xuống.
Hoắc Nghiên Hành nhìn sang Minh Phù, gật đầu ra hiệu: “Em dâu.”
Cách điện thoại còn tốt, hiện tại trước mặt nhiều người như vậy bị gán cho cái xưng hô này, Minh Phù khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, nhưng tình hình hiện tại cũng không cho phép cô làm ra vẻ.
Minh Phù hơi gật đầu: “Anh cả.”
“Em đến rồi thì bọn anh đi trước.” Hoắc Nghiên Hành hất cằm về phía Trần Tự Chu: “Cậu ấy anh không quan tâm.”
Minh Phù đáp lời: “Vâng, em biết rồi.”
Đợi Hoắc Nghiên Hành dắt Tang Ngâm rời đi, Minh Phù vào làm thủ tục cho Trần Tự Chu.
Bên trong phòng, dọc theo góc tường có một đám nam nữ ngồi xổm, Minh Phù liếc mắt nhìn sơ qua, không thấy ai bị thương.
Dương Minh đã được đưa đến bệnh viện băng bó vết thương, không ở đây.
Hoắc Nghiên Hành ngoài miệng nói không quan tâm Trần Tự Chu, nhưng vẫn chào hỏi cảnh sát, nếu không chỉ cần nhìn bộ dạng anh đánh người kia, không dễ dàng gì bảo lãnh được anh ra.
Minh Phù nhanh chóng làm xong thủ tục đi ra.
Đi ngang qua Trần Tự Chu, Minh Phù không dừng bước, cũng không nhìn anh lấy một cái, chỉ buông một câu “Đi thôi” rồi bước thẳng ra khỏi đồn cảnh sát.
Trần Tự Chu khẽ nheo mắt, linh cảm mách bảo anh sắp có chuyện không hay.
Anh đi theo sau Minh Phù, đưa tay ra định nắm lấy tay cô.
Như đoán trước được ý đồ của anh, Minh Phù đổi tay cầm chìa khóa xe, né tránh Trần Tự Chu.
Cô mở cửa xe phía ghế lái phụ, nghiêng người nhường chỗ, giọng điệu cứng nhắc: “Lên xe.”
“Minh Phù, anh —”
Trần Tự Chu muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Minh Phù, anh đành nuốt lời và ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Bực bội xoa xoa huyệt thái dương, anh thầm chửi Hoắc Nghiên Hành vài câu.
Chắc chắn anh trai anh cố ý làm vậy.
Minh Phù đi vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế lái, thấy Trần Tự Chu đã thắt dây an toàn, cô cũng không nói gì thêm, im lặng lái xe về nhà.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Minh Phù phóng thẳng đến bệnh viện.
Trần Tự Chu nhìn con đường ngày càng quen thuộc, quay sang hỏi cô: “Em về nhà được không, vừa mới ra khỏi bệnh viện không muốn quay lại đâu.”
“Mà anh chỉ bị xước thôi, về nhà em xử lý cho là được.” Trần Tự Chu đưa tay gạt mái tóc bên má cô ra sau tai: “Được không, em yêu?”
“Tự xử lý đi.”
Minh Phù cứng rắn đáp lại bốn chữ, bật đèn xi nhan và rẽ vào đường về Thiên Thông Uyển.
Trần Tự Chu biết điều đáp lời: “Được.”
Lo cho vết thương trên vai anh, Minh Phù đạp ga mạnh hơn.
Trần Tự Chu không cảm thấy xe đi nhanh, chỉ biết là bình thường cô gái nhỏ này luôn tuân thủ luật lệ giao thông, không bao giờ vượt quá tốc độ cho phép, nhưng vừa rồi anh nhìn đồng hồ tốc độ, đã vượt quá nhiều lần.
“Minh Phù.” Anh ho hai tiếng để hắng giọng: “Có phải em lái hơi nhanh không?”
Minh Phù không trả lời anh, đến chỗ có camera phạt tốc độ, cô nhanh chóng sang số và tiếp tục tăng tốc.
Mặc dù không nên có suy nghĩ này vào lúc này, nhưng Trần Tự Chu thấy cô gái nhỏ nhà mình thật ngầu.
Anh đưa một ngón tay móc vào ngón út của Minh Phù: “Giận à?”
Vẻ lạnh lùng của Minh Phù có chút dao động, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, hất tay Trần Tự Chu ra: “Đừng quấy phá em.”
Trần Tự Chu suy nghĩ một lát, nếu bây giờ mình dính chặt lấy nhau, liệu có thể giải quyết nhẹ nhàng hơn hay sẽ phạm tội thêm một bậc, vài giây sau, anh rút tay về, ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ và không trêu chọc cô nữa.
Chiếc xe nhanh chóng đi vào Thiên Thông Uyển, sau khi dừng xe, Minh Phù mở cửa bước xuống.
Trần Tự Chu theo sát phía sau.
Minh Phù vốn định quay lại mở cửa xe cho anh, nhưng rồi cô dừng bước và xoay người đi vào tòa nhà.
Có một số hộ gia đình khác cũng đang chờ thang máy ở lầu một, nhưng vì họ sống ở tầng trên nên không có ai trò chuyện với hai người.
Ra khỏi thang máy, Minh Phù đi thẳng đến căn hộ bên cạnh, quét vân tay mở cửa.
Lần này không chờ Minh Phù lên tiếng, Trần Tự Chu rất có nhãn lực bước vào nhà trước.
Minh Phù đi theo vào, mới vừa đóng cửa lại, bên hông căng thẳng, hai chân bay lên không, bị người ôm lấy đặt ở trên ngăn tủ trước cửa, hai chân bị tách ra.
Bóng tối hạ xuống, bóng dáng người đàn ông áp sát xuống.
Sau một đêm dài trong quán bar, mùi rượu bám lấy cơ thể Trần Tự Chu, hòa quyện với hương thơm lạnh lẽo bao trùm lấy Minh Phù.
Minh Phù theo phản xạ muốn đẩy anh ra, nhưng khi chạm vào vết thương trên vai anh, cô lại dừng lại: “Thả em xuống.”
“Không thả.” Trần Tự Chu nghiêng người qua hôn cô, môi dán vào cô không rời đi, giọng nói mơ hồ: “Đừng giận nữa em yêu, anh sai rồi.”
Minh Phù quay đầu tránh né, không đáp lời.
Đôi môi của Trần Tự Chu thuận tiện dừng lại trên cổ Minh Phù, anh cắn nhẹ một mẩu da nhỏ trên cổ cô, nhấm nháp khe khẽ giữa kẽ răng, rồi lại li3m nhẹ: “Vai anh đau.”
Minh Phù không thể chịu nổi anh trêu chọc như vậy, nghe anh nói đau, cô mềm lòng ngay, xoa đầu anh: “Anh thả em xuống, qua sô pha em xem cho anh.”
Trần Tự Chu vùi đầu vào vai cô không nhúc nhích: “Em còn giận không?”
“Không giận nữa, anh mau thả em xuống.”
“Thật không?” Giọng anh có chút buồn bã: “Anh không tin.”
“…”
Minh Phù nghiêng đầu hôn nhẹ lên tai anh: “Được chưa?”
Trần Tự Chu thực hiện được cong khóe miệng, tay ôm eo cô xuống, vòng chân cô lên lưng mình, không tốn sức liền bế cô từ ngăn tủ đi về phía phòng khách.
Cô giãy giụa muốn đi xuống: “Anh đừng bế em, lỡ làm đau vết thương.”
Trần Tự Chu vỗ mông cô: “Em đừng động đậy, mới không bị đau.”
Minh Phù lập tức thành thật, ngoan ngoãn để anh bế.
Trần Tự Chu ôm cô vừa ngồi xuống sô pha, cô gái nhỏ liền chạy ra khỏi lòng anh như một con cá chạch.
Minh Phù lấy hộp thuốc từ dưới tủ TV: “Cởi áo ra.”
Trần Tự Chu nhướng mày.
“Thôi để em cởi cho, anh đừng động.”
Trần Tự Chu nghe lời không nhúc nhích, mặc cho cô loay hoay, rõ ràng biết cô có ý gì nhưng vẫn cố ý trêu chọc cô: “Làm gì vậy luật sư Minh, sao lại cởi áo người ta?”
Minh Phù bực bội lườm anh một cái, từ từ cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh, rồi kéo mạnh xuống, cởi áo sơ mi ra khỏi người anh.
Phần vai áo sơ mi cũng bị rách, áo không thể sử dụng lại được nữa, Minh Phù tùy tiện vò nhẹ rồi đặt áo lên bàn trà.
Cô quay lại và đứng sững người.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, nửa thân trên tr@n trụi, lộ rõ những cơ bụng săn chắc, cơ bắp cân đối và đường cong lưu loát, là dáng người vừa vặn.
Tóc đen của anh hơi rối vì vừa rồi cọ vào cổ cô, hai tay anh chống ra sau, xương quai xanh nổi rõ, vết máu rách ở bả vai đã khô cạn, in ở trên làn da trắng lạnh không hiểu sao có chút tươi đẹp.
Như một yêu tinh.
Minh Phù vừa nãy chỉ lo cởi áo, không để ý nhiều, giờ đột nhiên nhìn thấy toàn cảnh, cô vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, mắt không biết nhìn đi đâu.
Trần Tự Chu nhìn cô với ánh mắt lười biếng, khóe miệng nở nụ cười: “Anh biết em rất hài lòng với thân hình của anh, nhưng nếu em cứ nhìn mãi thế này, chắc anh sẽ ngượng mất.”
Minh Phù hoảng hốt cúi đầu, lấy nước khử trùng và tăm bông từ hộp thuốc, cúi người đến gần vết thương trên vai Trần Tự Chu.
Vết thương dài khoảng năm, sáu centimet, do mảnh vỡ thủy tinh khi Trần Tự Chu đập chai rượu vào đầu Dương Minh cắt vào, lộ rõ phần thịt đỏ bên trong.
Minh Phù nhíu mày: “Thật sự không cần đi bệnh viện sao? Nhìn nghiêm trọng lắm.”
“Không sao đâu, anh là bác sĩ mà, anh biết vết thương này không nghiêm trọng, chỉ bị cắt một chút thôi.”
Minh Phù cúi người xuống, giơ tay chạm vào.
Mái tóc xoăn xõa tung phía sau theo tư thế của cô từ bả vai trượt xuống, mái tóc lay động đến ngực Trần Tự Chu, vừa tê vừa ngứa.
Trần Tự Chu nuốt không một hơi, ôm eo cô kéo vào lòng.
“Anh làm gì thế?”
Minh Phù bị hoảng sợ, tay chống vào ngực anh, da kề da không có gì ngăn cách.
Khoảng cách gần hơn, cô cảm nhận được hơi nóng không ngừng trên người của người đàn ông.
“Ngồi thế này làm, để em đỡ mệt.”
“Không muốn.” Minh Phù lập tức từ chối: “Thả em xuống.”
Từ lúc vào nhà, cô không biết đã nói câu này bao nhiêu lần.
Người này sao lại thích ôm cô đến vậy.
Trần Tự Chu bắt đầu chơi xấu: “Anh sợ đau, phải ôm em mới đỡ đau.”
Minh Phù liếc anh một cái, không đòi xuống nữa, tiếp tục khử trùng cho anh với tư thế này: “Sợ đau mà còn đi đánh nhau, anh bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“Không lớn lắm.” Ánh mắt Trần Tự Chu dừng lại trên mặt Minh Phù, nhìn không chớp mắt: “Nhưng cưới em thì vừa đủ.”
Minh Phù dừng tay, sau đó tăng thêm lực cầm tăm bông ấn xuống mép vết thương: “Anh nghiêm túc đi.”
Cô không nhìn Trần Tự Chu nên không thấy ánh mắt nghiêm túc và chân thành của anh.
Trần Tự Chu rên lên một tiếng: “Em định mưu sát chồng à?”
“Anh đừng nói nữa.” Tai Minh Phù phiếm hồng, hung dữ nói: “Im miệng.”
Trần Tự Chu hừ nhẹ hai tiếng, rồi im lặng.
Một lát sau, Minh Phù hỏi anh: “Sao anh lại đánh nhau?”
“Không có gì, nhìn thấy anh ta khó chịu.”
“Trần Tự Chu!” Cô giận dữ gọi tên anh mộ tiếng.
Cô gái nhỏ nghiêm nghị thật đúng là có chút dọa người, trong mắt Trần Tự Chu giống như một chú sư tử con hung dữ.
Anh nhịn cười: “Anh đây.”
“Anh có thể nghiêm túc được không?”
“Được.” Thấy Minh Phù thật sự tức giận, Trần Tự Chu thành khẩn nhận lỗi: “Anh biết sai rồi, lần sau không vậy nữa, đảm bảo nghe lời em.”
Minh Phù thói quen nhéo nhẹ mu bàn tay anh, coi như đáp lại.
Ánh đèn ấm áp chiếu sáng mọi góc của phòng khách, cô gái nhỏ ngồi trong lòng anh, đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn chằm chằm vai anh, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, thể hiện sự đau lòng.
Trần Tự Chu bỗng thấy cổ họng khô khốc, thò lại gần hôn nhẹ lên tai cô.
“Anh đừng nhúc nhích!” Minh Phù không ngờ anh lại đột nhiên tiến tới, tăm bông vô tình ấn vào miệng vết thương, cô vội vàng hoảng hốt chống vai Trần Tự Chu đẩy anh ra: “Đau không? Anh dựa vào —”
“Minh Phù.”
Cô chưa kịp nói xong đã bị Trần Tự Chu cắt ngang.
Trong mắt Minh Phù tràn đầy vết thương của anh, thấy anh không thèm để ý làm bậy, không khỏi có chút buồn bực: “Gì thế?”
Giọng anh hơi khàn, ngữ khí tối nghĩa khó hiểu: “Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi gì, em đã nói không giận nữa rồi.” Lau sạch vết máu khô, Minh Phù lấy một tăm bông mới để khử trùng: “Em không giận vì anh đánh nhau, em giận vì anh tự làm mình bị thương.”
Trần Tự Chu biết Minh Phù hiểu lầm, nhưng anh cũng không giải thích.
Khi nghe Dương Minh nói câu đó, Trần Tự Chu chỉ cảm thấy như có thứ gì đó trong đầu mình bị đứt gãy.
Lúc đó sự giận dữ bùng phát trong lòng Trần Tự Chu, nếu không nhờ Trình Lí nhắc tới Minh Phù, có lẽ anh đã giế t chết Dương Minh.
Anh nghĩ đến buổi tối hôm sau kỳ thi đại học, khi Minh Phù chạy ra tìm anh giữa đêm khuya.
Dù Dương Minh không nói rõ thời gian cụ thể, anh vẫn cảm thấy chắc chắn hai sự việc này có liên quan.
Sau đó, trong lúc chờ đợi ở đồn cảnh sát, Trần Tự Chu cứ nghĩ đi nghĩ lại cảnh tượng đêm đó trong đầu.
Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng cảnh tượng đêm đó vẫn rõ ràng như cũ.
Lần đầu tiên cô gái nhỏ chủ động gọi điện cho anh, chỉ ngay sau khi anh gửi tin nhắn.
Cô nói muốn gặp anh hai lần liền, sau khi gặp nhau, lần đầu tiên cô chủ động gần gũi anh.
Anh nhận ra Minh Phù có điều gì đó không ổn, nhưng không hỏi, chỉ mặc nhiên nghĩ rằng cô đang giận mẹ.
Sau đó, khi cô rời đi, anh đến nhà tìm cô thì người giúp việc nói rằng cô đã không về nhà nhiều ngày, chắc chắn là đêm Minh Phù đến tìm anh, cô đã dọn ra ngoài.
Nhưng khi anh đưa cô về nhà, cô lại không nói gì với anh.
Anh là người đầu tiên mà Minh Phù nghĩ đến sau khi bị uất ức, nhưng anh trả lại cho cô là tin tức anh sắp ra nước ngoài từ miệng người khác và nguyên nhân ban đầu anh theo đuổi cô là đánh cược với bạn bè.
Anh có quyền gì để trách Minh Phù đã rời đi mà không nói lời nào.
Khi Minh Phù coi anh là điểm tựa duy nhất, anh chỉ đem lại cho cô sự thất vọng.
Nếu đêm đó Minh Phù đã cắt đứt liên lạc với mẹ cô, thì những năm qua cô đã sống ra sao?
Trần Tự Chu không dám nghĩ đến điều đó.
Anh không thể tưởng tượng nổi, một cô gái nhỏ chưa thành niên đã vượt qua những chuyện không tốt ấy một mình như thế nào.
Anh đinh ninh rằng Minh Phù đã sống tốt suốt những năm qua, vì lúc đó cô “bỏ rơi” anh, anh nghĩ mình là nạn nhân trong mối quan hệ này, cảm thấy Minh Phù có lỗi với anh.
Vì vậy trong lòng anh có sự oán hận, dù biết cô trở về, anh vẫn đối xử với cô bằng thái độ lạnh lùng.
Giống như như vậy có thể hòa nhau một ván.
Trần Tự Chu chưa bao giờ cảm thấy mình không ra gì như vậy.
Anh không xứng để Minh Phù thích.
Nhưng anh cũng không muốn buông tay.
“Trên mặt em có gì sao? Anh cứ nhìn chằm chằm thế.”
Giọng nói nghi hoặc của cô gái kéo anh từ trong trạng thái thất thần trở về.
Anh nhìn thấy lông mày cô càng nói càng nhíu chặt, bên tai là cô căng thẳng nhắc tới: “Mùa hè nóng thế này liệu có bị mưng mủ không nhỉ? Anh tắm thì cẩn thận chút, hay đừng tắm nữa, lau người thôi, cũng không sao đâu, không mưng mủ là được.”
Nói liên miên lải nhải như người lắm lời.
Minh Phù dán băng gạc xong, ngước lên nhìn anh: “Anh thấy sao?”
“Được.” Yết hầu anh lăn lăn, đè nén cảm xúc dâng trào: “Nghe theo em, sau này mọi thứ đều nghe theo em.”
Minh Phù nghi hoặc liếc nhìn Trần Tự Chu: “”Sao những lời này của anh nghe có vẻ lạ vậy.”
Trần Tự Chu cười, tay đỡ lấy cổ sau của cô, ngửa đầu hôn lên giữa mày của cô.
Thành kính lại trịnh trọng.
Rồi sau đó thuận tiện đi xuống, dán lên môi cô, không tiến thêm một bước.
“Chỉ nghe một mình em thôi.”
Minh Phù không biết tại sao Trần Tự Chu đột nhiên thay đổi thành một người khác, rõ ràng là đang đáp lại lời cô nói, nhưng hình như lại không phải.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông quấn lấy cô, khuấy động đầu óc cô thành một mảnh hỗn độn.
Không biết nên phản ứng như thế nào.
Mũi hai người chạm nhau, môi cọ xát, trong lúc nhất thời ai cũng không có động tác..
Tếng chó sủa chợt vang lên phá vỡ sự yên tĩnh mập mờ.
Minh Phù nghiêng đầu nhìn sang, Lotus đang kéo áo sơ mi nhuộm máu của Trần Tự Chu xé rách.
Cô giật mình hoàn hồn, bước xuống khỏi người Trần Tự Chu, đỏ mặt thu dọn hộp thuốc, còn không quên dặn dò Trần Tự Chu: “Anh mau đi thu dọn đi, đừng để Lotus ăn nữa.”
Trần Tự Chu bực bội “chậc” một tiếng, đứng dậy đi về phía Lotus.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt Lotus, kéo một góc áo sơ mi: “Ba giây, nhả ra.”
Vừa dứt lời, Lotus liền nhả áo sơ mi ra khỏi miệng.
Trần Tự Chu bóp chặt mõm nó, cụp mắt liếc nó: “Có phải mày cố ý không? Thường ngày tao có ngược đãi mày đâu, sao lại phá hoại chuyện tốt của ông đây như vậy hả?”
Lotus không thể kêu lên, chỉ có thể r3n rỉ từ cổ họng, cố gắng cúi thấp người xuống để né tránh bàn tay hung hãn của Trần Tự Chu.
“Anh đừng bắt nạt nó —”
Minh Phù đem hộp thuốc bỏ vào tủ TV, lúc xoay người lại, giọng nói bỗng nhiên biến mất.
Trần Tự Chu vẫn tr@n trụi nửa người trên, anh đưa lưng về phía Minh Phù, bởi vì tư thế ngồi xổm nên lưng căng thẳng, đường nét cơ bắp rất đẹp, phía sau cổ có hai hình xăm.
Là toàn cảnh lần trước Minh Phù không thấy rõ.
Cô tiến lên hai bước theo bản năng, nhìn rõ hơn một chút.
Sau gáy, nơi mà cổ áo vừa vặn che khuất, là hình xăm một đóa hoa sen quấn quanh bởi con rắn, đầu rắn uốn lượn hướng lên cao, lưỡi thè ra.
Dưới hoa sen, cách khoảng ba ngón tay, là một dãy chữ Hy Lạp cổ được viết theo chiều dọc —
? πποκρ? τη?
Ở đại học Minh Phù từng chọn học lịch sử thế giới, vừa vặn nhận ra chuỗi tiếng Hy Lạp cổ này.
Dịch ra là Hippocrates, người sáng lập ra y học phương Tây, được ca ngợi là cha đẻ của y học.
Càng là tín ngưỡng của đa số nhân viên y tế.
Hoa sen và rắn được vẽ phía trên chữ Hy Lạp cổ đại, mang lại cảm giác như nguồn gốc của một dòng sông.
Trần Tự Chu đang giáo dục Lotus, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó nhẹ nhàng xoa lưng anh.
Quay đầu nhìn lại, Minh Phù đang khom lưng nhìn chằm chằm sau lưng anh.
Lúc này anh mới nhớ tới phía sau có hai chỗ hình xăm.
Thời gian xăm quá lâu, anh đã sớm quen, không cố ý suy nghĩ thậm chí cũng không nhớ rõ anh còn có hai hình xăm.
Anh nhướng mày, có chút đắc ý: “Đẹp không? Anh thiết kế mấy ngày liền đấy.”
Đầu ngón tay Minh Phù vô thức miêu tả hình dạng đóa hoa sen kia, ấp úng lên tiếng: “Đóa hoa sen này…”
“Chính là em.” Trần Tự Chu lập tức đưa ra đáp án khẳng định:” Bớt giả ngốc với anh đi.”
Minh Phù chớp mắt rất chậm, vẻ mặt khó hiểu: “Sao anh lại xăm hai hình đó cùng nhau, chẳng liên quan gì nhau cả.”
Trần Tự Chu cũng không đứng lên, cứ ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn cô, giống như đang ngưỡng mộ thần linh của anh: “Rất khó hiểu?”
Lý do anh xăm hai hình đó cùng nhau là vì với anh, em và tín ngưỡng của anh đều quan trọng ngang nhau.
Thậm chí, em còn quan trọng hơn cả tín ngưỡng của anh.
Bởi vì hoa sen được đặt trên chữ Hy Lạp cổ.
Trong lòng Minh Phù đã sớm có đáp án, tuy rằng Trần Tự Chu không trực tiếp nói cho cô biết, nhưng cô cũng có thể khẳng định đáp án của cô chính là đáp án của anh.
Vén tóc sang một bên, cô cúi người xuống và hôn nhẹ lên hình xăm hoa sen quấn quanh rắn.
“Không khó để hiểu, em biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.