Chương 56: Cô chưa đến mức không biết tự lượng sức mình
Thiền Tâm Nguyệt
09/11/2021
Nắm đấm lần này lại bị người đó bắt lấy. Mục
Ảnh Sanh căn bản không kịp thấy rõ đối phương là ai, chỉ có thể bị động xuất
chiêu. Cô lấy hết những thành quả bản thân đã rèn luyện trong nửa năm ra để lại
tung một cú đấm. Thế nhưng vẫn như bị người ta
tóm được.
Cô cắn răng, lúc muốn nhấc chân lên đã bị người ta kéo xoay hai vòng, rồi bị đè vào bờ tường bên cạnh. Trên cổ là bàn tay của đối phương. Cô tức giận ngẩng đầu, đang tính thử lại một phen thì lại nhìn thấy rõ đối phương là ai.
Với chiều cao hơn 1m9, thân hình Lệ Diễn lúc này chẳng khác nào một ngọn núi đứng chắn ở trước mặt cô vậy.
Thấy cô cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mình, Lệ Diễn thu tay lại, lui ra sau một bước: “Sức lực không tồi nhưng tốc độ còn quá kém.”
Mục Ảnh Sanh cắn răng thật chặt, vừa rồi cô thật sự rất sợ, cứ nghĩ đối phương là đồng bọn của hai gã lưu manh kia. Nhưng mà, cô kém chỗ nào chứ?
Mục Ảnh Sanh trong lòng không phục, nhưng nghĩ đến vừa rồi mấy mình xuất chiêu đều bị Lệ Diễn phá giải thì lại không biết lấy gì để phản bác. So với anh, cô đương nhiên là kém hơn một chút.
Lệ Diễn nhìn Mục Ảnh Sanh, chỉ một thời gian không gặp mà cô đã tiến bộ không ít. Vừa rồi động tác ra đòn với hai gã lưu manh kia nhanh, mạnh, chuẩn. Xuất quyền linh hoạt, lại rất chính xác. Không tồi, có thể nhìn ra được, mấy ngày nay vắng anh, cô bé vẫn không lơ là luyện tập.
Thế mà lời nói ra lại là: “Không phục à? Đánh tiếp không?”
Mục Ảnh Sanh chán nản, với trình độ hiện tại của cô, đối phó với mấy tên lưu manh còn được chứ muốn thắng Lệ Diễn thì…? Cô chưa đến mức không biết tự lượng sức mình.
Khóe mắt nhìn thấy hai người kia định bỏ chạy, cô không để ý đến Lệ Diễn nữa mà nhấc chân, đá một cú vào lưng gã mặc áo cao bồi. Lệ Diễn còn nhanh hơn cô, anh đảo đôi chân dài, gã mặc áo khoác đã nằm gục ở đằng trước. Hai tên cùng hôn mê bất tỉnh.
………………
Con hẻm lại yên tĩnh trở lại, Mục Ảnh Sanh đứng thẳng người dậy trước tiên là gọi điện thoại báo cảnh sát. Không ngờ cuộc gọi đầu tiên sau khi mua điện thoại lại là đến sở cảnh sát.
Cảnh sát sẽ không đến ngay lập tức nên trong con hẻm nhỏ yên tĩnh ngoài hai tên đang bất tỉnh kia, chỉ còn hai người bọn họ. Nhìn đến Lệ Diễn, cô đột nhiên lại nhớ tới giấc mơ kỳ lạ lúc trước. Trong mơ, Lệ Diễn ép cô vào ghế xe, hỏi cô là nếu anh ta thật sự nhìn trúng cô thì cô muốn như thế nào? Nhớ tới ánh mắt hàm chứa biết bao cảm xúc của Lệ Diễn khi đó, cô đột nhiên nuốt nước miếng. Lặng lẽ lùi ra sau một bước: “Thủ trưởng, nếu không có việc gì thì tôi ...”
Một cánh tay chắn ngay trước mắt cô, cô nhìn cánh tay đó theo bản năng lui ra sau một bước. Con ngõ khá hẹp, cô đột nhiên không kịp đề phòng mà bị đập vào vách tường.
Lệ Diễn thấy thế liền nhoài người về phía trước một bước, tình cảnh trước mắt giống như lại trở về cái ngày ở trên tàu. Nhưng dường như lại có chút khác biệt. Ánh mắt sắc bén của Lệ Diễn nhìn chằm chằm mặt cô. Bên trong đó là cảm xúc mà cô nhìn không rõ, nhất thời thậm chí không thể biết anh có ý gì?
Lệ Diễn nhìn chằm chằm gương mặt Mục Ảnh Sanh, lại nhớ đến giấc mơ đó. Cảnh tượng trong giấc mơ rất mơ hồ chỉ có cô là rất rõ ràng. Cho nên anh thực sự không hiểu tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ đó. Càng khó hiểu hơn là sau giấc mơ , anh lại không chút do dự trả tấm vé máy bay đã đặt để về nhà mà đổi lại vé bay tới thành phố Khánh.
Lúc này các chuyến bay vẫn chưa có nhiều, anh phải đợi một buổi tối mới có một chuyến duy nhất bay vào sáng hôm nay. Sau khi tới thành phố Khánh, việc đầu tiên anh làm là gọi về trường xin hồ sơ của Mục Ảnh Sanh. Lúc làm thủ tục nhập học anh đã xem qua một lần, nhưng thời gian lâu quá, anh cũng không còn nhớ rõ lắm. Hỏi rõ địa chỉ, anh bắt taxi tính đi thẳng từ sân bay đến nhà Mục Ảnh Sanh, nào ngờ lúc rẽ vào trung tâm thành phố lại nhìn thấy Mục Ảnh Sanh.
Bây giờ đứng nhìn Mục Ảnh Sanh, anh mới ý thức được mình đã làm những chuyện gì. Anh lại chỉ vì một giấc mơ mà kích động đổi vé máy bay, từ phía Tây Nam tổ quốc xa xôi bay tới đây, chỉ để nhìn cô một cái, xác định cô có bình an hay không?
Một Lệ Diễn vẫn luôn lạnh lùng vô cảm lúc này vẻ mặt đột nhiên lại có chút vi diệu.
Cô cắn răng, lúc muốn nhấc chân lên đã bị người ta kéo xoay hai vòng, rồi bị đè vào bờ tường bên cạnh. Trên cổ là bàn tay của đối phương. Cô tức giận ngẩng đầu, đang tính thử lại một phen thì lại nhìn thấy rõ đối phương là ai.
Với chiều cao hơn 1m9, thân hình Lệ Diễn lúc này chẳng khác nào một ngọn núi đứng chắn ở trước mặt cô vậy.
Thấy cô cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mình, Lệ Diễn thu tay lại, lui ra sau một bước: “Sức lực không tồi nhưng tốc độ còn quá kém.”
Mục Ảnh Sanh cắn răng thật chặt, vừa rồi cô thật sự rất sợ, cứ nghĩ đối phương là đồng bọn của hai gã lưu manh kia. Nhưng mà, cô kém chỗ nào chứ?
Mục Ảnh Sanh trong lòng không phục, nhưng nghĩ đến vừa rồi mấy mình xuất chiêu đều bị Lệ Diễn phá giải thì lại không biết lấy gì để phản bác. So với anh, cô đương nhiên là kém hơn một chút.
Lệ Diễn nhìn Mục Ảnh Sanh, chỉ một thời gian không gặp mà cô đã tiến bộ không ít. Vừa rồi động tác ra đòn với hai gã lưu manh kia nhanh, mạnh, chuẩn. Xuất quyền linh hoạt, lại rất chính xác. Không tồi, có thể nhìn ra được, mấy ngày nay vắng anh, cô bé vẫn không lơ là luyện tập.
Thế mà lời nói ra lại là: “Không phục à? Đánh tiếp không?”
Mục Ảnh Sanh chán nản, với trình độ hiện tại của cô, đối phó với mấy tên lưu manh còn được chứ muốn thắng Lệ Diễn thì…? Cô chưa đến mức không biết tự lượng sức mình.
Khóe mắt nhìn thấy hai người kia định bỏ chạy, cô không để ý đến Lệ Diễn nữa mà nhấc chân, đá một cú vào lưng gã mặc áo cao bồi. Lệ Diễn còn nhanh hơn cô, anh đảo đôi chân dài, gã mặc áo khoác đã nằm gục ở đằng trước. Hai tên cùng hôn mê bất tỉnh.
………………
Con hẻm lại yên tĩnh trở lại, Mục Ảnh Sanh đứng thẳng người dậy trước tiên là gọi điện thoại báo cảnh sát. Không ngờ cuộc gọi đầu tiên sau khi mua điện thoại lại là đến sở cảnh sát.
Cảnh sát sẽ không đến ngay lập tức nên trong con hẻm nhỏ yên tĩnh ngoài hai tên đang bất tỉnh kia, chỉ còn hai người bọn họ. Nhìn đến Lệ Diễn, cô đột nhiên lại nhớ tới giấc mơ kỳ lạ lúc trước. Trong mơ, Lệ Diễn ép cô vào ghế xe, hỏi cô là nếu anh ta thật sự nhìn trúng cô thì cô muốn như thế nào? Nhớ tới ánh mắt hàm chứa biết bao cảm xúc của Lệ Diễn khi đó, cô đột nhiên nuốt nước miếng. Lặng lẽ lùi ra sau một bước: “Thủ trưởng, nếu không có việc gì thì tôi ...”
Một cánh tay chắn ngay trước mắt cô, cô nhìn cánh tay đó theo bản năng lui ra sau một bước. Con ngõ khá hẹp, cô đột nhiên không kịp đề phòng mà bị đập vào vách tường.
Lệ Diễn thấy thế liền nhoài người về phía trước một bước, tình cảnh trước mắt giống như lại trở về cái ngày ở trên tàu. Nhưng dường như lại có chút khác biệt. Ánh mắt sắc bén của Lệ Diễn nhìn chằm chằm mặt cô. Bên trong đó là cảm xúc mà cô nhìn không rõ, nhất thời thậm chí không thể biết anh có ý gì?
Lệ Diễn nhìn chằm chằm gương mặt Mục Ảnh Sanh, lại nhớ đến giấc mơ đó. Cảnh tượng trong giấc mơ rất mơ hồ chỉ có cô là rất rõ ràng. Cho nên anh thực sự không hiểu tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ đó. Càng khó hiểu hơn là sau giấc mơ , anh lại không chút do dự trả tấm vé máy bay đã đặt để về nhà mà đổi lại vé bay tới thành phố Khánh.
Lúc này các chuyến bay vẫn chưa có nhiều, anh phải đợi một buổi tối mới có một chuyến duy nhất bay vào sáng hôm nay. Sau khi tới thành phố Khánh, việc đầu tiên anh làm là gọi về trường xin hồ sơ của Mục Ảnh Sanh. Lúc làm thủ tục nhập học anh đã xem qua một lần, nhưng thời gian lâu quá, anh cũng không còn nhớ rõ lắm. Hỏi rõ địa chỉ, anh bắt taxi tính đi thẳng từ sân bay đến nhà Mục Ảnh Sanh, nào ngờ lúc rẽ vào trung tâm thành phố lại nhìn thấy Mục Ảnh Sanh.
Bây giờ đứng nhìn Mục Ảnh Sanh, anh mới ý thức được mình đã làm những chuyện gì. Anh lại chỉ vì một giấc mơ mà kích động đổi vé máy bay, từ phía Tây Nam tổ quốc xa xôi bay tới đây, chỉ để nhìn cô một cái, xác định cô có bình an hay không?
Một Lệ Diễn vẫn luôn lạnh lùng vô cảm lúc này vẻ mặt đột nhiên lại có chút vi diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.