Chương 84: Phiên ngoại 1: Nhiễm & Hoa
Hiểu Bạo
08/05/2021
Thói quen, đó là một thứ đáng sợ, nếu đã dưỡng thành thói quen, thì rất có thể cả đời sẽ theo. Chỉ là bằng hữu, ngoại trừ đó, không còn gì khác. Có lẽ ngoại trừ mình ra sẽ không ai hiểu, người mình yêu suốt 20 năm, cứ thế là xé toạt lòng mình, thì đau đến thế nào.
Nhìn gian phòng lạ lẫm, đồ dùng lạ lẫm, đến cả hương vị cũng thế. Diệp Nhiễm nằm trong phòng của Hoa tỷ, nội tâm một mảnh bi thương. Người kia, chẳng lẽ thích mình ư? Nhưng nàng tại sao lại thích mình? Nhớ rõ nàng đã có bạn gái, nữ nhân kia tên gọi Dạ Vi.
"Hô..." Diệp Nhiễm thở dài, lấy mền trùm lên đầu, không suy nghĩ nữa, ngủ trước tính sau. Vì gần đây nàng phải chuẩn bị cho đại hội hắc đạo, Diệp Nhiễm cơ hồ không có thời gian để nghỉ ngơi, cho nên nhanh chóng chìm trong mộng đẹp. So với Diệp Nhiễm, Hoa tỷ rõ ràng khổ sở không ít.
Vì hưng phấn cực độ làm cho nàng mấy buổi tối đều không ngủ ngon. Cái phòng bên cạnh kia, chính là người mình yêu, nữ nhân mình yêu, đang nằm ở phòng kế bên. Hoa tỷ không nghĩ, mình thế nào lại biến thành thiếu nữ lúc mới yêu. Luôn nôn nóng muốn gặp người kia.
Vì muốn nhìn nàng, Hoa tỷ chỉ cần có lúc rảnh rỗi liền sẽ trở về nhà. Mỗi lần thấy thân ảnh thâm tình cô đơn của người kia, Hoa tỷ giống như đang bị gì đó đâm vào, vì sao? Tại sao mình vì một người không yêu mình mà rơi lệ? Rốt cuộc, lại thấy dược những giọt nước mắt của Diệp Nhiễm, Hoa tỷ không khống chế được xông lên.
"Tại sao lại khóc?" Diệp Nhiễm mơ màng nhìn Hoa tỷ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, đối với câu hỏi của nàng không trả lời. Chỉ là giãy giụa tay nàng ra khỏi tay mình. Nhưng không nghĩ tới người kia cứ thế mà ôm lấy mình. "Cô làm gì? Thả tôi ra!" Diệp Nhiễm lớn tiếng, trong giọng nói lộ ra một ít hoảng hốt.
Diệp Nhiễm chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với ai, ngoại trừ Mộ Kiệt, người này là người thứ hai ôm nàng. Diệp Nhiễm không biết nên phản ứng thế nào khi đối mặt với loại tình hướng này, thậm chí ngay cả tay cũng không biết nên làm gì, chỉ biết đứng sững như cột ở đó. Hoa tỷ lúc này đang yêu chết bộ dạng ngượng ngùng của Diệp Nhiễm, nàng không biết nữ nhân tuổi đã lên tới số 3 vậy mà còn có thể giữ lại cái cảm xúc xấu hổ này.
Vì ở trong nhà, Diệp Nhiễm chỉ mặc một cái áo thun rộng, khẽ động một cái liền khiến cho toàn bộ vai nàng lộ ra. Hoa tỷ nhìn bả vai thon tròn trắng nõn của Diệp Nhiễm, không tự chủ được nuốt khan một tiếng, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn lưỡi liếm lấy.
Ngay cả nụ hôn đầu vẫn còn chưa có như Diệp Nhiễm, thì cái đó có bao nhiêu kích thích? Thoáng một cái cảm giác toàn thân tràn ra một loại chập choạng, chân cũng có chút muốn nhuyễn ra. Cho dù thân thể có phản ứng, nhưng Diệp Nhiễm quyết không cho phép cái gọi là "Tình một đêm" xuất hiện trên người mình.
Cái này với mình hoặc là đối với Nhiếp Hoa mà nói, đều là hành vi cực kỳ không trách nhiệm. Diệp Nhiễm khôi phục lý trí, dùng sức đẩy ra người đang gặm gặm lấy bờ vai, cổ mình. Không giống như kịch truyền hình hay trong tiểu thuyết là đẩy ra liền cho đối phương một tát. Diệp Nhiễm tỉnh táo đẩy Hoa tỷ ra. "Tôi mong chuyện như vầy lần sau sẽ không phát sinh nữa."
Hoa tỷ nghe lời cự tuyệt của Diệp Nhiễm, nhìn biểu lộ lạnh lùng của nàng. Trừng phạt như vậy, so với đánh mình càng khó chịu hơn, ít nhất nếu nàng đánh mình còn có thể chứng minh mình đã làm nội tâm nàng rối loạn, nhưng như thế này là sao? Chẳng lẽ mình hèn mọn như vậy? Mình thật sự không có một điểm gì trong lòng của nàng?
Giữ chặt lấy tay người kia, giống như phát điên, liền hôn lên đôi môi mà lâu nay hằng ao ước. Hai đôi môi chạm vào nhau, Diệp Nhiễm trong nháy mắt liền mất đi ý thức. Nụ hôn kia tràn đầy tính chiếm đoạt, nóng đến mãnh liệt, chỉ một lúc, Diệp Nhiễm giống như bị Hoa tỷ hôn mất đi lý trí, thay vì đẩy ra lại bắt đầu ngây ngốc hôn lại người kia. Hai người không biết hôn bao lâu, thẳng đến không còn tý không khí nào trong phổi, mới tách nhau ra.
Trên mặt Diệp Nhiễm một tầng ửng hồng, Hoa tỷ ôn như nhìn Diệp Nhiễm. "Diệp Nhiễm, tôi yêu em." Lời tỏ tình, cứ như thế cất lên, Diệp Nhiễm nắm chặt lấy vạt áo. Đến cùng... phải làm gì đây? Vì cái gì lúc mình không muốn màng đến tình yêu, thì cái người từ trước đến nay không cùng mình quan hệ lại nhảy vào lúc này?
Vì cái gì? Tại sao lại như vậy! Nhìn Hoa tỷ đang dần tới gần, Diệp Nhiễm bất lực lui về sau. "Đừng tới đây, để cho tôi yên tĩnh một chút!" Nói xong, liền nhanh chạy lên lầu. Hoa tỷ nhìn theo bóng lưng đang bối rối rời đi của Diệp Nhiễm, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhẹ, tay thì sờ sờ đôi môi còn mang theo chút hương vị của Diệp Nhiễm, giống như đang bay bổng trên mây...
Sau sự việc bị cưỡng hôn lần trước về sau, Diệp Nhiễm cảm thấy mình không cách nào đối mặt với nữ nhân này. Chỉ cần thấy khuôn mặt yêu mị cùng đôi môi mỏng kia, mình liền nghĩ tới cái cảnh ngày đó. Có lẽ trong thâm tâm mỗi nữ nhan đều có điểm tình kết, đối tượng cảm mến đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên, ngọt ngào còn có đau đớn, muốn quên nhưng không thể nào quên.
Quan hệ của hai người tựa hồ đã tiến thêm một gian đoạn, ái muội? Có lẽ là thế. Hoa tỷ mỗi ngày đều hướng Diệp Nhiễm nịnh nọt, Diệp Nhiễm lúc đầu còn không ngừng cự tuyệt, dần dà liền thành thói quen để cho Hoa tỷ chiếu cố nàng. Thói quen người kia mỗi sáng thật sớm làm đồ ăn rồi gọi mình rời giường, thói quen được người kia mở cửa xe, rồi chạy xe 2 giờ đồng hồ tới biệt thự vùng ngoại thành của "Giản". Thói quen để nàng gọi mình là Nhiễm Nhiễm, thói quen nhìn thấy đôi mắt cười của nàng ấy, thói quen những hành động trêu chọc của nàng ấy với mình.
Có lẽ, làm cho một người dần có thói quen đối với một người, đó thật ra là đã yêu người ta.
Có đôi khi, tình yêu giống như xào rau, vô cùng bình thường, chỉ cần thêm muối, một chút yên ả, một chút nhiệt tình, rồi thêm một chút dấm chua. Mà như Hoa tỷ cùng Diệp Nhiễm loại này, không mặn không nhạt, không nóng không lạnh ái muội, thì cái cần nhất, chính là thêm mắm thêm muối trợ giúp. Diệp Nhiễm không biết có phải hay không bởi vì sự kiện kia mới mở rộng lòng mình, nhưng Diệp Nhiễm biết rõ, mỗi khi mình phải đối mặt với cái chết cận kề, thì trong lòng toàn là người kia.
Một hồi sinh ly tử biệt, thành hai người yêu nhau. Kỳ thật, vậy đã là rất hời rồi. Yêu nhau rồi, cứ như vậy đi.
Hoa tỷ tuy đa tình, nhưng không lạm tình, nàng chỉ cùng một nữ nhân mà toàn tâm toàn ý, sẽ không cùng những nhân khác trêu hoa ghẹo nguyệt. Nàng thích nữ nhân, cũng chỉ thích mỹ nữ, nhưng không phải là loại người muốn có tất cả mỹ nữ bên người. Nếu như không phải trước kia Hoa tỷ có hơi bị nhiều bạn gái, liệt kê phải hàng dài, nàng có thể nói là một loại người quyến rũ.
Bạn gái cũ, vĩnh viễn là điều cấm kỵ, giống như hiện tại. Diệp Nhiễm đen mặt, ngồi một chỗ nhìn Hoa tỷ cùng một nữ nhân không những đẹp người mà còn đẹp nết vui vẻ trò chuyện, thỉnh thoảng còn cười lên tiếng thập phần chói tai. Diệp Nhiễm không biết nàng bây giờ là đang ăn dấm chua, chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ bực bội muốn phát tiết. Nơi này là quán bar, tuyệt nhiên tài nguyên sung túc.
Diệp Nhiễm lại một ly vào rót vào bụng, có lẽ cùng Mộ Kiệt ở một chỗ lâu, nên Diệp Nhiễm lại bắt đầu uống rượu trắng. Nhưng là, Diệp Nhiễm không phải Mộ Kiệt, cũng không có năng lực quái thai giống Mộ Kiệt, vừa mới hai chai rượu trắng vào bụng, Diệp Nhiễm đã say bí tỉ.
Hoa tỷ quay lại liền thấy một màn, Hoa tỷ đang ngồi giữa bọn nam nhân thối. Mà tên ngu ngốc kia lại uống say như chết, mặc kệ bọn người kia trên người nàng dê xồm. Hoa tỷ nhìn những tên mặt heo kia đang chạm vào thân thể của Diệp Nhiễm, lửa giận trong nội tâm cuối cùng cũng bộc phát. "Bảo vệ, lôi mấy tên kia ra ngoài cho tôi!"
Nghe lệnh của chủ, mấy bảo vệ nhanh chóng lôi những nam nhân còn bên người Diệp Nhiễm sờ mó kéo ra ngoài. Hoa tỷ buồn bã ngồi bên người Diệp Nhiễm, bảo bối của mình bị người khác xâm phạm thật một cảm giác phi thường khó chịu. Vì vậy, Hoa tỷ quyết định, phải tắm rửa sạch sẽ cho Diệp Nhiễm mới có thể ôm ngủ được.
Có đôi khi, uống rượu say cũng có thể đánh giá được nhân phẩm của con người, lời này nói hoàn toàn chính xác. Diệp Nhiễm người này, thoạt nhìn là một người thích yên tĩnh, cho nên uống say rồi, cũng chỉ thành thật ngủ, không giống tên Tiêu Nhược Thiên kia náo thành một đoàn, trên đường đùa nghịch như điên.
Hoa tỷ về đến nhà, pha kỹ nước, rồi đem Diệp Nhiễm dìu vào phòng tắm. Kỳ thật, lúc cởi đồ, mục đích của Hoa tỷ chỉ đơn thuần là giúp Diệp Nhiễm tắm rửa. Nhưng khi áo Diệp Nhiễm bị thoát đi hết, áo ngực cũng theo đó thoát luôn, thì cái khỏa no tròn kia hiện ngay trước mặt. Không khí cứ như vậy trở nên nóng bỏng.
Hoa tỷ đỡ lấy phía trên của Diệp Nhiễm, ngồi xổm xuống giúp nàng thoát quần. Vòng kim loại BA~ một tiếng rơi xuống đất, lông mày Diệp Nhiễm nhíu lại. Hoa tỷ rất nhanh thoát quần của Diệp Nhiễm, nhưng mà nhìn thấy cái quần lót thuần trắng, mặt liền nhanh chóng đỏ ửng.
Không tin ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang ngủ kia, nguyên lai tưởng Diệp Nhiễm là một nữ nhân thành thục nên cho dù không tuyển những bộ nội y ren tơ thì cũng phải màu sắc có tính quyến rũ gì đó chứ. "Phốc!" Hoa tỷ không hình tượng cười to, không nghĩ đến nữ nhân này khẩu vị tốt đến vậy.
Diệp Nhiễm đang ngủ nên dĩ nhiên không biết Hoa tỷ đang cười mình, nếu như biết, Diệp Nhiễm có thể cạo sạch lông của nàng ấy. Hoa tỷ nhẹ nhàng đem Diệp Nhiễm đặt vào bồn tắm, nước ấm vừa phải làm cho Diệp Nhiễm dễ chịu hừ hừ vài tiếng. Lại không nghĩ rằng cái loại hừ này giống với tiếng ngâm nhẹ kia, làm cho bụng dưới Hoa tỷ một đoàn hỏa nhiệt tuôn trào.
Thật vất vẻ nhịn xuống dục vọng mới đem Diệp Nhiễm tắm rửa xong ném lên giường. Hoa tỷ rất là bội phục ý chí của mình, quay mắt về phía Diệp Nhiễm vẫn đang ung dung ngủ ngon. Hai người sau khi chính thức quen nhau, cũng không thực chất có tiếp xúc thân mật quá gì, chỉ là buổi tối cả hai cùng ôm nhau ngủ, hành vi thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi. Hoa tỷ cho rằng Diệp Nhiễm vần còn chưa quen thuộc mình, nhưng lại không biết, Diệp Nhiễm là không biết "Quan hệ!"
Hoa tỷ tắm rửa xong trở về phòng, phát hiện người trên giường kia đã tỉnh lại, lúc này ngồi trên giường sững sờ nhìn mình. Lập tức, hai quả cà chua sinh ra đời. Hoa tỷ không biết Diệp Nhiễm đã tỉnh, cho nên không có mang khăn tắm vào, nên lúc này đây, nàng chính là khỏa thân toàn phần và người thưởng thức chính là Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm nhìn thân hình hoàn hảo của Hoa tỷ, bộ ngực no đủ, còn có một khu rừng nhỏ màu đen ở phía dưới. Âm thầm nuốt nuốt nước bọt, chợt phát hiện mình nhìn chằm chằm vào người kia thật là háo sắc. Vì vậy nắm lấy cái khăn tắm bên người đưa cho Hoa tỷ. Lại không nghĩ tới, tay vừa đưa khăn, cái chăn che trên người mình cứ thế mà bị trượt xuống.
Nhìn hai khỏa tròn như hai chú thỏ con bạo lộ trong không khí, Hoa tỷ cũng không nhịn được nội tâm rung động. Tiến người lên trước, áp lên người Diệp Nhiễm, ngạc nhiên thây người kia cũng không có cự tuyệt thân mật với chính mình. Hai cỗ thân thể như thế sát lại với nhau, không ngừng đụng chạm.
"Ân..." Một Diệp Nhiễm chưa bao giờ nếm trải thật không thể kháng nổi sự va chạm ngày càng nóng bỏng, nhanh chóng nhuyễn xuống. Hoa tỷ hôn lên đôi môi còn lưu chút hương vị rượu hòa hòa với mật ngọt trong khoang miệng của Diệp Nhiễm, Hoa tỷ tham lam mút lấy. Tay cũng đã xấu xa đặt lên đồi núi no đủ kia, liền phát hiện, hạt đậu tròn trên đỉnh núi sớm đã cao ngạo vươn lên.
Hoa tỷ vui vẻ càng đậm, không nghĩ tới Nhiễm Nhiễm của mình lại mẫn cảm như vậy. Cảm thấy được bàn tay nhỏ dài của người kia không ngừng trước ngực mình xoa nắn, vân vê. Hai tay người kia không ngừng tăng thêm ma sát lên hạt đậu kiêu ngạo đứng thẳng lên, Diệp Nhiễm cảm thấy thân thể mình giống như đang bị lửa đốt, hạ thân tự nhiên tràn ra một dòng nước ấm.
"Ân.. ân..." Diệp Nhiễm không khống chế ngâm lên, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng. Hoa tỷ đem chân tiến vào giữa hai chân Diệp Nhiễm, đầu gối chuẩn xác hướng nơi tư mật kia không ngừng chuyển động. Cảm thấy nơi đó đã bị thủy triều làm ướt đẫm. Hoa tỷ càng thêm vui mừng cúi người vào sát người phía dưới.
"Nhiễm Nhiễm, em phía dưới thật ẩm ướt ah, đều đem đầu gối tôi làm cho ướt hết." Diệp Nhiễm nghe câu nói đầy phóng túng của Hoa tỷ, không biết phải là do xấu hổ, nhưng bên dưới lại nhanh chóng có cảm giác, làm cho dịch mật chảy ra càng nhiều. Diệp Nhiễm cảm thấy mình cực độ mẫn cảm, lại để cho Hoa tỷ trong nội tâm lập tức được sự ấm áp bao bọc, thật tình không biết, chỉ là bởi vì Diệp Nhiễm chưa bị khai mở mà thôi.
Hoa tỷ dần dần chuyển nụ hôn xuống, từ cổ trượt xuống xương quai xanh rồi lại đến cái bụng bằng phẳng nho nhỏ của Diệp Nhiễm. Trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cuộc cũng đã đến nơi hoa viên mà lâu nay mình ao ước. Phần rừng rậm kia cũng không thể che đậy được cảnh đẹp của hoa viên, bởi vì động tình mà đóa hoa kia đã nhô cao đỏ ửng. Động khẩu còn chảy ra một ít nước mật, đem toàn bộ hoa viên nhuộm lên một tầng sương, từ ánh đèn chiếu xuống, tản ra một tia dụ hoặc khó thể cưỡng được.
Dùng lưỡi nhẹ nhàng chạm vào cái đỉnh hoa ửng đỏ đầy dụ tình kia, liền đổi lấy một rồi run động của người dưới thân, vì vậy liền càng thêm dùng sức để đổi lấy vui sướng. "Ah — ah -" Diệp Nhiễm không khống chế được ngâm lên, nhìn người đang vùi đầu dưới hạ thân mình, một loại ấm áp chưa từng có tập kích toàn thân. Tay cũng tự nhiên luồn vào mái tóc mềm mại của Hoa tỷ, cảm thụ từng đợt sóng tình người nọ mang đến cho mình.
"Đừng... đừng liếm cái trong kia! A...Ah!" Diệp Nhiễm lớn tiếng nói, cảm giác được một thứ gì đó từ trong thân thể mình tuông trào ra. Hoa tỷ uống xong nước mật từ động khẩu của Diệp Nhiễm, đưa lưỡi quét quét miệng mình. Nhìn Diệp Nhiễm kiệt sức nằm trên giường, Hoa tỷ vẫn cảm thấy không đủ, hôm nay ở trên, nàng muốn chiếm hết toàn bộ của nữ nhân này.
Diệp Nhiễm thoáng chút hoàn hồn, liền cảm giác được hai chân mình đã được Diệp Nhiễm gác lên vai nàng, mình chỉ có thể dùng cổ và đầu đỡ lấy thân thể. "Ah ——!" Diệp Nhiễm kinh hô một tiếng, khó hiểu nhìn hành động của Hoa tỷ. Hoa tỷ thấy được phản ứng xấu hổ của Diệp Nhiễm cười cười. "Em cho rằng nhanh như vậy liền xong sao? Hiện tại chỉ là vừa bắt đầu thôi."
Hoa tỷ nói xong liền dùng tay xoa nhẹ lên ngoài hoa viên trước mắt mình. Nhẹ nhàng nhưng cũng mang theo một chút lực đè lại nhụy hoa đang sưng hồng, tay kia dùng sức vân vê lên đôi mông tròn. Do ở cái vị trí có chút bạo lộ kia, Diệp Nhiễm liền có thể thấy hết được những hành động trêu đùa của Hoa tỷ đối với mình. Loại kích thích chưa bao giờ có, còn có xấu hổ làm cho Diệp Nhiễm một lần nữa ngập tràn.
Hoa tỷ nhìn động khẩu bên trong hoa viên không ngừng co bóp, tựa hồ giống như đang kêu gọi mình. Tay chậm rãi dò xét tiến vào cái u cốc ẩm ướt, phát hiện nơi đó dị thường chật hẹp, Hoa tỷ kinh ngạc nhìn Diệp Nhiễm, tựa hồ cảm thấy được hành động của người nọ, Diệp Nhiễm cũng mở mắt cùng Hoa tỷ đối mặt.
"Diễm Diễm... Em..."
"Ân..."
Nhận được câu trả lời của Diệp Nhiễm, Hoa tỷ cơ hồ kích động đến muốn khóc. Nhiễm Nhiễm nàng, chính là hoàn toàn thuộc về mình. Hoa tỷ dừng lại hành động trêu chọc, trở nên dị thường ôn nhu, ngón tay dài nhỏ chậm rãi dò xét xâm nhập vào cái u cốc chật hẹp. Nhìn thấy Diệp Nhiễm nhíu mày, trong nội tâm cũng mang theo đau đớn.
"Tôi tiến vào."
"Ân."
Ngón tay từ từ đâm sâu vào trong thân thể Diệp Nhiễm, không thấy được tiếng kêu. Nhìn người kia đang gắt gao nắm chặt ga giường, Hoa tỷ biết là nó đau đến thế nào. Tay cứ như vậy an tĩnh nằm yên bên trong, đôi môi từ từ hôn lên đôi môi mềm mại của người dưới thân. Qua một lúc, cảm thấy nơi vách tường chật hẹp đã có chút nới lỏng ra, Hoa tỷ từ từ chuyển động ngón tay bên trong.
"Ân..." Không phải là tiếng ngâm thống khổ, mà có thể gọi là tiếng ngâm hoan kiều mị. Hoa tỷ bắt đầu ra vào, mỗi lần đều sâu thẳng đến đỉnh hoa tâm, làm cho Diệp Nhiễm bên dưới cũng dần dần lên tới đỉnh. Diệp Nhiễm nhìn tay người kia không ngừng tiến nhập thân thể mình, sau đó nhanh chóng rút thẳng ra.
Mỗi động tác, đều rơi vào trong mắt mình, thậm chí có thể thấy được lúc ngón tay di chuyển ra vào dịch mật cũng theo đó mà bắn ra. Mặt Diệp Nhiễm lúc này đã đỏ đến giống như tích huyết, nhưng không thể ngăn được sự thành thật của thân thể. Nhìn xem hình ảnh đầy yêu mị như thế, Diệp Nhiễm biết cái loại cảm giác như lúc nãy lại một lần nữa đến.
"Ân...ah... đến... đến rồi..." Theo động tác ngày càng nhanh của Hoa tỷ, Diệp Nhiễm rốt cuộc một lần nữa chạm tới đỉnh. Nhìn dịch mật màu trắng không ngừng tuôn ra, so với trước, chỉ hơn chứ không kém. Hoa tỷ thỏa mãn nếm lấy, mà Diệp Nhiễm đang cực kỳ mệt mỏi chỉ biết nằm trên giường không ngừng thở dốc, nhìn hành vi càng rỡ của Hoa tỷ.
Không còn sức để làm động tác dư thừa, Hoa tỷ đem Diệp Nhiễm ôm vào lòng, đắp chăn lên hai thân thể trắng noãn. Nhìn mồ hôi đã đầy trán chảy xuống má người kia, Hoa tỷ ôn nhu hôn lấy nói: "Tôi yêu em... Diệp Nhiễm." Nghe người bên cạnh tỏ tình, Diệp Nhiễm hạnh phúc cười. Hai người trải qua một đêm hoan hỷ, dần chìm vào giấc ngủ.
Nhìn gian phòng lạ lẫm, đồ dùng lạ lẫm, đến cả hương vị cũng thế. Diệp Nhiễm nằm trong phòng của Hoa tỷ, nội tâm một mảnh bi thương. Người kia, chẳng lẽ thích mình ư? Nhưng nàng tại sao lại thích mình? Nhớ rõ nàng đã có bạn gái, nữ nhân kia tên gọi Dạ Vi.
"Hô..." Diệp Nhiễm thở dài, lấy mền trùm lên đầu, không suy nghĩ nữa, ngủ trước tính sau. Vì gần đây nàng phải chuẩn bị cho đại hội hắc đạo, Diệp Nhiễm cơ hồ không có thời gian để nghỉ ngơi, cho nên nhanh chóng chìm trong mộng đẹp. So với Diệp Nhiễm, Hoa tỷ rõ ràng khổ sở không ít.
Vì hưng phấn cực độ làm cho nàng mấy buổi tối đều không ngủ ngon. Cái phòng bên cạnh kia, chính là người mình yêu, nữ nhân mình yêu, đang nằm ở phòng kế bên. Hoa tỷ không nghĩ, mình thế nào lại biến thành thiếu nữ lúc mới yêu. Luôn nôn nóng muốn gặp người kia.
Vì muốn nhìn nàng, Hoa tỷ chỉ cần có lúc rảnh rỗi liền sẽ trở về nhà. Mỗi lần thấy thân ảnh thâm tình cô đơn của người kia, Hoa tỷ giống như đang bị gì đó đâm vào, vì sao? Tại sao mình vì một người không yêu mình mà rơi lệ? Rốt cuộc, lại thấy dược những giọt nước mắt của Diệp Nhiễm, Hoa tỷ không khống chế được xông lên.
"Tại sao lại khóc?" Diệp Nhiễm mơ màng nhìn Hoa tỷ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, đối với câu hỏi của nàng không trả lời. Chỉ là giãy giụa tay nàng ra khỏi tay mình. Nhưng không nghĩ tới người kia cứ thế mà ôm lấy mình. "Cô làm gì? Thả tôi ra!" Diệp Nhiễm lớn tiếng, trong giọng nói lộ ra một ít hoảng hốt.
Diệp Nhiễm chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với ai, ngoại trừ Mộ Kiệt, người này là người thứ hai ôm nàng. Diệp Nhiễm không biết nên phản ứng thế nào khi đối mặt với loại tình hướng này, thậm chí ngay cả tay cũng không biết nên làm gì, chỉ biết đứng sững như cột ở đó. Hoa tỷ lúc này đang yêu chết bộ dạng ngượng ngùng của Diệp Nhiễm, nàng không biết nữ nhân tuổi đã lên tới số 3 vậy mà còn có thể giữ lại cái cảm xúc xấu hổ này.
Vì ở trong nhà, Diệp Nhiễm chỉ mặc một cái áo thun rộng, khẽ động một cái liền khiến cho toàn bộ vai nàng lộ ra. Hoa tỷ nhìn bả vai thon tròn trắng nõn của Diệp Nhiễm, không tự chủ được nuốt khan một tiếng, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn lưỡi liếm lấy.
Ngay cả nụ hôn đầu vẫn còn chưa có như Diệp Nhiễm, thì cái đó có bao nhiêu kích thích? Thoáng một cái cảm giác toàn thân tràn ra một loại chập choạng, chân cũng có chút muốn nhuyễn ra. Cho dù thân thể có phản ứng, nhưng Diệp Nhiễm quyết không cho phép cái gọi là "Tình một đêm" xuất hiện trên người mình.
Cái này với mình hoặc là đối với Nhiếp Hoa mà nói, đều là hành vi cực kỳ không trách nhiệm. Diệp Nhiễm khôi phục lý trí, dùng sức đẩy ra người đang gặm gặm lấy bờ vai, cổ mình. Không giống như kịch truyền hình hay trong tiểu thuyết là đẩy ra liền cho đối phương một tát. Diệp Nhiễm tỉnh táo đẩy Hoa tỷ ra. "Tôi mong chuyện như vầy lần sau sẽ không phát sinh nữa."
Hoa tỷ nghe lời cự tuyệt của Diệp Nhiễm, nhìn biểu lộ lạnh lùng của nàng. Trừng phạt như vậy, so với đánh mình càng khó chịu hơn, ít nhất nếu nàng đánh mình còn có thể chứng minh mình đã làm nội tâm nàng rối loạn, nhưng như thế này là sao? Chẳng lẽ mình hèn mọn như vậy? Mình thật sự không có một điểm gì trong lòng của nàng?
Giữ chặt lấy tay người kia, giống như phát điên, liền hôn lên đôi môi mà lâu nay hằng ao ước. Hai đôi môi chạm vào nhau, Diệp Nhiễm trong nháy mắt liền mất đi ý thức. Nụ hôn kia tràn đầy tính chiếm đoạt, nóng đến mãnh liệt, chỉ một lúc, Diệp Nhiễm giống như bị Hoa tỷ hôn mất đi lý trí, thay vì đẩy ra lại bắt đầu ngây ngốc hôn lại người kia. Hai người không biết hôn bao lâu, thẳng đến không còn tý không khí nào trong phổi, mới tách nhau ra.
Trên mặt Diệp Nhiễm một tầng ửng hồng, Hoa tỷ ôn như nhìn Diệp Nhiễm. "Diệp Nhiễm, tôi yêu em." Lời tỏ tình, cứ như thế cất lên, Diệp Nhiễm nắm chặt lấy vạt áo. Đến cùng... phải làm gì đây? Vì cái gì lúc mình không muốn màng đến tình yêu, thì cái người từ trước đến nay không cùng mình quan hệ lại nhảy vào lúc này?
Vì cái gì? Tại sao lại như vậy! Nhìn Hoa tỷ đang dần tới gần, Diệp Nhiễm bất lực lui về sau. "Đừng tới đây, để cho tôi yên tĩnh một chút!" Nói xong, liền nhanh chạy lên lầu. Hoa tỷ nhìn theo bóng lưng đang bối rối rời đi của Diệp Nhiễm, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhẹ, tay thì sờ sờ đôi môi còn mang theo chút hương vị của Diệp Nhiễm, giống như đang bay bổng trên mây...
Sau sự việc bị cưỡng hôn lần trước về sau, Diệp Nhiễm cảm thấy mình không cách nào đối mặt với nữ nhân này. Chỉ cần thấy khuôn mặt yêu mị cùng đôi môi mỏng kia, mình liền nghĩ tới cái cảnh ngày đó. Có lẽ trong thâm tâm mỗi nữ nhan đều có điểm tình kết, đối tượng cảm mến đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên, ngọt ngào còn có đau đớn, muốn quên nhưng không thể nào quên.
Quan hệ của hai người tựa hồ đã tiến thêm một gian đoạn, ái muội? Có lẽ là thế. Hoa tỷ mỗi ngày đều hướng Diệp Nhiễm nịnh nọt, Diệp Nhiễm lúc đầu còn không ngừng cự tuyệt, dần dà liền thành thói quen để cho Hoa tỷ chiếu cố nàng. Thói quen người kia mỗi sáng thật sớm làm đồ ăn rồi gọi mình rời giường, thói quen được người kia mở cửa xe, rồi chạy xe 2 giờ đồng hồ tới biệt thự vùng ngoại thành của "Giản". Thói quen để nàng gọi mình là Nhiễm Nhiễm, thói quen nhìn thấy đôi mắt cười của nàng ấy, thói quen những hành động trêu chọc của nàng ấy với mình.
Có lẽ, làm cho một người dần có thói quen đối với một người, đó thật ra là đã yêu người ta.
Có đôi khi, tình yêu giống như xào rau, vô cùng bình thường, chỉ cần thêm muối, một chút yên ả, một chút nhiệt tình, rồi thêm một chút dấm chua. Mà như Hoa tỷ cùng Diệp Nhiễm loại này, không mặn không nhạt, không nóng không lạnh ái muội, thì cái cần nhất, chính là thêm mắm thêm muối trợ giúp. Diệp Nhiễm không biết có phải hay không bởi vì sự kiện kia mới mở rộng lòng mình, nhưng Diệp Nhiễm biết rõ, mỗi khi mình phải đối mặt với cái chết cận kề, thì trong lòng toàn là người kia.
Một hồi sinh ly tử biệt, thành hai người yêu nhau. Kỳ thật, vậy đã là rất hời rồi. Yêu nhau rồi, cứ như vậy đi.
Hoa tỷ tuy đa tình, nhưng không lạm tình, nàng chỉ cùng một nữ nhân mà toàn tâm toàn ý, sẽ không cùng những nhân khác trêu hoa ghẹo nguyệt. Nàng thích nữ nhân, cũng chỉ thích mỹ nữ, nhưng không phải là loại người muốn có tất cả mỹ nữ bên người. Nếu như không phải trước kia Hoa tỷ có hơi bị nhiều bạn gái, liệt kê phải hàng dài, nàng có thể nói là một loại người quyến rũ.
Bạn gái cũ, vĩnh viễn là điều cấm kỵ, giống như hiện tại. Diệp Nhiễm đen mặt, ngồi một chỗ nhìn Hoa tỷ cùng một nữ nhân không những đẹp người mà còn đẹp nết vui vẻ trò chuyện, thỉnh thoảng còn cười lên tiếng thập phần chói tai. Diệp Nhiễm không biết nàng bây giờ là đang ăn dấm chua, chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ bực bội muốn phát tiết. Nơi này là quán bar, tuyệt nhiên tài nguyên sung túc.
Diệp Nhiễm lại một ly vào rót vào bụng, có lẽ cùng Mộ Kiệt ở một chỗ lâu, nên Diệp Nhiễm lại bắt đầu uống rượu trắng. Nhưng là, Diệp Nhiễm không phải Mộ Kiệt, cũng không có năng lực quái thai giống Mộ Kiệt, vừa mới hai chai rượu trắng vào bụng, Diệp Nhiễm đã say bí tỉ.
Hoa tỷ quay lại liền thấy một màn, Hoa tỷ đang ngồi giữa bọn nam nhân thối. Mà tên ngu ngốc kia lại uống say như chết, mặc kệ bọn người kia trên người nàng dê xồm. Hoa tỷ nhìn những tên mặt heo kia đang chạm vào thân thể của Diệp Nhiễm, lửa giận trong nội tâm cuối cùng cũng bộc phát. "Bảo vệ, lôi mấy tên kia ra ngoài cho tôi!"
Nghe lệnh của chủ, mấy bảo vệ nhanh chóng lôi những nam nhân còn bên người Diệp Nhiễm sờ mó kéo ra ngoài. Hoa tỷ buồn bã ngồi bên người Diệp Nhiễm, bảo bối của mình bị người khác xâm phạm thật một cảm giác phi thường khó chịu. Vì vậy, Hoa tỷ quyết định, phải tắm rửa sạch sẽ cho Diệp Nhiễm mới có thể ôm ngủ được.
Có đôi khi, uống rượu say cũng có thể đánh giá được nhân phẩm của con người, lời này nói hoàn toàn chính xác. Diệp Nhiễm người này, thoạt nhìn là một người thích yên tĩnh, cho nên uống say rồi, cũng chỉ thành thật ngủ, không giống tên Tiêu Nhược Thiên kia náo thành một đoàn, trên đường đùa nghịch như điên.
Hoa tỷ về đến nhà, pha kỹ nước, rồi đem Diệp Nhiễm dìu vào phòng tắm. Kỳ thật, lúc cởi đồ, mục đích của Hoa tỷ chỉ đơn thuần là giúp Diệp Nhiễm tắm rửa. Nhưng khi áo Diệp Nhiễm bị thoát đi hết, áo ngực cũng theo đó thoát luôn, thì cái khỏa no tròn kia hiện ngay trước mặt. Không khí cứ như vậy trở nên nóng bỏng.
Hoa tỷ đỡ lấy phía trên của Diệp Nhiễm, ngồi xổm xuống giúp nàng thoát quần. Vòng kim loại BA~ một tiếng rơi xuống đất, lông mày Diệp Nhiễm nhíu lại. Hoa tỷ rất nhanh thoát quần của Diệp Nhiễm, nhưng mà nhìn thấy cái quần lót thuần trắng, mặt liền nhanh chóng đỏ ửng.
Không tin ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang ngủ kia, nguyên lai tưởng Diệp Nhiễm là một nữ nhân thành thục nên cho dù không tuyển những bộ nội y ren tơ thì cũng phải màu sắc có tính quyến rũ gì đó chứ. "Phốc!" Hoa tỷ không hình tượng cười to, không nghĩ đến nữ nhân này khẩu vị tốt đến vậy.
Diệp Nhiễm đang ngủ nên dĩ nhiên không biết Hoa tỷ đang cười mình, nếu như biết, Diệp Nhiễm có thể cạo sạch lông của nàng ấy. Hoa tỷ nhẹ nhàng đem Diệp Nhiễm đặt vào bồn tắm, nước ấm vừa phải làm cho Diệp Nhiễm dễ chịu hừ hừ vài tiếng. Lại không nghĩ rằng cái loại hừ này giống với tiếng ngâm nhẹ kia, làm cho bụng dưới Hoa tỷ một đoàn hỏa nhiệt tuôn trào.
Thật vất vẻ nhịn xuống dục vọng mới đem Diệp Nhiễm tắm rửa xong ném lên giường. Hoa tỷ rất là bội phục ý chí của mình, quay mắt về phía Diệp Nhiễm vẫn đang ung dung ngủ ngon. Hai người sau khi chính thức quen nhau, cũng không thực chất có tiếp xúc thân mật quá gì, chỉ là buổi tối cả hai cùng ôm nhau ngủ, hành vi thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi. Hoa tỷ cho rằng Diệp Nhiễm vần còn chưa quen thuộc mình, nhưng lại không biết, Diệp Nhiễm là không biết "Quan hệ!"
Hoa tỷ tắm rửa xong trở về phòng, phát hiện người trên giường kia đã tỉnh lại, lúc này ngồi trên giường sững sờ nhìn mình. Lập tức, hai quả cà chua sinh ra đời. Hoa tỷ không biết Diệp Nhiễm đã tỉnh, cho nên không có mang khăn tắm vào, nên lúc này đây, nàng chính là khỏa thân toàn phần và người thưởng thức chính là Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm nhìn thân hình hoàn hảo của Hoa tỷ, bộ ngực no đủ, còn có một khu rừng nhỏ màu đen ở phía dưới. Âm thầm nuốt nuốt nước bọt, chợt phát hiện mình nhìn chằm chằm vào người kia thật là háo sắc. Vì vậy nắm lấy cái khăn tắm bên người đưa cho Hoa tỷ. Lại không nghĩ tới, tay vừa đưa khăn, cái chăn che trên người mình cứ thế mà bị trượt xuống.
Nhìn hai khỏa tròn như hai chú thỏ con bạo lộ trong không khí, Hoa tỷ cũng không nhịn được nội tâm rung động. Tiến người lên trước, áp lên người Diệp Nhiễm, ngạc nhiên thây người kia cũng không có cự tuyệt thân mật với chính mình. Hai cỗ thân thể như thế sát lại với nhau, không ngừng đụng chạm.
"Ân..." Một Diệp Nhiễm chưa bao giờ nếm trải thật không thể kháng nổi sự va chạm ngày càng nóng bỏng, nhanh chóng nhuyễn xuống. Hoa tỷ hôn lên đôi môi còn lưu chút hương vị rượu hòa hòa với mật ngọt trong khoang miệng của Diệp Nhiễm, Hoa tỷ tham lam mút lấy. Tay cũng đã xấu xa đặt lên đồi núi no đủ kia, liền phát hiện, hạt đậu tròn trên đỉnh núi sớm đã cao ngạo vươn lên.
Hoa tỷ vui vẻ càng đậm, không nghĩ tới Nhiễm Nhiễm của mình lại mẫn cảm như vậy. Cảm thấy được bàn tay nhỏ dài của người kia không ngừng trước ngực mình xoa nắn, vân vê. Hai tay người kia không ngừng tăng thêm ma sát lên hạt đậu kiêu ngạo đứng thẳng lên, Diệp Nhiễm cảm thấy thân thể mình giống như đang bị lửa đốt, hạ thân tự nhiên tràn ra một dòng nước ấm.
"Ân.. ân..." Diệp Nhiễm không khống chế ngâm lên, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng. Hoa tỷ đem chân tiến vào giữa hai chân Diệp Nhiễm, đầu gối chuẩn xác hướng nơi tư mật kia không ngừng chuyển động. Cảm thấy nơi đó đã bị thủy triều làm ướt đẫm. Hoa tỷ càng thêm vui mừng cúi người vào sát người phía dưới.
"Nhiễm Nhiễm, em phía dưới thật ẩm ướt ah, đều đem đầu gối tôi làm cho ướt hết." Diệp Nhiễm nghe câu nói đầy phóng túng của Hoa tỷ, không biết phải là do xấu hổ, nhưng bên dưới lại nhanh chóng có cảm giác, làm cho dịch mật chảy ra càng nhiều. Diệp Nhiễm cảm thấy mình cực độ mẫn cảm, lại để cho Hoa tỷ trong nội tâm lập tức được sự ấm áp bao bọc, thật tình không biết, chỉ là bởi vì Diệp Nhiễm chưa bị khai mở mà thôi.
Hoa tỷ dần dần chuyển nụ hôn xuống, từ cổ trượt xuống xương quai xanh rồi lại đến cái bụng bằng phẳng nho nhỏ của Diệp Nhiễm. Trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cuộc cũng đã đến nơi hoa viên mà lâu nay mình ao ước. Phần rừng rậm kia cũng không thể che đậy được cảnh đẹp của hoa viên, bởi vì động tình mà đóa hoa kia đã nhô cao đỏ ửng. Động khẩu còn chảy ra một ít nước mật, đem toàn bộ hoa viên nhuộm lên một tầng sương, từ ánh đèn chiếu xuống, tản ra một tia dụ hoặc khó thể cưỡng được.
Dùng lưỡi nhẹ nhàng chạm vào cái đỉnh hoa ửng đỏ đầy dụ tình kia, liền đổi lấy một rồi run động của người dưới thân, vì vậy liền càng thêm dùng sức để đổi lấy vui sướng. "Ah — ah -" Diệp Nhiễm không khống chế được ngâm lên, nhìn người đang vùi đầu dưới hạ thân mình, một loại ấm áp chưa từng có tập kích toàn thân. Tay cũng tự nhiên luồn vào mái tóc mềm mại của Hoa tỷ, cảm thụ từng đợt sóng tình người nọ mang đến cho mình.
"Đừng... đừng liếm cái trong kia! A...Ah!" Diệp Nhiễm lớn tiếng nói, cảm giác được một thứ gì đó từ trong thân thể mình tuông trào ra. Hoa tỷ uống xong nước mật từ động khẩu của Diệp Nhiễm, đưa lưỡi quét quét miệng mình. Nhìn Diệp Nhiễm kiệt sức nằm trên giường, Hoa tỷ vẫn cảm thấy không đủ, hôm nay ở trên, nàng muốn chiếm hết toàn bộ của nữ nhân này.
Diệp Nhiễm thoáng chút hoàn hồn, liền cảm giác được hai chân mình đã được Diệp Nhiễm gác lên vai nàng, mình chỉ có thể dùng cổ và đầu đỡ lấy thân thể. "Ah ——!" Diệp Nhiễm kinh hô một tiếng, khó hiểu nhìn hành động của Hoa tỷ. Hoa tỷ thấy được phản ứng xấu hổ của Diệp Nhiễm cười cười. "Em cho rằng nhanh như vậy liền xong sao? Hiện tại chỉ là vừa bắt đầu thôi."
Hoa tỷ nói xong liền dùng tay xoa nhẹ lên ngoài hoa viên trước mắt mình. Nhẹ nhàng nhưng cũng mang theo một chút lực đè lại nhụy hoa đang sưng hồng, tay kia dùng sức vân vê lên đôi mông tròn. Do ở cái vị trí có chút bạo lộ kia, Diệp Nhiễm liền có thể thấy hết được những hành động trêu đùa của Hoa tỷ đối với mình. Loại kích thích chưa bao giờ có, còn có xấu hổ làm cho Diệp Nhiễm một lần nữa ngập tràn.
Hoa tỷ nhìn động khẩu bên trong hoa viên không ngừng co bóp, tựa hồ giống như đang kêu gọi mình. Tay chậm rãi dò xét tiến vào cái u cốc ẩm ướt, phát hiện nơi đó dị thường chật hẹp, Hoa tỷ kinh ngạc nhìn Diệp Nhiễm, tựa hồ cảm thấy được hành động của người nọ, Diệp Nhiễm cũng mở mắt cùng Hoa tỷ đối mặt.
"Diễm Diễm... Em..."
"Ân..."
Nhận được câu trả lời của Diệp Nhiễm, Hoa tỷ cơ hồ kích động đến muốn khóc. Nhiễm Nhiễm nàng, chính là hoàn toàn thuộc về mình. Hoa tỷ dừng lại hành động trêu chọc, trở nên dị thường ôn nhu, ngón tay dài nhỏ chậm rãi dò xét xâm nhập vào cái u cốc chật hẹp. Nhìn thấy Diệp Nhiễm nhíu mày, trong nội tâm cũng mang theo đau đớn.
"Tôi tiến vào."
"Ân."
Ngón tay từ từ đâm sâu vào trong thân thể Diệp Nhiễm, không thấy được tiếng kêu. Nhìn người kia đang gắt gao nắm chặt ga giường, Hoa tỷ biết là nó đau đến thế nào. Tay cứ như vậy an tĩnh nằm yên bên trong, đôi môi từ từ hôn lên đôi môi mềm mại của người dưới thân. Qua một lúc, cảm thấy nơi vách tường chật hẹp đã có chút nới lỏng ra, Hoa tỷ từ từ chuyển động ngón tay bên trong.
"Ân..." Không phải là tiếng ngâm thống khổ, mà có thể gọi là tiếng ngâm hoan kiều mị. Hoa tỷ bắt đầu ra vào, mỗi lần đều sâu thẳng đến đỉnh hoa tâm, làm cho Diệp Nhiễm bên dưới cũng dần dần lên tới đỉnh. Diệp Nhiễm nhìn tay người kia không ngừng tiến nhập thân thể mình, sau đó nhanh chóng rút thẳng ra.
Mỗi động tác, đều rơi vào trong mắt mình, thậm chí có thể thấy được lúc ngón tay di chuyển ra vào dịch mật cũng theo đó mà bắn ra. Mặt Diệp Nhiễm lúc này đã đỏ đến giống như tích huyết, nhưng không thể ngăn được sự thành thật của thân thể. Nhìn xem hình ảnh đầy yêu mị như thế, Diệp Nhiễm biết cái loại cảm giác như lúc nãy lại một lần nữa đến.
"Ân...ah... đến... đến rồi..." Theo động tác ngày càng nhanh của Hoa tỷ, Diệp Nhiễm rốt cuộc một lần nữa chạm tới đỉnh. Nhìn dịch mật màu trắng không ngừng tuôn ra, so với trước, chỉ hơn chứ không kém. Hoa tỷ thỏa mãn nếm lấy, mà Diệp Nhiễm đang cực kỳ mệt mỏi chỉ biết nằm trên giường không ngừng thở dốc, nhìn hành vi càng rỡ của Hoa tỷ.
Không còn sức để làm động tác dư thừa, Hoa tỷ đem Diệp Nhiễm ôm vào lòng, đắp chăn lên hai thân thể trắng noãn. Nhìn mồ hôi đã đầy trán chảy xuống má người kia, Hoa tỷ ôn nhu hôn lấy nói: "Tôi yêu em... Diệp Nhiễm." Nghe người bên cạnh tỏ tình, Diệp Nhiễm hạnh phúc cười. Hai người trải qua một đêm hoan hỷ, dần chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.