Chương 17: Vũ hội
Hiểu Bạo
08/05/2021
Vũ hội được cử hành tại khách sạn lớn nhất thành phố A, và đương nhiên nhân vật chính của buổi vũ hội là Mộ Kiệt. Hiện đã gần 7 giờ tối, mà vị nhân vật chính này, vẫn đang nằm ngủ ngon. Tiêu Nhược Thiên ngồi trên salon trong phòng khách, nhìn thời gian từng phút một trôi qua, rốt cục nhịn không được. Nàng đi vào phòng Mộ Kiệt, vừa vào cửa đã thấy được khuôn mặt đang ngủ say kia. Trong nội tâm không nỡ đánh thức nàng, ngày hôm qua cơ hồ là Mộ Kiệt một đêm không ngủ. Lại nói đêm qua Tiêu Nhược Thiên nghe một phịch ngoài cửa, trong lòng cả kinh, vội vàng chạy đến, chỉ thấy một đạo bạch quang bay qua trước mắt. Tiến vào phòng vẽ tranh, liền không thấy bóng dáng. Tiêu Nhược Thiên mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, nhất định là Mộ Kiệt nửa đêm nổi điên, cái linh cảm đáng vứt của nghệ thuật gia. Tiêu Nhược Thiên bĩu môi, tiếp tục về phòng đi gặp Chu Công. Đến sáng, không thấy Mộ Kiệt trên giường, liền biết người kia là lại thức đêm rồi.
Tiêu Nhược Thiên gõ gõ cửa phòng vẽ tranh, như dự đoán, không có phản ứng. Vì vậy tự mở cửa đi vào, liền thấy Mộ Kiệt đang ngồi vẽ trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ, trên người bị các loại màu vẽ làm cho biến thành một bông hoa nhiều màu sắc, không chút nào giống bị vấy bẩn, chỉ là cảm giác thật thoải mái, có loại hương vị tự nhiên. Cánh tay gầy gầy cầm lấy bút vẽ, trên mặt giấy tràn đầy màu sắc. Ánh nắng chiếu qua khuôn mặt của Mộ Kiệt, làm cho Mộ Kiệt thoạt nhìn tràn đầy sức sống. Đây là một Mộ Kiệt mà Tiêu Nhược Thiên chưa từng gặp qua, Mộ Kiệt lúc thường luôn mà một khuôn mặt u sầu nghiêm nghị, trầm mặc ít nói. Nếu như không phải hiểu rõ con người nàng, nhất định sẽ cho rằng nàng là người câm, thế nhưng là Tiêu Nhược Thiên biết rõ tính cách của Mộ Kiệt là như thế. Giờ phút này, Mộ Kiệt đang chìm đắm trong hội họa, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên nhìn bộ mặt nghiêm túc của Mộ Kiệt, cảm thấy Mộ Kiệt như thế này rất đẹp. Giống như là một bạch y thiên sứ đang chuyên chú cứu người, sáng chói như vậy, thuần khiết như vậy.
Tiêu Nhược Thiên yên lặng rời phòng vẽ tranh, đóng kỹ cửa, ngồi trên ghế sopha xem tivi. Thường xuyên chú ý đến động tĩnh trong phòng vẽ tranh, đến trưa, rốt cục cũng chứng kiến một người từ phòng vẽ tranh đi ra, ánh mắt ngốc trệ, bay tới phòng của chính mình, cởi giày, cởi quần áo. Cởi hết, chỉ còn lại nội y, chui vào trong chăn, say ngủ. Tiêu Nhược Thiên trợn mắt há mồm nhìn, trong nội tâm dội lên một tiếng, loại người gì đây? Đây là cái xuất thần mà mọi người hay nói? Hay là mộng du? Nàng vẫn là còn có ý thức sao? Vẫn không quên cởi bỏ quần áo. Tiêu Nhược Thiên nghĩ đi nghĩ lại, an vị trên ghế sa lon cười to, cười đến đau cả bụng mới dừng lại. Nàng cảm giác mình càng ngày càng thích Mộ Kiệt, thấy nàng vui vẻ tâm mình cũng vui, thấy nàng khổ sở tâm mình sẽ đau, lúc thấy nàng bị bệnh tâm mình như bị ai dày xéo. Tiêu Nhược Thiên thật sự đã bị tên quái thai này mê hoặc.
Bất quá là tuy đau lòng, nhưng chính sự là vẫn phải làm, vũ hội 8 giờ sẽ bắt đầu, mà từ nơi này lái xe đến cũng mất 20 phút, hai người còn phải trang điểm mặc quần áo, Tiêu Nhược Thiên cau mày, nàng ngồi lên cạnh giường Mộ Kiệt. Dùng tay chọt chọt mặt của Mộ Kiệt, cảm giác chạm vào đều là xương. Thầm nghĩ là người này quá gầy rồi, lại còn rất ít ăn cơm, lần này phải nghiêm khắc mới được. Tiêu Nhược Thiên dùng tay chọt lấy mặt Mộ Kiệt, dùng sức cả hai bên luôn. Mộ Kiệt cảm giác được đau nhức, bỗng ngồi dậy, như thế rất tốt. Mà mặt Tiêu Nhược Thiên thì đang ở trước mặt của nàng, Mộ Kiệt đùng cái bật dậy, nên điều hiển nhiên là hai đầu hai người đụng vào nhau. "Ah, đau quá x2!" Hai người đều kêu lên. Mộ Kiệt ngơ ngác nhìn mình bị đụng vào Tiêu Nhược Thiên, khóe miệng không biết như thế nào lại run rẩy một chút, rồi lúc sau lại ha ha cười to lên. Lúc này Tiêu Nhược Thiên không để ý đến đau nữa, nàng hiện tại là đang chìm trong nụ cười kinh diễm của Mộ Kiệt, Mộ Kiệt rất ít cười, có cười, thì cũng chỉ là nhếch khóe miệng, nhưng hiện tại. Người ngồi ở trên giường đây, cười đến không kiềm chế được. Tiêu Nhược Thiên thật sự xem đến ngây người, không nghĩ đến Mộ Kiệt cười rộ lên lại dễ thương như vậy, đôi mắt biến thành một vòng cung, lông mi thật dài trên mí mắt, hàm răng trắng tinh đều tắp, giống như một tiểu hài tử đạt được thành công trò đùa.
Tiêu Nhược Thiên xoa xoa chỗ bị đụng đau, vỗ đầu Mộ Kiệt một cái. "Này, có gì vui mà cười? Sao cô cười nhiều như vậy?"
Mộ Kiệt không cười nữa, nhìn cái trán bị mình đụng đến đỏ lên, cảm thấy mình có chút quá đáng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiêu Nhược Thiên nói: "Thật có lỗi."
Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy ánh mắt chùn xuống của Mộ Kiệt, nghĩ đến cái người vừa cười đến quên mình, sau lại luống cuống.
"Ài, tôi không sao, nhìn cô xem, tôi chỉ là đùa với cô thôi, kỳ thật cô cười lên rất xinh đẹp, nếu có thể làm cho cô thường xuyên cười, thì tôi bị đụng thêm mấy lần nữa cũng không sao, bất quá là lần sau nên đổi nơi khác để đụng."
Mộ Kiệt bĩu môi hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát nhảy dựng lên, một bên hoả tốc đem Mộ Kiệt từ trên giường kéo xuống, vừa nói:
"Giờ đã hơn 7 giờ rồi, vũ hội đêm nay bắt đầu lúc 8 giờ, hai chúng ta không nhanh sẽ bị muộn."
Tiêu Nhược Thiên vội vàng tìm cái đầm dạ hội mà trợ lý kia đưa tới, ném lên giường Mộ Kiệt, cho nàng thay. Mộ Kiệt nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của Tiêu Nhược Thiên, cảm thấy nghi hoặc. Mở miệng hỏi:
"Cô sao lại gấp gáp như vậy? Những quần áo này, tôi không mặc."
"Sao không mặc? Không thích?"
"Không, chỉ là không quen thôi, dù sao cũng không cần, tôi mặc quần áo bình thường là được rồi."
"Vậy bộ quần áo kia làm sao bây giờ? Đây chính là quần áo mà trợ lý đặc biệt đem tới, nói buổi vũ hội này rất quan trọng, nhất định phải ăn mặc long trọng một chút."
"Cô mặc a! Tôi không quan tâm đến ánh mắt của người khác!" Nói xong liền đi vào phòng tắm thay quần áo. Tiêu Nhược Thiên sững sờ nhìn bộ quần áo trên giường, nghĩ thầm, mặc thì mặc, y phục này chắc không ít tiền.
Qua nửa giờ, hai người đều đã đổi xong quần áo, trang điểm. Tiêu Nhược Thiên đem tóc vén lên, mặc một bộ váy dạ hội màu vàng ánh kim óng ánh, chân mang đôi giày cao gót màu bạc. Trang điểm cũng thập phần đẹp, giống như là nữ vương, lộ vẻ quyến rũ cùng quý phái. Còn Mộ Kiệt, tóc đen dài để bung trên vai, đeo một ít trang sức trang nhã, mặc một cái áo khoác nâu, bên trong là một áo sơmi trắng, quần đen dài, phối hợp với giày cao gót đen. Một thân ăn mặc lịch sự, phối với khuôn mặt mười phần lạnh, dáng người cao gầy, làm bừng lên nét tài hoa hơn người. Tiêu Nhược Thiên lại một lần nữa bị khí chất của Mộ Kiệt bắt làm tù binh, tuy chỉ là một cách ăn mặc đơn giản, nhưng mặc lên trên người Mộ Kiệt, liền tản ra một loại khí chất khác. Cho dù không phải là trang phục, trang sức lộng lẫy, nhưng Tiêu Nhược Thiên cảm thấy, Mộ Kiệt rất là chói mắt.
Trợ lý vào của, thấy trang phục trên người hai người, khẽ cau mày, không biết là không tốt cái gì. Đành phải lái xe đưa hai người đi. Vừa vào cổng, thấy trước cổng có biết bao nhiêu loại xe xịn đỗ trước, giống như là đang triển lãm xe, Rolls-Royce, Ferrari, BMW, Bentley... Các loại xe cao cấp nào đều có. Tiêu Nhược Thiên cảm khái nói, hiện tại Trung Quốc đúng là càng ngày càng hưng thịnh. Hai người dắt tay nhau vào vũ hội, mới vừa vào cửa, đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Tiêu Nhược Thiên vũ mị sang trọng thêm cách ăn mặc nên hấp dẫn đa số ánh nhìn của nam nhân, mà Mộ Kiệt lạnh lùng cùng với cách ăn mặc thì dĩ nhiên là hấp dẫn ánh nhìn của nữ nhân. Tuy cách ăn mặc của Mộ Kiệt không thích hợp với không khí nơi đây, hiện ra không hợp, nhưng là mọi người không cách nào không chú ý đến nàng, mà ánh mắt nhìn Mộ Kiệt, cơ hồ đều là tán thưởng. Tiêu Nhược Thiên thấy ánh mặt của mọi người nhìn chằm chằm vào Mộ Kiệt, cảm thấy không thoải mái, cảm giác, giống như là đồ riêng tư của mình bị người khác nhìn thấy. Quay đầu nhìn sang Mộ Kiệt, không để ý ánh mắt của mọi người, cũng không cảm thấy không tự nhiên, vẫn là một bộ dạng không quan tâm.
Lúc này, từ phía trước đi đến một nam nhân, một bộ âu phục màu trắng vừa vặn, đeo theo một chiếc cravat màu xanh ngọc, hai đầu lông mày lộ ra một cỗ khí khái hào hùng, hắn từ từ đi ra, vươn tay cùng Tiêu Nhược Thiên chào hỏi.
"Vị này là Mộ tiểu thư? Ngài khỏe chứ, tôi gọi đồ uống, lần này ngài có thể tới, là vinh hạnh của chúng tôi, nên mời người lên đài tuyên bố đọc diễn văn cho buổi vũ hội."
Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát thất thần, nhìn lại cách ăn mặc của mình và Mộ Kiệt, thoáng một phát đã minh bạch, người này nhất định là người đứng ra tổ chức, mà Mộ Kiệt gần đây mới về lại Trung Quốc, cho nên không nhiều người biết nàng, càng không biết rõ bộ dáng nàng ra sao, cho nên đem mình lầm thành Mộ Kiệt. Tiêu Nhược Thiên một trận mồ hôi lạnh, hay lắm cái tên Quỷ hút máu này, có ý đồ làm cho ta khó xử. Tiêu Nhược Thiên vừa định giải thích, Mộ Kiệt cũng đã nương theo ánh mắt của mọi người chậm rãi đi lên sân khấu. Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Mộ Kiệt. Nàng đứng tại cái bục phía trước, vẫn dùng cái ngữ khí lạnh lùng ngàn năm không đổi kia nói:
"Cảm ơn mọi người đã đến vũ hội, tôi là Mộ Kiệt, hy vọng mọi người có một đêm mỹ hảo." Mọi người dưới đài đang sững sờ, lập tức nổi lên tiếng vỗ tay như sấm.
Uông Minh nghe thấy lời nói của Mộ Kiệt, một biểu lộ không thể tin được, sau đó hướng về phía Tiêu Nhược Thiên xấu hổ cười nói:
"Ách. Thật có lỗi, tôi nhận nhầm người, vậy cho hỏi ngài xưng hô thế nào?"
Tiêu Nhược Thiên cười nhạt một tiếng, biểu hiện ra phong khinh vân đạm (gió nhẹ mây bay), trong nội tâm sớm đã đem 18 đời tổ tông Mộ Kiệt ra mắng mấy lần.
"Không có việc gì, tôi là Tiêu Nhược Thiên, là bạn của Mộ tiểu thư."
Nụ cười này của Tiêu Nhược Thiên, thế nhưng lại có một ít nội lực câu người, làm cho Uông Minh nhìn thấy mà ngây người, lập tức phát hiện hành động của mình là rất không tốt, lập tức cuối đầu che dấu sự thất thố của mình, Tiêu Nhược Thiên giờ phút này chính là nhìn chăm chú lên cái người đang ở trên bục kia, đương nhiên không phát hiện Uông Minh thất thố. Mộ Kiệt giống như là thuốc phiện, tràn ngập nguy hiểm nhưng làm cho người khác mê muội, tuy nàng hôm nay không hợp với bầu không khí vũ hội, nhưng là không để cho người khác tìm thấy một điểm không thỏa đáng, ngược lại cảm thấy, nàng nên là như vậy.
Mộ Kiệt ngắn gọn vài lời, bước xuống sân khấu, rất nhiều tổng giám đốc và nhà từ thiện có diện mạo, đều cầm rượu tới mời, muốn làm quen vị đại họa sĩ trẻ tuổi này. Nhưng đều bị ánh mắt lạnh như băng của Mộ Kiệt làm cho đông cứng thụt về. Mộ Kiệt không chút nào để ý tới Uông Minh vẫn đang đứng đó, lôi kéo Tiêu Nhược Thiên biến mất trong đám người. Tiêu Nhược Thiên mặt đen lại, hỏi Mộ Kiệt:
"Này, không phải cô cố ý trêu đùa tôi sao? Để tôi mặc thành như vầy, làm cho người khác đều tưởng tôi là đại họa sĩ, cô đúng là chủ tâm làm tôi mất mặt!"
Mộ Kiệt không có để ý tới chất vấn của Tiêu Nhược Thiên, ngược lại cầm lấy ly rượu bên cạnh, đưa cho Tiêu Nhược Thiên, sau đó mình cũng lấy một ly. Sau đó hướng Tiêu Nhược Thiên nở nụ cười, Tiêu Nhược Thiên luôn cho rằng nụ cười của mình là có lực sát thương rất lớn, nhưng là hôm nay, nàng thừa nhận là mình thua Mộ Kiệt rồi, mỗi lần Mộ Kiệt mỉm cười, đều làm cho mình thất thần. Hai người im im lặng lặng trốn ở góc phòng uống rượu, lúc này, không nên có từ ngữ dư thừa.
"Mộ Kiệt"
"Ân?"
"Tôi thích cô." Tiêu Nhược Thiên giờ này khắc này nhìn nửa bên khuôn mặt của Mộ Kiệt, muốn nói, chỉ muốn một mực nói lời trong lòng mình ra. . Đam Mỹ Hay
"Tiêu Nhược Thiên, tôi... "
Mộ Kiệt lời còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng, lập tức tất cả đèn bên trong vũ hội đều tắt đi.
Tiêu Nhược Thiên gõ gõ cửa phòng vẽ tranh, như dự đoán, không có phản ứng. Vì vậy tự mở cửa đi vào, liền thấy Mộ Kiệt đang ngồi vẽ trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ, trên người bị các loại màu vẽ làm cho biến thành một bông hoa nhiều màu sắc, không chút nào giống bị vấy bẩn, chỉ là cảm giác thật thoải mái, có loại hương vị tự nhiên. Cánh tay gầy gầy cầm lấy bút vẽ, trên mặt giấy tràn đầy màu sắc. Ánh nắng chiếu qua khuôn mặt của Mộ Kiệt, làm cho Mộ Kiệt thoạt nhìn tràn đầy sức sống. Đây là một Mộ Kiệt mà Tiêu Nhược Thiên chưa từng gặp qua, Mộ Kiệt lúc thường luôn mà một khuôn mặt u sầu nghiêm nghị, trầm mặc ít nói. Nếu như không phải hiểu rõ con người nàng, nhất định sẽ cho rằng nàng là người câm, thế nhưng là Tiêu Nhược Thiên biết rõ tính cách của Mộ Kiệt là như thế. Giờ phút này, Mộ Kiệt đang chìm đắm trong hội họa, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên nhìn bộ mặt nghiêm túc của Mộ Kiệt, cảm thấy Mộ Kiệt như thế này rất đẹp. Giống như là một bạch y thiên sứ đang chuyên chú cứu người, sáng chói như vậy, thuần khiết như vậy.
Tiêu Nhược Thiên yên lặng rời phòng vẽ tranh, đóng kỹ cửa, ngồi trên ghế sopha xem tivi. Thường xuyên chú ý đến động tĩnh trong phòng vẽ tranh, đến trưa, rốt cục cũng chứng kiến một người từ phòng vẽ tranh đi ra, ánh mắt ngốc trệ, bay tới phòng của chính mình, cởi giày, cởi quần áo. Cởi hết, chỉ còn lại nội y, chui vào trong chăn, say ngủ. Tiêu Nhược Thiên trợn mắt há mồm nhìn, trong nội tâm dội lên một tiếng, loại người gì đây? Đây là cái xuất thần mà mọi người hay nói? Hay là mộng du? Nàng vẫn là còn có ý thức sao? Vẫn không quên cởi bỏ quần áo. Tiêu Nhược Thiên nghĩ đi nghĩ lại, an vị trên ghế sa lon cười to, cười đến đau cả bụng mới dừng lại. Nàng cảm giác mình càng ngày càng thích Mộ Kiệt, thấy nàng vui vẻ tâm mình cũng vui, thấy nàng khổ sở tâm mình sẽ đau, lúc thấy nàng bị bệnh tâm mình như bị ai dày xéo. Tiêu Nhược Thiên thật sự đã bị tên quái thai này mê hoặc.
Bất quá là tuy đau lòng, nhưng chính sự là vẫn phải làm, vũ hội 8 giờ sẽ bắt đầu, mà từ nơi này lái xe đến cũng mất 20 phút, hai người còn phải trang điểm mặc quần áo, Tiêu Nhược Thiên cau mày, nàng ngồi lên cạnh giường Mộ Kiệt. Dùng tay chọt chọt mặt của Mộ Kiệt, cảm giác chạm vào đều là xương. Thầm nghĩ là người này quá gầy rồi, lại còn rất ít ăn cơm, lần này phải nghiêm khắc mới được. Tiêu Nhược Thiên dùng tay chọt lấy mặt Mộ Kiệt, dùng sức cả hai bên luôn. Mộ Kiệt cảm giác được đau nhức, bỗng ngồi dậy, như thế rất tốt. Mà mặt Tiêu Nhược Thiên thì đang ở trước mặt của nàng, Mộ Kiệt đùng cái bật dậy, nên điều hiển nhiên là hai đầu hai người đụng vào nhau. "Ah, đau quá x2!" Hai người đều kêu lên. Mộ Kiệt ngơ ngác nhìn mình bị đụng vào Tiêu Nhược Thiên, khóe miệng không biết như thế nào lại run rẩy một chút, rồi lúc sau lại ha ha cười to lên. Lúc này Tiêu Nhược Thiên không để ý đến đau nữa, nàng hiện tại là đang chìm trong nụ cười kinh diễm của Mộ Kiệt, Mộ Kiệt rất ít cười, có cười, thì cũng chỉ là nhếch khóe miệng, nhưng hiện tại. Người ngồi ở trên giường đây, cười đến không kiềm chế được. Tiêu Nhược Thiên thật sự xem đến ngây người, không nghĩ đến Mộ Kiệt cười rộ lên lại dễ thương như vậy, đôi mắt biến thành một vòng cung, lông mi thật dài trên mí mắt, hàm răng trắng tinh đều tắp, giống như một tiểu hài tử đạt được thành công trò đùa.
Tiêu Nhược Thiên xoa xoa chỗ bị đụng đau, vỗ đầu Mộ Kiệt một cái. "Này, có gì vui mà cười? Sao cô cười nhiều như vậy?"
Mộ Kiệt không cười nữa, nhìn cái trán bị mình đụng đến đỏ lên, cảm thấy mình có chút quá đáng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiêu Nhược Thiên nói: "Thật có lỗi."
Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy ánh mắt chùn xuống của Mộ Kiệt, nghĩ đến cái người vừa cười đến quên mình, sau lại luống cuống.
"Ài, tôi không sao, nhìn cô xem, tôi chỉ là đùa với cô thôi, kỳ thật cô cười lên rất xinh đẹp, nếu có thể làm cho cô thường xuyên cười, thì tôi bị đụng thêm mấy lần nữa cũng không sao, bất quá là lần sau nên đổi nơi khác để đụng."
Mộ Kiệt bĩu môi hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát nhảy dựng lên, một bên hoả tốc đem Mộ Kiệt từ trên giường kéo xuống, vừa nói:
"Giờ đã hơn 7 giờ rồi, vũ hội đêm nay bắt đầu lúc 8 giờ, hai chúng ta không nhanh sẽ bị muộn."
Tiêu Nhược Thiên vội vàng tìm cái đầm dạ hội mà trợ lý kia đưa tới, ném lên giường Mộ Kiệt, cho nàng thay. Mộ Kiệt nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của Tiêu Nhược Thiên, cảm thấy nghi hoặc. Mở miệng hỏi:
"Cô sao lại gấp gáp như vậy? Những quần áo này, tôi không mặc."
"Sao không mặc? Không thích?"
"Không, chỉ là không quen thôi, dù sao cũng không cần, tôi mặc quần áo bình thường là được rồi."
"Vậy bộ quần áo kia làm sao bây giờ? Đây chính là quần áo mà trợ lý đặc biệt đem tới, nói buổi vũ hội này rất quan trọng, nhất định phải ăn mặc long trọng một chút."
"Cô mặc a! Tôi không quan tâm đến ánh mắt của người khác!" Nói xong liền đi vào phòng tắm thay quần áo. Tiêu Nhược Thiên sững sờ nhìn bộ quần áo trên giường, nghĩ thầm, mặc thì mặc, y phục này chắc không ít tiền.
Qua nửa giờ, hai người đều đã đổi xong quần áo, trang điểm. Tiêu Nhược Thiên đem tóc vén lên, mặc một bộ váy dạ hội màu vàng ánh kim óng ánh, chân mang đôi giày cao gót màu bạc. Trang điểm cũng thập phần đẹp, giống như là nữ vương, lộ vẻ quyến rũ cùng quý phái. Còn Mộ Kiệt, tóc đen dài để bung trên vai, đeo một ít trang sức trang nhã, mặc một cái áo khoác nâu, bên trong là một áo sơmi trắng, quần đen dài, phối hợp với giày cao gót đen. Một thân ăn mặc lịch sự, phối với khuôn mặt mười phần lạnh, dáng người cao gầy, làm bừng lên nét tài hoa hơn người. Tiêu Nhược Thiên lại một lần nữa bị khí chất của Mộ Kiệt bắt làm tù binh, tuy chỉ là một cách ăn mặc đơn giản, nhưng mặc lên trên người Mộ Kiệt, liền tản ra một loại khí chất khác. Cho dù không phải là trang phục, trang sức lộng lẫy, nhưng Tiêu Nhược Thiên cảm thấy, Mộ Kiệt rất là chói mắt.
Trợ lý vào của, thấy trang phục trên người hai người, khẽ cau mày, không biết là không tốt cái gì. Đành phải lái xe đưa hai người đi. Vừa vào cổng, thấy trước cổng có biết bao nhiêu loại xe xịn đỗ trước, giống như là đang triển lãm xe, Rolls-Royce, Ferrari, BMW, Bentley... Các loại xe cao cấp nào đều có. Tiêu Nhược Thiên cảm khái nói, hiện tại Trung Quốc đúng là càng ngày càng hưng thịnh. Hai người dắt tay nhau vào vũ hội, mới vừa vào cửa, đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Tiêu Nhược Thiên vũ mị sang trọng thêm cách ăn mặc nên hấp dẫn đa số ánh nhìn của nam nhân, mà Mộ Kiệt lạnh lùng cùng với cách ăn mặc thì dĩ nhiên là hấp dẫn ánh nhìn của nữ nhân. Tuy cách ăn mặc của Mộ Kiệt không thích hợp với không khí nơi đây, hiện ra không hợp, nhưng là mọi người không cách nào không chú ý đến nàng, mà ánh mắt nhìn Mộ Kiệt, cơ hồ đều là tán thưởng. Tiêu Nhược Thiên thấy ánh mặt của mọi người nhìn chằm chằm vào Mộ Kiệt, cảm thấy không thoải mái, cảm giác, giống như là đồ riêng tư của mình bị người khác nhìn thấy. Quay đầu nhìn sang Mộ Kiệt, không để ý ánh mắt của mọi người, cũng không cảm thấy không tự nhiên, vẫn là một bộ dạng không quan tâm.
Lúc này, từ phía trước đi đến một nam nhân, một bộ âu phục màu trắng vừa vặn, đeo theo một chiếc cravat màu xanh ngọc, hai đầu lông mày lộ ra một cỗ khí khái hào hùng, hắn từ từ đi ra, vươn tay cùng Tiêu Nhược Thiên chào hỏi.
"Vị này là Mộ tiểu thư? Ngài khỏe chứ, tôi gọi đồ uống, lần này ngài có thể tới, là vinh hạnh của chúng tôi, nên mời người lên đài tuyên bố đọc diễn văn cho buổi vũ hội."
Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát thất thần, nhìn lại cách ăn mặc của mình và Mộ Kiệt, thoáng một phát đã minh bạch, người này nhất định là người đứng ra tổ chức, mà Mộ Kiệt gần đây mới về lại Trung Quốc, cho nên không nhiều người biết nàng, càng không biết rõ bộ dáng nàng ra sao, cho nên đem mình lầm thành Mộ Kiệt. Tiêu Nhược Thiên một trận mồ hôi lạnh, hay lắm cái tên Quỷ hút máu này, có ý đồ làm cho ta khó xử. Tiêu Nhược Thiên vừa định giải thích, Mộ Kiệt cũng đã nương theo ánh mắt của mọi người chậm rãi đi lên sân khấu. Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Mộ Kiệt. Nàng đứng tại cái bục phía trước, vẫn dùng cái ngữ khí lạnh lùng ngàn năm không đổi kia nói:
"Cảm ơn mọi người đã đến vũ hội, tôi là Mộ Kiệt, hy vọng mọi người có một đêm mỹ hảo." Mọi người dưới đài đang sững sờ, lập tức nổi lên tiếng vỗ tay như sấm.
Uông Minh nghe thấy lời nói của Mộ Kiệt, một biểu lộ không thể tin được, sau đó hướng về phía Tiêu Nhược Thiên xấu hổ cười nói:
"Ách. Thật có lỗi, tôi nhận nhầm người, vậy cho hỏi ngài xưng hô thế nào?"
Tiêu Nhược Thiên cười nhạt một tiếng, biểu hiện ra phong khinh vân đạm (gió nhẹ mây bay), trong nội tâm sớm đã đem 18 đời tổ tông Mộ Kiệt ra mắng mấy lần.
"Không có việc gì, tôi là Tiêu Nhược Thiên, là bạn của Mộ tiểu thư."
Nụ cười này của Tiêu Nhược Thiên, thế nhưng lại có một ít nội lực câu người, làm cho Uông Minh nhìn thấy mà ngây người, lập tức phát hiện hành động của mình là rất không tốt, lập tức cuối đầu che dấu sự thất thố của mình, Tiêu Nhược Thiên giờ phút này chính là nhìn chăm chú lên cái người đang ở trên bục kia, đương nhiên không phát hiện Uông Minh thất thố. Mộ Kiệt giống như là thuốc phiện, tràn ngập nguy hiểm nhưng làm cho người khác mê muội, tuy nàng hôm nay không hợp với bầu không khí vũ hội, nhưng là không để cho người khác tìm thấy một điểm không thỏa đáng, ngược lại cảm thấy, nàng nên là như vậy.
Mộ Kiệt ngắn gọn vài lời, bước xuống sân khấu, rất nhiều tổng giám đốc và nhà từ thiện có diện mạo, đều cầm rượu tới mời, muốn làm quen vị đại họa sĩ trẻ tuổi này. Nhưng đều bị ánh mắt lạnh như băng của Mộ Kiệt làm cho đông cứng thụt về. Mộ Kiệt không chút nào để ý tới Uông Minh vẫn đang đứng đó, lôi kéo Tiêu Nhược Thiên biến mất trong đám người. Tiêu Nhược Thiên mặt đen lại, hỏi Mộ Kiệt:
"Này, không phải cô cố ý trêu đùa tôi sao? Để tôi mặc thành như vầy, làm cho người khác đều tưởng tôi là đại họa sĩ, cô đúng là chủ tâm làm tôi mất mặt!"
Mộ Kiệt không có để ý tới chất vấn của Tiêu Nhược Thiên, ngược lại cầm lấy ly rượu bên cạnh, đưa cho Tiêu Nhược Thiên, sau đó mình cũng lấy một ly. Sau đó hướng Tiêu Nhược Thiên nở nụ cười, Tiêu Nhược Thiên luôn cho rằng nụ cười của mình là có lực sát thương rất lớn, nhưng là hôm nay, nàng thừa nhận là mình thua Mộ Kiệt rồi, mỗi lần Mộ Kiệt mỉm cười, đều làm cho mình thất thần. Hai người im im lặng lặng trốn ở góc phòng uống rượu, lúc này, không nên có từ ngữ dư thừa.
"Mộ Kiệt"
"Ân?"
"Tôi thích cô." Tiêu Nhược Thiên giờ này khắc này nhìn nửa bên khuôn mặt của Mộ Kiệt, muốn nói, chỉ muốn một mực nói lời trong lòng mình ra. . Đam Mỹ Hay
"Tiêu Nhược Thiên, tôi... "
Mộ Kiệt lời còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng, lập tức tất cả đèn bên trong vũ hội đều tắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.