Chương 2: Anh trai
Atermis
12/06/2021
Dù rất tức giận khi con gái làm ra
cái chuyện hoang đường nhưng Hàn Lâm Dũng không đành lòng xua đuổi nó
đi. Mấy năm qua nó nuôi con một mình cũng đủ khổ cực vất vả. Ông chẳng
thể nhẫn tâm, tuyệt tình với máu mủ của mình.
Nhìn cháu trai đang ngoan ngoãn ngồi ăn cơm ông chỉ biết thở dài một tiếng.
Phải sao mới tốt cho thằng bé? Làm thế nào đường đường chính chính công khai thằng bé ra bên ngoài đây? Giấu mãi cũng không phải là cách.
Rối ren, phức tạp và còn khó hơn cả việc kinh doanh.
Nhìn cháu trai thêm một lúc Hàn Lâm Dũng khoanh tay sau lưng chầm chậm bước lên cầu thang. Biết ba đang muộn phiền vì mình Trang Anh cảm thấy vô cùng có lỗi. Chỉ mong rằng ba sẽ dần dần chấp nhận Thiên Anh.
Con trai thích ở với ngoại nên Trang Anh không ngăn cản. Quyết định ở lại đây vài hôm rồi dọn ra ngoài. Cứ ngỡ con trai sẽ khó thích nghi với lối sống và khí hậu ở Việt Nam. Nhưng bây giờ thì cô dám khẳng định rằng Thiên Anh sẽ không buồn khi phải rời xa nơi đã sinh ra và lớn lên.
Quen với cuộc sống ở đây rồi Trang Anh lập tức đi tìm trường cho con trai. Định đem con ra xe đi đến một vài địa chỉ trường học mà mình đã tham khảo qua, ba cô quát ầm ĩ.
“Mày định cho cả thiên hạ biết mày không chồng có con à? Đừng có bôi tro trát trấu vào mặt lão già này.”
Bịt tai con trai để nó không nghe những lời lẽ cay độc ấy, Trang Anh bảo nó vào trong xe ngồi đợi mình. Ba đang tức giận cô cũng không vui vẻ gì.
“Ba đừng doạ thằng bé sợ. Xin ba đừng to tiếng với con trai con. Nó không có tội tình gì cả.”
“Hừ.” Hàn Lâm Dũng bực bội đá luôn cái ghế.
“Con biết chuyện này khó có thể chấp nhận nhưng ba đừng hắt hủi cháu ngoại mình. Là con sai. Ba muốn đánh muốn mắng đều được. Thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn. Tâm lý sẽ bất ổn định nếu ba cứ nặng lời như thế.”
“Mày lập tức đi xem mắt cho tao!”
“Con..”
“Tao với mẹ mày đã chọn ra vài mối để cho mày xem mắt. Cưới thật hay cưới giả gì cũng được. Miễn sao người đó chịu làm cha của Thiên Anh.”
“Cấm có cãi lời tao!”
Nghĩ nát óc suốt mấy ngày thì chỉ còn cách đó. Hai ông bà lập tức liên hệ bạn bè nhờ mai mối một số con trai của các gia đình có tiếng trong thành phố. Nghe sơ qua về học thức địa vị xã hội và gia cảnh của những chàng trai ấy Hàn Lâm Dũng gật đầu hẹn với các gia đình họ gặp mặt. Dù hôn nhân vì con gái hay là vì lợi nhuận hợp tác làm ăn thì ông cũng không để người kia chịu thiệt.
“Ba. Con không muốn! Làm mẹ đơn thân cũng đâu đến nỗi.”
“Không đến nỗi? Đến nỗi cả họ Hàn Lâm mất mặt giùm đứa con như mày.”
“Thằng Duy còn chưa biết chuyện. Nó biết, hai mẹ con mày có khi phải tách riêng ra mà sống.”
Co rụt người lại khi nghe ba nhắc đến anh trai, Trang Anh thực hoang mang. Anh trai cô rất nghiêm khắc và luôn quát nạt cô. Ba thì không sợ nhưng anh trai thì vô cùng sợ. Trong cái nhà này thì chỉ có mỗi Hàn Lâm Duy khiến tim cô cứ nhảy thót mỗi khi anh ta lên tiếng.
“Ba đừng nói cho anh ấy biết. Anh ấy sẽ giết con rồi phơi khô trên cây sào đấy.”
Tưởng tượng đến cảnh đấy Trang Anh rùng rợn thân thể. Mắt cứ đảo quanh nhà xem lão ấy có đột ngột xuất hiện ở đây không. Nhưng đôi khi tưởng tượng lại biến thành sự thật. Ông trời cũng chẳng thể giúp nổi cô.
Sau lưng bất chợt có tiếng ồ ồ như máy Trang Anh giật bắn mình lùi lại.
Chết rồi. Là anh trai.
“Cô về lúc nào thế?” Hàn Lâm Duy gõ nhẹ lên đầu em gái.
“Anh…anh ở đây từ bao giờ vậy?”
Ngửi ra được mùi nguy thiển toả ra từ Hàn Lâm Duy, cô nhảy lùi về phía sau. Mắt đẩy về phía chiếc xe nhìn con trai có thò đầu ra ngoài hay không. Để Hàn Lâm Duy biết được sự tồn tại của Thiên Anh. E rằng…
“A ha chào anh trai… Anh…anh vẫn khoẻ chứ?”
Gương mặt cương nghị, nghiêm túc khiến Trang Anh nói cũng không thành câu.
“Cô làm gì mà hốt hoảng vậy? Thằng nào vừa ăn hiếp cô à?”
Là anh chứ ai.
Bình thường mỗi lần về nước người đầu tiên Trang Anh muốn gặp là anh trai mình. Dù vô cùng nghiêm khắc nhưng Hàn Lâm Duy rất cưng chiều, thương em gái. Chỉ có lần này nó về nước mấy ngày rồi mà không thèm đến tìm mình. Người làm anh cả như Hàn Lâm Duy tất nhiên phải đến gặp nó hỏi rõ.
“Ba. Con bé nó làm sao thế?”
Sợ ba sẽ nói ra mọi chuyện Trang Anh dùng ánh mắt để cầu xin ba giữ kín chuyện. Vô ích. Chính ba cô đã gọi cho Hàn Lâm Duy về đây nên có quỳ có lạy đều phản tác dụng.
“Còn làm sao nữa. Vào nhà rồi hẵng nói chuyện.”
Run cầm cập khi ngồi đối diện với anh trai. Trang Anh mất tự nhiên không dám nhìn thẳng vào gương mặt ‘hổ báo’ kia.
“Cô làm sao thế? Từ lúc ngồi xuống ghế anh có làm gì đâu mà cô cứ hoảng thế?”
“Em…em.”
“Nó gây ra chuyện tày trời nên mới sợ.”
“Gọi con về đây là để giải quyết chuyện của nó.” Hàn Lâm Dũng đưa mắt nhìn con gái đang hơi cúi đầu. Nó chỉ sợ thằng Duy, bảo con trai về là phương án tốt nhất.
Sau một hồi kể lể sự tình, Hàn Lâm Duy biết mình đã lên chức cậu liền nổi giận đùng đùng.
“Thằng đó là thằng nào?”
Tiếng quát lớn dội vang khắp căn nhà, Trang Anh co rúm người lắp bắp nói:
“Em…em..”
“Anh tha cho em. Đừng nổi nóng với Thiên Anh. Em thật sự không biết hắn là ai?”
“Con gái con lứa không biết giữ mình. Chuyện xảy ra cô cũng không nói cho ba mẹ và anh biết.”
“Cô định coi người thân không tồn tại trên thế gian này hả?”
Không thể phản biện lại tất cả, Trang Anh chỉ biết cúi cầu nghe anh răn dạy mắng nhiếc.
Cô không dám cãi lại Hàn Lâm Duy. Muốn chết thì cứ việc cãi ngang lời anh ấy.
Quát nạt một hồi, Hàn Lâm Duy mới dừng lại khi mẹ đã lên tiếng. 3 người họ xúm lại tiếp nặng nhẹ khuyên răn Trang Anh nghe theo sự sắp xếp mà đi xem mắt.
“Cháu trai anh phải có ba. Anh không biết cô làm như thế nào. Không thể để thằng bé thiếu thốn được.”
“Không vì bản thân cũng phải vì con.”
Muốn nổ tung khi cả 3 đang cố nhồi vào đầu mình chuyện đi xem mắt. Trang Anh nghĩ không lẽ mình lại bồng con quay lại nước Anh. Khối người cũng làm mẹ đơn thân đấy thôi. Cô lại không thể. Chẳng lẽ là vì con nhà giàu nên không có quyền ấy?
“Nghe anh. Sau này còn nhiều thứ phức tạp hơn nữa. Đến lúc con nó trưởng thành, hỏi cha của nó đâu? Cô định trả lời như thế nào?”
“Nhưng mà em..”
“Nghe lời!”
Chẳng dám cãi lại, Trang Anh vờ gật đầu đồng ý đi xem mắt để ba mẹ và anh trai ngừng nói về vấn đề của mình.
Cũng được thôi. Muốn mình đi xem mắt thì phải xem người kia có bản lĩnh để tiếp chiêu của mình hay không.
Bế cháu trai trên tay, Hàn Lâm Duy cố tỏ ra thân thiện với nó. Hi vọng nó không sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của mình. Bữa tối diễn ra trong yên lặng. Chỉ có tiếng hai cậu cháu đang trò chuyện với nhau.
Cả ngày bám lấy cậu, Thiên Anh cười mê tít khi được cậu Duy mua cho hàng tá đồ chơi lego, mô hình để đầy phòng. Thiên Anh vui đến nỗi không biết đói là gì mải mê tháo rời rồi lắp ráp lại.
Mắt bỗng cay xè, Hàn Lâm Duy thấy thương cho thằng cháu nhỏ của mình. Thấy mẹ bị mắng là Thiên Anh liền chạy đến ôm chân ông ngoại nũng nịu xin ông đừng mắng mẹ nữa.
Đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như nó chỉ được cái thiệt thòi.
Theo sự sắp xếp của cha mẹ, bất đắc dĩ Trang Anh đến một quán cafe để gặp đối tượng xem mắt. Cố tình trang điểm thành con vịt xấu xí. Vừa cởi khẩu trang xuống gương mặt già dặn, đen sạm khiến đối phương giật mình. Anh ta chỉ hỏi han một hai câu, nói có việc gấp rồi chuồn lẹ.
Ba gọi đến hỏi tội Trang Anh bình thản nói rằng là do mình muốn biết lòng dạ của người đàn ông kia được đo bằng thước tâm hồn hay vẻ bên ngoài của cô.
Lại một ngày khác,
Lần này Trang Anh cố tỏ ra mình đang mất tự nhiên khi gặp cháu trai của bạn thân mẹ.
Anh ta thấy cô có vẻ đang ngần ngại điều gì liền thử quan tâm. Dẫu sao có khả năng thành đôi thành cặp với cô gái xinh đẹp này. Thế nên phải tạo cảm giác an toàn và ấn tượng thật tốt để mỹ nữ này dựa vào.
Hỡi ôi, nghe được lời thú nhận rằng “bạn gái tương lai” của mình lại không thích nam giới. Anh ta liền ba chân bốn cẳng chạy không thèm ngoảnh đầu lại nhìn.
Đi xem mắt 4 dạo Hàn Lâm Trang Anh doạ con trai nhà khiếp vía và có ác cảm. Cái tên cô bỗng nhiên được réo thường ngày. Cả cha mẹ hay đối tượng xem mắt đều rất khó chịu với thái độ thiếu nghiêm túc của Trang Anh. Bạn bè của cha mẹ cô gọi điện đến phàn nàn chê trách. Hàn Lâm Dũng rối rít xin lỗi, quay sang chỉ trỏ mắng nhiếc thậm tệ đứa con gái không nghe lời. Bất lực với nó.
Thì con đã đi gặp những người đấy theo ý ba rồi còn gì. Còn việc có trò chuyện hay không lại là một chuyện khác.
Nhìn cháu trai đang ngoan ngoãn ngồi ăn cơm ông chỉ biết thở dài một tiếng.
Phải sao mới tốt cho thằng bé? Làm thế nào đường đường chính chính công khai thằng bé ra bên ngoài đây? Giấu mãi cũng không phải là cách.
Rối ren, phức tạp và còn khó hơn cả việc kinh doanh.
Nhìn cháu trai thêm một lúc Hàn Lâm Dũng khoanh tay sau lưng chầm chậm bước lên cầu thang. Biết ba đang muộn phiền vì mình Trang Anh cảm thấy vô cùng có lỗi. Chỉ mong rằng ba sẽ dần dần chấp nhận Thiên Anh.
Con trai thích ở với ngoại nên Trang Anh không ngăn cản. Quyết định ở lại đây vài hôm rồi dọn ra ngoài. Cứ ngỡ con trai sẽ khó thích nghi với lối sống và khí hậu ở Việt Nam. Nhưng bây giờ thì cô dám khẳng định rằng Thiên Anh sẽ không buồn khi phải rời xa nơi đã sinh ra và lớn lên.
Quen với cuộc sống ở đây rồi Trang Anh lập tức đi tìm trường cho con trai. Định đem con ra xe đi đến một vài địa chỉ trường học mà mình đã tham khảo qua, ba cô quát ầm ĩ.
“Mày định cho cả thiên hạ biết mày không chồng có con à? Đừng có bôi tro trát trấu vào mặt lão già này.”
Bịt tai con trai để nó không nghe những lời lẽ cay độc ấy, Trang Anh bảo nó vào trong xe ngồi đợi mình. Ba đang tức giận cô cũng không vui vẻ gì.
“Ba đừng doạ thằng bé sợ. Xin ba đừng to tiếng với con trai con. Nó không có tội tình gì cả.”
“Hừ.” Hàn Lâm Dũng bực bội đá luôn cái ghế.
“Con biết chuyện này khó có thể chấp nhận nhưng ba đừng hắt hủi cháu ngoại mình. Là con sai. Ba muốn đánh muốn mắng đều được. Thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn. Tâm lý sẽ bất ổn định nếu ba cứ nặng lời như thế.”
“Mày lập tức đi xem mắt cho tao!”
“Con..”
“Tao với mẹ mày đã chọn ra vài mối để cho mày xem mắt. Cưới thật hay cưới giả gì cũng được. Miễn sao người đó chịu làm cha của Thiên Anh.”
“Cấm có cãi lời tao!”
Nghĩ nát óc suốt mấy ngày thì chỉ còn cách đó. Hai ông bà lập tức liên hệ bạn bè nhờ mai mối một số con trai của các gia đình có tiếng trong thành phố. Nghe sơ qua về học thức địa vị xã hội và gia cảnh của những chàng trai ấy Hàn Lâm Dũng gật đầu hẹn với các gia đình họ gặp mặt. Dù hôn nhân vì con gái hay là vì lợi nhuận hợp tác làm ăn thì ông cũng không để người kia chịu thiệt.
“Ba. Con không muốn! Làm mẹ đơn thân cũng đâu đến nỗi.”
“Không đến nỗi? Đến nỗi cả họ Hàn Lâm mất mặt giùm đứa con như mày.”
“Thằng Duy còn chưa biết chuyện. Nó biết, hai mẹ con mày có khi phải tách riêng ra mà sống.”
Co rụt người lại khi nghe ba nhắc đến anh trai, Trang Anh thực hoang mang. Anh trai cô rất nghiêm khắc và luôn quát nạt cô. Ba thì không sợ nhưng anh trai thì vô cùng sợ. Trong cái nhà này thì chỉ có mỗi Hàn Lâm Duy khiến tim cô cứ nhảy thót mỗi khi anh ta lên tiếng.
“Ba đừng nói cho anh ấy biết. Anh ấy sẽ giết con rồi phơi khô trên cây sào đấy.”
Tưởng tượng đến cảnh đấy Trang Anh rùng rợn thân thể. Mắt cứ đảo quanh nhà xem lão ấy có đột ngột xuất hiện ở đây không. Nhưng đôi khi tưởng tượng lại biến thành sự thật. Ông trời cũng chẳng thể giúp nổi cô.
Sau lưng bất chợt có tiếng ồ ồ như máy Trang Anh giật bắn mình lùi lại.
Chết rồi. Là anh trai.
“Cô về lúc nào thế?” Hàn Lâm Duy gõ nhẹ lên đầu em gái.
“Anh…anh ở đây từ bao giờ vậy?”
Ngửi ra được mùi nguy thiển toả ra từ Hàn Lâm Duy, cô nhảy lùi về phía sau. Mắt đẩy về phía chiếc xe nhìn con trai có thò đầu ra ngoài hay không. Để Hàn Lâm Duy biết được sự tồn tại của Thiên Anh. E rằng…
“A ha chào anh trai… Anh…anh vẫn khoẻ chứ?”
Gương mặt cương nghị, nghiêm túc khiến Trang Anh nói cũng không thành câu.
“Cô làm gì mà hốt hoảng vậy? Thằng nào vừa ăn hiếp cô à?”
Là anh chứ ai.
Bình thường mỗi lần về nước người đầu tiên Trang Anh muốn gặp là anh trai mình. Dù vô cùng nghiêm khắc nhưng Hàn Lâm Duy rất cưng chiều, thương em gái. Chỉ có lần này nó về nước mấy ngày rồi mà không thèm đến tìm mình. Người làm anh cả như Hàn Lâm Duy tất nhiên phải đến gặp nó hỏi rõ.
“Ba. Con bé nó làm sao thế?”
Sợ ba sẽ nói ra mọi chuyện Trang Anh dùng ánh mắt để cầu xin ba giữ kín chuyện. Vô ích. Chính ba cô đã gọi cho Hàn Lâm Duy về đây nên có quỳ có lạy đều phản tác dụng.
“Còn làm sao nữa. Vào nhà rồi hẵng nói chuyện.”
Run cầm cập khi ngồi đối diện với anh trai. Trang Anh mất tự nhiên không dám nhìn thẳng vào gương mặt ‘hổ báo’ kia.
“Cô làm sao thế? Từ lúc ngồi xuống ghế anh có làm gì đâu mà cô cứ hoảng thế?”
“Em…em.”
“Nó gây ra chuyện tày trời nên mới sợ.”
“Gọi con về đây là để giải quyết chuyện của nó.” Hàn Lâm Dũng đưa mắt nhìn con gái đang hơi cúi đầu. Nó chỉ sợ thằng Duy, bảo con trai về là phương án tốt nhất.
Sau một hồi kể lể sự tình, Hàn Lâm Duy biết mình đã lên chức cậu liền nổi giận đùng đùng.
“Thằng đó là thằng nào?”
Tiếng quát lớn dội vang khắp căn nhà, Trang Anh co rúm người lắp bắp nói:
“Em…em..”
“Anh tha cho em. Đừng nổi nóng với Thiên Anh. Em thật sự không biết hắn là ai?”
“Con gái con lứa không biết giữ mình. Chuyện xảy ra cô cũng không nói cho ba mẹ và anh biết.”
“Cô định coi người thân không tồn tại trên thế gian này hả?”
Không thể phản biện lại tất cả, Trang Anh chỉ biết cúi cầu nghe anh răn dạy mắng nhiếc.
Cô không dám cãi lại Hàn Lâm Duy. Muốn chết thì cứ việc cãi ngang lời anh ấy.
Quát nạt một hồi, Hàn Lâm Duy mới dừng lại khi mẹ đã lên tiếng. 3 người họ xúm lại tiếp nặng nhẹ khuyên răn Trang Anh nghe theo sự sắp xếp mà đi xem mắt.
“Cháu trai anh phải có ba. Anh không biết cô làm như thế nào. Không thể để thằng bé thiếu thốn được.”
“Không vì bản thân cũng phải vì con.”
Muốn nổ tung khi cả 3 đang cố nhồi vào đầu mình chuyện đi xem mắt. Trang Anh nghĩ không lẽ mình lại bồng con quay lại nước Anh. Khối người cũng làm mẹ đơn thân đấy thôi. Cô lại không thể. Chẳng lẽ là vì con nhà giàu nên không có quyền ấy?
“Nghe anh. Sau này còn nhiều thứ phức tạp hơn nữa. Đến lúc con nó trưởng thành, hỏi cha của nó đâu? Cô định trả lời như thế nào?”
“Nhưng mà em..”
“Nghe lời!”
Chẳng dám cãi lại, Trang Anh vờ gật đầu đồng ý đi xem mắt để ba mẹ và anh trai ngừng nói về vấn đề của mình.
Cũng được thôi. Muốn mình đi xem mắt thì phải xem người kia có bản lĩnh để tiếp chiêu của mình hay không.
Bế cháu trai trên tay, Hàn Lâm Duy cố tỏ ra thân thiện với nó. Hi vọng nó không sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của mình. Bữa tối diễn ra trong yên lặng. Chỉ có tiếng hai cậu cháu đang trò chuyện với nhau.
Cả ngày bám lấy cậu, Thiên Anh cười mê tít khi được cậu Duy mua cho hàng tá đồ chơi lego, mô hình để đầy phòng. Thiên Anh vui đến nỗi không biết đói là gì mải mê tháo rời rồi lắp ráp lại.
Mắt bỗng cay xè, Hàn Lâm Duy thấy thương cho thằng cháu nhỏ của mình. Thấy mẹ bị mắng là Thiên Anh liền chạy đến ôm chân ông ngoại nũng nịu xin ông đừng mắng mẹ nữa.
Đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như nó chỉ được cái thiệt thòi.
Theo sự sắp xếp của cha mẹ, bất đắc dĩ Trang Anh đến một quán cafe để gặp đối tượng xem mắt. Cố tình trang điểm thành con vịt xấu xí. Vừa cởi khẩu trang xuống gương mặt già dặn, đen sạm khiến đối phương giật mình. Anh ta chỉ hỏi han một hai câu, nói có việc gấp rồi chuồn lẹ.
Ba gọi đến hỏi tội Trang Anh bình thản nói rằng là do mình muốn biết lòng dạ của người đàn ông kia được đo bằng thước tâm hồn hay vẻ bên ngoài của cô.
Lại một ngày khác,
Lần này Trang Anh cố tỏ ra mình đang mất tự nhiên khi gặp cháu trai của bạn thân mẹ.
Anh ta thấy cô có vẻ đang ngần ngại điều gì liền thử quan tâm. Dẫu sao có khả năng thành đôi thành cặp với cô gái xinh đẹp này. Thế nên phải tạo cảm giác an toàn và ấn tượng thật tốt để mỹ nữ này dựa vào.
Hỡi ôi, nghe được lời thú nhận rằng “bạn gái tương lai” của mình lại không thích nam giới. Anh ta liền ba chân bốn cẳng chạy không thèm ngoảnh đầu lại nhìn.
Đi xem mắt 4 dạo Hàn Lâm Trang Anh doạ con trai nhà khiếp vía và có ác cảm. Cái tên cô bỗng nhiên được réo thường ngày. Cả cha mẹ hay đối tượng xem mắt đều rất khó chịu với thái độ thiếu nghiêm túc của Trang Anh. Bạn bè của cha mẹ cô gọi điện đến phàn nàn chê trách. Hàn Lâm Dũng rối rít xin lỗi, quay sang chỉ trỏ mắng nhiếc thậm tệ đứa con gái không nghe lời. Bất lực với nó.
Thì con đã đi gặp những người đấy theo ý ba rồi còn gì. Còn việc có trò chuyện hay không lại là một chuyện khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.