Chương 4: Ba con không tồn tại trên đời
Atermis
12/06/2021
Trong tích tắc người bị ‘cướp’ rồi
đưa lên taxi. Đồng đội đau đớn như vậy hai vị cảnh sát còn lại đành để
Trang Anh đưa Minh Kiệt đến bệnh viện. Muốn đi theo nhưng Minh Kiệt nói
anh không việc gì hết. Cô gái này chắc chắn là con nhà danh giá có học
thức, sẽ không có chuyện mang con bỏ chợ đâu.
Nóng lòng vì lo cho con trai và người vừa bị mình đâm đang bị thương Trang Anh cứ giục bác tài, thậm chí là gắt gỏng để ông ấy lái xe nhanh hơn.
“Cô chú cứ bình tĩnh. Đường đông thế này bảo tôi làm sao chạy nhanh được?”
“Tôi biết bạn trai cô đang bị thương nhưng tôi cũng hết cách. Chạy ẩu thì bạn trai cô lại bắn tốc độ gọi người đến hốt xe của tôi về đồn. Người chịu thiệt là tôi chứ cô đâu mất mát gì.”
“….”
“….”
“Tôi nói đúng chứ? Đồng chí cảnh sát giao thông.”
Hoàng Minh Kiệt: “….”
What? Bạn trai ư? Ông ấy đang nói linh tinh cái gì vậy?
Liếc trộm để xem thái độ của Minh Kiệt ra sao. Thấy anh còn đang nhăn nhó vì đau ở chân Trang Anh liền cúi thấp mặt. Vẫn còn thẹn vì sự cố vừa rồi, bây giờ lại còn bị tài xế trêu cô thực không biết nói gì, chỉ lí nhí mấy câu.
“Xin…xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Minh Kiệt thở một hơi dài đẵng. Môi vẫn cố nở một nụ cười khi chị gái này bày ra thái độ ăn năn hối lỗi rõ ràng, lại còn sợ sệt như thế.
Đúng rồi. Đâm trúng giao thông, người của cơ quan nhà nước. Ai mà chả hồn bay khiếp vía.
“Không sao.”
Sao chàng trai cảnh sát này hiền một cục như vậy?
Thường thì mấy anh giao thông hay công an luôn nghiêm khắc và có phần hung dữ. Nhưng chàng trai này lại hoàn toàn khác. Hiền khô và chưa hề to tiếng với mình.
Anh ta tên Minh Kiệt ư? Nghe cũng hay.
Đoán ra người ngồi bên cạnh đang thầm đánh giá anh và hơi rụt rè sau khi gây ra va chạm. Minh Kiệt cũng chẳng trách móc gì nữa. Thầm nghĩ cũng trớ trêu thay. Nay đi tuần thay người khác thì gặp phải tình huống đỡ khônv kịp như thế này.
Rồi không biết khi nào cái chân mới lành được đây?
Đến nơi Minh Kiệt được đỡ lên cáng cứu thương và đẩy vài bên trong bệnh viện. Trang Anh đã yêu cầu họ chuẩn bị cáng cứu thương trước đó để đẩy ‘nạn nhân’ vào trong.
Giúp anh làm thủ tục nhập viện rồi đẩy vào phòng chụp X quang. Trang Anh chậm rãi nói:
“Anh ở đây chụp phim xương chân nhé. Tôi đi xem tình hình của con trai một chút.”
“Yên tâm. Tôi không chạy trốn đâu.”
Minh Kiệt không nói gì. Anh hiểu người phụ nữ này đã đưa mình đến đây rồi thì không có chuyện cô ấy chối bỏ trách nhiệm. Hơn nữa ở đây có đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp. Đương nhiên anh sẽ không xảy ra vấn đề gì hết.
Lật đật tìm đến phòng bệnh của con trai Trang Anh chân siêu chân vẹo cố chạy nhanh hơn. Thằng bé vẫn ổn không có bất trắc gì cô mới trút được âu lo trong lòng.
“Mẹ.”
Thiên Anh ngồi trên giường, thấy mẹ nó liền nhảy phốc xuống, chạy ù ra ôm lấy chân Trang Anh.
“Con không sao chứ? Đau ở chỗ nào nói mẹ nghe!”
“Không ạ. Con không có bị đau.”
“Có biết ngã từ trên cao xuống đất nguy hiểm như thế nào không? Con không nghe lời mẹ hả Bevis?”
Bị mắng Thiên Anh ngoan ngoãn vòng tay xin lỗi mẹ. Vô tình đụng vào chỗ trầy xước trên cánh tay Thiên Anh bỗng xịu mặt nhăn nhó.
Biểu hiện của con trai khiến Trang Anh hốt hoảng. Có phải mình đã nặng lời với Thiên Anh?
Không. Chắc chắn là nó bị thương và giấu mình rồi.
“Bevis đau ở đâu?”
“Nói mẹ nghe nào!”
Ngoan ngoãn chìa tay ra, Thiên Anh cúi đầu không dám nhìn mẹ mình.
Lật cánh tay nhỏ bé lên Trang Anh trợn trắng mắt khi nhìn thấy cánh tay con trai đã được băng bó.
Mấy cô giáo cứ nói không sao hết. Không làm sao mà lại băng bó thế này ư?
Ôm con trai vào lòng Trang Anh nhẹ nhàng dỗ dành.
“Bevis đau lắm phải không? Ngoan đừng khóc. Mẹ không mắng Bevis nữa.”
Bác sĩ báo rằng đã xử lí vết trầy xước và bôi thuốc kháng sinh cho Thiên Anh. Anh ta cũng đã tiến hành kiểm tra và chụp X quang, phát hiện xem có bị chấn thương hay bất thường ở chỗ nào không. May rằng Thiên Anh chưa leo lên cao. Nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Mẹ ơi con không muốn ở đây. Con muốn gặp ba.”
Nghe con trai nhắc đến thằng tồi ấy Trang Anh cố kìm cơn giận đừng trào ra bên ngoài.
Từ lúc Thiên Anh sinh ra, gã đàn ông bội bạc ấy chưa một lần liên lạc hay hỏi thăm đến tình hình của nó. Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Nhưng thằng tồi ấy lại nguyện uống cả chum nước lã còn hơn là đoái hoài đến máu mủ của hắn. Dù rất giận dữ khi nghe con trai nhắc đến cha ruột nhưng cô vẫn nén giận tránh nó buồn.
“Con muốn gặp ba à?”
“Vâng. Các bạn của Bevis đều có ba đưa đón đến trường mỗi ngày. Bevis lại không có.”
“Các bạn ấy thường kể và khoe ba mình rất tài giỏi và mạnh mẽ như siêu nhân. Con cũng muốn có một người ba siêu nhân như vậy.”
“Gia đình chúng ta thiếu người. Mẹ gọi ba về ở với con đi!”
Lần đầu tiên con trai hỏi về ba ruột của nó Trang Anh đôi phần ngạc nhiên. Từ trước đến này nó chưa bao giờ có suy nghĩ rằng một gia đình hoàn hảo phải đầy đủ ba mẹ con cái. Nhưng giờ thì khác.
Con trai đã lớn. Có thể tự nhận thức được mọi thứ và cuộc sống xung quanh mình. Nó đang cực kỳ tủi thân vào những lúc ốm đau như thế này. Cô không thể bỏ sang chuyện khác để nói được khi chưa trả lời câu hỏi của nó.
Giải thích thế nào với Thiên Anh đây?
Những năm qua cô đều nuôi con một mình. Bóng dáng của thằng tồi ấy chưa bao giờ xuất hiện trước mặt hai mẹ con. Giờ này có lẽ hắn đã là ‘chạn vương’ ở trong cái toà lầu nguy nga nào rồi cũng nên. Cuộc sống vương giả đâu thể nhớ hắn đã ruồng bỏ một đứa con trai ngoan ngoãn biết nghe lời chứ?
“Bevis à. Ba của con không tồn tại ở thế giới này.”
“Nghĩa là sao ạ?” Thiên Anh tròn xoe mắt nhìn mẹ.
Trang Anh muốn cắt đứt mọi mối quan hệ giữa con trai và thằng tồi ấy thì chỉ còn cách nói dối rằng hắn đã chết. Với một kẻ có thể nhẫn tâm vứt bỏ máu mủ của mình ngay sau khi nó mới sinh ra thì còn gì gọi là tình ruột thịt. Hắn là người mà cô hận đến xương tuỷ. Hận nhất thế gian. Gã đàn ông mang tên Khắc Quang đó.
“Ba con đã mất trong một vụ tai nạn khủng khiếp ở Anh. Ba con đang ở một nơi rất xa, không thể trở về. Nên bây giờ con không thể gặp được.”
Thiên Anh vẫn chưa hình dung được chữ “mất”trong câu nói của mẹ có nghĩa là gì. Bây giờ nó chỉ muốn được gặp ba mình.
Xịu mặt xuống, Thiên Anh cầm chặt lấy tà áo của mẹ. Vài giây sau liền phụng phịu nói:
“Có ba là siêu nhân, ba sẽ bắt tổ chim cho Bevis, dạy Bevis học mọi thứ.”
“Các bạn ở lớp sẽ không cười chê con là đứa không cha.”
Trang Anh sững cả người. Cô không liệu được rằng ở trường con trai lại bị chế giễu là đứa không cha và tổn thương tâm lý như vậy. Mình đúng là không suy nghĩ kỹ càng gì hết. Cứ ngỡ nó có đủ tình yêu thương của mình là đủ. Nhưng không. Có lẽ cô đã sai hoàn toàn.
Nhói lòng khi con trai muốn được có ba Trang Anh chỉ biết ôm con vào lòng. Đã đến lúc cần suy xét kỹ và hiểu rõ thêm tâm lý của con mình. Mọi nỗ lực cố gắng của cô đều mang lại cuộc sống đầy đủ vật chất, tốt đẹp cho Thiên Anh nhưng không phải là tất cả. Đứa trẻ nào mà chẳng muốn có một người cha, Thiên Anh cũng thế. Cô có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình và con trai cũng vậy. Không có cha, đấy là thiệt thòi.
“Hay mẹ kiếm cho Bevis một người cha mới đi.”
“…..”
Một lời đề nghị còn khó hơn lên giời.
Từ lúc bị thằng đểu ấy phản bội Trang Anh chẳng thể mở lòng với bất kỳ ai. Thiên Anh từng ấy tuổi là ngần ấy năm cô không có quan hệ yêu đương với đàn ông nào cả. Vết hằn sâu trong tim khiến cô không dám yêu ai thêm một lần. Bởi những tổn thương mà hắn mang lại quá sâu, khó thể quên.
Lại tiếp tục dỗ dành:
“Được. Mẹ hứa sẽ tìm ba mới cho Bevis.”
“Dạ.”
Dẫn con trai sang gặp bác sĩ kiểm tra cho Minh Kiệt để nói chuyện. Trang Anh khẽ nhắc nó không được làm ồn.
“Bệnh nhân bị rạn xương cẳng chân. Chúng tôi đã tiến hành quy trình bó bột cho chồng cô. Một lát nữa hẵng vào với anh ấy nhé.”
“Ơ không…Tôi không phải…”
Muốn giải thích mình với đồng chí kia không có mối quan hệ gì nhưng bác sĩ đã quay người đi rồi.
Một sự nhầm lẫn tai hại. Trang Anh chỉ biết cười trừ.
Minh Kiệt nằm bất động với cái chân bó thạch cao trắng. Bác sĩ chữa trị bảo rằng anh phải sống chung với khối thạch này liền 8 tuần. Có nghĩa là anh sẽ phải ở đây một thời gian dài và nghỉ công tác. Nhớ lại sự việc, Minh Kiệt nghĩ cô gái kia cũng không phải cố ý tông vào mình. Hơn nữa lại có trách nhiệm nên anh cũng không muốn làm căng mọi chuyện.
Cửa mở, hai cặp mắt nhìn nhau trong ngại ngùng.
“Anh vẫn ổn chứ?”
Trang Anh không dám lại gần chỉ đứng cách đó hai met. Con trai đứng sau lấp ló nhô đầu ra lễ phép với Minh Kiệt.
“Cháu chào chú ạ.”
“Chào cháu.”
Thiên Anh không biết lạ là gì, chạy tới bên cạnh Minh Kiệt.
“Chân chú vì sao lại bị bó như thế này ạ?”
“À cái này cháu nên hỏi mẹ.”
Hoàng Minh Kiệt cười khổ nói.
Thiết nghĩ lúc đấy cô gái này mà tăng tốc độ thì khả năng anh đi một mạng là rất cao. Cũng may là tay lái yếu chứ không lại được đi gặp ông bà ông vải cũng nên.
Nóng lòng vì lo cho con trai và người vừa bị mình đâm đang bị thương Trang Anh cứ giục bác tài, thậm chí là gắt gỏng để ông ấy lái xe nhanh hơn.
“Cô chú cứ bình tĩnh. Đường đông thế này bảo tôi làm sao chạy nhanh được?”
“Tôi biết bạn trai cô đang bị thương nhưng tôi cũng hết cách. Chạy ẩu thì bạn trai cô lại bắn tốc độ gọi người đến hốt xe của tôi về đồn. Người chịu thiệt là tôi chứ cô đâu mất mát gì.”
“….”
“….”
“Tôi nói đúng chứ? Đồng chí cảnh sát giao thông.”
Hoàng Minh Kiệt: “….”
What? Bạn trai ư? Ông ấy đang nói linh tinh cái gì vậy?
Liếc trộm để xem thái độ của Minh Kiệt ra sao. Thấy anh còn đang nhăn nhó vì đau ở chân Trang Anh liền cúi thấp mặt. Vẫn còn thẹn vì sự cố vừa rồi, bây giờ lại còn bị tài xế trêu cô thực không biết nói gì, chỉ lí nhí mấy câu.
“Xin…xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Minh Kiệt thở một hơi dài đẵng. Môi vẫn cố nở một nụ cười khi chị gái này bày ra thái độ ăn năn hối lỗi rõ ràng, lại còn sợ sệt như thế.
Đúng rồi. Đâm trúng giao thông, người của cơ quan nhà nước. Ai mà chả hồn bay khiếp vía.
“Không sao.”
Sao chàng trai cảnh sát này hiền một cục như vậy?
Thường thì mấy anh giao thông hay công an luôn nghiêm khắc và có phần hung dữ. Nhưng chàng trai này lại hoàn toàn khác. Hiền khô và chưa hề to tiếng với mình.
Anh ta tên Minh Kiệt ư? Nghe cũng hay.
Đoán ra người ngồi bên cạnh đang thầm đánh giá anh và hơi rụt rè sau khi gây ra va chạm. Minh Kiệt cũng chẳng trách móc gì nữa. Thầm nghĩ cũng trớ trêu thay. Nay đi tuần thay người khác thì gặp phải tình huống đỡ khônv kịp như thế này.
Rồi không biết khi nào cái chân mới lành được đây?
Đến nơi Minh Kiệt được đỡ lên cáng cứu thương và đẩy vài bên trong bệnh viện. Trang Anh đã yêu cầu họ chuẩn bị cáng cứu thương trước đó để đẩy ‘nạn nhân’ vào trong.
Giúp anh làm thủ tục nhập viện rồi đẩy vào phòng chụp X quang. Trang Anh chậm rãi nói:
“Anh ở đây chụp phim xương chân nhé. Tôi đi xem tình hình của con trai một chút.”
“Yên tâm. Tôi không chạy trốn đâu.”
Minh Kiệt không nói gì. Anh hiểu người phụ nữ này đã đưa mình đến đây rồi thì không có chuyện cô ấy chối bỏ trách nhiệm. Hơn nữa ở đây có đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp. Đương nhiên anh sẽ không xảy ra vấn đề gì hết.
Lật đật tìm đến phòng bệnh của con trai Trang Anh chân siêu chân vẹo cố chạy nhanh hơn. Thằng bé vẫn ổn không có bất trắc gì cô mới trút được âu lo trong lòng.
“Mẹ.”
Thiên Anh ngồi trên giường, thấy mẹ nó liền nhảy phốc xuống, chạy ù ra ôm lấy chân Trang Anh.
“Con không sao chứ? Đau ở chỗ nào nói mẹ nghe!”
“Không ạ. Con không có bị đau.”
“Có biết ngã từ trên cao xuống đất nguy hiểm như thế nào không? Con không nghe lời mẹ hả Bevis?”
Bị mắng Thiên Anh ngoan ngoãn vòng tay xin lỗi mẹ. Vô tình đụng vào chỗ trầy xước trên cánh tay Thiên Anh bỗng xịu mặt nhăn nhó.
Biểu hiện của con trai khiến Trang Anh hốt hoảng. Có phải mình đã nặng lời với Thiên Anh?
Không. Chắc chắn là nó bị thương và giấu mình rồi.
“Bevis đau ở đâu?”
“Nói mẹ nghe nào!”
Ngoan ngoãn chìa tay ra, Thiên Anh cúi đầu không dám nhìn mẹ mình.
Lật cánh tay nhỏ bé lên Trang Anh trợn trắng mắt khi nhìn thấy cánh tay con trai đã được băng bó.
Mấy cô giáo cứ nói không sao hết. Không làm sao mà lại băng bó thế này ư?
Ôm con trai vào lòng Trang Anh nhẹ nhàng dỗ dành.
“Bevis đau lắm phải không? Ngoan đừng khóc. Mẹ không mắng Bevis nữa.”
Bác sĩ báo rằng đã xử lí vết trầy xước và bôi thuốc kháng sinh cho Thiên Anh. Anh ta cũng đã tiến hành kiểm tra và chụp X quang, phát hiện xem có bị chấn thương hay bất thường ở chỗ nào không. May rằng Thiên Anh chưa leo lên cao. Nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Mẹ ơi con không muốn ở đây. Con muốn gặp ba.”
Nghe con trai nhắc đến thằng tồi ấy Trang Anh cố kìm cơn giận đừng trào ra bên ngoài.
Từ lúc Thiên Anh sinh ra, gã đàn ông bội bạc ấy chưa một lần liên lạc hay hỏi thăm đến tình hình của nó. Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Nhưng thằng tồi ấy lại nguyện uống cả chum nước lã còn hơn là đoái hoài đến máu mủ của hắn. Dù rất giận dữ khi nghe con trai nhắc đến cha ruột nhưng cô vẫn nén giận tránh nó buồn.
“Con muốn gặp ba à?”
“Vâng. Các bạn của Bevis đều có ba đưa đón đến trường mỗi ngày. Bevis lại không có.”
“Các bạn ấy thường kể và khoe ba mình rất tài giỏi và mạnh mẽ như siêu nhân. Con cũng muốn có một người ba siêu nhân như vậy.”
“Gia đình chúng ta thiếu người. Mẹ gọi ba về ở với con đi!”
Lần đầu tiên con trai hỏi về ba ruột của nó Trang Anh đôi phần ngạc nhiên. Từ trước đến này nó chưa bao giờ có suy nghĩ rằng một gia đình hoàn hảo phải đầy đủ ba mẹ con cái. Nhưng giờ thì khác.
Con trai đã lớn. Có thể tự nhận thức được mọi thứ và cuộc sống xung quanh mình. Nó đang cực kỳ tủi thân vào những lúc ốm đau như thế này. Cô không thể bỏ sang chuyện khác để nói được khi chưa trả lời câu hỏi của nó.
Giải thích thế nào với Thiên Anh đây?
Những năm qua cô đều nuôi con một mình. Bóng dáng của thằng tồi ấy chưa bao giờ xuất hiện trước mặt hai mẹ con. Giờ này có lẽ hắn đã là ‘chạn vương’ ở trong cái toà lầu nguy nga nào rồi cũng nên. Cuộc sống vương giả đâu thể nhớ hắn đã ruồng bỏ một đứa con trai ngoan ngoãn biết nghe lời chứ?
“Bevis à. Ba của con không tồn tại ở thế giới này.”
“Nghĩa là sao ạ?” Thiên Anh tròn xoe mắt nhìn mẹ.
Trang Anh muốn cắt đứt mọi mối quan hệ giữa con trai và thằng tồi ấy thì chỉ còn cách nói dối rằng hắn đã chết. Với một kẻ có thể nhẫn tâm vứt bỏ máu mủ của mình ngay sau khi nó mới sinh ra thì còn gì gọi là tình ruột thịt. Hắn là người mà cô hận đến xương tuỷ. Hận nhất thế gian. Gã đàn ông mang tên Khắc Quang đó.
“Ba con đã mất trong một vụ tai nạn khủng khiếp ở Anh. Ba con đang ở một nơi rất xa, không thể trở về. Nên bây giờ con không thể gặp được.”
Thiên Anh vẫn chưa hình dung được chữ “mất”trong câu nói của mẹ có nghĩa là gì. Bây giờ nó chỉ muốn được gặp ba mình.
Xịu mặt xuống, Thiên Anh cầm chặt lấy tà áo của mẹ. Vài giây sau liền phụng phịu nói:
“Có ba là siêu nhân, ba sẽ bắt tổ chim cho Bevis, dạy Bevis học mọi thứ.”
“Các bạn ở lớp sẽ không cười chê con là đứa không cha.”
Trang Anh sững cả người. Cô không liệu được rằng ở trường con trai lại bị chế giễu là đứa không cha và tổn thương tâm lý như vậy. Mình đúng là không suy nghĩ kỹ càng gì hết. Cứ ngỡ nó có đủ tình yêu thương của mình là đủ. Nhưng không. Có lẽ cô đã sai hoàn toàn.
Nhói lòng khi con trai muốn được có ba Trang Anh chỉ biết ôm con vào lòng. Đã đến lúc cần suy xét kỹ và hiểu rõ thêm tâm lý của con mình. Mọi nỗ lực cố gắng của cô đều mang lại cuộc sống đầy đủ vật chất, tốt đẹp cho Thiên Anh nhưng không phải là tất cả. Đứa trẻ nào mà chẳng muốn có một người cha, Thiên Anh cũng thế. Cô có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình và con trai cũng vậy. Không có cha, đấy là thiệt thòi.
“Hay mẹ kiếm cho Bevis một người cha mới đi.”
“…..”
Một lời đề nghị còn khó hơn lên giời.
Từ lúc bị thằng đểu ấy phản bội Trang Anh chẳng thể mở lòng với bất kỳ ai. Thiên Anh từng ấy tuổi là ngần ấy năm cô không có quan hệ yêu đương với đàn ông nào cả. Vết hằn sâu trong tim khiến cô không dám yêu ai thêm một lần. Bởi những tổn thương mà hắn mang lại quá sâu, khó thể quên.
Lại tiếp tục dỗ dành:
“Được. Mẹ hứa sẽ tìm ba mới cho Bevis.”
“Dạ.”
Dẫn con trai sang gặp bác sĩ kiểm tra cho Minh Kiệt để nói chuyện. Trang Anh khẽ nhắc nó không được làm ồn.
“Bệnh nhân bị rạn xương cẳng chân. Chúng tôi đã tiến hành quy trình bó bột cho chồng cô. Một lát nữa hẵng vào với anh ấy nhé.”
“Ơ không…Tôi không phải…”
Muốn giải thích mình với đồng chí kia không có mối quan hệ gì nhưng bác sĩ đã quay người đi rồi.
Một sự nhầm lẫn tai hại. Trang Anh chỉ biết cười trừ.
Minh Kiệt nằm bất động với cái chân bó thạch cao trắng. Bác sĩ chữa trị bảo rằng anh phải sống chung với khối thạch này liền 8 tuần. Có nghĩa là anh sẽ phải ở đây một thời gian dài và nghỉ công tác. Nhớ lại sự việc, Minh Kiệt nghĩ cô gái kia cũng không phải cố ý tông vào mình. Hơn nữa lại có trách nhiệm nên anh cũng không muốn làm căng mọi chuyện.
Cửa mở, hai cặp mắt nhìn nhau trong ngại ngùng.
“Anh vẫn ổn chứ?”
Trang Anh không dám lại gần chỉ đứng cách đó hai met. Con trai đứng sau lấp ló nhô đầu ra lễ phép với Minh Kiệt.
“Cháu chào chú ạ.”
“Chào cháu.”
Thiên Anh không biết lạ là gì, chạy tới bên cạnh Minh Kiệt.
“Chân chú vì sao lại bị bó như thế này ạ?”
“À cái này cháu nên hỏi mẹ.”
Hoàng Minh Kiệt cười khổ nói.
Thiết nghĩ lúc đấy cô gái này mà tăng tốc độ thì khả năng anh đi một mạng là rất cao. Cũng may là tay lái yếu chứ không lại được đi gặp ông bà ông vải cũng nên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.