Chương 29: Đưa cơm cho bạn gái đi làm
Atermis
12/06/2021
Vài ngày qua Minh Kiệt vẫn nhắn tin bắt chuyện phiếm với Trang Anh. Nhưng vấn đề là cô ấy chỉ trả lời dăm
ba câu rồi viện lý do bận công việc để dừng cuộc hội thoại. Hoặc là vài
giờ đồng hồ sau mới trả lời tin nhắn. Hoàng Minh Kiệt vẫn kiên nhẫn chờ
hồi âm vì cô ấy còn trả lời là anh còn hi vọng. Nhưng với tình trạng
tiếp diễn như thế này anh lo thực sự Trang Anh ngó lơ mình.
Chính xác Trang Anh đang tránh mặt Minh Kiệt. Từ cái hôm đi dã ngoại đến nay thần hồn cô cứ như trên mây. Đầu óc cứ nghĩ đến Hoàng Minh Kiệt, không thể chú tâm vào công việc. Ra bản thiết kế nào là y như rằng bị Timothy chê lên chê xuống. Anh chàng người lai còn chọc rằng người thì nằm đây còn hồn thì đang nằm ở đồn cảnh sát.
Mấy nhân viên đến khó hiểu sếp mình. Bình thường Trang Anh tập trung cao độ để sáng tạo ra tác phẩm. Không phân tâm và rất chăm chú vào mặt giấy a4. Nhưng mấy hôm nay, vừa vẽ được vài đường lại nằm ườn ra bàn. Lúc nào cũng thở dài. Sếp mình có chuyện không vui ư ?
Đặt nhẹ cuốn tài liệu lên bàn, trợ lý Huyền liền hỏi thăm:
“Chị không khoẻ trong người ạ?”
“À không sao?”
“Em để danh sách ứng viên ở đây. Lát chị xem qua Cv của họ nhé.”
“Ok. Cứ để đó đi.” Trang Anh dựng thẳng lưng, vận động vài cái giãn gân giãn cốt.
“Ủa mà sao dạo này không thấy bạn trai chị đến đây nhỉ?”
Hoàng Minh Kiệt ư? Cậu ta đang làm gì nhỉ?
Một câu hỏi khá hóc búa. Còn chưa kịp trả lời mặt Trang Anh liền đần ra khi Timothy chêm thêm một câu.
“Đấy là lý do khiến sếp cô rũ như lá liễu đấy!”
“….”
Anh đừng có nhiều chuyện được không?
Trang Anh liếc xéo Timothy một cái thật dài. Nụ cười chợt tắt ngúm, Timothy nhún vai nói:
“Gớm tôi trêu thôi. Chưa chi muốn giết người rồi.”
“Đây. Mắt sáng lên rồi thì xem mấy cái này hộ tôi.”
Bỏ một chồng quyển catalogue vải lên bàn, Timothy vui vẻ vỗ tay lên vai cô nói:
“Ráng xem hết đi nhé. Tôi và Huyền đi ăn trước.”
Bị ‘bỏ rơi’ Trang Anh bất mãn:
“Thứ gì đâu phải thứ Bảy, Chủ nhật.”
“Tôi mệnh thứ Hai.” Timothy thản nhiên đáp lại.
“….”
Người đi hết, căn phòng yên ắng rồi Trang Anh bắt đầu gào lên, réo tên ai đó.
“Hoàng Minh Kiệt, cậu là yêu nghiệt phương nào thế?”
Thần trí bị đảo lộn, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Hoàng Minh Kiệt. Con trai thì tối ngày muốn gặp cậu ta. Ba mẹ giục cưới về chung một nhà với Hoàng Minh Kiệt.
Đây có phải là sai lầm khi nhờ vả anh chàng làm bạn trai của mình không?
Tưởng đâu đã trốn tránh được nhiệm vụ ‘chống lầy’. Nào ngờ lại còn bị khủng bố tinh thần gấp bội.
Áp tay lên lồng ngực, Trang Anh tự hỏi có phải trái tim đã phản bội mình hay không. Mỗi lần gần Hoàng Minh Kiệt nó lại đập nhanh hơn và khó chống lại. Tìm một việc gì đó làm để não bộ phân tâm đừng nghĩ đến anh chàng ấy. Rốt cuộc vẫn không khả thi.
Muốn coi Hoàng Minh Kiệt là một cậu em trai thân thiết nhưng mỗi khi trông thấy ánh mắt ấy cô không được tự tin. Dù thoải mái như những người bạn nhưng phải cố gắng lắm Trang Anh mới không lộ cái vẻ lúng túng, thiếu tự nhiên trước cậu chàng.
Cô rất lo mình sẽ ngã nhào vào Hoàng Minh Kiệt. Thế nên mới chọn cách tránh né.
Con tim ơi xin mày đừng loạn nhịp nữa. Hãy trở về với quỹ đạo vốn có đi xem nào!
Chẳng còn cảm hứng để thiết kế, Trang Anh xách túi ra về ngay giữa trưa. Những gì trợ lý và Timothy bàn giao cô cũng không động đến. Qua ngày mai hẵng xem.
“Mẹ ơi, cuối tuần này con muốn đi chơi với chú Kiệt.”
Lại nữa rồi. Nó cuồng Hoàng Minh Kiệt đến mức tối ngày đều nhắc.
Không nỡ to tiếng với con trai dù nó có những ‘yêu sách’ vượt ngoài khả năng của cô. Thiên Anh không nói ra nhưng cô vẫn biết con trai rất muốn Hoàng Minh Kiệt trở thành ba của nó.
Túm lấy hai bàn tay nho nhỏ, Trang Anh nhẹ nhàng nói:
“Chú Kiệt rất bận. Không thể ngày nào cũng chơi với con được.”
“Chú ấy phải thực hiện tốt nhiệm vụ của mình. Đảm bảo trật tự an toàn cho thành phố và vì nhân dân phục vụ.”
“Thế nên con không được làm phiền chú ấy nghe chưa?”
Ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, Thiên Anh hào hứng nói to.
“Sau này con cũng muốn thành cảnh sát như chú Kiệt.”
“Vậy mới có thể bảo vệ mẹ Trang Anh được.”
Bật cười trước câu nói ngây ngô nhưng hết sức ý nghĩa của con trai. Trang Anh ôm nó vào lòng và khen nó càng ngày càng hiểu chuyện.
Cầm trên tay tất cả Cv của các ứng viên, Trang Anh lật từng trang đọc rõ tên tuổi và kinh nghiệm làm việc. Mắt bỗng sáng quắc như đèn pha oto khi thấy ảnh người quen dán trên đấy. Cô cảm thán ồ lên.
“Nguyễn Thạch Thiên Thảo. 21 tuổi. Sinh viên trường đại học kiến trúc- khoa thiết kế.”
“Chưa tốt nghiệp. Không kinh nghiệm.”
“Mong muốn được áp dụng những kiến thức sách vở vào môi trường làm việc chuyên nghiệp. Thực tập, học hỏi thêm kinh nghiệm để định hướng cho bản thân.”
Đăm chiêu đọc hết bản Cv, Trang Anh tự hỏi một người chưa tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm thì làm sao có thể làm việc ở Hathor. Vị trí cần tuyển là trợ lý thiết kế cho Timothy. Có biết bao ứng viên ưu tú xuất sắc hơn cô ta. Hơn nữa với tính khí của Timothy chắc chắn anh ta sẽ nổi điên lên và mắng chửi cô không thương tiếc vì tuyển một đứa thực tập sinh vào công ty.
Hãi hùng tưởng tượng ra khuôn mặt giống tố của Timothy, Trang Anh cầm bút lên định gạch luôn tên của cô ta. Nhưng rồi nghĩ lỡ Hoàng Minh Kiệt biết cô không chọn Thiên Thảo. Có khi nào cậu chàng khó chịu với cô luôn không. Hai người kia vốn thân thiết, chi rồi cũng biết cả thôi.
Chống tay lên cằm, Trang Anh đắn đo suy nghĩ.
Người ta cũng muốn học hỏi kinh nghiệm thôi mà. Hay là…
Gọi trợ lý Huyền vào, Trang Anh bảo cô ta liên hệ với những người mà mình đã tích dấu vào. Ngày mai đến Hathor để cô trực tiếp phỏng vấn.
Xem một vài mẫu vải trên cuốn catalogue, Trang Anh và 2 nhà thiết kế đã đi đến thống nhất chọn satin làm chất liệu chủ đạo cho bộ sưu tập mùa Thu, dự sẽ ra mắt vào tháng 8 này. Tháng 8 mùa hoa cúc vàng nở, rất thích hợp để tung ra bộ sưu tập đầu tiên của Hathor. Chính thức mở đầu cho công cuộc gia nhập làng thời trang của Hathor.
“Này. Cô định không đi ăn hả. Không ăn sao có sức phỏng vấn ứng viên?”
Đang xem nốt vài mẫu thiết kế nên Tranh Anh không chú ý Timothy đang đứng trước mặt mình.
“Anh ra ngoài ăn rồi mua luôn hộ tôi hộp cơm. Nhớ bảo họ cho tôi xin thêm ớt cay.”
“Bà chủ Hathor giàu có lại đi ăn cơm bụi cơ đấy.”
“Nhà tôi giàu nhưng tôi không giàu.”
Trang Anh vẫn chăm chú quan sát, chẳng đoái hoài gì đến người đứng đối diện.
Hộp cơm lung lay trước mặt cũng không thấy. Chỉ khi ngửi thấy mùi đồ ăn mới ngẩng đầu lên.
“Của cô đây!”
“Anh mua rồi hả? Cám ơn!”
Đưa tay định lấy thì Timothy đã giật lại.
“Tôi đâu dám cướp công của người khác chứ!”
“Người ta đứng trước cửa đợi 30 phút để đưa đồ cho cô đấy!”
Trang Anh không hiểu gì cứ lơ ngơ như bò đội nón.
“Anh đang nói linh tinh gì thế?”
“Ủa chứ bạn trai cô không nói là cậu ta đưa cơm đến cho cô hả?”
Ếh! Hoàng Minh Kiệt đưa cơm trưa cho mình ư?
Cười ha hả giống kiểu mình sắp chiếm được một món đồ giá trị. Timothy nhếch miệng trêu:
“Cô không biết thì hộp cơm này tôi nhận. Cám ơn trước.”
“Phải xem bên trong quà làm hoà của mấy đôi đang giận nhau có những gì.”
Giả vờ mở ra xem, chưa kịp hé mắt mà Trang Anh đã vồ tới chụp lấy và giữ chặt hộp cơm.
“Cái gì tôi cũng có thể đáp ứng nhưng cái này thì không.”
Đồ Hoàng Minh Kiệt làm cho mình. Sao có thể tuỳ tiện cho người khác đụng vào chứ.
Cái mặt ngố của cô gái làm Timothy cười đau cả bụng. Bị đẩy ra ngoài rồi vẫn chưa ngớt cười. Đóng chặt cửa vẫn nghe thấy tiếng anh ta vọng vào nhắc cô ăn từ từ kẻo nghẹn.
Hèn chi anh ta lại chơi được với lão Duy nhà mình. Thật muốn quay người lấy băng kéo dính miệng anh ta lại.
Liếc xung quanh xem còn ai ở đây nữa không Trang Anh mới ngồi xuống bàn. Mở nắp ra là một hộp đầy ắp thức ăn. Cà chua bi, mực chiên, xúc xích, trứng cuộn phô mai, bông cải xanh luộc và 2 nắm cơm tam giác có mắt mũi miệng cười làm từ rong biển. Nếu không lầm thì đây là cơm bento. Trang Anh thực sự rung rinh trước sự quan tâm chu đáo này của Minh Kiệt. Cứ ngồi tủm tỉm cười, ngắm dọc ngắm ngang.
Giờ mới để ý trên nắp hộp dán một tờ giấy ghi chú nhỏ.
[Lần đầu làm cơm cho người khác giới ăn. Không biết là ngon hay dở. Mong Trang Anh đừng chê. Chúc ngon miệng.]
Đọc nó xong Trang Anh cười rộ lên và khen cậu chàng rất khéo tay, trang trí rất bắt mắt. Hiếm khi đàn ông họ vào bếp và làm những món ăn dễ thương xinh xắn như thế này. Riêng cậu chàng lại khiến cô rất bất ngờ.
Được bạn trai chăm lo đến tận bữa ăn có cô gái nào mà chả vui chả hạnh phúc. Cô và Hoàng Minh Kiệt còn chưa phải là người yêu mà cũng nhận được đặc ân lớn rồi. Đâu dám đi chê õng chê ẹo chứ.
Cắn một miếng mực chiên, Trang Anh rất đỗi ngạc nhiên tròn mắt nhìn vào thứ mình cầm trên tay. Hoàng Minh Kiệt nấu ăn ngon như vậy ư?
Nghĩ là do mình đang đói nên món gì ăn cũng ngon. Cô vội gắp miếng trứng lên thử.
Vẫn là rất ngon.
Trang Anh thầm hét lên.
Oh my God. Sao bây giờ mình mới biết là Minh Kiệt có biệt tài nấu ăn cơ chứ?
Miếng cơm nắm vô cùng dễ thương, Trang Anh không nỡ ăn chút nào. 10 giây đắn đo trôi qua mới can tâm đưa lên miệng. Hài lòng ăn không bỏ sót một thứ nào trong hộp. Thầm nhắc rằng lát phải gọi điện cảm ơn. Cô nào ngờ anh chàng cảnh sát ấy lại giấu nghề kỹ như vậy. Ban đầu còn nghĩ rằng Minh Kiệt nhờ người làm hộ. Nhưng khi đọc mấy câu ghi chú đầy ý chân thành và đích thân cậu chàng đưa đến đây. Trang Anh không còn gì để chê trách.
Cô đâu biết rằng vì làm được hộp cơn bento cực đẹp mắt mắt Hoàng Minh Kiệt đã phải mất công học vài ngày. Từ bé đã biết nấu ăn nhưng chưa bao giờ làm cơm bento. Thế nên đã phải lên mạng tra cứu làm bento như thế nào mới đủ chất dinh dưỡng. Trang Anh gầy rồi, anh phải vỗ béo lên cân mới được.
Mấy ngày qua, tranh thủ giờ nghỉ trưa Hoàng Minh Kiệt toàn chạy sang chỗ cô làm việc để ngắm ‘bạn gái’ một lúc. Nhưng hôm nào cũng như hôm nào chỉ thấy đồng nghiệp của Trang Anh ra bên ngoài đi ăn. Còn bóng dáng cô ấy chả thấy đâu. Biết cô ấy tham công tiếc việc bỏ bữa, ăn uống thất thường. Cho nên mới làm hộp bento mang đến đây đưa cho nàng.
Nhận được tin nhắn cám ơn và khen đồ ăn mình làm rất ngon. Hoàng Minh Kiệt thầm cười mãn nguyện trước khi vào phòng hội nghị.
Chính xác Trang Anh đang tránh mặt Minh Kiệt. Từ cái hôm đi dã ngoại đến nay thần hồn cô cứ như trên mây. Đầu óc cứ nghĩ đến Hoàng Minh Kiệt, không thể chú tâm vào công việc. Ra bản thiết kế nào là y như rằng bị Timothy chê lên chê xuống. Anh chàng người lai còn chọc rằng người thì nằm đây còn hồn thì đang nằm ở đồn cảnh sát.
Mấy nhân viên đến khó hiểu sếp mình. Bình thường Trang Anh tập trung cao độ để sáng tạo ra tác phẩm. Không phân tâm và rất chăm chú vào mặt giấy a4. Nhưng mấy hôm nay, vừa vẽ được vài đường lại nằm ườn ra bàn. Lúc nào cũng thở dài. Sếp mình có chuyện không vui ư ?
Đặt nhẹ cuốn tài liệu lên bàn, trợ lý Huyền liền hỏi thăm:
“Chị không khoẻ trong người ạ?”
“À không sao?”
“Em để danh sách ứng viên ở đây. Lát chị xem qua Cv của họ nhé.”
“Ok. Cứ để đó đi.” Trang Anh dựng thẳng lưng, vận động vài cái giãn gân giãn cốt.
“Ủa mà sao dạo này không thấy bạn trai chị đến đây nhỉ?”
Hoàng Minh Kiệt ư? Cậu ta đang làm gì nhỉ?
Một câu hỏi khá hóc búa. Còn chưa kịp trả lời mặt Trang Anh liền đần ra khi Timothy chêm thêm một câu.
“Đấy là lý do khiến sếp cô rũ như lá liễu đấy!”
“….”
Anh đừng có nhiều chuyện được không?
Trang Anh liếc xéo Timothy một cái thật dài. Nụ cười chợt tắt ngúm, Timothy nhún vai nói:
“Gớm tôi trêu thôi. Chưa chi muốn giết người rồi.”
“Đây. Mắt sáng lên rồi thì xem mấy cái này hộ tôi.”
Bỏ một chồng quyển catalogue vải lên bàn, Timothy vui vẻ vỗ tay lên vai cô nói:
“Ráng xem hết đi nhé. Tôi và Huyền đi ăn trước.”
Bị ‘bỏ rơi’ Trang Anh bất mãn:
“Thứ gì đâu phải thứ Bảy, Chủ nhật.”
“Tôi mệnh thứ Hai.” Timothy thản nhiên đáp lại.
“….”
Người đi hết, căn phòng yên ắng rồi Trang Anh bắt đầu gào lên, réo tên ai đó.
“Hoàng Minh Kiệt, cậu là yêu nghiệt phương nào thế?”
Thần trí bị đảo lộn, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Hoàng Minh Kiệt. Con trai thì tối ngày muốn gặp cậu ta. Ba mẹ giục cưới về chung một nhà với Hoàng Minh Kiệt.
Đây có phải là sai lầm khi nhờ vả anh chàng làm bạn trai của mình không?
Tưởng đâu đã trốn tránh được nhiệm vụ ‘chống lầy’. Nào ngờ lại còn bị khủng bố tinh thần gấp bội.
Áp tay lên lồng ngực, Trang Anh tự hỏi có phải trái tim đã phản bội mình hay không. Mỗi lần gần Hoàng Minh Kiệt nó lại đập nhanh hơn và khó chống lại. Tìm một việc gì đó làm để não bộ phân tâm đừng nghĩ đến anh chàng ấy. Rốt cuộc vẫn không khả thi.
Muốn coi Hoàng Minh Kiệt là một cậu em trai thân thiết nhưng mỗi khi trông thấy ánh mắt ấy cô không được tự tin. Dù thoải mái như những người bạn nhưng phải cố gắng lắm Trang Anh mới không lộ cái vẻ lúng túng, thiếu tự nhiên trước cậu chàng.
Cô rất lo mình sẽ ngã nhào vào Hoàng Minh Kiệt. Thế nên mới chọn cách tránh né.
Con tim ơi xin mày đừng loạn nhịp nữa. Hãy trở về với quỹ đạo vốn có đi xem nào!
Chẳng còn cảm hứng để thiết kế, Trang Anh xách túi ra về ngay giữa trưa. Những gì trợ lý và Timothy bàn giao cô cũng không động đến. Qua ngày mai hẵng xem.
“Mẹ ơi, cuối tuần này con muốn đi chơi với chú Kiệt.”
Lại nữa rồi. Nó cuồng Hoàng Minh Kiệt đến mức tối ngày đều nhắc.
Không nỡ to tiếng với con trai dù nó có những ‘yêu sách’ vượt ngoài khả năng của cô. Thiên Anh không nói ra nhưng cô vẫn biết con trai rất muốn Hoàng Minh Kiệt trở thành ba của nó.
Túm lấy hai bàn tay nho nhỏ, Trang Anh nhẹ nhàng nói:
“Chú Kiệt rất bận. Không thể ngày nào cũng chơi với con được.”
“Chú ấy phải thực hiện tốt nhiệm vụ của mình. Đảm bảo trật tự an toàn cho thành phố và vì nhân dân phục vụ.”
“Thế nên con không được làm phiền chú ấy nghe chưa?”
Ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, Thiên Anh hào hứng nói to.
“Sau này con cũng muốn thành cảnh sát như chú Kiệt.”
“Vậy mới có thể bảo vệ mẹ Trang Anh được.”
Bật cười trước câu nói ngây ngô nhưng hết sức ý nghĩa của con trai. Trang Anh ôm nó vào lòng và khen nó càng ngày càng hiểu chuyện.
Cầm trên tay tất cả Cv của các ứng viên, Trang Anh lật từng trang đọc rõ tên tuổi và kinh nghiệm làm việc. Mắt bỗng sáng quắc như đèn pha oto khi thấy ảnh người quen dán trên đấy. Cô cảm thán ồ lên.
“Nguyễn Thạch Thiên Thảo. 21 tuổi. Sinh viên trường đại học kiến trúc- khoa thiết kế.”
“Chưa tốt nghiệp. Không kinh nghiệm.”
“Mong muốn được áp dụng những kiến thức sách vở vào môi trường làm việc chuyên nghiệp. Thực tập, học hỏi thêm kinh nghiệm để định hướng cho bản thân.”
Đăm chiêu đọc hết bản Cv, Trang Anh tự hỏi một người chưa tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm thì làm sao có thể làm việc ở Hathor. Vị trí cần tuyển là trợ lý thiết kế cho Timothy. Có biết bao ứng viên ưu tú xuất sắc hơn cô ta. Hơn nữa với tính khí của Timothy chắc chắn anh ta sẽ nổi điên lên và mắng chửi cô không thương tiếc vì tuyển một đứa thực tập sinh vào công ty.
Hãi hùng tưởng tượng ra khuôn mặt giống tố của Timothy, Trang Anh cầm bút lên định gạch luôn tên của cô ta. Nhưng rồi nghĩ lỡ Hoàng Minh Kiệt biết cô không chọn Thiên Thảo. Có khi nào cậu chàng khó chịu với cô luôn không. Hai người kia vốn thân thiết, chi rồi cũng biết cả thôi.
Chống tay lên cằm, Trang Anh đắn đo suy nghĩ.
Người ta cũng muốn học hỏi kinh nghiệm thôi mà. Hay là…
Gọi trợ lý Huyền vào, Trang Anh bảo cô ta liên hệ với những người mà mình đã tích dấu vào. Ngày mai đến Hathor để cô trực tiếp phỏng vấn.
Xem một vài mẫu vải trên cuốn catalogue, Trang Anh và 2 nhà thiết kế đã đi đến thống nhất chọn satin làm chất liệu chủ đạo cho bộ sưu tập mùa Thu, dự sẽ ra mắt vào tháng 8 này. Tháng 8 mùa hoa cúc vàng nở, rất thích hợp để tung ra bộ sưu tập đầu tiên của Hathor. Chính thức mở đầu cho công cuộc gia nhập làng thời trang của Hathor.
“Này. Cô định không đi ăn hả. Không ăn sao có sức phỏng vấn ứng viên?”
Đang xem nốt vài mẫu thiết kế nên Tranh Anh không chú ý Timothy đang đứng trước mặt mình.
“Anh ra ngoài ăn rồi mua luôn hộ tôi hộp cơm. Nhớ bảo họ cho tôi xin thêm ớt cay.”
“Bà chủ Hathor giàu có lại đi ăn cơm bụi cơ đấy.”
“Nhà tôi giàu nhưng tôi không giàu.”
Trang Anh vẫn chăm chú quan sát, chẳng đoái hoài gì đến người đứng đối diện.
Hộp cơm lung lay trước mặt cũng không thấy. Chỉ khi ngửi thấy mùi đồ ăn mới ngẩng đầu lên.
“Của cô đây!”
“Anh mua rồi hả? Cám ơn!”
Đưa tay định lấy thì Timothy đã giật lại.
“Tôi đâu dám cướp công của người khác chứ!”
“Người ta đứng trước cửa đợi 30 phút để đưa đồ cho cô đấy!”
Trang Anh không hiểu gì cứ lơ ngơ như bò đội nón.
“Anh đang nói linh tinh gì thế?”
“Ủa chứ bạn trai cô không nói là cậu ta đưa cơm đến cho cô hả?”
Ếh! Hoàng Minh Kiệt đưa cơm trưa cho mình ư?
Cười ha hả giống kiểu mình sắp chiếm được một món đồ giá trị. Timothy nhếch miệng trêu:
“Cô không biết thì hộp cơm này tôi nhận. Cám ơn trước.”
“Phải xem bên trong quà làm hoà của mấy đôi đang giận nhau có những gì.”
Giả vờ mở ra xem, chưa kịp hé mắt mà Trang Anh đã vồ tới chụp lấy và giữ chặt hộp cơm.
“Cái gì tôi cũng có thể đáp ứng nhưng cái này thì không.”
Đồ Hoàng Minh Kiệt làm cho mình. Sao có thể tuỳ tiện cho người khác đụng vào chứ.
Cái mặt ngố của cô gái làm Timothy cười đau cả bụng. Bị đẩy ra ngoài rồi vẫn chưa ngớt cười. Đóng chặt cửa vẫn nghe thấy tiếng anh ta vọng vào nhắc cô ăn từ từ kẻo nghẹn.
Hèn chi anh ta lại chơi được với lão Duy nhà mình. Thật muốn quay người lấy băng kéo dính miệng anh ta lại.
Liếc xung quanh xem còn ai ở đây nữa không Trang Anh mới ngồi xuống bàn. Mở nắp ra là một hộp đầy ắp thức ăn. Cà chua bi, mực chiên, xúc xích, trứng cuộn phô mai, bông cải xanh luộc và 2 nắm cơm tam giác có mắt mũi miệng cười làm từ rong biển. Nếu không lầm thì đây là cơm bento. Trang Anh thực sự rung rinh trước sự quan tâm chu đáo này của Minh Kiệt. Cứ ngồi tủm tỉm cười, ngắm dọc ngắm ngang.
Giờ mới để ý trên nắp hộp dán một tờ giấy ghi chú nhỏ.
[Lần đầu làm cơm cho người khác giới ăn. Không biết là ngon hay dở. Mong Trang Anh đừng chê. Chúc ngon miệng.]
Đọc nó xong Trang Anh cười rộ lên và khen cậu chàng rất khéo tay, trang trí rất bắt mắt. Hiếm khi đàn ông họ vào bếp và làm những món ăn dễ thương xinh xắn như thế này. Riêng cậu chàng lại khiến cô rất bất ngờ.
Được bạn trai chăm lo đến tận bữa ăn có cô gái nào mà chả vui chả hạnh phúc. Cô và Hoàng Minh Kiệt còn chưa phải là người yêu mà cũng nhận được đặc ân lớn rồi. Đâu dám đi chê õng chê ẹo chứ.
Cắn một miếng mực chiên, Trang Anh rất đỗi ngạc nhiên tròn mắt nhìn vào thứ mình cầm trên tay. Hoàng Minh Kiệt nấu ăn ngon như vậy ư?
Nghĩ là do mình đang đói nên món gì ăn cũng ngon. Cô vội gắp miếng trứng lên thử.
Vẫn là rất ngon.
Trang Anh thầm hét lên.
Oh my God. Sao bây giờ mình mới biết là Minh Kiệt có biệt tài nấu ăn cơ chứ?
Miếng cơm nắm vô cùng dễ thương, Trang Anh không nỡ ăn chút nào. 10 giây đắn đo trôi qua mới can tâm đưa lên miệng. Hài lòng ăn không bỏ sót một thứ nào trong hộp. Thầm nhắc rằng lát phải gọi điện cảm ơn. Cô nào ngờ anh chàng cảnh sát ấy lại giấu nghề kỹ như vậy. Ban đầu còn nghĩ rằng Minh Kiệt nhờ người làm hộ. Nhưng khi đọc mấy câu ghi chú đầy ý chân thành và đích thân cậu chàng đưa đến đây. Trang Anh không còn gì để chê trách.
Cô đâu biết rằng vì làm được hộp cơn bento cực đẹp mắt mắt Hoàng Minh Kiệt đã phải mất công học vài ngày. Từ bé đã biết nấu ăn nhưng chưa bao giờ làm cơm bento. Thế nên đã phải lên mạng tra cứu làm bento như thế nào mới đủ chất dinh dưỡng. Trang Anh gầy rồi, anh phải vỗ béo lên cân mới được.
Mấy ngày qua, tranh thủ giờ nghỉ trưa Hoàng Minh Kiệt toàn chạy sang chỗ cô làm việc để ngắm ‘bạn gái’ một lúc. Nhưng hôm nào cũng như hôm nào chỉ thấy đồng nghiệp của Trang Anh ra bên ngoài đi ăn. Còn bóng dáng cô ấy chả thấy đâu. Biết cô ấy tham công tiếc việc bỏ bữa, ăn uống thất thường. Cho nên mới làm hộp bento mang đến đây đưa cho nàng.
Nhận được tin nhắn cám ơn và khen đồ ăn mình làm rất ngon. Hoàng Minh Kiệt thầm cười mãn nguyện trước khi vào phòng hội nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.