Chương 17: Không dám gọi
Atermis
12/06/2021
“Nhìn cô phờ phạc thiếu sức sống thế?”
Đặt cốc cafe trước mặt Trang Anh, Timothy ân cần quan tâm đồng nghiệp.
“Mất ngủ à?”
“Cám ơn. Tôi hơi mệt.”
Hôm qua uống nhiều rượu như thế giờ cơn nhức đầu cứ kéo đến, cổ họng khô lại và có những cảm giác khó chịu. Đặc biệt là rất buồn ngủ, dù bây giờ đã 10 giờ hơn. Cầm cốc cà phê thơm lừng ấy lên Trang Anh thưởng thức ngay trước khi mùi hương bay khắp trong phòng làm việc.
Cái vị đắng đắng nơi đầu lưỡi khi mới khẽ chạm vào chất lỏng màu nâu, rồi một chút ngọt khi đã nuốt xuống cổ. Tất cả như hòa quyện cùng với nhau cứ khiến người ta phải ngất ngây.
“Chà. Cà phê của anh pha ngon lắm.”
Trang Anh cảm thấy như được nạp năng lượng, tinh thần sảng khoái hẳn.
“Bạn trai của cô là phi công à?”
“Không ngờ Hàn Lâm Trang Anh lại thích mấy anh chàng nhỏ tuổi hơn.”
Phụttttt
Ngụm cà phê từ trong miệng cô gái phun ra bắn tán loạn trong không khí rồi dính vào cái áo màu be Timothy đang mặc. Cả hai cùng đưa mắt nhìn vào mảng áo bị ướt. Mắt trợn cả lên.
“….”
Biết mình vừa có một hành động khiến đối phương muốn xách dao chém người. Trang Anh vội vàng mở túi xách lấy cái khăn tay và lau đi hết những vết bẩn do mình tạo ra. Rối rít nói:
“Xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Mặc cái áo mới đi làm, chưa có ai khen mà con bé này làm cho bẩn rồi. Thật là.
“Cô có biết đây là thiết kế có một không hai trên thế giới không?”
“Tôi lại tưởng hàng chợ Cồn.”
“….”
Timothy muốn cáu cũng không được. Cô gái này cố ý đây mà.
Sau vài giây sửa chữa lồi lầm thì cái áo đã trở về giống màu sắc ban đầu. May sao đã lau sạch rồi chứ không ông già khó tính này sẽ mắng mỏ không thôi.
“Vừa mới nhắc đến cậu chàng cảnh sát kia mà bà chủ Hathor đã phân tâm rồi.”
“Như vậy sao phát triển được đại nghiệp đây?”
Ngước mắt nhìn Timothy bằng đôi mắt khó hiểu, Trang Anh hỏi nhỏ:
“Anh làm sao mà biết Minh Kiệt?”
Vì một phút lộn xộn mà chẳng nhớ ra mình về nhà bằng cách nào. À không về phòng bệnh của Hoàng Minh Kiệt mới đúng.
“Cô không nhớ mình đi về nhà bằng cách nào à?”
Nếu nhớ thì tôi đâu phải khó xử vì chuyện ban sáng chứ?
“Minh Kiệt đến đón tôi ư?”
“Phải. Cậu ta lại còn trừng mắt đe doạ tôi không được có ý đồ với hành động vô lễ với cô nữa đấy.”
“….”
“Cậu em trai đấy rất biết cách bảo vệ tài sản của mình.”
Nụ cười của Timothy khiến Trang Anh càng khó hiểu hơn. Rốt cuộc hôm qua Hoàng Minh Kiệt đã nói gì với Timothy. Lại được anh ta nhận xét như vậy. Bảo Timothy thuật lại mọi chuyện hôm qua Trang Anh mới xấu hổ đỏ cả người như tôm nướng.
Cô gái làm nũng không chịu về còn anh bạn trai ra sức dỗ dành. Cả hai cứ diễn cảnh ngọt ngào trước mặt cái người độc thân như anh. Cũng chướng mắt lắm chứ bộ.
Tay đập vào đầu vài cái, Trang Anh cố nhớ khúc sau đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ ngẫm lại rằng mình rất ít khi để bản thân phải say đến mức không nhận ra ai là ai. Vì cô biết nếu say quắc cần câu mình sẽ có những hành động không đứng và lời nói cợt nhả.
Vậy...
Có nghĩa là đêm qua mình chủ động bám vào Minh Kiệt chứ không phải cậu ấy.
Chết cha! Mình hiểu lầm cậu ấy rồi.
Cái đầu tóc được chải chuốt gọn gàng bỗng chốc lại rối tung lên vì bị vò mạnh. Trang Anh nằm hẳn xuống bàn sau khi Timothy rời đi. Thử nhìn điện thoại xem Hoàng Minh Kiệt có gọi hay nhắn tin cho mình không. Lòng chợt nổi cơn ân hận khi màn hình trắng xoá chả có thông báo gì đặc biệt. Trang Anh định gọi nói xin lỗi. Bên tai chợt vẳng câu mình mắng lúc sáng. Tay liền vứt cái máy xuống bàn.
Giờ không biết phải mở miệng như thế nào đây?
Vùi đầu vào mấy chồng tài liệu và các cuốn sách thiết kế Trang Anh hỏi trợ lý Huyền về tình hình nhập trang thiết bị máy móc. Đầu giờ chiều họp thảo luận với đội nhóm lên kế hoạch và định hướng phát triển Hathor. Trang Anh nêu rõ mục tiêu tìm sự khác biệt, tạo điểm nhấn cho các sản phẩm của Hathor mà các đối thủ cạnh tranh không cạnh tranh lại được.
Buổi họp chỉ có 6 người nhưng diễn ra rất sôi nổi.
“Theo tôi thì chúng ta tập trung vào hàng thiết kế cao cấp chứ không thiết kế đại trà.”
“Thiết kế đại trà sẽ dễ đụng hàng và khiến sản phẩm của chúng ta nhạt nhoà, hoà lẫn giữa đám đông và kém sang.”
Timothy khoanh tay trước ngực. Cất tiếng nối tiếp lời của Trang Anh.
“Ý của Trang Anh rất hợp với ý tôi.”
“Việt và Khang tuy là nhà thiết kế trẻ nhưng tôi tin hai người sẽ làm tốt trọng trách của mình. Bây giờ hai cậu bắt đầu lên ý tưởng cho các mẫu thiết kế đóng mác Hathor.”
“Có anh Timothy dẫn dắt tôi tin hai cậu sẽ phát triển được hết khả năng sáng tạo và phong cách của chính mình.”
“Vâng thưa sếp.”
“Huyền em liên hệ gấp với nhà cung cấp chuyển ngay thiết bị may mặc cho chúng ta nhé. Chúng ta đặt hàng cũng khá là lâu rồi.”
“Vâng.”
“Còn về chất liệu vải thì phải nhờ đến anh rồi, Timothy.”
“Chúng ta cần nhập những loại vải độc lạ từ nước ngoài về. Mà sư phụ Timothy là người biết rõ nhất.”
“Ok. Tôi sẽ liên hệ với các nhà cung cấp uy tín.”
Gấp tài liệu kết thúc buổi họp, Trang Anh ra bên ngoài kiếm cái gì bỏ bụng. Sực nhớ hôm nay Minh Kiệt xuất viện. Liền lái xe đến đấy xem thế nào. Tiện thể xin lỗi người ta một câu.
Nào ngờ đến nơi mọi đồ đạc đã được thu dọn sạch sẽ. Nữ y tá đang dọn dẹp lại một chút.
“Bệnh nhân ở đây xuất viện rồi sao?”
“Vâng. Đã đi được nửa tiếng rồi chị.”
“Cám ơn.”
Lẩn thẩn bước ra ngoài, Trang Anh gọi cho Minh Kiệt một cuộc nhưng máy bận. Gọi thêm cuộc nữa cũng chỉ có tiếng tút tút.
Bây giờ thì cô cảm thấy rất hối hận khi thốt ra câu mắng Minh Kiệt là vô lại. Không liên lạc được cũng chẳng thể xin lỗi. Đáng nhẽ mình phải gọi nói xin lỗi từ sớm đúng hơn.
Giờ thì chắc người ta không muốn nghe không muốn gặp đâu.
Con trai muốn gặp chú Kiệt nhưng Trang Anh nghiêm mặt quát nó không được lộn xộn. Cả nhà đang ăn cơm cùng nhau mà nó cứ vòi mẹ ăn xong đưa nó đi gặp chú Kiệt.
Địa chỉ nhà cô còn không biết. Đi bằng niềm tin ư?
“Hôm nào mời Minh Kiệt đến nhà ăn cơm.” Bà Hương Lan lên tiếng nhắc nhở.
“Con bận.” Đang ăn tối cứ bị làm phiền. Trang Anh đâm ra chán nản, trả lời cộc lốc.
“Mày bận thì kệ mày. Đưa số thằng bé đây mẹ gọi cho nó hỏi thăm.”
“Quen biết lâu như vậy rồi mà không dẫn bạn trai về nhà ra mắt.”
“Chắc mày đợi ông bà già này ngồi lên trên kia rồi mới chịu đưa về nhà ra mắt phải không?”
Hàn Lâm Dũng cau mày khó chịu hẳn. Ông đây đang muốn tạo mối quan hệ với thằng con rể tương lai. Và đôn thúc chúng nó sớm ngày cưới hỏi để còn công khai thằng bé Thiên Anh ra bên ngoài. Chứ với các kiểu lề mề như vậy có ngày người khác sẽ phát hiện ra được sự tồn tại của Thiên Anh mất. Lúc đấy lại không dám ngẩng đầu nhìn ai.
“Không có chần chừ gì nữa. Tối mai mời nó đến nhà ăn cơm.”
“Nó mà không đến tao đánh gãy chân mày ra.”
Đập mạnh đôi đũa xuống bàn, ông Dũng tỏ ý không hài lòng khi con gái vẫn trơ mặt ra. Bữa cơm cứ thế lạnh dần. Chẳng ai muốn ăn nữa lần lượt bỏ đũa xuống và rời bàn.
Dỗ con trai ngủ rồi, Trang Anh mới thử gọi lại thêm cho Minh Kiệt một cuộc nữa. Cô không để lại tin nhắn là muốn trực tiếp xin lỗi. Đổ chuông rồi nhưng Minh Kiệt lại chẳng nhận. Bèn ngậm ngùi cúp máy đi.
Nghĩ lại thì mình gọi Minh Kiệt đề cập đến chuyện ba mẹ mời tới nhà ăn cơm có lẽ không hay cho lắm. Trang Anh nghĩ mình đang lợi dụng Hoàng Minh Kiệt. Lúc sáng còn to tiếng với người ta. Bây giờ thì gọi điện nhờ vả diễn tuồng diễn kịch.
Chả khác nào cái kiểu khi không cần thì đá đi, đến lúc cần lại mặt dày gọi hỏi han.
Mình đâu mọc thêm lớp da mặt mà dày đến thế được.
Đau đầu quá.
Chắc phải nói dối Hoàng Minh Kiệt bị điều đi công tác đâu đó một thời gian mới được.
Bên đây, Hoàng Minh Kiệt còn đang chè chén với Khởi Phong và em gái cậu ta mừng ngày xuất viện nên chẳng biết đến cuộc gọi của Trang Anh. Xuất viện về nhà rồi nhưng tuần sau anh mới bắt đầu đi làm lại. Nên tối nay phải bét nhè một hôm.
“Tưởng cậu còn chưa có người yêu nên định làm mai cho cậu với Thiên Thảo. Ai ngờ lại là hoa có chủ rồi.”
“Anh. Đừng trêu em với anh Minh Kiệt nữa.”
Cô gái tên Thiên Thảo bỗng đỏ mặt, nhéo tay anh trai mình.
“Không phải em rất thích Minh Kiệt sao?”
“Ai bảo anh thế?” Thiên Thảo gào lớn, cố chối đây đẩy.
Dù thích nhưng đấy chỉ là tình đơn phương giấu kín của một cô sinh viên mới lớn. Thiên Thảo thích Minh Kiệt từ rất lâu rồi nhưng luôn giữ trong lòng. Thiên Thảo biết anh chỉ xem cô nhóc như em gái trong nhà. Tình cảm mà Thiên Thảo đối với Minh Kiệt ngày một lớn dần lên trong tim. Nhưng cô chưa một lần dám nói ra hay thổ lộ. Khởi Phong biết được bí mật này cứ trêu em gái và đôi lần muốn tác hợp. Nhưng anh ta cũng biết rõ bạn mình là một pho tượng đá khó mà phải lòng rơi lệ với một ai đó. Xưa nay bạn thân không đặt nặng chuyện tình cảm nam nữ. Hiểu bạn, thương em Khởi Phong chẳng bao giờ mở miệng gán ghép và đẩy em gái rơi vào bể tình không đáy.
Dù chẳng thổ lộ thì Minh Kiệt cũng sớm đã nhìn ra Thiên Thảo có tình ý với mình. Nhưng anh đối với cô nhóc chỉ có tình cảm anh em bạn bè không hơn không kém.
Thay vào đó là hình ảnh của Trang Anh ngập tràn trong tâm trí. Từ sáng đến giờ cứ mong một cuộc gọi của cô ấy. Nhưng không hề có.
Cô ấy sao không hỏi mình đã ra viện hay chưa?
Không phải nói sẽ vẫn liên lạc mà.
Tại sao không gọi hay nhắn một câu để hỏi về chuyện hôm qua?
Trang Anh nghĩ mình là người xấu, đã lợi dụng chiếm đoạt cô ấy ư?
Đang còn muốn quên chuyện không vui thì bạn thân lại gợi lên. Đầu đau như búa bổ, hai tay day day thái dương. Hoàng Minh Kiệt ôn tồn nói:
“Cậu đừng có ăn nói hồ đồ.”
“Trang Anh và tôi…”
Nói giữa chừng thì bị cắt ngang. Khởi Phong có tí rượu vào người là câu từ lộn xộn không nghiêm chỉnh chút nào.
“Thôi cậu tắt m* văn đi. Ngủ chung giường với nhau rồi còn chối làm gì?”
“Nói nhanh khi nào cưới để ông đây còn biết đường chuẩn bị vàng.”
Cô gái nghe anh mình thốt câu đấy ra liền rất thất vọng. Cắn môi, chiếc đũa nắm chặt trong tay đến lằn đỏ. Thiên Thảo chợt ù tai đi khi anh trai tiếp tục kể sáng nay bắt gặp Minh Kiệt và một người con gái đang ôm nhau ngủ trên giường bệnh. Cô gái đó rất xinh đẹp.
Có phải người con gái thường ngày đưa cơm đến cho anh ấy hay không?
Đặt cốc cafe trước mặt Trang Anh, Timothy ân cần quan tâm đồng nghiệp.
“Mất ngủ à?”
“Cám ơn. Tôi hơi mệt.”
Hôm qua uống nhiều rượu như thế giờ cơn nhức đầu cứ kéo đến, cổ họng khô lại và có những cảm giác khó chịu. Đặc biệt là rất buồn ngủ, dù bây giờ đã 10 giờ hơn. Cầm cốc cà phê thơm lừng ấy lên Trang Anh thưởng thức ngay trước khi mùi hương bay khắp trong phòng làm việc.
Cái vị đắng đắng nơi đầu lưỡi khi mới khẽ chạm vào chất lỏng màu nâu, rồi một chút ngọt khi đã nuốt xuống cổ. Tất cả như hòa quyện cùng với nhau cứ khiến người ta phải ngất ngây.
“Chà. Cà phê của anh pha ngon lắm.”
Trang Anh cảm thấy như được nạp năng lượng, tinh thần sảng khoái hẳn.
“Bạn trai của cô là phi công à?”
“Không ngờ Hàn Lâm Trang Anh lại thích mấy anh chàng nhỏ tuổi hơn.”
Phụttttt
Ngụm cà phê từ trong miệng cô gái phun ra bắn tán loạn trong không khí rồi dính vào cái áo màu be Timothy đang mặc. Cả hai cùng đưa mắt nhìn vào mảng áo bị ướt. Mắt trợn cả lên.
“….”
Biết mình vừa có một hành động khiến đối phương muốn xách dao chém người. Trang Anh vội vàng mở túi xách lấy cái khăn tay và lau đi hết những vết bẩn do mình tạo ra. Rối rít nói:
“Xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Mặc cái áo mới đi làm, chưa có ai khen mà con bé này làm cho bẩn rồi. Thật là.
“Cô có biết đây là thiết kế có một không hai trên thế giới không?”
“Tôi lại tưởng hàng chợ Cồn.”
“….”
Timothy muốn cáu cũng không được. Cô gái này cố ý đây mà.
Sau vài giây sửa chữa lồi lầm thì cái áo đã trở về giống màu sắc ban đầu. May sao đã lau sạch rồi chứ không ông già khó tính này sẽ mắng mỏ không thôi.
“Vừa mới nhắc đến cậu chàng cảnh sát kia mà bà chủ Hathor đã phân tâm rồi.”
“Như vậy sao phát triển được đại nghiệp đây?”
Ngước mắt nhìn Timothy bằng đôi mắt khó hiểu, Trang Anh hỏi nhỏ:
“Anh làm sao mà biết Minh Kiệt?”
Vì một phút lộn xộn mà chẳng nhớ ra mình về nhà bằng cách nào. À không về phòng bệnh của Hoàng Minh Kiệt mới đúng.
“Cô không nhớ mình đi về nhà bằng cách nào à?”
Nếu nhớ thì tôi đâu phải khó xử vì chuyện ban sáng chứ?
“Minh Kiệt đến đón tôi ư?”
“Phải. Cậu ta lại còn trừng mắt đe doạ tôi không được có ý đồ với hành động vô lễ với cô nữa đấy.”
“….”
“Cậu em trai đấy rất biết cách bảo vệ tài sản của mình.”
Nụ cười của Timothy khiến Trang Anh càng khó hiểu hơn. Rốt cuộc hôm qua Hoàng Minh Kiệt đã nói gì với Timothy. Lại được anh ta nhận xét như vậy. Bảo Timothy thuật lại mọi chuyện hôm qua Trang Anh mới xấu hổ đỏ cả người như tôm nướng.
Cô gái làm nũng không chịu về còn anh bạn trai ra sức dỗ dành. Cả hai cứ diễn cảnh ngọt ngào trước mặt cái người độc thân như anh. Cũng chướng mắt lắm chứ bộ.
Tay đập vào đầu vài cái, Trang Anh cố nhớ khúc sau đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ ngẫm lại rằng mình rất ít khi để bản thân phải say đến mức không nhận ra ai là ai. Vì cô biết nếu say quắc cần câu mình sẽ có những hành động không đứng và lời nói cợt nhả.
Vậy...
Có nghĩa là đêm qua mình chủ động bám vào Minh Kiệt chứ không phải cậu ấy.
Chết cha! Mình hiểu lầm cậu ấy rồi.
Cái đầu tóc được chải chuốt gọn gàng bỗng chốc lại rối tung lên vì bị vò mạnh. Trang Anh nằm hẳn xuống bàn sau khi Timothy rời đi. Thử nhìn điện thoại xem Hoàng Minh Kiệt có gọi hay nhắn tin cho mình không. Lòng chợt nổi cơn ân hận khi màn hình trắng xoá chả có thông báo gì đặc biệt. Trang Anh định gọi nói xin lỗi. Bên tai chợt vẳng câu mình mắng lúc sáng. Tay liền vứt cái máy xuống bàn.
Giờ không biết phải mở miệng như thế nào đây?
Vùi đầu vào mấy chồng tài liệu và các cuốn sách thiết kế Trang Anh hỏi trợ lý Huyền về tình hình nhập trang thiết bị máy móc. Đầu giờ chiều họp thảo luận với đội nhóm lên kế hoạch và định hướng phát triển Hathor. Trang Anh nêu rõ mục tiêu tìm sự khác biệt, tạo điểm nhấn cho các sản phẩm của Hathor mà các đối thủ cạnh tranh không cạnh tranh lại được.
Buổi họp chỉ có 6 người nhưng diễn ra rất sôi nổi.
“Theo tôi thì chúng ta tập trung vào hàng thiết kế cao cấp chứ không thiết kế đại trà.”
“Thiết kế đại trà sẽ dễ đụng hàng và khiến sản phẩm của chúng ta nhạt nhoà, hoà lẫn giữa đám đông và kém sang.”
Timothy khoanh tay trước ngực. Cất tiếng nối tiếp lời của Trang Anh.
“Ý của Trang Anh rất hợp với ý tôi.”
“Việt và Khang tuy là nhà thiết kế trẻ nhưng tôi tin hai người sẽ làm tốt trọng trách của mình. Bây giờ hai cậu bắt đầu lên ý tưởng cho các mẫu thiết kế đóng mác Hathor.”
“Có anh Timothy dẫn dắt tôi tin hai cậu sẽ phát triển được hết khả năng sáng tạo và phong cách của chính mình.”
“Vâng thưa sếp.”
“Huyền em liên hệ gấp với nhà cung cấp chuyển ngay thiết bị may mặc cho chúng ta nhé. Chúng ta đặt hàng cũng khá là lâu rồi.”
“Vâng.”
“Còn về chất liệu vải thì phải nhờ đến anh rồi, Timothy.”
“Chúng ta cần nhập những loại vải độc lạ từ nước ngoài về. Mà sư phụ Timothy là người biết rõ nhất.”
“Ok. Tôi sẽ liên hệ với các nhà cung cấp uy tín.”
Gấp tài liệu kết thúc buổi họp, Trang Anh ra bên ngoài kiếm cái gì bỏ bụng. Sực nhớ hôm nay Minh Kiệt xuất viện. Liền lái xe đến đấy xem thế nào. Tiện thể xin lỗi người ta một câu.
Nào ngờ đến nơi mọi đồ đạc đã được thu dọn sạch sẽ. Nữ y tá đang dọn dẹp lại một chút.
“Bệnh nhân ở đây xuất viện rồi sao?”
“Vâng. Đã đi được nửa tiếng rồi chị.”
“Cám ơn.”
Lẩn thẩn bước ra ngoài, Trang Anh gọi cho Minh Kiệt một cuộc nhưng máy bận. Gọi thêm cuộc nữa cũng chỉ có tiếng tút tút.
Bây giờ thì cô cảm thấy rất hối hận khi thốt ra câu mắng Minh Kiệt là vô lại. Không liên lạc được cũng chẳng thể xin lỗi. Đáng nhẽ mình phải gọi nói xin lỗi từ sớm đúng hơn.
Giờ thì chắc người ta không muốn nghe không muốn gặp đâu.
Con trai muốn gặp chú Kiệt nhưng Trang Anh nghiêm mặt quát nó không được lộn xộn. Cả nhà đang ăn cơm cùng nhau mà nó cứ vòi mẹ ăn xong đưa nó đi gặp chú Kiệt.
Địa chỉ nhà cô còn không biết. Đi bằng niềm tin ư?
“Hôm nào mời Minh Kiệt đến nhà ăn cơm.” Bà Hương Lan lên tiếng nhắc nhở.
“Con bận.” Đang ăn tối cứ bị làm phiền. Trang Anh đâm ra chán nản, trả lời cộc lốc.
“Mày bận thì kệ mày. Đưa số thằng bé đây mẹ gọi cho nó hỏi thăm.”
“Quen biết lâu như vậy rồi mà không dẫn bạn trai về nhà ra mắt.”
“Chắc mày đợi ông bà già này ngồi lên trên kia rồi mới chịu đưa về nhà ra mắt phải không?”
Hàn Lâm Dũng cau mày khó chịu hẳn. Ông đây đang muốn tạo mối quan hệ với thằng con rể tương lai. Và đôn thúc chúng nó sớm ngày cưới hỏi để còn công khai thằng bé Thiên Anh ra bên ngoài. Chứ với các kiểu lề mề như vậy có ngày người khác sẽ phát hiện ra được sự tồn tại của Thiên Anh mất. Lúc đấy lại không dám ngẩng đầu nhìn ai.
“Không có chần chừ gì nữa. Tối mai mời nó đến nhà ăn cơm.”
“Nó mà không đến tao đánh gãy chân mày ra.”
Đập mạnh đôi đũa xuống bàn, ông Dũng tỏ ý không hài lòng khi con gái vẫn trơ mặt ra. Bữa cơm cứ thế lạnh dần. Chẳng ai muốn ăn nữa lần lượt bỏ đũa xuống và rời bàn.
Dỗ con trai ngủ rồi, Trang Anh mới thử gọi lại thêm cho Minh Kiệt một cuộc nữa. Cô không để lại tin nhắn là muốn trực tiếp xin lỗi. Đổ chuông rồi nhưng Minh Kiệt lại chẳng nhận. Bèn ngậm ngùi cúp máy đi.
Nghĩ lại thì mình gọi Minh Kiệt đề cập đến chuyện ba mẹ mời tới nhà ăn cơm có lẽ không hay cho lắm. Trang Anh nghĩ mình đang lợi dụng Hoàng Minh Kiệt. Lúc sáng còn to tiếng với người ta. Bây giờ thì gọi điện nhờ vả diễn tuồng diễn kịch.
Chả khác nào cái kiểu khi không cần thì đá đi, đến lúc cần lại mặt dày gọi hỏi han.
Mình đâu mọc thêm lớp da mặt mà dày đến thế được.
Đau đầu quá.
Chắc phải nói dối Hoàng Minh Kiệt bị điều đi công tác đâu đó một thời gian mới được.
Bên đây, Hoàng Minh Kiệt còn đang chè chén với Khởi Phong và em gái cậu ta mừng ngày xuất viện nên chẳng biết đến cuộc gọi của Trang Anh. Xuất viện về nhà rồi nhưng tuần sau anh mới bắt đầu đi làm lại. Nên tối nay phải bét nhè một hôm.
“Tưởng cậu còn chưa có người yêu nên định làm mai cho cậu với Thiên Thảo. Ai ngờ lại là hoa có chủ rồi.”
“Anh. Đừng trêu em với anh Minh Kiệt nữa.”
Cô gái tên Thiên Thảo bỗng đỏ mặt, nhéo tay anh trai mình.
“Không phải em rất thích Minh Kiệt sao?”
“Ai bảo anh thế?” Thiên Thảo gào lớn, cố chối đây đẩy.
Dù thích nhưng đấy chỉ là tình đơn phương giấu kín của một cô sinh viên mới lớn. Thiên Thảo thích Minh Kiệt từ rất lâu rồi nhưng luôn giữ trong lòng. Thiên Thảo biết anh chỉ xem cô nhóc như em gái trong nhà. Tình cảm mà Thiên Thảo đối với Minh Kiệt ngày một lớn dần lên trong tim. Nhưng cô chưa một lần dám nói ra hay thổ lộ. Khởi Phong biết được bí mật này cứ trêu em gái và đôi lần muốn tác hợp. Nhưng anh ta cũng biết rõ bạn mình là một pho tượng đá khó mà phải lòng rơi lệ với một ai đó. Xưa nay bạn thân không đặt nặng chuyện tình cảm nam nữ. Hiểu bạn, thương em Khởi Phong chẳng bao giờ mở miệng gán ghép và đẩy em gái rơi vào bể tình không đáy.
Dù chẳng thổ lộ thì Minh Kiệt cũng sớm đã nhìn ra Thiên Thảo có tình ý với mình. Nhưng anh đối với cô nhóc chỉ có tình cảm anh em bạn bè không hơn không kém.
Thay vào đó là hình ảnh của Trang Anh ngập tràn trong tâm trí. Từ sáng đến giờ cứ mong một cuộc gọi của cô ấy. Nhưng không hề có.
Cô ấy sao không hỏi mình đã ra viện hay chưa?
Không phải nói sẽ vẫn liên lạc mà.
Tại sao không gọi hay nhắn một câu để hỏi về chuyện hôm qua?
Trang Anh nghĩ mình là người xấu, đã lợi dụng chiếm đoạt cô ấy ư?
Đang còn muốn quên chuyện không vui thì bạn thân lại gợi lên. Đầu đau như búa bổ, hai tay day day thái dương. Hoàng Minh Kiệt ôn tồn nói:
“Cậu đừng có ăn nói hồ đồ.”
“Trang Anh và tôi…”
Nói giữa chừng thì bị cắt ngang. Khởi Phong có tí rượu vào người là câu từ lộn xộn không nghiêm chỉnh chút nào.
“Thôi cậu tắt m* văn đi. Ngủ chung giường với nhau rồi còn chối làm gì?”
“Nói nhanh khi nào cưới để ông đây còn biết đường chuẩn bị vàng.”
Cô gái nghe anh mình thốt câu đấy ra liền rất thất vọng. Cắn môi, chiếc đũa nắm chặt trong tay đến lằn đỏ. Thiên Thảo chợt ù tai đi khi anh trai tiếp tục kể sáng nay bắt gặp Minh Kiệt và một người con gái đang ôm nhau ngủ trên giường bệnh. Cô gái đó rất xinh đẹp.
Có phải người con gái thường ngày đưa cơm đến cho anh ấy hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.