Chương 31: Tiếp tục khước từ
Atermis
12/06/2021
Đẩy mạnh tên to con ra xa, Trang Anh hoảng loạn:
“Này… này…này. Cậu muốn nói gì thì ngồi yên đó rồi nói. Đừng có mà… mà động tay động chân với tôi.”
“Không là tôi báo công an đấy!”
6 năm rồi trái tim mới loạn nhịp vì một người đàn ông. Dạo gần đây Hoàng Minh Kiệt dồn dập có những hành động cử chỉ rất kỳ lạ. Trang Anh thực sự bấn loạn chống đỡ không kịp.
Bấy lâu luôn nghi ngờ Hoàng Minh Kiệt nảy sinh tình ý với mình. Bây giờ tám chín phần khẳng định suy đoán của mình là đúng. Trang Anh lập tức dịch ra xa.
Phản ứng của bà chị gái làm Minh Kiệt không nhịn được cười. Miệng tạo thành từng tiếng giòn giã.
“Chị muốn báo ai? Để tôi cho vài số điện thoại.”
“….”
Tiếng cười khiến Trang Anh hơi khó chịu, cô nghiêm mặt nói:
“Hoàng Minh Kiệt. Tôi không thích kiểu như vậy.”
Dù đang bật đèn xanh cho nàng biết. Nhưng nàng lại nỡ ngắt cầu dao đi. Khoé môi đơ đơ, Hoàng Minh Kiệt sững cả người. Ẩn ý trong câu nói ấy chính là lời từ chối. Anh buột miệng hỏi:
“Lý do?”
“Là người đã có con tôi không thích hợp lại gần những chàng trai trẻ như cậu.”
Sống ở trời Tây bao năm, bạn bè khác giới ôm nhau hay hôn má chào xã giao là chuyện bình thường, cô không để ý cho lắm. Nhưng Hoàng Minh Kiệt và cô thì không hề giống bạn bè. Thâm tâm Trang Anh luôn cho rằng mình xem cậu chàng như một người em thân thiết. Là người có thể cùng cô tâm sự lắng nghe mọi tâm tư phiền não, vui buồn của cuộc sống.
Dù biết mình rất ích kỷ nhưng cô không thể để Hoàng Minh Kiệt lún sâu vào một mối quan hệ không có tương lai. Minh Kiệt là một chàng trai tốt, xứng đáng tìm được một người thực sự yêu thương cậu ta. Đừng lãng phí công sức thời gian lên một người như cô. Còn chưa kể chênh lệch tuổi tác cũng là một trở ngại.
“Quan tâm bạn gái mình thì có gì mà hợp với không hợp?
Trang Anh đang muốn tránh né từ chối, lòng Minh Kiệt dấy lên nỗi thất vọng. Ôm tâm lý đằng nào cũng bị từ chối nên anh muốn nói ra hết những gì đang định sẵn trong đầu. Vậy mà Trang Anh đã nhanh miệng ngắt lời. Muốn đuổi khéo người:
“Hôm nay đến đây là đủ rồi. Muộn rồi. Cậu về nghỉ ngơi sớm ngày mai còn đi làm.”
Tương tư giấu kín trong tim chưa nói ra làm sao có thể bỏ giữa chừng. Minh Kiệt liền kéo Trang Anh qua một góc nói chuyện, để Thiên Anh đứng đấy một mình. Đi được vài bước sực nhớ đến con trai, Trang Anh nói lớn bảo nó vào nhà trước đi.
Mẹ và chú Kiệt cãi nhau ư? Trông họ rất căng thẳng.
Cái sân vườn rộng thênh thang đi mãi không có góc nào khuất khuất. Hoàng Minh Kiệt bèn dừng trước một tảng đá khắc chữ.
“Hoàng Minh Kiệt, cậu muốn nói cái gì mà kéo tôi ra đây?”
Trang Anh gắt gỏng, cật lực gỡ những ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình.
“Trang Anh. Rốt cuộc là chị không biết hay là biết rồi nhưng vẫn giả vờ.” Minh Kiệt dồn dập chất vấn, khoé môi giật giật.
“Chị không hiểu tôi đang làm cái gì ư?”
“Tôi đang dùng tư cách của bạn trai để quan tâm yêu thương bạn gái mình đấy.”
“….”
Thần thái và ánh mắt của Hoàng Minh Kiệt rất nghiêm túc, không giống đang đùa phút nào. Càng nhìn kỹ càng thấy chàng trai thực sự muốn làm rõ quan hệ với mình. Sau từng câu nói cực kỳ nghiêm túc, tim Trang Anh như trải qua một cú sốc, nhịp đập mạnh dần lên. Cô thừa nhận mình đã rung động. Nhưng đấy chưa hoàn toàn là thích hay là yêu, chưa mãnh liệt đến mức để Hoàng Minh Kiệt lấp đầy những khoảng trống của cô.
Trang Anh liền đáp lại khước từ toàn bộ tâm ý Minh Kiệt muốn dành cho mình.
“Chúng ta không thể.”
Đôi mắt thất thần, Minh Kiệt khảm hai tay lên vai cô. Gặng hỏi:
“Tại sao?”
Gạt đôi bàn tay to lớn ra, Trang Anh xem như thường, điềm nhiên trả lời:
“Tôi là người đã có con, lại còn lớn hơn cậu bốn tuổi.”
“Tôi không quan tâm điều đấy.”
“Cái tôi quan tâm nhất là chị có bằng lòng cho tôi theo đuổi không thôi.”
“Chúng ta không hợp nhau. Và tôi không thích cậu.”
Câu trả lời như cơn chấn động mạnh tâm lý Hoàng Minh Kiệt. Buồn bã, hai tay anh dần buông lỏng ra, đôi mắt hơi ửng lên, trông rất buồn bã.
Không can tâm khi bị cự tuyệt, Hoàng Minh Kiệt tiếp tục cò cưa đến cùng:
“Chưa thử sao chị biết chúng ta hợp nhau? Chưa thử làm sao biết chị sẽ thích tôi hay không?”
Đứng ở đây tranh cãi không phải là cách. Phải dừng lại trước khi ba cô ra đây tìm người. Trang Anh cứng rắn nói:
“Hoàng Minh Kiệt. Đủ rồi! Tôi chỉ xem cậu là một người bạn thân thiết. Đừng vượt quá giới hạn. Nếu không tình cảm sứt mẻ. Đến cơ hội làm bạn cũng không còn.”
Hoàn toàn rơi vào hố đen thất vọng, Hoàng Minh Kiệt bùi ngùi nói:
“Tôi hiểu rồi! Hôm nay đã làm phiền chị rồi.”
“Tạm biệt.”
Ánh mắt vô hồn, dáng đi thất thểu rời khỏi khiến Trang Anh chợt nhói ở lồng ngực. Giống như cây kim nhỏ sắc đâm vào nhói đau. Mình bị làm sao thế này?
Trong lòng cô cảm thấy có gì đó thật sự áy náy và tự hỏi liệu cậu chàng có bị tổn thương không?
Mình phũ phàng từ chối như vậy quá đáng lắm ư?
Hoàng Minh Kiệt kiên nhẫn nài nỉ có lẽ tình cảm cậu ta dành cho mình là thật, không hề giả tạo.
Những ngày sau đó cả hai không liên lạc với nhau. Trang Anh cũng đã chủ động nhắn một câu xin lỗi vì hơi nặng lời nhưng Minh Kiệt không trả lời. Trang cá nhân lúc nào cũng ở trạng thái không hoạt động. Tâm lý của chàng trai lần đầu biết yêu đã bị tổn thương. Thời gian này anh muốn bình ổn lại mọi cảm xúc. Và xác định rõ đối với Trang Anh có thực sự nghiêm túc yêu đương hay chỉ là nhất thời cảm nắng, dễ đến dễ đi.
Nỗi nhớ người thương da diết, Hoàng Minh Kiệt chẳng thiết tha ăn uống hay làm cái gì. Chỉ vùi đầu vào công việc, biến thành chú mọt siêng năng. Đến đồn là một phát bay vào xem các hồ sơ tài liệu các vụ tai nạn giao thông. Lúc nào cũng nhập tâm phải tìm cái gì đó làm để quên nỗi buồn đang đè nặng trong tim.
Đồng đội giật mình khi thấy Hoàng Minh Kiệt càng ngày càng hốc hác, khí sắc bất thường. Họ lo Hoàng Minh Kiệt nhốt cả ngày trong phòng, làm việc quần quật sẽ tự kỉ. Kiểu gì cũng sẽ bất ổn thần kinh mất.
Nên mới hỏi han và cố kéo anh ra khỏi phòng hít thở oxy.
Trang Anh cũng không khấm khá gì, hồn rời khỏi xác. Bị Timothy mắng suốt vẫn không thể tập trung được. Hoàng Minh bỗng chơi trò mất tích cả tuần qua khiến cô bồn chồn lo lắng.
Không lẽ bị từ chối nên tự ái. Làm bạn bè cũng không được sao?
Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa, Trang Anh lập tức ngồi thẳng dậy, ngẩng mặt xác định đó là ai.
“Đây là một số mẫu thiết kế của anh Timothy gửi chị.”
“Cô để ở kia đi.”
“Vâng.”
“Đã qua một tuần làm việc ở đây, mọi thứ đều ổn chứ?”
“Vâng. Cũng nhờ các anh chị chỉ bảo nên cũng dần quen rồi ạ.”
Thiên Thảo khép nép, dõi theo từng trang giấy bà chủ đang lật qua lật lại. Cô ta và một người nữa được nhận vào Hathor. Dù không có kinh nghiệm nhưng Timothy vẫn chẳng nỡ bỏ lỡ một tài năng.
Tuy không can tâm dưới trướng của Trang Anh. Nhưng chế độ lương thưởng và phúc lợi của Hathor rất cao. Cộng thêm Timothy là một nhà thiết kế có tiếng trong làng thời trang. Muốn thành đồ đệ của anh ta thì phải cắn răng chịu đựng.
“Có gì không hiểu thì trục tiếp hỏi những người làm ở đây. Cứ im lặng rồi làm sai là lớn chuyện đấy. Timothy rất khó tính nên hãy chú ý.”
“Vâng! Em sẽ cố gắng chú ý ạ.”
Không còn phận sự gì ở phòng Giám đốc nữa, Thiên Thảo quay người rời đi. Nụ cười thảo mai chợt tắt đi, thay vào đó là cái liếc mắt ngoa ngoắt, nhếch miệng khinh thường.
Anh Kiệt sao lại đi thích loại phụ nữ cao ngạo như thế này chứ?
Bắt chuyện với những đồng nghiệp và biết Trang Anh che giấu đời tư của mình. Ở cái Hathor này không ai biết Trang Anh đã lập gia đình và có một đứa con trai. Đương nhiên là Thiên Thảo chẳng dại dột mà đi tiết lộ ra bên ngoài. Timothy biết đuổi thẳng cổ ngay. Trợ lý Huyền chỉ kháo nhỏ rằng bạn trai sếp là một chàng cảnh sát giao thông.
Nghe thấy thế hai con ngươi Thiên Thảo toan nhảy ra khỏi lòng trắng. Ẩn giấu sau nụ cười tươi rói khi nghe Huyền kể về anh chàng cảnh sát kia chính là đôi mắt đỏ rực lửa muốn thiêu cháy người đang ngồi ở trong văn phòng Giám đốc kia.
Chết tiệt. Vậy là hai người này đến với nhau rồi ư? Công khai là một cặp tình nhân rồi đấy hả?
Chồng con thì sao? Ruồng bỏ tất cả để đến với trai trẻ ư?
Đồ đàn bà lăng loàn, trơ trẽn.
Mắt chợt loé lên một tia chớp, Thiên Thảo nhếch môi và nghĩ hay là mình đổ thêm chút dầu để hâm nóng tình cảm của cặp đôi này. Chẳng hạn vô tư hồn nhiên hỏi đôi ba câu về con trai Trang Anh, hỏi thằng bé có thường xuyên đến đây không. Thể nào cả làng cả xóm cũng biết.
“Làm việc đi! Còn bàn tán chuyện của sếp tôi đuổi thẳng cổ đấy!”
Timothy cau mày lớn tiếng quát khiến trợ lý Huyền co rúm người còn Thiên Thảo thu liễm lại ánh mắt sắc lẹm, che kỹ sau mái tóc dày mượt kia.
Gõ ngón tay trên bàn làm việc của Thiên Thảo, Timothy đặc biệt nhắc nhở.
“Công việc của cô là làm trợ lý cho tôi chứ không phải đến đây để nghe người này kẻ nọ nói qua nói lại.”
“Làm việc với tôi thì phải biết tập trung trí óc 100% và đừng phân tâm vào những việc không phải của mình. Đã hiểu chưa?”
Bị mắng xa xả, Thiên Thảo chỉ im lặng cúi mặt nghe hết. Timothy dừng lại cô ta lập tức trả lời:
“Vâng. Em xin lỗi. Em sẽ chú ý.”
“Bị tôi đuổi việc, Trang Anh ra mặt xin giúp cô cũng không có khả năng. Đuổi là nghỉ.”
“Vâng.”
Người đã cắp tài liệu vào phòng Giám đốc rồi, cô ta mới cầm chặt ngòi bút chì trên tay. Nó thành đồ vật trút giận và gãy đôi sau vài giây.
Sao tên đàn ông nào cũng bảo vệ con mụ hồ ly tinh ấy.
Bị bỏ bùa hết rồi sao?
Nghe tiếng cửa cạch một cái cô ta lập tức chỉnh đốn tác phong, ngồi ngay ngắn vào bàn rồi cúi người ghi vài chữ lên giấy. Timothy đi về chỗ ngồi rồi mới dám thở ra một hơi.
Khó tính thật.
Ăn trưa với Timothy ở một nhà hàng Âu, Trang Anh cùng ông già khó tính kia cùng nói chuyện phiếm. Cả hai có vẻ hợp ý, nói mãi không hết.
Trong lúc Trang Anh đi rửa tay và thanh toán, Timothy mở máy xem một vài tin tức chú ý. Mắt kinh ngạc khi trên màn hình đang phát một video cực kỳ hot. Lượt xem phải đến trăm ngàn, và có độ dài đến 8 phút.
Một chiến sĩ cảnh sát giao thông đang đu trên cần gạt nước của chiếc xe tải. Một tay bám vào một tay cầm gậy chỉ huy kiên quyết ra hiệu lệnh cho tài xế xe tải dừng lại.
Với góc quay ngang từ chiếc xe chạy song song với quái xế. Timothy sớm nhận ra đấy là bạn trai của Trang Anh, cậu chàng đang treo mình đánh đu trên chiếc cần gạt nước.
Một tình huống cực kỳ nguy hiểm dễ gây ra án mạng nếu chiếc xe điên kia đâm mạnh vào đuôi của xe phía trước.
Cậu ta…không được.
Timothy hét lên khi thấy chiếc xe điên kia cứ đánh võng liên tục cố hất văng anh cảnh sát giao thông ra.
Anh ta lập tức chạy đi tìm Trang Anh báo tin dữ.
Trên video nhảy rất nhiều bình luận của người xem. Họ cực kỳ phẫn nộ trước hành động của tài xế và lo cho sự an nguy của đồng chí cảnh sát giao thông kia.
“Này… này…này. Cậu muốn nói gì thì ngồi yên đó rồi nói. Đừng có mà… mà động tay động chân với tôi.”
“Không là tôi báo công an đấy!”
6 năm rồi trái tim mới loạn nhịp vì một người đàn ông. Dạo gần đây Hoàng Minh Kiệt dồn dập có những hành động cử chỉ rất kỳ lạ. Trang Anh thực sự bấn loạn chống đỡ không kịp.
Bấy lâu luôn nghi ngờ Hoàng Minh Kiệt nảy sinh tình ý với mình. Bây giờ tám chín phần khẳng định suy đoán của mình là đúng. Trang Anh lập tức dịch ra xa.
Phản ứng của bà chị gái làm Minh Kiệt không nhịn được cười. Miệng tạo thành từng tiếng giòn giã.
“Chị muốn báo ai? Để tôi cho vài số điện thoại.”
“….”
Tiếng cười khiến Trang Anh hơi khó chịu, cô nghiêm mặt nói:
“Hoàng Minh Kiệt. Tôi không thích kiểu như vậy.”
Dù đang bật đèn xanh cho nàng biết. Nhưng nàng lại nỡ ngắt cầu dao đi. Khoé môi đơ đơ, Hoàng Minh Kiệt sững cả người. Ẩn ý trong câu nói ấy chính là lời từ chối. Anh buột miệng hỏi:
“Lý do?”
“Là người đã có con tôi không thích hợp lại gần những chàng trai trẻ như cậu.”
Sống ở trời Tây bao năm, bạn bè khác giới ôm nhau hay hôn má chào xã giao là chuyện bình thường, cô không để ý cho lắm. Nhưng Hoàng Minh Kiệt và cô thì không hề giống bạn bè. Thâm tâm Trang Anh luôn cho rằng mình xem cậu chàng như một người em thân thiết. Là người có thể cùng cô tâm sự lắng nghe mọi tâm tư phiền não, vui buồn của cuộc sống.
Dù biết mình rất ích kỷ nhưng cô không thể để Hoàng Minh Kiệt lún sâu vào một mối quan hệ không có tương lai. Minh Kiệt là một chàng trai tốt, xứng đáng tìm được một người thực sự yêu thương cậu ta. Đừng lãng phí công sức thời gian lên một người như cô. Còn chưa kể chênh lệch tuổi tác cũng là một trở ngại.
“Quan tâm bạn gái mình thì có gì mà hợp với không hợp?
Trang Anh đang muốn tránh né từ chối, lòng Minh Kiệt dấy lên nỗi thất vọng. Ôm tâm lý đằng nào cũng bị từ chối nên anh muốn nói ra hết những gì đang định sẵn trong đầu. Vậy mà Trang Anh đã nhanh miệng ngắt lời. Muốn đuổi khéo người:
“Hôm nay đến đây là đủ rồi. Muộn rồi. Cậu về nghỉ ngơi sớm ngày mai còn đi làm.”
Tương tư giấu kín trong tim chưa nói ra làm sao có thể bỏ giữa chừng. Minh Kiệt liền kéo Trang Anh qua một góc nói chuyện, để Thiên Anh đứng đấy một mình. Đi được vài bước sực nhớ đến con trai, Trang Anh nói lớn bảo nó vào nhà trước đi.
Mẹ và chú Kiệt cãi nhau ư? Trông họ rất căng thẳng.
Cái sân vườn rộng thênh thang đi mãi không có góc nào khuất khuất. Hoàng Minh Kiệt bèn dừng trước một tảng đá khắc chữ.
“Hoàng Minh Kiệt, cậu muốn nói cái gì mà kéo tôi ra đây?”
Trang Anh gắt gỏng, cật lực gỡ những ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình.
“Trang Anh. Rốt cuộc là chị không biết hay là biết rồi nhưng vẫn giả vờ.” Minh Kiệt dồn dập chất vấn, khoé môi giật giật.
“Chị không hiểu tôi đang làm cái gì ư?”
“Tôi đang dùng tư cách của bạn trai để quan tâm yêu thương bạn gái mình đấy.”
“….”
Thần thái và ánh mắt của Hoàng Minh Kiệt rất nghiêm túc, không giống đang đùa phút nào. Càng nhìn kỹ càng thấy chàng trai thực sự muốn làm rõ quan hệ với mình. Sau từng câu nói cực kỳ nghiêm túc, tim Trang Anh như trải qua một cú sốc, nhịp đập mạnh dần lên. Cô thừa nhận mình đã rung động. Nhưng đấy chưa hoàn toàn là thích hay là yêu, chưa mãnh liệt đến mức để Hoàng Minh Kiệt lấp đầy những khoảng trống của cô.
Trang Anh liền đáp lại khước từ toàn bộ tâm ý Minh Kiệt muốn dành cho mình.
“Chúng ta không thể.”
Đôi mắt thất thần, Minh Kiệt khảm hai tay lên vai cô. Gặng hỏi:
“Tại sao?”
Gạt đôi bàn tay to lớn ra, Trang Anh xem như thường, điềm nhiên trả lời:
“Tôi là người đã có con, lại còn lớn hơn cậu bốn tuổi.”
“Tôi không quan tâm điều đấy.”
“Cái tôi quan tâm nhất là chị có bằng lòng cho tôi theo đuổi không thôi.”
“Chúng ta không hợp nhau. Và tôi không thích cậu.”
Câu trả lời như cơn chấn động mạnh tâm lý Hoàng Minh Kiệt. Buồn bã, hai tay anh dần buông lỏng ra, đôi mắt hơi ửng lên, trông rất buồn bã.
Không can tâm khi bị cự tuyệt, Hoàng Minh Kiệt tiếp tục cò cưa đến cùng:
“Chưa thử sao chị biết chúng ta hợp nhau? Chưa thử làm sao biết chị sẽ thích tôi hay không?”
Đứng ở đây tranh cãi không phải là cách. Phải dừng lại trước khi ba cô ra đây tìm người. Trang Anh cứng rắn nói:
“Hoàng Minh Kiệt. Đủ rồi! Tôi chỉ xem cậu là một người bạn thân thiết. Đừng vượt quá giới hạn. Nếu không tình cảm sứt mẻ. Đến cơ hội làm bạn cũng không còn.”
Hoàn toàn rơi vào hố đen thất vọng, Hoàng Minh Kiệt bùi ngùi nói:
“Tôi hiểu rồi! Hôm nay đã làm phiền chị rồi.”
“Tạm biệt.”
Ánh mắt vô hồn, dáng đi thất thểu rời khỏi khiến Trang Anh chợt nhói ở lồng ngực. Giống như cây kim nhỏ sắc đâm vào nhói đau. Mình bị làm sao thế này?
Trong lòng cô cảm thấy có gì đó thật sự áy náy và tự hỏi liệu cậu chàng có bị tổn thương không?
Mình phũ phàng từ chối như vậy quá đáng lắm ư?
Hoàng Minh Kiệt kiên nhẫn nài nỉ có lẽ tình cảm cậu ta dành cho mình là thật, không hề giả tạo.
Những ngày sau đó cả hai không liên lạc với nhau. Trang Anh cũng đã chủ động nhắn một câu xin lỗi vì hơi nặng lời nhưng Minh Kiệt không trả lời. Trang cá nhân lúc nào cũng ở trạng thái không hoạt động. Tâm lý của chàng trai lần đầu biết yêu đã bị tổn thương. Thời gian này anh muốn bình ổn lại mọi cảm xúc. Và xác định rõ đối với Trang Anh có thực sự nghiêm túc yêu đương hay chỉ là nhất thời cảm nắng, dễ đến dễ đi.
Nỗi nhớ người thương da diết, Hoàng Minh Kiệt chẳng thiết tha ăn uống hay làm cái gì. Chỉ vùi đầu vào công việc, biến thành chú mọt siêng năng. Đến đồn là một phát bay vào xem các hồ sơ tài liệu các vụ tai nạn giao thông. Lúc nào cũng nhập tâm phải tìm cái gì đó làm để quên nỗi buồn đang đè nặng trong tim.
Đồng đội giật mình khi thấy Hoàng Minh Kiệt càng ngày càng hốc hác, khí sắc bất thường. Họ lo Hoàng Minh Kiệt nhốt cả ngày trong phòng, làm việc quần quật sẽ tự kỉ. Kiểu gì cũng sẽ bất ổn thần kinh mất.
Nên mới hỏi han và cố kéo anh ra khỏi phòng hít thở oxy.
Trang Anh cũng không khấm khá gì, hồn rời khỏi xác. Bị Timothy mắng suốt vẫn không thể tập trung được. Hoàng Minh bỗng chơi trò mất tích cả tuần qua khiến cô bồn chồn lo lắng.
Không lẽ bị từ chối nên tự ái. Làm bạn bè cũng không được sao?
Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa, Trang Anh lập tức ngồi thẳng dậy, ngẩng mặt xác định đó là ai.
“Đây là một số mẫu thiết kế của anh Timothy gửi chị.”
“Cô để ở kia đi.”
“Vâng.”
“Đã qua một tuần làm việc ở đây, mọi thứ đều ổn chứ?”
“Vâng. Cũng nhờ các anh chị chỉ bảo nên cũng dần quen rồi ạ.”
Thiên Thảo khép nép, dõi theo từng trang giấy bà chủ đang lật qua lật lại. Cô ta và một người nữa được nhận vào Hathor. Dù không có kinh nghiệm nhưng Timothy vẫn chẳng nỡ bỏ lỡ một tài năng.
Tuy không can tâm dưới trướng của Trang Anh. Nhưng chế độ lương thưởng và phúc lợi của Hathor rất cao. Cộng thêm Timothy là một nhà thiết kế có tiếng trong làng thời trang. Muốn thành đồ đệ của anh ta thì phải cắn răng chịu đựng.
“Có gì không hiểu thì trục tiếp hỏi những người làm ở đây. Cứ im lặng rồi làm sai là lớn chuyện đấy. Timothy rất khó tính nên hãy chú ý.”
“Vâng! Em sẽ cố gắng chú ý ạ.”
Không còn phận sự gì ở phòng Giám đốc nữa, Thiên Thảo quay người rời đi. Nụ cười thảo mai chợt tắt đi, thay vào đó là cái liếc mắt ngoa ngoắt, nhếch miệng khinh thường.
Anh Kiệt sao lại đi thích loại phụ nữ cao ngạo như thế này chứ?
Bắt chuyện với những đồng nghiệp và biết Trang Anh che giấu đời tư của mình. Ở cái Hathor này không ai biết Trang Anh đã lập gia đình và có một đứa con trai. Đương nhiên là Thiên Thảo chẳng dại dột mà đi tiết lộ ra bên ngoài. Timothy biết đuổi thẳng cổ ngay. Trợ lý Huyền chỉ kháo nhỏ rằng bạn trai sếp là một chàng cảnh sát giao thông.
Nghe thấy thế hai con ngươi Thiên Thảo toan nhảy ra khỏi lòng trắng. Ẩn giấu sau nụ cười tươi rói khi nghe Huyền kể về anh chàng cảnh sát kia chính là đôi mắt đỏ rực lửa muốn thiêu cháy người đang ngồi ở trong văn phòng Giám đốc kia.
Chết tiệt. Vậy là hai người này đến với nhau rồi ư? Công khai là một cặp tình nhân rồi đấy hả?
Chồng con thì sao? Ruồng bỏ tất cả để đến với trai trẻ ư?
Đồ đàn bà lăng loàn, trơ trẽn.
Mắt chợt loé lên một tia chớp, Thiên Thảo nhếch môi và nghĩ hay là mình đổ thêm chút dầu để hâm nóng tình cảm của cặp đôi này. Chẳng hạn vô tư hồn nhiên hỏi đôi ba câu về con trai Trang Anh, hỏi thằng bé có thường xuyên đến đây không. Thể nào cả làng cả xóm cũng biết.
“Làm việc đi! Còn bàn tán chuyện của sếp tôi đuổi thẳng cổ đấy!”
Timothy cau mày lớn tiếng quát khiến trợ lý Huyền co rúm người còn Thiên Thảo thu liễm lại ánh mắt sắc lẹm, che kỹ sau mái tóc dày mượt kia.
Gõ ngón tay trên bàn làm việc của Thiên Thảo, Timothy đặc biệt nhắc nhở.
“Công việc của cô là làm trợ lý cho tôi chứ không phải đến đây để nghe người này kẻ nọ nói qua nói lại.”
“Làm việc với tôi thì phải biết tập trung trí óc 100% và đừng phân tâm vào những việc không phải của mình. Đã hiểu chưa?”
Bị mắng xa xả, Thiên Thảo chỉ im lặng cúi mặt nghe hết. Timothy dừng lại cô ta lập tức trả lời:
“Vâng. Em xin lỗi. Em sẽ chú ý.”
“Bị tôi đuổi việc, Trang Anh ra mặt xin giúp cô cũng không có khả năng. Đuổi là nghỉ.”
“Vâng.”
Người đã cắp tài liệu vào phòng Giám đốc rồi, cô ta mới cầm chặt ngòi bút chì trên tay. Nó thành đồ vật trút giận và gãy đôi sau vài giây.
Sao tên đàn ông nào cũng bảo vệ con mụ hồ ly tinh ấy.
Bị bỏ bùa hết rồi sao?
Nghe tiếng cửa cạch một cái cô ta lập tức chỉnh đốn tác phong, ngồi ngay ngắn vào bàn rồi cúi người ghi vài chữ lên giấy. Timothy đi về chỗ ngồi rồi mới dám thở ra một hơi.
Khó tính thật.
Ăn trưa với Timothy ở một nhà hàng Âu, Trang Anh cùng ông già khó tính kia cùng nói chuyện phiếm. Cả hai có vẻ hợp ý, nói mãi không hết.
Trong lúc Trang Anh đi rửa tay và thanh toán, Timothy mở máy xem một vài tin tức chú ý. Mắt kinh ngạc khi trên màn hình đang phát một video cực kỳ hot. Lượt xem phải đến trăm ngàn, và có độ dài đến 8 phút.
Một chiến sĩ cảnh sát giao thông đang đu trên cần gạt nước của chiếc xe tải. Một tay bám vào một tay cầm gậy chỉ huy kiên quyết ra hiệu lệnh cho tài xế xe tải dừng lại.
Với góc quay ngang từ chiếc xe chạy song song với quái xế. Timothy sớm nhận ra đấy là bạn trai của Trang Anh, cậu chàng đang treo mình đánh đu trên chiếc cần gạt nước.
Một tình huống cực kỳ nguy hiểm dễ gây ra án mạng nếu chiếc xe điên kia đâm mạnh vào đuôi của xe phía trước.
Cậu ta…không được.
Timothy hét lên khi thấy chiếc xe điên kia cứ đánh võng liên tục cố hất văng anh cảnh sát giao thông ra.
Anh ta lập tức chạy đi tìm Trang Anh báo tin dữ.
Trên video nhảy rất nhiều bình luận của người xem. Họ cực kỳ phẫn nộ trước hành động của tài xế và lo cho sự an nguy của đồng chí cảnh sát giao thông kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.