Chương 39: Tránh xa con trai tôi ra.
Atermis
25/06/2021
Nỗi nhớ đầy vơi, Hoàng Minh Kiệt càng mạnh bạo xông vào chiếm lĩnh tất cả tư vị ngọt ngào của cô gái thấp hơn mình.
Hai phút hơn sỗ sàng làm loạn thế là đủ rồi, Minh Kiệt mới nới lỏng tay sau gáy Trang Anh, từ từ buông ra.
Vừa tức vừa thở ngắt quãng vì thiếu oxy. Trang Anh cố hít một ngụm không khí. Có hơi rồi, cô mới bực mình gắt lên:
“Hoàng Minh Kiệt, cậu làm cái trò gì thế?”
Cặp má đỏ hây hây làm anh chàng thích thú, Minh Kiệt sờ nhẹ lên chúng rồi nhéo một cái. Sợ bạn gái đau nên anh chả nỡ véo mạnh.
“Trừng phạt vì cái tội không thèm liên lạc với người ta. Có biết người ta khổ sở như thế nào không hả?”
Cơ hồ muốn mè nheo nhưng khuôn mặt lạnh lùng, không có vẻ gì quan tâm của Trang Anh khiến anh quá đỗi ngạc nhiên.
Cô ấy không vui khi gặp mình ư?
Trang Anh mệt mỏi nhìn anh và nói.
“Minh Kiệt đừng cố gắng làm việc vô ích nữa.”
“Chúng ta không có khả năng.”
Đây là lần thứ bao nhiêu cô ấy khước từ mình rồi?
Tại sao cô ấy không thử cho mình một cơ hội?
Đột nhiên phát rồ, Minh Kiệt gào lên rõ to:
“Tại sao?”
“Anh đã từ chối đã hai lần. Không lẽ lần này lại tiếp tục.”
Ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, Minh Kiệt vẫn tin là Trang Anh đang nói dối nên mới quay mặt sang một bên như vậy. Tuy nhiên ánh mắt kiên định không hề chớp mi đã khiến anh tràn trề cảm giác thất vọng.
“Minh Kiệt cậu nên biết rõ tôi đã có một đứa con, lại hơn cậu bốn tuổi.”
“Tư duy, lối sống hoàn toàn khác biệt. Làm bạn cũng khó nói gì đến người yêu.”
Sau khi rời khỏi nhà Hoàng Minh Kiệt, cô đã ngẫm lại mọi việc. Những ngày bên cạnh với cậu chàng, mình đúng rất là đáng buồn cười. Dù không có Thiên Anh đi chăng nữa cô và Minh Kiệt chỉ là nhất thời cảm mến nhau. Qua một thời gian cũng sẽ quên thôi. Tốt nhất là cô nên biết điểm dừng mà dừng lại.
Túm chặt lấy bàn tay của người thương, Minh Kiệt áp nó vào lồng ngực mình, đôi mắt tha thiết nhìn Trang Anh.
“Anh có biết nó đã phản chủ từ lâu rồi không?”
“Hoàng Minh Kiệt này cả đời dành trái tim cho đất nước. Và nay nó được chia làm đôi, dành một nửa cho người con gái tên Hàn Lâm Trang Anh.”
“Làm ơn, một lần thử cảm nhận nó được không?”
Rút tay về Trang Anh lùi lại, biểu cảm rất lúng túng.
Mình phũ phàng lắm ư? Trông cậu ấy rất tuyệt vọng.
“Minh Kiệt, chúng ta nên bình tâm mà suy nghĩ lại. Có được không?”
“Cậu cho tôi thời gian. Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Cô ấy muốn trốn chạy nữa sao?
“Bao lâu? Anh muốn bao lâu mới cho tôi một câu trả lời trọn vẹn.”
Một ngày, một tuần, một tháng hay một năm anh đều có thể đợi. Nhưng anh chỉ sợ cô ấy kéo dài thời gian rồi biến mất hoặc thuộc về người khác. Xung quanh Trang Anh có biết bao đàn ông ưu tú chín chắn thành đạt. Cô ấy đương nhiên sẽ chọn một điểm tựa vững chãi để dựa vào.
“Một tuần, tôi cần từng đấy thời gian để suy nghĩ.”
Minh Kiệt liền rảo bước đến cạnh Trang Anh, đặt tay lên vai cô và nói:
“Lời nói chắc như đinh đóng cột. Tôi vẫn luôn chờ đợi Anh.”
Mải giải quyết vấn đề nên Minh Kiệt chẳng quan sát rõ những thứ xung quanh. Nhìn ở tủ trưng bày rất nhiều vải vóc hoa lá. Sực nhớ một chuyện, Minh Kiệt chỉ tay vào tấm vải màu lông chuột caro nhắc nhở. Phải lái sang chuyện khác để bầu không khí đỡ ngột ngạt hơn.
“Thế khi nào Anh định may bộ suit cho tôi đây?”
Hoàng Minh Kiệt mà không nhắc chắc cô quên béng việc này. Bận bịu thiết kế bộ sưu tập mà cô quên luôn câu hứa của mình. Bèn lên tiếng giải thích:
“À tại tôi bận quá nên chưa sắp xếp được thời gian.”
“Hathor chuẩn bị khai trương nên tôi chưa rảnh được.”
“Không vội. Nhưng người ta sợ người ta béo lên. Là không mặc vừa nữa đâu.”
“……”
Hoàng Minh Kiệt nhõng nhẽo y đúc trẻ lên ba. Bao giờ anh chàng này mới chịu lớn đây?
“Đến đây rồi thì cậu để tôi đo số đo luôn.”
Cầm cái thước dây cô gái thoăn thoắt quàng nó vào cổ, sải vai, tay lưng hông. Vừa đo vừa ghi vào giấy. Mỗi lần Trang Anh chạm vào thân thể mình, Minh Kiệt lại run nhẹ lên. Phải cố gồng người giữ bình tĩnh, chứ không hai tay đã bao trọn tấm thân nhỏ gầy kia rồi.
Tuy nhiên cái tay hư hỏng cứ thích sờ mó lung tung, lại còn cúi xuống hà hơi vào mặt Trang Anh khiến cô đỏ như tôm luộc.
Mùi thanh mát bạc hà toả ra từ Minh Kiệt giống như chất dễ gây nghiện, Tranh Anh mơ hồ đưa mũi theo mỗi nơi chúng phát tán để ngửi lấy.
Và rồi một lần nữa hơi thở của cả hai hoà quyện vào nhau. Thước dây rơi xuống đất, Trang Anh hoàn toàn bị Minh Kiệt chi phối dẫn dắt. Lần này anh còn táo bạo thử đưa lưỡi thâm nhập vào sâu bên trong, tay bên dưới ôm chặt lấy eo cô, thậm chí vuốt dọc vuốt ngang, lên trên xuống dưới. Đến khi cô nàng không thở được nữa, Minh Kiệt mới hài lòng buông ra.
Bị ức hiếp hai lần, Trang Anh đương nhiên là có tức tối. Nâng tay phải của Minh Kiệt lên cắn in dấu răng một cái trả đũa.
Nàng cắn yêu một cái thì có làm sao? Dù có bị cô ấy hành hạ thì anh vẫn can tâm tình nguyện chịu đựng tuyệt đối không đáp trả.
Ngày sau cả hai vẫn giữ liên lạc vẫn nói chuyện rất bình thường, Minh Kiệt còn chu đáo lái xe đến đón hai mẹ con. Đưa Thiên Anh đến trường rồi đưa bạn gái đến Hathor. Chẳng quản ngại phải dậy sớm hơn ngày thường, anh chàng còn tận tay chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con. Thằng bé tít mắt vui sướng khi có cả ‘ba’ Kiệt và mẹ cùng đưa đến trường. Một gia đình đúng nghĩa mà nó mong ước bấy lâu đã trở thành sự thật. Niềm vui lột tả trên khuôn mặt nho nhỏ.
Chiều nay còn lãng mạn hơn khi Minh Kiệt dùng chiếc xe đạp của mình lái tới Hathor đón người, đèo Trang Anh đi siêu thị mua đồ. Thoáng nhìn qua ai cũng nghĩ đây là đôi trai gái yêu nhau hoặc vợ chồng.
Nào có ai nghĩ người ngồi đằng sau lại lớn hơn cậu chàng ngồi trên yên xe những bốn tuổi.
Hôm nay Minh Kiệt mặc chiếc áo thun trắng phối với chiếc quần kaki bên ngoài khoác áo sơ mi caro đen trắng. Có thể hớp hồn bất kỳ cô gái nào. Trang Anh cũng kinh ngạc không kém.
Hoá ra lúc không bận quân phục cứng ngắc, cậu chàng lại ăn mặc sành điệu, cùng mấy gã lãng tử chẳng khác nhau bao nhiêu.
Như thế này thì khối em gái xin chết.
Đi làm, đi chơi, đi ăn cùng nhau Trang Anh cũng đôi dạo xiêu lòng trước Hoàng Minh Kiệt. Cô cảm thấy bản thân mình rất vô lý và nửa vời. Muốn dứt ra khỏi anh chàng nhưng không được. Vào cái thời điểm cô quyết định nói sẽ thử hẹn hò cùng cậu chàng thì lại có chuyện cản trở. Cô đã liệu trước việc này chắc chắn sẽ xảy ra nhưng không ngờ nó lại đến quá sớm. Bản thân lại không kịp chuẩn bị tâm lý đối mặt.
Dưới tầng một của Hathor, một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc đầm đen, cầm túi xách hàng hiệu đang đi vào. Rất quý phái sang trọng, nhìn cũng biết là người có tiền.
Tuy nhiên cách hành xử lại khiến người khác khó chịu. Đứng giữa phòng trưng bày bà ta đột nhiên hét ầm ĩ lên:
“Hàn Lâm Trang Anh là ai?”
“Gọi cô ta xuống đây gặp tôi!”
Trợ lý Huyền đang hướng dẫn nhân viên mới treo các mẫu thiết kế vừa ra lò lên tủ trưng bày. Nghe có một vị khách đang om sòm liền chạy tới.
“Chào cô, cô muốn gặp ai ạ?” Trợ lý Huyền lễ phép chào hỏi.
“Gọi cái đứa tên Trang Anh xuống đây. Tôi cần gặp cô ta.”
“Đừng để tôi cáu. Nhanh lên! Nói cô ta xuống đây!”
Thái độ hách dịch kiêu căng của người phụ nữ này khiến Huyền và nhân viên cực kỳ khó chịu. Bà ta là ai mà đòi gặp sếp là gặp được. Trợ lý Huyền thẳng thắn trả lời:
“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ. Nếu không có hẹn trước, vui lòng mời cô ngồi đợi. Sếp cháu đang bận không thể gặp người ngoài được.”
Nghe vậy, bà ta liền nổi cáu với Huyền.
“Bảo sếp cô xuống đây gặp tôi. Cái thứ đàn bà lẳng lơ. Có chồng có con rồi còn ve vãn con trai nhà tôi.”
“Nói cô ta xuống đây gặp tôi. Ngay lập tức.”
Người phụ nữ này chính là mẹ ruột của Minh Kiệt. Hay tin con trai đang qua lại với phụ nữ đã có con lại hơn tuổi nó. Bà ta tức tốc đặt vé máy bay về Việt Nam làm cho ra nhẽ và quyết tâm ngăn cản, chia rẽ. Tìm hiểu sơ qua về Trang Anh, bà ta liền có ánh nhìn tiêu cực với cô. Thậm chí ghét cay ghét đắng vì cho rằng Trang Anh gây ảnh hưởng đến cuộc sống sự nghiệp của con trai mình.
Bị ngăn cản không gặp được người cần gặp bà ta phát khùng xô đổ vài đồ đạc xuống sàn nhà. Timothy ở bên ngoài về thấy cảnh này liền lao đến ngăn cản. Bà ta không những không dừng lại mà còn hung hăng mắng cả Timothy. Bức xúc trước thái độ của người phụ nữ này, Timothy giữ chặt tay bà ta. Quát lớn:
“Này cô, vô duyên vô cớ cô đến đây phá phách là có mục đích gì?”
“Là ai sai cô đến đây làm loạn?”
Người phụ nữ tức giận thét lên:
“Hàn Lâm Trang Anh kia vô học nên mới tuyển mấy loại nhân viên bất lịch sự này vào làm việc đây hả?”
“Nhân lúc tôi chưa gọi công an thì mời bà rời khỏi đây ngay lập tức. Là ai bất lịch sự thì bà phải biết chứ.”
“Cũng túi xách hàng hiệu thật đấy. Nhưng bà lại làm vấy bẩn những thứ mình mặc trên người.”
Timothy vốn ăn ngay nói thẳng, những thứ không vừa mắt mình thì anh lập tức đốp chát lại, không cần kiêng nể. Dù có là khách hàng lớn đi chăng nữa. Chỉ cần làm anh ta phật ý thì cũng chỉ xác định banh rõ tai nghe.
“Có tiền mua hàng hiệu mà không có tiền mua ý thức.”
“Mời bà đi ngay cho! Ở đây chúng tôi không tiếp những người như bà.”
“Có chuyện gì thế Timothy?”
Trợ lý Huyền thông báo có người đang náo loạn dưới tầng một, Trang Anh liền xuống giải quyết. Nhìn người phụ nữ đang đôi co với Timothy cô tự hỏi người này muốn gặp cô để làm gì.
Nhận ra cô gái đang đi tới là ai, bà ta lập tức nói lớn:
“Cô chính là Trang Anh?”
“Vâng là tôi. Bà muốn gặp tôi ư?”
Vừa nghe trả lời bà ta xồng xộc lao đến, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt Trang Anh, bắt đầu đay nghiến, chỉ trích.
“Loại phụ nữ lẳng lơ lăng loàn. Có chồng có con rồi còn đi quyến rũ thằng Kiệt.”
“Cô không có tự trọng, Không biết xấu hổ là gì à?”
“Không mồi chài được ai nên mới cố tiếp cận thằng Kiệt phải không? Định để nó nuôi con tu hú à?”
“Người có học thức và tử tế họ sẽ không bao giờ làm vậy.”
“Tránh xa con trai tôi ra! Biến mất khỏi cuộc sống của nó tôi ngay lập tức!”
Hai phút hơn sỗ sàng làm loạn thế là đủ rồi, Minh Kiệt mới nới lỏng tay sau gáy Trang Anh, từ từ buông ra.
Vừa tức vừa thở ngắt quãng vì thiếu oxy. Trang Anh cố hít một ngụm không khí. Có hơi rồi, cô mới bực mình gắt lên:
“Hoàng Minh Kiệt, cậu làm cái trò gì thế?”
Cặp má đỏ hây hây làm anh chàng thích thú, Minh Kiệt sờ nhẹ lên chúng rồi nhéo một cái. Sợ bạn gái đau nên anh chả nỡ véo mạnh.
“Trừng phạt vì cái tội không thèm liên lạc với người ta. Có biết người ta khổ sở như thế nào không hả?”
Cơ hồ muốn mè nheo nhưng khuôn mặt lạnh lùng, không có vẻ gì quan tâm của Trang Anh khiến anh quá đỗi ngạc nhiên.
Cô ấy không vui khi gặp mình ư?
Trang Anh mệt mỏi nhìn anh và nói.
“Minh Kiệt đừng cố gắng làm việc vô ích nữa.”
“Chúng ta không có khả năng.”
Đây là lần thứ bao nhiêu cô ấy khước từ mình rồi?
Tại sao cô ấy không thử cho mình một cơ hội?
Đột nhiên phát rồ, Minh Kiệt gào lên rõ to:
“Tại sao?”
“Anh đã từ chối đã hai lần. Không lẽ lần này lại tiếp tục.”
Ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, Minh Kiệt vẫn tin là Trang Anh đang nói dối nên mới quay mặt sang một bên như vậy. Tuy nhiên ánh mắt kiên định không hề chớp mi đã khiến anh tràn trề cảm giác thất vọng.
“Minh Kiệt cậu nên biết rõ tôi đã có một đứa con, lại hơn cậu bốn tuổi.”
“Tư duy, lối sống hoàn toàn khác biệt. Làm bạn cũng khó nói gì đến người yêu.”
Sau khi rời khỏi nhà Hoàng Minh Kiệt, cô đã ngẫm lại mọi việc. Những ngày bên cạnh với cậu chàng, mình đúng rất là đáng buồn cười. Dù không có Thiên Anh đi chăng nữa cô và Minh Kiệt chỉ là nhất thời cảm mến nhau. Qua một thời gian cũng sẽ quên thôi. Tốt nhất là cô nên biết điểm dừng mà dừng lại.
Túm chặt lấy bàn tay của người thương, Minh Kiệt áp nó vào lồng ngực mình, đôi mắt tha thiết nhìn Trang Anh.
“Anh có biết nó đã phản chủ từ lâu rồi không?”
“Hoàng Minh Kiệt này cả đời dành trái tim cho đất nước. Và nay nó được chia làm đôi, dành một nửa cho người con gái tên Hàn Lâm Trang Anh.”
“Làm ơn, một lần thử cảm nhận nó được không?”
Rút tay về Trang Anh lùi lại, biểu cảm rất lúng túng.
Mình phũ phàng lắm ư? Trông cậu ấy rất tuyệt vọng.
“Minh Kiệt, chúng ta nên bình tâm mà suy nghĩ lại. Có được không?”
“Cậu cho tôi thời gian. Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Cô ấy muốn trốn chạy nữa sao?
“Bao lâu? Anh muốn bao lâu mới cho tôi một câu trả lời trọn vẹn.”
Một ngày, một tuần, một tháng hay một năm anh đều có thể đợi. Nhưng anh chỉ sợ cô ấy kéo dài thời gian rồi biến mất hoặc thuộc về người khác. Xung quanh Trang Anh có biết bao đàn ông ưu tú chín chắn thành đạt. Cô ấy đương nhiên sẽ chọn một điểm tựa vững chãi để dựa vào.
“Một tuần, tôi cần từng đấy thời gian để suy nghĩ.”
Minh Kiệt liền rảo bước đến cạnh Trang Anh, đặt tay lên vai cô và nói:
“Lời nói chắc như đinh đóng cột. Tôi vẫn luôn chờ đợi Anh.”
Mải giải quyết vấn đề nên Minh Kiệt chẳng quan sát rõ những thứ xung quanh. Nhìn ở tủ trưng bày rất nhiều vải vóc hoa lá. Sực nhớ một chuyện, Minh Kiệt chỉ tay vào tấm vải màu lông chuột caro nhắc nhở. Phải lái sang chuyện khác để bầu không khí đỡ ngột ngạt hơn.
“Thế khi nào Anh định may bộ suit cho tôi đây?”
Hoàng Minh Kiệt mà không nhắc chắc cô quên béng việc này. Bận bịu thiết kế bộ sưu tập mà cô quên luôn câu hứa của mình. Bèn lên tiếng giải thích:
“À tại tôi bận quá nên chưa sắp xếp được thời gian.”
“Hathor chuẩn bị khai trương nên tôi chưa rảnh được.”
“Không vội. Nhưng người ta sợ người ta béo lên. Là không mặc vừa nữa đâu.”
“……”
Hoàng Minh Kiệt nhõng nhẽo y đúc trẻ lên ba. Bao giờ anh chàng này mới chịu lớn đây?
“Đến đây rồi thì cậu để tôi đo số đo luôn.”
Cầm cái thước dây cô gái thoăn thoắt quàng nó vào cổ, sải vai, tay lưng hông. Vừa đo vừa ghi vào giấy. Mỗi lần Trang Anh chạm vào thân thể mình, Minh Kiệt lại run nhẹ lên. Phải cố gồng người giữ bình tĩnh, chứ không hai tay đã bao trọn tấm thân nhỏ gầy kia rồi.
Tuy nhiên cái tay hư hỏng cứ thích sờ mó lung tung, lại còn cúi xuống hà hơi vào mặt Trang Anh khiến cô đỏ như tôm luộc.
Mùi thanh mát bạc hà toả ra từ Minh Kiệt giống như chất dễ gây nghiện, Tranh Anh mơ hồ đưa mũi theo mỗi nơi chúng phát tán để ngửi lấy.
Và rồi một lần nữa hơi thở của cả hai hoà quyện vào nhau. Thước dây rơi xuống đất, Trang Anh hoàn toàn bị Minh Kiệt chi phối dẫn dắt. Lần này anh còn táo bạo thử đưa lưỡi thâm nhập vào sâu bên trong, tay bên dưới ôm chặt lấy eo cô, thậm chí vuốt dọc vuốt ngang, lên trên xuống dưới. Đến khi cô nàng không thở được nữa, Minh Kiệt mới hài lòng buông ra.
Bị ức hiếp hai lần, Trang Anh đương nhiên là có tức tối. Nâng tay phải của Minh Kiệt lên cắn in dấu răng một cái trả đũa.
Nàng cắn yêu một cái thì có làm sao? Dù có bị cô ấy hành hạ thì anh vẫn can tâm tình nguyện chịu đựng tuyệt đối không đáp trả.
Ngày sau cả hai vẫn giữ liên lạc vẫn nói chuyện rất bình thường, Minh Kiệt còn chu đáo lái xe đến đón hai mẹ con. Đưa Thiên Anh đến trường rồi đưa bạn gái đến Hathor. Chẳng quản ngại phải dậy sớm hơn ngày thường, anh chàng còn tận tay chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con. Thằng bé tít mắt vui sướng khi có cả ‘ba’ Kiệt và mẹ cùng đưa đến trường. Một gia đình đúng nghĩa mà nó mong ước bấy lâu đã trở thành sự thật. Niềm vui lột tả trên khuôn mặt nho nhỏ.
Chiều nay còn lãng mạn hơn khi Minh Kiệt dùng chiếc xe đạp của mình lái tới Hathor đón người, đèo Trang Anh đi siêu thị mua đồ. Thoáng nhìn qua ai cũng nghĩ đây là đôi trai gái yêu nhau hoặc vợ chồng.
Nào có ai nghĩ người ngồi đằng sau lại lớn hơn cậu chàng ngồi trên yên xe những bốn tuổi.
Hôm nay Minh Kiệt mặc chiếc áo thun trắng phối với chiếc quần kaki bên ngoài khoác áo sơ mi caro đen trắng. Có thể hớp hồn bất kỳ cô gái nào. Trang Anh cũng kinh ngạc không kém.
Hoá ra lúc không bận quân phục cứng ngắc, cậu chàng lại ăn mặc sành điệu, cùng mấy gã lãng tử chẳng khác nhau bao nhiêu.
Như thế này thì khối em gái xin chết.
Đi làm, đi chơi, đi ăn cùng nhau Trang Anh cũng đôi dạo xiêu lòng trước Hoàng Minh Kiệt. Cô cảm thấy bản thân mình rất vô lý và nửa vời. Muốn dứt ra khỏi anh chàng nhưng không được. Vào cái thời điểm cô quyết định nói sẽ thử hẹn hò cùng cậu chàng thì lại có chuyện cản trở. Cô đã liệu trước việc này chắc chắn sẽ xảy ra nhưng không ngờ nó lại đến quá sớm. Bản thân lại không kịp chuẩn bị tâm lý đối mặt.
Dưới tầng một của Hathor, một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc đầm đen, cầm túi xách hàng hiệu đang đi vào. Rất quý phái sang trọng, nhìn cũng biết là người có tiền.
Tuy nhiên cách hành xử lại khiến người khác khó chịu. Đứng giữa phòng trưng bày bà ta đột nhiên hét ầm ĩ lên:
“Hàn Lâm Trang Anh là ai?”
“Gọi cô ta xuống đây gặp tôi!”
Trợ lý Huyền đang hướng dẫn nhân viên mới treo các mẫu thiết kế vừa ra lò lên tủ trưng bày. Nghe có một vị khách đang om sòm liền chạy tới.
“Chào cô, cô muốn gặp ai ạ?” Trợ lý Huyền lễ phép chào hỏi.
“Gọi cái đứa tên Trang Anh xuống đây. Tôi cần gặp cô ta.”
“Đừng để tôi cáu. Nhanh lên! Nói cô ta xuống đây!”
Thái độ hách dịch kiêu căng của người phụ nữ này khiến Huyền và nhân viên cực kỳ khó chịu. Bà ta là ai mà đòi gặp sếp là gặp được. Trợ lý Huyền thẳng thắn trả lời:
“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ. Nếu không có hẹn trước, vui lòng mời cô ngồi đợi. Sếp cháu đang bận không thể gặp người ngoài được.”
Nghe vậy, bà ta liền nổi cáu với Huyền.
“Bảo sếp cô xuống đây gặp tôi. Cái thứ đàn bà lẳng lơ. Có chồng có con rồi còn ve vãn con trai nhà tôi.”
“Nói cô ta xuống đây gặp tôi. Ngay lập tức.”
Người phụ nữ này chính là mẹ ruột của Minh Kiệt. Hay tin con trai đang qua lại với phụ nữ đã có con lại hơn tuổi nó. Bà ta tức tốc đặt vé máy bay về Việt Nam làm cho ra nhẽ và quyết tâm ngăn cản, chia rẽ. Tìm hiểu sơ qua về Trang Anh, bà ta liền có ánh nhìn tiêu cực với cô. Thậm chí ghét cay ghét đắng vì cho rằng Trang Anh gây ảnh hưởng đến cuộc sống sự nghiệp của con trai mình.
Bị ngăn cản không gặp được người cần gặp bà ta phát khùng xô đổ vài đồ đạc xuống sàn nhà. Timothy ở bên ngoài về thấy cảnh này liền lao đến ngăn cản. Bà ta không những không dừng lại mà còn hung hăng mắng cả Timothy. Bức xúc trước thái độ của người phụ nữ này, Timothy giữ chặt tay bà ta. Quát lớn:
“Này cô, vô duyên vô cớ cô đến đây phá phách là có mục đích gì?”
“Là ai sai cô đến đây làm loạn?”
Người phụ nữ tức giận thét lên:
“Hàn Lâm Trang Anh kia vô học nên mới tuyển mấy loại nhân viên bất lịch sự này vào làm việc đây hả?”
“Nhân lúc tôi chưa gọi công an thì mời bà rời khỏi đây ngay lập tức. Là ai bất lịch sự thì bà phải biết chứ.”
“Cũng túi xách hàng hiệu thật đấy. Nhưng bà lại làm vấy bẩn những thứ mình mặc trên người.”
Timothy vốn ăn ngay nói thẳng, những thứ không vừa mắt mình thì anh lập tức đốp chát lại, không cần kiêng nể. Dù có là khách hàng lớn đi chăng nữa. Chỉ cần làm anh ta phật ý thì cũng chỉ xác định banh rõ tai nghe.
“Có tiền mua hàng hiệu mà không có tiền mua ý thức.”
“Mời bà đi ngay cho! Ở đây chúng tôi không tiếp những người như bà.”
“Có chuyện gì thế Timothy?”
Trợ lý Huyền thông báo có người đang náo loạn dưới tầng một, Trang Anh liền xuống giải quyết. Nhìn người phụ nữ đang đôi co với Timothy cô tự hỏi người này muốn gặp cô để làm gì.
Nhận ra cô gái đang đi tới là ai, bà ta lập tức nói lớn:
“Cô chính là Trang Anh?”
“Vâng là tôi. Bà muốn gặp tôi ư?”
Vừa nghe trả lời bà ta xồng xộc lao đến, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt Trang Anh, bắt đầu đay nghiến, chỉ trích.
“Loại phụ nữ lẳng lơ lăng loàn. Có chồng có con rồi còn đi quyến rũ thằng Kiệt.”
“Cô không có tự trọng, Không biết xấu hổ là gì à?”
“Không mồi chài được ai nên mới cố tiếp cận thằng Kiệt phải không? Định để nó nuôi con tu hú à?”
“Người có học thức và tử tế họ sẽ không bao giờ làm vậy.”
“Tránh xa con trai tôi ra! Biến mất khỏi cuộc sống của nó tôi ngay lập tức!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.