Chương 32
HNgọc
26/04/2022
8 năm sau. . . .
Thời gian cứ thế trôi qua nhanh như chớp mắt, ấy vậy mà cũng đã tám năm rồi. Mọi chuyện đổi thay, không còn như lúc ban đầu nữa
Sau khi chi tay, Tịnh Kỳ cũng đồng ý theo anh hai sang Pháp du học. Tại đây, cô chọn một trong những trường đại học nổi tiếng đứng thứ hai ở Pháp
Đại học SORBONNE, một trường đại học công lập, với ba khoa chính là: khoa học và xã hội nhân văn, khoa học và y học
Tịnh Kỳ với thành tích học xuất sắc, cô đã có bằng thạc sĩ chỉ hơn một năm cố gắng kiên trì học hỏi.
Giờ đây Tịnh Kỳ không còn là cô gái tuổi 23 hay vui vẻ, trẻ con như mấy năm về trước nữa. Cô của hiện tại là một người chính chắn chửng chạc và có những suy nghĩ trưởng thành
Hơn tám năm qua, Tịnh Kỳ chỉ chuyên tâm vào việc học và nguyên cứu về y. Ngoài ra cô không quan tâm đến bất kì chuyện khác, đặc biệt là tình yêu
Cũng có rất nhiều bạn học thích Tịnh Kỳ và có người mạnh dạng tỏ tình nhưng tất cả đều bị Tịnh Kỳ phớt lờ. Trái tim của cô đã nguội lạnh kể từ khi chia tay với Nghi Thư
Cô không còn hứng thú với chuyện tình cảm nữa, và cô càng không muốn yêu thêm bất kì ai.
Đôi khi Tịnh Kỳ nhớ về Nghĩ Thư nhưng lại nhớ nàng lạnh lùng nói chia tay làm cô thêm đau buồn. Cô luôn cố gắng quên đi hình bóng nàng trong tâm trí. Muốn xóa sạch tất cả những chuyện liên quan giữa hai người
Anh hai cô, Uy Vũ. Giờ là đã thành ông bố một con, anh ấy 37 tuổi nhưng bên ngoài vẫn điển trai y như trai Hàn Quốc.
Có nhiều khi nói tuổi thật của Uy Vũ mà nhiều người không tin, cứ tưởng nói đùa nhưng thật ra là nói thật. Anh và chị dâu có với nhau một đứa con gái xinh đẹp y chang ba mẹ của nó
Năm nay mới 6 tuổi thôi nhưng rất lanh và giỏi. Đây cũng là niềm tự hào của Uy Vũ và vợ
Uy Vũ biết đến vợ là khi hai người có cơ hội làm việc chung. Vợ anh là y tá, phụ trách hỗ trợ anh trong lúc khám bệnh và nhiều việc khác. Và vợ anh cũng là người Việt, nhờ vậy mà hai người mới dễ dàng tâm sự và đồng quan điểm
Kể từ lần gặp đầu tiên, Uy Vũ đã bị người con gái ấy đánh cắp trai tim. Vì thế anh quyết định theo đuổi người anh thích
Tịnh Kỳ vẫn còn ở Pháp, cô hiện tại đang là bác sĩ thực tập của bệnh viện lớn. Không bao lâu nữa thôi sẽ là bác sĩ chính rồi
Còn Uy Vũ thì về nước cách đây một năm trước, anh về để phụ ba điều hành bệnh viện. Tịnh Kỳ có ý định về nước để phụ ba và anh hai, sẵn tiện chuyển công tác luôn.
Làm việc tại chính bệnh viện của gia đình có phải sướng hơn không.
Nhưng Uy Vũ lại không cho phép Tịnh Kỳ về, nói cô khi nào hết thời gian thực tập thì mới được về.
Nếu anh hai nói vậy thì thôi, cô không thấy buồn gì cả. Ở lại bên này cũng vui nhưng trong đầu cô có suy tính hết rồi. Không ngăn được bước chân của cô đâu
.
.
.
.
.
Ra khỏi phi trường, Tịnh Kỳ thong thả kéo vali ra ngoài. Cô nhìn khung cảnh nơi đây, hít thở bầu không khí thân thuộc.
Cuối cùng, sau mấy năm đi qua nước ngoài thì hôm nay cô cũng đã trở về quê hương của mình. Cảm giác vui sướng không gì tả được, mọi chuyện bước sang trang giấy mới, không còn những quá khứ đau buồn nữa
Taxi đưa Tịnh Kỳ đến thẳng biệt thự của Tô gia, hôm nay cô muốn tạo bất ngờ cho gia đình. Điều vui hơn là bà nội cũng chuyển về sống chung với ba mẹ
Như vậy cho thuận tiện chăm sóc bà ấy, chứ để bà sống một mình với dì Thoa cũng không yên tâm. Dì Thoa cũng đi theo bà nội qua bên kia luôn
Cả Uy Vũ và vợ cũng sống cùng với gia đình. Biệt thự rộng lớn, càng nhiều người ở thì càng vui, gia đình hòa hợp không xảy ra bất kì mâu thuẫn nào.
Bước vào cửa chính, chào đón Tịnh Kỳ là cả nhà đang ngồi xem ti vi ở phòng khách.
"Con về rồi nè!"
Tất cả mọi người sửng sốt nhìn Tịnh Kỳ với đôi mắt căng hết cỡ. Không tin là Tịnh Kỳ xuất hiện đột ngột ở đây
"Ôi trời, con gái của mẹ, lâu quá không gặp con mẹ nhớ quá đi"- Bà Tô xúc động, vội ôm lấy Tịnh Kỳ vào lòng
Ai ai cũng vui mừng khi Tịnh Kỳ trở về sau bao năm xa cách. Ba mẹ và bà nội rất nhớ cô, cảm xúc hạnh phúc dâng trào
"Bà nội, con nhớ bà lắm!"- Tịnh Kỳ rời khỏi vòng tay của bà Tô rồi chạy sang ôm bà nội
Bà nội rươm rướm nước mắt vì vui sướng, bà vuốt ve tấm lưng cô: "Bà cũng vậy, còn tưởng con không về đây luôn chứ"
Ông Tô lúc này mới có dịp hỏi: "Sao con về mà không báo trước cho cả nhà biết để đi đón?"
"Thôi, con muốn làm cho cả nhà bất ngờ mà"- Tịnh Kỳ cười tươi nhìn mọi người
Như vậy hôm nay cả gia đình đều có chuyện vui, buổi tối đó liền tổ chức bữa tiệc mừng ngày Tịnh Kỳ trở về nước.
Bệnh viện hôm nay có nhiều lời bàn tán ra vào, nội dung chủ yếu xoay quanh chuyện có bác sĩ mới chuyển công tác về đây. Ít khi nào chuyện bác sĩ mới được đem ra làm chủ đề chính cả
Nhưng bởi vì bác sĩ này là nữ và từ Pháp chuyển về và đặc biệt là cô ấy rất xinh đẹp và tài giỏi
"Mọi người, biết tin gì chưa?"
Có tổng cộng 6 người đang ở sảnh của bệnh viện, nơi tiếp nhận thông tin và bệnh án. Cả nhóm ngơ ngác nhìn cô y tá đó như đợi cô ta nói tiếp
"Bệnh viện của chúng ta sắp có bác sĩ mới, nghe đâu ở bên Pháp chuyển công tác về đây!"- Cô y tá háo hức nói trong tâm trạng phấn khởi
"Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó cả bệnh viện này ai cũng biết. Tụi chị ngồi đây cũng đang nói về vấn đề đó nè"- Một bác sĩ nữ lên tiếng
"Phải công nhận mấy người ở đây hay thật, đào ở đâu ra cái tin đó vậy trời. Chưa có thông báo của viện trưởng mà đã rầm rộ bàn tán xôn xao rồi hà"- Anh điều dưỡng lắc đầu bó tay
"Thôi anh ơi, cần gì thông báo, biết đâu hôm nay cô bác sĩ đó đến nhận việc luôn thì sao. Em nôn muốn chết luôn, gặp lẹ lẹ để coi có đúng gu người yêu của em không!"
Cả nhóm vì câu nói đó mà cười nghiêng ngã, ai chơi chung với cô y tá này cũng biết được tính cách của cô
Y tá Lâm An, chúa tể trong ngành chọn người yêu cho mình. Miễn ai là trai đẹp gái gái đều là người yêu của cô, cô tự chọn rồi tự danh xưng mình là người yêu của họ
Bởi vậy cũng không ai bất ngờ khi Lâm An gọi ai đó là người yêu hay crush. Chuyện này xảy ra thường ngày, riết rồi không biết ai mới là người yêu thật của cô.
"Ủa rồi chồng yêu của em đâu, hôm nay có đến bệnh viện để trực không vậy?"- Anh điều dưỡng khều tay Lâm An mà nói giỡn
Lâm An như bốc lửa ở mắt, cô hậm hực bậm môi đánh lên vai anh mà la: "Anh đừng có giỡn kiểu vậy nữa, bác sĩ Tô đó có vợ rồi, ghán ghép hoài dễ bị hiểu lầm, tội nghiệp em lại mang tiếng 'trà xanh'"
Tiếng cười giòn không thể ngăn lại trên môi. Chọc ghẹo Lâm An là chuyện như cơm bữa, mỗi khi cô giận lên thì mắc cười và dễ thương lắm
"Con ngồi đợi ba một chút, lát nữa ba dẫn con đi tham quan bệnh viện một vòng. Với lại ba cũng đã chuẩn bị phòng làm việc riêng cho con rồi, không cần lo"
"À có chuyện này con muốn nói với ba, ba đừng để mọi người biết quan hệ giữa con và ba nha"
Ông Tô nhíu mày khó hiểu, ông hỏi: "Sao vậy?"
Tịnh Kỳ điềm đạm trả lời: "Con không thích người khác nói con dựa dẫm vào ba. Con muốn mọi người đối xử với con như bình thường"
Nghe có vẻ hợp lí, ông Tô biết con gái mình đã trưởng thành và có suy nghĩ sâu xa. Ông không ngần ngại mà gật đầu, để mọi người biết Uy Vũ là con trai được rồi.
.
.
.
.
.
"Nghi Thư, con có định đi làm hay không vậy hả? Trễ giờ rồi kìa con ơi, ở đó mà ngủ hoài"
Nghi Thư vận động tay chân, một tay mò tìm điện thoại để xem giờ
"HẢ?! Con trễ giờ rồi mẹ ơi!!!"
Nói xong, Nghi Thư ba chân bốn cẳng dọt lẹ ra ngoài, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Đầu tóc rối bời như bị điện giật, tay chân lúng túng không xác định được đâu là nhà vệ sinh
"Con với cái, thức cho khuya rồi bây giờ dậy trễ. Mẹ có nấu đồ ăn sáng đó, ăn xong rồi hẳn đi"- Bà Đinh bất lực nói, mặt bà cũng không quá khẩn trương, giọng đều đều
Lúc này Nghi Thư từ phòng tắm nói vọng ra: "Tại con thức để chuẩn bị tài liệu chứ bộ, con có muốn thức trễ đâu mà"
Nghi Thư của hiện tại cũng thay đổi thật nhiều, không trẻ con như lúc trước nữa. Ra dáng thiếu nữ xinh đẹp và học thức giỏi
Khi xưa, Nghi Thư được Uy Vũ hỗ trợ tiền ngoại khóa. Nói chung, nàng chỉ cần đóng tiền học phí, còn những khoảng tiền linh tinh kia đều do Uy Vũ chi trả
Anh làm vậy cũng vì Nghi Thư làm đúng với lời hứa là đồng ý chia tay với Tịnh Kỳ
Sau khi tốt nghiệp loại xuất sắc, Nghi Thư may mắn nhận được học bổng du học ở Úc. Nhưng nàng quyết định không đi vì muốn ở lại với mẹ, nàng cảm thấy bản thân không cần học cao hơn nữa. Như vậy là đủ rồi
Hiện tại, Nghi Thư là giảng viên dạy tiếng Anh của một trung tâm ngoại ngữ uy tín hàng đầu. Nơi đây hội tụ đủ các giáo viên nước ngoại lẫn Việt để dạy nhiều ngôn ngữ khác nhau
Mọi người rất thân thiện hòa đồng và vui vẻ lắm, những giảng viên nước ngoài rất thích ở đây. Họ đặc biệt thích những món ăn và con người Việt
Nghi Thư và mẹ bây giờ ở căn hộ tọa lạc tại trung tâm thành phố, chỗ ở gần với trung tâm nên không cần đi xe, chỉ đi bộ vài phút là đến nơi
Những lúc một mình, Nghi Thư lại nhớ đến Tịnh Kỳ. Hình bóng ấy mãi mãi không thể quên được, người mà không phải ai cũng thay thế
Tám năm trời, chắc người ta cũng có người yêu, còn không thì đã lập gia đình. Nàng bây giờ cũng đã 26 tuổi thì chị ấy 31 rồi
Đến giờ nàng vẫn chưa yêu ai, mặc dù có nhiều người yêu thích nàng nhưng nàng đều từ chối. Bởi vì trong tim nàng vẫn còn Tịnh Kỳ, nàng chỉ muốn người yêu sau này là cô mà không phải ai khác
Mặc dù biết ý nghĩ đó là không thể xảy ra nhưng nàng vẫn ôm ấp hi vọng ấy. Hy vọng sau này, nàng còn cơ hội để bù đắp tổn thương mà nàng đã gây ra.
Thời gian cứ thế trôi qua nhanh như chớp mắt, ấy vậy mà cũng đã tám năm rồi. Mọi chuyện đổi thay, không còn như lúc ban đầu nữa
Sau khi chi tay, Tịnh Kỳ cũng đồng ý theo anh hai sang Pháp du học. Tại đây, cô chọn một trong những trường đại học nổi tiếng đứng thứ hai ở Pháp
Đại học SORBONNE, một trường đại học công lập, với ba khoa chính là: khoa học và xã hội nhân văn, khoa học và y học
Tịnh Kỳ với thành tích học xuất sắc, cô đã có bằng thạc sĩ chỉ hơn một năm cố gắng kiên trì học hỏi.
Giờ đây Tịnh Kỳ không còn là cô gái tuổi 23 hay vui vẻ, trẻ con như mấy năm về trước nữa. Cô của hiện tại là một người chính chắn chửng chạc và có những suy nghĩ trưởng thành
Hơn tám năm qua, Tịnh Kỳ chỉ chuyên tâm vào việc học và nguyên cứu về y. Ngoài ra cô không quan tâm đến bất kì chuyện khác, đặc biệt là tình yêu
Cũng có rất nhiều bạn học thích Tịnh Kỳ và có người mạnh dạng tỏ tình nhưng tất cả đều bị Tịnh Kỳ phớt lờ. Trái tim của cô đã nguội lạnh kể từ khi chia tay với Nghi Thư
Cô không còn hứng thú với chuyện tình cảm nữa, và cô càng không muốn yêu thêm bất kì ai.
Đôi khi Tịnh Kỳ nhớ về Nghĩ Thư nhưng lại nhớ nàng lạnh lùng nói chia tay làm cô thêm đau buồn. Cô luôn cố gắng quên đi hình bóng nàng trong tâm trí. Muốn xóa sạch tất cả những chuyện liên quan giữa hai người
Anh hai cô, Uy Vũ. Giờ là đã thành ông bố một con, anh ấy 37 tuổi nhưng bên ngoài vẫn điển trai y như trai Hàn Quốc.
Có nhiều khi nói tuổi thật của Uy Vũ mà nhiều người không tin, cứ tưởng nói đùa nhưng thật ra là nói thật. Anh và chị dâu có với nhau một đứa con gái xinh đẹp y chang ba mẹ của nó
Năm nay mới 6 tuổi thôi nhưng rất lanh và giỏi. Đây cũng là niềm tự hào của Uy Vũ và vợ
Uy Vũ biết đến vợ là khi hai người có cơ hội làm việc chung. Vợ anh là y tá, phụ trách hỗ trợ anh trong lúc khám bệnh và nhiều việc khác. Và vợ anh cũng là người Việt, nhờ vậy mà hai người mới dễ dàng tâm sự và đồng quan điểm
Kể từ lần gặp đầu tiên, Uy Vũ đã bị người con gái ấy đánh cắp trai tim. Vì thế anh quyết định theo đuổi người anh thích
Tịnh Kỳ vẫn còn ở Pháp, cô hiện tại đang là bác sĩ thực tập của bệnh viện lớn. Không bao lâu nữa thôi sẽ là bác sĩ chính rồi
Còn Uy Vũ thì về nước cách đây một năm trước, anh về để phụ ba điều hành bệnh viện. Tịnh Kỳ có ý định về nước để phụ ba và anh hai, sẵn tiện chuyển công tác luôn.
Làm việc tại chính bệnh viện của gia đình có phải sướng hơn không.
Nhưng Uy Vũ lại không cho phép Tịnh Kỳ về, nói cô khi nào hết thời gian thực tập thì mới được về.
Nếu anh hai nói vậy thì thôi, cô không thấy buồn gì cả. Ở lại bên này cũng vui nhưng trong đầu cô có suy tính hết rồi. Không ngăn được bước chân của cô đâu
.
.
.
.
.
Ra khỏi phi trường, Tịnh Kỳ thong thả kéo vali ra ngoài. Cô nhìn khung cảnh nơi đây, hít thở bầu không khí thân thuộc.
Cuối cùng, sau mấy năm đi qua nước ngoài thì hôm nay cô cũng đã trở về quê hương của mình. Cảm giác vui sướng không gì tả được, mọi chuyện bước sang trang giấy mới, không còn những quá khứ đau buồn nữa
Taxi đưa Tịnh Kỳ đến thẳng biệt thự của Tô gia, hôm nay cô muốn tạo bất ngờ cho gia đình. Điều vui hơn là bà nội cũng chuyển về sống chung với ba mẹ
Như vậy cho thuận tiện chăm sóc bà ấy, chứ để bà sống một mình với dì Thoa cũng không yên tâm. Dì Thoa cũng đi theo bà nội qua bên kia luôn
Cả Uy Vũ và vợ cũng sống cùng với gia đình. Biệt thự rộng lớn, càng nhiều người ở thì càng vui, gia đình hòa hợp không xảy ra bất kì mâu thuẫn nào.
Bước vào cửa chính, chào đón Tịnh Kỳ là cả nhà đang ngồi xem ti vi ở phòng khách.
"Con về rồi nè!"
Tất cả mọi người sửng sốt nhìn Tịnh Kỳ với đôi mắt căng hết cỡ. Không tin là Tịnh Kỳ xuất hiện đột ngột ở đây
"Ôi trời, con gái của mẹ, lâu quá không gặp con mẹ nhớ quá đi"- Bà Tô xúc động, vội ôm lấy Tịnh Kỳ vào lòng
Ai ai cũng vui mừng khi Tịnh Kỳ trở về sau bao năm xa cách. Ba mẹ và bà nội rất nhớ cô, cảm xúc hạnh phúc dâng trào
"Bà nội, con nhớ bà lắm!"- Tịnh Kỳ rời khỏi vòng tay của bà Tô rồi chạy sang ôm bà nội
Bà nội rươm rướm nước mắt vì vui sướng, bà vuốt ve tấm lưng cô: "Bà cũng vậy, còn tưởng con không về đây luôn chứ"
Ông Tô lúc này mới có dịp hỏi: "Sao con về mà không báo trước cho cả nhà biết để đi đón?"
"Thôi, con muốn làm cho cả nhà bất ngờ mà"- Tịnh Kỳ cười tươi nhìn mọi người
Như vậy hôm nay cả gia đình đều có chuyện vui, buổi tối đó liền tổ chức bữa tiệc mừng ngày Tịnh Kỳ trở về nước.
Bệnh viện hôm nay có nhiều lời bàn tán ra vào, nội dung chủ yếu xoay quanh chuyện có bác sĩ mới chuyển công tác về đây. Ít khi nào chuyện bác sĩ mới được đem ra làm chủ đề chính cả
Nhưng bởi vì bác sĩ này là nữ và từ Pháp chuyển về và đặc biệt là cô ấy rất xinh đẹp và tài giỏi
"Mọi người, biết tin gì chưa?"
Có tổng cộng 6 người đang ở sảnh của bệnh viện, nơi tiếp nhận thông tin và bệnh án. Cả nhóm ngơ ngác nhìn cô y tá đó như đợi cô ta nói tiếp
"Bệnh viện của chúng ta sắp có bác sĩ mới, nghe đâu ở bên Pháp chuyển công tác về đây!"- Cô y tá háo hức nói trong tâm trạng phấn khởi
"Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó cả bệnh viện này ai cũng biết. Tụi chị ngồi đây cũng đang nói về vấn đề đó nè"- Một bác sĩ nữ lên tiếng
"Phải công nhận mấy người ở đây hay thật, đào ở đâu ra cái tin đó vậy trời. Chưa có thông báo của viện trưởng mà đã rầm rộ bàn tán xôn xao rồi hà"- Anh điều dưỡng lắc đầu bó tay
"Thôi anh ơi, cần gì thông báo, biết đâu hôm nay cô bác sĩ đó đến nhận việc luôn thì sao. Em nôn muốn chết luôn, gặp lẹ lẹ để coi có đúng gu người yêu của em không!"
Cả nhóm vì câu nói đó mà cười nghiêng ngã, ai chơi chung với cô y tá này cũng biết được tính cách của cô
Y tá Lâm An, chúa tể trong ngành chọn người yêu cho mình. Miễn ai là trai đẹp gái gái đều là người yêu của cô, cô tự chọn rồi tự danh xưng mình là người yêu của họ
Bởi vậy cũng không ai bất ngờ khi Lâm An gọi ai đó là người yêu hay crush. Chuyện này xảy ra thường ngày, riết rồi không biết ai mới là người yêu thật của cô.
"Ủa rồi chồng yêu của em đâu, hôm nay có đến bệnh viện để trực không vậy?"- Anh điều dưỡng khều tay Lâm An mà nói giỡn
Lâm An như bốc lửa ở mắt, cô hậm hực bậm môi đánh lên vai anh mà la: "Anh đừng có giỡn kiểu vậy nữa, bác sĩ Tô đó có vợ rồi, ghán ghép hoài dễ bị hiểu lầm, tội nghiệp em lại mang tiếng 'trà xanh'"
Tiếng cười giòn không thể ngăn lại trên môi. Chọc ghẹo Lâm An là chuyện như cơm bữa, mỗi khi cô giận lên thì mắc cười và dễ thương lắm
"Con ngồi đợi ba một chút, lát nữa ba dẫn con đi tham quan bệnh viện một vòng. Với lại ba cũng đã chuẩn bị phòng làm việc riêng cho con rồi, không cần lo"
"À có chuyện này con muốn nói với ba, ba đừng để mọi người biết quan hệ giữa con và ba nha"
Ông Tô nhíu mày khó hiểu, ông hỏi: "Sao vậy?"
Tịnh Kỳ điềm đạm trả lời: "Con không thích người khác nói con dựa dẫm vào ba. Con muốn mọi người đối xử với con như bình thường"
Nghe có vẻ hợp lí, ông Tô biết con gái mình đã trưởng thành và có suy nghĩ sâu xa. Ông không ngần ngại mà gật đầu, để mọi người biết Uy Vũ là con trai được rồi.
.
.
.
.
.
"Nghi Thư, con có định đi làm hay không vậy hả? Trễ giờ rồi kìa con ơi, ở đó mà ngủ hoài"
Nghi Thư vận động tay chân, một tay mò tìm điện thoại để xem giờ
"HẢ?! Con trễ giờ rồi mẹ ơi!!!"
Nói xong, Nghi Thư ba chân bốn cẳng dọt lẹ ra ngoài, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Đầu tóc rối bời như bị điện giật, tay chân lúng túng không xác định được đâu là nhà vệ sinh
"Con với cái, thức cho khuya rồi bây giờ dậy trễ. Mẹ có nấu đồ ăn sáng đó, ăn xong rồi hẳn đi"- Bà Đinh bất lực nói, mặt bà cũng không quá khẩn trương, giọng đều đều
Lúc này Nghi Thư từ phòng tắm nói vọng ra: "Tại con thức để chuẩn bị tài liệu chứ bộ, con có muốn thức trễ đâu mà"
Nghi Thư của hiện tại cũng thay đổi thật nhiều, không trẻ con như lúc trước nữa. Ra dáng thiếu nữ xinh đẹp và học thức giỏi
Khi xưa, Nghi Thư được Uy Vũ hỗ trợ tiền ngoại khóa. Nói chung, nàng chỉ cần đóng tiền học phí, còn những khoảng tiền linh tinh kia đều do Uy Vũ chi trả
Anh làm vậy cũng vì Nghi Thư làm đúng với lời hứa là đồng ý chia tay với Tịnh Kỳ
Sau khi tốt nghiệp loại xuất sắc, Nghi Thư may mắn nhận được học bổng du học ở Úc. Nhưng nàng quyết định không đi vì muốn ở lại với mẹ, nàng cảm thấy bản thân không cần học cao hơn nữa. Như vậy là đủ rồi
Hiện tại, Nghi Thư là giảng viên dạy tiếng Anh của một trung tâm ngoại ngữ uy tín hàng đầu. Nơi đây hội tụ đủ các giáo viên nước ngoại lẫn Việt để dạy nhiều ngôn ngữ khác nhau
Mọi người rất thân thiện hòa đồng và vui vẻ lắm, những giảng viên nước ngoài rất thích ở đây. Họ đặc biệt thích những món ăn và con người Việt
Nghi Thư và mẹ bây giờ ở căn hộ tọa lạc tại trung tâm thành phố, chỗ ở gần với trung tâm nên không cần đi xe, chỉ đi bộ vài phút là đến nơi
Những lúc một mình, Nghi Thư lại nhớ đến Tịnh Kỳ. Hình bóng ấy mãi mãi không thể quên được, người mà không phải ai cũng thay thế
Tám năm trời, chắc người ta cũng có người yêu, còn không thì đã lập gia đình. Nàng bây giờ cũng đã 26 tuổi thì chị ấy 31 rồi
Đến giờ nàng vẫn chưa yêu ai, mặc dù có nhiều người yêu thích nàng nhưng nàng đều từ chối. Bởi vì trong tim nàng vẫn còn Tịnh Kỳ, nàng chỉ muốn người yêu sau này là cô mà không phải ai khác
Mặc dù biết ý nghĩ đó là không thể xảy ra nhưng nàng vẫn ôm ấp hi vọng ấy. Hy vọng sau này, nàng còn cơ hội để bù đắp tổn thương mà nàng đã gây ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.