Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 109
Bí Ngô Nhỏ
11/05/2021
" Không nói nữa....?"- Anh vui vẻ
" Không muốn nói...."
" Vậy đừng nói nữa, chúng ta làm chuyện khác."
" Chuyện khác....?"
" Ahhh....Tên sắc lắng, tên biến thái này, bỏ tôi ra...."- Tử Uyên nói lớn, hai tay tự do vung trong bồn tắm khiến nước văng khắp nơi.
Dạ Thiên cười như không cười, một tay vững vàng giữ chặt cô lại.
Khung cảnh ngọt ngào, thập phần lãng mạn khiến người nhìn đỏ mắt.
Buổi sáng, không khí sạch sẽ trong lành, thời tiết nắng rất đẹp, thích hợp nhất đi dã ngoại hoặc du lịch ngoài trời.
Trước cửa biệt thự của Dạ Thiên, một thiếu nữ gầy yếu, một thân thảo mai mềm mại, tưởng chừng chỉ một cơn gió thổi qua cũng dễ dàng mang cô đi. Thiếu nữ ngây người nhìn vào bên trong toà nhà lớn, đôi tay nhỏ bé bám lên thanh sắt của hàng rào.
Cô đã đợi ở đây một ngày một đêm, thời gian không quá dài nhưng cũng đủ khiến một trang mĩ nhân trở thành bộ dạng như vậy. Cô đứng trước cổng, nhiều lần vệ sĩ tuần tra ngang qua cũng không quan tâm. Chuyện của họ là bảo vệ biệt thự, còn phía ngoài, không cần để ý.
Cứ vậy, cô gái bất lực nhìn chằm chằm vào cửa lớn đại sảnh của Dạ Thiên, một mực chờ đợi thứ vô định.
****
Trong phòng ăn biệt thự của Nam Cung gia, không khí vạn phần ấm áp, Dạ Thiên sớm đã dìu Tử Uyên xuống ăn sáng. Cả đêm qua cô phải vận động nhiều, còn rất mệt mỏi, sáng nay vốn dĩ định ngâm nước nóng để hồi sức liền bị tên" sắc lang" háo sắc kia dày vò một trận khiến toàn thân cô cạn kiệt tinh lực. Tuy vậy, sắc khí trên khuôn mặt rất hồng hào, toả sáng, bộ dạng hệt như một thiếu nữ e thẹn đang yêu.
Nam Cung lão gia ngồi đối diện rất rất vui sướng, ông không ngờ kết quả lại vượt ngoài mong đợi như vậy. Ánh mắt lục tuần sáng như thạch đẩu, tràn đầy hỉ cảm chung thủy nhìn đôi nam tuyệt mĩ nữ yêu nghiệt trước mặt. Buổi sáng, ông đã chuẩn bị rất rất nhiều món đại bổ cho Tử Uyên sử dụng, tất cả đều có dược liệu giúp tăng cường....sinh lực. Tử Uyên nhìn một bàn đồ ăn đầy thứ" đại bổ" như vậy của lão gia gia, cô bất đắc dĩ nói không thành lời. Còn chưa hết, gia gia của cô còn vui vẻ nhắc đầu bếp tiếp tục nấu thêm mấy món cho cô tẩm bổ, tất cả phải sử dụng nguyên liệu hảo hạng vừa mới thu hoạch để chế biến.
Tử Uyên cũng chẳng hứng thú với đồ ăn, cô chăm chú nhìn gia gia. Gia gia, con có phải cháu gái ruột của ông không vậy? Hạ dược cháu rể khiến bản thân cô bị dày vò thành bộ dạng này. Chưa hết, lại còn dùng cái bộ dạng an ủi, vô tội còn rất vui vẻ cho cô tẩm bổ toàn những thứ có dược lực về mặt sinh lý như vậy? Gia gia cô muốn bế cháu đến phát điên rồi phải không?
Lần đầu tiên, Tử Uyên cảm thấy cô thật nhỏ bé.
Ahhh
Dạ Thiên bên cạnh thấy cô thất thần, anh nghĩ cô suy nghĩ linh tinh, không nói không rằng liền
cốc lên trán cô một cái. Lực đạo rất nhỏ, vừa đủ khiến cô định thần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt long lanh, có phần đào hoa nhìn anh đầy giận dỗi.
" Anh mắc bệnh...."
" Nghĩ gì?"
" Không liên quan tới anh."
" Nghĩ tên đàn ông khác?"
" Đúng"- cô không phủ nhận.
" Ai?"
" Không biết."
" Quan trọng không?"
" Không biết."
"....."
Dạ Thiên cười cười, bàn tay lớn không an phận đặt tay lên đùi non của cô, từ từ di chuyển.
Tử Uyên giật mình, cô lườm anh, ánh mắt mang theo tia quyết liệt.
" Gia gia còn ở đây"
Thấy ánh mắt nhắc nhở của cô, Dạ Thiên vô tội cười mỉm, khoé môi cong lên một đường cong hoàn mĩ. Anh nháy mắt với cô
" Làm sao?"
" Không muốn nói...."
" Vậy đừng nói nữa, chúng ta làm chuyện khác."
" Chuyện khác....?"
" Ahhh....Tên sắc lắng, tên biến thái này, bỏ tôi ra...."- Tử Uyên nói lớn, hai tay tự do vung trong bồn tắm khiến nước văng khắp nơi.
Dạ Thiên cười như không cười, một tay vững vàng giữ chặt cô lại.
Khung cảnh ngọt ngào, thập phần lãng mạn khiến người nhìn đỏ mắt.
Buổi sáng, không khí sạch sẽ trong lành, thời tiết nắng rất đẹp, thích hợp nhất đi dã ngoại hoặc du lịch ngoài trời.
Trước cửa biệt thự của Dạ Thiên, một thiếu nữ gầy yếu, một thân thảo mai mềm mại, tưởng chừng chỉ một cơn gió thổi qua cũng dễ dàng mang cô đi. Thiếu nữ ngây người nhìn vào bên trong toà nhà lớn, đôi tay nhỏ bé bám lên thanh sắt của hàng rào.
Cô đã đợi ở đây một ngày một đêm, thời gian không quá dài nhưng cũng đủ khiến một trang mĩ nhân trở thành bộ dạng như vậy. Cô đứng trước cổng, nhiều lần vệ sĩ tuần tra ngang qua cũng không quan tâm. Chuyện của họ là bảo vệ biệt thự, còn phía ngoài, không cần để ý.
Cứ vậy, cô gái bất lực nhìn chằm chằm vào cửa lớn đại sảnh của Dạ Thiên, một mực chờ đợi thứ vô định.
****
Trong phòng ăn biệt thự của Nam Cung gia, không khí vạn phần ấm áp, Dạ Thiên sớm đã dìu Tử Uyên xuống ăn sáng. Cả đêm qua cô phải vận động nhiều, còn rất mệt mỏi, sáng nay vốn dĩ định ngâm nước nóng để hồi sức liền bị tên" sắc lang" háo sắc kia dày vò một trận khiến toàn thân cô cạn kiệt tinh lực. Tuy vậy, sắc khí trên khuôn mặt rất hồng hào, toả sáng, bộ dạng hệt như một thiếu nữ e thẹn đang yêu.
Nam Cung lão gia ngồi đối diện rất rất vui sướng, ông không ngờ kết quả lại vượt ngoài mong đợi như vậy. Ánh mắt lục tuần sáng như thạch đẩu, tràn đầy hỉ cảm chung thủy nhìn đôi nam tuyệt mĩ nữ yêu nghiệt trước mặt. Buổi sáng, ông đã chuẩn bị rất rất nhiều món đại bổ cho Tử Uyên sử dụng, tất cả đều có dược liệu giúp tăng cường....sinh lực. Tử Uyên nhìn một bàn đồ ăn đầy thứ" đại bổ" như vậy của lão gia gia, cô bất đắc dĩ nói không thành lời. Còn chưa hết, gia gia của cô còn vui vẻ nhắc đầu bếp tiếp tục nấu thêm mấy món cho cô tẩm bổ, tất cả phải sử dụng nguyên liệu hảo hạng vừa mới thu hoạch để chế biến.
Tử Uyên cũng chẳng hứng thú với đồ ăn, cô chăm chú nhìn gia gia. Gia gia, con có phải cháu gái ruột của ông không vậy? Hạ dược cháu rể khiến bản thân cô bị dày vò thành bộ dạng này. Chưa hết, lại còn dùng cái bộ dạng an ủi, vô tội còn rất vui vẻ cho cô tẩm bổ toàn những thứ có dược lực về mặt sinh lý như vậy? Gia gia cô muốn bế cháu đến phát điên rồi phải không?
Lần đầu tiên, Tử Uyên cảm thấy cô thật nhỏ bé.
Ahhh
Dạ Thiên bên cạnh thấy cô thất thần, anh nghĩ cô suy nghĩ linh tinh, không nói không rằng liền
cốc lên trán cô một cái. Lực đạo rất nhỏ, vừa đủ khiến cô định thần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt long lanh, có phần đào hoa nhìn anh đầy giận dỗi.
" Anh mắc bệnh...."
" Nghĩ gì?"
" Không liên quan tới anh."
" Nghĩ tên đàn ông khác?"
" Đúng"- cô không phủ nhận.
" Ai?"
" Không biết."
" Quan trọng không?"
" Không biết."
"....."
Dạ Thiên cười cười, bàn tay lớn không an phận đặt tay lên đùi non của cô, từ từ di chuyển.
Tử Uyên giật mình, cô lườm anh, ánh mắt mang theo tia quyết liệt.
" Gia gia còn ở đây"
Thấy ánh mắt nhắc nhở của cô, Dạ Thiên vô tội cười mỉm, khoé môi cong lên một đường cong hoàn mĩ. Anh nháy mắt với cô
" Làm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.