Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 156
Bí Ngô Nhỏ
11/05/2021
" Dạ Thiên..."
" Ừm."
Dạ Thiên trả lời, anh nhanh chóng xuống xe, giúp cô mở cửa, ổn định ngồi bên cạnh anh.
" Cho em ba phút, giải thích."
" Dạ Thiên, là em sai."
"Là em sai, sao buổi trưa không về nhà? Anh gọi tại sao không bắt máy?"
" Dạ Thiên, công việc ở công ty rất nhiều, em bận làm việc nên...."
" Nên quên mất anh?"- Dạ Thiên ủy khuất.
" Không có..."
" Tại sao không nghe máy?"
" Em tắt máy."
"...."
" Em xin lỗi."
Tử Uyên nói nhỏ, đây là lần đầu tiên cô chịu nhượng bộ mà nói như vậy.
Còn Dạ Thiên, sau khi nghe ba chữ, anh hoàn toàn chết lặng, hay nói đúng hơn là anh không còn đủ can đảm để trách mắng cô nữa.
Tử Uyên vòng tay ôm chặt lấy Dạ Thiên, thì thầm bên tai anh.
" Em xin lỗi, là em không đúng. Em biết anh lo lắng cho em, sợ em xảy ra chuyện. Em cũng biết anh tôn trọng em nên mới đợi tới khi em bắt máy mới tới đón em. Nhưng, không phải em vẫn bình an sao? Còn buổi trưa, thật sự là em bận công việc nên mới quên mất. Xin lỗi....ông xã."
Ông xã....
Đùng...đùng...đùng
Trong đầu Dạ Thiên đang dậy sóng. Chỉ hai từ thôi cũng đủ khiến anh mất kiểm soát. Trái tim như có một dòng nước ấm bao quanh, rất ngọt ngào, rất dễ chịu.
E hèm...
Dạ Thiên ho hẹ một tiếng, thuận thế ôm eo cô, hai vành tai của anh đang....bốc hoả.
" Được rồi, không trách em nữa."
"...."
" Nhưng, anh không bỏ qua cho em dễ dàng như vậy đâu. Công việc còn quan trọng hơn anh? Buổi tối, sẽ khiến em trả cả vốn lẫn lãi."- Dạ Thiên cười mỉm, đầy sủng nịnh. Khiến anh lo lắng như vậy, không phạt cô một chút, quả thật sẽ khiến cô không phục.
" Không được..."- Tử Uyên phản đối, đang định đẩy anh ra nhưng lập tức ý niệm bất thành, cứ vậy liền bị anh vây chặt trong lồng ngực ấm áp.
" Lần sau, không được tắt máy, khi anh gọi, nhất định phải nghe."
" Được."
" Còn nữa, một lời nói với anh, không được quên."
" Được."
" Tốt, lần này tạm tha cho em."
Tạm tha...
Tử Uyên cạn lời.
" Dạ Thiên, em đói."
" Hình phạt của em."
" Em đói, bữa trưa không có thời gian ăn cơm."
" Không có lần sau."- Dạ Thiên nhích người, đạp chân ga, dùng một tay mạnh mẽ khởi động xe, còn tay còn lại...vẫn chung thủy ôm chặt cô, nhất định không buông.
***
" Lục quản gia, chuẩn bị đồ ăn."
" Vâng, thiếu gia, thiếu phu nhân."
Sau khi dặn dò xuống dưới, Dạ Thiên nắm tay cô kéo vào phòng ăn. Bận đến quên cả bữa trưa, không quan tâm đến bản thân. Hừ, không biết anh có cần khen cô tận tụy chăm chỉ nữa không.
" Ngồi đi, đợi một lát."- Dạ Thiên kéo ghế giúp cô, đỡ lấy chiếc áo khoác ngoài rồi đưa cho người hầu.
" Uống đi, mới ở ngoài lạnh."- Anh lấy cho cô một ly nước ấm, cẩn thận đặt trên bàn
Tử Uyên không phản đối, hết sức phối hợp uống một nửa, cô còn phải dành bụng để thưởng thức mĩ vị nữa.
Đợi không lâu, Lục quan gia đã phái người mang đồ ăn tới. Đồ ăn nóng hổi, bốc khói nghi ngút, được trang trí vô cùng đẹp mắt. Vừa nhìn là biết được chuẩn bị không lâu. Là chờ cô về?
Hừ, thật đúng là người đàn ông trong nóng ngoài lạnh. Bất quá, cô lại rất thích.
" Ăn đi."
" Ăn cùng em."
" Anh không ngược đãi bản thân như em."
Buổi trưa anh không ăn đó, biết không?
" Được rồi, em lấy đồ ăn cho anh."
Tử Uyên cười trừ, nhanh nhẹn với lấy muỗng múc canh, đặt trước mặt anh, anh là còn đang giận cô đó.
" Mời...ông xã dùng bữa."- Tử Uyên cười rất vui vẻ, thật không biết, cô là đang lấy lòng anh để thực hiện âm mưu gì đây.
Dáng vẻ thập phần dễ thương này của Tử Uyên, Dạ Thiên đành giơ hai tay chịu thua. Khuôn mặt vui vẻ, tràn đầy hài lòng và thoả mãn nhận lấy bát canh.
" Ừm."
Dạ Thiên trả lời, anh nhanh chóng xuống xe, giúp cô mở cửa, ổn định ngồi bên cạnh anh.
" Cho em ba phút, giải thích."
" Dạ Thiên, là em sai."
"Là em sai, sao buổi trưa không về nhà? Anh gọi tại sao không bắt máy?"
" Dạ Thiên, công việc ở công ty rất nhiều, em bận làm việc nên...."
" Nên quên mất anh?"- Dạ Thiên ủy khuất.
" Không có..."
" Tại sao không nghe máy?"
" Em tắt máy."
"...."
" Em xin lỗi."
Tử Uyên nói nhỏ, đây là lần đầu tiên cô chịu nhượng bộ mà nói như vậy.
Còn Dạ Thiên, sau khi nghe ba chữ, anh hoàn toàn chết lặng, hay nói đúng hơn là anh không còn đủ can đảm để trách mắng cô nữa.
Tử Uyên vòng tay ôm chặt lấy Dạ Thiên, thì thầm bên tai anh.
" Em xin lỗi, là em không đúng. Em biết anh lo lắng cho em, sợ em xảy ra chuyện. Em cũng biết anh tôn trọng em nên mới đợi tới khi em bắt máy mới tới đón em. Nhưng, không phải em vẫn bình an sao? Còn buổi trưa, thật sự là em bận công việc nên mới quên mất. Xin lỗi....ông xã."
Ông xã....
Đùng...đùng...đùng
Trong đầu Dạ Thiên đang dậy sóng. Chỉ hai từ thôi cũng đủ khiến anh mất kiểm soát. Trái tim như có một dòng nước ấm bao quanh, rất ngọt ngào, rất dễ chịu.
E hèm...
Dạ Thiên ho hẹ một tiếng, thuận thế ôm eo cô, hai vành tai của anh đang....bốc hoả.
" Được rồi, không trách em nữa."
"...."
" Nhưng, anh không bỏ qua cho em dễ dàng như vậy đâu. Công việc còn quan trọng hơn anh? Buổi tối, sẽ khiến em trả cả vốn lẫn lãi."- Dạ Thiên cười mỉm, đầy sủng nịnh. Khiến anh lo lắng như vậy, không phạt cô một chút, quả thật sẽ khiến cô không phục.
" Không được..."- Tử Uyên phản đối, đang định đẩy anh ra nhưng lập tức ý niệm bất thành, cứ vậy liền bị anh vây chặt trong lồng ngực ấm áp.
" Lần sau, không được tắt máy, khi anh gọi, nhất định phải nghe."
" Được."
" Còn nữa, một lời nói với anh, không được quên."
" Được."
" Tốt, lần này tạm tha cho em."
Tạm tha...
Tử Uyên cạn lời.
" Dạ Thiên, em đói."
" Hình phạt của em."
" Em đói, bữa trưa không có thời gian ăn cơm."
" Không có lần sau."- Dạ Thiên nhích người, đạp chân ga, dùng một tay mạnh mẽ khởi động xe, còn tay còn lại...vẫn chung thủy ôm chặt cô, nhất định không buông.
***
" Lục quản gia, chuẩn bị đồ ăn."
" Vâng, thiếu gia, thiếu phu nhân."
Sau khi dặn dò xuống dưới, Dạ Thiên nắm tay cô kéo vào phòng ăn. Bận đến quên cả bữa trưa, không quan tâm đến bản thân. Hừ, không biết anh có cần khen cô tận tụy chăm chỉ nữa không.
" Ngồi đi, đợi một lát."- Dạ Thiên kéo ghế giúp cô, đỡ lấy chiếc áo khoác ngoài rồi đưa cho người hầu.
" Uống đi, mới ở ngoài lạnh."- Anh lấy cho cô một ly nước ấm, cẩn thận đặt trên bàn
Tử Uyên không phản đối, hết sức phối hợp uống một nửa, cô còn phải dành bụng để thưởng thức mĩ vị nữa.
Đợi không lâu, Lục quan gia đã phái người mang đồ ăn tới. Đồ ăn nóng hổi, bốc khói nghi ngút, được trang trí vô cùng đẹp mắt. Vừa nhìn là biết được chuẩn bị không lâu. Là chờ cô về?
Hừ, thật đúng là người đàn ông trong nóng ngoài lạnh. Bất quá, cô lại rất thích.
" Ăn đi."
" Ăn cùng em."
" Anh không ngược đãi bản thân như em."
Buổi trưa anh không ăn đó, biết không?
" Được rồi, em lấy đồ ăn cho anh."
Tử Uyên cười trừ, nhanh nhẹn với lấy muỗng múc canh, đặt trước mặt anh, anh là còn đang giận cô đó.
" Mời...ông xã dùng bữa."- Tử Uyên cười rất vui vẻ, thật không biết, cô là đang lấy lòng anh để thực hiện âm mưu gì đây.
Dáng vẻ thập phần dễ thương này của Tử Uyên, Dạ Thiên đành giơ hai tay chịu thua. Khuôn mặt vui vẻ, tràn đầy hài lòng và thoả mãn nhận lấy bát canh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.