Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 53
Bí Ngô Nhỏ
11/05/2021
" Tiểu Uyên,bữa trưa muốn ăn gì?"- Dạ Thiên dịu dàng mở lời.
Tử Uyên ngây người đứng giữa trang viên, nghe tiếng anh gọi, cô có chút giật mình quay người lại. Cô đang mải suy nghĩ nên không để ý anh phía sau.
" Tùy anh."
" Ừm."
Không khí trở nên yên lặng lạ kì.
" Anh đưa em đến một nơi."
Tử Uyên nhíu mày liễu khó hiểu:" Đi đâu?"
Anh không trả lời cô, chỉ im lặng kéo tay cô tiến lên phía trước, bước chân có chút nặng nề.
Tử Uyên bất đắc dĩ đi theo anh.
Dạ Thiên đưa cô tới một căn nhà gỗ nhỏ.Điều đặc biệt đây là một ngôi nhà trên cây. Nhìn từ phía dưới,căn nhà khá nhỏ và yên tĩnh, xung quanh chỉ có duy nhất một bậc thang gỗ để đi lên. Ngôi nhà nhỏ nằm hoàn toàn trên không trung, giữa một cây đại thụ lớn, hoa văn trong nhà vô cùng độc đáo, mị lãnh nhưng vẫn hấp dẫn người nhìn.
Tử Uyên có chút bất ngờ, cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Dạ Thiên thấy vậy, chỉ yên lặng, toàn bộ sự chú ý của anh dồn hết lên ngôi nhà gỗ.
" Đây là ước mơ của mẹ anh...."
Mẹ....
Tử Uyên thập phần kinh ngạc. Từ trước tới nay,những thông tin về mẹ ruột của Dạ Thiên vô cùng ít ỏi và thậm chí còn là tin mật của gia tộc Dạ gia. Tuy nhiên, vẫn có không ít các thế lực lớn phái người đi điều tra nhưng một đi không trở về. Vì vậy, không còn ai dám nhắc đến nhân vật thần bí ấy.
Nhưng Dạ Thiên lại chủ động nói chuyện này với cô. Anh có lòng tin với cô đến vậy sao? Nếu cô là gián điệp hoặc sát thủ đến lấy mạng anh thì sao?
Người đàn ông này....
" Tại sao nói cho tôi những chuyện này?"
" Anh không biết....Có lẽ, vì em là con dâu của mẹ anh."
" Trên danh nghĩa?"
" Em vẫn là vợ anh."
" Được rồi..."- Cô không muốn nói nhiều.
Dạ Thiên tiếp tục im lặng, tâm trạng anh không ổn vì vậy cô không muốn làm phiền anh.
Rất lâu sau đó, anh mới chậm rãi mở lời
" Vào thôi."
Chưa kịp để cô có phản ứng, anh nhanh chóng kéo tay cô bước lên bậc thang. Không ngờ a, căn nhà gỗ nhỏ nhưng được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, trên cao nhìn xuống đằng xa, có rất nhiều bảo vệ tuần tra,thậm chí còn có đài quan sát ở bốn phía.
Dạ Thiên nhấn mật khẩu, mở khoá bằng vân tay, mỗi hành động đều hết sức cẩn thận nhưng không hề có ý che giấu, đề phòng cô. Điều này làm Tử Uyên có chút vui vẻ.
Đôi tay thon dài, rắn chắn,màu lúa mạch khoẻ mạnh càng tôn lên dáng vẻ nam tính thập phần quyến rũ của anh. Từng động tác đều vô cùng tuấn mĩ, nhất nhất toả ra khí thế mạnh mẽ, thoáng chút lười nhác hiếm có.
Dạ Thiên mở cửa, anh dựa vào cửa giúp cô vào trước rồi mới cẩn thận bước vào.
Căn nhà không lớn nhưng nội thất vô cùng phong phú,có cả phòng bếp và hai phòng ngủ, mỗi phòng được bố trí ngăn nắp, gọn gàng. Ngôi nhà này thường xuyên có người lui tới dọn dẹp.
" Theo anh."
Tử Uyên gật đầu,thong thả theo sau.
Dạ Thiên đưa cô tới căn phòng cạnh đó, nối liền với đại sảnh. Anh trầm lặng đến cạnh tủ gỗ, chậm rãi kéo ngăn tủ, trên tay Dạ Thiên nâng một hộp nhung trắng mịn.
Hộp nhung lớn bằng bàn tay phụ nữ, trên mặt không khảm hoa văn nhưng cả hộp lại toả ra một cảm giác áp bách, huyền bí khác lạ.
"Đây là...."
" Quà cho em."
Cô nhíu nhíu mày, anh cười khổ, nụ cười không còn băng lãnh, lười nhác như thường ngày,nụ cười này không có chút hơi ấm, thoáng chút đau khổ và sự tuyệt tình. Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hộp nhung.
Dạ Thiên không cười, vô cảm mở hộp.
Tử Uyên ngây người đứng giữa trang viên, nghe tiếng anh gọi, cô có chút giật mình quay người lại. Cô đang mải suy nghĩ nên không để ý anh phía sau.
" Tùy anh."
" Ừm."
Không khí trở nên yên lặng lạ kì.
" Anh đưa em đến một nơi."
Tử Uyên nhíu mày liễu khó hiểu:" Đi đâu?"
Anh không trả lời cô, chỉ im lặng kéo tay cô tiến lên phía trước, bước chân có chút nặng nề.
Tử Uyên bất đắc dĩ đi theo anh.
Dạ Thiên đưa cô tới một căn nhà gỗ nhỏ.Điều đặc biệt đây là một ngôi nhà trên cây. Nhìn từ phía dưới,căn nhà khá nhỏ và yên tĩnh, xung quanh chỉ có duy nhất một bậc thang gỗ để đi lên. Ngôi nhà nhỏ nằm hoàn toàn trên không trung, giữa một cây đại thụ lớn, hoa văn trong nhà vô cùng độc đáo, mị lãnh nhưng vẫn hấp dẫn người nhìn.
Tử Uyên có chút bất ngờ, cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Dạ Thiên thấy vậy, chỉ yên lặng, toàn bộ sự chú ý của anh dồn hết lên ngôi nhà gỗ.
" Đây là ước mơ của mẹ anh...."
Mẹ....
Tử Uyên thập phần kinh ngạc. Từ trước tới nay,những thông tin về mẹ ruột của Dạ Thiên vô cùng ít ỏi và thậm chí còn là tin mật của gia tộc Dạ gia. Tuy nhiên, vẫn có không ít các thế lực lớn phái người đi điều tra nhưng một đi không trở về. Vì vậy, không còn ai dám nhắc đến nhân vật thần bí ấy.
Nhưng Dạ Thiên lại chủ động nói chuyện này với cô. Anh có lòng tin với cô đến vậy sao? Nếu cô là gián điệp hoặc sát thủ đến lấy mạng anh thì sao?
Người đàn ông này....
" Tại sao nói cho tôi những chuyện này?"
" Anh không biết....Có lẽ, vì em là con dâu của mẹ anh."
" Trên danh nghĩa?"
" Em vẫn là vợ anh."
" Được rồi..."- Cô không muốn nói nhiều.
Dạ Thiên tiếp tục im lặng, tâm trạng anh không ổn vì vậy cô không muốn làm phiền anh.
Rất lâu sau đó, anh mới chậm rãi mở lời
" Vào thôi."
Chưa kịp để cô có phản ứng, anh nhanh chóng kéo tay cô bước lên bậc thang. Không ngờ a, căn nhà gỗ nhỏ nhưng được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, trên cao nhìn xuống đằng xa, có rất nhiều bảo vệ tuần tra,thậm chí còn có đài quan sát ở bốn phía.
Dạ Thiên nhấn mật khẩu, mở khoá bằng vân tay, mỗi hành động đều hết sức cẩn thận nhưng không hề có ý che giấu, đề phòng cô. Điều này làm Tử Uyên có chút vui vẻ.
Đôi tay thon dài, rắn chắn,màu lúa mạch khoẻ mạnh càng tôn lên dáng vẻ nam tính thập phần quyến rũ của anh. Từng động tác đều vô cùng tuấn mĩ, nhất nhất toả ra khí thế mạnh mẽ, thoáng chút lười nhác hiếm có.
Dạ Thiên mở cửa, anh dựa vào cửa giúp cô vào trước rồi mới cẩn thận bước vào.
Căn nhà không lớn nhưng nội thất vô cùng phong phú,có cả phòng bếp và hai phòng ngủ, mỗi phòng được bố trí ngăn nắp, gọn gàng. Ngôi nhà này thường xuyên có người lui tới dọn dẹp.
" Theo anh."
Tử Uyên gật đầu,thong thả theo sau.
Dạ Thiên đưa cô tới căn phòng cạnh đó, nối liền với đại sảnh. Anh trầm lặng đến cạnh tủ gỗ, chậm rãi kéo ngăn tủ, trên tay Dạ Thiên nâng một hộp nhung trắng mịn.
Hộp nhung lớn bằng bàn tay phụ nữ, trên mặt không khảm hoa văn nhưng cả hộp lại toả ra một cảm giác áp bách, huyền bí khác lạ.
"Đây là...."
" Quà cho em."
Cô nhíu nhíu mày, anh cười khổ, nụ cười không còn băng lãnh, lười nhác như thường ngày,nụ cười này không có chút hơi ấm, thoáng chút đau khổ và sự tuyệt tình. Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hộp nhung.
Dạ Thiên không cười, vô cảm mở hộp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.