Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 98
Bí Ngô Nhỏ
11/05/2021
Chàng trai vừa bước tới, trên trán đã phủ một tầng sương mỏng nhưng cánh môi gượng ép nở một nụ cười công nghiệp. Anh cúi đầu. Không còn tư thái cao ngạo ban đầu, tất cả đều biến mất toàn bộ, không để lại bất kì tung tích nào.
" Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân...."- Chàng trai lên tiếng, có thể nghe rõ cảm giác kinh sợ, sự nể phục và có phần nịnh nọt.
Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân....
Tiếng gọi rất nhỏ nhưng đủ uy lực bóp nghẹt trái tim mọi người. Tại sao cậu ấy lại gọi đôi vợ chồng kia là thiếu gia và thiếu phu nhân. Không phải nói từ đầu thân phận cậu ấy rất cường đại sao? Vậy cách hành xử này là sao? Có thể điều khiển một " đội quân" hùng mạnh như vậy, rốt cuộc hai người kia có thân phận yêu nghiệt tới mức nào?
Vô số những câu hỏi không đáp án cứ xoay quanh trong tâm trí mọi người. Tại sao và tại sao?
Nhưng sau trấn động đó, vẫn còn hai người đang bình thản, uy vũ ngước xuống nhìn mọi người.
Dạ Thiên và Tử Uyên vẫn không trả lời. Điều đó khiến người nọ toát hết mồ hôi hột, anh khẽ lẩm bẩm cầu nguyện cho bản thân vượt qua đại nạn. Người dám đứng trước mặt Dạ Thiếu làm loạn, còn ai mạng lớn sống đến bây giờ, những kẻ có lá gan lớn như vậy sớm đã bị khai trừ. Không, còn một người.
" Tiểu Tĩnh, ngươi làm việc rất tốt."
Tiểu...tiểu..... Tĩnh.
Mạc Tĩnh nổi hết da gà, anh chết chắc rồi. Đây là lần đầu tiên chủ tịch gọi anh như vậy, trong giang hồ có câu: lời mật ngọt là binh đao, có thể giết người. Bây giờ chủ tịch nói anh như vậy, có khác nào định tội tử hình cho anh cơ chứ. Mạc Tĩnh ớn lạnh, giọng nói vẫn kiên quyết không đổi sắc.
" Nhị thiếu gia....."
" Mạc Tĩnh, tối nay lập tức....." tối nay lập tức đến Châu Phi công tác một năm, không được chậm trễ khởi hành_ Dạ Thiên còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Mạc Tĩnh lên tiếng nói trước.
" Nhị thiếu phu nhân, tối nay cô về nhà, vì vậy thiếu gia đã căn dặn chúng tôi chuẩn bị thật tốt. Buổi tối sẽ tới đón thiếu phu nhân và thiếu gia, còn đại lễ của hai người, cô muốn tự mang hay lưu lại."
" Tự mang là được.Còn nữa, không cần đến đón tôi, tôi sẽ tự tới."
" Dạ được, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị xe cho cô.
" Nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu gia, xin cáo từ."
Chưa nói hết câu, Mạc Tĩnh đã vội vàng chạy đi, tốc độ cực nhanh, mạnh mẽ tách đôi không khí mà chạy.
Dạ Thiên âm trầm, được, dám lợi dụng bà xã của anh để trốn việc. Đâu dễ như vậy.
" Tiểu Uyên, đi thôi."
" Được"
Tử Uyên vừa đáp, lập tức có người tiến lên thu toàn bộ thạch phẩm vào trong vali, cẩn thận cất giữ.
Dạ Thiên chậm rãi rời khỏi, trước khi đi còn để lại một câu:
" Xử lí sạch sẽ."
Chỉ một câu nói của anh, nhẹ như lông hồng nhưng hậu quả nặng tựa thái sơn. Dạ Thiên lười động tay với những kẻ này, chỉ cần một câu nói, đã đủ định đoạt sự vong tồn của một gia tộc. Là thủ vệ của anh, chắc chắn phải hiểu rõ. Chỉ tiếc cho một gia tộc vang danh một thời, trong phút chốc liền trở thành hư vô, hoà vào khói lửa nhân gian, chỉ trách những kẻ có mắt mà không thấy thái sơn.
" Thi hành nhiệm vụ."
" Vâng."
" Khoan đã."
"......"
" Không được động vào Thạch Nhu Nhi, thiếu phu nhân đã căn dặn, Thạch Nhu Nhi còn có thể giữ lại."
" Rõ."
" Làm đi."
Một số người trực tiếp lui xuống, để lại một vài người ở lại hiện trường.
Thạch Triết hoảng sợ, ánh mắt vô hồn hoảng loạn nhìn một màn trước mắt. Khi thấy những người kia sắp lại gần mình, Thạch Triết run rẩy, ông ngã xuống đất, không dám nhìn tiếp.
" Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân...."- Chàng trai lên tiếng, có thể nghe rõ cảm giác kinh sợ, sự nể phục và có phần nịnh nọt.
Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân....
Tiếng gọi rất nhỏ nhưng đủ uy lực bóp nghẹt trái tim mọi người. Tại sao cậu ấy lại gọi đôi vợ chồng kia là thiếu gia và thiếu phu nhân. Không phải nói từ đầu thân phận cậu ấy rất cường đại sao? Vậy cách hành xử này là sao? Có thể điều khiển một " đội quân" hùng mạnh như vậy, rốt cuộc hai người kia có thân phận yêu nghiệt tới mức nào?
Vô số những câu hỏi không đáp án cứ xoay quanh trong tâm trí mọi người. Tại sao và tại sao?
Nhưng sau trấn động đó, vẫn còn hai người đang bình thản, uy vũ ngước xuống nhìn mọi người.
Dạ Thiên và Tử Uyên vẫn không trả lời. Điều đó khiến người nọ toát hết mồ hôi hột, anh khẽ lẩm bẩm cầu nguyện cho bản thân vượt qua đại nạn. Người dám đứng trước mặt Dạ Thiếu làm loạn, còn ai mạng lớn sống đến bây giờ, những kẻ có lá gan lớn như vậy sớm đã bị khai trừ. Không, còn một người.
" Tiểu Tĩnh, ngươi làm việc rất tốt."
Tiểu...tiểu..... Tĩnh.
Mạc Tĩnh nổi hết da gà, anh chết chắc rồi. Đây là lần đầu tiên chủ tịch gọi anh như vậy, trong giang hồ có câu: lời mật ngọt là binh đao, có thể giết người. Bây giờ chủ tịch nói anh như vậy, có khác nào định tội tử hình cho anh cơ chứ. Mạc Tĩnh ớn lạnh, giọng nói vẫn kiên quyết không đổi sắc.
" Nhị thiếu gia....."
" Mạc Tĩnh, tối nay lập tức....." tối nay lập tức đến Châu Phi công tác một năm, không được chậm trễ khởi hành_ Dạ Thiên còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Mạc Tĩnh lên tiếng nói trước.
" Nhị thiếu phu nhân, tối nay cô về nhà, vì vậy thiếu gia đã căn dặn chúng tôi chuẩn bị thật tốt. Buổi tối sẽ tới đón thiếu phu nhân và thiếu gia, còn đại lễ của hai người, cô muốn tự mang hay lưu lại."
" Tự mang là được.Còn nữa, không cần đến đón tôi, tôi sẽ tự tới."
" Dạ được, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị xe cho cô.
" Nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu gia, xin cáo từ."
Chưa nói hết câu, Mạc Tĩnh đã vội vàng chạy đi, tốc độ cực nhanh, mạnh mẽ tách đôi không khí mà chạy.
Dạ Thiên âm trầm, được, dám lợi dụng bà xã của anh để trốn việc. Đâu dễ như vậy.
" Tiểu Uyên, đi thôi."
" Được"
Tử Uyên vừa đáp, lập tức có người tiến lên thu toàn bộ thạch phẩm vào trong vali, cẩn thận cất giữ.
Dạ Thiên chậm rãi rời khỏi, trước khi đi còn để lại một câu:
" Xử lí sạch sẽ."
Chỉ một câu nói của anh, nhẹ như lông hồng nhưng hậu quả nặng tựa thái sơn. Dạ Thiên lười động tay với những kẻ này, chỉ cần một câu nói, đã đủ định đoạt sự vong tồn của một gia tộc. Là thủ vệ của anh, chắc chắn phải hiểu rõ. Chỉ tiếc cho một gia tộc vang danh một thời, trong phút chốc liền trở thành hư vô, hoà vào khói lửa nhân gian, chỉ trách những kẻ có mắt mà không thấy thái sơn.
" Thi hành nhiệm vụ."
" Vâng."
" Khoan đã."
"......"
" Không được động vào Thạch Nhu Nhi, thiếu phu nhân đã căn dặn, Thạch Nhu Nhi còn có thể giữ lại."
" Rõ."
" Làm đi."
Một số người trực tiếp lui xuống, để lại một vài người ở lại hiện trường.
Thạch Triết hoảng sợ, ánh mắt vô hồn hoảng loạn nhìn một màn trước mắt. Khi thấy những người kia sắp lại gần mình, Thạch Triết run rẩy, ông ngã xuống đất, không dám nhìn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.