Chương 119: 17.2 Giúp Em Thì Có Thể, Có Một Điều Kiện
Từ Hứa Hứa
15/05/2021
"Có! Rõ ràng anh cũng rất ngả ngớn! Biết rõ chuyện em nói là chuyện Thái Thái về quốc phòng sinh!" Vì sao cái gì anh cũng có thể kéo chệch hướng!
Lúc đầu còn cảm thấy anh rất nghiêm chỉnh!
Không đúng, ngay từ đầu đã lộ ra tám múi cơ bụng cường tráng trước mặt của cô, mới không nghiêm chỉnh!
Diệp Cô Thâm chính là lão trâu già!
"Nhưng em mặc xinh đẹp như vậy, ngủ trên giường của anh, muốn để anh không hiểu sai, rất khó." Bàn tay to của Diệp Cô Thâm đặt trên bụng bằng phẳng của cô, mạnh mẽ áp chế xung động dời xuống.
Ngay cả hơi thở của anh cũng bắt đầu trở nên dồn dập, trên người Nhuyễn Nhuyễn có mùi thơm mát như có như không truyền vào trong hơi thở của anh, cảm giác toàn bộ thể xác và tinh thần thoải mái, đồng thời phần dưới cũng căng thẳng.
"Còn không phải là vì anh vẫn chưa về! Nếu anh về sớm một chút, em sẽ không chờ anh ở phòng anh, giường của anh ngủ rất khó chịu!" Cái miệng nhỏ nhắn của cô bĩu môi kêu gào: "Chú Diệp, anh giúp em một chút đi ..."
Diệp Cô Thâm bình tĩnh một hơi, ánh mắt sâu xa nhìn cô: "Giúp em thì có thể, có một điều kiện."
"Cái gì?" Sẽ không phải là anh muốn ngủ cô chứ?
Cô theo hay không theo đây?
"Em và cô ấy cùng đi."
"Cái gì? Em cũng đi làm quốc phòng sinh? Em không muốn!" Cô đã từng nghe, quốc phòng sinh mỗi sáng sớm phải chạy bộ, buổi chiều phải chạy bộ, phải huấn luyện!
Cô mới không muốn!
Từ chối, một vạn từ chối!
"Vậy không bàn nữa." Bỗng nhiên anh không muốn đi tắm, cứ ôm Nhuyễn Nhuyễn như vậy ngủ một đêm, cũng không tệ.
"Anh độc tài! Sao có thể như vậy chứ! Dựa vào cái gì em phải đi! Có phải anh cũng muốn sau này đưa em vào quân đội hay không? Em không đi! Không đi!" Cô mới không muốn đi!
Tuế Tuế nóng vội bắt đầu duỗi chân, cứ như ngày mai Diệp Cô Thâm muốn đưa cô vào quân đội.
Cô động đậy kịch liệt, kéo người đàn ông của cô xoay người đè cô xuống, hai tay hai chân đều bị chặn, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng lay động, bị ép đối mặt với khuôn mặt tuấn tú rất lạnh lẽo của anh.
Cánh môi mềm mại của cô la hét bĩu môi: "Em không muốn vào quân dội, quá mệt mỏi..."
"Có anh ở đây, mệt cũng không đến phiên em."
"Nhưng chính em muốn đưa em vào mà!" Đường Tuế Như nháy đôi mắt to vô tội, lông mi dài mà dày vô tội run rẩy.
Vô cùng đáng yêu.
Suy nghĩ của Diệp Cô Thâm khẽ nhúc nhích, cúi đầu, cằm để lên vai tinh tế sáng bóng của cô, cánh môi từ từ dán lên da thịt non mềm của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Nhuyễn Nhuyễn, đừng nhúc nhích..."
Rõ ràng cô chỉ muốn nói chuyện đi cửa sau với anh, sao lại biến thành như vậy.
Bên đầu cô, từng ngụm từng ngụm hơi thở, sao lại nóng như vậy chứ!
Ngực của cô cũng phập phồng không ngừng, Diệp Cô Thâm đè nặng cô cảm giác mãnh liệt.
Làm sao bây giờ, thật muốn bây giờ ăn bà xã đáng yêu!
Diệp Cô Thâm hôn da thịt của cô một đường xuống phía dưới, ham muốn nguyên thủy, phun trào ra ngoài.
"Chú Diệp..." Cô mềm yếu gọi: "Đừng..."
Lí trí Diệp Cô Thâm tiêu tan một chút ngước mắt nhìn cô: "Có cảm giác rồi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vốn đã phiếm hồng, đỏ hơn!
Cô là một cô gái bình thường có được hay không?
"Em còn nhỏ, đừng ..."
"Cái cớ này không thành lập, em đã trưởng thành rồi." Diệp Cô Thâm gần sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Nhuyễn Nhuyễn, giúp anh ..."
"Không giúp được!" Cô quay đầu đi.
"Em muốn dùng tay hay là dùng cơ thể..." Trong hơi thở của anh là mùi rượu nhàn nhạt, còn có mùi hương thơm mát của cô: "Anh không nhịn được..."
Có phải cô nên cảm ơn anh còn có thể có lực kiềm chế hỏi cô hay không.
"Chú Diệp, em giúp anh, có phải anh phải giúp em hay không?" Cô cũng không thể trắng tay, đúng không?
"Nếu như bị người khác biết, đường đường quân trưởng Diệp vì một lần tính phúc, giúp người khác đi cửa sau, sẽ nhìn anh nhìn tôi như thế nào?"
Vậy là không đùa rồi?
Đường Tuế Như đẩy anh: "Tránh ra!"
Lúc đầu còn cảm thấy anh rất nghiêm chỉnh!
Không đúng, ngay từ đầu đã lộ ra tám múi cơ bụng cường tráng trước mặt của cô, mới không nghiêm chỉnh!
Diệp Cô Thâm chính là lão trâu già!
"Nhưng em mặc xinh đẹp như vậy, ngủ trên giường của anh, muốn để anh không hiểu sai, rất khó." Bàn tay to của Diệp Cô Thâm đặt trên bụng bằng phẳng của cô, mạnh mẽ áp chế xung động dời xuống.
Ngay cả hơi thở của anh cũng bắt đầu trở nên dồn dập, trên người Nhuyễn Nhuyễn có mùi thơm mát như có như không truyền vào trong hơi thở của anh, cảm giác toàn bộ thể xác và tinh thần thoải mái, đồng thời phần dưới cũng căng thẳng.
"Còn không phải là vì anh vẫn chưa về! Nếu anh về sớm một chút, em sẽ không chờ anh ở phòng anh, giường của anh ngủ rất khó chịu!" Cái miệng nhỏ nhắn của cô bĩu môi kêu gào: "Chú Diệp, anh giúp em một chút đi ..."
Diệp Cô Thâm bình tĩnh một hơi, ánh mắt sâu xa nhìn cô: "Giúp em thì có thể, có một điều kiện."
"Cái gì?" Sẽ không phải là anh muốn ngủ cô chứ?
Cô theo hay không theo đây?
"Em và cô ấy cùng đi."
"Cái gì? Em cũng đi làm quốc phòng sinh? Em không muốn!" Cô đã từng nghe, quốc phòng sinh mỗi sáng sớm phải chạy bộ, buổi chiều phải chạy bộ, phải huấn luyện!
Cô mới không muốn!
Từ chối, một vạn từ chối!
"Vậy không bàn nữa." Bỗng nhiên anh không muốn đi tắm, cứ ôm Nhuyễn Nhuyễn như vậy ngủ một đêm, cũng không tệ.
"Anh độc tài! Sao có thể như vậy chứ! Dựa vào cái gì em phải đi! Có phải anh cũng muốn sau này đưa em vào quân đội hay không? Em không đi! Không đi!" Cô mới không muốn đi!
Tuế Tuế nóng vội bắt đầu duỗi chân, cứ như ngày mai Diệp Cô Thâm muốn đưa cô vào quân đội.
Cô động đậy kịch liệt, kéo người đàn ông của cô xoay người đè cô xuống, hai tay hai chân đều bị chặn, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng lay động, bị ép đối mặt với khuôn mặt tuấn tú rất lạnh lẽo của anh.
Cánh môi mềm mại của cô la hét bĩu môi: "Em không muốn vào quân dội, quá mệt mỏi..."
"Có anh ở đây, mệt cũng không đến phiên em."
"Nhưng chính em muốn đưa em vào mà!" Đường Tuế Như nháy đôi mắt to vô tội, lông mi dài mà dày vô tội run rẩy.
Vô cùng đáng yêu.
Suy nghĩ của Diệp Cô Thâm khẽ nhúc nhích, cúi đầu, cằm để lên vai tinh tế sáng bóng của cô, cánh môi từ từ dán lên da thịt non mềm của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Nhuyễn Nhuyễn, đừng nhúc nhích..."
Rõ ràng cô chỉ muốn nói chuyện đi cửa sau với anh, sao lại biến thành như vậy.
Bên đầu cô, từng ngụm từng ngụm hơi thở, sao lại nóng như vậy chứ!
Ngực của cô cũng phập phồng không ngừng, Diệp Cô Thâm đè nặng cô cảm giác mãnh liệt.
Làm sao bây giờ, thật muốn bây giờ ăn bà xã đáng yêu!
Diệp Cô Thâm hôn da thịt của cô một đường xuống phía dưới, ham muốn nguyên thủy, phun trào ra ngoài.
"Chú Diệp..." Cô mềm yếu gọi: "Đừng..."
Lí trí Diệp Cô Thâm tiêu tan một chút ngước mắt nhìn cô: "Có cảm giác rồi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vốn đã phiếm hồng, đỏ hơn!
Cô là một cô gái bình thường có được hay không?
"Em còn nhỏ, đừng ..."
"Cái cớ này không thành lập, em đã trưởng thành rồi." Diệp Cô Thâm gần sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Nhuyễn Nhuyễn, giúp anh ..."
"Không giúp được!" Cô quay đầu đi.
"Em muốn dùng tay hay là dùng cơ thể..." Trong hơi thở của anh là mùi rượu nhàn nhạt, còn có mùi hương thơm mát của cô: "Anh không nhịn được..."
Có phải cô nên cảm ơn anh còn có thể có lực kiềm chế hỏi cô hay không.
"Chú Diệp, em giúp anh, có phải anh phải giúp em hay không?" Cô cũng không thể trắng tay, đúng không?
"Nếu như bị người khác biết, đường đường quân trưởng Diệp vì một lần tính phúc, giúp người khác đi cửa sau, sẽ nhìn anh nhìn tôi như thế nào?"
Vậy là không đùa rồi?
Đường Tuế Như đẩy anh: "Tránh ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.