Chương 191: Anh Kéo Cái Gì Mà Kéo.
Từ Hứa Hứa
15/05/2021
“Cái kia..."
Đường Tuế Như vừa tính nói chuyện, Lý Bất Ngôn che lấy miệng của cô "Tuế Tuế, đừng gọi anh ta, để anh ta đi đi!"
Thật ra thì Lý Hành Nhạc không giận chút nào, hoặc là nói đã thành thói quen nên cũng không quan tâm.
Nếu như anh ta nói cho Lý Bất Ngôn biết rằng căn bản đêm đó anh ta không có ngủ với cô ấy, thái độ có thể là không giống vậy rồi !
Bây giờ hết lần này tới lần khác, anh ta không muốn nói nữa !
Hiểu lầm cũng không tệ để nhìn xem tiểu nha đầu này có thể giận được bao lâu!
Nếu như cô ấy không phải là con gái của chú nhỏ, trong sạch nhất định là đã sớm mất trong đêm đó rồi !
Đường Tuế Như trợn mắt nhìn Lý Hành Nhạc rời đi, trong nháy mắt buông tay ra, cô nghiêng đầu nhìn xem Lý Bất Ngôn, "Mình như vậy, có phải hay không có chút không ổn lắm a!"
Không có cái gì không ổn cả, anh ta đã có thể nói ra lời nói tổn thương người khác, có còn hay không là người a! Bây giờ cậu cũng đã thương nặng như vậy rồi !” Lý Bất Ngôn không vui chu môi, "Đi thôi đi thôi, chúng ta cùng nhau chơi đùa! Thuận tiện chờ Diệp thủ trưởng trở về!"
“Mình còn không biết khi nào thì anh ấy trở về..." Đường Tuế Như sau khi ý thức được thì ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa chính, không có Diệp Cô Thâm.
Diệp Xán Bạch không nhìn thấy ánh mắt của cô biến hóa, “Ngược lại mình thật ra cảm thấy chú nhỏ tối nay mà về là tốt nhất !"
“Tại sao ?" Đường Tuế Như nghi ngờ hỏi lại.
Bởi vì khi chú ấy trở về trông thấy cậu bị thương , trong lòng sẽ thấy khó chịu !"
Vậy vẫn là về sớm một chút đi! Ta vậy liền coi là là thương lành, vết sẹo còn giữ!" Nàng tay nhỏ sờ một cái trên trán băng gạc, giống như vết thương rất sâu.
“Cũng đúng! Đoán chừng chú nhỏ sẽ nhanh trở về thôi !"
Đường Tuế Như nghi hoặc, sao họ lại nói đùa như vậy, cô không hề biết khi nào thì Diệp Cô Thâm trở về!
Khả năng là hôm nay, khả năng là ngày mai !
Lý Bất Ngôn cùng Diệp Xán Bạch ở trong phòng bệnh với cô tới tận buổi tối, mới rời khỏi.
Cũng đã tối rồi, chú Diệp cũng không trở về rồi !
——
Lý Bất Ngôn vừa xuống xe, ngay cổng ký túc xá, cô ấy nhìn chằm chằm Lý Hành Nhạc đang dựa vào cửa xe, ánh mắt trong nháy mắt dời đi, dự định trực tiếp bước lên lầu.
“Tiểu Lý tử! Qua đây !" Lý Hành Nhạc hướng phía cô ấy ngoắc ngoắc ngón tay.
Lý Bất Ngôn ngay cả bước chân cũng không có dừng lại.
Đã gặp qua những người không biết sỉ diện, chưa từng gặp qua người nào lại không biết sỉ diện đến mức như vậy !
“Cô không nên ép tôi !" Lý Hành Nhạc chạy thẳng vào, dùng sức nắm cổ tay cô ấy, ôm vào trong lòng mình, "Đừng giãy dụa, dù sao đây cũng là ký túc xá nữ !"
“Anh rốt cuộc muốn cái gì đây ?" Lý Bất Ngôn bị anh ta dùng sức giam cấm, không thể động đậy.
Lý Bất Ngôn cơ hồ là bị treo ở trên người của anh ta mà rời khỏi ký túc xá, bị ném vào trong xe của anh ta.
Bước vào, Lý Bất Ngôn liền nhanh chóng ngồi xuống, trong đầu không ngừng suy nghĩ Lý Hành Nhạc muốn làm cái gì.
Chẳng lẽ muốn ôn chuyện cũ?
Cô ấy không muốn!
“Lý tiên sinh, anh thế nào lại không kịp chờ đợi mà đem tôi ôm vào xe, không phải là không có người phụ nữ nào muốn trèo lên giường của anh chứ !" Lý Bất Ngôn dựa sát vào cửa kiếng xe, tùy thời chuẩn bị khi xảy ra chuyện liền nhảy xe.
Trong chốc lát ý đồ của anh ta xoay chuyển, phát hiện thế mà không buông được !
“Đó cũng không phải, tôi là cảm thấy tư vị của Tiểu Lý tử không tệ, cho nên ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, không cách nào tự kiềm chế được, sau này liền muốn cùng em ba ba ba!" Lý Hành Nhạc một tay chuyển động trên tay lái, lấy tra điếu thuốc.
“Ba!"
Thanh âm bật lửa vang lên.
Lý Bất Ngôn nhìn chằm chằm điếu thuốc đã được mồi lửa trong miệng anh ta, trong nháy mắt trong xe tràn ngập một cỗ nhàn nhạt mùi khói, cô ấy che mũi, "Mở cửa sổ xe !"
“Không thích mùi khói sao ?" Anh ta hờ hững mà hỏi.
“Tôi há lại chỉ có không thích mùi khói thôi đâu, tôi còn không thích anh nữa !" tay của Lý Bất Ngôn nện vào cửa sổ xe, "Nhanh mở ra !"
“Tôi không mở !"
“Anh kéo cái gì mà kéo ! Một người lớn tuổi lại khi dễ một cô gái mười tám tuổi như tôi, anh không biết ngại sao ! Được nước làm tới ! Quá đáng !"
Đường Tuế Như vừa tính nói chuyện, Lý Bất Ngôn che lấy miệng của cô "Tuế Tuế, đừng gọi anh ta, để anh ta đi đi!"
Thật ra thì Lý Hành Nhạc không giận chút nào, hoặc là nói đã thành thói quen nên cũng không quan tâm.
Nếu như anh ta nói cho Lý Bất Ngôn biết rằng căn bản đêm đó anh ta không có ngủ với cô ấy, thái độ có thể là không giống vậy rồi !
Bây giờ hết lần này tới lần khác, anh ta không muốn nói nữa !
Hiểu lầm cũng không tệ để nhìn xem tiểu nha đầu này có thể giận được bao lâu!
Nếu như cô ấy không phải là con gái của chú nhỏ, trong sạch nhất định là đã sớm mất trong đêm đó rồi !
Đường Tuế Như trợn mắt nhìn Lý Hành Nhạc rời đi, trong nháy mắt buông tay ra, cô nghiêng đầu nhìn xem Lý Bất Ngôn, "Mình như vậy, có phải hay không có chút không ổn lắm a!"
Không có cái gì không ổn cả, anh ta đã có thể nói ra lời nói tổn thương người khác, có còn hay không là người a! Bây giờ cậu cũng đã thương nặng như vậy rồi !” Lý Bất Ngôn không vui chu môi, "Đi thôi đi thôi, chúng ta cùng nhau chơi đùa! Thuận tiện chờ Diệp thủ trưởng trở về!"
“Mình còn không biết khi nào thì anh ấy trở về..." Đường Tuế Như sau khi ý thức được thì ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa chính, không có Diệp Cô Thâm.
Diệp Xán Bạch không nhìn thấy ánh mắt của cô biến hóa, “Ngược lại mình thật ra cảm thấy chú nhỏ tối nay mà về là tốt nhất !"
“Tại sao ?" Đường Tuế Như nghi ngờ hỏi lại.
Bởi vì khi chú ấy trở về trông thấy cậu bị thương , trong lòng sẽ thấy khó chịu !"
Vậy vẫn là về sớm một chút đi! Ta vậy liền coi là là thương lành, vết sẹo còn giữ!" Nàng tay nhỏ sờ một cái trên trán băng gạc, giống như vết thương rất sâu.
“Cũng đúng! Đoán chừng chú nhỏ sẽ nhanh trở về thôi !"
Đường Tuế Như nghi hoặc, sao họ lại nói đùa như vậy, cô không hề biết khi nào thì Diệp Cô Thâm trở về!
Khả năng là hôm nay, khả năng là ngày mai !
Lý Bất Ngôn cùng Diệp Xán Bạch ở trong phòng bệnh với cô tới tận buổi tối, mới rời khỏi.
Cũng đã tối rồi, chú Diệp cũng không trở về rồi !
——
Lý Bất Ngôn vừa xuống xe, ngay cổng ký túc xá, cô ấy nhìn chằm chằm Lý Hành Nhạc đang dựa vào cửa xe, ánh mắt trong nháy mắt dời đi, dự định trực tiếp bước lên lầu.
“Tiểu Lý tử! Qua đây !" Lý Hành Nhạc hướng phía cô ấy ngoắc ngoắc ngón tay.
Lý Bất Ngôn ngay cả bước chân cũng không có dừng lại.
Đã gặp qua những người không biết sỉ diện, chưa từng gặp qua người nào lại không biết sỉ diện đến mức như vậy !
“Cô không nên ép tôi !" Lý Hành Nhạc chạy thẳng vào, dùng sức nắm cổ tay cô ấy, ôm vào trong lòng mình, "Đừng giãy dụa, dù sao đây cũng là ký túc xá nữ !"
“Anh rốt cuộc muốn cái gì đây ?" Lý Bất Ngôn bị anh ta dùng sức giam cấm, không thể động đậy.
Lý Bất Ngôn cơ hồ là bị treo ở trên người của anh ta mà rời khỏi ký túc xá, bị ném vào trong xe của anh ta.
Bước vào, Lý Bất Ngôn liền nhanh chóng ngồi xuống, trong đầu không ngừng suy nghĩ Lý Hành Nhạc muốn làm cái gì.
Chẳng lẽ muốn ôn chuyện cũ?
Cô ấy không muốn!
“Lý tiên sinh, anh thế nào lại không kịp chờ đợi mà đem tôi ôm vào xe, không phải là không có người phụ nữ nào muốn trèo lên giường của anh chứ !" Lý Bất Ngôn dựa sát vào cửa kiếng xe, tùy thời chuẩn bị khi xảy ra chuyện liền nhảy xe.
Trong chốc lát ý đồ của anh ta xoay chuyển, phát hiện thế mà không buông được !
“Đó cũng không phải, tôi là cảm thấy tư vị của Tiểu Lý tử không tệ, cho nên ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, không cách nào tự kiềm chế được, sau này liền muốn cùng em ba ba ba!" Lý Hành Nhạc một tay chuyển động trên tay lái, lấy tra điếu thuốc.
“Ba!"
Thanh âm bật lửa vang lên.
Lý Bất Ngôn nhìn chằm chằm điếu thuốc đã được mồi lửa trong miệng anh ta, trong nháy mắt trong xe tràn ngập một cỗ nhàn nhạt mùi khói, cô ấy che mũi, "Mở cửa sổ xe !"
“Không thích mùi khói sao ?" Anh ta hờ hững mà hỏi.
“Tôi há lại chỉ có không thích mùi khói thôi đâu, tôi còn không thích anh nữa !" tay của Lý Bất Ngôn nện vào cửa sổ xe, "Nhanh mở ra !"
“Tôi không mở !"
“Anh kéo cái gì mà kéo ! Một người lớn tuổi lại khi dễ một cô gái mười tám tuổi như tôi, anh không biết ngại sao ! Được nước làm tới ! Quá đáng !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.