Chương 180: Căn Bản Không Có Người Thật Sự Thích Anh? Không Phải Đều Nhìn Anh Có Bao Nhiêu Tiền Sao?
Từ Hứa Hứa
15/05/2021
Lý Hành Nhạc ngồi xổm xuống: “Kỹ thuật của anh không tệ đúng không? Em cũng không thiệt thòi, mà nói em uống xong cường anh, em tố cáo không thắng anh.”
“Tôi làm sao có thể! Tôi cái gì cũng không biết!” Sau này Lý Bất Ngôn nhất định không uống say nữa.
“Trên người em có dấu hôn, là giả sao?” Ngón tay Lý Hành Nhạc nghịch vài sợi tóc của cô ấy: “Em biết đàn ông buổi sáng rất nguy hiểm đấy, nếu em không đi tắm, anh không ngai chúng ta cùng thể dục buổi sáng.”
“Vô sỉ!” Lê Bất Ngôn nhìn qua phòng tắm, nhảy vọt vào.
Ánh mắt nhìn qua quần áo của mình mặc ngày hôm qua đã bị xé nát rồi, hận không thể rửa sách đi những nơi anh ta đã chạm qua.
Cô ấy ngây ngẩn trong phòng tắm hai giờ mới bước ra.
Căn phòng lớn như vậy đã không thấy bóng dáng Lý Hành Nhạc đâu, giường lớn đã dọn qua, một bộ quần áo để đó.
Cô mặc rất nhanh rồi đi xuống tầng.
Dưới tầng, Lý Hành Nhạc đang mặc âu phục ngồi trên ghế salon, trên tay cầm báo tài chính và kinh tế, nhìn giống như không tập trung vào xem báo lắm.
Lý Bất Nhôn nhìn liếc qua, bước chân ra ngoài.
“Không ăn cơm, định làm thân tiên sao?” Lý Hành Nhạc nghiêng đầu nhẹ nhàng qua, ném báo tài chính kình tế trong tay đi: “Thật sự tức giận như vậy? Nếu không anh mang em đi vá lại?”
Lý Bất Ngôn giật giật miệng, hận không thể đấm một quyền cho anh ta, cuối cùng hừ một tiếng, xoay người rồi đi.
“Không cần anh tiễn em?” Lý Hành Nhạc đứng dậy đi về phía cô: “Anh sẽ phụ trách với em.”
“Tôi không cần anh phụ trách. Không phải chỉ là tình một đêm sao? Tôi thoải mái, nhưng mong anh về sau đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa!” Lý Bất Ngôn hít thở một hơi: “Không muốn gặp mặt anh.”
“Khó được lắm, bạn của em lại là vợ bạn anh, chúng ta sẽ không thể không gặp mặt. Tiểu Lý Tử, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt, anh rất chờ mong nha.” Lý Hành Nhạc mở cửa xe, đặc biệt làm động tác thân sĩ: “Lên xe a, người đẹp!”
“Không lên!” Lý Bất Ngôn quay người ngược phía anh ta, lấy điện thoại gọi xe taxi.
Cô ấy đứng ở cửa biệt thự, vẫn không nhúc nhích.
Lý Hành Nhạc ngồi ở trong xe, nhìn cô ấy, một tay cầm vô lăng, tay phải cầm điếu thuốc, từng hơi thuốc màu sương mù thổi cửa sổ xe.
“Tôi ghét mùi thuốc lá! Có phiền hay không, cách xa tôi một chút.” Lý Bất Ngôn nắm chặt túi xách, liếc nhìn anh ta rồi quay đi.
“Đại tiểu thư, em đứng ở nhà anh, em còn có lý sao? Em có tin anh để cho bảo vệ đuổi em đi không?” Lý Hành Nhạc chậm rãi hút thuốc: “Anh nói, đại tiểu thư, anh đưa tiền cho em thì sao/”
“Tôi không cần tiền anh đưa.” Lý Bất Ngôn quả thật không muốn trao đổi với anh ta.
“Oh nhìn không ra nha! Tiểu Lý Tử…” Khuôn mặt Lý Hành Nhạc tuấn tú cười nhạt: “Được, anh ngủ với em, đều là anh có lời, tư vị tiểu Lý Tử rất tốt.”
“Lý Hành Nhạc! Có phải đầu óc anh bị bệnh sao? Cho là mình vạn người mê à! Là người phụ nữ nào cũng nhào vào người của anh. Anh ngủ với tôi, tôi còn đắc ý tuyên bố cho toàn thế giới sao, anh cho rằng mình giỏi lắm sao?”
“Loại người hoa hoa công tử như anh, ở bên ngoài phong lưu tiêu sái, trong muôn ngàn bông hoa kia, từng người đều dính vào anh! Căn bản cũng không có người thật sự thích anh, không phải đều nhìn xem anh có bao nhiêu tiền sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, tự kỷ còn tưởng rằng người ta thực sự thích mình.”
Lê Bắt Ngôn tức giận nói.
“Tôi làm sao có thể! Tôi cái gì cũng không biết!” Sau này Lý Bất Ngôn nhất định không uống say nữa.
“Trên người em có dấu hôn, là giả sao?” Ngón tay Lý Hành Nhạc nghịch vài sợi tóc của cô ấy: “Em biết đàn ông buổi sáng rất nguy hiểm đấy, nếu em không đi tắm, anh không ngai chúng ta cùng thể dục buổi sáng.”
“Vô sỉ!” Lê Bất Ngôn nhìn qua phòng tắm, nhảy vọt vào.
Ánh mắt nhìn qua quần áo của mình mặc ngày hôm qua đã bị xé nát rồi, hận không thể rửa sách đi những nơi anh ta đã chạm qua.
Cô ấy ngây ngẩn trong phòng tắm hai giờ mới bước ra.
Căn phòng lớn như vậy đã không thấy bóng dáng Lý Hành Nhạc đâu, giường lớn đã dọn qua, một bộ quần áo để đó.
Cô mặc rất nhanh rồi đi xuống tầng.
Dưới tầng, Lý Hành Nhạc đang mặc âu phục ngồi trên ghế salon, trên tay cầm báo tài chính và kinh tế, nhìn giống như không tập trung vào xem báo lắm.
Lý Bất Nhôn nhìn liếc qua, bước chân ra ngoài.
“Không ăn cơm, định làm thân tiên sao?” Lý Hành Nhạc nghiêng đầu nhẹ nhàng qua, ném báo tài chính kình tế trong tay đi: “Thật sự tức giận như vậy? Nếu không anh mang em đi vá lại?”
Lý Bất Ngôn giật giật miệng, hận không thể đấm một quyền cho anh ta, cuối cùng hừ một tiếng, xoay người rồi đi.
“Không cần anh tiễn em?” Lý Hành Nhạc đứng dậy đi về phía cô: “Anh sẽ phụ trách với em.”
“Tôi không cần anh phụ trách. Không phải chỉ là tình một đêm sao? Tôi thoải mái, nhưng mong anh về sau đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa!” Lý Bất Ngôn hít thở một hơi: “Không muốn gặp mặt anh.”
“Khó được lắm, bạn của em lại là vợ bạn anh, chúng ta sẽ không thể không gặp mặt. Tiểu Lý Tử, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt, anh rất chờ mong nha.” Lý Hành Nhạc mở cửa xe, đặc biệt làm động tác thân sĩ: “Lên xe a, người đẹp!”
“Không lên!” Lý Bất Ngôn quay người ngược phía anh ta, lấy điện thoại gọi xe taxi.
Cô ấy đứng ở cửa biệt thự, vẫn không nhúc nhích.
Lý Hành Nhạc ngồi ở trong xe, nhìn cô ấy, một tay cầm vô lăng, tay phải cầm điếu thuốc, từng hơi thuốc màu sương mù thổi cửa sổ xe.
“Tôi ghét mùi thuốc lá! Có phiền hay không, cách xa tôi một chút.” Lý Bất Ngôn nắm chặt túi xách, liếc nhìn anh ta rồi quay đi.
“Đại tiểu thư, em đứng ở nhà anh, em còn có lý sao? Em có tin anh để cho bảo vệ đuổi em đi không?” Lý Hành Nhạc chậm rãi hút thuốc: “Anh nói, đại tiểu thư, anh đưa tiền cho em thì sao/”
“Tôi không cần tiền anh đưa.” Lý Bất Ngôn quả thật không muốn trao đổi với anh ta.
“Oh nhìn không ra nha! Tiểu Lý Tử…” Khuôn mặt Lý Hành Nhạc tuấn tú cười nhạt: “Được, anh ngủ với em, đều là anh có lời, tư vị tiểu Lý Tử rất tốt.”
“Lý Hành Nhạc! Có phải đầu óc anh bị bệnh sao? Cho là mình vạn người mê à! Là người phụ nữ nào cũng nhào vào người của anh. Anh ngủ với tôi, tôi còn đắc ý tuyên bố cho toàn thế giới sao, anh cho rằng mình giỏi lắm sao?”
“Loại người hoa hoa công tử như anh, ở bên ngoài phong lưu tiêu sái, trong muôn ngàn bông hoa kia, từng người đều dính vào anh! Căn bản cũng không có người thật sự thích anh, không phải đều nhìn xem anh có bao nhiêu tiền sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, tự kỷ còn tưởng rằng người ta thực sự thích mình.”
Lê Bắt Ngôn tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.