Chương 152: Cô Có Chồng Rồi!
Từ Hứa Hứa
15/05/2021
Diệp Cô Thâm ngẩn ra, gọi anh là ông xã là lại vì cái này?
Tay phải nắm lấy cô mềm mại, "Nhuyễn Nhuyễn càng đẹp hơn."
Anh là đàn ông, tay đẹp đâu để làm gì.
Tuế Tuế tựa hồ nhìn thấy gương mặt tuấn tú thường ngày nổi mấy vạch đen, "Em nói đều là thật, nó rất đẹp! Ai nói anh đẹp trai như vậy! Bằng không, lần đầu tiên gặp, em cũng sẽ không nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, càng không có khí phách chảy máu mũi, nói đến, thật là quá khứ bi thảm. . . . . ."
Diệp Cô Thâm ý vị sâu xa ừm một tiếng, "Nhuyễn Nhuyễn, có thật em đối với anh nhất kiến chung tình chứ?"
Đường Tuế Như: ". . . . . ."
Diệp lão ngưu, quá tự luyến!
Cuồng tự luyến!
"Em mới không có, em chỉ có mắt thưởng thức mà thôi!" Đường Tuế Như từ từ rút tay về, "Chú Diệp, anh đừng lo lắng, em trải qua nhiều năm như vậy, so với anh biết rõ nhất! Không có chuyện gì!"
"Nhưng anh vẫn không rõ."
"Làm sao? Anh thé nào lại muốn biết?" Đường Tuệ Như cảm thấy có chút bất ngờ, "Không phải là chỗ đó chảy máu. . . . . ."
Thật may là ngày hôm qua không có uống thuốc, cũng không mang thai, sau này nhất định phải dùng biện pháp!
Ồ, cô làm sao nghĩ đến Diệp Cô Thâm không hề bối rối!
Đầu óc cô nhất định bị quấy thành hồ dán, đúng rồi !
Diệp Cô Thâm mặt không biến sắc nhìn chằm chằm cô, "Chưa từng thấy."
"Anh là đàn ông! Đương nhiên chưa từng thấy! Chúng ta lúc ăn cơm, có thể đừng nói chuyện này hay không?"
"Có vẻ như, đều là em nói."
Đường Tuệ Như: ". . . . . ."
Còn có thể nói dễ nghe chút không!
——
Đường Tuệ Như đang trên đường đến trường, trước mặt, một nam sinh cao ráo đẹp trai chặn đường.
Mặt trời cuối tháng 9 sáng rực rỡ.
Thân hình cao lớn che khuất ánh nắng trước mặt cô.
"Bạn học, có việc gì?" Cô hỏi.
"Bạn học, cậu có bạn trai chưa?" Hắn hỏi ngược lại.
Đây là, được theo đuổi rồi hả?
Đường Tuệ Như lắc đầu, "Ta không có bạn trai!"
Cô có ông xã a!
"Bạn học, tôi rất thích cậu, tôi có thể làm bạn trai của cậu không?" Nam sinh cúi đầu tới gần cô, ánh mắt đánh giá khuôn mặt cô một phen, "Cậu rất đẹp. . . . . ."
"Cảm ơn." Cô lùi về sau.
Cô không thích gần gũi nam sinh, huống hồ, còn chưa từng quen.
"Sau đó thì sao? Cũng chưa có? Cậu vừa nói không có bạn trai."
"Tôi có!" Ông xã cũng coi như vậy đi!
Cô không thích liên quan đến chuyện tình cảm, trong lòng cũng chỉ có một người là Diệp Cô Thâm.
"Tôi không ngại thêm một người. Hai chúng tôi đồng thời cưng chiều không tốt sao?" Nam sinh tới gần cô, cánh tay dài duỗi ra, hung hăng ôm vào trong lòng.
"A. . . . . ."
"Khốn nạn, thả tôi ra!" Đường Tuệ Như tức giận lúc đấm lúc đá, dù sao thể lực không bằng, vẫn bị cậu ta khóa chặt.
Cô tựa hồ, cảm giác mình bị chảy máu. . . . . .
Người đàn ông này có phải điên rồi hay không, nhìn thì tốt lắm, không ngờ là một tên khốn nạn! Lưu manh, vô lại!
Càng là một ngốc tử!
"Dừng tay!"
Đường Tuệ Như đầu vẫn còn lờ mờ, cái tên nam sinh ôm cô đã bị đánh sóng xoài xuống mặt đất.
"Tự đi đến phòng giáo vụ báo cáo!" Trần Tri Nam ánh mắt ôn hòa, lấy khăn trắng lay tay.
Nam sinh bị đánh la hét bỏ đi.
Tầm mắt Trần Tri Nam dời về phía chỗ quần áo ngổn ngang của Đường Tuệ Như, lúc chạm tới vết máu trên váy, ánh mắt ngừng lại, nhanh chân bước về phía cô.
"Thầy Trần, cám ơn thầy!" Nếu không, cô không biết phải làm sao bây giờ.
"Em bị thương." Trần Tri Nam bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cô, "Thầy dẫn em đi phòng y tế."
Tay phải nắm lấy cô mềm mại, "Nhuyễn Nhuyễn càng đẹp hơn."
Anh là đàn ông, tay đẹp đâu để làm gì.
Tuế Tuế tựa hồ nhìn thấy gương mặt tuấn tú thường ngày nổi mấy vạch đen, "Em nói đều là thật, nó rất đẹp! Ai nói anh đẹp trai như vậy! Bằng không, lần đầu tiên gặp, em cũng sẽ không nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, càng không có khí phách chảy máu mũi, nói đến, thật là quá khứ bi thảm. . . . . ."
Diệp Cô Thâm ý vị sâu xa ừm một tiếng, "Nhuyễn Nhuyễn, có thật em đối với anh nhất kiến chung tình chứ?"
Đường Tuế Như: ". . . . . ."
Diệp lão ngưu, quá tự luyến!
Cuồng tự luyến!
"Em mới không có, em chỉ có mắt thưởng thức mà thôi!" Đường Tuế Như từ từ rút tay về, "Chú Diệp, anh đừng lo lắng, em trải qua nhiều năm như vậy, so với anh biết rõ nhất! Không có chuyện gì!"
"Nhưng anh vẫn không rõ."
"Làm sao? Anh thé nào lại muốn biết?" Đường Tuệ Như cảm thấy có chút bất ngờ, "Không phải là chỗ đó chảy máu. . . . . ."
Thật may là ngày hôm qua không có uống thuốc, cũng không mang thai, sau này nhất định phải dùng biện pháp!
Ồ, cô làm sao nghĩ đến Diệp Cô Thâm không hề bối rối!
Đầu óc cô nhất định bị quấy thành hồ dán, đúng rồi !
Diệp Cô Thâm mặt không biến sắc nhìn chằm chằm cô, "Chưa từng thấy."
"Anh là đàn ông! Đương nhiên chưa từng thấy! Chúng ta lúc ăn cơm, có thể đừng nói chuyện này hay không?"
"Có vẻ như, đều là em nói."
Đường Tuệ Như: ". . . . . ."
Còn có thể nói dễ nghe chút không!
——
Đường Tuệ Như đang trên đường đến trường, trước mặt, một nam sinh cao ráo đẹp trai chặn đường.
Mặt trời cuối tháng 9 sáng rực rỡ.
Thân hình cao lớn che khuất ánh nắng trước mặt cô.
"Bạn học, có việc gì?" Cô hỏi.
"Bạn học, cậu có bạn trai chưa?" Hắn hỏi ngược lại.
Đây là, được theo đuổi rồi hả?
Đường Tuệ Như lắc đầu, "Ta không có bạn trai!"
Cô có ông xã a!
"Bạn học, tôi rất thích cậu, tôi có thể làm bạn trai của cậu không?" Nam sinh cúi đầu tới gần cô, ánh mắt đánh giá khuôn mặt cô một phen, "Cậu rất đẹp. . . . . ."
"Cảm ơn." Cô lùi về sau.
Cô không thích gần gũi nam sinh, huống hồ, còn chưa từng quen.
"Sau đó thì sao? Cũng chưa có? Cậu vừa nói không có bạn trai."
"Tôi có!" Ông xã cũng coi như vậy đi!
Cô không thích liên quan đến chuyện tình cảm, trong lòng cũng chỉ có một người là Diệp Cô Thâm.
"Tôi không ngại thêm một người. Hai chúng tôi đồng thời cưng chiều không tốt sao?" Nam sinh tới gần cô, cánh tay dài duỗi ra, hung hăng ôm vào trong lòng.
"A. . . . . ."
"Khốn nạn, thả tôi ra!" Đường Tuệ Như tức giận lúc đấm lúc đá, dù sao thể lực không bằng, vẫn bị cậu ta khóa chặt.
Cô tựa hồ, cảm giác mình bị chảy máu. . . . . .
Người đàn ông này có phải điên rồi hay không, nhìn thì tốt lắm, không ngờ là một tên khốn nạn! Lưu manh, vô lại!
Càng là một ngốc tử!
"Dừng tay!"
Đường Tuệ Như đầu vẫn còn lờ mờ, cái tên nam sinh ôm cô đã bị đánh sóng xoài xuống mặt đất.
"Tự đi đến phòng giáo vụ báo cáo!" Trần Tri Nam ánh mắt ôn hòa, lấy khăn trắng lay tay.
Nam sinh bị đánh la hét bỏ đi.
Tầm mắt Trần Tri Nam dời về phía chỗ quần áo ngổn ngang của Đường Tuệ Như, lúc chạm tới vết máu trên váy, ánh mắt ngừng lại, nhanh chân bước về phía cô.
"Thầy Trần, cám ơn thầy!" Nếu không, cô không biết phải làm sao bây giờ.
"Em bị thương." Trần Tri Nam bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cô, "Thầy dẫn em đi phòng y tế."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.