Chương 187: Diệp Cô Thâm Đau Lòng Muốn Chết.
Từ Hứa Hứa
15/05/2021
Nếu không phải hai ngày cô bị thương, Đường Tuệ Như nhất định liên hệ Lý Tử rồi.
Cô cũng không dám nói chính mình đã xảy ra chuyện gì!
“Về nhà nha…” Lý Hành Nhạc giả vờ như không có gì: “Không đúng, cô về trước đi. Cô đều bị thương rồi.”
“Tôi không về. Đây là chuyện nhà tôi.” Cô cũng đi vào trong.
Hai người vừa đi tới cửa, Tô Túy đã đi ra.
“Tốt rồi, ngày mai có thể giải quyết, quay trở về đi.” Tô Túy nhìn chằm chằm vào Đường Tuế Như, trên đầu còn có băng gạc, cánh tay cũng vậy. Thật đúng là toàn thân tổn thương.
Đã xong!
Diệp Cô Thâm trở về xác định thương tâm chết mất.
May mắn hiện tại Diệp Cô Thâm đang ở vùng núi không có tín hiệu.
“Tôi đưa cô quay về bệnh viện? Thuận tiện nói chuyện một chút cho cô.” Tô Túy sợ mình không nói như vậy, Đường Tuế Như không quay về.
“Tôi đi đâu?” Lý Hành nhìn chằm chằm bọn họ: “Bà mẹ nó, tôi đến đây chưa kịp thăm chị dâu nhỏ sao rồi, đã đi.”
“Anh có thể tiếp tục đi tán gái.” Đường Tuế Như quay đầu liếc nhìn anh ta: “Chúng ta đi thôi.”
Lý Hành Nhạc nhìn xe bọn họ rời đi, chậm rãi bước đến cạnh xe mình, ngồi vào trong xe lấy ra điếu thuốc.
Khói thuốc màu trắng lượn lờ trong xe, tiểu Lý Tử không ở kinh đô đã về nhà vài ngày rôi.
Chẳng lẽ thật sự thương tâm sao?
Sương mờ tràn ngập, mẩu thuốc rơi ngoài cừa sổ, mới bắt đầu lái xe.
__
Tô Túy lái xe ổn định, Đường Tuế Như ngồi ghế phụ: “Vừa nãy các người nói cái gì?”
“Tuế Tuế, cô có biết sắp có cuộc bầu cử tổng thống tiếp theo không?’
“Ừm, biết rõ. Cùng chuyện này có quan hệ gì?’ Đường Tuế nhắm mắt lại: “Nam Ương Ương? Bọn họ cũng muốn có được sự ủng hộ của Đường gia mới đúng. Lúc này nên lôi kéo chúng ta mới đúng, tại sao còn có thể…”
“Vạn nhất, lôi kéo không được thì sao?” Tô Túy nhàn nhạt hỏi lại: “Đường gia ủng hộ người khác.”
“Ai chứ. Nói thật chuyện trong nhà cha mẹ rất ít nói với tôi. Cho nên thật là bên kia? Khinh địch như vậy đã bị hỏi được rồi?” Có phải Tô Túy thật lợi hại không?
“Suy luận, ông ta làm việc sao có thể dễ dàng bị vách trầ như vậy, anh đào sâu cũng không đào sâu được trên người anh ta. Chúng ta có thể làm tối đa là để bọn họ nói ra chân tướng sự việc. Còn trong sạch bệnh viện Đường Khang làm người nhà cô bị thương như vậy sẽ có người đồng tình. Về sau chú ý một chút, bây giờ tình hình chính trị không ổn định.”
“Ừm.”
Ai muốn làm tổng thống, cô không biết nhưng về sau có phải nên chú ú tình hính chính trị đường thời và tin tức quân sự hay không?
“Trở về bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt, nếu không Cô Thâm trở về nhìn người cô đầy thương tích thì biết bàn giao thế nào.”
“Anh ấy còn vài ngày nữa mới về.” Cô nhỏ giọng nói.
Trước khi biết rõ sự việc tuyển cử tổng thống sẽ uy hiếp Nam Ương Ương nói không chừng thật sự là Nam Ương Ương nói cho cha cô ta. Nên tổng thống mới nghĩ biện pháp đối phó bọn họ.
Thật ra Đường gia đến cùng ủng hộ ai, cô thật sự không biết.
“Có phải anh biết rõ danh sách đề cử tổng thống có ai.” Cô bỗng nhiên rất tò mò.
“Tôi biết.”
“Ai vậy?” Cô mở to hai mắt: “Nói cho tôi nghe một chút đi.”
Tô Túy nghiêng đầu, nhìn lại cô: “Tôi!”
“Anh, anh không phải bên bộ ngoại giao sao? Tại sao cũng có thể tranh cử tổng thống? Nếu quả thật là anh, chú Diệp sẽ ủng hộ anh, Diệp gia cũng sẽ ủng hộ anh.” Đường Tuế Như lâm vào trầm tư.
Diệp Cô Thâm đương nhiên có thực lực ảnh hưởng đến quyết sách của Diệp gia, nhưng mình thì không có nha!
“Vậy còn cô? Ủng hộ tôi sao?”
Cô cũng không dám nói chính mình đã xảy ra chuyện gì!
“Về nhà nha…” Lý Hành Nhạc giả vờ như không có gì: “Không đúng, cô về trước đi. Cô đều bị thương rồi.”
“Tôi không về. Đây là chuyện nhà tôi.” Cô cũng đi vào trong.
Hai người vừa đi tới cửa, Tô Túy đã đi ra.
“Tốt rồi, ngày mai có thể giải quyết, quay trở về đi.” Tô Túy nhìn chằm chằm vào Đường Tuế Như, trên đầu còn có băng gạc, cánh tay cũng vậy. Thật đúng là toàn thân tổn thương.
Đã xong!
Diệp Cô Thâm trở về xác định thương tâm chết mất.
May mắn hiện tại Diệp Cô Thâm đang ở vùng núi không có tín hiệu.
“Tôi đưa cô quay về bệnh viện? Thuận tiện nói chuyện một chút cho cô.” Tô Túy sợ mình không nói như vậy, Đường Tuế Như không quay về.
“Tôi đi đâu?” Lý Hành nhìn chằm chằm bọn họ: “Bà mẹ nó, tôi đến đây chưa kịp thăm chị dâu nhỏ sao rồi, đã đi.”
“Anh có thể tiếp tục đi tán gái.” Đường Tuế Như quay đầu liếc nhìn anh ta: “Chúng ta đi thôi.”
Lý Hành Nhạc nhìn xe bọn họ rời đi, chậm rãi bước đến cạnh xe mình, ngồi vào trong xe lấy ra điếu thuốc.
Khói thuốc màu trắng lượn lờ trong xe, tiểu Lý Tử không ở kinh đô đã về nhà vài ngày rôi.
Chẳng lẽ thật sự thương tâm sao?
Sương mờ tràn ngập, mẩu thuốc rơi ngoài cừa sổ, mới bắt đầu lái xe.
__
Tô Túy lái xe ổn định, Đường Tuế Như ngồi ghế phụ: “Vừa nãy các người nói cái gì?”
“Tuế Tuế, cô có biết sắp có cuộc bầu cử tổng thống tiếp theo không?’
“Ừm, biết rõ. Cùng chuyện này có quan hệ gì?’ Đường Tuế nhắm mắt lại: “Nam Ương Ương? Bọn họ cũng muốn có được sự ủng hộ của Đường gia mới đúng. Lúc này nên lôi kéo chúng ta mới đúng, tại sao còn có thể…”
“Vạn nhất, lôi kéo không được thì sao?” Tô Túy nhàn nhạt hỏi lại: “Đường gia ủng hộ người khác.”
“Ai chứ. Nói thật chuyện trong nhà cha mẹ rất ít nói với tôi. Cho nên thật là bên kia? Khinh địch như vậy đã bị hỏi được rồi?” Có phải Tô Túy thật lợi hại không?
“Suy luận, ông ta làm việc sao có thể dễ dàng bị vách trầ như vậy, anh đào sâu cũng không đào sâu được trên người anh ta. Chúng ta có thể làm tối đa là để bọn họ nói ra chân tướng sự việc. Còn trong sạch bệnh viện Đường Khang làm người nhà cô bị thương như vậy sẽ có người đồng tình. Về sau chú ý một chút, bây giờ tình hình chính trị không ổn định.”
“Ừm.”
Ai muốn làm tổng thống, cô không biết nhưng về sau có phải nên chú ú tình hính chính trị đường thời và tin tức quân sự hay không?
“Trở về bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt, nếu không Cô Thâm trở về nhìn người cô đầy thương tích thì biết bàn giao thế nào.”
“Anh ấy còn vài ngày nữa mới về.” Cô nhỏ giọng nói.
Trước khi biết rõ sự việc tuyển cử tổng thống sẽ uy hiếp Nam Ương Ương nói không chừng thật sự là Nam Ương Ương nói cho cha cô ta. Nên tổng thống mới nghĩ biện pháp đối phó bọn họ.
Thật ra Đường gia đến cùng ủng hộ ai, cô thật sự không biết.
“Có phải anh biết rõ danh sách đề cử tổng thống có ai.” Cô bỗng nhiên rất tò mò.
“Tôi biết.”
“Ai vậy?” Cô mở to hai mắt: “Nói cho tôi nghe một chút đi.”
Tô Túy nghiêng đầu, nhìn lại cô: “Tôi!”
“Anh, anh không phải bên bộ ngoại giao sao? Tại sao cũng có thể tranh cử tổng thống? Nếu quả thật là anh, chú Diệp sẽ ủng hộ anh, Diệp gia cũng sẽ ủng hộ anh.” Đường Tuế Như lâm vào trầm tư.
Diệp Cô Thâm đương nhiên có thực lực ảnh hưởng đến quyết sách của Diệp gia, nhưng mình thì không có nha!
“Vậy còn cô? Ủng hộ tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.