Chương 136: Nên Xử Lý Thế Nào Thì Xử Lý Thế Nấy
Từ Hứa Hứa
15/05/2021
"Điện thoại của em hết pin..." Cô cũng rất ấm ức: "Xin lỗi, sau này sẽ nói với chú Diệp."
"Túi của em..."
"Bên trong có vật gì quan trọng chứ?" Diệp Cô Thâm lo lắng nhìn cô gái trên lưng mình, giọng cô dịu dàng và mềm mại tựa nước, như thể đã trải qua ấm ức rất lớn.
"Có giấy kết hôn của chúng ta..." Đường Tuế Như buồn bã dựa người vào tấm lưng vững chắc anh.
Rõ ràng bên trong còn có điện thoại, chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng, nhưng cô lại theo bản năng cảm thấy giấy kết hôn của họ rất quan trọng.
Thật kỳ lạ!
Tâm trạng căng thẳng của Diệp Cô Thâm chợt dịu đi: "Anh sẽ giúp em tìm."
"Ừm! Em tin anh!" Cô cảm nhận được sự an toàn và dịu dàng trước nay chưa từng có.
Ở cửa Thất Dạ, cạnh xe của Diệp Cô Thâm, trong tay Lâm Thượng đang cầm một cái túi, sau lưng là vài viên cảnh sát khống chế một người đàn ông đang cúi đầu.
Tuế Tuế đã ngủ thiếp đi trên lưng Diệp Cô Thâm.
"Nên xử lý thế nào thì xử lý thế nấy." Diệp Cô Thâm lạnh lùng dặn dò một câu, khéo léo chuyển cô gái trên lưng sang vòng tay mình.
Lâm Thượng lái xe, cả ba rời khỏi Thất Dạ.
...
Nửa đêm, Tuế Tuế đang nằm trong lòng Diệp Cô Thâm chợt tỉnh lại.
Cảm nhận được sự mềm mại bên dưới, là chiếc giường của cô.
Bàn tay to của Diệp Cô Thâm đang ôm lấy chiếc eo mảnh mai của cô, trên người cô lại đang mặc áo ngủ, hình như còn vừa tắm rửa xong.
Nhất định là khi nãy cô đuổi theo tên trộm nên quá mệt mỏi, mới ngủ thiếp đi.
Cô từ từ ngồi dậy, gỡ bàn tay đang ôm chặt của Diệp Cô Thâm, bước xuống giường.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô trở về giường, ngoan ngoãn cầm lấy tay của Diệp Cô Thâm, nằm lại trong lòng anh.
"Nhuyễn Nhuyễn..."
"Hả..." Thì ra anh đã dậy từ lúc nào: "Anh dậy rồi thì không thể giả vờ ngủ tiếp ư?"
"Không thể."
Anh cảm thấy thật hạnh phúc. Sau khi cô nàng khỏi vẫn trở về vòng tay của anh, khoảnh khắc này, làm anh có cảm giác cho dù sau này họ không gặp nhau bao lâu hay bao xa, cuối cùng Nhuyễn Nhuyễn sẽ trở về bên anh, về lại vòng tay của anh.
"Ngủ đi ngủ đi! Ngủ ngon nhé!" Đường Tuế Như trở người, quay mặt về hướng ngực anh, bàn tay nhỏ cũng đặt lên tấm lưng cường tráng của anh: "Chồng ơi..."
"Sao vậy? Em không buồn ngủ?"
"Có chứ..." Cô vừa thức giấc: "Anh nói xem, sau này ngủ cùng em, anh chắc sẽ quen với một chiếc giường mềm như thế chứ? Sẽ không khiến anh mềm theo chứ?"
"Sẽ không!" Diệp Cô Thâm toàn thân căng cứng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Đêm nay giúp cô tấm rửa và thay đồ đã đủ để thử thách sự kiên nhẫn của anh rồi, hiện tại, cô đã thức, còn chủ động ôm anh, áp người vào anh.
Anh có thể tưởng tượng ra bờ môi mềm mại vô tình chạm vào ngực anh, mang đến cảm giác tê ngứa, máu huyết trong người đều sục sôi, cơ thể bị anh kiềm chế, bất giác cũng phát sinh phản ứng.
Đường Tuế Như vẫn đang ôm anh, gương mặt bỗng trở nên lúng túng.
May mà căn phòng đang tối nên Diệp Cô Thâm không nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ bị anh chê cười!
"Chú Diệp..."
"Hả?"
Bàn tay nhỏ của Đường Tuế Như luồn vào áo ngủ của anh: "Anh có nóng không?"
"Một chút." Quả thật là nóng, đến mức sắp sôi sùng sục.
Ngủ hay không?
Đây có còn là vấn đề sao?
Nhớ đến lời của cô bạn thân, gương mặt nhỏ nhắn của Tuế Tuế càng lúng túng hơn, tim đập nhanh đến mức sắp ngạt thở.
"Nhuyễn Nhuyễn, tay của em..."
Cô lại có thể đưa tay sờ anh, chẳng lẽ không biết làm vậy sẽ càng khiến anh mất kiềm chế hơn sao?
Anh sẽ ăn cô đấy!
"Hả? Anh không thích sao?" Đôi mắt to tròn của Đường Tuế Như nhìn anh như vô tội, trong căn phòng tối đen, dường như có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng đã nhuốm sắc tình.
"Túi của em..."
"Bên trong có vật gì quan trọng chứ?" Diệp Cô Thâm lo lắng nhìn cô gái trên lưng mình, giọng cô dịu dàng và mềm mại tựa nước, như thể đã trải qua ấm ức rất lớn.
"Có giấy kết hôn của chúng ta..." Đường Tuế Như buồn bã dựa người vào tấm lưng vững chắc anh.
Rõ ràng bên trong còn có điện thoại, chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng, nhưng cô lại theo bản năng cảm thấy giấy kết hôn của họ rất quan trọng.
Thật kỳ lạ!
Tâm trạng căng thẳng của Diệp Cô Thâm chợt dịu đi: "Anh sẽ giúp em tìm."
"Ừm! Em tin anh!" Cô cảm nhận được sự an toàn và dịu dàng trước nay chưa từng có.
Ở cửa Thất Dạ, cạnh xe của Diệp Cô Thâm, trong tay Lâm Thượng đang cầm một cái túi, sau lưng là vài viên cảnh sát khống chế một người đàn ông đang cúi đầu.
Tuế Tuế đã ngủ thiếp đi trên lưng Diệp Cô Thâm.
"Nên xử lý thế nào thì xử lý thế nấy." Diệp Cô Thâm lạnh lùng dặn dò một câu, khéo léo chuyển cô gái trên lưng sang vòng tay mình.
Lâm Thượng lái xe, cả ba rời khỏi Thất Dạ.
...
Nửa đêm, Tuế Tuế đang nằm trong lòng Diệp Cô Thâm chợt tỉnh lại.
Cảm nhận được sự mềm mại bên dưới, là chiếc giường của cô.
Bàn tay to của Diệp Cô Thâm đang ôm lấy chiếc eo mảnh mai của cô, trên người cô lại đang mặc áo ngủ, hình như còn vừa tắm rửa xong.
Nhất định là khi nãy cô đuổi theo tên trộm nên quá mệt mỏi, mới ngủ thiếp đi.
Cô từ từ ngồi dậy, gỡ bàn tay đang ôm chặt của Diệp Cô Thâm, bước xuống giường.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô trở về giường, ngoan ngoãn cầm lấy tay của Diệp Cô Thâm, nằm lại trong lòng anh.
"Nhuyễn Nhuyễn..."
"Hả..." Thì ra anh đã dậy từ lúc nào: "Anh dậy rồi thì không thể giả vờ ngủ tiếp ư?"
"Không thể."
Anh cảm thấy thật hạnh phúc. Sau khi cô nàng khỏi vẫn trở về vòng tay của anh, khoảnh khắc này, làm anh có cảm giác cho dù sau này họ không gặp nhau bao lâu hay bao xa, cuối cùng Nhuyễn Nhuyễn sẽ trở về bên anh, về lại vòng tay của anh.
"Ngủ đi ngủ đi! Ngủ ngon nhé!" Đường Tuế Như trở người, quay mặt về hướng ngực anh, bàn tay nhỏ cũng đặt lên tấm lưng cường tráng của anh: "Chồng ơi..."
"Sao vậy? Em không buồn ngủ?"
"Có chứ..." Cô vừa thức giấc: "Anh nói xem, sau này ngủ cùng em, anh chắc sẽ quen với một chiếc giường mềm như thế chứ? Sẽ không khiến anh mềm theo chứ?"
"Sẽ không!" Diệp Cô Thâm toàn thân căng cứng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Đêm nay giúp cô tấm rửa và thay đồ đã đủ để thử thách sự kiên nhẫn của anh rồi, hiện tại, cô đã thức, còn chủ động ôm anh, áp người vào anh.
Anh có thể tưởng tượng ra bờ môi mềm mại vô tình chạm vào ngực anh, mang đến cảm giác tê ngứa, máu huyết trong người đều sục sôi, cơ thể bị anh kiềm chế, bất giác cũng phát sinh phản ứng.
Đường Tuế Như vẫn đang ôm anh, gương mặt bỗng trở nên lúng túng.
May mà căn phòng đang tối nên Diệp Cô Thâm không nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ bị anh chê cười!
"Chú Diệp..."
"Hả?"
Bàn tay nhỏ của Đường Tuế Như luồn vào áo ngủ của anh: "Anh có nóng không?"
"Một chút." Quả thật là nóng, đến mức sắp sôi sùng sục.
Ngủ hay không?
Đây có còn là vấn đề sao?
Nhớ đến lời của cô bạn thân, gương mặt nhỏ nhắn của Tuế Tuế càng lúng túng hơn, tim đập nhanh đến mức sắp ngạt thở.
"Nhuyễn Nhuyễn, tay của em..."
Cô lại có thể đưa tay sờ anh, chẳng lẽ không biết làm vậy sẽ càng khiến anh mất kiềm chế hơn sao?
Anh sẽ ăn cô đấy!
"Hả? Anh không thích sao?" Đôi mắt to tròn của Đường Tuế Như nhìn anh như vô tội, trong căn phòng tối đen, dường như có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng đã nhuốm sắc tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.