Chương 3
Tống Cửu Cận
09/06/2019
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng xoay người nhìn.
Người đi tới mặc một thân tây trang màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng cùng cà vạt màu lam nhạt, bước đi ẩn chứa không ít lực.
Người này không ai khác chính là Thẩm Dữ.
Hướng anh đi vừa đúng là chỗ Liễu Hâm đang đứng.
Quả nhiên, anh dừng lại trước mặt Liễu Hâm, hai người cũng không biết đang nói chuyện gì, tóm lại, trên mặt Liễu Hâm không ít ý cười.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy chính mình hình như nhìn thấy được bí mật không thể để người khác biết, sợ bị giết người diệt khẩu nên chỉ có thể an tĩnh dựa vào tường chờ hai người họ nói chuyện xong mới đi ra.
Cũng may thời gian hai người nói chuyện với nhau không dài, sau vài phút, Liễu Hâm hướng Thẩm Dữ vẫy tay tạm biệt, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Liễu Hâm rời khỏi, Thẩm Dữ cũng xoay người chuẩn bị rời đi.
Mà chính lúc này.
Chuông điện thoại thình lình vang lên.
Từ trong túi của Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm luống cuống tay chân móc di động ra, cô nhìn tên người gọi không ngừng nhảy trên màn hình.
Nguyễn Lệ.
Vốn là ấn nhận điện thoại, mà luống cuống tay chân một hồi lại thành không cẩn thận ấn từ chối. Cũng chính lúc này, người vốn dĩ đã xoay người rời đi không biết từ khi nào đã hướng về phía cô.
Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt u ám sâu không thấy đáy khiến cho người khác không nhìn ra bất luận cảm xúc gì, xung quanh tản ra loại cảm giác người sống chới tới gần.
Bạc Kha Nhiễm nuốt nước miếng, nhìn anh đi về phía mình.
Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, mở miệng kêu người:
"Kia...... xin chào Chú nhỏ."
Lông mày Thẩm Dữ không khỏi nhăn lại, anh vốn ít cười, mà khi chau mày, nhiệt độ xung quanh liền giảm đi không ít.
Bạc Kha Nhiễm rụt cổ.
Cô nói sai gì rồi sao, chọc anh không cao hứng sao?
Cô mới chỉ chào hỏi anh một câu thôi mà, cũng chưa có nói thêm điều gì.
Thẩm Dữ gật đầu hỏi "Ăn no rồi ah?"
"Ân?" Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc vì sao anh hỏi như vậy, nghĩ một hồi, vẫn gật đầu đáp lại.
"Vậy đi thôi, đưa cháu về nhà."
"A?"
"Làm sao vậy, có vấn đề gì?" Thẩm Dữ nhướng mày.
Bạc Kha Nhiễm chớp mắt, "Không...... Không phải......"
"Vậy chúng ta đi thôi."
Bạc Kha Nhiễm không phải là người lúng túng, nhưng chỉ cần đứng trước mặt Thẩm Dữ, đối diện với ánh mắt của anh, liền không khống chế được tự chủ của bản thân.
Gửi một tin nhắn thông báo cho Nguyễn Lệ, Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ đi đến gara dưới hầm khách sạn. Tuy rằng đi đường chuyên dụng, nhưng Bạc Kha Nhiễm vẫn dùng tóc che khuất khuôn mặt.
Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy bản thân cứ đi theo Thẩm Dữ như vậy, giống như đi ăn trộm nha.
"Tích tích"!
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nhìn qua, đúng là xe của Thẩm Dữ.
Một chiếc Pagani màu xám bạc.
Cô nhìn chiếc Pagani có giá trị đến ngàn vạn nhân dân tệ, hơi hơi líu lưỡi, thật đúng là có tiền mà.
Nghĩ đến chiếc xe nhỏ bé của mình ở trong nhà, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên cảm thấy có tư vị không nói lên lời.
"Lên xe." Thẩm Dữ hướng cô nói.
Sau khi Bạc Kha Nhiễm lên xe, Thẩm Dữ liền thuận tay mở điều hòa, chỉ qua vài giây, trong xe liền trở nên ấm áp, bàn tay lạnh lúc trước cũng ấm lên không ít.
Thẩm Dữ thấy cô phát ngốc, nhắc nhở nói: "Cột kỹ đai an toàn."
"Vâng." Cô nhanh tay cầm lấy đai an toàn, ngoan ngoãn làm theo.
Chờ cô cột kỹ đai an toàn, lúc này Thẩm Dữ mới hạ chân ga, chiếc xe nhanh chóng tiến ra ngoài.
Dọc đường đi, Thẩm Dữ cơ bản không có nói một lời, trước sau đều là ánh mắt bình tĩnh nhìn đường, hết sức chuyên chú lái xe.
Bạc Kha Nhiễm ngồi ở ghế trước, lưng thẳng tắp, hai tay để trên đầu gối, chính là bộ dáng ngoan ngoãn nhất từ trước đến giờ.
Ở trước mặt Thẩm Dữ, cô không có can đảm giống như Thẩm Tư Gia, không kiêng nể gì mà thích như thế nào liền ngồi như vậy.
Thẩm Dữ không nói lời nào, cô cũng không dám nói chuyện,không khí trong xe tự nhiên có chút áp lực, cô rũ đầu nhìn nhìn tay mình.
Thẩm Dữ chuyên tâm lái xe, ánh mắt cô liền chậm rãi chuyển từ tay mình sang bàn tay đang ở trên vô lăng.
Đây là một bàn tay còn đẹp hơn cả tay con gái, trắng nõn, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mười ngón tinh tế, khớp xương rõ ràng, không hề có gì thừa thãi, chỉ là đôi tay này đặt trên vô lăng màu đen, thoảng chút lạnh lẽo, thật giống như chủ nhân của nó, đều không có chút ấm áp nào cả.
Có thể là thấy Thẩm Dữ từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn cô một lần, ánh mắt Bạc Kha Nhiễm liền không kiêng nể gì.
Từ tay anh, ánh mắt cô dần dần đi lên, dừng ở đường cong tinh xảo nơi cằm, sườn mặt tựa như đao, góc cạnh rõ ràng mang theo vài phần nhu hòa. Tóm lại khuôn mặt Thẩm Dữ gần như hoàn mỹ.
Nhìn cả giới giải trí, không ai có thể so sánh cùng Thẩm Dữ.
"Xem đủ rồi sao?" Thanh âm lãnh lẽo của Thẩm Dữ thình lình vang lên.
Bạc Kha Nhiễm nháy mắt phục hồi tinh thần lại, "Xem đủ rồi, xem đủ rồi."
Cô xấu hổ mà thu hồi tầm mắt, ánh mắt liền không biết nhìn đi đâu.
Nếu là trước kia, cô còn có thể trêu chọc hắn vài câu, chú nhỏ, người lớn lên thật là đẹp mắt, người như thế nào lại đẹp như vậy?
Nhưng là hiện tại, một câu cô cũng không nói được.
Thẩm Dữ không nói thêm, khôi phục trạng thái giống như lúc trước, Bạc Kha Nhiễm chống tay nhìn qua cửa xe, không dám nhìn về phía Thẩm Dữ nữa.
Thẩm Dữ không chút động tĩnh nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm,cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, hiện trên kính cửa xe là gương mặt xinh đẹp lại mang theo không ít ảo não.
Thẩm Dữ đem xe đi vào hầm gửi xe tiểu khu nhà cô.
Bạc Kha Nhiễm duỗi tay tháo đai an toàn, "Chú nhỏ, cảm ơn người hôm nay đưa cháu về."
Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn cô, khẽ gật đầu.
"Kia..... Cháu lên nhà trước......"
Nói xong Bạc Kha Nhiễm đưa tay chuẩn bị đẩy cửa xe.
"Nhiễm nhiễm."
Đột nhiên, Thẩm Dữ kêu tên cô.
Động tác Bạc Kha Nhiễm lập tức dừng lại, trái tim đột nhiên căng thẳng.
Từ lúc Thẩm Dữ xuất ngoại đến giờ, lâu lắm rồi cô mới nghe anh gọi tên mình như vậy.
"Ân?"
"Ngủ ngon."
"A?" Bạc Kha Nhiễm sửng sốt, anh gọi cô lại chỉ vì muốn chúc cô ngủ ngon?
"Úc...... Ngủ ngon......"
"Đi thôi."
Bạc Kha Nhiễm xuống xe liền nhanh chóng đi lên, Thẩm Dữ cũng không vội vã rời đi.
Anh nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, đôi mắt thâm thúy so với trước khi lại thêm vài phần thâm trầm.
Về đến nhà, việc đầu tiên Bạc Kha Nhiễm làm là đi tắm gội một chút. Tận đến lúc đã nằm trên giường, trong đầu cô vẫn toàn là suy nghĩ về Thẩm Dữ.
Bốn năm qua, bọn họ đều chưa từng gặp lại, kỳ thật, đã vô số lần cô tưởng tượng khi gặp lại nhau hai người sẽ như thế nào.
Thời điểm tưởng tượng luôn thấp thỏm bất an, mà thực tế khi gặp mặt cũng vẫn như vậy.
Trước sau anh không có bao nhiêu thay đổi.
Bốn năm trước anh xinh đẹp, bốn năm sau anh vẫn xinh đẹp như cũ.
Cô biết dùng xinh đẹp để hình dung một người đàn ông thật không đúng, nhưng là Thẩm Dữ lớn lên so với con gái còn xinh đẹp hơn.
Không biết có phải vì đã lâu không gặp hay không, cô tựa hồ cảm thấy giữa họ có không ít xa cách, trong lòng liền thấy vài phần mất mát. Có lẽ tình cảm chính là thế.
Thời điểm Thẩm Dữ xuất ngoại, cô liền biết được chuyện hôn ước. Anh cùng cô đều không phải là cùng một phương thức biết được sự việc. Thậm chí anh còn biết chuyện sớm hơn cô rất nhiều.
Khi anh lựa chọn xuất ngoại, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì?
Cô không thể khống chế bản thân miên man suy nghĩ.
Cô biết rất rõ Thẩm Dữ là người như thế nào, người như anh, sao có thể chấp nhận chuyện hôn ước trói buộc?
Cho nên thời điểm ở trên xe, cô suy nghĩ rất nhiều, điều cô muốn hỏi nhất chính là chuyện hôn ước giữa hai người đến tột cùng có tính hay không.
Nhưng là mỗi một lần lời nói tới miệng, cô lại không nói ra được.
Anh không có chủ động đề cập đến, hai người đều ăn ý không có đâm thủng tầng giấy mỏng này.
Tắm rửa xong, Thẩm Dữ tắt điện liền từ trong phòng tắm đi ra.
Anh vừa đi vừa lau tóc, hướng phòng ngủ đi đến.
Ở trên giường, anh thói quen lấy từ trên tủ đầu giường một quyển tạp chí, dựa vào đầu giường từ từ lật xem.
Chính là, tạp chí đã lật qua vài trang mà anh lại không hề để ý đến, ngón tay cứ lật đi lật lại trong vô thức.
Nghĩ đến bộ dạng cô hôm nay như sóc con, thời điểm kính rượu anh, rõ ràng trong lòng hoảng loạn mà vẫn giả bộ trấn định. Thật khiến anh không khỏi cong môi cười.
Thời điểm cô còn đi học.
Khi đó cô mặc đồng phục, tóc đuôi ngựa buộc cao, cùng Thẩm Tư Gia chạy xe đạp song song với nhau, sáng sớm mỗi ngày đều đi qua nhà anh.
Anh đứng trên ban công, mà các cô từ bên cạnh đi đến, lúc nào cũng tươi cười sáng lạn hướng lên ban công vẫy tay chào anh.
"Chú nhỏ, chào chú, chúng cháu đi học ạ."
Bởi vì có Thẩm Tư Gia, cô với anh tựa hồ có chút quen thuộc.
Đi theo Thẩm Tư Gia đến nhà anh ăn vạ.
Đi theo Thẩm Tư Gia gây cho anh không ít phiền toái.
Mà việc kiên trì nhất chính là cùng Thẩm Tư Gia gọi anh là chú nhỏ.
Khi anh hai mươi tuổi.
Một lần trên bàn cơm, ông nội Thẩm Trường Kiến đột nhiên đề cập chuyện mình cùng bạn cũ ước định chuyện đính thân.
Chuyện là hai nhà muốn kết làm thông gia, nhưng con gái hai người đều đã có gia đình. Sau này Thẩm Dữ cùng Bạc Kha Nhiễm ra đời, việc cũ liền được nhắc lại. Vì vậy ở một bữa tiệc nào đó, hai người cứ như vậy liền đính ước chung thân.
Thời điểm đó anh hai mươi tuổi, Bạc Kha Nhiễm mới chỉ một tiểu nha đầu mười bốn tuổi.
Cả ngày cùng Thẩm Tư Gia lẻn ra ngoài sân viên, lôi kéo một đám hài tử lớn nhỏ trong viện kết bè kết phái, gây ra không ít phiền toái.
Anh hơn cô sáu tuổi, tục ngữ nói cách ba tuổi như cách một thế hệ, khoảng cách sáu tuổi giữa hai người có một sự khác nhau rất lớn. Lúc ấy anh chỉ đem những lời của trưởng bối trong nhà thành nói đùa, không có để trong lòng.
Nhưng mà.
Sự tình bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát của anh, ánh mắt anh không tự chủ được bắt đầu để ý đến cô nhiều hơn, khi nghe thấy tên cô sẽ sinh ra phản xạ có điều kiện.
Khi đó cô mới chỉ mười bảy tuổi, mà anh đã hai mươi ba tuổi. Một vài suy nghĩ không nên có khiến anh có chút hoảng hốt.
Vì thế, anh lựa chọn xuất ngoại.
Ngày đó rời đi, cô cùng gia đình cùng nhau tiễn anh ra sân bay, cô liền nói với anh.
"Chú nhỏ, chú trở về sớm một chút, cháu sẽ rất nhớ chú."
Thời điểm cô nói những lời này, anh thấy mắt cô có chút phiếm hồng, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý muốn ở lại, nhưng cũng chỉ duỗi tay xoa nhẹ đầu cô không nói gì.
Vốn tưởng rằng chỉ cần ra nước ngoài, không nhìn thấy cô nữa, sẽ không còn bất cứ suy nghĩ gì. Đáng tiếc mọi việc lại không như anh mong muốn.
Tuy rằng mấy năm nay anh luôn ở nước ngoài, nhưng mọi chuyện về cô đều biết không ít.
Mà trong khoảng thời gian đấy, người mà anh hay mơ thấy nhất chính là cô.
Ở trong mộng, cô ngọt ngào gọi anh.
"Chú nhỏ."
Người đi tới mặc một thân tây trang màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng cùng cà vạt màu lam nhạt, bước đi ẩn chứa không ít lực.
Người này không ai khác chính là Thẩm Dữ.
Hướng anh đi vừa đúng là chỗ Liễu Hâm đang đứng.
Quả nhiên, anh dừng lại trước mặt Liễu Hâm, hai người cũng không biết đang nói chuyện gì, tóm lại, trên mặt Liễu Hâm không ít ý cười.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy chính mình hình như nhìn thấy được bí mật không thể để người khác biết, sợ bị giết người diệt khẩu nên chỉ có thể an tĩnh dựa vào tường chờ hai người họ nói chuyện xong mới đi ra.
Cũng may thời gian hai người nói chuyện với nhau không dài, sau vài phút, Liễu Hâm hướng Thẩm Dữ vẫy tay tạm biệt, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Liễu Hâm rời khỏi, Thẩm Dữ cũng xoay người chuẩn bị rời đi.
Mà chính lúc này.
Chuông điện thoại thình lình vang lên.
Từ trong túi của Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm luống cuống tay chân móc di động ra, cô nhìn tên người gọi không ngừng nhảy trên màn hình.
Nguyễn Lệ.
Vốn là ấn nhận điện thoại, mà luống cuống tay chân một hồi lại thành không cẩn thận ấn từ chối. Cũng chính lúc này, người vốn dĩ đã xoay người rời đi không biết từ khi nào đã hướng về phía cô.
Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt u ám sâu không thấy đáy khiến cho người khác không nhìn ra bất luận cảm xúc gì, xung quanh tản ra loại cảm giác người sống chới tới gần.
Bạc Kha Nhiễm nuốt nước miếng, nhìn anh đi về phía mình.
Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, mở miệng kêu người:
"Kia...... xin chào Chú nhỏ."
Lông mày Thẩm Dữ không khỏi nhăn lại, anh vốn ít cười, mà khi chau mày, nhiệt độ xung quanh liền giảm đi không ít.
Bạc Kha Nhiễm rụt cổ.
Cô nói sai gì rồi sao, chọc anh không cao hứng sao?
Cô mới chỉ chào hỏi anh một câu thôi mà, cũng chưa có nói thêm điều gì.
Thẩm Dữ gật đầu hỏi "Ăn no rồi ah?"
"Ân?" Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc vì sao anh hỏi như vậy, nghĩ một hồi, vẫn gật đầu đáp lại.
"Vậy đi thôi, đưa cháu về nhà."
"A?"
"Làm sao vậy, có vấn đề gì?" Thẩm Dữ nhướng mày.
Bạc Kha Nhiễm chớp mắt, "Không...... Không phải......"
"Vậy chúng ta đi thôi."
Bạc Kha Nhiễm không phải là người lúng túng, nhưng chỉ cần đứng trước mặt Thẩm Dữ, đối diện với ánh mắt của anh, liền không khống chế được tự chủ của bản thân.
Gửi một tin nhắn thông báo cho Nguyễn Lệ, Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ đi đến gara dưới hầm khách sạn. Tuy rằng đi đường chuyên dụng, nhưng Bạc Kha Nhiễm vẫn dùng tóc che khuất khuôn mặt.
Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy bản thân cứ đi theo Thẩm Dữ như vậy, giống như đi ăn trộm nha.
"Tích tích"!
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nhìn qua, đúng là xe của Thẩm Dữ.
Một chiếc Pagani màu xám bạc.
Cô nhìn chiếc Pagani có giá trị đến ngàn vạn nhân dân tệ, hơi hơi líu lưỡi, thật đúng là có tiền mà.
Nghĩ đến chiếc xe nhỏ bé của mình ở trong nhà, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên cảm thấy có tư vị không nói lên lời.
"Lên xe." Thẩm Dữ hướng cô nói.
Sau khi Bạc Kha Nhiễm lên xe, Thẩm Dữ liền thuận tay mở điều hòa, chỉ qua vài giây, trong xe liền trở nên ấm áp, bàn tay lạnh lúc trước cũng ấm lên không ít.
Thẩm Dữ thấy cô phát ngốc, nhắc nhở nói: "Cột kỹ đai an toàn."
"Vâng." Cô nhanh tay cầm lấy đai an toàn, ngoan ngoãn làm theo.
Chờ cô cột kỹ đai an toàn, lúc này Thẩm Dữ mới hạ chân ga, chiếc xe nhanh chóng tiến ra ngoài.
Dọc đường đi, Thẩm Dữ cơ bản không có nói một lời, trước sau đều là ánh mắt bình tĩnh nhìn đường, hết sức chuyên chú lái xe.
Bạc Kha Nhiễm ngồi ở ghế trước, lưng thẳng tắp, hai tay để trên đầu gối, chính là bộ dáng ngoan ngoãn nhất từ trước đến giờ.
Ở trước mặt Thẩm Dữ, cô không có can đảm giống như Thẩm Tư Gia, không kiêng nể gì mà thích như thế nào liền ngồi như vậy.
Thẩm Dữ không nói lời nào, cô cũng không dám nói chuyện,không khí trong xe tự nhiên có chút áp lực, cô rũ đầu nhìn nhìn tay mình.
Thẩm Dữ chuyên tâm lái xe, ánh mắt cô liền chậm rãi chuyển từ tay mình sang bàn tay đang ở trên vô lăng.
Đây là một bàn tay còn đẹp hơn cả tay con gái, trắng nõn, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mười ngón tinh tế, khớp xương rõ ràng, không hề có gì thừa thãi, chỉ là đôi tay này đặt trên vô lăng màu đen, thoảng chút lạnh lẽo, thật giống như chủ nhân của nó, đều không có chút ấm áp nào cả.
Có thể là thấy Thẩm Dữ từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn cô một lần, ánh mắt Bạc Kha Nhiễm liền không kiêng nể gì.
Từ tay anh, ánh mắt cô dần dần đi lên, dừng ở đường cong tinh xảo nơi cằm, sườn mặt tựa như đao, góc cạnh rõ ràng mang theo vài phần nhu hòa. Tóm lại khuôn mặt Thẩm Dữ gần như hoàn mỹ.
Nhìn cả giới giải trí, không ai có thể so sánh cùng Thẩm Dữ.
"Xem đủ rồi sao?" Thanh âm lãnh lẽo của Thẩm Dữ thình lình vang lên.
Bạc Kha Nhiễm nháy mắt phục hồi tinh thần lại, "Xem đủ rồi, xem đủ rồi."
Cô xấu hổ mà thu hồi tầm mắt, ánh mắt liền không biết nhìn đi đâu.
Nếu là trước kia, cô còn có thể trêu chọc hắn vài câu, chú nhỏ, người lớn lên thật là đẹp mắt, người như thế nào lại đẹp như vậy?
Nhưng là hiện tại, một câu cô cũng không nói được.
Thẩm Dữ không nói thêm, khôi phục trạng thái giống như lúc trước, Bạc Kha Nhiễm chống tay nhìn qua cửa xe, không dám nhìn về phía Thẩm Dữ nữa.
Thẩm Dữ không chút động tĩnh nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm,cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, hiện trên kính cửa xe là gương mặt xinh đẹp lại mang theo không ít ảo não.
Thẩm Dữ đem xe đi vào hầm gửi xe tiểu khu nhà cô.
Bạc Kha Nhiễm duỗi tay tháo đai an toàn, "Chú nhỏ, cảm ơn người hôm nay đưa cháu về."
Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn cô, khẽ gật đầu.
"Kia..... Cháu lên nhà trước......"
Nói xong Bạc Kha Nhiễm đưa tay chuẩn bị đẩy cửa xe.
"Nhiễm nhiễm."
Đột nhiên, Thẩm Dữ kêu tên cô.
Động tác Bạc Kha Nhiễm lập tức dừng lại, trái tim đột nhiên căng thẳng.
Từ lúc Thẩm Dữ xuất ngoại đến giờ, lâu lắm rồi cô mới nghe anh gọi tên mình như vậy.
"Ân?"
"Ngủ ngon."
"A?" Bạc Kha Nhiễm sửng sốt, anh gọi cô lại chỉ vì muốn chúc cô ngủ ngon?
"Úc...... Ngủ ngon......"
"Đi thôi."
Bạc Kha Nhiễm xuống xe liền nhanh chóng đi lên, Thẩm Dữ cũng không vội vã rời đi.
Anh nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, đôi mắt thâm thúy so với trước khi lại thêm vài phần thâm trầm.
Về đến nhà, việc đầu tiên Bạc Kha Nhiễm làm là đi tắm gội một chút. Tận đến lúc đã nằm trên giường, trong đầu cô vẫn toàn là suy nghĩ về Thẩm Dữ.
Bốn năm qua, bọn họ đều chưa từng gặp lại, kỳ thật, đã vô số lần cô tưởng tượng khi gặp lại nhau hai người sẽ như thế nào.
Thời điểm tưởng tượng luôn thấp thỏm bất an, mà thực tế khi gặp mặt cũng vẫn như vậy.
Trước sau anh không có bao nhiêu thay đổi.
Bốn năm trước anh xinh đẹp, bốn năm sau anh vẫn xinh đẹp như cũ.
Cô biết dùng xinh đẹp để hình dung một người đàn ông thật không đúng, nhưng là Thẩm Dữ lớn lên so với con gái còn xinh đẹp hơn.
Không biết có phải vì đã lâu không gặp hay không, cô tựa hồ cảm thấy giữa họ có không ít xa cách, trong lòng liền thấy vài phần mất mát. Có lẽ tình cảm chính là thế.
Thời điểm Thẩm Dữ xuất ngoại, cô liền biết được chuyện hôn ước. Anh cùng cô đều không phải là cùng một phương thức biết được sự việc. Thậm chí anh còn biết chuyện sớm hơn cô rất nhiều.
Khi anh lựa chọn xuất ngoại, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì?
Cô không thể khống chế bản thân miên man suy nghĩ.
Cô biết rất rõ Thẩm Dữ là người như thế nào, người như anh, sao có thể chấp nhận chuyện hôn ước trói buộc?
Cho nên thời điểm ở trên xe, cô suy nghĩ rất nhiều, điều cô muốn hỏi nhất chính là chuyện hôn ước giữa hai người đến tột cùng có tính hay không.
Nhưng là mỗi một lần lời nói tới miệng, cô lại không nói ra được.
Anh không có chủ động đề cập đến, hai người đều ăn ý không có đâm thủng tầng giấy mỏng này.
Tắm rửa xong, Thẩm Dữ tắt điện liền từ trong phòng tắm đi ra.
Anh vừa đi vừa lau tóc, hướng phòng ngủ đi đến.
Ở trên giường, anh thói quen lấy từ trên tủ đầu giường một quyển tạp chí, dựa vào đầu giường từ từ lật xem.
Chính là, tạp chí đã lật qua vài trang mà anh lại không hề để ý đến, ngón tay cứ lật đi lật lại trong vô thức.
Nghĩ đến bộ dạng cô hôm nay như sóc con, thời điểm kính rượu anh, rõ ràng trong lòng hoảng loạn mà vẫn giả bộ trấn định. Thật khiến anh không khỏi cong môi cười.
Thời điểm cô còn đi học.
Khi đó cô mặc đồng phục, tóc đuôi ngựa buộc cao, cùng Thẩm Tư Gia chạy xe đạp song song với nhau, sáng sớm mỗi ngày đều đi qua nhà anh.
Anh đứng trên ban công, mà các cô từ bên cạnh đi đến, lúc nào cũng tươi cười sáng lạn hướng lên ban công vẫy tay chào anh.
"Chú nhỏ, chào chú, chúng cháu đi học ạ."
Bởi vì có Thẩm Tư Gia, cô với anh tựa hồ có chút quen thuộc.
Đi theo Thẩm Tư Gia đến nhà anh ăn vạ.
Đi theo Thẩm Tư Gia gây cho anh không ít phiền toái.
Mà việc kiên trì nhất chính là cùng Thẩm Tư Gia gọi anh là chú nhỏ.
Khi anh hai mươi tuổi.
Một lần trên bàn cơm, ông nội Thẩm Trường Kiến đột nhiên đề cập chuyện mình cùng bạn cũ ước định chuyện đính thân.
Chuyện là hai nhà muốn kết làm thông gia, nhưng con gái hai người đều đã có gia đình. Sau này Thẩm Dữ cùng Bạc Kha Nhiễm ra đời, việc cũ liền được nhắc lại. Vì vậy ở một bữa tiệc nào đó, hai người cứ như vậy liền đính ước chung thân.
Thời điểm đó anh hai mươi tuổi, Bạc Kha Nhiễm mới chỉ một tiểu nha đầu mười bốn tuổi.
Cả ngày cùng Thẩm Tư Gia lẻn ra ngoài sân viên, lôi kéo một đám hài tử lớn nhỏ trong viện kết bè kết phái, gây ra không ít phiền toái.
Anh hơn cô sáu tuổi, tục ngữ nói cách ba tuổi như cách một thế hệ, khoảng cách sáu tuổi giữa hai người có một sự khác nhau rất lớn. Lúc ấy anh chỉ đem những lời của trưởng bối trong nhà thành nói đùa, không có để trong lòng.
Nhưng mà.
Sự tình bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát của anh, ánh mắt anh không tự chủ được bắt đầu để ý đến cô nhiều hơn, khi nghe thấy tên cô sẽ sinh ra phản xạ có điều kiện.
Khi đó cô mới chỉ mười bảy tuổi, mà anh đã hai mươi ba tuổi. Một vài suy nghĩ không nên có khiến anh có chút hoảng hốt.
Vì thế, anh lựa chọn xuất ngoại.
Ngày đó rời đi, cô cùng gia đình cùng nhau tiễn anh ra sân bay, cô liền nói với anh.
"Chú nhỏ, chú trở về sớm một chút, cháu sẽ rất nhớ chú."
Thời điểm cô nói những lời này, anh thấy mắt cô có chút phiếm hồng, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý muốn ở lại, nhưng cũng chỉ duỗi tay xoa nhẹ đầu cô không nói gì.
Vốn tưởng rằng chỉ cần ra nước ngoài, không nhìn thấy cô nữa, sẽ không còn bất cứ suy nghĩ gì. Đáng tiếc mọi việc lại không như anh mong muốn.
Tuy rằng mấy năm nay anh luôn ở nước ngoài, nhưng mọi chuyện về cô đều biết không ít.
Mà trong khoảng thời gian đấy, người mà anh hay mơ thấy nhất chính là cô.
Ở trong mộng, cô ngọt ngào gọi anh.
"Chú nhỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.