Chương 58
Tống Cửu Cận
16/07/2019
Sau khi ăn cơm tối xong, Bạc Kha Nhiễm nhận được tin tức từ Ngưu đạo,
nói là muốn tập trung các diễn viên để thảo luận trước về kịch bản.
" Nhậm Trọng Thành" lấy bối cảnh vương triều hư cấu là triều Tống, kể về chuyện xưa khi Triều Tống và các nước láng giềng Khương Quốc nổ ra chiến tranh, một đám võ lâm hiệp khách hiệp lực bảo vệ một toà thành.
Trong đó Bạc Kha Nhiễm đảm nhận vai nữ chính Lương Phimh là con gái của thành chủ Nhậm Trọng Thành, Chu Thiệu Chi đóng vai Bạch Trưng người đứng đầu của võ lâm hiệp khách.
Trước khi chiến tranh xảy ra, Lương Phinh và Bạch Trưng vô cùng ghét nhau, sau này cùng chung hoạn nạn, kề vai chiến đấu tắm máu nơi chiến trường, hai người dần dần nảy sinh cảm tình.
Trên đường đi đến phòng họp, Nguyễn Lệ nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Kha Nhiễm, em biết không, phim này nữ diên phụ đổi thành Kỷ Thi Kỳ."
Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc, "Lúc trước không phải đã chọn Chu Ngu Dao sao?"
"Lúc trước chọn Chu Ngu Dao đúng là không tồi, nhưng mà người ta có bản lĩnh." Nguyễn Lệ vừa nói vừa nháy mắt nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt đã hiểu.
Trong giới giải trí, nói cả bản lĩnh, cũng không phải là bản lĩnh bình thường, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
"Nghe nói cô ta là do chính phó đạo diễn đề cử tiến vào, thay thế vị trí của Chu Ngu Dao."
Bất quá, giây tiếp theo, cô đột nhiên nhớ tới thời điểm trước khi quay " Cung Phi", Nguyễn Lệ cũng nói qua với cô chuyện của Lục Hi Hoà, kết quả thế nào?
Vì thế cô có chút không dám tin tưởng, nhưng là Kỷ Thơ Kỳ là nữ phụ số 2, xác thật làm cô có chút ngoài ý muốn, không phải nói Kỷ Thơ Kỳ kém, nhưng mà để nói có thể đảm nhận vị trí nữ phụ số 2 trong bộ phim này, nói thật có chút đề cao cô ta.
"Chị nói có thể tin được không?" Cô hoài nghi nhìn về phía Nguyễn Lệ.
Nguyễn Lệ liếc mắt nhìn Bạc Kha Nhiễm, "Không tin thì em cứ chờ xem."
"Hiện tại sao chị không nói với em cách xa cô ta một chút?"
Chuyện lúc trước của Lục Hi Hoà, Nguyễn Lệ còn dằn dò cô không được trêu chọc Lục Hi Hoà, nhưng mà lúc này tới phiên Kỷ Thơ Kỳ, Nguyễn Lệ lại giống như có gì cần băn khoăn.
Nguyễn Lệ dùng vẻ mặt ngu ngốc nhìn cô, sau đó nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai khác, lúc này mới mở miệng nói.
"Không phải nói chuyện đó vô nghĩa sao?"
"Hiện tại em đã gả cho một người chồng giỏi giang còn ghê gớm đó sao?"
Nguyễn Lệ nói người chồng giỏi giang còn ghê gớm đúng là Thẩm Dữ.
Nghe Nguyễn Lệ nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng cong khóe miệng, ý cười trong mắt không hề che dấu.
Nguyễn Lệ bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên là phụ nữ khi yêu.
Sau khi tới phòng họp, trong phòng đã tập trung không ít diễn viên.
Đương nhiên, Bạc Kha Nhiễm cũng thấy được Kỷ Thơ Kỳ.
Lúc này cô ta đang ngồi bên cạnh Phó đạo diện Giả Vân, không biết cô ta đanh nói với ông ta cái gì, trên gương mặt còn mang theo nụ cười tươi.
Nguyễn Lệ liế mắt một cái liền chuyển tầm mắt.
"Cô ta thật đúng là không cố kỵ chỗ nào."
Bạc Kha Nhiễm cười cười, không lên tiếng.
Mà lúc này, Kỷ Thơ Kỳ cũng thấy được Bạc Kha Nhiễm, cô ta cúi đầu nói hai câu với Giả Vân, liền đứng dậy tới đi tới.
Nguyễn Lệ nhìn Kỷ Thơ Kỳ đang đi tới chỗ binn họ, hơi nghiêng đầu đè thấp giọng nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Ngừoi phụ nữ này định làm gì vậy?
"Em sao biết được?" Bạc Kha Nhiễm mỉm cười.
Bất quá cô đối với Kỷ Thơ Kỳ một chút hảo cảm cũng không có, rốt cuộc làm gì có ai lại thích người phụ nữ coi trọng chồng mình?
Thực mau, Kỷ Thơ Kỳ đã đi đến trước mặt cô.
Cô ta vừa tới gần, Bạc Kha Nhiễm và Nguyễn Lệ lập tức ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta.
Dùng nhiều nước hoa như vậy, là muốn sặc chết người sao?
"Kha Nhiễm, đã lâu không gặp."
Bạc Kha Nhiễm nhướng mày.
Kha Nhiễm?
Cô và cô ta trở nên thân thiết từ khi nào vậy, lúc ở phim trường " Cung Phi", cô ta vẫn gọi là Bạc lão sư, sao vừa đến đây đã đổi thành Kha Nhiễm?
Bạc Kha Nhiễm khẽ cong khóe miệng cho có.
"Vâng."
Kỷ Thơ Kỳ cũng không một người ngu xuẩn người, sao không phát hiện ra Bạc Kha Nhiễm đối với cô ta rất xa cách.
"Chúng ta mới vừa tách ra ở đoàn phim trước, lại có thể gặp nhau ở đoàn phim này, thật đúng là duyên phận."
Bạc Kha Nhiễm tiếp tục mỉm cười.
"Vâng."
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều nhìn qua đây, nét cười trên mặt Kỷ Thơ Kỳ cứng đờ.
Bất quá cũng may cô ta nhanh chóng ổn định cảm xúc của bản thân, vừa lúc người đại diện của cô ta ở phía sau gọi, cô ta lập tức leo xuống bậc thang này.
"Tôi đi trước, gặp lại sau."
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
Vừa xoay người, sắc mặt Kỷ Thơ Kỳ tối sầm, hai bàn tay nắm chặt.
"Vừa rồi em cố ý?" Nguyễn Lệ hỏi.
Bạc Kha Nhiễm nhấp miệng, "Không phải cố ý, chính là không muốn đáp lại cô ta."
Nguyễn Lệ sờ sờ cằm.
Nhìn coi, tính tình đại tiểu thư rốt cuộc đã thay đổi.
"Kha Nhiễm, lại đây."
Ngưu đạo ngồi phía trước nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đã đến, nhiệt tình gọi cô lại.
Bạc Kha Nhiễm tươi cười đi đến chỗ Ngưu đạo.
Nụ cười này có bao nhiêu chân thành so với vẻ tười lúc này đối với Kỷ Thơ Kỳ.
Một đám diễn viên ở phòng họp thảo luận kịch bản hơn hai giờ, lúc này Ngưu đạo mới thả người trở về nghỉ ngơi.
======
Ngày hôm sau, " Nhậm Trọng Thành" chính thức bấm máy.
Cảnh đầu tiên là cảnh nữ chính Lương Phinh và nam chính Bạch Trưng cùng nhau diễn.
Hai người lần đầu gặp nhau, lúc này còn chưa xảy ra chiến tranh bới Khương Quốc, Tống triều vẫn đất nước thái bình.
Mà chính tại thời thế thái bình này, Lương Phinh trên đường trở về thành gặp phải bọn cướp, hiểu lầm Bạch Trưng cũng là người của bọn cướp, vì thế một mình nàng đấu với Bạch Trưng.
Lúc này Ngưu đạo đang đứng trước mặt Bạc Kha Nhiễm, trong tay ông cầm kịch bản, ông đang cùng cô thảo luận cách diễn.
"Lúc ấy cháu đang hiểu lầm Thiệu Chi là người của bọn họ, cho nên không nói lời nào liền rút kiếm, sau đó đến lúc giải trừ hiểu lầm, cháu đặc biệt phải chú ý sắc mặt một chút.."
Lương Phinh ở trong bộ phim này là một nữ nhân cao lãnh, không phải loại thích nói cười.
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, "cháu đã biết, cháu sẽ chú ý."
"Được, lấy nữa cảnh đánh nhau, cháu cũng không cần lo lắng, đóng vai bọn cướp đều là cái diễn viên võ thuật chuyên nghiệp, sẽ không thực sự động đến cháu."
"Vâng."
Lúc này, Chu Thiệu Chi cũng đã thay xong quần áo.
Không nghĩ tới tạo hình cổ trang của Chu Thiệu Chi lại đẹp như vậy.
Chu Thiệu Chi nhìn Bạc Kha Nhiễm cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Tuy rằng lúc trước anh ta đã xem qua tạo hình của cô trong phim " Cung Phi" trên weibo, nhưng cũng có thể do trang phục không giống nhau, hơn nữa cũng không phải tận mắt nhìn thấy, dù rất đẹp nhưng cũng không mãnh liệt như bây giờ.
"Thiệu Chi, đã xong rồi à, vậy chuẩn bị đi." Ngưu đạo nói với Chu Thiệu Chi mới đến.
Chu Thiệu Chi gật đầu.
"Vâng."
=====
Phân cảnh đánh nhau.
Đám cây cao lớn che khuất nửa mặt trời, trong rừng cây lộ ra chút gió râm mát.
Một thiếu nữ áo xanh chà xát cánh tay, "Tiểu thư, sao em cảm thấy nơi này có chút lạnh lẽ."
Thiếu nữ bị thiếu nữ áo xanh gọi là tiểu thư lúc này đang nhíu chặt mi thanh tú, nàng nhìn cây rừng xung quanh, nắm chặt bội kiếm bên hông.
"Chú ý đề phòng một chút, rút ngắn thời gian lên đường."
Giọng nói của Lương Phinh làm thiếu nữ áo xanh yên tâm không ít, nàng ta mở miệng nói.
"Vâng."
Nhưng mà vừa dứt lời, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, mơ hồ còn có tiếng đao kiếm đánh nhau.
Từ âm thanh nghe được, hẳn là thanh âm của một cô nương.
"Tiểu thư?"
Lương phinh thần sắc lạnh lùng, nói với thiếu nữ áo xanh.
"Tiểu Hoàn, đuổi theo."
"Vâng, tiểu thư."
Tiểu Hoàn lập tức đuổi theo xông lên cùng với Lương Phinh.
Đập vào mắt Lương Phinh là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đang bị một nam tử áo đen chế trụ, tay nam tử giữ chặt tay thiếu nữ.
Xung quanh còn lại là một đống hỗn loạn, xe ngựa đổ một bên, đồ đạc rơi tán loạn trên mặt đất, rõ ràng chia lậmi bên, kịch liệt lao vào nhau đánh.
Mà một bên hiển nhiên là bọn cướp, một bên khác là gia đinh gia đình nào đó.
Ánh mắt Lương Phinh sắc lạnh, nàng hô " bá" một tiếng rồi vọt lên.
Hướng thẳng tay nam tử hắc y đang nắm tay thiếu nữ mà bổ quá.
Bạch Trưng hiển nhiên không nghĩ tới sẽ bị người khác xông đến, hắn kéo thiếu nữ kia vòng một vòng tròn, thuận thế đẩy nàng ta ra ngoài, lập tức rút kiếm đi lên.
Tiểu Hoàn vừa tới liền thấy tiểu thư nhà mình đang hãm sâu trong đó.
"Rõ như ban ngày, cường đoạt phụ nữ nhà lành, lão tặc không biết xấu hổ lão tặc xem kiếm của ta đây!"
Nàng chửi bậy một tiếng liền gia nhập chiến đấu.
Trên mặt nữ nhân này trừ bỏ vẻ mặt lạnh lẽo vô biên thì không có bất cứ biểu tình nào khác, tốc độ của nàng rất nhanh, kiếm phong cực kỳ sắc bén, ra chiêu cũng rất tàn nhẫn.
Bạch Trưng chưng từng gặp qua nữ nhân nào như vậy, cũng không biết vì sao nàng tại rút kiếm xông về phía mình.
"Cô nương vì sao lại đối với ta như thế?" Hắn một bên trốn tránh, một bên đặt câu hỏi.
Lương Phinh cười lạnh, "Dâm tặc, ai cũng có thể giết chết."
Bạch Trưng sửng sốt một chút.
Dâm tặc?
Bạch Trưng hắn thế mà lại bị người hiểu lầm lại dâm tặc?
"Cô nương, nghe tại hạ giải thích......"
"Câm miệng, chịu chết đi!"
Thời điểm Lương Phinh bay lên, nắm kiếm đâm thẳng vào bụng Bạch Trưng.
Một tiếng "Răng rắc" vang lên
Dây cáp treo Bạc Kha Nhiễm đột nhiên dừng lại, Bạc Kha Nhiễm cảm giác bản thân đang lơ lửng trên không trung, lúc diễn cô căn bản không nghĩ đến sẽ đột ngột phát sinh tình huống như này, sắc mặt trắng bệch,
Tay nắm kiếm vô lực, đạo cụ kiếm lập tức tùe trên tay rơi xuống mặt đất.
Chu Thiệu Chi thấy tình huống không đúng, nhanh tay túm chặt tay Bạc Kha Nhiễm, ổn định cơ thể cô.
"Dừng lại!"
Ngưu đạo cũng bị doạ không nhẹ, vội vàng hô dừng lại, cảnh này còn chưa diễn xong, trước tiên chỉ có thể tạm dừng.
Xem Bạc Kha Nhiễm cũng không bị thương, lúc này ông mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người liền chửi ầm lên.
"Sao lại thế này! Mấy người phụ trách dây cáp các người làm ăn cẩu thả! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai gánh tội!"
Mấy nhân viên công tác phụ trách dây cáp chạy nhanh tới xin lỗi.
Sau khi đứng trên mặt đất, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới thấy bình tĩnh, nhân viên công tác giúp cô bỏ dây cáp trên người, lại nhìn thấy Ngưu đạo đang nổi bão, nghĩ chuyện này cũng có liên quan đến mình, liền tiến lên nói.
"Ngưu đạo, không có chuyện gì lớn, chú xem không phải cháu vẫn tốt sao?"
Lúc này sắc mặt Ngưu đạo mới hoà hoãn một chút.
"Vừa rồi bị doạ rồi sao?"
"Có một chút, cũng may được Thiệu Chi đỡ."
Chu Thiệu Chi cũng đã đi tới.
Anh ta nhướng này, "Ngưu đạo, vấn đề an toàn này phải giám sát tốt, tựa như ông nói, nếu như thật sư xảy ra chuyện, ai có thể gánh tội, huống hồ lúc này phim vừa bấm máy, nếu có ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải vào bệnh viện, đám phóng viên nghe được tiếng gió, đem đoàn phim chúng ta bôi đen."
Ngưu đạo lập tức gật đầu, chính xác là như vậy, cũng may còn chưa xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh trên người đều xông ra.
"Cảnh này trước tiên tạm dừng một chút, một giờ sau lại tiếp tục quay, Kha Nhiễm, cháu cũng bị doạ sợ rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi,"
Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm cũng chỉ có thể gật đầu, sau đó đi đến lều nghỉ ngơi cách đó không xa.
" Nhậm Trọng Thành" lấy bối cảnh vương triều hư cấu là triều Tống, kể về chuyện xưa khi Triều Tống và các nước láng giềng Khương Quốc nổ ra chiến tranh, một đám võ lâm hiệp khách hiệp lực bảo vệ một toà thành.
Trong đó Bạc Kha Nhiễm đảm nhận vai nữ chính Lương Phimh là con gái của thành chủ Nhậm Trọng Thành, Chu Thiệu Chi đóng vai Bạch Trưng người đứng đầu của võ lâm hiệp khách.
Trước khi chiến tranh xảy ra, Lương Phinh và Bạch Trưng vô cùng ghét nhau, sau này cùng chung hoạn nạn, kề vai chiến đấu tắm máu nơi chiến trường, hai người dần dần nảy sinh cảm tình.
Trên đường đi đến phòng họp, Nguyễn Lệ nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Kha Nhiễm, em biết không, phim này nữ diên phụ đổi thành Kỷ Thi Kỳ."
Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc, "Lúc trước không phải đã chọn Chu Ngu Dao sao?"
"Lúc trước chọn Chu Ngu Dao đúng là không tồi, nhưng mà người ta có bản lĩnh." Nguyễn Lệ vừa nói vừa nháy mắt nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt đã hiểu.
Trong giới giải trí, nói cả bản lĩnh, cũng không phải là bản lĩnh bình thường, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
"Nghe nói cô ta là do chính phó đạo diễn đề cử tiến vào, thay thế vị trí của Chu Ngu Dao."
Bất quá, giây tiếp theo, cô đột nhiên nhớ tới thời điểm trước khi quay " Cung Phi", Nguyễn Lệ cũng nói qua với cô chuyện của Lục Hi Hoà, kết quả thế nào?
Vì thế cô có chút không dám tin tưởng, nhưng là Kỷ Thơ Kỳ là nữ phụ số 2, xác thật làm cô có chút ngoài ý muốn, không phải nói Kỷ Thơ Kỳ kém, nhưng mà để nói có thể đảm nhận vị trí nữ phụ số 2 trong bộ phim này, nói thật có chút đề cao cô ta.
"Chị nói có thể tin được không?" Cô hoài nghi nhìn về phía Nguyễn Lệ.
Nguyễn Lệ liếc mắt nhìn Bạc Kha Nhiễm, "Không tin thì em cứ chờ xem."
"Hiện tại sao chị không nói với em cách xa cô ta một chút?"
Chuyện lúc trước của Lục Hi Hoà, Nguyễn Lệ còn dằn dò cô không được trêu chọc Lục Hi Hoà, nhưng mà lúc này tới phiên Kỷ Thơ Kỳ, Nguyễn Lệ lại giống như có gì cần băn khoăn.
Nguyễn Lệ dùng vẻ mặt ngu ngốc nhìn cô, sau đó nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai khác, lúc này mới mở miệng nói.
"Không phải nói chuyện đó vô nghĩa sao?"
"Hiện tại em đã gả cho một người chồng giỏi giang còn ghê gớm đó sao?"
Nguyễn Lệ nói người chồng giỏi giang còn ghê gớm đúng là Thẩm Dữ.
Nghe Nguyễn Lệ nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng cong khóe miệng, ý cười trong mắt không hề che dấu.
Nguyễn Lệ bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên là phụ nữ khi yêu.
Sau khi tới phòng họp, trong phòng đã tập trung không ít diễn viên.
Đương nhiên, Bạc Kha Nhiễm cũng thấy được Kỷ Thơ Kỳ.
Lúc này cô ta đang ngồi bên cạnh Phó đạo diện Giả Vân, không biết cô ta đanh nói với ông ta cái gì, trên gương mặt còn mang theo nụ cười tươi.
Nguyễn Lệ liế mắt một cái liền chuyển tầm mắt.
"Cô ta thật đúng là không cố kỵ chỗ nào."
Bạc Kha Nhiễm cười cười, không lên tiếng.
Mà lúc này, Kỷ Thơ Kỳ cũng thấy được Bạc Kha Nhiễm, cô ta cúi đầu nói hai câu với Giả Vân, liền đứng dậy tới đi tới.
Nguyễn Lệ nhìn Kỷ Thơ Kỳ đang đi tới chỗ binn họ, hơi nghiêng đầu đè thấp giọng nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Ngừoi phụ nữ này định làm gì vậy?
"Em sao biết được?" Bạc Kha Nhiễm mỉm cười.
Bất quá cô đối với Kỷ Thơ Kỳ một chút hảo cảm cũng không có, rốt cuộc làm gì có ai lại thích người phụ nữ coi trọng chồng mình?
Thực mau, Kỷ Thơ Kỳ đã đi đến trước mặt cô.
Cô ta vừa tới gần, Bạc Kha Nhiễm và Nguyễn Lệ lập tức ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta.
Dùng nhiều nước hoa như vậy, là muốn sặc chết người sao?
"Kha Nhiễm, đã lâu không gặp."
Bạc Kha Nhiễm nhướng mày.
Kha Nhiễm?
Cô và cô ta trở nên thân thiết từ khi nào vậy, lúc ở phim trường " Cung Phi", cô ta vẫn gọi là Bạc lão sư, sao vừa đến đây đã đổi thành Kha Nhiễm?
Bạc Kha Nhiễm khẽ cong khóe miệng cho có.
"Vâng."
Kỷ Thơ Kỳ cũng không một người ngu xuẩn người, sao không phát hiện ra Bạc Kha Nhiễm đối với cô ta rất xa cách.
"Chúng ta mới vừa tách ra ở đoàn phim trước, lại có thể gặp nhau ở đoàn phim này, thật đúng là duyên phận."
Bạc Kha Nhiễm tiếp tục mỉm cười.
"Vâng."
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều nhìn qua đây, nét cười trên mặt Kỷ Thơ Kỳ cứng đờ.
Bất quá cũng may cô ta nhanh chóng ổn định cảm xúc của bản thân, vừa lúc người đại diện của cô ta ở phía sau gọi, cô ta lập tức leo xuống bậc thang này.
"Tôi đi trước, gặp lại sau."
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
Vừa xoay người, sắc mặt Kỷ Thơ Kỳ tối sầm, hai bàn tay nắm chặt.
"Vừa rồi em cố ý?" Nguyễn Lệ hỏi.
Bạc Kha Nhiễm nhấp miệng, "Không phải cố ý, chính là không muốn đáp lại cô ta."
Nguyễn Lệ sờ sờ cằm.
Nhìn coi, tính tình đại tiểu thư rốt cuộc đã thay đổi.
"Kha Nhiễm, lại đây."
Ngưu đạo ngồi phía trước nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đã đến, nhiệt tình gọi cô lại.
Bạc Kha Nhiễm tươi cười đi đến chỗ Ngưu đạo.
Nụ cười này có bao nhiêu chân thành so với vẻ tười lúc này đối với Kỷ Thơ Kỳ.
Một đám diễn viên ở phòng họp thảo luận kịch bản hơn hai giờ, lúc này Ngưu đạo mới thả người trở về nghỉ ngơi.
======
Ngày hôm sau, " Nhậm Trọng Thành" chính thức bấm máy.
Cảnh đầu tiên là cảnh nữ chính Lương Phinh và nam chính Bạch Trưng cùng nhau diễn.
Hai người lần đầu gặp nhau, lúc này còn chưa xảy ra chiến tranh bới Khương Quốc, Tống triều vẫn đất nước thái bình.
Mà chính tại thời thế thái bình này, Lương Phinh trên đường trở về thành gặp phải bọn cướp, hiểu lầm Bạch Trưng cũng là người của bọn cướp, vì thế một mình nàng đấu với Bạch Trưng.
Lúc này Ngưu đạo đang đứng trước mặt Bạc Kha Nhiễm, trong tay ông cầm kịch bản, ông đang cùng cô thảo luận cách diễn.
"Lúc ấy cháu đang hiểu lầm Thiệu Chi là người của bọn họ, cho nên không nói lời nào liền rút kiếm, sau đó đến lúc giải trừ hiểu lầm, cháu đặc biệt phải chú ý sắc mặt một chút.."
Lương Phinh ở trong bộ phim này là một nữ nhân cao lãnh, không phải loại thích nói cười.
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, "cháu đã biết, cháu sẽ chú ý."
"Được, lấy nữa cảnh đánh nhau, cháu cũng không cần lo lắng, đóng vai bọn cướp đều là cái diễn viên võ thuật chuyên nghiệp, sẽ không thực sự động đến cháu."
"Vâng."
Lúc này, Chu Thiệu Chi cũng đã thay xong quần áo.
Không nghĩ tới tạo hình cổ trang của Chu Thiệu Chi lại đẹp như vậy.
Chu Thiệu Chi nhìn Bạc Kha Nhiễm cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Tuy rằng lúc trước anh ta đã xem qua tạo hình của cô trong phim " Cung Phi" trên weibo, nhưng cũng có thể do trang phục không giống nhau, hơn nữa cũng không phải tận mắt nhìn thấy, dù rất đẹp nhưng cũng không mãnh liệt như bây giờ.
"Thiệu Chi, đã xong rồi à, vậy chuẩn bị đi." Ngưu đạo nói với Chu Thiệu Chi mới đến.
Chu Thiệu Chi gật đầu.
"Vâng."
=====
Phân cảnh đánh nhau.
Đám cây cao lớn che khuất nửa mặt trời, trong rừng cây lộ ra chút gió râm mát.
Một thiếu nữ áo xanh chà xát cánh tay, "Tiểu thư, sao em cảm thấy nơi này có chút lạnh lẽ."
Thiếu nữ bị thiếu nữ áo xanh gọi là tiểu thư lúc này đang nhíu chặt mi thanh tú, nàng nhìn cây rừng xung quanh, nắm chặt bội kiếm bên hông.
"Chú ý đề phòng một chút, rút ngắn thời gian lên đường."
Giọng nói của Lương Phinh làm thiếu nữ áo xanh yên tâm không ít, nàng ta mở miệng nói.
"Vâng."
Nhưng mà vừa dứt lời, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, mơ hồ còn có tiếng đao kiếm đánh nhau.
Từ âm thanh nghe được, hẳn là thanh âm của một cô nương.
"Tiểu thư?"
Lương phinh thần sắc lạnh lùng, nói với thiếu nữ áo xanh.
"Tiểu Hoàn, đuổi theo."
"Vâng, tiểu thư."
Tiểu Hoàn lập tức đuổi theo xông lên cùng với Lương Phinh.
Đập vào mắt Lương Phinh là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đang bị một nam tử áo đen chế trụ, tay nam tử giữ chặt tay thiếu nữ.
Xung quanh còn lại là một đống hỗn loạn, xe ngựa đổ một bên, đồ đạc rơi tán loạn trên mặt đất, rõ ràng chia lậmi bên, kịch liệt lao vào nhau đánh.
Mà một bên hiển nhiên là bọn cướp, một bên khác là gia đinh gia đình nào đó.
Ánh mắt Lương Phinh sắc lạnh, nàng hô " bá" một tiếng rồi vọt lên.
Hướng thẳng tay nam tử hắc y đang nắm tay thiếu nữ mà bổ quá.
Bạch Trưng hiển nhiên không nghĩ tới sẽ bị người khác xông đến, hắn kéo thiếu nữ kia vòng một vòng tròn, thuận thế đẩy nàng ta ra ngoài, lập tức rút kiếm đi lên.
Tiểu Hoàn vừa tới liền thấy tiểu thư nhà mình đang hãm sâu trong đó.
"Rõ như ban ngày, cường đoạt phụ nữ nhà lành, lão tặc không biết xấu hổ lão tặc xem kiếm của ta đây!"
Nàng chửi bậy một tiếng liền gia nhập chiến đấu.
Trên mặt nữ nhân này trừ bỏ vẻ mặt lạnh lẽo vô biên thì không có bất cứ biểu tình nào khác, tốc độ của nàng rất nhanh, kiếm phong cực kỳ sắc bén, ra chiêu cũng rất tàn nhẫn.
Bạch Trưng chưng từng gặp qua nữ nhân nào như vậy, cũng không biết vì sao nàng tại rút kiếm xông về phía mình.
"Cô nương vì sao lại đối với ta như thế?" Hắn một bên trốn tránh, một bên đặt câu hỏi.
Lương Phinh cười lạnh, "Dâm tặc, ai cũng có thể giết chết."
Bạch Trưng sửng sốt một chút.
Dâm tặc?
Bạch Trưng hắn thế mà lại bị người hiểu lầm lại dâm tặc?
"Cô nương, nghe tại hạ giải thích......"
"Câm miệng, chịu chết đi!"
Thời điểm Lương Phinh bay lên, nắm kiếm đâm thẳng vào bụng Bạch Trưng.
Một tiếng "Răng rắc" vang lên
Dây cáp treo Bạc Kha Nhiễm đột nhiên dừng lại, Bạc Kha Nhiễm cảm giác bản thân đang lơ lửng trên không trung, lúc diễn cô căn bản không nghĩ đến sẽ đột ngột phát sinh tình huống như này, sắc mặt trắng bệch,
Tay nắm kiếm vô lực, đạo cụ kiếm lập tức tùe trên tay rơi xuống mặt đất.
Chu Thiệu Chi thấy tình huống không đúng, nhanh tay túm chặt tay Bạc Kha Nhiễm, ổn định cơ thể cô.
"Dừng lại!"
Ngưu đạo cũng bị doạ không nhẹ, vội vàng hô dừng lại, cảnh này còn chưa diễn xong, trước tiên chỉ có thể tạm dừng.
Xem Bạc Kha Nhiễm cũng không bị thương, lúc này ông mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người liền chửi ầm lên.
"Sao lại thế này! Mấy người phụ trách dây cáp các người làm ăn cẩu thả! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai gánh tội!"
Mấy nhân viên công tác phụ trách dây cáp chạy nhanh tới xin lỗi.
Sau khi đứng trên mặt đất, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới thấy bình tĩnh, nhân viên công tác giúp cô bỏ dây cáp trên người, lại nhìn thấy Ngưu đạo đang nổi bão, nghĩ chuyện này cũng có liên quan đến mình, liền tiến lên nói.
"Ngưu đạo, không có chuyện gì lớn, chú xem không phải cháu vẫn tốt sao?"
Lúc này sắc mặt Ngưu đạo mới hoà hoãn một chút.
"Vừa rồi bị doạ rồi sao?"
"Có một chút, cũng may được Thiệu Chi đỡ."
Chu Thiệu Chi cũng đã đi tới.
Anh ta nhướng này, "Ngưu đạo, vấn đề an toàn này phải giám sát tốt, tựa như ông nói, nếu như thật sư xảy ra chuyện, ai có thể gánh tội, huống hồ lúc này phim vừa bấm máy, nếu có ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải vào bệnh viện, đám phóng viên nghe được tiếng gió, đem đoàn phim chúng ta bôi đen."
Ngưu đạo lập tức gật đầu, chính xác là như vậy, cũng may còn chưa xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh trên người đều xông ra.
"Cảnh này trước tiên tạm dừng một chút, một giờ sau lại tiếp tục quay, Kha Nhiễm, cháu cũng bị doạ sợ rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi,"
Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm cũng chỉ có thể gật đầu, sau đó đi đến lều nghỉ ngơi cách đó không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.