Chương 6
Tống Cửu Cận
09/06/2019
Tâm trí Bạc Kha Nhiễm hiện tại đều là câu nói kia của Thẩm Dữ.
"Cháu cảm thấy như vậy sao?"
Cảm thấy cái gì?
Lau tóc một hồi vẫn không nghĩ ra, liền bực bội túm lấy khăn lông, ra sức xoa tóc.
Thẩm Dữ có ý tứ gì?
Những lời này của anh rốt cuộc là có ý tứ gì?
Cái gì gọi là cô cảm thấy như thế nào?
Rõ ràng cô là người hỏi, như thế nào cuối cùng thành anh đang hỏi cô?
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra câu trả lời, lại vừa thấy đã đến 11 giờ.
Vì thế cất khăn bông, xốc chăn lên đi nằm.
Không nghĩ, không thể lại suy nghĩ, anh có ý gì thì chính là ý đó.
Bạc Kha Nhiễm cưỡng bách chính mình nhắm mắt lại.
Cô một bên tự mình điều tiết, một bên ở trên giường nằm ngay đơ.
Không đến vài giây.
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Không ngủ được!
Không ngủ được!!
Cứ ngồi như vậy vài phút, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới một lần nữa nằm xuống, kéo chăn đem cả người che lại.
Hai ngày sau, Bạc Kha Nhiễm quả thực bận đến mức chân không chạm đất.
Từ thành phố xong lại chạy đến thành phố kia.
Thật vất vả đem công việc làm xong, cô mới có cơ hội nghỉ ngơi một ngày.
Cả ngày cô đều ở trong nhà mình, ngủ bù.
Thẳng đến buổi chiều, cảm thấy mình có chút đói bụng, cô liền đứng dậy đi tìm đồ ăn. Thời điểm đi qua phòng khách, cô đột nhiên nhìn thấy kịch bản lúc trước mình đặt trên bàn trà.
Cô chuẩn bị đi qua, điện thoại trong túi liền vang lên.
Bạc Kha Nhiễm cầm điện thoại lên, mở ra WeChat.
Cô nhìn hình avata trên màn hình liền cảm thấy có chút hoài niệm. Kỳ thật cô vẫn luôn có wechat của Thẩm Dữ, nhưng từ lúc Thẩm Dữ xuất ngoại, hai người liền không có bất cứ liên hệ gì, càng không nói sẽ nhắn tin wechat. Danh sách bạn bè wechat có quá nhiều người, cô thật đã quên là còn có anh.
Chú nhỏ:
"Hiện tại có rảnh không?"
Bạc Kha Nhiễm rất nhanh liền trả lời.
"Có rảnh."
"Sổ hộ khẩu có mang bên người không?"
Sổ hộ khẩu?
"Đều có."
Trước đó hai ngày, Hạ Khi Xuân đem sổ hộ khẩu trong nhà đưa cho cô.
"Bên chú cũng có, hôm nay chúng ta đi lãnh chứng được không?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn tin nhắn Wechat của Thẩm Dữ gửi đến, nửa ngày không có phục hồi tinh thần.
Lãnh chứng?
Lãnh chứng!!!
Cô cũng không biết mình đã đứng như vậy bao lâu, thẳng đến khi ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
"Leng keng leng keng leng keng......"
Âm thanh chuông cửa làm khiến cô giật mình, theo phản xạ quay đầu nhìn ra cửa.
Như thế nào...... Tới nhanh vậy?
Do dự một hồi, cô nhấc chân đi ra cửa.
Từ mắt mèo nhìn thoáng qua,ngoài cửa là một nam nhân cao lớn, trên người là áo khoác màu lam, mang theo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang. Nhưng chỉ cần nhìn vào cặp mắt kia, cô liền biết người này chính là Thẩm Dữ.
Cô chậm rì rì mở cửa, Thẩm Dữ cúi đầu nhìn người phía trước.
Cô mặc đồ ở nhà, không trang điểm, làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn anh.
"Như thế nào nhanh như vậy?" Cô theo bản năng hỏi anh.
"Chú vừa lúc ở gần đây." Thẩm Dữ giải thích nói.
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, "Nga."
Thẩm Dữ đứng ở cửa một lúc lâu, phát hiện cô vẫn cúi đầu đứng ngây người.
"Chú không thể đi vào sao?" Anh nhàn nhạt hỏi.
Giọng nói của anh rất có từ tính, thành thục ổn trọng.
Bạc Kha Nhiễm cả kinh, lúc này mới phát giác bán thân vẫn đứng ở cửa, chỉ cảm thấy mặt mũi đều mất hết, vội vàng mở miệng, "Có thể có thể."
Nói xong cô liền né sang một bên, để anh vào nhà.
Thẩm Dữ vừa vào, Bạc Kha Nhiễm ở cửa nhìn qua vài lần, sau khi xác định không có người mới đóng cửa nhà.
Thẩm Dữ nhìn bài trí trong phòng, miễn cưỡng có sạch sẽ, sắc điệu ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bộ dạng quan sát của anh, không dám lên tiếng. Thắng đến khi, ánh mắt Thẩm Dữ quét đến bên người, lúc này cô mới đi qua bên anh.
"Cái kia...... Cháu còn chưa trang điểm." Cô cứng nhắc nói.
Thẩm Dữ không vội vã trả lời, mà đem mũ lưỡi trai cùng khẩu trang gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt cấm dục câu người.
Bạc Kha Nhiễm trộm nuốt nước miếng, nam nhân này sao có thể gợi cảm mê người như vậy?
"Ân, không sao, cháu đi chuẩn bị đi, chú ở đây chờ."
"Nga."
Bạc Kha Nhiễm xoay người đi về phòng ngủ.
Thẳng đến khi cửa phòng ngủ một lần nữa đóng lại, Thẩm Dữ mới nghiêng đầu nhìn qua, nhấc chân đi đến ghế sô pha.
Ngồi xuống ghế sô pha, tầm mắt anh liền bị tập sách trên bàn hấp dẫn.
Tập sách này anh rất quen thuộc.
Đây là kịch bản anh tự mình xét duyệt, từ in ấn đến khi hoàn thiện.
《 cung phi 》.
Cầm lấy kịch bản, đặt trong lòng bàn tay lật xem vài tờ, anh thấy những câu chú thích bên cạnh. Cô am hiểu nhất chính là viết chữ, chữ cũng như người, sạch sẽ gọn gàng.
Nhìn cô đánh dấu từng chút một, xem ra cô rất dụng tâm nghiên cứu kịch bản.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng ngủ lần nữa mở ra.
Sợ để Thẩm Dữ chờ lâu, Bạc Kha Nhiễm chỉ trang điểm đơn giản. Cô vừa cúi đầu sửa sang lại cúc áo vừa nói: "Chú nhỏ, cháu đã chuẩn bị......"
Kêu xong chú nhỏ, cô mới giật mình phản ứng lại.
Cô vẫn không thay đổi được xưng hô với anh. Rốt cuộc đã nhiều năm gọi như vậy, bảo cô lập tức sửa lại thật sự có chút khó khăn.
Huống hồ, không gọi anh là chú nhỏ, cô nên gọi anh là gì đây?
Chẳng lẽ để cô gọi lão công. Đánh chết cô cũng không dám.
Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt thất thố của cô, nói: "Gọi là gì cũng được, cháu thích là được, đi thôi."
"Ai?"
Nàng lung tung mà khấu hảo cúc áo, sau đó mang hảo khẩu trang cùng mũ đi qua đi.
"Thật sự tùy cháu gọi gì cũng được?"
"uh."
"Vậy cháu tiếp tục gọi chú nhỏ?"
"uh."
Kỳ thật đây cũng có thể coi là biệt danh.
Không lâu nữa, cô với anh phải đi đăng ký kết hôn, mà hiện tại hai người còn đang thảo luận xem có nên tiếp tục gọi anh là chú nhỏ.
Bước lại gần, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới nhìn thấy trong anh chính là kịch bản 《 cung phi 》.
Nghĩ đến một loạt chú thích to nhỏ trong đấy, cô cảm thấy có chút thẹn thùng.
"Cái kia...... Kỳ thật cháu......"
"Cháu phân tích rất tốt." Thẩm Dữ cười cười, sau đó đem kịch bản một lần nữa để trên bàn trà.
"Đã chuẩn bị xong?"
"vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
"Chúng ta đi thôi." Thẩm Dữ đứng dậy.
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm mặt không đổi sắc đi theo anh, kỳ thật nội tâm thấp thỏm không yên.
Ra đến cửa, cô xoay người, thuận tay khóa cửa lại.
Quay người lại, cô sửng sốt. Từ khi nào Thẩm Dữ lại gần cô như vậy. Gần đến mức cô có thể ngửi được mùi hương trên quần áo anh.
Cô theo bản năng lui về phía sau phía sau một bước, mà ngay sau đấy là cửa nhà đóng chặt.
Thẩm Dữ nhìn cô không chớp mắt.
Trái tim Bạc Kha Nhiễm không tự chủ được mà nhảy loạn, cô tận mắt thấy anh chậm rãi nâng tay lên, nhích lại gần phía cô.
Trong nháy mắt, cô theo bản năng nhắm chặt hai mẳt.
Thẩm Dữ nhìn cô không do dự mà nhắm mắt, sửng sốt không thôi. Động tác không cẩn thận chậm nửa nhịp, khóe miệng nhếch nhẹ lên.
Giây tiếp theo, anh duỗi tay đem mũi lưỡi trai đội lên đầu cô.
Thấy trên đầu có động tĩnh, Bạc Kha Nhiễm hé mắt nhìn, chỉ thấy đôi mắt Thẩm Dữ vẫn như trước, bình đạm như nước.
Gương mặt cô sau lớp khẩu trang không biết đã đỏ lên từ lúc nào.
"Vừa rồi nhắm mắt làm cái gì?" Anh nhàn nhạt hỏi cô, trong mắt mang theo một tia hài hước.
"Nhắm mắt....... Bởi vì trong mắt không cẩn thận có hạt cát." Bạc Kha Nhiễm thực không có tiền đồ giải thích, sợ anh không tin, cô dùng sức chớp mắt.
"uh, chú nhỏ đã biết."
Thẩm Dữ gật đầu, xoay người đi đến thang máy cách đó không xa.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bóng dáng anh, ảo não thở dài một tiếng, chạy đuổi theo.
"Cháu nói thật, trong mắt thật sự có hạt cát."
Lần này Thẩm Dữ không trả lời cô, chỉ là tiếp tục gật đầu.
Bời vì sự kiện xấu hổ kia, dọc đường đi, Bạc Kha Nhiễm không nói một lời. Tuy Thẩm Dữ vẫn luôn gật đầu, nhưng cô thấy rõ, ánh mắt anh đã nói rõ ràng anh không tin.
Bạc Kha Nhiễm nhìn hai cuốn sổ đỏ chói lọi trong tay.
Theo lý mà nói, thời gian lãnh chứng đều từ thứ hai đến thứ sáu. Nhưng mà nhà Thẩm Dữ có hậu đài, huống hồ hai người họ bí mật kết hôn, nên đi đăng ký cũng hoàn toàn bí mật.
Cô ghé mắt nhìn về phía Thẩm Dữ, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, sắc mặt anh vẫn như cũ không có nhiều thay đổi, có chăng, so với trước nhu hòa một chút.
Cô cùng Thẩm Dữ đăng ký kết hôn?
Chỉ là hai cuốn sổ màu đỏ đơn giản, lại khiến họ ở bên nhau đến già.
"Cái này...... Chú nhỏ giữ hay để ở chỗ cháu?" Cô anh.
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua, nói: "Đưa cho chú nhỏ đi."
"Đây ạ." Bạc Kha Nhiễm đưa hai cuốn sổ đỏ trong tay mình đưa cho anh.
Thẩm Dữ đem tờ giấy hôn thú của hai người cất kỹ.
"Đã đói bụng chưa, chú nhỏ đưa cháu đi ăn cơm, có ăn đồ ăn Hồ Nam ở quán Trương thẩm không?"
"Chú nhỏ hiện tại còn ăn món ăn Hồ Nam?" Bạc Kha Nhiễm có chút kinh ngạc.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú nhỏ: Giấy đăng ký kết hôn này vẫn nên để ở chỗ ta, hôm nào đấy liền ném ra biển.
"Cháu cảm thấy như vậy sao?"
Cảm thấy cái gì?
Lau tóc một hồi vẫn không nghĩ ra, liền bực bội túm lấy khăn lông, ra sức xoa tóc.
Thẩm Dữ có ý tứ gì?
Những lời này của anh rốt cuộc là có ý tứ gì?
Cái gì gọi là cô cảm thấy như thế nào?
Rõ ràng cô là người hỏi, như thế nào cuối cùng thành anh đang hỏi cô?
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra câu trả lời, lại vừa thấy đã đến 11 giờ.
Vì thế cất khăn bông, xốc chăn lên đi nằm.
Không nghĩ, không thể lại suy nghĩ, anh có ý gì thì chính là ý đó.
Bạc Kha Nhiễm cưỡng bách chính mình nhắm mắt lại.
Cô một bên tự mình điều tiết, một bên ở trên giường nằm ngay đơ.
Không đến vài giây.
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Không ngủ được!
Không ngủ được!!
Cứ ngồi như vậy vài phút, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới một lần nữa nằm xuống, kéo chăn đem cả người che lại.
Hai ngày sau, Bạc Kha Nhiễm quả thực bận đến mức chân không chạm đất.
Từ thành phố xong lại chạy đến thành phố kia.
Thật vất vả đem công việc làm xong, cô mới có cơ hội nghỉ ngơi một ngày.
Cả ngày cô đều ở trong nhà mình, ngủ bù.
Thẳng đến buổi chiều, cảm thấy mình có chút đói bụng, cô liền đứng dậy đi tìm đồ ăn. Thời điểm đi qua phòng khách, cô đột nhiên nhìn thấy kịch bản lúc trước mình đặt trên bàn trà.
Cô chuẩn bị đi qua, điện thoại trong túi liền vang lên.
Bạc Kha Nhiễm cầm điện thoại lên, mở ra WeChat.
Cô nhìn hình avata trên màn hình liền cảm thấy có chút hoài niệm. Kỳ thật cô vẫn luôn có wechat của Thẩm Dữ, nhưng từ lúc Thẩm Dữ xuất ngoại, hai người liền không có bất cứ liên hệ gì, càng không nói sẽ nhắn tin wechat. Danh sách bạn bè wechat có quá nhiều người, cô thật đã quên là còn có anh.
Chú nhỏ:
"Hiện tại có rảnh không?"
Bạc Kha Nhiễm rất nhanh liền trả lời.
"Có rảnh."
"Sổ hộ khẩu có mang bên người không?"
Sổ hộ khẩu?
"Đều có."
Trước đó hai ngày, Hạ Khi Xuân đem sổ hộ khẩu trong nhà đưa cho cô.
"Bên chú cũng có, hôm nay chúng ta đi lãnh chứng được không?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn tin nhắn Wechat của Thẩm Dữ gửi đến, nửa ngày không có phục hồi tinh thần.
Lãnh chứng?
Lãnh chứng!!!
Cô cũng không biết mình đã đứng như vậy bao lâu, thẳng đến khi ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
"Leng keng leng keng leng keng......"
Âm thanh chuông cửa làm khiến cô giật mình, theo phản xạ quay đầu nhìn ra cửa.
Như thế nào...... Tới nhanh vậy?
Do dự một hồi, cô nhấc chân đi ra cửa.
Từ mắt mèo nhìn thoáng qua,ngoài cửa là một nam nhân cao lớn, trên người là áo khoác màu lam, mang theo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang. Nhưng chỉ cần nhìn vào cặp mắt kia, cô liền biết người này chính là Thẩm Dữ.
Cô chậm rì rì mở cửa, Thẩm Dữ cúi đầu nhìn người phía trước.
Cô mặc đồ ở nhà, không trang điểm, làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn anh.
"Như thế nào nhanh như vậy?" Cô theo bản năng hỏi anh.
"Chú vừa lúc ở gần đây." Thẩm Dữ giải thích nói.
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, "Nga."
Thẩm Dữ đứng ở cửa một lúc lâu, phát hiện cô vẫn cúi đầu đứng ngây người.
"Chú không thể đi vào sao?" Anh nhàn nhạt hỏi.
Giọng nói của anh rất có từ tính, thành thục ổn trọng.
Bạc Kha Nhiễm cả kinh, lúc này mới phát giác bán thân vẫn đứng ở cửa, chỉ cảm thấy mặt mũi đều mất hết, vội vàng mở miệng, "Có thể có thể."
Nói xong cô liền né sang một bên, để anh vào nhà.
Thẩm Dữ vừa vào, Bạc Kha Nhiễm ở cửa nhìn qua vài lần, sau khi xác định không có người mới đóng cửa nhà.
Thẩm Dữ nhìn bài trí trong phòng, miễn cưỡng có sạch sẽ, sắc điệu ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bộ dạng quan sát của anh, không dám lên tiếng. Thắng đến khi, ánh mắt Thẩm Dữ quét đến bên người, lúc này cô mới đi qua bên anh.
"Cái kia...... Cháu còn chưa trang điểm." Cô cứng nhắc nói.
Thẩm Dữ không vội vã trả lời, mà đem mũ lưỡi trai cùng khẩu trang gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt cấm dục câu người.
Bạc Kha Nhiễm trộm nuốt nước miếng, nam nhân này sao có thể gợi cảm mê người như vậy?
"Ân, không sao, cháu đi chuẩn bị đi, chú ở đây chờ."
"Nga."
Bạc Kha Nhiễm xoay người đi về phòng ngủ.
Thẳng đến khi cửa phòng ngủ một lần nữa đóng lại, Thẩm Dữ mới nghiêng đầu nhìn qua, nhấc chân đi đến ghế sô pha.
Ngồi xuống ghế sô pha, tầm mắt anh liền bị tập sách trên bàn hấp dẫn.
Tập sách này anh rất quen thuộc.
Đây là kịch bản anh tự mình xét duyệt, từ in ấn đến khi hoàn thiện.
《 cung phi 》.
Cầm lấy kịch bản, đặt trong lòng bàn tay lật xem vài tờ, anh thấy những câu chú thích bên cạnh. Cô am hiểu nhất chính là viết chữ, chữ cũng như người, sạch sẽ gọn gàng.
Nhìn cô đánh dấu từng chút một, xem ra cô rất dụng tâm nghiên cứu kịch bản.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng ngủ lần nữa mở ra.
Sợ để Thẩm Dữ chờ lâu, Bạc Kha Nhiễm chỉ trang điểm đơn giản. Cô vừa cúi đầu sửa sang lại cúc áo vừa nói: "Chú nhỏ, cháu đã chuẩn bị......"
Kêu xong chú nhỏ, cô mới giật mình phản ứng lại.
Cô vẫn không thay đổi được xưng hô với anh. Rốt cuộc đã nhiều năm gọi như vậy, bảo cô lập tức sửa lại thật sự có chút khó khăn.
Huống hồ, không gọi anh là chú nhỏ, cô nên gọi anh là gì đây?
Chẳng lẽ để cô gọi lão công. Đánh chết cô cũng không dám.
Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt thất thố của cô, nói: "Gọi là gì cũng được, cháu thích là được, đi thôi."
"Ai?"
Nàng lung tung mà khấu hảo cúc áo, sau đó mang hảo khẩu trang cùng mũ đi qua đi.
"Thật sự tùy cháu gọi gì cũng được?"
"uh."
"Vậy cháu tiếp tục gọi chú nhỏ?"
"uh."
Kỳ thật đây cũng có thể coi là biệt danh.
Không lâu nữa, cô với anh phải đi đăng ký kết hôn, mà hiện tại hai người còn đang thảo luận xem có nên tiếp tục gọi anh là chú nhỏ.
Bước lại gần, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới nhìn thấy trong anh chính là kịch bản 《 cung phi 》.
Nghĩ đến một loạt chú thích to nhỏ trong đấy, cô cảm thấy có chút thẹn thùng.
"Cái kia...... Kỳ thật cháu......"
"Cháu phân tích rất tốt." Thẩm Dữ cười cười, sau đó đem kịch bản một lần nữa để trên bàn trà.
"Đã chuẩn bị xong?"
"vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
"Chúng ta đi thôi." Thẩm Dữ đứng dậy.
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm mặt không đổi sắc đi theo anh, kỳ thật nội tâm thấp thỏm không yên.
Ra đến cửa, cô xoay người, thuận tay khóa cửa lại.
Quay người lại, cô sửng sốt. Từ khi nào Thẩm Dữ lại gần cô như vậy. Gần đến mức cô có thể ngửi được mùi hương trên quần áo anh.
Cô theo bản năng lui về phía sau phía sau một bước, mà ngay sau đấy là cửa nhà đóng chặt.
Thẩm Dữ nhìn cô không chớp mắt.
Trái tim Bạc Kha Nhiễm không tự chủ được mà nhảy loạn, cô tận mắt thấy anh chậm rãi nâng tay lên, nhích lại gần phía cô.
Trong nháy mắt, cô theo bản năng nhắm chặt hai mẳt.
Thẩm Dữ nhìn cô không do dự mà nhắm mắt, sửng sốt không thôi. Động tác không cẩn thận chậm nửa nhịp, khóe miệng nhếch nhẹ lên.
Giây tiếp theo, anh duỗi tay đem mũi lưỡi trai đội lên đầu cô.
Thấy trên đầu có động tĩnh, Bạc Kha Nhiễm hé mắt nhìn, chỉ thấy đôi mắt Thẩm Dữ vẫn như trước, bình đạm như nước.
Gương mặt cô sau lớp khẩu trang không biết đã đỏ lên từ lúc nào.
"Vừa rồi nhắm mắt làm cái gì?" Anh nhàn nhạt hỏi cô, trong mắt mang theo một tia hài hước.
"Nhắm mắt....... Bởi vì trong mắt không cẩn thận có hạt cát." Bạc Kha Nhiễm thực không có tiền đồ giải thích, sợ anh không tin, cô dùng sức chớp mắt.
"uh, chú nhỏ đã biết."
Thẩm Dữ gật đầu, xoay người đi đến thang máy cách đó không xa.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bóng dáng anh, ảo não thở dài một tiếng, chạy đuổi theo.
"Cháu nói thật, trong mắt thật sự có hạt cát."
Lần này Thẩm Dữ không trả lời cô, chỉ là tiếp tục gật đầu.
Bời vì sự kiện xấu hổ kia, dọc đường đi, Bạc Kha Nhiễm không nói một lời. Tuy Thẩm Dữ vẫn luôn gật đầu, nhưng cô thấy rõ, ánh mắt anh đã nói rõ ràng anh không tin.
Bạc Kha Nhiễm nhìn hai cuốn sổ đỏ chói lọi trong tay.
Theo lý mà nói, thời gian lãnh chứng đều từ thứ hai đến thứ sáu. Nhưng mà nhà Thẩm Dữ có hậu đài, huống hồ hai người họ bí mật kết hôn, nên đi đăng ký cũng hoàn toàn bí mật.
Cô ghé mắt nhìn về phía Thẩm Dữ, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, sắc mặt anh vẫn như cũ không có nhiều thay đổi, có chăng, so với trước nhu hòa một chút.
Cô cùng Thẩm Dữ đăng ký kết hôn?
Chỉ là hai cuốn sổ màu đỏ đơn giản, lại khiến họ ở bên nhau đến già.
"Cái này...... Chú nhỏ giữ hay để ở chỗ cháu?" Cô anh.
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua, nói: "Đưa cho chú nhỏ đi."
"Đây ạ." Bạc Kha Nhiễm đưa hai cuốn sổ đỏ trong tay mình đưa cho anh.
Thẩm Dữ đem tờ giấy hôn thú của hai người cất kỹ.
"Đã đói bụng chưa, chú nhỏ đưa cháu đi ăn cơm, có ăn đồ ăn Hồ Nam ở quán Trương thẩm không?"
"Chú nhỏ hiện tại còn ăn món ăn Hồ Nam?" Bạc Kha Nhiễm có chút kinh ngạc.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú nhỏ: Giấy đăng ký kết hôn này vẫn nên để ở chỗ ta, hôm nào đấy liền ném ra biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.