Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Chương 104: Hoàn chính văn

Tống Cửu Cận

21/04/2024

Lễ trao giải Liên hoan phim quốc tế Ninh Hạ năm 2019 được tổ chức tại nhà hát lớn Ánh sao.

Bên trong hội trường được trang hoàng lộng lẫy, ghế ngồi cũng được kín chỗ bởi những ngôi sao khách mời.

Bởi vì Bạc Kha Nhiễm lọt vào danh sách đề cử, cho nên cô được ưu tiên sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Bộ phim mới “Nếu như tương phùng ’’ của Thẩm Dữ là một trong những đề cử cho giải thưởng bộ phim xuất sắc nhất năm, vì vậy anh cũng được ban tổ chức sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu, nhưng xung quanh anh còn có những người đồng nghiệp trong nghề, vị trí của hai người cách nhau tương đối xa.

Bạc Kha Nhiễm không nhịn được nghiêng người lại nhìn anh.

Nhưng khi cô vừa ngoảnh đầu nhìn sang lại đụng ngay vào một ánh mắt thâm thúy quen thuộc.

Thật không may, anh cũng đang nhìn cô.

Tầm mắt của hai chạm vào nhau.

Bạc Kha Nhiễm không khỏi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, sau đó lặng lẽ mỉm cười với anh.

Sau khi nở nụ cười, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới phát hiện nụ cười ấy của cô thật tự nhiên biết bao, tựa hồ như đã trở thành một thói quen thường ngày.

Chỉ cần nhìn đến anh, khóe miệng sẽ không thể khống chế được tạo thành một vòng cung cực đẹp.

Cho đến khi nữ diễn viên bệnh cạnh hỏi cô đang cười cái gì, cô lúc này mới hồi phục lại tinh tình, lắc đầu với người nọ một cái rồi trả lời qua loa lấy lệ.

Buổi lễ còn khoảng hơn mười phút nữa mới bắt đầu, Bạc Kha Nhiễm liền thấy điện thoại di động ra nhắn tin Wedchat với Thẩm Dữ một lúc, cho đến khi người dẫn chương trình bước lên sân khấu, cô lúc này mới cất điện thoại vào trong túi.

Bất tri bất giác, lễ trao giải đã trôi qua hơn một một giờ đồng hồ.

Hiện tại chính là thời khắc công bố giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất.

Thẩm Dữ với bộ phim “Nếu như tương phùng’’ đồng thời cũng lọt vào danh sách đề cử cho hạng mục này.

“Những đạo diễn được đề cử cho giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất lần này có Thẩm Dữ, Triệu Kiền, Bành Vũ Kiến, vậy chiếc cúp của ngày hôm nay sẽ thuộc về ai đây?’’

Nghe những lời này của người dẫn chương trình, trái tim Bạc Kha Nhiễm cũng trở nên căng thẳng.

Thẩm Dữ.

Thẩm Dữ.

Bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô vô thức nắm siết chặt thành nắm đấm, trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại cái tên Thẩm Dữ.

“Người chiến thắng giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất năm nay là…’’

“Thẩm Dữ.’’

“Xin chúc mừng đạo diễn Thẩm của chúng ta.’’

Sau khi cái tên Thẩm Dữ vang lên, Bạc Kha Nhiễm đưa tay che miệng, nhìn dáng người đàn ông cao lớn thong dong bước lên trên sân khấu nhận thưởng, nước mặt cô thiếu chút nữa không thể kiềm chế được mà rơi xuống.

Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh được cảm xúc của chính mình.

Thẩm Dữ nhận lấy chiếc cúp từ trong tay khách mời trao giải.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt dưới hội trường vang lên, đôi tay của Bạc Kha Nhiễm cũng vỗ đến đỏ bừng.

“Tôi rất vinh dự ngày hôm nay có thể nhận được chiếc cúp danh giá này, đồng thời ở trong này cũng có rất nhiều bậc tiền bối trong nghề, khi cầm chiếc cúp tối cảm thấy có chút thấp thỏm.’’

“Tại đây, tôi xin cảm ơn những người cộng sự của tôi, những nhà đầu tư cũng những nhân viên đã hết lòng làm việc, xin cảm ơn những sự diễn viên đã cùng nhau hợp tác tốt đẹp, nhờ có sự nỗ lực cố gắng không ngừng của các bạn, tôi mới có thể đứng ở đây nhận lấy giải thưởng cao quý này…’’

“Cuối cùng, tôi xin cảm ơn một người.’’

“Bà xã của tôi.’’

Ngay khi Thẩm Dữ nói ra những lời này, đôi môi của anh hoàn toàn nhếch lên thành một nụ cười thật tươi, dưới sân khấu ngay lập tức vang lên những tràng pháo tay điên cuồng.

Thẩm Dữ cười.

Hơn nữa còn là khi anh nhắc đến một người phụ nữ.

Lúc trước khi anh công khai bản thân đã kết hôn đã đưa tới một sự chấn động không hề nhỏ.

Rất ít người có thể nhìn thấy được dáng vẻ này của anh.

Khi nhắc đến người ấy, trong mắt tất cả đều là ôn nhu, phảng phất như rơi vào bể tình mênh mông vậy.

Mặc dù không biết người phụ nữ kia là ai, nhưng hầu hết các nữ diễn viên trong hội trường này đều không ngừng hâm mộ cô ấy.



Có thể làm vợ của một người đàn ông như Thẩm Dữ là một chuyện may mắn đến nhường nào.

“Cảm ơn khi người cuối cùng nắm tay em chính là anh, cảm ơn em đã nguyện ý để cho anh nắm tay đi hết phần đời còn lại.’’

Bạc Kha Nhiễm chăm chú nhìn Thẩm Dữ trên sân khấu, những giọt nước mắt vừa rồi cố gắng kìm nén đến đây vẫn không thể kiềm chế được nữa mà không ngừng rơi xuống.

Cô biết mình không nên khóc, nhưng cô thật sự không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình.

Liễu Hâm ở bên cạnh thấy vậy nhanh chóng đưa cho cô một tấm khăn giấy.

“Kha Nhiễm, đừng khóc.’’

Bạc Kha Nhiễm nhìn Liễu Hâm một cái, nhận lấy tấm khăn giấy từ trong tay cô rồi gật đầu.

Chẳng mấy chốc, cô đã ổn định tâm trạng.

Sau khi trao giải đạo diễn xuất sắc nhất, tiếp theo chính là giải thưởng của nữ diễn viên xuất sắc nhất.

Tất cả mọi người ở đây đều trở nên vô cùng hồi hộp và tò mò.

Nữ diễn viên xuất sắc nhất, là một vinh dự lớn như thế nào.

“Tôi bây giờ đã thấy trên khuôn mặt của rất nhiều diễn viên trong hội trường này đều đang rất khẩn trương, thật ra thì không dối gạt các bạn, đừng nói là các bạn khẩn trương, ngay cả tôi đây cũng vậy.’’ Người dẫn chương trình cười nói.

Giọng điệu hài hước của anh ta làm tan biến không ít bầu không khí đang lắng đọng tại nơi này.

"Được rồi, chúng ta hãy trở lại chuyện chính, tiếp theo tôi muốn công bố giải thưởng lớn của chúng ta ngày hôm nay.’’

"Giải nữ diễn viên xuất sắc nhất."

"Những diễn viên có trong danh sách đề cử lần này là Lục Tĩnh Dao, Bạc Kha Nhiễm, Hạ Cẩn, đầu tiên, cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn phải chúc mừng ba người họ.’’

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Khi người dẫn chương trình đọc tên những diễn viên được đề cử, trên màn hình lớn phía sau anh ta cũng đồng thời trình chiếu những clip ngắn của tác phẩm đã giúp họ được đề cử.

Bạc Kha Nhiễm ngồi ngẩng đầu chăm chú nhìn chính mình trên màn hình.

Đó chính là cảnh quay cô đang núp mình trong sa mạc trốn tránh đám sát thủ.

Phân cảnh kia đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong ấn tượng của cô.

Bởi vì đoạn kia cô phải diễn đi diễn lại mười hai lần mới có thể thông qua, bị đạo diễn Hách Minh mắng đến cẩu huyết đầy đầu.

Mà trong khoảng thời gian quay phim ấy, ánh mặt trời thật gay gắt, lại còn đang ở giữa vùng sa mạc rộng lớn, cát trên mặt đất vô cùng nóng bỏng, cô cứ thế ở trên đó chạy băng băng rồi ngã rồi lăn, nóng đến không thể chịu nổi, đêm hôm đó trở lại khách sạn cả người đều là những đốm đỏ, bàn tay cũng bị cát mài đến rách da rách thịt.

Nhưng cũng chính vì Hách Minh yêu cầu cao như vậy, cho nên đoạn phim này của cô trở thành đoạn có lượt xem lại cao nhất của toàn bộ phim.

Sau khi tất cả những clip đã được trình chiếu, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc phong bì trên cánh tay người dẫn chương trình, Bạc Kha Nhiễm cũng không ngoại lệ.

Cô cảm giác trái tim mình lúc này như muốn nhảy ra ngoài lồ ng ngực.

Người dẫn chương trình một bên nhận lấy phong bì trong tay người nhân viên đưa tới, một bên run rẩy mở ra: “ Làm sao đây, làm sao đây, tôi hiện tại đang khẩn trương đến mức cánh tay cũng run rẩy.’’

Kỹ năng khuấy động không khí của người này rất tốt, biểu cảm cũng vô cùng thích hợp, nói mấy câu đã khiến cả hội ngay lập tức trường bật cười.

“Người chiến thắng giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất của chúng chính là…’’

“Bạc Kha Nhiễm.’’

“Chúc mừng Bạc Kha Nhiễm.’’

Tiếng nói vừa dứt, tiếng vỗ tay như thủy triều mãnh liệt vang lên.

Mà khoảnh khắc này, tất cả các ống kính trong hội trường đều đông loạt hướng về phía Bạc Kha Nhiễm.

Trên mặt Bạc Kha Nhiễm hiện rõ sự kinh ngạc, nhưng sau đó tràn ngập niềm vui sướng, một sự vui sướng không thể diễn tả bằng bất cứ ngôn ngữ nào.

Ngay khi bước lên sân khấu nhận giải, trong lòng Bạc Kha Nhiễm không biết có bao nhiêu khẩn trương, cô sợ mình sẽ lo lắng đến mức có thể dẫm lên váy hay không, nhưng may mắn thay, cô vẫn hữu kinh vô hiểm* đứng vững trên sân khấu lúc này.

Cô cảm nhận được sức nặng của chiếc cúp trong tay mình.

Nặng trĩu.

Nhưng lại vô cùng chân thực.

Bạc Kha Nhiễm tiến lên phía trước, đưa tay cầm lấy micro:



“Thật ra thì hôm nay có thể nhận được giải thưởng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi thậm chí tôi còn đã sẵn sàng tinh thần cho việc không được chọn, cho nên không hề chuẩn bị bài phát biểu cảm nhận…’’

Nghe những lời đó, tất cả mọi người ở dưới sân khấu đều nở nụ cười.

Trên thực tế thì việc Bạc Kha Nhiễm là người cuối cùng nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc lần này, mọi người ở đây đều tâm phục khẩu phục.

Bởi vì hai năm này cô ấy thực sự tiến bộ vượt trội.

Sự nỗ lực tiến bộ của cô ấy mọi người đều có thể nhìn ra được, đặc biệt là trong bộ phim “Bước đường cùng’’ của đạo diễn Hách Minh.

Mặc dù không ai không biết quá trình quay “Bước đường cùng” vô cùng gian khổ, nhưng sau khi bộ phim này được công chiếu rộng rãi, mọi người vẫn không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.

Điều này có thể gọi là gian khổ sao?

Nếu không có một sự kiên trì phi thường thì mấy ai có thể chịu đựng nổi.

Ở trong sa mạc nóng bỏng chân trần chạy băng băng, ngã nhào rồi lăn lộn.

Tuy nhiên, những thứ này đều là một chút gian khổ trong đó mà thôi.

Rõ ràng chỉ là một cô gái hai mươi bốn tuổi nhưng bằng sự kỹ năng diễn xuất xuất sắc cùng với sự vượt khó, tinh thần cống hiến cho nghệ thuật của mình khiến cho tất cả mọi người trong giới đều công nhận, khâm phục, thậm chí cô đã trở thành tấm gương cho không ít các hậu bối phía sau noi theo.

“Cho nên sau đây chính là những lời nói xuất phát từ tấm lòng của tôi, bộc phát ngay chính lúc này. Có thể nhận được giải thưởng này, tôi phải cảm ơn rất nhiều người, đầu tiên là đạo diễn Hách Minh đã cho tôi cơ hội thử sức mình, cảm ơn sự nghiêm khắc cùng yêu cầu cao trong công việc của ông mới có thể để mọi người có thể cảm nhận một cách rõ ràng những giá trị nghệ thuật và nhân văn mà bộ phim mang lại. Xin cảm ơn sự giúp đỡ của các vị tiền bối trong quá trình quay phim, bằng sự chuyên nghiệp và tận tâm của mình, họ đã giúp tôi nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật, cũng như những khoảng thời gian nhàn rỗi quý báu đã không tiếc công chỉ bảo…’’

Sau khi nói xong những lời này, cô dừng lại hai giây...

Sau đó ánh mắt trong suốt rơi vào một vị trí nào đó dưới khán đài, dừng lại thật lâu, đôi môi nở một nụ cười dịu nhẹ.

“Cuối cùng, mọi người có còn nhớ người mà tôi đã từng cảm ơn khi nhận được giải thưởng trong lễ trao giải Ngọc lan trắng không? Lần này cũng vậy, khi cầm được chiếc cúp cao quý này, tôi vẫn muốn cảm ơn người đó.’’

“Cảm ơn người đã luôn bao dung với em, bao dung sự ích kỷ, bao dung sự bướng bỉnh, tùy hứng, bao dung hết thảy những điều tốt lẫn không tốt của em, một người kiêu ngạo như vậy nhưng lại sẵn sàng là người đứng sau lưng em bảo vệ và che chở.’’

Khi Bạc Kha Nhiễm nói những lời này, toàn hội trường bỗng trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức một cây kim rơi trên mặt đất dường như cũng có thể nghe thấy tiếng vang của nó tạo thành.

Nghe đến chỗ này, trong lòng mọi người đại khái đều biết được điều gì đó.

Lời cảm ơn này của cô ấy không giống như dành cho một người phụ nữ, nếu đã không là phụ nữ, nhất định hẳn là một người đàn ông rồi.

Mọi người tựa hồ như đang cảm nhận được hơi thở ngọt ngào của tình yêu thấp thoáng đâu đây.

Nhưng mà…

Bạc Kha Nhiễm bình thường khiêm tốn như vậy, scandal cũng ít đến đáng thương, lâu nhất phải kể đến scandal với Thẩm Dữ, nhưng kể từ khi tin tức về cuộc hôn nhân bí mật của Thẩm Dữ nổ ra, chuyện này cũng từ từ biến mất.

Về sau nữa, cả hai người đều dấn thân vào công việc của chính mình, lại chẳng có gì để nói nữa.

Bạc Kha Nhiễm tiến lại gần micro hơn nữa, giọng nói của cô bị micro phóng đại.

“Cảm ơn khi người cuối cùng nắm tay em là anh, cảm ơn anh đã nguyện ý nắm tay em đi hết phần đời còn lại.’’

Toàn hội trường xôn xao.

Ngay khi mọi người đang nhao nhao nhớ lại mình đã nghe được câu nói quen thuộc này ở nơi nào thì những lời nói rành mạch của Bạc Kha Nhiễm lại một lần nữa truyền đến tai bọn họ.

“Thẩm Dữ, em yêu anh.’’

Câu nói này khiến bốn phương khiếp sợ.

Mà người đàn ông ngồi dưới sân khấu -Thẩm Dữ, từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười chăm chú nhìn Bạc Kha Nhiễm đang ở trên kia.

Cô đứng ở trên sân khấu nhận thưởng, dưới tất cả những ánh đèn rực rỡ nhất, chắc chắn là chính sự hiển diện nổi bật nhất trong toàn thể hội trường tối nay, đồng thời cũng chính là người rực rỡ nhất tồn tại trong lòng anh.

“Anh cũng yêu em.’’ Anh lặng lẽ nói với cô.

Anh yêu em, giống như cơn gió dịu dàng lướt qua trái tim đang thổn thức, ngọt ngào như mật.

Anh yêu em, giống như mây khói lưu luyến mưa giông, ôn nhu dữ dằn đem hết cho em.

Anh yêu em, giống như kết thúc câu chuyện cổ tích, chỉ mong tất cả đều hạnh phúc viên mãn.

HOÀN CHÍNH VĂN.

- -------------------------------

*Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook