Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 138: 70.1: Mục Đích
Khang Kiều
16/05/2021
“Nha đầu ngốc. Làm nũng với ba con đi, để ông ấy sắp xếp con vào trong đó không phải tốt rồi sao?” Hà Phương nháy mắt, hỗ trợ một mẹo, ẩn ý lại quá rõ ràng.
Chỉ cần không chạm đến lợi ích trọng đại, Ngải Thành Quốc phần lớn thời gian đều rất cưng chiều Ngải Tử Kỳ, cộng thêm có Hà Phương phe phẩy ở bên, nói một chút những lời ngon ngọt, để Ngải Tử Kỳ cũng tham gia vào hạng mục này, sợ rằng chỉ là chuyện dễ dàng như ăn kẹo.
Ngải Tử Kỳ trong lòng thích thú, nếu mình cũng có thể tham gia vào hạng mục này, thì sẽ không còn lạc hậu với Ngải Tử Lam nữa, tốt xấu cũng coi như ngang hàng.
“Nhưng, như vậy lại có thể như thế nào?” Ngải Tử Kỳ như cũ nghi hoặc không hiểu, một bộ mờ mịt hỏi. Cô ta biết, mẹ nói như vậy, khẳng định là có biện pháp trừng trị Ngải Tử Lam.
“Con cũng biết, hạng mục này nắm chắc trong tay Ngải gia chúng ta. Đến lúc đó con ở bên trong vớt chút váng dầu, lại động một chút chân tay, cuối cùng đều vu oan giá họa cho Ngải Tử Lam chẳng phải được rồi sao?” Hà Phương nhẫn nại giải thích, từng từ một đánh thức kẻ trong mộng.
Đúng vậy! Đến lúc đó, giá họa cho Ngải Tử Lam tội tham ô, lạm dụng công quỹ, há chẳng phải hoàn hảo rồi sao? Lại còn có thể khiến cho Đoàn Hồng Huyên nghi ngờ nhân phẩm của cô ta. Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích. Làm không tốt, ly hôn là có thể lắm.
“Thì ra là vậy.” Ngải Tử Kỳ bỗng vỡ lẽ ra, dường như đã tưởng tượng ra kết cục của Ngải Tử Lam, không khỏi vui vẻ ra mặt, dường như vui sướng đến muốn nhảy cẫng lên, liên tục tán thưởng, “Mẹ, vẫn là mẹ lợi hại! Thật sự là quá tuyệt vời.”
Là Ngải Tử Lam không có bản lĩnh gì, con tiện nhân thủ đoạn, sao có thể đấu lại mẹ mình, cô thiết nghĩ cũng không cần quá lo lắng làm gì.
Cũng chính lúc này Ngải Thành Quốc không có nhà, hai mẹ con bọn họ mới dám ở phòng khách không kiêng nể gì mà bàn luận vấn đề này. Còn về đám hạ nhân kia, sớm đều đã là người của Hà Phương rồi, không dám nói ra ngoài nửa câu.
“Mẹ……” Đột nhiên nhớ ra điều gì, Ngải Tử Kỳ quen được nuông chiều cư nhiên lại một bộ thẹn thùng hiếm có, chút chút ngượng ngùng xoắn xít, nghiễm nhiên vẻ một cô nữ sinh nhỏ đang yêu.
“Sao vậy? Vẫn không vui?” Hà Phương chính là thật sâu đối với kế sách của mình mà vui mừng đắc ý, không ngờ Ngải Tử Kỳ vẫn còn có ý kiến gì, chỉ là nhìn kỹ vẻ thẹn thùng, trong lòng khẽ nhảy dựng lên, đã rõ đến 7,8 phần, có lẽ đã đoán ra được chuyện gì.
“Con thích Đoàn Hồng Huyên.” Quả nhiên, Ngải Tử Kỳ đỏ mặt, khẽ nói.
Hà Phương đối với chuyện này không chút nào ngạc nhiên, thậm chí còn có chút khen ngợi.
Dù sao thì, một nhân vật tiêu biểu như Đoàn Hồng Huyên, ai mà không thích chứ, lại có ai không hi vọng hắn ta trở thành con rể đâu.
“Thích thì phải tranh đoạt lấy. Con gái của Hà Phương ta sao có thể thua kém kẻ khác chứ? Nhìn ba con xem, không phải năm đó ta tự mình đoạt lấy sao?” Hà Phương dương dương tự đắc truyền thụ lại điều mà bà ta bấy nhiêu năm tâm đắc, kinh nghiệm sâu sắc, thậm chí còn lấy đó làm tự hào.
Nếu bà đã có thể đánh bại được mẹ của Ngải Tử Lam, vậy Ngải Tử Kỳ sao có thể không đánh bại được Ngải Tử Lam chứ? Hơn nữa xem ra là rất có khả năng đấy.
Cho nên nói, thượng lương bất chính hạ lương oai thị nhất định là có lý của nó. Có mẹ tất phải có con.
Chỉ là Hà Phương đã xem nhẹ một chuyện, Đoàn Hồng Huyên không phải Ngải Thành Quốc, Ngải Tử Lam cũng dũng cảm quyết đoán hơn mẹ mình nhiều.
“Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con đấy.” Thấy mẹ ủng hộ mình như vậy, Ngải Tử Kỳ tự nhiên vui mừng quá đỗi, vội vội vàng vàng cầu sự giúp đỡ.
Trời biết, cô đã hối hận biết bao khi lần tương thân lúc trước đã không cùng Đoàn Hồng Huyên gặp mặt, lãng phí mất một cơ hội, lại còn tiện cho Ngải Tử Lam cái chân thú nhỏ nhoi đó nữa chứ. Nếu không phải như vậy, vợ của Đoàn Hồng Huyên bây giờ rất có khả năng là cô rồi.
“Nói cái gì vậy? Mẹ không giúp con thì còn giúp ai. Tập đoàn Đoàn Thị gia sản lớn như vậy, con có thể gả vào đó, mẹ con chúng ta cả đời này cũng không phải lo gì nữa.” Hà Phương khẽ nhéo má Ngải Tử Kỳ, một bộ khao khát huyễn tưởng ra cuộc sống tươi đẹp trong tương lai.
……….
Trong biệt thự cao cấp Đoàn gia, sau bữa tối, Đoàn lão phu nhân đang ngồi trên ghế sofa xem coi phim truyền hình dài tập, còn kéo theo cả Đoàn lão gia đang muốn đi viết thư pháp ngồi bên cạnh mà tán gẫu, Đoàn lão gia chỉ có thể một mặt bất đắc dĩ mà ngồi cùng bà, ăn trái cây mà đám hạ nhân vừa cắt.
Không khí gia đình đầm ấm hòa thuận như vậy vẫn luôn là giấc mơ của Ngải Tử Lam. Chỉ tiếc rằng, Ngải gia và Đoàn gia đem đến cho người ta cảm giác thật là khác nhau một trời một vực, một bên thì giống như băng thiên tuyết địa, một bên thì lại ấm áp như hoa xuân tháng 6.
Có điều, Đoàn gia sao lại nuôi dưỡng ra một kẻ mặt lạnh như Đoàn Hồng Huyên, vẫn luôn là một câu đố không có lời giải.
Ngải Tử Lam chào hai người lớn tuổi, rồi lên lầu, định trở về phòng tắm rửa rồi ngủ. Đoàn Hồng Huyên không nói lời nào lặng lẽ đi theo sau cô, cùng lên lầu.
Tại chỗ rẽ cầu thang, nơi hai người lớn tuổi Đoàn gia không nhìn thấy, Đoàn Hồng Huyên bỗng tiến lên trước chặn bước chân Ngải Tử Lam lại.
“A” Ngải Tử Lam không chút phòng bị khẽ kêu lên một tiếng, giống như mèo kêu vậy, mê người, một bộ mờ mịt, ánh mắt nhìn Đoàn Hồng Huyên vô cùng khó hiểu. Cô biết anh ta theo đằng sau, nhưng lại không ngờ anh ta lại đột nhiên xông lên như vậy.
Chỉ cần không chạm đến lợi ích trọng đại, Ngải Thành Quốc phần lớn thời gian đều rất cưng chiều Ngải Tử Kỳ, cộng thêm có Hà Phương phe phẩy ở bên, nói một chút những lời ngon ngọt, để Ngải Tử Kỳ cũng tham gia vào hạng mục này, sợ rằng chỉ là chuyện dễ dàng như ăn kẹo.
Ngải Tử Kỳ trong lòng thích thú, nếu mình cũng có thể tham gia vào hạng mục này, thì sẽ không còn lạc hậu với Ngải Tử Lam nữa, tốt xấu cũng coi như ngang hàng.
“Nhưng, như vậy lại có thể như thế nào?” Ngải Tử Kỳ như cũ nghi hoặc không hiểu, một bộ mờ mịt hỏi. Cô ta biết, mẹ nói như vậy, khẳng định là có biện pháp trừng trị Ngải Tử Lam.
“Con cũng biết, hạng mục này nắm chắc trong tay Ngải gia chúng ta. Đến lúc đó con ở bên trong vớt chút váng dầu, lại động một chút chân tay, cuối cùng đều vu oan giá họa cho Ngải Tử Lam chẳng phải được rồi sao?” Hà Phương nhẫn nại giải thích, từng từ một đánh thức kẻ trong mộng.
Đúng vậy! Đến lúc đó, giá họa cho Ngải Tử Lam tội tham ô, lạm dụng công quỹ, há chẳng phải hoàn hảo rồi sao? Lại còn có thể khiến cho Đoàn Hồng Huyên nghi ngờ nhân phẩm của cô ta. Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích. Làm không tốt, ly hôn là có thể lắm.
“Thì ra là vậy.” Ngải Tử Kỳ bỗng vỡ lẽ ra, dường như đã tưởng tượng ra kết cục của Ngải Tử Lam, không khỏi vui vẻ ra mặt, dường như vui sướng đến muốn nhảy cẫng lên, liên tục tán thưởng, “Mẹ, vẫn là mẹ lợi hại! Thật sự là quá tuyệt vời.”
Là Ngải Tử Lam không có bản lĩnh gì, con tiện nhân thủ đoạn, sao có thể đấu lại mẹ mình, cô thiết nghĩ cũng không cần quá lo lắng làm gì.
Cũng chính lúc này Ngải Thành Quốc không có nhà, hai mẹ con bọn họ mới dám ở phòng khách không kiêng nể gì mà bàn luận vấn đề này. Còn về đám hạ nhân kia, sớm đều đã là người của Hà Phương rồi, không dám nói ra ngoài nửa câu.
“Mẹ……” Đột nhiên nhớ ra điều gì, Ngải Tử Kỳ quen được nuông chiều cư nhiên lại một bộ thẹn thùng hiếm có, chút chút ngượng ngùng xoắn xít, nghiễm nhiên vẻ một cô nữ sinh nhỏ đang yêu.
“Sao vậy? Vẫn không vui?” Hà Phương chính là thật sâu đối với kế sách của mình mà vui mừng đắc ý, không ngờ Ngải Tử Kỳ vẫn còn có ý kiến gì, chỉ là nhìn kỹ vẻ thẹn thùng, trong lòng khẽ nhảy dựng lên, đã rõ đến 7,8 phần, có lẽ đã đoán ra được chuyện gì.
“Con thích Đoàn Hồng Huyên.” Quả nhiên, Ngải Tử Kỳ đỏ mặt, khẽ nói.
Hà Phương đối với chuyện này không chút nào ngạc nhiên, thậm chí còn có chút khen ngợi.
Dù sao thì, một nhân vật tiêu biểu như Đoàn Hồng Huyên, ai mà không thích chứ, lại có ai không hi vọng hắn ta trở thành con rể đâu.
“Thích thì phải tranh đoạt lấy. Con gái của Hà Phương ta sao có thể thua kém kẻ khác chứ? Nhìn ba con xem, không phải năm đó ta tự mình đoạt lấy sao?” Hà Phương dương dương tự đắc truyền thụ lại điều mà bà ta bấy nhiêu năm tâm đắc, kinh nghiệm sâu sắc, thậm chí còn lấy đó làm tự hào.
Nếu bà đã có thể đánh bại được mẹ của Ngải Tử Lam, vậy Ngải Tử Kỳ sao có thể không đánh bại được Ngải Tử Lam chứ? Hơn nữa xem ra là rất có khả năng đấy.
Cho nên nói, thượng lương bất chính hạ lương oai thị nhất định là có lý của nó. Có mẹ tất phải có con.
Chỉ là Hà Phương đã xem nhẹ một chuyện, Đoàn Hồng Huyên không phải Ngải Thành Quốc, Ngải Tử Lam cũng dũng cảm quyết đoán hơn mẹ mình nhiều.
“Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con đấy.” Thấy mẹ ủng hộ mình như vậy, Ngải Tử Kỳ tự nhiên vui mừng quá đỗi, vội vội vàng vàng cầu sự giúp đỡ.
Trời biết, cô đã hối hận biết bao khi lần tương thân lúc trước đã không cùng Đoàn Hồng Huyên gặp mặt, lãng phí mất một cơ hội, lại còn tiện cho Ngải Tử Lam cái chân thú nhỏ nhoi đó nữa chứ. Nếu không phải như vậy, vợ của Đoàn Hồng Huyên bây giờ rất có khả năng là cô rồi.
“Nói cái gì vậy? Mẹ không giúp con thì còn giúp ai. Tập đoàn Đoàn Thị gia sản lớn như vậy, con có thể gả vào đó, mẹ con chúng ta cả đời này cũng không phải lo gì nữa.” Hà Phương khẽ nhéo má Ngải Tử Kỳ, một bộ khao khát huyễn tưởng ra cuộc sống tươi đẹp trong tương lai.
……….
Trong biệt thự cao cấp Đoàn gia, sau bữa tối, Đoàn lão phu nhân đang ngồi trên ghế sofa xem coi phim truyền hình dài tập, còn kéo theo cả Đoàn lão gia đang muốn đi viết thư pháp ngồi bên cạnh mà tán gẫu, Đoàn lão gia chỉ có thể một mặt bất đắc dĩ mà ngồi cùng bà, ăn trái cây mà đám hạ nhân vừa cắt.
Không khí gia đình đầm ấm hòa thuận như vậy vẫn luôn là giấc mơ của Ngải Tử Lam. Chỉ tiếc rằng, Ngải gia và Đoàn gia đem đến cho người ta cảm giác thật là khác nhau một trời một vực, một bên thì giống như băng thiên tuyết địa, một bên thì lại ấm áp như hoa xuân tháng 6.
Có điều, Đoàn gia sao lại nuôi dưỡng ra một kẻ mặt lạnh như Đoàn Hồng Huyên, vẫn luôn là một câu đố không có lời giải.
Ngải Tử Lam chào hai người lớn tuổi, rồi lên lầu, định trở về phòng tắm rửa rồi ngủ. Đoàn Hồng Huyên không nói lời nào lặng lẽ đi theo sau cô, cùng lên lầu.
Tại chỗ rẽ cầu thang, nơi hai người lớn tuổi Đoàn gia không nhìn thấy, Đoàn Hồng Huyên bỗng tiến lên trước chặn bước chân Ngải Tử Lam lại.
“A” Ngải Tử Lam không chút phòng bị khẽ kêu lên một tiếng, giống như mèo kêu vậy, mê người, một bộ mờ mịt, ánh mắt nhìn Đoàn Hồng Huyên vô cùng khó hiểu. Cô biết anh ta theo đằng sau, nhưng lại không ngờ anh ta lại đột nhiên xông lên như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.