Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 17: 9.2: Hắn Gấp Như Vậy
Khang Kiều
14/05/2021
9.2: Hắn gấp như vậy
Ngải Tử Lam không nói câu gì, xoay người xuống xe, đáy lòng, lại thở phào nhẹ nhõm, một cỗ hi vọng xưa nay chưa từng có, ánh mặt trời lấp đầy cả trái tim.
Có được thân phận phu nhân tổng tài Đoàn Thị, cô liền có đủ khả năng, đi hoàn thành di nguyện của bà ngoại-đoạt lại Ngải Thị, đồng thời tra rõ nguyên nhân cái chết của mẹ, báo thù cho mẹ.
Cô mỗi bước đi, lại thêm phần kiên định.
Nói thật, cô mang trên người trách nhiệm lớn như vậy, vốn không muốn phiền đến bất cứ ai. Cũng chính vì như vậy, mà cô và người bạn trai yêu ba năm đã chia tay.
Nhưng Đoàn Hồng Huyên thì khác.
Dựa vào nền tảng mạnh mẽ của hắn, chẳng những sẽ không bị nàng liên lụy, ngược lại còn có thể làm hậu thuẫn kiên cố cho cô. Quan trọng nhất là, hắn biết nỗi đau khổ của cô, cũng bằng lòng cùng cô san sẻ.
Sau khi Ngải Tử Lam đi rồi, Đoàn Hồng Huyên cũng rút điện thoại ra, gọi cho trợ lý.
“Trợ lý Lý, mau đi tới chỗ lão phu nhân lấy cuốn hộ khẩu lại đây cho tôi, nhanh.”
Trợ lý Lý không chỉ là trợ lý của hắn, mà còn là bằng hữu nhiều năm của hắn, bất giác hỏi thêm: “Đoạn thiếu gia, cần cuốn hộ khẩu làm gì?”
“Tôi muốn kết hôn.” Đoàn Hồng Huyên nhàn nhạt cười.
Bên kia lập tức truyền tới một câu kinh ngạc: “Đoàn thiếu gia, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa, là cô gái nhà ai vậy?”
“Trưởng nữ của Ngải Thị, Ngải Tử Lam.”
Bên kia, vội vàng khuyên: “Đoàn thiếu gia, cậu suy nghĩ cho kỹ đi, tình hình của Ngải gia.”
Giọng Đoàn Hồng Huyên lập tức lạnh lùng: “Bớt nói nhảm đi, người tôi muốn cưới là Ngải Tử Lam, không phải là gia đình hỗn độn kia.”
Trợ lý Lý nhất thời không dám phản bác lại.
Giây lát sau, giọng yếu ớt nói: “Được rồi, tôi đi lấy đây.”
Buông điện thoại, Đoàn Hồng Huyên mãn nguyện dựa vào ghế, thản nhiên châm điếu thuốc.
Mẹ bên kia, không cần lo lắng.
Bà ấy chỉ mong hắn mau chóng bỏ công việc ra, tìm một đối tượng, để cho bà được ẵm cháu.
Vì thế, bà cả ngày luôn hối hận lúc trước đã quản hắn quá nghiêm, hận không thể quay lại thời gian, để hắn khi đọc sách tìm lấy một đống bạn gái.
Một hồi, Ngải Tử Lam từ cổng Ngải gia đi ra.
Đoàn Hồng Huyên nheo mắt nhìn dáng người mảnh mai của cô chậm rãi đi tới chiếc xe thể thao, trong ánh hoàng hôn lộng lẫy mà mềm mại, bóng dáng thướt tha của cô thật khiến người ta động lòng.
Trong ánh mắt sâu thẳm như biển cả của hắn, đột nhiên có cảm giác thật tuyệt vời.
Tới gần, ngước nhìn gương mặt điển trai như tạc tượng của hắn: bóng dáng tinh tế kia, được mạ lên một lớp viền vàng, chói mắt không thể tả. Cho nên, trong khoảnh khắc, nàng hoảng hốt cảm thấy như gặp được thiên thần vậy.
Thấy cô đến gần, hắn trực tiếp mở cửa xe: “Cuốn hộ khẩu đâu, lấy ra.”
Ngải Tử Lam ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn: “Anh gấp như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Đoàn Hồng Huyên không xấu hổ tự hào, đưa tay đoạt lấy chứng nhận nàng đưa, xem xét một phen, hài lòng: “Rất tốt, Đoàn Hồng Huyên ta sắp có vợ rồi.”
Nhìn hắn, bộ mặt tràn đầy sự thích thú, Ngải Tử Lam đột nhiên hỏi một câu: “Anh vội vã kết hôn như vậy, là sợ không lấy được vợ sao?”
Nói xong, cô liền muốn cho mình một cái tát.
Não cô vừa rồi bị gì a, Đoàn Hồng Huyên hắn mà lại sợ không lấy được vợ.
Thì tất cả đàn ông trong thiên hạ này đến già cũng không có vợ mất.
Có điều
Cũng khó trách cô, bộ dạng vừa rồi của hắn vui vẻ như vậy, cô khó mà không nghĩ như vậy.
Ngải Tử Lam không nói câu gì, xoay người xuống xe, đáy lòng, lại thở phào nhẹ nhõm, một cỗ hi vọng xưa nay chưa từng có, ánh mặt trời lấp đầy cả trái tim.
Có được thân phận phu nhân tổng tài Đoàn Thị, cô liền có đủ khả năng, đi hoàn thành di nguyện của bà ngoại-đoạt lại Ngải Thị, đồng thời tra rõ nguyên nhân cái chết của mẹ, báo thù cho mẹ.
Cô mỗi bước đi, lại thêm phần kiên định.
Nói thật, cô mang trên người trách nhiệm lớn như vậy, vốn không muốn phiền đến bất cứ ai. Cũng chính vì như vậy, mà cô và người bạn trai yêu ba năm đã chia tay.
Nhưng Đoàn Hồng Huyên thì khác.
Dựa vào nền tảng mạnh mẽ của hắn, chẳng những sẽ không bị nàng liên lụy, ngược lại còn có thể làm hậu thuẫn kiên cố cho cô. Quan trọng nhất là, hắn biết nỗi đau khổ của cô, cũng bằng lòng cùng cô san sẻ.
Sau khi Ngải Tử Lam đi rồi, Đoàn Hồng Huyên cũng rút điện thoại ra, gọi cho trợ lý.
“Trợ lý Lý, mau đi tới chỗ lão phu nhân lấy cuốn hộ khẩu lại đây cho tôi, nhanh.”
Trợ lý Lý không chỉ là trợ lý của hắn, mà còn là bằng hữu nhiều năm của hắn, bất giác hỏi thêm: “Đoạn thiếu gia, cần cuốn hộ khẩu làm gì?”
“Tôi muốn kết hôn.” Đoàn Hồng Huyên nhàn nhạt cười.
Bên kia lập tức truyền tới một câu kinh ngạc: “Đoàn thiếu gia, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa, là cô gái nhà ai vậy?”
“Trưởng nữ của Ngải Thị, Ngải Tử Lam.”
Bên kia, vội vàng khuyên: “Đoàn thiếu gia, cậu suy nghĩ cho kỹ đi, tình hình của Ngải gia.”
Giọng Đoàn Hồng Huyên lập tức lạnh lùng: “Bớt nói nhảm đi, người tôi muốn cưới là Ngải Tử Lam, không phải là gia đình hỗn độn kia.”
Trợ lý Lý nhất thời không dám phản bác lại.
Giây lát sau, giọng yếu ớt nói: “Được rồi, tôi đi lấy đây.”
Buông điện thoại, Đoàn Hồng Huyên mãn nguyện dựa vào ghế, thản nhiên châm điếu thuốc.
Mẹ bên kia, không cần lo lắng.
Bà ấy chỉ mong hắn mau chóng bỏ công việc ra, tìm một đối tượng, để cho bà được ẵm cháu.
Vì thế, bà cả ngày luôn hối hận lúc trước đã quản hắn quá nghiêm, hận không thể quay lại thời gian, để hắn khi đọc sách tìm lấy một đống bạn gái.
Một hồi, Ngải Tử Lam từ cổng Ngải gia đi ra.
Đoàn Hồng Huyên nheo mắt nhìn dáng người mảnh mai của cô chậm rãi đi tới chiếc xe thể thao, trong ánh hoàng hôn lộng lẫy mà mềm mại, bóng dáng thướt tha của cô thật khiến người ta động lòng.
Trong ánh mắt sâu thẳm như biển cả của hắn, đột nhiên có cảm giác thật tuyệt vời.
Tới gần, ngước nhìn gương mặt điển trai như tạc tượng của hắn: bóng dáng tinh tế kia, được mạ lên một lớp viền vàng, chói mắt không thể tả. Cho nên, trong khoảnh khắc, nàng hoảng hốt cảm thấy như gặp được thiên thần vậy.
Thấy cô đến gần, hắn trực tiếp mở cửa xe: “Cuốn hộ khẩu đâu, lấy ra.”
Ngải Tử Lam ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn: “Anh gấp như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Đoàn Hồng Huyên không xấu hổ tự hào, đưa tay đoạt lấy chứng nhận nàng đưa, xem xét một phen, hài lòng: “Rất tốt, Đoàn Hồng Huyên ta sắp có vợ rồi.”
Nhìn hắn, bộ mặt tràn đầy sự thích thú, Ngải Tử Lam đột nhiên hỏi một câu: “Anh vội vã kết hôn như vậy, là sợ không lấy được vợ sao?”
Nói xong, cô liền muốn cho mình một cái tát.
Não cô vừa rồi bị gì a, Đoàn Hồng Huyên hắn mà lại sợ không lấy được vợ.
Thì tất cả đàn ông trong thiên hạ này đến già cũng không có vợ mất.
Có điều
Cũng khó trách cô, bộ dạng vừa rồi của hắn vui vẻ như vậy, cô khó mà không nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.