Chương 4: Nhiệm Vụ Đặc Biệt Của Sếp Tổng
Mộc Tiên Sâm
22/02/2021
Còi báo động chói tai làm mọi người trong đại sảnh ngân hàng hoảng lên, nghe Bạch Chấn Đông nói - cướp- , bọn họ xoay người rời khỏi ngân hàng với tốc độ nhanh nhất.
Trong chớp mắt, đại sảnh ngân hàng đã trở nên vắng vẻ.
Tên mập bị Bạch Chấn Đông đạp mạnh một cái, anh ta như bị đạp vào trong sương mù. Mãi đến khi ngã ở trên nền đại sảnh ngân hàng, anh ta mới kịp hiểu ra. Nhưng anh ta vừa muốn giải thích, nắm đấm của Bạch Chấn Đông lại rơi xuống đầu gã như mưa.
Bạch Chấn Đông đấm mạnh, tốc độ lại rất nhanh. Đầu tên mập bị trúng mấy phát liền choáng váng. Anh ta ôm đầu, vừa muốn đứng lên phản kích, lại bị Bạch Chấn Đông đấm móc một cú lại ngã xuống đất.
Bốn gã lưu manh phía sau tên mập thấy thế, vừa định rút dao trong ống tay áo ra chém, nhằm giải vây cho Bàn Tử. Nhưng chúng còn chưa kịp rút dao, một gã lưu manh đã bị Bạch Chấn Đông đạp mạnh lên người phải vội vàng lùi lại, vừa vặn đập vào hai gã lưu manh khác. Ba tên cùng ngã xuống đất. Rõ ràng không thể coi thường lực chân của Bạch Chấn Đông được.
Một gã lưu manh khác chém mạnh một dao về phía mặt của Bạch Chấn Đông. Hắn nhanh tay nhanh mắt, nghiêng người tránh, tay trái nắm lấy cổ tay cầm đao của tên lưu manh, tay phải đang nắm chợt mở ra, đánh một chưởng vào trên ngực tên lưu manh. Tên lưu manh vội vàng lùi lại, vừa lảo đảo liền ngã ngửa ra sau.
Mấy tên lưu manh vừa đứng lên phản kích, nhưng không ngờ mấy người bảo vệ của ngân hàng đã cầm gậy cảnh sát xông tới bao vây.
Mấy tên lưu manh chưa kịp ra tay, chúng đã bị mấy người bảo vệ cường tráng khống chế. Trong quá trình khống chế, chúng còn hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của tay đấm chân đá.
Tên mập bị hai người bảo vệ ấn ở trên sàn nhà, mặt anh ta áp sát sàn nhà liều mạng giải thích:
- Các người nhầm rồi, chúng tôi không phải là cướp ngân hàng!
Hai người bảo vệ hơi sửng sốt, còn tưởng rằng mình hiểu nhầm. Bọn họ vừa định kéo Bàn Tử lên để hỏi rõ.
Lúc này, Bạch Chấn Đông ở bên cạnh nhìn con dao bổ dưa trong tay, thêm mắm thêm muối nói:
- Không phải cướp à? Lẽ nào các người cầm dao bổ dưa tới ngân hàng làm trò xiếc?
Tên mập thở hổn hển. Lúc này anh ta mới hiểu được mình bị hãm hại, lúc này đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
Rất nhanh, tên mập và bốn gã lưu manh do anh ta dẫn tới đã bị trói lại, trực tiếp nhốt vào một phòng nhỏ trong ngân hàng.
Khi Bạch Chấn Đông chuẩn bị rời khỏi ngân hàng, một nhân viên ngân hàng đột nhiên bước nhanh tới. Cô ta nắm lấy tay phải Bạch Chấn Đông, vô cùng cảm kích nói:
- Thưa ngài, cám ơn ngài! Hôm nay nếu không nhờ ngài phát hiện đúng lúc, không chừng ngân hàng đã xảy ra rối loạn gì rồi!
Bạch Chấn Đông nắm tay phải của cô ta và đột nhiên nâng lên hôn một cái, mỉm cười đặc biệt ga lăng nói:
- Không cần cám ơn tôi. Nếu cô muốn cám ơn thì cám ơn cô quá xinh đẹp đi!
Nhân viên phục trách ngân hàng mặc đồng phục màu đen đột nhiên xấu hổ, nhưng trong lòng thấy ngọt hơn ăn mật, lúng túng trả lời:
- Ngài, ngài thật biết nói đùa!
Bạch Chấn Đông lại ga lăng hỏi:
- Cô có bạn trai chưa?
Người phụ trách gật đầu, nói:
- Có.
Bạch Chấn Đông thâm tình hỏi:
- Có phải là người đang ở trước mắt cô không?
Người phụ trách mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không, anh ấy ở sau lưng anh.
Cô ta vừa dứt lời, phía sau Bạch Chấn Đông liền vang lên giọng nói của một người đàn ông:
- Văn Văn! Em không sao chứ?
Bạch Chấn Đông nghe tiếng liền quay đầu lại. Hắn nhìn thấy một người đàn ông đeo kính mắt đứng ở phía sau lưng mình. Trong lòng hắn thầm thở dài nghĩ, mẹ kiếp, thật sự có bạn trai à!
Hắn nắm tay ngọc của người phụ trách, khen người đàn ông đeo kính phía sau:
- Ông anh này, tay bạn gái anh thật đẹp!
Người phụ trách nghe vậy liền cười rạng rỡ, nhìn người đàn ông đeo kính hỏi:
- Sao anh lại tới đây?
Người đàn ông đeo kính đầy vẻ khẩn trương nói:
- Anh nghe nói ở đây vừa có cướp, anh lo cho em nên...
Không chờ người đàn ông đeo kính nói xong, Bạch Chấn Đông lại ngắt lời anh ta, nói:
- Tôi còn có việc phải đi trước đây, các người cứ nói chuyện tiếp nhé!
Hắn vừa xoay người đi tới cửa ngân hàng, phía sau vọng đến giọng nói ngọt ngào của người phụ trách:
- Thưa ngài, tên họ của ngài?
Bạch Chấn Đông xoay người lại, mỉm cười nói với người phụ trách:
- Tôi họ Soái, tên ca! Tạm biệt!
Người phụ trách không nén được xúc động, thì thầm:
- Soái ca!
Cô ta đọc xong liền không nhịn được cười.
Người đàn ông đeo kính bên cạnh mờ mịt hỏi:
- Hắn soái chỗ nào chứ?
...
Bạch Chấn Đông vừa trở lại công ty, Lâm Nhược Yên liếc mắt đã nhìn thấy hắn. Cô đi giày cao gót tới, nghi ngờ hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
Bạch Chấn Đông thành thật trả lời:
- Ngân hàng!
Lâm Nhược Yên nhíu mày hỏi:
- Anh thật sự đưa tiền cho bọn họ à?
Bạch Chấn Đông lắc đầu:
- Không!
- Vậy sao anh về một mình?
Lâm Nhược Yên nhìn phía sau Bạch Chấn Đông, cũng không thấy bóng dáng của mấy người kia đâu cả.
Bạch Chấn Đông bất đắc dĩ nói:
- Khi tôi dẫn bọn họ tới ngân hàng, bọn họ đột nhiên thay đổi ý định, nói một triệu quá ít, lại định cướp ngân hàng. Cướp ngân hàng là tội chết đấy. Người tốt như tôi sao có thể thấy chết mà không cứu chứ? Vì vậy à! Tôi lại ngăn cản bọn họ, thi triển các loại chiêu số mới khống chế được bọn họ đấy. Cô xem, bây giờ nắm đấm của tôi còn đang đau đây này!
Lâm Nhược Yên nghe vậy thì không nhịn được cười. Cô đâu phải đứa trẻ ba tuổi mà không biết Bạch Chấn Đông đã làm chuyện gì. Cô không ngờ tên này còn rất thông minh, dẫn bọn họ đến ngân hàng bán, chắc hẳn mấy tên này sẽ không sống tốt được đâu.
Bạch Chấn Đông không ngờ Lâm Nhược Yên lại cười. Hắn cười đùa cợt nhả nói:
- Tổng giám đốc Lâm, khi cô cười lên còn xinh hơn lúc không cười đấy!
Lâm Nhược Yên nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Khi anh cười lên càng gợi đòn hơn lúc không cười đấy!
Lâm Nhược Yên nói xong lại ném ra một câu:
- Anh tới văn phòng của tôi.
Trong lòng Bạch Chấn Đông nghĩ thầm:
- Không thể nào! Lại tới văn phòng làm việc à?
Đương nhiên, hắn không thể hiện ra ngoài. Sếp tổng gọi tới, sao hắn có thể không qua được.
Đối với Bạch Chấn Đông, văn phòng của Lâm Nhược Yên lại giống như quán bar vậy, mỗi lần đi vào, một vị trí nào đó lại bắt đầu rục rịch.
Chỉ có điều quân lệnh như núi, dù có - nguy hiểm- nữa thì hắn cũng phải vào.
Vì vậy, trong lòng hắn thấp thỏm bất an, đi vào trong văn phòng của Lâm Nhược Yên.
Lâm Nhược Yên vẫn ngồi bắt chéo chân trên ghế làm việc, hai cái đùi tuyệt đẹp lắc lư làm đôi mắt Bạch Chấn Đông có phần không chịu nghe theo sự sai khiến, cứ thích nhìn chỗ đó. Mà nhìn một lát lại dễ thất thần.
- Anh qua ký tên đi.
Lâm Nhược Yên ra hiệu về bản hợp đồng trong tay nói.
Bạch Chấn Đông đi tới, cầm hợp đồng trên bàn làm việc lên đọc. Lâm Nhược Yên lo lắng hắn phát hiện ra mờ ám trong đó, lại ra sức giục:
- Anh nhanh ký tên đi, đừng đứng đây cản trở công việc của tôi.
Bạch Chấn Đông đành phải cầm bút ký tên mình vào phần ký tên trên bản hợp đồng. Khi ký tên, hắn vô tình nhìn lướt qua cổ áo sơ mi của Lâm Nhược Yên. Rãnh sâu không thấy đáy kia lại hiện ra trước mắt. Hai bầu ngực đầy đặn này lại mượt mà đúng là làm người ta yêu thích.
Lâm Nhược Yên đang gõ bàn phím chợt ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Bạch Chấn Đông nhìn chằm chằm vào cổ áo của mình. Cô lập tức nổi giận mắng Bạch Chấn Đông:
- Nhìn đâu thế?
Bạch Chấn Đông lấy lại tinh thần, cười nịnh nọt nói:
- Tổng giám đốc Lâm, dây chuyền trên cổ cô thật đẹp!
Lâm Nhược Yên công kích chẳng hề khách sáo:
- Miệng anh còn háo sắc hơn cả mắt nữa đấy. Đàn ông không có người nào tốt hết!
Bạch Chấn Đông mỉm cười nhắc nhở:
- Tổng giám đốc Lâm, cô có thể mắng tôi, nhưng sao cô có thể mắng ba cô chứ?
Lúc này Lâm Nhược Yên mới kịp nhận ra, đúng lúc cứu vãn:
- Trừ ba tôi!
- Sao phải trừ? Lẽ nào ba cô không phải là đàn ông?
Lâm Nhược Yên nghe vậy tức muốn bốc hơi, phản kích:
- Anh mới không phải đàn ông!
- Sao cô biết tôi không phải đàn ông? Cô cũng đâu phải là vợ tôi...
Lâm Nhược Yên không ngờ miệng của Bạch Chấn Đông tệ như thế, tức giận mắng:
- Anh cút ra ngoài cho tôi!
Bạch Chấn Đông đành phải phẫn nộ xoay người, để tránh đắc tội với cô, bản thân mình cũng chẳng có lợi lộc gì.
Nhưng khi Bạch Chấn Đông mới vừa đi tới cửa văn phòng, phía sau lại vọng tới tiếng quát của Lâm Nhược Yên:
- Đứng lại!
Bạch Chấn Đông vừa xoay người, Lâm Nhược Yên đã dặn dò:
- Anh đi mua giúp tôi một thứ.
Bạch Chấn Đông tò mò hỏi:
- Cái gì?
Lâm Nhược Yên viết một tờ giấy và đi tới đưa cho Bạch Chấn Đông, cũng dặn dò:
- Anh đi trung tâm thương mại Bảo Lệ, giao cái này cho nhân viên bán hàng. Trên đường đi tới trung tâm thương mại, anh tuyệt đối không được mở ra...
Cô còn chưa nói xong, Bạch Chấn Đông đã tò mò mở tờ giấy này ra. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, giật mình hỏi:
- Tổng giám đốc Lâm! Cô bảo một gã đàn ông như tôi lại đi mua quần lót nữ à?
Trong chớp mắt, đại sảnh ngân hàng đã trở nên vắng vẻ.
Tên mập bị Bạch Chấn Đông đạp mạnh một cái, anh ta như bị đạp vào trong sương mù. Mãi đến khi ngã ở trên nền đại sảnh ngân hàng, anh ta mới kịp hiểu ra. Nhưng anh ta vừa muốn giải thích, nắm đấm của Bạch Chấn Đông lại rơi xuống đầu gã như mưa.
Bạch Chấn Đông đấm mạnh, tốc độ lại rất nhanh. Đầu tên mập bị trúng mấy phát liền choáng váng. Anh ta ôm đầu, vừa muốn đứng lên phản kích, lại bị Bạch Chấn Đông đấm móc một cú lại ngã xuống đất.
Bốn gã lưu manh phía sau tên mập thấy thế, vừa định rút dao trong ống tay áo ra chém, nhằm giải vây cho Bàn Tử. Nhưng chúng còn chưa kịp rút dao, một gã lưu manh đã bị Bạch Chấn Đông đạp mạnh lên người phải vội vàng lùi lại, vừa vặn đập vào hai gã lưu manh khác. Ba tên cùng ngã xuống đất. Rõ ràng không thể coi thường lực chân của Bạch Chấn Đông được.
Một gã lưu manh khác chém mạnh một dao về phía mặt của Bạch Chấn Đông. Hắn nhanh tay nhanh mắt, nghiêng người tránh, tay trái nắm lấy cổ tay cầm đao của tên lưu manh, tay phải đang nắm chợt mở ra, đánh một chưởng vào trên ngực tên lưu manh. Tên lưu manh vội vàng lùi lại, vừa lảo đảo liền ngã ngửa ra sau.
Mấy tên lưu manh vừa đứng lên phản kích, nhưng không ngờ mấy người bảo vệ của ngân hàng đã cầm gậy cảnh sát xông tới bao vây.
Mấy tên lưu manh chưa kịp ra tay, chúng đã bị mấy người bảo vệ cường tráng khống chế. Trong quá trình khống chế, chúng còn hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của tay đấm chân đá.
Tên mập bị hai người bảo vệ ấn ở trên sàn nhà, mặt anh ta áp sát sàn nhà liều mạng giải thích:
- Các người nhầm rồi, chúng tôi không phải là cướp ngân hàng!
Hai người bảo vệ hơi sửng sốt, còn tưởng rằng mình hiểu nhầm. Bọn họ vừa định kéo Bàn Tử lên để hỏi rõ.
Lúc này, Bạch Chấn Đông ở bên cạnh nhìn con dao bổ dưa trong tay, thêm mắm thêm muối nói:
- Không phải cướp à? Lẽ nào các người cầm dao bổ dưa tới ngân hàng làm trò xiếc?
Tên mập thở hổn hển. Lúc này anh ta mới hiểu được mình bị hãm hại, lúc này đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
Rất nhanh, tên mập và bốn gã lưu manh do anh ta dẫn tới đã bị trói lại, trực tiếp nhốt vào một phòng nhỏ trong ngân hàng.
Khi Bạch Chấn Đông chuẩn bị rời khỏi ngân hàng, một nhân viên ngân hàng đột nhiên bước nhanh tới. Cô ta nắm lấy tay phải Bạch Chấn Đông, vô cùng cảm kích nói:
- Thưa ngài, cám ơn ngài! Hôm nay nếu không nhờ ngài phát hiện đúng lúc, không chừng ngân hàng đã xảy ra rối loạn gì rồi!
Bạch Chấn Đông nắm tay phải của cô ta và đột nhiên nâng lên hôn một cái, mỉm cười đặc biệt ga lăng nói:
- Không cần cám ơn tôi. Nếu cô muốn cám ơn thì cám ơn cô quá xinh đẹp đi!
Nhân viên phục trách ngân hàng mặc đồng phục màu đen đột nhiên xấu hổ, nhưng trong lòng thấy ngọt hơn ăn mật, lúng túng trả lời:
- Ngài, ngài thật biết nói đùa!
Bạch Chấn Đông lại ga lăng hỏi:
- Cô có bạn trai chưa?
Người phụ trách gật đầu, nói:
- Có.
Bạch Chấn Đông thâm tình hỏi:
- Có phải là người đang ở trước mắt cô không?
Người phụ trách mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không, anh ấy ở sau lưng anh.
Cô ta vừa dứt lời, phía sau Bạch Chấn Đông liền vang lên giọng nói của một người đàn ông:
- Văn Văn! Em không sao chứ?
Bạch Chấn Đông nghe tiếng liền quay đầu lại. Hắn nhìn thấy một người đàn ông đeo kính mắt đứng ở phía sau lưng mình. Trong lòng hắn thầm thở dài nghĩ, mẹ kiếp, thật sự có bạn trai à!
Hắn nắm tay ngọc của người phụ trách, khen người đàn ông đeo kính phía sau:
- Ông anh này, tay bạn gái anh thật đẹp!
Người phụ trách nghe vậy liền cười rạng rỡ, nhìn người đàn ông đeo kính hỏi:
- Sao anh lại tới đây?
Người đàn ông đeo kính đầy vẻ khẩn trương nói:
- Anh nghe nói ở đây vừa có cướp, anh lo cho em nên...
Không chờ người đàn ông đeo kính nói xong, Bạch Chấn Đông lại ngắt lời anh ta, nói:
- Tôi còn có việc phải đi trước đây, các người cứ nói chuyện tiếp nhé!
Hắn vừa xoay người đi tới cửa ngân hàng, phía sau vọng đến giọng nói ngọt ngào của người phụ trách:
- Thưa ngài, tên họ của ngài?
Bạch Chấn Đông xoay người lại, mỉm cười nói với người phụ trách:
- Tôi họ Soái, tên ca! Tạm biệt!
Người phụ trách không nén được xúc động, thì thầm:
- Soái ca!
Cô ta đọc xong liền không nhịn được cười.
Người đàn ông đeo kính bên cạnh mờ mịt hỏi:
- Hắn soái chỗ nào chứ?
...
Bạch Chấn Đông vừa trở lại công ty, Lâm Nhược Yên liếc mắt đã nhìn thấy hắn. Cô đi giày cao gót tới, nghi ngờ hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
Bạch Chấn Đông thành thật trả lời:
- Ngân hàng!
Lâm Nhược Yên nhíu mày hỏi:
- Anh thật sự đưa tiền cho bọn họ à?
Bạch Chấn Đông lắc đầu:
- Không!
- Vậy sao anh về một mình?
Lâm Nhược Yên nhìn phía sau Bạch Chấn Đông, cũng không thấy bóng dáng của mấy người kia đâu cả.
Bạch Chấn Đông bất đắc dĩ nói:
- Khi tôi dẫn bọn họ tới ngân hàng, bọn họ đột nhiên thay đổi ý định, nói một triệu quá ít, lại định cướp ngân hàng. Cướp ngân hàng là tội chết đấy. Người tốt như tôi sao có thể thấy chết mà không cứu chứ? Vì vậy à! Tôi lại ngăn cản bọn họ, thi triển các loại chiêu số mới khống chế được bọn họ đấy. Cô xem, bây giờ nắm đấm của tôi còn đang đau đây này!
Lâm Nhược Yên nghe vậy thì không nhịn được cười. Cô đâu phải đứa trẻ ba tuổi mà không biết Bạch Chấn Đông đã làm chuyện gì. Cô không ngờ tên này còn rất thông minh, dẫn bọn họ đến ngân hàng bán, chắc hẳn mấy tên này sẽ không sống tốt được đâu.
Bạch Chấn Đông không ngờ Lâm Nhược Yên lại cười. Hắn cười đùa cợt nhả nói:
- Tổng giám đốc Lâm, khi cô cười lên còn xinh hơn lúc không cười đấy!
Lâm Nhược Yên nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Khi anh cười lên càng gợi đòn hơn lúc không cười đấy!
Lâm Nhược Yên nói xong lại ném ra một câu:
- Anh tới văn phòng của tôi.
Trong lòng Bạch Chấn Đông nghĩ thầm:
- Không thể nào! Lại tới văn phòng làm việc à?
Đương nhiên, hắn không thể hiện ra ngoài. Sếp tổng gọi tới, sao hắn có thể không qua được.
Đối với Bạch Chấn Đông, văn phòng của Lâm Nhược Yên lại giống như quán bar vậy, mỗi lần đi vào, một vị trí nào đó lại bắt đầu rục rịch.
Chỉ có điều quân lệnh như núi, dù có - nguy hiểm- nữa thì hắn cũng phải vào.
Vì vậy, trong lòng hắn thấp thỏm bất an, đi vào trong văn phòng của Lâm Nhược Yên.
Lâm Nhược Yên vẫn ngồi bắt chéo chân trên ghế làm việc, hai cái đùi tuyệt đẹp lắc lư làm đôi mắt Bạch Chấn Đông có phần không chịu nghe theo sự sai khiến, cứ thích nhìn chỗ đó. Mà nhìn một lát lại dễ thất thần.
- Anh qua ký tên đi.
Lâm Nhược Yên ra hiệu về bản hợp đồng trong tay nói.
Bạch Chấn Đông đi tới, cầm hợp đồng trên bàn làm việc lên đọc. Lâm Nhược Yên lo lắng hắn phát hiện ra mờ ám trong đó, lại ra sức giục:
- Anh nhanh ký tên đi, đừng đứng đây cản trở công việc của tôi.
Bạch Chấn Đông đành phải cầm bút ký tên mình vào phần ký tên trên bản hợp đồng. Khi ký tên, hắn vô tình nhìn lướt qua cổ áo sơ mi của Lâm Nhược Yên. Rãnh sâu không thấy đáy kia lại hiện ra trước mắt. Hai bầu ngực đầy đặn này lại mượt mà đúng là làm người ta yêu thích.
Lâm Nhược Yên đang gõ bàn phím chợt ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Bạch Chấn Đông nhìn chằm chằm vào cổ áo của mình. Cô lập tức nổi giận mắng Bạch Chấn Đông:
- Nhìn đâu thế?
Bạch Chấn Đông lấy lại tinh thần, cười nịnh nọt nói:
- Tổng giám đốc Lâm, dây chuyền trên cổ cô thật đẹp!
Lâm Nhược Yên công kích chẳng hề khách sáo:
- Miệng anh còn háo sắc hơn cả mắt nữa đấy. Đàn ông không có người nào tốt hết!
Bạch Chấn Đông mỉm cười nhắc nhở:
- Tổng giám đốc Lâm, cô có thể mắng tôi, nhưng sao cô có thể mắng ba cô chứ?
Lúc này Lâm Nhược Yên mới kịp nhận ra, đúng lúc cứu vãn:
- Trừ ba tôi!
- Sao phải trừ? Lẽ nào ba cô không phải là đàn ông?
Lâm Nhược Yên nghe vậy tức muốn bốc hơi, phản kích:
- Anh mới không phải đàn ông!
- Sao cô biết tôi không phải đàn ông? Cô cũng đâu phải là vợ tôi...
Lâm Nhược Yên không ngờ miệng của Bạch Chấn Đông tệ như thế, tức giận mắng:
- Anh cút ra ngoài cho tôi!
Bạch Chấn Đông đành phải phẫn nộ xoay người, để tránh đắc tội với cô, bản thân mình cũng chẳng có lợi lộc gì.
Nhưng khi Bạch Chấn Đông mới vừa đi tới cửa văn phòng, phía sau lại vọng tới tiếng quát của Lâm Nhược Yên:
- Đứng lại!
Bạch Chấn Đông vừa xoay người, Lâm Nhược Yên đã dặn dò:
- Anh đi mua giúp tôi một thứ.
Bạch Chấn Đông tò mò hỏi:
- Cái gì?
Lâm Nhược Yên viết một tờ giấy và đi tới đưa cho Bạch Chấn Đông, cũng dặn dò:
- Anh đi trung tâm thương mại Bảo Lệ, giao cái này cho nhân viên bán hàng. Trên đường đi tới trung tâm thương mại, anh tuyệt đối không được mở ra...
Cô còn chưa nói xong, Bạch Chấn Đông đã tò mò mở tờ giấy này ra. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, giật mình hỏi:
- Tổng giám đốc Lâm! Cô bảo một gã đàn ông như tôi lại đi mua quần lót nữ à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.