Chương 6: Tổ Sáu Của Phòng Thị
Mộc Tiên Sâm
24/02/2021
Trong lòng Bạch Chấn Đông đang mắng thầm: Trời ạ! Lộ mất rồi.
Nhưng để tránh cho người đẹp ngực to trước mắt này tưởng nhầm mình là lưu manh, hắn lại giả vờ rất kích động nói:
- Trời ạ! Tôi tự nhiên có thể nhìn thấy, ông trời đúng là có mắt mà! Cuối cùng cũng để cho tôi lại nhìn thấy được ánh sáng!
Hắn nói xong liền tháo kính râm xuống, nắm tay người đẹp ngực to, kích động đến khóe mắt cũng ướt, nghẹn ngào nói:
- Côbiết không? Tôi đã mù hai mươi năm. Trong hai mươi năm này, tôi thường xuyên bị người ta chê cười, tôi hy vọng có thể mở mắt ra nhìn thế giới tốt đẹp này tới mức nào. Không ngờ...
Khi nói đến đây, Bạch Chấn Đông cố ý ngừng lại, giả vờ dùng cánh tay lau nước mắt, tiếp dục diễn kịch:
- Không ngờ kỳ tích mà bác sĩ nói đã thật sự xảy ra trên người tôi. Tôi đang nằm mơ sao? Cô nói cho tôi biết đi, đây có phải là giấc mơ không?
Người đẹp ngực to không ngờ người mù này còn có chuyện như vậy, vô cùng thông cảm nói:
- Đây không phải là giấc mơ, tất cả những điều này đều là thật.
Bạch Chấn Đông đột nhiên nhào vào trong lòng người đẹp ngực to vừa khóc vừa nói:
- Không ngờ sau khi tôi lại nhìn thấy ánh sáng, người đầu tiên tôi nhìn thấy là cô, thật sự cám ơn cô...
Người đẹp ngực to bị Bạch Chấn Đông đột nhiên ôm như thế, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ tới Bạch Chấn Đông đáng thương như vậy cũng chỉ vỗ vào lưng an ủi Bạch Chấn Đông:
- Anh đừng khóc nữa, anh có thể lại nhìn thấy ánh sáng vốn là một chuyện đáng giá mừng, anh nên vui vẻ mới đúng!
Người đẹp ngực to đang an ủi Bạch Chấn Đông, hắn lại say sưa hít mùi thơm dịu của người đẹp, đặc biệt là hai quả thịt cực lớn trước ngực này khiến Bạch Chấn Đông vô cùng hưởng thụ.
Chẳng qua khi vừa nghĩ đến vấn đề thời gian, nếu hắn về trễ, không chừng Lâm Nhược Yên lại sẽ cầm hợp đồng ra nói chuyện. Hắn dây dưa một lúc lại thả người đẹp ngực to ra, giả vờ lau nước mắt nói:
- Tôi muốn nói chuyện này cho vợ của tôi biết mới được. Nếu cô ấy mà biết tôi lại nhìn thấy ánh sáng, không biết cô ấy sẽ vui mừng tới mức nào!
Người đẹp ngực to gật đầu, nói:
- Đúng vậy, anh nhanh về chia sẻ tin tức tốt của anh với cô ấy đi!
Trong giây lát, Bạch Chấn Đông đi thẳng tới quầy thanh toán ở tầng sáu. Hắn không ngờ một cái quần lót lại gần hai trăm tệ. Khi hắn rời khỏi công ty, Lâm Nhược Yên căn bản không đưa tiền cho hắn. Cho nên hắn đành phải tự mình ứng tiền ra mua quần lót thôi.
Trả tiền xong, khi hắn quay về quầy bán Triumph, miệng vẫn luôn nói thầm:
- Cái gì? Một cái quần lót mà đắt như vậy à?
Trở lại quầy riêng, người đẹp ngực to đã gói cái quần lót cho Bạch Chấn Đông. Khi cô ta đưa cho hắn còn vô cùng dịu dàng nói:
- Anh mau về nhà đi!
Bạch Chấn Đông gật đầu, rất cảm kích nói:
- Người đẹp cám ơn cô, cô là người tốt bụng nhất, thiếu nữ xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp!
Người đẹp ngực to cười ngọt ngào, vẫy tay chào Bạch Chấn Đông:
- Bye bye!
Vừa nói xong, người đẹp ngực to lại quay sang mời chào những người khách khác. Bạch Chấn Đông liếc nhìn cô ta đầy lưu luyến và xoay người rời đi.
...
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại Bảo Lệ, Bạch Chấn Đông vừa lên trên xe buýt thì điện thoại trong túi quần đã đổ chuông. Hắn móc ra cái điện thoại nhái mà mình mua hết mấy trăm ra, cúi đầu xem liền thấy một số điện thoại lạ hiện ra trên màn hình.
Trong lòng hắn nghĩ, chẳng lẽ là điện thoại phỏng vấn? Nhưng hắn không nhớ nổi là công ty nào gọi tới. Tởi vì trước đó tìm việc làm, hắn đã nộp loạn rất nhiều phần sơ yếu lý lịch nói linh tinh.
Hắn hơi sửng sốt, mới thử nghe điện thoại:
- Alo!
Điện thoại vừa được kết nối, trong loa điện thoại lại truyền đến giọng nói có chút nóng nảy của Lâm Nhược Yên:
- Anh chết ở đây vậy? Sao còn chưa về?
Bạch Chấn Đông cung kính trả lời:
- Tổng giám đốc Lâm, tôi đang ở trên xe buýt quay về công ty.
Lâm Nhược Yên giục:
- Anh nhanh về để còn đi với tôi.
- Đi đâu?
Bạch Chấn Đông tò mò hỏi.
Lâm Nhược Yên tức giận nói:
- Về rồi nói!
Bạch Chấn Đông vừa muốn hỏi tiếp, Lâm Nhược Yên đã cúp máy.
Bạch Chấn Đông cầm điện thoại di động, thầm thề:
- Một ngày nào đó tôi sẽ khiến cô phải thua dưới bàn tay đen tối của tôi, đến lúc đó xem cô còn lớn lối như vậy nữa không!
Hai mươi phút sau, Bạch Chấn Đông mới trở lại Sữa Prairie. Hắn không tìm được Lâm Nhược Yên trong phòng làm việc liền đi đến trước quầy lễ tân, hỏi A Châu lễ tân của công ty:
- Người đẹp, tổng giám đốc Lâm đâu rồi?
A Châu đang cúi đầu sắp xếp tập tài liệu, trả lời mà không hề ngẩng đầu lên:
- Đang trong phòng họp!
A Châu nói xong chợt nghĩ đến một việc, ngẩng đầu lên hỏi:
- Này, người mới tới, anh vừa đi đâu vậy? Quản lý Giang của phòng thị trường vẫn luôn tìm anh đấy!
Bạch Chấn Đông hơi sửng sốt, lẩm bẩm:
- Quản lý Giang?
Hắn hoàn toàn không biết quản lý Giang là người nào.
A Châu cũng tò mò nhìn anh, nghi ngờ nói:
- Anh không biết quản lý Giang của phòng thị trường sao?
Bạch Chấn Đông lắc đầu, nói:
- Tôi vừa tới nên không rõ lắm.
A Châu có lòng tốt nhắc nhở:
- Người mới tới, hình như anh được phân đến tổ sáu của phòng thị trường, người quản lý chính của tổ sáu chính là Giang Hồng, ông ta là nhân viên lâu năm của Sữa Prairie, tính tình có chút không tốt lắm đâu. Anh tốt nhất nên cẩn thận một chút, tổ sáu bị ông ta đuổi hết mấy nhân viên rồi đấy.
, Bạch Chấn Đông cảm kích khi nghe A Châu nhắc nhở, nói:
- Người đẹp, cám ơn cô!
A Châu nhìn Bạch Chấn Đông mỉm cười, tò mò hỏi:
- Không cần cám ơn. Đúng rồi, anh tên là gì?
- Bạch Chấn Đông!
Hắn vừa nói xong, phía sau lại có người gọi tên của hắn:
- Bạch Chấn Đông!
Bạch Chấn Đông nhìn theo tiếng nói, thấy một người đàn ông đeo kính mắt đi từ đầu kia của công ty tới. Người này để đầu đinh, dáng vẻ hơi cao to, đi đường nghiêm trang. Nhưng hắn phát hiện trên mặt người đàn ông có rất nhiều mụn làm người ta buồn nôn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hồng, Bạch Chấn Đông đã thấy chướng mắt. Không biết vì sao, hắn cảm giác người đàn ông này rất gợi đòn.
Lúc này, A Châu khẽ nhắc nhở:
- Ông ta chính là quản lý Giang!
A Châu nói xong liền ôm một chồng tài liệu rời khỏi quầy lễ tân.
Giang Hồng đi tới và liếc nhìn Bạch Chấn Đông, phát hiện có hơi giống với ảnh chụp trên sơ yếu lý lịch lại chất vấn:
- Cậu chính là Bạch Chấn Đông?
Bạch Chấn Đông gật đầu, căn bản không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Giang Hồng không vui hỏi:
- Mới sáng sớm mà đi đâu vậy? Tôi tìm cậu khắp nơi!
Bạch Chấn Đông suýt nữa buột miệng nói ra chuyện mua quần lót, chợt nghĩ đến căn dặn của Lâm Nhược Yên đành phải nói láo:
- Ra ngoài mua ít đồ!
Giang Hồng thấy Bạch Chấn Đông là nhân viên mới lại nghiêm túc cảnh cáo nói:
- Về sau cậu muốn rời khỏi công ty phải xin tôi được nghỉ, hơn nữa không có được cho phép của tôi thì nghiêm cấm rời khỏi công ty, bằng không sẽ xử lý theo tội bỏ việc, bỏ việc một ngày, phòng nhân sự sẽ trừ một trăm trong tiền lương của cậu.
Bạch Chấn Đông có cảm giác như đang nằm mơ. Không phải mình đã được điều đến làm trợ lý cho Lâm Nhược Yên à? Sao người của phòng thị trường còn quản tới trên đầu mình.
Trước khi biết rõ ràng chuyện này, hắn cũng không muốn đắc tội với người khác, nói không chừng về sau Giang Hồng này chính là người lãnh đạo trực tiếp của mình.
- Quản lý Giang, tôi biết rồi, hôm nay tôi vừa tới nên không biết quy định trong công ty. Về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Bạch Chấn Đông khách sáo bảo đảm.
Giang Hồng nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, lập tức dặn dò:
- Cậu lập tức về tổ chúng ta, tôi phải mở một cuộc họp nhỏ.
Giang Hồng nói xong lại đi về phía văn phòng quản lý của phòng thị trường.
Bạch Chấn Đông căn bản không biết tổ sáu của phòng thị trường ở đâu. Hắn tìm trong văn phòng một lúc lâu, mới nhìn thấy bảng hướng dẫn của tổ sáu.
Hắn vừa đi tới tổ sáu báo danh, đẩy cửa vào đã nhìn thấy Vương Đại Hải. Người này đang nhìn gì đó trong máy vi tính, khi phát hiện ra Bạch Chấn Đông, anh ta lập tức đứng lên, giật mình hỏi:
- Anh được phân tới tổ sáu à?
Bạch Chấn Đông gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Vương Đại Hải lập tức đi tới, chủ động mỉm cười giới thiệu:
- Chào anh, tôi là Vương Đại Hải, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp, mong được chỉ bảo nhiều hơn!
Trong lòng Bạch Chấn Đông vẫn đặc biệt cảm ơn Vương Đại Hải, nếu không phải nhờ anh ta đột nhiên đẩy, mình làm sao có thể chấm mút được Lâm Nhược Yên như vậy.
Hai người vừa bắt tay xong, Vương Đại Hải lại tò mò nhìn cái túi mà Bạch Chấn Đông cầm trong tay, nói:
- Mới sáng sớm anh đã đi đâu vậy? Quản lý Giang tìm anh khắp nơi... A! Anh mua gì thế, cho tôi xem nào!
Vương Đại Hải không được sự cho phép của Bạch Chấn Đông đã cướp qua. Bạch Chấn Đông vội vàng giơ tay giằng lại. Bởi vì hắn giằng mạnh, túi trong tay Vương Đại Hải bị kéo rách. Một cái quần lót bằng ren gợi cảm màu hồng lại rơi xuống đất. Vương Đại Hải nhặt cái quần lót lên và nhìn kỹ, sau đó kinh ngạc nói:
- Không thể nào! Anh thích mặc quần lót phụ nữ à?
Nhưng để tránh cho người đẹp ngực to trước mắt này tưởng nhầm mình là lưu manh, hắn lại giả vờ rất kích động nói:
- Trời ạ! Tôi tự nhiên có thể nhìn thấy, ông trời đúng là có mắt mà! Cuối cùng cũng để cho tôi lại nhìn thấy được ánh sáng!
Hắn nói xong liền tháo kính râm xuống, nắm tay người đẹp ngực to, kích động đến khóe mắt cũng ướt, nghẹn ngào nói:
- Côbiết không? Tôi đã mù hai mươi năm. Trong hai mươi năm này, tôi thường xuyên bị người ta chê cười, tôi hy vọng có thể mở mắt ra nhìn thế giới tốt đẹp này tới mức nào. Không ngờ...
Khi nói đến đây, Bạch Chấn Đông cố ý ngừng lại, giả vờ dùng cánh tay lau nước mắt, tiếp dục diễn kịch:
- Không ngờ kỳ tích mà bác sĩ nói đã thật sự xảy ra trên người tôi. Tôi đang nằm mơ sao? Cô nói cho tôi biết đi, đây có phải là giấc mơ không?
Người đẹp ngực to không ngờ người mù này còn có chuyện như vậy, vô cùng thông cảm nói:
- Đây không phải là giấc mơ, tất cả những điều này đều là thật.
Bạch Chấn Đông đột nhiên nhào vào trong lòng người đẹp ngực to vừa khóc vừa nói:
- Không ngờ sau khi tôi lại nhìn thấy ánh sáng, người đầu tiên tôi nhìn thấy là cô, thật sự cám ơn cô...
Người đẹp ngực to bị Bạch Chấn Đông đột nhiên ôm như thế, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ tới Bạch Chấn Đông đáng thương như vậy cũng chỉ vỗ vào lưng an ủi Bạch Chấn Đông:
- Anh đừng khóc nữa, anh có thể lại nhìn thấy ánh sáng vốn là một chuyện đáng giá mừng, anh nên vui vẻ mới đúng!
Người đẹp ngực to đang an ủi Bạch Chấn Đông, hắn lại say sưa hít mùi thơm dịu của người đẹp, đặc biệt là hai quả thịt cực lớn trước ngực này khiến Bạch Chấn Đông vô cùng hưởng thụ.
Chẳng qua khi vừa nghĩ đến vấn đề thời gian, nếu hắn về trễ, không chừng Lâm Nhược Yên lại sẽ cầm hợp đồng ra nói chuyện. Hắn dây dưa một lúc lại thả người đẹp ngực to ra, giả vờ lau nước mắt nói:
- Tôi muốn nói chuyện này cho vợ của tôi biết mới được. Nếu cô ấy mà biết tôi lại nhìn thấy ánh sáng, không biết cô ấy sẽ vui mừng tới mức nào!
Người đẹp ngực to gật đầu, nói:
- Đúng vậy, anh nhanh về chia sẻ tin tức tốt của anh với cô ấy đi!
Trong giây lát, Bạch Chấn Đông đi thẳng tới quầy thanh toán ở tầng sáu. Hắn không ngờ một cái quần lót lại gần hai trăm tệ. Khi hắn rời khỏi công ty, Lâm Nhược Yên căn bản không đưa tiền cho hắn. Cho nên hắn đành phải tự mình ứng tiền ra mua quần lót thôi.
Trả tiền xong, khi hắn quay về quầy bán Triumph, miệng vẫn luôn nói thầm:
- Cái gì? Một cái quần lót mà đắt như vậy à?
Trở lại quầy riêng, người đẹp ngực to đã gói cái quần lót cho Bạch Chấn Đông. Khi cô ta đưa cho hắn còn vô cùng dịu dàng nói:
- Anh mau về nhà đi!
Bạch Chấn Đông gật đầu, rất cảm kích nói:
- Người đẹp cám ơn cô, cô là người tốt bụng nhất, thiếu nữ xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp!
Người đẹp ngực to cười ngọt ngào, vẫy tay chào Bạch Chấn Đông:
- Bye bye!
Vừa nói xong, người đẹp ngực to lại quay sang mời chào những người khách khác. Bạch Chấn Đông liếc nhìn cô ta đầy lưu luyến và xoay người rời đi.
...
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại Bảo Lệ, Bạch Chấn Đông vừa lên trên xe buýt thì điện thoại trong túi quần đã đổ chuông. Hắn móc ra cái điện thoại nhái mà mình mua hết mấy trăm ra, cúi đầu xem liền thấy một số điện thoại lạ hiện ra trên màn hình.
Trong lòng hắn nghĩ, chẳng lẽ là điện thoại phỏng vấn? Nhưng hắn không nhớ nổi là công ty nào gọi tới. Tởi vì trước đó tìm việc làm, hắn đã nộp loạn rất nhiều phần sơ yếu lý lịch nói linh tinh.
Hắn hơi sửng sốt, mới thử nghe điện thoại:
- Alo!
Điện thoại vừa được kết nối, trong loa điện thoại lại truyền đến giọng nói có chút nóng nảy của Lâm Nhược Yên:
- Anh chết ở đây vậy? Sao còn chưa về?
Bạch Chấn Đông cung kính trả lời:
- Tổng giám đốc Lâm, tôi đang ở trên xe buýt quay về công ty.
Lâm Nhược Yên giục:
- Anh nhanh về để còn đi với tôi.
- Đi đâu?
Bạch Chấn Đông tò mò hỏi.
Lâm Nhược Yên tức giận nói:
- Về rồi nói!
Bạch Chấn Đông vừa muốn hỏi tiếp, Lâm Nhược Yên đã cúp máy.
Bạch Chấn Đông cầm điện thoại di động, thầm thề:
- Một ngày nào đó tôi sẽ khiến cô phải thua dưới bàn tay đen tối của tôi, đến lúc đó xem cô còn lớn lối như vậy nữa không!
Hai mươi phút sau, Bạch Chấn Đông mới trở lại Sữa Prairie. Hắn không tìm được Lâm Nhược Yên trong phòng làm việc liền đi đến trước quầy lễ tân, hỏi A Châu lễ tân của công ty:
- Người đẹp, tổng giám đốc Lâm đâu rồi?
A Châu đang cúi đầu sắp xếp tập tài liệu, trả lời mà không hề ngẩng đầu lên:
- Đang trong phòng họp!
A Châu nói xong chợt nghĩ đến một việc, ngẩng đầu lên hỏi:
- Này, người mới tới, anh vừa đi đâu vậy? Quản lý Giang của phòng thị trường vẫn luôn tìm anh đấy!
Bạch Chấn Đông hơi sửng sốt, lẩm bẩm:
- Quản lý Giang?
Hắn hoàn toàn không biết quản lý Giang là người nào.
A Châu cũng tò mò nhìn anh, nghi ngờ nói:
- Anh không biết quản lý Giang của phòng thị trường sao?
Bạch Chấn Đông lắc đầu, nói:
- Tôi vừa tới nên không rõ lắm.
A Châu có lòng tốt nhắc nhở:
- Người mới tới, hình như anh được phân đến tổ sáu của phòng thị trường, người quản lý chính của tổ sáu chính là Giang Hồng, ông ta là nhân viên lâu năm của Sữa Prairie, tính tình có chút không tốt lắm đâu. Anh tốt nhất nên cẩn thận một chút, tổ sáu bị ông ta đuổi hết mấy nhân viên rồi đấy.
, Bạch Chấn Đông cảm kích khi nghe A Châu nhắc nhở, nói:
- Người đẹp, cám ơn cô!
A Châu nhìn Bạch Chấn Đông mỉm cười, tò mò hỏi:
- Không cần cám ơn. Đúng rồi, anh tên là gì?
- Bạch Chấn Đông!
Hắn vừa nói xong, phía sau lại có người gọi tên của hắn:
- Bạch Chấn Đông!
Bạch Chấn Đông nhìn theo tiếng nói, thấy một người đàn ông đeo kính mắt đi từ đầu kia của công ty tới. Người này để đầu đinh, dáng vẻ hơi cao to, đi đường nghiêm trang. Nhưng hắn phát hiện trên mặt người đàn ông có rất nhiều mụn làm người ta buồn nôn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hồng, Bạch Chấn Đông đã thấy chướng mắt. Không biết vì sao, hắn cảm giác người đàn ông này rất gợi đòn.
Lúc này, A Châu khẽ nhắc nhở:
- Ông ta chính là quản lý Giang!
A Châu nói xong liền ôm một chồng tài liệu rời khỏi quầy lễ tân.
Giang Hồng đi tới và liếc nhìn Bạch Chấn Đông, phát hiện có hơi giống với ảnh chụp trên sơ yếu lý lịch lại chất vấn:
- Cậu chính là Bạch Chấn Đông?
Bạch Chấn Đông gật đầu, căn bản không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Giang Hồng không vui hỏi:
- Mới sáng sớm mà đi đâu vậy? Tôi tìm cậu khắp nơi!
Bạch Chấn Đông suýt nữa buột miệng nói ra chuyện mua quần lót, chợt nghĩ đến căn dặn của Lâm Nhược Yên đành phải nói láo:
- Ra ngoài mua ít đồ!
Giang Hồng thấy Bạch Chấn Đông là nhân viên mới lại nghiêm túc cảnh cáo nói:
- Về sau cậu muốn rời khỏi công ty phải xin tôi được nghỉ, hơn nữa không có được cho phép của tôi thì nghiêm cấm rời khỏi công ty, bằng không sẽ xử lý theo tội bỏ việc, bỏ việc một ngày, phòng nhân sự sẽ trừ một trăm trong tiền lương của cậu.
Bạch Chấn Đông có cảm giác như đang nằm mơ. Không phải mình đã được điều đến làm trợ lý cho Lâm Nhược Yên à? Sao người của phòng thị trường còn quản tới trên đầu mình.
Trước khi biết rõ ràng chuyện này, hắn cũng không muốn đắc tội với người khác, nói không chừng về sau Giang Hồng này chính là người lãnh đạo trực tiếp của mình.
- Quản lý Giang, tôi biết rồi, hôm nay tôi vừa tới nên không biết quy định trong công ty. Về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Bạch Chấn Đông khách sáo bảo đảm.
Giang Hồng nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, lập tức dặn dò:
- Cậu lập tức về tổ chúng ta, tôi phải mở một cuộc họp nhỏ.
Giang Hồng nói xong lại đi về phía văn phòng quản lý của phòng thị trường.
Bạch Chấn Đông căn bản không biết tổ sáu của phòng thị trường ở đâu. Hắn tìm trong văn phòng một lúc lâu, mới nhìn thấy bảng hướng dẫn của tổ sáu.
Hắn vừa đi tới tổ sáu báo danh, đẩy cửa vào đã nhìn thấy Vương Đại Hải. Người này đang nhìn gì đó trong máy vi tính, khi phát hiện ra Bạch Chấn Đông, anh ta lập tức đứng lên, giật mình hỏi:
- Anh được phân tới tổ sáu à?
Bạch Chấn Đông gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Vương Đại Hải lập tức đi tới, chủ động mỉm cười giới thiệu:
- Chào anh, tôi là Vương Đại Hải, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp, mong được chỉ bảo nhiều hơn!
Trong lòng Bạch Chấn Đông vẫn đặc biệt cảm ơn Vương Đại Hải, nếu không phải nhờ anh ta đột nhiên đẩy, mình làm sao có thể chấm mút được Lâm Nhược Yên như vậy.
Hai người vừa bắt tay xong, Vương Đại Hải lại tò mò nhìn cái túi mà Bạch Chấn Đông cầm trong tay, nói:
- Mới sáng sớm anh đã đi đâu vậy? Quản lý Giang tìm anh khắp nơi... A! Anh mua gì thế, cho tôi xem nào!
Vương Đại Hải không được sự cho phép của Bạch Chấn Đông đã cướp qua. Bạch Chấn Đông vội vàng giơ tay giằng lại. Bởi vì hắn giằng mạnh, túi trong tay Vương Đại Hải bị kéo rách. Một cái quần lót bằng ren gợi cảm màu hồng lại rơi xuống đất. Vương Đại Hải nhặt cái quần lót lên và nhìn kỹ, sau đó kinh ngạc nói:
- Không thể nào! Anh thích mặc quần lót phụ nữ à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.