Chương 16
Ngô Đạm Như
06/03/2023
Khang Vũ Lan cũng không phải thiếu nữ chưa từng trải qua sự đời, nhưng bản năng giả bộ ngây thơ không biết gì của cô cũng không tệ. Lý Đại Mẫn là đàn ông trưởng thành, mà Khang Vũ Lan lại vừa mới khôi phục lại tự do hoàn toàn, tại sao không thử một chút?
Anh ta bắt đầu hôn cô, vuốt ve thân thể cô, rất kiên nhẫn lại rất có kỹ xảo, cởi từng chiếc nút áo trên người cô.. Lúc thời khắc đang triền miên nhất, Khang Vũ Lan bông nhiên như bị điện giật, chợt ngồi thẳng người dậy..
"Em sao thế? Không thoải mái a?"
"Không, không phải.." – Cho dù đang ở trong bóng tối, cô vẫn có cảm giác khó có thể mở miệng, nhưng cô khẳng định phải nói: "Anh không chuẩn bị.. cái kia ư?"
"À! Anh không chuẩn bị trước.."
Khang Vũ Lan tính toán một lát, hỏng bét, mấy ngày này, khá nguy hiểm:
"Không.. không được rồi! Anh phải xuống dưới đi mua đã.."
"Trong ngăn kéo có sẵn."
Hiển nhiên, đây không phải lần đầu tiên Lý Đại Mẫn đi khách sạn.
"Nhưng, anh không thích dùng.."
"Sao chứ?" – Không phải cô không nghe rõ, mà nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, đành hỏi lại lần nữa, cho bản thân có thêm thời gian suy nghĩ.
"Anh chưa bao giờ dùng tới nó" – Lý Đại Mẫn không thèm quan tâm, nói: "Em không uống thuốc sao?"
"Em không có!" – Giống như con nhím gặp kẻ thù, gai của cô bắt đầu mọc dài ra: "Chẳng lẽ anh cho rằng, đây là trách nhiệm của phụ nữ sao?"
Lý Đại Mẫn gật gật đầu, kiên trì, vốn là như vậy.
Trên giường bất chợt biến thành tòa án.
"Anh là một người làm ăn lớn, vậy mà lại làm theo chủ nghĩa so-vanh (một chủ nghĩa với niềm tin vô lý, hung ác, cho rằng đất nước mình luôn hơn nước khác) sao?"
Động tác của Khang Vũ Lan bắt đầu nhanh chóng cài xong hàng nút áo, cấp tốc xuống giường, giống như chiếc giường đó lộ ra rất nhiều gai đâm.
"Sao đột nhiên em lại trở mặt a? Em muốn cố tình gây sự sao?"
"Cố tình gây sự? Anh mới cố tình gây sự! Tên mặt người dạ thú như anh, tôi ước rằng mình chưa từng quen biết anh!"
"Này này.."
Lý Đại Mẫn định vãn hồi thêm gì đó, Khang Vũ Lan đã mở cửa phòng ra.
"Anh còn định nói cái gì?"
"Chúng ta mới vừa đến, cứ như vậy mà đi sao.. Thật đáng tiếc.." – Anh ta thấy đại thế không ôn nên đành hạ giọng yếu thế.
"Đáng tiếc? Tôi hiểu rồi. Anh xuống thanh toán hóa đơn đi, ngày mai gửi hóa đơn tiền phòng lại cho tôi, tôi với anh share ½! Vậy đi!"
Ầm!
* * *
(đoạn này tiếp tục trở về quá khứ)
Ta cùng hắn ngồi dưới tàng cây, bóng cây rung động dưới ánh trăng, in lên người chúng ta.
Đầu của ta gối lên vai của hắn.
Đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt. Nhưng ta cảm thấy dường như chúng ta đã quen biết nhau rất lâu, so với người thân của ta, hắn còn thân hơn.
Thậm chí, hắn mới đúng là người thân duy nhất của ta.
"Huynh muốn ta không?"
"Ta.. ta không dám!"
"Trong lòng huynh có muốn ta không? Ta không hỏi huynh có dám không, huynh hãy nói lời thật lòng đi!"
"Ta muốn nàng! Nhưng ta không xứng, cái gì ta cũng không có.."
Ta biết hắn đang khẽ thở dài, vì tai ta đang dán trên lồng ngực hắn, nghe tiếng tim của hắn đập.
Tim hắn đập rất nhanh, giống như đàn thỏ nhảy tưng tưng khi bị chó sói đuổi theo:
"Hướng minh nguyệt, lập lời thề đi!" – Ta cố ý thử lòng thành của hắn.
"Nếu như ta có một chút không thật lòng nào, sẽ bị thiên lôi đánh trúng, chết không yên thân!" – Hắn nói.
"Sao phải nói nặng như vậy?" – Ta thật sự hơi đau lòng.
"Dù sao ta cũng chỉ là một kẻ không cha không mẹ, một thân một mình, ngoài trừ toàn thân bám đầy mùi dầu tanh, thứ gì ta cũng không có."
"Huynh có ta!"
Trong gió đêm, tiếng côn trùng kêu cùng hương cỏ lan ra, làm lòng người tựa như say đến choáng váng, nhưng ánh mắt của hắn, lại sáng tỏ tựa như ánh trăng kia.
Ta hướng về vầng minh nguyệt kia cầu nguyện, cầu thiên trường địa cửu, hoạn nạn có nhau.
Cái gì cần cẩm y ngọc thực (cơm ngon áo đẹp)? Trong luyến ái nhiệt thành, ta tựa như trở về là một tiểu nha hoàn, chỉ cần có hắn bên cạnh, ủ ấp rừng tực, ta không còn gì sợ hãi, cùng hắn chia đôi một cái trứng, ta cũng sẽ ăn rất no bụng.
"Một đời một kiếp, chỉ có nàng." – Hắn nói: "Đợi ba năm, chỉ vì được gặp nàng một lần, kiếp này nếu được bên cạnh nàng mấy ngày, ta chết cũng không hối tiếc."
Đêm hôm đó, ta đưa hắn vào lều vải, cùng hắn trải qua đêm đầu tiên trong đời. Trong lòng ta, đó là đêm đầu tiên..
Ngày thứ hai, ta đem ngân lượng đưa cho mama tại Hoán Hoa Lâu. Bà là ma ma, đã 60 tuổi. Ta còn cho thêm bà một chiếc vòng tay Đại Kim.
Bà đưa tờ khế ước trả lại cho ta:
"Ta thật sự không nỡ bỏ ngươi! Nhưng ngươi kiên trì muốn ra đi, ta lưu ngươi lại sẽ làm ngươi bỏ lỡ. Nhưng ngươi phải nhớ, từng bước từng bước trên đại lộ, tuyệt đối không được quay đầu lại."
Ta đem ba viên ngọc đưa cho nha đầu Thúy Hoàn, bảo nàng tìm cơ hội tìm kiếm tiền đồ cho riêng mình.
"Muội không phải là tỷ, cô nương! Tướng mạo muội không được tốt, chỉ có thể làm nha hoàn, làm vài vài việc tay chân. Hy vọng tương lai có thể tìm được người chủ tử giống như tỷ! Muội cũng định đi theo tỷ, nhưng chỉ sợ thế giới của hai người chưa không nổi muội! Từ giờ về sau, tỷ phải tự mình lo liệu mọi việc rồi!"
"Muội yên tâm đi! Xuất thân của ta vốn dĩ nghèo khó mà!"
Anh ta bắt đầu hôn cô, vuốt ve thân thể cô, rất kiên nhẫn lại rất có kỹ xảo, cởi từng chiếc nút áo trên người cô.. Lúc thời khắc đang triền miên nhất, Khang Vũ Lan bông nhiên như bị điện giật, chợt ngồi thẳng người dậy..
"Em sao thế? Không thoải mái a?"
"Không, không phải.." – Cho dù đang ở trong bóng tối, cô vẫn có cảm giác khó có thể mở miệng, nhưng cô khẳng định phải nói: "Anh không chuẩn bị.. cái kia ư?"
"À! Anh không chuẩn bị trước.."
Khang Vũ Lan tính toán một lát, hỏng bét, mấy ngày này, khá nguy hiểm:
"Không.. không được rồi! Anh phải xuống dưới đi mua đã.."
"Trong ngăn kéo có sẵn."
Hiển nhiên, đây không phải lần đầu tiên Lý Đại Mẫn đi khách sạn.
"Nhưng, anh không thích dùng.."
"Sao chứ?" – Không phải cô không nghe rõ, mà nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, đành hỏi lại lần nữa, cho bản thân có thêm thời gian suy nghĩ.
"Anh chưa bao giờ dùng tới nó" – Lý Đại Mẫn không thèm quan tâm, nói: "Em không uống thuốc sao?"
"Em không có!" – Giống như con nhím gặp kẻ thù, gai của cô bắt đầu mọc dài ra: "Chẳng lẽ anh cho rằng, đây là trách nhiệm của phụ nữ sao?"
Lý Đại Mẫn gật gật đầu, kiên trì, vốn là như vậy.
Trên giường bất chợt biến thành tòa án.
"Anh là một người làm ăn lớn, vậy mà lại làm theo chủ nghĩa so-vanh (một chủ nghĩa với niềm tin vô lý, hung ác, cho rằng đất nước mình luôn hơn nước khác) sao?"
Động tác của Khang Vũ Lan bắt đầu nhanh chóng cài xong hàng nút áo, cấp tốc xuống giường, giống như chiếc giường đó lộ ra rất nhiều gai đâm.
"Sao đột nhiên em lại trở mặt a? Em muốn cố tình gây sự sao?"
"Cố tình gây sự? Anh mới cố tình gây sự! Tên mặt người dạ thú như anh, tôi ước rằng mình chưa từng quen biết anh!"
"Này này.."
Lý Đại Mẫn định vãn hồi thêm gì đó, Khang Vũ Lan đã mở cửa phòng ra.
"Anh còn định nói cái gì?"
"Chúng ta mới vừa đến, cứ như vậy mà đi sao.. Thật đáng tiếc.." – Anh ta thấy đại thế không ôn nên đành hạ giọng yếu thế.
"Đáng tiếc? Tôi hiểu rồi. Anh xuống thanh toán hóa đơn đi, ngày mai gửi hóa đơn tiền phòng lại cho tôi, tôi với anh share ½! Vậy đi!"
Ầm!
* * *
(đoạn này tiếp tục trở về quá khứ)
Ta cùng hắn ngồi dưới tàng cây, bóng cây rung động dưới ánh trăng, in lên người chúng ta.
Đầu của ta gối lên vai của hắn.
Đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt. Nhưng ta cảm thấy dường như chúng ta đã quen biết nhau rất lâu, so với người thân của ta, hắn còn thân hơn.
Thậm chí, hắn mới đúng là người thân duy nhất của ta.
"Huynh muốn ta không?"
"Ta.. ta không dám!"
"Trong lòng huynh có muốn ta không? Ta không hỏi huynh có dám không, huynh hãy nói lời thật lòng đi!"
"Ta muốn nàng! Nhưng ta không xứng, cái gì ta cũng không có.."
Ta biết hắn đang khẽ thở dài, vì tai ta đang dán trên lồng ngực hắn, nghe tiếng tim của hắn đập.
Tim hắn đập rất nhanh, giống như đàn thỏ nhảy tưng tưng khi bị chó sói đuổi theo:
"Hướng minh nguyệt, lập lời thề đi!" – Ta cố ý thử lòng thành của hắn.
"Nếu như ta có một chút không thật lòng nào, sẽ bị thiên lôi đánh trúng, chết không yên thân!" – Hắn nói.
"Sao phải nói nặng như vậy?" – Ta thật sự hơi đau lòng.
"Dù sao ta cũng chỉ là một kẻ không cha không mẹ, một thân một mình, ngoài trừ toàn thân bám đầy mùi dầu tanh, thứ gì ta cũng không có."
"Huynh có ta!"
Trong gió đêm, tiếng côn trùng kêu cùng hương cỏ lan ra, làm lòng người tựa như say đến choáng váng, nhưng ánh mắt của hắn, lại sáng tỏ tựa như ánh trăng kia.
Ta hướng về vầng minh nguyệt kia cầu nguyện, cầu thiên trường địa cửu, hoạn nạn có nhau.
Cái gì cần cẩm y ngọc thực (cơm ngon áo đẹp)? Trong luyến ái nhiệt thành, ta tựa như trở về là một tiểu nha hoàn, chỉ cần có hắn bên cạnh, ủ ấp rừng tực, ta không còn gì sợ hãi, cùng hắn chia đôi một cái trứng, ta cũng sẽ ăn rất no bụng.
"Một đời một kiếp, chỉ có nàng." – Hắn nói: "Đợi ba năm, chỉ vì được gặp nàng một lần, kiếp này nếu được bên cạnh nàng mấy ngày, ta chết cũng không hối tiếc."
Đêm hôm đó, ta đưa hắn vào lều vải, cùng hắn trải qua đêm đầu tiên trong đời. Trong lòng ta, đó là đêm đầu tiên..
Ngày thứ hai, ta đem ngân lượng đưa cho mama tại Hoán Hoa Lâu. Bà là ma ma, đã 60 tuổi. Ta còn cho thêm bà một chiếc vòng tay Đại Kim.
Bà đưa tờ khế ước trả lại cho ta:
"Ta thật sự không nỡ bỏ ngươi! Nhưng ngươi kiên trì muốn ra đi, ta lưu ngươi lại sẽ làm ngươi bỏ lỡ. Nhưng ngươi phải nhớ, từng bước từng bước trên đại lộ, tuyệt đối không được quay đầu lại."
Ta đem ba viên ngọc đưa cho nha đầu Thúy Hoàn, bảo nàng tìm cơ hội tìm kiếm tiền đồ cho riêng mình.
"Muội không phải là tỷ, cô nương! Tướng mạo muội không được tốt, chỉ có thể làm nha hoàn, làm vài vài việc tay chân. Hy vọng tương lai có thể tìm được người chủ tử giống như tỷ! Muội cũng định đi theo tỷ, nhưng chỉ sợ thế giới của hai người chưa không nổi muội! Từ giờ về sau, tỷ phải tự mình lo liệu mọi việc rồi!"
"Muội yên tâm đi! Xuất thân của ta vốn dĩ nghèo khó mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.