Chương 10: 【III】Trong Thôn Có Tội Phạm Giết Người!
Tiểu Nhất Tiên Sinh
03/08/2021
Người dịch: Hắc Long Du Hí.
Tên tôi là Lỗ Tu, bởi vì tỏa sáng rực rỡ trong vụ điều tra Dương Vĩnh Sơn nên được bộ trưởng Thạch Nhạc khen thưởng một trăm nghìn nhân dân tệ.
Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi đứng trước mặt toàn bộ thành viên trong bộ phận nhận tiền thưởng.
Mà tấm ảnh thoạt nhìn có vẻ rất lớn của tôi cũng được dán trên hành lang những công nhân ưu tú của quý, để cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
“Đầu tiên, tôi có được thành công như ngày hôm này phải cảm tạ bộ phận đã cho tôi có cơ hội này, tôi cũng muốn nói một tiếng cảm ơn bộ trưởng kính yêu của chúng ta, tổ trưởng và tất cả đồng nghiệp của mình…”
Sau khi tôi phát biểu cảm nghĩ đoạt giải xong thì dưới đài phát ra tiếng vỗ tay như sấm.
Tôi biết chắc chắn sẽ có rất nhiều người ghen ghét với số tiền của tôi, nhưng cũng không có cách nào đây là dựa vào thực lực!
Mà lúc này, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại đến, thế nhưng là mẹ tôi gọi đến.
Nói thực ra từ sau khi tôi ly hôn với Diệp Hi, tôi cũng không liên lạc với mẹ mình nữa, vì sợ bà lại lải nhải.
Bởi vì hàng năm bố tôi đi công tác ngoài tỉnh nên mẹ tôi phải thường xuyên ở một mình dưới nông thôn.
Trước đó tôi vốn định dẫn bà vào trong thành phố ở, nhưng lại bị từ chối, lý do là ở trong thành phố không có người nói chuyện với bà.
Mẹ tôi là một người vô cùng giỏi trong việc nắm bắt tin tức và hóng drama.
Bà còn có thể làm quen với những người xa lạ, sau đó lấy được một vài tin tức từ chỗ đối phương. Tiếp theo, có khả năng là chưa đến mấy ngày thì cả thôn đều sẽ biết chuyện đó.
Tôi thường xuyên cảm thấy nếu mẹ tôi làm bên bộ phận tiêu thụ, thì không vị khách quý nào có thể thoát khỏi bà ấy.
“Tu à, ông ngoại con bệnh rồi, con có thời gian về thăm ông một lần không?”
Tôi nghe thấy giọng nói của mẹ mình truyền từ đầu bên kia điện thoại đến, giọng điệu vẫn bình thường như không chuyện gì.
Làm người ta cảm thấy những chuyện khẩn cấp mà bà nói đều trở nên không còn quan trọng gì.
Thật ra bộ trưởng Thạch Nhạc đã cho tôi ba ngày nghỉ, bảo tôi cứ nghỉ ngơi cho thoải mái.
Nhưng tôi đã từ chối.
Rốt cuộc ngành tin tức này mỗi ngày đều rất quan trọng, nghỉ ngơi ba ngày có khả năng từ hạng thách đấu rớt xuống hạng đồng luôn rồi. Cho tôi nghỉ, còn còn bằng tăng lương cho tôi.
Có điều, từ nhỏ ông ngoại đã rất quan tâm chăm sóc chúng tôi. Bây giờ ông cụ sinh bệnh, lại không về thăm thì quá bất hiếu.
Tôi trả lời: “Được rồi, chiều này con về liền.”
Mẹ tôi hình như rất vui vẻ, lại kể với tôi về việc quả phụ Lưu trong thôn gần đây đột nhiên lại chết.
Hai mắt tôi mê mang, trong lòng thầm nghĩ quả phụ Lưu là ai, cô ta chết thì liên quan gì tôi?
Mười phút sau, tôi tìm cái cớ rồi cúp điện thoại.
Cuối cùng tôi tìm Tần Thọ xin nghỉ ba ngày.
Ông ta còn dùng vẻ mặt nghi ngờ hỏi tôi: “Không phải anh đã nói phải nỗ lực khiến công ty tỏa sáng và có nhiều tin nóng sao, không phải không muốn nghỉ sao?”
Có điều gần đây thái độ của ông già này đối với tôi cũng không tồi, quả nhiên là người nịnh nọt, rất mau ông ta đã ký giấy xin nghỉ cho tôi.
Tôi cầm tờ giấy xin nghỉ mà cảm thấy hơi đau lòng, vốn dĩ có thể nghỉ phép có lương, bây giờ lại biến thành xin nghỉ trừ tiền lương, thật là tạo nghiệt mà!
Sau khi tôi nói lời cảm tạ Tần Thọ xong thì cầm giấy xin nghỉ rời khỏi công ty.
Lại về nhà thu dọn hành lý một chút rồi cứ như vậy, mặc một cái áo bông dày lên người và bước lên con đường về quê.
…
Tôi ở trên xe, cảm thấy đầu óc không tỉnh táo, còn ngủ gật vài lần.
Nếu không phải do ngồi cạnh tôi là một ông chú chân thối, mùi hương phô mát ám ảnh đó đã giúp tôi không phải ngủ đến trạm cuối.
Cuối cùng đến lúc chạng vạng tôi cũng đã đến được cửa thôn.
Tôi lại tốn hơn mười phút đi trên con đường đất mấy trăm mét, vừa đi vừa nghĩ lúc nhìn thấy mẹ tôi thì nên đối phó với tật lải nhải của bà thế nào.
Cứ như vậy, đi một hồi cũng đến trước một ngôi nhà hai tầng kiểu tây màu xanh trắng.
“Tu à, con về rồi?”
“Dạ, vừa mới về…”
Tôi thấy mẹ đang ngồi trong sân chăm sóc cho đám hoa cỏ của bà. Lúc bà nhìn thấy tôi tựa hồ cũng có quá xúc động hay gì.
Vào lúc ăn cơm chiều, quả nhiên mẹ lại bắt đầu lải nhải.
“Tu à, sao còn chưa tới ăn cơm chứ. Đã bao nhiêu tuổi rồi, không có vợ quản đến cơm cũng không biết tự ăn.”
“Biết rồi!” Tôi vừa cởi áo khoác vừa đáp: “Chờ một lát rồi ăn.”
Nói thật ra thì mỗi khi tôi ở cùng mẹ mình chính là lúc tính tình tôi dễ dàng nổi nóng, huyết áp và cả giọng nói đều tăng cao.
Nhưng mà trái lại tính tình của bà lại rất tốt.
Ngoại trừ việc thích lải nhải với nhiều chuyện thì hầu như chẳng bao giờ cãi lộn với người khác. Cho dù có cãi vã thì sau khi kết thúc vẫn có thể làm lành với người ta.
Lúc ăn cơm tôi cắn một miếng thịt rồi hỏi: “Sao mặn vậy?”
Mẹ tôi nghe vậy thì ngẩng đầu lên nói: “Trước kia không phải con rất thích ăn mặn sao?”
Tôi cảm thấy có chút không biết nên nói gì: “Đó là ông ngoại thích ăn mặn, con thích ăn ngọt. Ăn muối nhiều dễ tăng huyết áp.”
Có điều nói đến ông ngoại, tôi lại hỏi: “Rốt cuộc ông ngoại bị sao vậy?”
Mẹ ăn một miếng thịt mặn vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Bị dọa sợ đến phát tác bệnh tim, đã đưa đến bệnh viện huyện cấp cứu, còn may là không có chuyện gì.”
“Bị dọa? Ai dọa?” Tôi hỏi.
“Bị bà ngoại con dọa, không đúng, là bị vong hồn của bà ngoại con dọa sợ.”
Tôi cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nỗi.
Bà ngoại đã chết mấy chục năm rồi, sao có thể trở về dọa ông ngoại?
Đây là thù hận đến cỡ nào?
“Làm gì có vong hồn gì chứ, cái tật xấu tin thần tin quỷ của mẹ tới khi nào mới có thể sửa lại đây.”
Mẹ tôi nghe vậy thì bỏ đũa xuống, vỗ vỗ miệng nói: “Phi phi phi, con nít không được ăn nói bậy bạ. Thật sự là vong hồn, ông ngoại con chính mắt nhìn thấy. Nếu không lá gan ông ấy lớn như vậy, sao có thể sợ tới mức ngất xỉu được chứ?”
Tôi không muốn đôi co với mẹ mình, nếu không bà sẽ lải nhải càng nhiều hơn.
Bà luôn có thể xem thứ người khác nhìn thấy làm giống như chính mình cũng nhìn thấy như vậy, cũng tin tưởng không chút nghi ngờ, còn thường làm ra vài chuyện đáng chê cười nữa.
Tôi là một phóng viên tin tức, nhưng tôi tự nhận mình cũng không thích hóng drama nhiều như bà vậy.
Quả nhiên, sau khi ăn cơm chiều xong bà lại lôi kéo tôi kể về cái chết của quả phụ Lưu.
Dù sao từ miệng của bà, tôi cũng biết được đây chính là tin nóng nhất trong tháng này của thôn, cũng đều nhờ công lao đi truyền bá của mẹ tôi cả.
Năm đó bà không đi tranh cử chức ủy viên tuyên truyền của ủy ban thôn, tôi vẫn cho rằng đó là một tổn thất to lớn của cả cái thôn này.
“Con nói xem Ký Lan cô ấy cũng không thiếu tiền, lại còn trẻ tuổi chỉ mới hơn ba mươi, cũng không có con cái, tái giá cưới một người khác không tốt sao? Sao lại thắt cổ tự sát chứ?”
Ký Lan chính là quả phụ Lưu trong miệng mẹ tôi.
Trước kia tôi cũng gặp qua cô ta một hai lần, chỉ nhớ rõ đó là một người phụ nữ trang điểm hoa hòe lòe loẹt.
“Mẹ à, người ta tự sát mà sao con cảm thấy mẹ rất hưng phấn vậy, như vậy không hay đâu…” Tôi cãi lại.
Quả nhiên mẹ tôi nóng lên.
Nhét cái đùi gà vào miệng tôi rồi nói: “Con không hiểu, không có mấy người chọn thắt cổ tự sát đâu, việc đó rất thống khổ. Mẹ biết, Ký Lan chắc chắn là bị người ta giết!”
Tôi suýt thì phun ngụm cơm trong miệng ra rồi: “Mẹ à, mẹ không làm thám tử thật là đáng tiếc đó.”
Mẹ tôi đã ăn xong rồi, bà bắt đầu dọn dẹp chén đũa.
Bà luôn làm việc hấp tấp, ăn cơm cũng vậy.
“Chắc chắn là bị người ta giết, đáng tiếc đám người chấp pháp lại chưa nhìn ra, chỉ biết qua loa kết án. Cho nên nói người cô đơn đúng là thảm, đã chết cũng không có ai kêu oan cho.”
Tôi cảm thấy mẹ tôi đang ám chỉ tôi.
Bởi vì tôi trong miệng bà chính là ‘người cô đơn’.
Tôi uống một ngụm canh rồi nói: “Có lẽ là tự sát thôi, cảm thấy không còn gì luyến tiếc trên trần đời này nữa nên thắt cổ tự tử.”
Mẹ tôi đột nhiên thần bí ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Không có đâu, trước một ngày cô ta tự sát mẹ còn thấy cô ta đi nhận một món đồ chuyển phát nhanh, thoạt nhìn giống như mỹ phẩm dưỡng da. Cô ta thích nhất là mua mỹ phẩm dưỡng da, trước khi tự sát ai lại còn mua mỹ phẫm dưỡng da chứ.”
Cuối cùng bà còn cảm khái một câu: “Trong thôn có tội phạm giết người!”
Câu nói của mẹ tôi khiến tôi hoảng sợ, cả đêm đó tôi cứ trằn trọc mãi mà vẫn không thể ngủ được.
Editor: Hắc Long Du Hí --- Hãy đón đọc trên dtruyen để xem được chương mới sớm nhất nhé.
Tên tôi là Lỗ Tu, bởi vì tỏa sáng rực rỡ trong vụ điều tra Dương Vĩnh Sơn nên được bộ trưởng Thạch Nhạc khen thưởng một trăm nghìn nhân dân tệ.
Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi đứng trước mặt toàn bộ thành viên trong bộ phận nhận tiền thưởng.
Mà tấm ảnh thoạt nhìn có vẻ rất lớn của tôi cũng được dán trên hành lang những công nhân ưu tú của quý, để cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
“Đầu tiên, tôi có được thành công như ngày hôm này phải cảm tạ bộ phận đã cho tôi có cơ hội này, tôi cũng muốn nói một tiếng cảm ơn bộ trưởng kính yêu của chúng ta, tổ trưởng và tất cả đồng nghiệp của mình…”
Sau khi tôi phát biểu cảm nghĩ đoạt giải xong thì dưới đài phát ra tiếng vỗ tay như sấm.
Tôi biết chắc chắn sẽ có rất nhiều người ghen ghét với số tiền của tôi, nhưng cũng không có cách nào đây là dựa vào thực lực!
Mà lúc này, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại đến, thế nhưng là mẹ tôi gọi đến.
Nói thực ra từ sau khi tôi ly hôn với Diệp Hi, tôi cũng không liên lạc với mẹ mình nữa, vì sợ bà lại lải nhải.
Bởi vì hàng năm bố tôi đi công tác ngoài tỉnh nên mẹ tôi phải thường xuyên ở một mình dưới nông thôn.
Trước đó tôi vốn định dẫn bà vào trong thành phố ở, nhưng lại bị từ chối, lý do là ở trong thành phố không có người nói chuyện với bà.
Mẹ tôi là một người vô cùng giỏi trong việc nắm bắt tin tức và hóng drama.
Bà còn có thể làm quen với những người xa lạ, sau đó lấy được một vài tin tức từ chỗ đối phương. Tiếp theo, có khả năng là chưa đến mấy ngày thì cả thôn đều sẽ biết chuyện đó.
Tôi thường xuyên cảm thấy nếu mẹ tôi làm bên bộ phận tiêu thụ, thì không vị khách quý nào có thể thoát khỏi bà ấy.
“Tu à, ông ngoại con bệnh rồi, con có thời gian về thăm ông một lần không?”
Tôi nghe thấy giọng nói của mẹ mình truyền từ đầu bên kia điện thoại đến, giọng điệu vẫn bình thường như không chuyện gì.
Làm người ta cảm thấy những chuyện khẩn cấp mà bà nói đều trở nên không còn quan trọng gì.
Thật ra bộ trưởng Thạch Nhạc đã cho tôi ba ngày nghỉ, bảo tôi cứ nghỉ ngơi cho thoải mái.
Nhưng tôi đã từ chối.
Rốt cuộc ngành tin tức này mỗi ngày đều rất quan trọng, nghỉ ngơi ba ngày có khả năng từ hạng thách đấu rớt xuống hạng đồng luôn rồi. Cho tôi nghỉ, còn còn bằng tăng lương cho tôi.
Có điều, từ nhỏ ông ngoại đã rất quan tâm chăm sóc chúng tôi. Bây giờ ông cụ sinh bệnh, lại không về thăm thì quá bất hiếu.
Tôi trả lời: “Được rồi, chiều này con về liền.”
Mẹ tôi hình như rất vui vẻ, lại kể với tôi về việc quả phụ Lưu trong thôn gần đây đột nhiên lại chết.
Hai mắt tôi mê mang, trong lòng thầm nghĩ quả phụ Lưu là ai, cô ta chết thì liên quan gì tôi?
Mười phút sau, tôi tìm cái cớ rồi cúp điện thoại.
Cuối cùng tôi tìm Tần Thọ xin nghỉ ba ngày.
Ông ta còn dùng vẻ mặt nghi ngờ hỏi tôi: “Không phải anh đã nói phải nỗ lực khiến công ty tỏa sáng và có nhiều tin nóng sao, không phải không muốn nghỉ sao?”
Có điều gần đây thái độ của ông già này đối với tôi cũng không tồi, quả nhiên là người nịnh nọt, rất mau ông ta đã ký giấy xin nghỉ cho tôi.
Tôi cầm tờ giấy xin nghỉ mà cảm thấy hơi đau lòng, vốn dĩ có thể nghỉ phép có lương, bây giờ lại biến thành xin nghỉ trừ tiền lương, thật là tạo nghiệt mà!
Sau khi tôi nói lời cảm tạ Tần Thọ xong thì cầm giấy xin nghỉ rời khỏi công ty.
Lại về nhà thu dọn hành lý một chút rồi cứ như vậy, mặc một cái áo bông dày lên người và bước lên con đường về quê.
…
Tôi ở trên xe, cảm thấy đầu óc không tỉnh táo, còn ngủ gật vài lần.
Nếu không phải do ngồi cạnh tôi là một ông chú chân thối, mùi hương phô mát ám ảnh đó đã giúp tôi không phải ngủ đến trạm cuối.
Cuối cùng đến lúc chạng vạng tôi cũng đã đến được cửa thôn.
Tôi lại tốn hơn mười phút đi trên con đường đất mấy trăm mét, vừa đi vừa nghĩ lúc nhìn thấy mẹ tôi thì nên đối phó với tật lải nhải của bà thế nào.
Cứ như vậy, đi một hồi cũng đến trước một ngôi nhà hai tầng kiểu tây màu xanh trắng.
“Tu à, con về rồi?”
“Dạ, vừa mới về…”
Tôi thấy mẹ đang ngồi trong sân chăm sóc cho đám hoa cỏ của bà. Lúc bà nhìn thấy tôi tựa hồ cũng có quá xúc động hay gì.
Vào lúc ăn cơm chiều, quả nhiên mẹ lại bắt đầu lải nhải.
“Tu à, sao còn chưa tới ăn cơm chứ. Đã bao nhiêu tuổi rồi, không có vợ quản đến cơm cũng không biết tự ăn.”
“Biết rồi!” Tôi vừa cởi áo khoác vừa đáp: “Chờ một lát rồi ăn.”
Nói thật ra thì mỗi khi tôi ở cùng mẹ mình chính là lúc tính tình tôi dễ dàng nổi nóng, huyết áp và cả giọng nói đều tăng cao.
Nhưng mà trái lại tính tình của bà lại rất tốt.
Ngoại trừ việc thích lải nhải với nhiều chuyện thì hầu như chẳng bao giờ cãi lộn với người khác. Cho dù có cãi vã thì sau khi kết thúc vẫn có thể làm lành với người ta.
Lúc ăn cơm tôi cắn một miếng thịt rồi hỏi: “Sao mặn vậy?”
Mẹ tôi nghe vậy thì ngẩng đầu lên nói: “Trước kia không phải con rất thích ăn mặn sao?”
Tôi cảm thấy có chút không biết nên nói gì: “Đó là ông ngoại thích ăn mặn, con thích ăn ngọt. Ăn muối nhiều dễ tăng huyết áp.”
Có điều nói đến ông ngoại, tôi lại hỏi: “Rốt cuộc ông ngoại bị sao vậy?”
Mẹ ăn một miếng thịt mặn vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Bị dọa sợ đến phát tác bệnh tim, đã đưa đến bệnh viện huyện cấp cứu, còn may là không có chuyện gì.”
“Bị dọa? Ai dọa?” Tôi hỏi.
“Bị bà ngoại con dọa, không đúng, là bị vong hồn của bà ngoại con dọa sợ.”
Tôi cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nỗi.
Bà ngoại đã chết mấy chục năm rồi, sao có thể trở về dọa ông ngoại?
Đây là thù hận đến cỡ nào?
“Làm gì có vong hồn gì chứ, cái tật xấu tin thần tin quỷ của mẹ tới khi nào mới có thể sửa lại đây.”
Mẹ tôi nghe vậy thì bỏ đũa xuống, vỗ vỗ miệng nói: “Phi phi phi, con nít không được ăn nói bậy bạ. Thật sự là vong hồn, ông ngoại con chính mắt nhìn thấy. Nếu không lá gan ông ấy lớn như vậy, sao có thể sợ tới mức ngất xỉu được chứ?”
Tôi không muốn đôi co với mẹ mình, nếu không bà sẽ lải nhải càng nhiều hơn.
Bà luôn có thể xem thứ người khác nhìn thấy làm giống như chính mình cũng nhìn thấy như vậy, cũng tin tưởng không chút nghi ngờ, còn thường làm ra vài chuyện đáng chê cười nữa.
Tôi là một phóng viên tin tức, nhưng tôi tự nhận mình cũng không thích hóng drama nhiều như bà vậy.
Quả nhiên, sau khi ăn cơm chiều xong bà lại lôi kéo tôi kể về cái chết của quả phụ Lưu.
Dù sao từ miệng của bà, tôi cũng biết được đây chính là tin nóng nhất trong tháng này của thôn, cũng đều nhờ công lao đi truyền bá của mẹ tôi cả.
Năm đó bà không đi tranh cử chức ủy viên tuyên truyền của ủy ban thôn, tôi vẫn cho rằng đó là một tổn thất to lớn của cả cái thôn này.
“Con nói xem Ký Lan cô ấy cũng không thiếu tiền, lại còn trẻ tuổi chỉ mới hơn ba mươi, cũng không có con cái, tái giá cưới một người khác không tốt sao? Sao lại thắt cổ tự sát chứ?”
Ký Lan chính là quả phụ Lưu trong miệng mẹ tôi.
Trước kia tôi cũng gặp qua cô ta một hai lần, chỉ nhớ rõ đó là một người phụ nữ trang điểm hoa hòe lòe loẹt.
“Mẹ à, người ta tự sát mà sao con cảm thấy mẹ rất hưng phấn vậy, như vậy không hay đâu…” Tôi cãi lại.
Quả nhiên mẹ tôi nóng lên.
Nhét cái đùi gà vào miệng tôi rồi nói: “Con không hiểu, không có mấy người chọn thắt cổ tự sát đâu, việc đó rất thống khổ. Mẹ biết, Ký Lan chắc chắn là bị người ta giết!”
Tôi suýt thì phun ngụm cơm trong miệng ra rồi: “Mẹ à, mẹ không làm thám tử thật là đáng tiếc đó.”
Mẹ tôi đã ăn xong rồi, bà bắt đầu dọn dẹp chén đũa.
Bà luôn làm việc hấp tấp, ăn cơm cũng vậy.
“Chắc chắn là bị người ta giết, đáng tiếc đám người chấp pháp lại chưa nhìn ra, chỉ biết qua loa kết án. Cho nên nói người cô đơn đúng là thảm, đã chết cũng không có ai kêu oan cho.”
Tôi cảm thấy mẹ tôi đang ám chỉ tôi.
Bởi vì tôi trong miệng bà chính là ‘người cô đơn’.
Tôi uống một ngụm canh rồi nói: “Có lẽ là tự sát thôi, cảm thấy không còn gì luyến tiếc trên trần đời này nữa nên thắt cổ tự tử.”
Mẹ tôi đột nhiên thần bí ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Không có đâu, trước một ngày cô ta tự sát mẹ còn thấy cô ta đi nhận một món đồ chuyển phát nhanh, thoạt nhìn giống như mỹ phẩm dưỡng da. Cô ta thích nhất là mua mỹ phẩm dưỡng da, trước khi tự sát ai lại còn mua mỹ phẫm dưỡng da chứ.”
Cuối cùng bà còn cảm khái một câu: “Trong thôn có tội phạm giết người!”
Câu nói của mẹ tôi khiến tôi hoảng sợ, cả đêm đó tôi cứ trằn trọc mãi mà vẫn không thể ngủ được.
Editor: Hắc Long Du Hí --- Hãy đón đọc trên dtruyen để xem được chương mới sớm nhất nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.