Chương 76: Chỉ muốn cả đời bên anh
Tam Nguyệt Vi Thảo
08/06/2014
Trên xe, Trần Mặc Dương nói: “Đến khách sạn trước đi, vừa mới bay mấy tiếng, cô ấy lại chả ăn được gì.”
Từ Y Khả xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Em không sao, ngồi có mấy tiếng thôi mà.” Mỗi người phụ nữ đều phải mang thai, nghe nói lúc trước lúc mẹ cô đang mang thai cô còn phải lên núi đốn củi, ra đồng làm ruộng . Mà anh, dường như chuyện gì cũng cẩn thận từng li từng tí.
Mỗi tháng đến bệnh viện kiểm tra một lần anh còn lo lắng không đủ, thế nào cũng phải hẹn trước bác sĩ, mỗi tháng đi hai lần, đúng là đang hành hạ cô mà, anh chăm cho đứa nhỏ như thể là sinh mệnh mình. Tình thương anh dành cho con là vô bờ bến, ngay cả phòng dành cho em bé anh cũng đã chuẩn bị xong: từ những món đồ chơi cho đến nôi giường, còn có quần áo, giày, mũ , nhiều đến nổi có thể dùng đến ba bốn tuổi. Cô nói anh, anh cũng chẳng nghe, mỗi lần về đều là đống to đống nhỏ đem về theo.
Nhưng trước mặt nhiều người anh cứ hành động quá lên như thế cô lại có chút xấu hổ, để người khác nhìn thấy lại chê cười cô ỏng ẹo!
Trần Mặc Dương không cho là đúng nói: “Bác sĩ nói ngồi lâu quá sẽ không tốt, tốt hơn là nên về phòng nằm một lát, ăn một chút gì đó, bằng không con chúng mình sẽ đói bụng.”
Cô rất muốn nói rằng rốt cục là anh đang quan tâm con hay quan tâm cô!
Mỗi lần về nhà anh đều dán sát vào bụng cô thủ thỉ: “Con gái yêu quý của bố, công chúa đáng yêu của bố, có nhớ bố không…”
Cứ như vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy ghen tỵ. Cô có thể tưởng tượng được con gái cô sau khi được sinh ra sẽ được anh cưng chiều đến chừng nào.
Trước kia còn lo lắng anh sẽ không chịu nổi trẻ con, bây giờ cô lại sợ sau này anh chiều con gái đến hư hỏng.
Triệu Thánh Đình nói: “Ở khách sạn làm gì, trong nhà không có phòng sao? Ông mà biết, sẽ lột da của anh đấy.”
Trần Mặc Dương nói: “Hai ngày nữa đi, ở đấy nhiều người, cô ấy da mặt mỏng hay sợ người lạ.”
Từ Y Khả cũng không biết anh đang nói cái gì, bây giờ cô mệt gần chết, buồn ngủ rủ rượi, vừa nhắm mắt đã ngủ liền. Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh. Anh cẩn thận chỉnh người để cô thoải mái hơn.
“Cậu lái từ từ cũng được, không cần nhanh quá.”
Triệu Thánh Đình thấy bộ dáng anh cẩn thẩn chăm sóc cô gái kia, trong lòng vô cùng đau đớn, một người đàn ông như vậy sao lại bị hủy hoại. Tất cả các anh em đều kỳ vọng vào anh, nhưng trong chớp mắt anh đã trở thành một người đàn ông tốt, sắp lên chức bố , những lãng tử tình trường như bọn họ làm sao có thể chấp nhận được sự thật này đây!
Triệu Thánh Đình nói: “Anh không cần phải đến mức như vậy chứ, anh soi lại gương đi, một người luôn được người khác hầu hạ, vừa mới không gặp một thời gian, anh đã trở thành bộ dạng thế này , em nhìn mà cũng thấy đỏ mặt xấu hổ giúp anh!”
Trần Mặc Dương nói: “Bớt nhảm đi, lái cẩn thận chút, cô ấy mà tỉnh , tôi đánh cậu đấy!”
Triệu Thánh Đình lắc đầu: “Hết thuốc chữa rồi!”
Người đàn ông này nếu mà yêu chiều một người phụ nữ thì cũng đúng thật là khủng khiếp.
Đến khách sạn, cô lại ngủ thêm một lát, sau lại bị anh gọi dậy ăn.
Ăn no lại lười biếng , cô cảm thấy bây giờ cô như một con heo, ăn no ngủ, ngủ đủ rồi ăn.
Ngủ cả ngày liền tỉnh táo đầu óc , cô bỗng nhớ đến lời Triệu Thánh Đình nói, cảm thấy nghi ngờ bèn hỏi: “Trước kia anh dẫn người phụ nữ nào đến Bắc Kinh rồi đấy?”
Trần Mặc Dương ngồi bên cạnh gọt táo cho cô. Anh nghe nói trong thời gian mang thai ăn nhiều táo sẽ tốt cho da của em bé. Làn da của cô cũng rất đẹp lắm rồi, anh muốn con mình sau này sẽ giống cô.
Anh cắt nhỏ quả táo thành từng lát, dùng nĩa gâm vào đút cho cô, cười nói: “Bắt đầu tính sổ với anh ư !”
Cô vừa ăn vừa nói: “Người phụ nữ mà Thánh Đình nhắc đến là ai?”
Anh làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, cố tình đùa: “Để anh nhớ xem nào, thật sự anh đã dẫn không ít phụ nữ đến đây, cũng không rõ là cậu ta nói người nào nữa.”
Cô béo mạnh tay anh: “Anh đã dẫn theo những ai, có cô nào xinh đẹp không?”
Anh nở nụ cười, hôn lên trán cô: “Em đang ghen ư?”
Cô đẩy anh ra: “Sau này sẽ không cùng anh đi đến Bắc Kinh nữa , em không muốn người ta nhận lầm người .”
Trần Mặc Dương vuốt ve bụng cô: “Bây giờ còn ai giám nhận sai em nữa, em yêu!” Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, nhìn thẳng vào mắt cô: “Đùa với em đấy, từ trước đến nay anh chưa bao giờ mang phụ nữ theo cả, lần trước lúc đến Bắc Kinh đã gặp Triệu Vịnh Oái trên máy bay, lúc hạ cánh có nói chuyện mấy câu, Thánh Đình đến đón đã nhìn thấy cô ấy .”
Cô than thở: “Lại là Triệu Vịnh Oái! Hừ, cô ấy còn bảo anh đã yêu thầm cô ấy từ lâu, anh nói đi, có phải anh đã rất tốt với cô ấy như những gì cô ấy khoe khoang không!”
Anh nhìn bộ dáng cố tình gây sự của cô, cảm thấy rất đáng yêu. Anh nghĩ anh đúng đã bị mê mẩn rồi, một cái nhăn mặt của cô, từng cử chỉ của cô, tức giận, vui vẻ, đau khổ , mỗi một kiểu đều làm cho anh say mê, không thể tự thoát ra được.
Anh nói: “Đừng tức giận , em biết là anh chỉ yêu mình em thôi mà, không có người phụ nữ khác, em là bảo bối duy nhất của anh.”
Cô vùi đầu vào lòng anh cọ cọ làm nũng!
Buổi tối anh dẫn cô ra ngoài đi chơi chợ đêm, Bắc Kinh đồ ăn vặt nhiều, cô thích quá, mỗi món đều phải thử một chút. Trần Mặc Dương sợ cô ăn nhiều sẽ đau bụng, đứng bên cạnh liên tựcngăn cản.
Cô tựa như cô con dâu nhỏ bị ngược đãi, tủi thân nhìn anh, anh buồn cười nói: “Thật sự là không thể ăn nhiều được, tối nay em sẽ không thể ngủ được con của chúng ta cũng sẽ kháng nghị.”
Cô nói: “Anh cứ quản đứa bé thôi còn mặc kệ em, chắc chắn là anh bảo em ăn nhiều chê em béo phải không!”
Gần đây tính tình cô rất trẻ con, anh biết cô cũng chỉ muốn anh dỗ dành cô thôi.
Anh nói: “Sao lại có chuyện đó được, anh quan tâm cả em và đứa bé, ngày mai rồi lại đến ăn được không, tối về em có thể suy nghĩ lại muốn ăn món gì.”
Lời hay nói ra, cô mới chịu nhấc chân rời đi.
Lúc về cô lại còn lải nhải: “Em vẫn chưa ăn được vịt quay Bắc Kinh, em muốn ăn ở cửa hàng chính tông nhất .”
Anh bất đắc dĩ: “Được, chắc chắn sẽ mua cho em, bây giờ mình ngủ nhé.” Hầu hạ phụ nữ có thai thật sự không dễ dàng gì, cô bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt, vừa mới giây trước còn tươi cười, giây tiếp theo có thể ỉu xìu liền.
Thế nhưng anh không hề cảm thấy bực mình, vui vẻ chịu đựng.
Ngày hôm sau, cô đang nghĩ sẽ đi đâu ăn vịt quay, anh nói với cô: “Y Khả, cùng anh đi gặp một vài người bạn của anh được không?”
Cô rất ghét mặc trang phục dành cho bà bầu, có thai, mặc cái gì cũng rất khó coi, thật đáng ghét!
Hơn nữa ngực còn căng đau.
Cô đang chọn quần áo, không để ý trả lời: “Được, là bạn nào của anh?”
Anh nói: “Thì là Thánh Đình và một vài người nữa.”
Cô không nghĩ nhiều: “Được, khi nào thì đi?”
Anh nói: “Trưa nay.”
Cô rầu rĩ: “Mặc Dương, vậy anh giúp em chọn quần áo mặc đi, có phải trông em bây giờ rất khó nhìn hay không, gần đây mặt em đã tròn quay toàn thịt không à, có khi nào bạn anh sẽ chê cười em không!”
Hiện tại cô luôn đau đầu vì chuyện này , cảm thấy mặt mình đã bị biến dạng nhiều .
Anh quyết đoán giúp cô chọn một bộ: “Em mặc bộ này đi, nhìn da sẽ sáng lên đấy.”
Cô nửa nghi nửa ngờ: “Thật ư? Không phải anh bảo em mặc gì cũng đẹp ư?”
Anh liền phủ nhận: “Mặc bộ này sẽ càng đẹp hơn, nghe lời anh thay đi.”
Cô nghiêng đầu: “Được rồi, em cũng thấy bộ này đẹp.”
Đến khi cô trang điểm xong, anh lấy sợi dây chuyền lúc trước muốn tặng sinh nhật cô mang vào cho cô.
Cô nhận ra liền hỏi: “Lúc ấy không phải anh đã ném đi rồi ư?”
Anh nói: “Lúc ấy đầu óc anh bị chuột rút, sau lại luyến tiếc tìm lại.”
Cô nghe hiểu được đánh vào ngực anh: “Sau này còn nổi giận đùng đùng với em không !”
“Chắc chắn không , hiện tại không phải chỉ có em vô cớ nổi giận với anh thôi đó ư!”
Cứ dây dưa đến trưa anh mới dỗ dành cô ra khỏi cửa được.
Cô thấy anh lái xe rất thành thạo mới hỏi: “Anh sao có vẻ biết hết tất cả phố xá Bắc Kinh vậy? Rất hay đến đây ư?”
Anh nói: “Hồi trước anh có ở Bắc Kinh một thời gian, mẹ anh là người Bắc Kinh.”
Cô nói: “Ồ, hèn gì anh có nhiều họ hàng ở đây vậy .”
Anh kể: “Mẹ anh là con một, nhưng lại có nhiều anh chị em họ, nên anh mới có nhiều anh em bà con.”
Cô đột nhiên cảnh giác: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Anh nói: “Không phải anh đã nói là đi ăn cơm cùng bạn anh sao.”
Cô cứ có cảm giác gì đấy, nhưng vẫn chưa nghĩ ra là chỗ nào không đúng.
Anh đưa cô đến một biệt thự, giữa sân rộng có một đài phun nước lớn, Triệu Thánh Đình và một vài người khác đang đứng đợi ở cửa .
Thấy hai người, Triệu Thánh Đình nói: “Sao giờ mới đến, mọi người đều để bụng đợi hai người đấy, ông muốn đến khách sạn tìm anh, em vất vả lắm mới cản lại được đấy , bây giờ vẫn còn đang rất giận!”
Những người khác đều nhìn chằm chằm vào bụng Từ Y Khả, phần lớn đều là anh em bà con Trần Mặc Dương. Bọn họ đều là những tên công tử, tiểu thư kiêu ngạo , ăn chơi phát tán, nổi tiếng khắp nơi .
Từ Y Khả cảm thấy trước mắt mù mịt đứng vịnh vào xe không chịu nhấc chân: “Sao anh lại đưa em đến đây, không phải nói là có hẹn với bạn anh sao, đây là đâu?”
Trần Mặc Dương nói: “Đây là nhà ngoại anh, đi vào thôi ngoại đang chờ chúng ta, ông ấy đã muốn gặp em từ lâu.”
Từ Y Khả bực mình cáu: “Sao anh có thể như vậy được, sao lại không nói trước cho em, em bây giờ chẳng chuẩn bị gì cả sao được!”
Anh nói: “Đừng lo, ngoại rất hiền, em sẽ không cảm thấy chút áp lực nào đâu.”
Nếu nói trước cho cô, cô chắc chắn sẽ lấy cớ này cớ nọ. Đến bây giờ bụng đã sáu tháng, ngay cả mẹ anh cô còn chưa dám gặp chứ đừng nói là những người khác.
Cô bây giờ đang đứng trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không chỉ bởi vì sắp gặp người lớn mà cũng bởi vì cô xấu hổ với tình trạng bây giờ, chưa kết hôn bụng đã chình ình hế này, hơn nữa mẹ anh vẫn chưa đồng ý. Nếu cứ như vậy mà gặp ngoại anh có lẽ ông ấy sẽ có ác cảm với cô.
Vẫn đang giùng giằng, ông ngoại của Trần Mặc Dương đã đi ra đến cửa. Đó là một ông cụ khoảng bảy mươi, trên người mặc một bộ trang phục đơn giản, tình thần còn minh mẫn. Giọng quát lớn: “Còn đứng làm gì, vào nhà đi!”
Trần Mặc Dương nắm lấy tay cô trấn an: “Đi thôi, có anh đây không việc gì phải sợ!”
Triệu Kế Bình nhìn cô rồi bước vào nhà. Cô và Trần Mặc Dương cùng một số người nữa theo sau.
Thức ăn đầy bàn.
Ngồi xuống, Triệu Kế Bình bất mãn nói Trần Mặc Dương: “Đến ăn cơm, bây giờ đích thân tôi phải mời anh vào đúng không!”
Trần Mặc Dương không nghĩ ông mình nói đúng cãi lại: “Không phải con đã vào rồi ư .”
Triệu Kế Bình càng giận: “Đã ở Bắc Kinh ba ngày , bây giờ mới đến đây, các ngươi có việc mới đến đây cầu xin, không có việc gì thì cũng chẳng cần ông già này nữa, ta già rồi nên các người không để tôi vào mắt nữa phải không!”
Triệu Thánh Đình nói: “Nội Triệu à, không phải hôm nay bọn con đều đã đến đông đủ rồi đây ư, bọn con đã trở lại đi theo làm tùy tùng cho ông, chỉ cần ông ra lệnh một tiếng, bọn con ai dám há miệng! Có phải không!”
Những người khác cũng a giua theo, anh một câu, tôi một câu, thật ồn ào.
Cả bàn nhốn nháo , nhìn ra được đây là một đám quỷ quái! Bây giờ Y Khả hoàn toàn có thể hiểu được vì sao tính tình Trần Mặc Dương lại như thế rồi!
Từ Y Khả có chút run sợ!
Triệu Kế Bình vỗ mạnh lên bàn quát: “Ầm ỹ cái gì mà ầm ỹ, có ăn cơm nữa không!”
Tất cả liền im bặt , cô cảm thấy tai mình như nổ tung.
Trần Mặc Dương nói: “Được rồi, được rồi, các cậu nói gì nhiều thế, vừa mới chơi thuốc xong hả!” quay sang Triệu Kế Bình: “Ngoại, ngoại quát lớn thế cẩn thận dọa đến con gái con.”
Triệu Kế Bình lúc này mới nhìn qua Từ Y Khả hỏi: “Mấy tháng rồi ?”
Từ Y Khả lễ phép đặt đũa xuống trả lời: “Dạ sáu tháng rồi ạ .”
Trần Mặc Dương thấy cô như phạm nhân chịu tội, hai tay còn đặt trên đầu gối. Đem đũa đưa đến tay cô, nói: “Không sao đâu, em tiếp tục ăn đi.”
Dưới ánh mắt Triệu Kế Bình, Từ Y Khả nào dám động đũa.
Trần Mặc Dương nói: “Sao ngoại lại dọa cô ấy, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy!”
Lúc này Triệu Kế Bình mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục hỏi: “Cô đang làm gì?”
Từ Y Khả nhìn qua Trần Mặc Dương, sau đó trả lời: “Lúc trước con làm ở đài truyền hinh, cắt nối biên tập, hiện tại tạm thời từ chức rồi ạ .”
Triệu Kế Bình nghe xong, giọng nói dịu dàng hẳn ra: “May mà nó không kiếm một cô nào ở cái hộp đêm ấy ra! Đã sáu tháng rồi còn làm việc gì nữa, hai đứa hãy tổ chức đám cưới đi!”
Triệu Thánh Đình cười: “Vậy cái này có chút khó khăn rồi, dù sao cũng phải sinh vậy sinh một lần hai đứa luôn đi.”
Từ Y Khả đỏ bừng lên, Trần Mặc Dương quay sang liếc Triệu Thánh Đình nói: “Cô ấy sợ bụng to mặc áo cưới khó coi, đợi sau khi sinh chúng con sẽ tổ chức hôn lễ bù.”
Đám yêu quái lại bắt đầu ầm ỹ lên:
-Trần thiếu của chúng ta muốn kết hôn ư…
-Đây là một tin nóng hổi, không được rồi, tôi phải tìm phóng viên để bán tin tức thôi, bảo đảm hôn lẽ sẽ rất náo nhiệt, không biết có bao nhiêu phụ nữ trên cả nước sẽ chạy đến hôn lễ làm loạn đây, có trò hay xem…
-Ngay cả Trần thiếu của chúng ta đã có đứa nhỏ , chúng ta còn cù bơ cù bất , phải nhanh chóng tìm một cô gái nào cũng làm một đứa thôi…
Từ Y Khả nói nhỏ với Trần Mặc Dương: “Có phải thường ngày anh hay đắc tội với mọi người không!”
Cô có thể nhìn ra anh chẳng được mọi người yêu quý mấy!
Trần Mặc Dương lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: “Em đừng để ý đến bọn chúng!”
Triệu Kế Bình vung tay lên: “Tất cả im lặng lại cho ta!” Mấy tên nhóc con này, lúc nào về cũng không thể để cho ta an tĩnh được, thật chẳng lớn nổi.
Cơm nước xong, Triệu Kế Bình gọi Từ Y Khả và Trần Mặc Dương vào phòng, Triệu Kế Bình đưa cho Từ Y Khả một chiếc hộp. Từ Y Khả mở ra, là một chiếc chìa khóa và một tấm chi phiếu.
Triệu Kế Bình nói: “Ta là người làm ăn, ngoại trừ tiền cũng không biết đưa gì cho hai đứa. Cái này xem như làm quà gặp mặt ta tặng hai đứa, Cháu ngoại ta làm một đứa chơi bời, con là cô gái đầu tiên nó đem về nhà gặp mặt, tính tình nó cũng đã dịu bớt đi nhiều. Đợi đứa nhỏ sinh ra, chúng ta sẽ đến gặp nhà con.”
Từ Y Khả đang lưỡng lự không biết có nên nhận hay không.
Trần Mặc Dương nói: “Em cầm lấy đi. Ngoại không chỉ có một ít tiền ấy đâu!”
Triệu Kế Bình trừng mắt liếc cháu ngoại: “Không phải chuyện của con, ngoại trừ cái tính vô liêm sỉ, chưa làm được việc gì đứng đắn cả , nhanh chóng đóng cái câu lạc bộ kia đi, đến công ty của ta làm việc.”
Trần Mặc Dương nói: “Nếu con không làm việc đứng đắn, ngoại còn có thể ôm cháu gái sao?”
Triệu Kế Bình hừ lạnh, lại quay sang nói với Từ Y Khả: “Ta đã bảo người đến bệnh viện lấy mấy thang thuốc đông y dành cho phụ nữ mang thai rồi, con đem về nhớ đun lên uống.” Từ Y Khả gật đầu dạ, lúc này đây cô cảm giác ông lão trước mắt không còn đáng sợ như lúc nãy nữa.
Buổi tối bọn người quỷ xứ kia la hét đòi đi KTV, còn nằng nặc lôi cô đi theo.
Từ Y Khả sợ bọn họ chơi hăng quá, đến lúc đó người phụ nữ có thai như cô sẽ không chịu nổi.
Nhưng Trần Mặc Dương nói: “Không sao đâu, đi thôi, bọn họ cũng biết chừng biết mực.”
Mọi người đặt một phòng, nhưng thật ra chẳng có mấy người hát , tất cả đều uống rượu là chính.
Cứ tưởng Trần Mặc Dương chỉ nói vậy thôi, nào ngờ mấy yêu tinh này cũng rất có chừng mực . Trong phòng cũng chỉ có anh em ngồi cùng nhau uống, không có gọi thêm cô nào vào, cũng không làm gì quá đáng. Dù sao cũng không hẳn bởi vì có cô là phụ nữ đang mang thai ở đây, cô cũng biết mấy người này cũng chỉ làm mồm miệng độc địa mà thôi.
Trần Mặc Dương ngồi bên cạnh, tay quàng qua vai cô che chở, Từ Y Khả không cho anh uống nhiều rượu, anh cũng chẳng uống nhiểu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, nhìn mọi người náo loạn.
Từ Y Khả mỉm cười, người đàn ông này dường như đã bị cô thuần phục. Cô vẫn không thể tin được có một ngày cô có thể khống chế được con báo này. Một người đàn ông đào hoa phong lưu bây giờ lại ngồi bên cạnh che chở cho cô, thật sự điều này làm cho cô có chút hãnh diện. Là anh đã cho cô tự tin, tin tưởng rằng bản thân cô cũng rất tốt đẹp.
Một cô em họ cầm micro lên sân khấu, Từ Y Khả nhẹ nhàng lắc lư theo giai điệu.
Ca khúc kết thúc, cô gái đi xuống, đưa micro cho Từ Y Khả, đề nghị: “Chị dâu, chị hát một bài đi.”
Từ Y Khả lắc đầu: “Ôi chị không hát đâu.”
Cô còn nhớ lần trước, khi cô cất giọng hát của mình lên, cả trường cô đều thật sự rất sốc, cô xấu hổ không dám đi học mấy ngày.
Trần Mặc Dương cầm lấy micro, nói: “Để anh!”
Có lẽ là bình thường anh rất ít khi hát. Em gái anh vỗ tay ồ lên: “Tất cả hãy im lặng , hãy im lặng !”
Nghe được tiếng nhạc vang lên, mấy người đàn ông kia đang nhốn nháo cũng dừng lại.
Huýt sáo cổ vũ.
Từ Y Khả toát mồ hôi, âm thầm cầu nguyện anh đừng giống cô, vừa mới cất tiếng hát đã làm người ta nghẹt thở .
Âm nhạc vang lên, anh bắt đầu cất giọng:
Mỗi lần nhìn đôi mắt oán giận của em
Giống như anh vĩnh viễn không thể cho em sự dịu dàng
Đừng thế nữa chúng ta đã sớm chia tay
Giống như em nói anh tình yêu anh chưa đủ lớn
Cô thật sự bất ngờ, giọng hát anh rất hay, trầm ấm ngọt ngào. Anh vừa hát vừa đi đến trước mặt cô, nắm tay cô, một gối quỳ xuống , bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh dịu dàng làm cô đắm chìm trong đó.
Tiếng nhạc tựa như dần trôi xa. Chỉ có cô mới nhìn thấy được đôi mắt kia chất chứa biết bao thâm tình.
Anh nhìn vào ánh mắt cô, từng câu từng chữ hát:
Nhưng xin em đừng quên đi tình xưa
Anh nguyện im lặng rơi lệ
Chỉ cần một đời được bên em
Cho dù chân trời góc bể
Đừng để anh lại một mình cô đơn
Xin em đừng quên tình xưa
Anh nguyện im lặng rơi lệ
Chỉ cần một đời được bên em
Cho dù chân trời góc bể
Kiếp này không thể không có em!
Âm nhạc dừng lại, anh vẫn quỳ: “Y Khả, mỗi câu hát đều là nỗi lòng của anh muốn nói với em, gặp được em là chuyện hạnh phúc nhất của đời anh. Hãy vì đứa con hãy tha thứ cho những chuyện trước kia của anh, hãy cho anh cơ hội để bù đắp cho em. Anh chỉ muốn cùng em đi trọn cuộc đời này…” Anh từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn: “Y Khả, hãy kết hôn với anh nhé, anh sẽ dùng sinh mệnh mình để yêu thương em và con… suốt cuộc đời này.”
Căn phòng bỗng dưng yên tĩnh, mọi người đằng sau đều cảm thấy có phải Trần Mặc Dương làm quá lên không.
Bụng cũng đã chềnh ềnh lên rồi, còn cầu hôn làm gì nữa, vẻ trò! Mọi người bị ớn lạnh nổi cả da gà , nhưng chết tiệt, thật sự rất cảm động!
Từ Y Khả rươm rướm nước mắt, anh vẫn quỳ ở đấy cầm nhẫn đợi cô.
Cô sững sờ nhìn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhìn anh một hồi lâu cuối cùng cũng vươn tay ra đón nhận.
Tim anh nhẹ nhõm, đeo nhẫn vào cho cô, chiếc nhẫn đúng vừa vặn. Chiếc nhẫn này anh đã đặt trong túi lâu rồi nhưng không dám đưa ra , anh sợ cô tự quyệt. Hôm nay thật sự anh cũng không dám chắc, nhưng lại lo là sẽ không còn cơ hội khác .
Trần Mặc Dương áp bàn tay cô đang mang chiếc nhẫn kim cương kia lên mặt anh, cô mỉm cười vuốt ve khuôn mặt anh.
Căn phòng chỉ còn lại mình họ, anh cúi người hôn cô, hai người hôn nhau nồng nàn say đắm. Ngọn đèn yếu ớt càng làm nổi bật hình ảnh triền miên.
Cô và Trần Mặc Dương ở lại Bắc Kinh một tuần, Bởi vì Triệu Kế Bình bắt ép ba ngày sau hai người đành ở lại biệt thự Triệu gia.
Cô phát hiện ông cụ thật chỉ hay nạt nộ lớn tiếng thôi chứ rất thương yêu con cháu.
Cô ở lại Triệu gia mấy ngày, mỗi sáng đều cùng ông uống trà, trò chuyện.
Lúc quay lại Giang Nhạc, Trần Mặc Dương vẫn chưa dám nhắc đến chuyện hôn lễ, huống hồ bây giờ cô cũng đang mang thai. Nhưng anh cũng có đề cập với cô chuyện đi đăng ký kết hôn.
Cô cứ nói, sau này hẵn tính, dù sao nhẫn cũng đã ở trên tay cô, đợi sinh xong rồi nói sau. Mẹ vẫn còn rất hận anh, cho nên cô không dám đi đăng ký cùng anh.
Trần Mặc Dương cũng biết không thể quá ép buộc cô, bởi vậy cô nói đợi…anh cũng chỉ có thể chờ.
Từ Y Khả xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Em không sao, ngồi có mấy tiếng thôi mà.” Mỗi người phụ nữ đều phải mang thai, nghe nói lúc trước lúc mẹ cô đang mang thai cô còn phải lên núi đốn củi, ra đồng làm ruộng . Mà anh, dường như chuyện gì cũng cẩn thận từng li từng tí.
Mỗi tháng đến bệnh viện kiểm tra một lần anh còn lo lắng không đủ, thế nào cũng phải hẹn trước bác sĩ, mỗi tháng đi hai lần, đúng là đang hành hạ cô mà, anh chăm cho đứa nhỏ như thể là sinh mệnh mình. Tình thương anh dành cho con là vô bờ bến, ngay cả phòng dành cho em bé anh cũng đã chuẩn bị xong: từ những món đồ chơi cho đến nôi giường, còn có quần áo, giày, mũ , nhiều đến nổi có thể dùng đến ba bốn tuổi. Cô nói anh, anh cũng chẳng nghe, mỗi lần về đều là đống to đống nhỏ đem về theo.
Nhưng trước mặt nhiều người anh cứ hành động quá lên như thế cô lại có chút xấu hổ, để người khác nhìn thấy lại chê cười cô ỏng ẹo!
Trần Mặc Dương không cho là đúng nói: “Bác sĩ nói ngồi lâu quá sẽ không tốt, tốt hơn là nên về phòng nằm một lát, ăn một chút gì đó, bằng không con chúng mình sẽ đói bụng.”
Cô rất muốn nói rằng rốt cục là anh đang quan tâm con hay quan tâm cô!
Mỗi lần về nhà anh đều dán sát vào bụng cô thủ thỉ: “Con gái yêu quý của bố, công chúa đáng yêu của bố, có nhớ bố không…”
Cứ như vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy ghen tỵ. Cô có thể tưởng tượng được con gái cô sau khi được sinh ra sẽ được anh cưng chiều đến chừng nào.
Trước kia còn lo lắng anh sẽ không chịu nổi trẻ con, bây giờ cô lại sợ sau này anh chiều con gái đến hư hỏng.
Triệu Thánh Đình nói: “Ở khách sạn làm gì, trong nhà không có phòng sao? Ông mà biết, sẽ lột da của anh đấy.”
Trần Mặc Dương nói: “Hai ngày nữa đi, ở đấy nhiều người, cô ấy da mặt mỏng hay sợ người lạ.”
Từ Y Khả cũng không biết anh đang nói cái gì, bây giờ cô mệt gần chết, buồn ngủ rủ rượi, vừa nhắm mắt đã ngủ liền. Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh. Anh cẩn thận chỉnh người để cô thoải mái hơn.
“Cậu lái từ từ cũng được, không cần nhanh quá.”
Triệu Thánh Đình thấy bộ dáng anh cẩn thẩn chăm sóc cô gái kia, trong lòng vô cùng đau đớn, một người đàn ông như vậy sao lại bị hủy hoại. Tất cả các anh em đều kỳ vọng vào anh, nhưng trong chớp mắt anh đã trở thành một người đàn ông tốt, sắp lên chức bố , những lãng tử tình trường như bọn họ làm sao có thể chấp nhận được sự thật này đây!
Triệu Thánh Đình nói: “Anh không cần phải đến mức như vậy chứ, anh soi lại gương đi, một người luôn được người khác hầu hạ, vừa mới không gặp một thời gian, anh đã trở thành bộ dạng thế này , em nhìn mà cũng thấy đỏ mặt xấu hổ giúp anh!”
Trần Mặc Dương nói: “Bớt nhảm đi, lái cẩn thận chút, cô ấy mà tỉnh , tôi đánh cậu đấy!”
Triệu Thánh Đình lắc đầu: “Hết thuốc chữa rồi!”
Người đàn ông này nếu mà yêu chiều một người phụ nữ thì cũng đúng thật là khủng khiếp.
Đến khách sạn, cô lại ngủ thêm một lát, sau lại bị anh gọi dậy ăn.
Ăn no lại lười biếng , cô cảm thấy bây giờ cô như một con heo, ăn no ngủ, ngủ đủ rồi ăn.
Ngủ cả ngày liền tỉnh táo đầu óc , cô bỗng nhớ đến lời Triệu Thánh Đình nói, cảm thấy nghi ngờ bèn hỏi: “Trước kia anh dẫn người phụ nữ nào đến Bắc Kinh rồi đấy?”
Trần Mặc Dương ngồi bên cạnh gọt táo cho cô. Anh nghe nói trong thời gian mang thai ăn nhiều táo sẽ tốt cho da của em bé. Làn da của cô cũng rất đẹp lắm rồi, anh muốn con mình sau này sẽ giống cô.
Anh cắt nhỏ quả táo thành từng lát, dùng nĩa gâm vào đút cho cô, cười nói: “Bắt đầu tính sổ với anh ư !”
Cô vừa ăn vừa nói: “Người phụ nữ mà Thánh Đình nhắc đến là ai?”
Anh làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, cố tình đùa: “Để anh nhớ xem nào, thật sự anh đã dẫn không ít phụ nữ đến đây, cũng không rõ là cậu ta nói người nào nữa.”
Cô béo mạnh tay anh: “Anh đã dẫn theo những ai, có cô nào xinh đẹp không?”
Anh nở nụ cười, hôn lên trán cô: “Em đang ghen ư?”
Cô đẩy anh ra: “Sau này sẽ không cùng anh đi đến Bắc Kinh nữa , em không muốn người ta nhận lầm người .”
Trần Mặc Dương vuốt ve bụng cô: “Bây giờ còn ai giám nhận sai em nữa, em yêu!” Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, nhìn thẳng vào mắt cô: “Đùa với em đấy, từ trước đến nay anh chưa bao giờ mang phụ nữ theo cả, lần trước lúc đến Bắc Kinh đã gặp Triệu Vịnh Oái trên máy bay, lúc hạ cánh có nói chuyện mấy câu, Thánh Đình đến đón đã nhìn thấy cô ấy .”
Cô than thở: “Lại là Triệu Vịnh Oái! Hừ, cô ấy còn bảo anh đã yêu thầm cô ấy từ lâu, anh nói đi, có phải anh đã rất tốt với cô ấy như những gì cô ấy khoe khoang không!”
Anh nhìn bộ dáng cố tình gây sự của cô, cảm thấy rất đáng yêu. Anh nghĩ anh đúng đã bị mê mẩn rồi, một cái nhăn mặt của cô, từng cử chỉ của cô, tức giận, vui vẻ, đau khổ , mỗi một kiểu đều làm cho anh say mê, không thể tự thoát ra được.
Anh nói: “Đừng tức giận , em biết là anh chỉ yêu mình em thôi mà, không có người phụ nữ khác, em là bảo bối duy nhất của anh.”
Cô vùi đầu vào lòng anh cọ cọ làm nũng!
Buổi tối anh dẫn cô ra ngoài đi chơi chợ đêm, Bắc Kinh đồ ăn vặt nhiều, cô thích quá, mỗi món đều phải thử một chút. Trần Mặc Dương sợ cô ăn nhiều sẽ đau bụng, đứng bên cạnh liên tựcngăn cản.
Cô tựa như cô con dâu nhỏ bị ngược đãi, tủi thân nhìn anh, anh buồn cười nói: “Thật sự là không thể ăn nhiều được, tối nay em sẽ không thể ngủ được con của chúng ta cũng sẽ kháng nghị.”
Cô nói: “Anh cứ quản đứa bé thôi còn mặc kệ em, chắc chắn là anh bảo em ăn nhiều chê em béo phải không!”
Gần đây tính tình cô rất trẻ con, anh biết cô cũng chỉ muốn anh dỗ dành cô thôi.
Anh nói: “Sao lại có chuyện đó được, anh quan tâm cả em và đứa bé, ngày mai rồi lại đến ăn được không, tối về em có thể suy nghĩ lại muốn ăn món gì.”
Lời hay nói ra, cô mới chịu nhấc chân rời đi.
Lúc về cô lại còn lải nhải: “Em vẫn chưa ăn được vịt quay Bắc Kinh, em muốn ăn ở cửa hàng chính tông nhất .”
Anh bất đắc dĩ: “Được, chắc chắn sẽ mua cho em, bây giờ mình ngủ nhé.” Hầu hạ phụ nữ có thai thật sự không dễ dàng gì, cô bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt, vừa mới giây trước còn tươi cười, giây tiếp theo có thể ỉu xìu liền.
Thế nhưng anh không hề cảm thấy bực mình, vui vẻ chịu đựng.
Ngày hôm sau, cô đang nghĩ sẽ đi đâu ăn vịt quay, anh nói với cô: “Y Khả, cùng anh đi gặp một vài người bạn của anh được không?”
Cô rất ghét mặc trang phục dành cho bà bầu, có thai, mặc cái gì cũng rất khó coi, thật đáng ghét!
Hơn nữa ngực còn căng đau.
Cô đang chọn quần áo, không để ý trả lời: “Được, là bạn nào của anh?”
Anh nói: “Thì là Thánh Đình và một vài người nữa.”
Cô không nghĩ nhiều: “Được, khi nào thì đi?”
Anh nói: “Trưa nay.”
Cô rầu rĩ: “Mặc Dương, vậy anh giúp em chọn quần áo mặc đi, có phải trông em bây giờ rất khó nhìn hay không, gần đây mặt em đã tròn quay toàn thịt không à, có khi nào bạn anh sẽ chê cười em không!”
Hiện tại cô luôn đau đầu vì chuyện này , cảm thấy mặt mình đã bị biến dạng nhiều .
Anh quyết đoán giúp cô chọn một bộ: “Em mặc bộ này đi, nhìn da sẽ sáng lên đấy.”
Cô nửa nghi nửa ngờ: “Thật ư? Không phải anh bảo em mặc gì cũng đẹp ư?”
Anh liền phủ nhận: “Mặc bộ này sẽ càng đẹp hơn, nghe lời anh thay đi.”
Cô nghiêng đầu: “Được rồi, em cũng thấy bộ này đẹp.”
Đến khi cô trang điểm xong, anh lấy sợi dây chuyền lúc trước muốn tặng sinh nhật cô mang vào cho cô.
Cô nhận ra liền hỏi: “Lúc ấy không phải anh đã ném đi rồi ư?”
Anh nói: “Lúc ấy đầu óc anh bị chuột rút, sau lại luyến tiếc tìm lại.”
Cô nghe hiểu được đánh vào ngực anh: “Sau này còn nổi giận đùng đùng với em không !”
“Chắc chắn không , hiện tại không phải chỉ có em vô cớ nổi giận với anh thôi đó ư!”
Cứ dây dưa đến trưa anh mới dỗ dành cô ra khỏi cửa được.
Cô thấy anh lái xe rất thành thạo mới hỏi: “Anh sao có vẻ biết hết tất cả phố xá Bắc Kinh vậy? Rất hay đến đây ư?”
Anh nói: “Hồi trước anh có ở Bắc Kinh một thời gian, mẹ anh là người Bắc Kinh.”
Cô nói: “Ồ, hèn gì anh có nhiều họ hàng ở đây vậy .”
Anh kể: “Mẹ anh là con một, nhưng lại có nhiều anh chị em họ, nên anh mới có nhiều anh em bà con.”
Cô đột nhiên cảnh giác: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Anh nói: “Không phải anh đã nói là đi ăn cơm cùng bạn anh sao.”
Cô cứ có cảm giác gì đấy, nhưng vẫn chưa nghĩ ra là chỗ nào không đúng.
Anh đưa cô đến một biệt thự, giữa sân rộng có một đài phun nước lớn, Triệu Thánh Đình và một vài người khác đang đứng đợi ở cửa .
Thấy hai người, Triệu Thánh Đình nói: “Sao giờ mới đến, mọi người đều để bụng đợi hai người đấy, ông muốn đến khách sạn tìm anh, em vất vả lắm mới cản lại được đấy , bây giờ vẫn còn đang rất giận!”
Những người khác đều nhìn chằm chằm vào bụng Từ Y Khả, phần lớn đều là anh em bà con Trần Mặc Dương. Bọn họ đều là những tên công tử, tiểu thư kiêu ngạo , ăn chơi phát tán, nổi tiếng khắp nơi .
Từ Y Khả cảm thấy trước mắt mù mịt đứng vịnh vào xe không chịu nhấc chân: “Sao anh lại đưa em đến đây, không phải nói là có hẹn với bạn anh sao, đây là đâu?”
Trần Mặc Dương nói: “Đây là nhà ngoại anh, đi vào thôi ngoại đang chờ chúng ta, ông ấy đã muốn gặp em từ lâu.”
Từ Y Khả bực mình cáu: “Sao anh có thể như vậy được, sao lại không nói trước cho em, em bây giờ chẳng chuẩn bị gì cả sao được!”
Anh nói: “Đừng lo, ngoại rất hiền, em sẽ không cảm thấy chút áp lực nào đâu.”
Nếu nói trước cho cô, cô chắc chắn sẽ lấy cớ này cớ nọ. Đến bây giờ bụng đã sáu tháng, ngay cả mẹ anh cô còn chưa dám gặp chứ đừng nói là những người khác.
Cô bây giờ đang đứng trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không chỉ bởi vì sắp gặp người lớn mà cũng bởi vì cô xấu hổ với tình trạng bây giờ, chưa kết hôn bụng đã chình ình hế này, hơn nữa mẹ anh vẫn chưa đồng ý. Nếu cứ như vậy mà gặp ngoại anh có lẽ ông ấy sẽ có ác cảm với cô.
Vẫn đang giùng giằng, ông ngoại của Trần Mặc Dương đã đi ra đến cửa. Đó là một ông cụ khoảng bảy mươi, trên người mặc một bộ trang phục đơn giản, tình thần còn minh mẫn. Giọng quát lớn: “Còn đứng làm gì, vào nhà đi!”
Trần Mặc Dương nắm lấy tay cô trấn an: “Đi thôi, có anh đây không việc gì phải sợ!”
Triệu Kế Bình nhìn cô rồi bước vào nhà. Cô và Trần Mặc Dương cùng một số người nữa theo sau.
Thức ăn đầy bàn.
Ngồi xuống, Triệu Kế Bình bất mãn nói Trần Mặc Dương: “Đến ăn cơm, bây giờ đích thân tôi phải mời anh vào đúng không!”
Trần Mặc Dương không nghĩ ông mình nói đúng cãi lại: “Không phải con đã vào rồi ư .”
Triệu Kế Bình càng giận: “Đã ở Bắc Kinh ba ngày , bây giờ mới đến đây, các ngươi có việc mới đến đây cầu xin, không có việc gì thì cũng chẳng cần ông già này nữa, ta già rồi nên các người không để tôi vào mắt nữa phải không!”
Triệu Thánh Đình nói: “Nội Triệu à, không phải hôm nay bọn con đều đã đến đông đủ rồi đây ư, bọn con đã trở lại đi theo làm tùy tùng cho ông, chỉ cần ông ra lệnh một tiếng, bọn con ai dám há miệng! Có phải không!”
Những người khác cũng a giua theo, anh một câu, tôi một câu, thật ồn ào.
Cả bàn nhốn nháo , nhìn ra được đây là một đám quỷ quái! Bây giờ Y Khả hoàn toàn có thể hiểu được vì sao tính tình Trần Mặc Dương lại như thế rồi!
Từ Y Khả có chút run sợ!
Triệu Kế Bình vỗ mạnh lên bàn quát: “Ầm ỹ cái gì mà ầm ỹ, có ăn cơm nữa không!”
Tất cả liền im bặt , cô cảm thấy tai mình như nổ tung.
Trần Mặc Dương nói: “Được rồi, được rồi, các cậu nói gì nhiều thế, vừa mới chơi thuốc xong hả!” quay sang Triệu Kế Bình: “Ngoại, ngoại quát lớn thế cẩn thận dọa đến con gái con.”
Triệu Kế Bình lúc này mới nhìn qua Từ Y Khả hỏi: “Mấy tháng rồi ?”
Từ Y Khả lễ phép đặt đũa xuống trả lời: “Dạ sáu tháng rồi ạ .”
Trần Mặc Dương thấy cô như phạm nhân chịu tội, hai tay còn đặt trên đầu gối. Đem đũa đưa đến tay cô, nói: “Không sao đâu, em tiếp tục ăn đi.”
Dưới ánh mắt Triệu Kế Bình, Từ Y Khả nào dám động đũa.
Trần Mặc Dương nói: “Sao ngoại lại dọa cô ấy, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy!”
Lúc này Triệu Kế Bình mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục hỏi: “Cô đang làm gì?”
Từ Y Khả nhìn qua Trần Mặc Dương, sau đó trả lời: “Lúc trước con làm ở đài truyền hinh, cắt nối biên tập, hiện tại tạm thời từ chức rồi ạ .”
Triệu Kế Bình nghe xong, giọng nói dịu dàng hẳn ra: “May mà nó không kiếm một cô nào ở cái hộp đêm ấy ra! Đã sáu tháng rồi còn làm việc gì nữa, hai đứa hãy tổ chức đám cưới đi!”
Triệu Thánh Đình cười: “Vậy cái này có chút khó khăn rồi, dù sao cũng phải sinh vậy sinh một lần hai đứa luôn đi.”
Từ Y Khả đỏ bừng lên, Trần Mặc Dương quay sang liếc Triệu Thánh Đình nói: “Cô ấy sợ bụng to mặc áo cưới khó coi, đợi sau khi sinh chúng con sẽ tổ chức hôn lễ bù.”
Đám yêu quái lại bắt đầu ầm ỹ lên:
-Trần thiếu của chúng ta muốn kết hôn ư…
-Đây là một tin nóng hổi, không được rồi, tôi phải tìm phóng viên để bán tin tức thôi, bảo đảm hôn lẽ sẽ rất náo nhiệt, không biết có bao nhiêu phụ nữ trên cả nước sẽ chạy đến hôn lễ làm loạn đây, có trò hay xem…
-Ngay cả Trần thiếu của chúng ta đã có đứa nhỏ , chúng ta còn cù bơ cù bất , phải nhanh chóng tìm một cô gái nào cũng làm một đứa thôi…
Từ Y Khả nói nhỏ với Trần Mặc Dương: “Có phải thường ngày anh hay đắc tội với mọi người không!”
Cô có thể nhìn ra anh chẳng được mọi người yêu quý mấy!
Trần Mặc Dương lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: “Em đừng để ý đến bọn chúng!”
Triệu Kế Bình vung tay lên: “Tất cả im lặng lại cho ta!” Mấy tên nhóc con này, lúc nào về cũng không thể để cho ta an tĩnh được, thật chẳng lớn nổi.
Cơm nước xong, Triệu Kế Bình gọi Từ Y Khả và Trần Mặc Dương vào phòng, Triệu Kế Bình đưa cho Từ Y Khả một chiếc hộp. Từ Y Khả mở ra, là một chiếc chìa khóa và một tấm chi phiếu.
Triệu Kế Bình nói: “Ta là người làm ăn, ngoại trừ tiền cũng không biết đưa gì cho hai đứa. Cái này xem như làm quà gặp mặt ta tặng hai đứa, Cháu ngoại ta làm một đứa chơi bời, con là cô gái đầu tiên nó đem về nhà gặp mặt, tính tình nó cũng đã dịu bớt đi nhiều. Đợi đứa nhỏ sinh ra, chúng ta sẽ đến gặp nhà con.”
Từ Y Khả đang lưỡng lự không biết có nên nhận hay không.
Trần Mặc Dương nói: “Em cầm lấy đi. Ngoại không chỉ có một ít tiền ấy đâu!”
Triệu Kế Bình trừng mắt liếc cháu ngoại: “Không phải chuyện của con, ngoại trừ cái tính vô liêm sỉ, chưa làm được việc gì đứng đắn cả , nhanh chóng đóng cái câu lạc bộ kia đi, đến công ty của ta làm việc.”
Trần Mặc Dương nói: “Nếu con không làm việc đứng đắn, ngoại còn có thể ôm cháu gái sao?”
Triệu Kế Bình hừ lạnh, lại quay sang nói với Từ Y Khả: “Ta đã bảo người đến bệnh viện lấy mấy thang thuốc đông y dành cho phụ nữ mang thai rồi, con đem về nhớ đun lên uống.” Từ Y Khả gật đầu dạ, lúc này đây cô cảm giác ông lão trước mắt không còn đáng sợ như lúc nãy nữa.
Buổi tối bọn người quỷ xứ kia la hét đòi đi KTV, còn nằng nặc lôi cô đi theo.
Từ Y Khả sợ bọn họ chơi hăng quá, đến lúc đó người phụ nữ có thai như cô sẽ không chịu nổi.
Nhưng Trần Mặc Dương nói: “Không sao đâu, đi thôi, bọn họ cũng biết chừng biết mực.”
Mọi người đặt một phòng, nhưng thật ra chẳng có mấy người hát , tất cả đều uống rượu là chính.
Cứ tưởng Trần Mặc Dương chỉ nói vậy thôi, nào ngờ mấy yêu tinh này cũng rất có chừng mực . Trong phòng cũng chỉ có anh em ngồi cùng nhau uống, không có gọi thêm cô nào vào, cũng không làm gì quá đáng. Dù sao cũng không hẳn bởi vì có cô là phụ nữ đang mang thai ở đây, cô cũng biết mấy người này cũng chỉ làm mồm miệng độc địa mà thôi.
Trần Mặc Dương ngồi bên cạnh, tay quàng qua vai cô che chở, Từ Y Khả không cho anh uống nhiều rượu, anh cũng chẳng uống nhiểu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, nhìn mọi người náo loạn.
Từ Y Khả mỉm cười, người đàn ông này dường như đã bị cô thuần phục. Cô vẫn không thể tin được có một ngày cô có thể khống chế được con báo này. Một người đàn ông đào hoa phong lưu bây giờ lại ngồi bên cạnh che chở cho cô, thật sự điều này làm cho cô có chút hãnh diện. Là anh đã cho cô tự tin, tin tưởng rằng bản thân cô cũng rất tốt đẹp.
Một cô em họ cầm micro lên sân khấu, Từ Y Khả nhẹ nhàng lắc lư theo giai điệu.
Ca khúc kết thúc, cô gái đi xuống, đưa micro cho Từ Y Khả, đề nghị: “Chị dâu, chị hát một bài đi.”
Từ Y Khả lắc đầu: “Ôi chị không hát đâu.”
Cô còn nhớ lần trước, khi cô cất giọng hát của mình lên, cả trường cô đều thật sự rất sốc, cô xấu hổ không dám đi học mấy ngày.
Trần Mặc Dương cầm lấy micro, nói: “Để anh!”
Có lẽ là bình thường anh rất ít khi hát. Em gái anh vỗ tay ồ lên: “Tất cả hãy im lặng , hãy im lặng !”
Nghe được tiếng nhạc vang lên, mấy người đàn ông kia đang nhốn nháo cũng dừng lại.
Huýt sáo cổ vũ.
Từ Y Khả toát mồ hôi, âm thầm cầu nguyện anh đừng giống cô, vừa mới cất tiếng hát đã làm người ta nghẹt thở .
Âm nhạc vang lên, anh bắt đầu cất giọng:
Mỗi lần nhìn đôi mắt oán giận của em
Giống như anh vĩnh viễn không thể cho em sự dịu dàng
Đừng thế nữa chúng ta đã sớm chia tay
Giống như em nói anh tình yêu anh chưa đủ lớn
Cô thật sự bất ngờ, giọng hát anh rất hay, trầm ấm ngọt ngào. Anh vừa hát vừa đi đến trước mặt cô, nắm tay cô, một gối quỳ xuống , bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh dịu dàng làm cô đắm chìm trong đó.
Tiếng nhạc tựa như dần trôi xa. Chỉ có cô mới nhìn thấy được đôi mắt kia chất chứa biết bao thâm tình.
Anh nhìn vào ánh mắt cô, từng câu từng chữ hát:
Nhưng xin em đừng quên đi tình xưa
Anh nguyện im lặng rơi lệ
Chỉ cần một đời được bên em
Cho dù chân trời góc bể
Đừng để anh lại một mình cô đơn
Xin em đừng quên tình xưa
Anh nguyện im lặng rơi lệ
Chỉ cần một đời được bên em
Cho dù chân trời góc bể
Kiếp này không thể không có em!
Âm nhạc dừng lại, anh vẫn quỳ: “Y Khả, mỗi câu hát đều là nỗi lòng của anh muốn nói với em, gặp được em là chuyện hạnh phúc nhất của đời anh. Hãy vì đứa con hãy tha thứ cho những chuyện trước kia của anh, hãy cho anh cơ hội để bù đắp cho em. Anh chỉ muốn cùng em đi trọn cuộc đời này…” Anh từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn: “Y Khả, hãy kết hôn với anh nhé, anh sẽ dùng sinh mệnh mình để yêu thương em và con… suốt cuộc đời này.”
Căn phòng bỗng dưng yên tĩnh, mọi người đằng sau đều cảm thấy có phải Trần Mặc Dương làm quá lên không.
Bụng cũng đã chềnh ềnh lên rồi, còn cầu hôn làm gì nữa, vẻ trò! Mọi người bị ớn lạnh nổi cả da gà , nhưng chết tiệt, thật sự rất cảm động!
Từ Y Khả rươm rướm nước mắt, anh vẫn quỳ ở đấy cầm nhẫn đợi cô.
Cô sững sờ nhìn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhìn anh một hồi lâu cuối cùng cũng vươn tay ra đón nhận.
Tim anh nhẹ nhõm, đeo nhẫn vào cho cô, chiếc nhẫn đúng vừa vặn. Chiếc nhẫn này anh đã đặt trong túi lâu rồi nhưng không dám đưa ra , anh sợ cô tự quyệt. Hôm nay thật sự anh cũng không dám chắc, nhưng lại lo là sẽ không còn cơ hội khác .
Trần Mặc Dương áp bàn tay cô đang mang chiếc nhẫn kim cương kia lên mặt anh, cô mỉm cười vuốt ve khuôn mặt anh.
Căn phòng chỉ còn lại mình họ, anh cúi người hôn cô, hai người hôn nhau nồng nàn say đắm. Ngọn đèn yếu ớt càng làm nổi bật hình ảnh triền miên.
Cô và Trần Mặc Dương ở lại Bắc Kinh một tuần, Bởi vì Triệu Kế Bình bắt ép ba ngày sau hai người đành ở lại biệt thự Triệu gia.
Cô phát hiện ông cụ thật chỉ hay nạt nộ lớn tiếng thôi chứ rất thương yêu con cháu.
Cô ở lại Triệu gia mấy ngày, mỗi sáng đều cùng ông uống trà, trò chuyện.
Lúc quay lại Giang Nhạc, Trần Mặc Dương vẫn chưa dám nhắc đến chuyện hôn lễ, huống hồ bây giờ cô cũng đang mang thai. Nhưng anh cũng có đề cập với cô chuyện đi đăng ký kết hôn.
Cô cứ nói, sau này hẵn tính, dù sao nhẫn cũng đã ở trên tay cô, đợi sinh xong rồi nói sau. Mẹ vẫn còn rất hận anh, cho nên cô không dám đi đăng ký cùng anh.
Trần Mặc Dương cũng biết không thể quá ép buộc cô, bởi vậy cô nói đợi…anh cũng chỉ có thể chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.