Chương 20: Gia đình bắt đầu gặp vận xui
Tam Nguyệt Vi Thảo
08/06/2014
Từ Y Khả cứ nằm khóc mãi cho đến lúc ngủ thiếp đi khi nào không hay. Buổi
sáng lúc tỉnh lại, gối ướt một mảng lớn, hai con mắt xưng lên như quả
hạch đào, chuyện này có vẻ đả kích cô trầm trọng hơn so với chuyện của
Hàn Việt lúc trước. Một chút tình cảm vừa mới chớm nở được che giấu cẩn
tận kín không khẻ hở, kết quả không hề phòng bị không những bị anh ta
vạch mặt, mà còn hung hăng chà đạp nó.
Vừa trải qua chuyện tình bi thảm như vậy, cô đột nhiên cảm thấy những việc khác so với việc này quả thực là bé nhỏ không đáng kể, nào là tiền thưởng, nào là được cấp trên khích lệ, tất cả chỉ là phù du!
Bởi vậy sáng sớm cô giả bệnh gọi điện thoại cho đồng nghiệp xin nghỉ hộ cô một ngày, sau đó lại vùi đầu vào ngủ.
Một lát sau, Trương Uyển gọi điện thoại đến xin lỗi cô.
Từ Y Khả cảm thấy nếu muốn hạ quyết tâm cắt đứt với tên Trần Mặc Dương kìa, thì cũng không thể tiếp tục giao du với cô bạn Trương Uyển này được.
Từ Y Khả nói:
-”Tôi không sao , không quá hai ngày vết thương sẽ lành lại thôi, nhưng thật lòng tôi muốn khuyên cô hãy cẩn thận một chút.”
Trương Uyển nói:
-”Không cần lo cho tôi, Hà Tư Vận cô ta bây giờ chả có năng lực gì đâu , cùng lắm cũng chỉ là một con chó điên mà thôi, tôi không thèm để ý!”
Từ Y Khả không có lòng dạ để nghe những chuyện lung tung lộn xộn ấy, dù sao đấu qua đấu lại cũng không phải đều là phụ nữ bên người anh ta sao, anh ta dùng xong liền vứt bỏ, anh ta chưa bao giờ thèm nghĩ đến kết cục của những người phụ nữ kia. Nhưng dù sao cũng không phải chính là phụ nữ như họ bị coi thường sao.
Từ Y Khả nói:
-”Dù sao cô cũng phải để ý, sau này có lẽ tôi sẽ không đến Thiên Tinh nữa.”
Trương Uyển đầu kia im lặng một lát, nói:
-”Trần Tổng bình thường cũng không như vậy đâu, có lẽ đêm đó tâm tình anh ta không tốt.”
Từ Y Khả nói:
-”Quên đi, anh ta có lẽ không vừa mắt tôi, dù sao tôi cũng không thích ra ngoài ban đêm.”
Trương Uyển nói:
-”Tôi biết rồi, cô nghĩ ngơi cho tốt, có thời gian chúng ta hẹn nhau nói chuyện.”
Cô tắt điện thoại, ném xuống giường, sau đó di vào toilet đánh răng rửa mặt, cô muốn vui lên tỉnh táo lại, theo như lời anh ta nói muốn cô sống tốt ở thế giới của mình.
Tất cả những chuyện xảy ra mấy hôm nay coi như là một giấc mơ ngọt ngào, cô đã đi vào một khung cảnh hoa lệ trong giấc mơ, gặp người không nên gặp, và bây giờ thức dậy, tất cả đã chấm hết.
Bà Từ đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô đi đến , nói:
-”Y Khả, đã mấy giờ rồi sao còn không thay áo quần rồi ăn nhanh đi, bị muộn làm rồi đấy .”
Từ Y Khả mặc áo ngủ, chân trần, nhanh lẹ đến trước bàn cơm, gắp một miếng cải bỏ vào miệng, nói:
-”Con đã xin nghỉ , hôm nay không cần đi làm.”
Bà Từ trừng cô:
-”Mới chuyển tổ không bao lâu mà, ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng!”(1)
(1) Bữa đực bữa cái
Từ Y Khả ủy khuất nói thầm:
-”Mới lần đầu tiên xin nghỉ, con chỉ mới không đi làm một ngày.”
Đúng lúc bố từ trong phòng đi ra, nói:
-”Để cho nó nghỉ một ngày đi, tay đã bị thương thành như vậy rồi mà .”
Nghe xong lời này, Từ Y cảm thấy vô cùng uất ức, ôm lấy bố, nằm vào lòng ông làm nũng như một đứa trẻ.
Từ Y Trạch nói:
-”Chị có phải là mềm yếu qua rồi không, chị xem lần trước em chuyển hàng hóa chuyển hóa kéo làm một đường dài, mà vẫn làm việc thôi!” Nói xong còn vô cùng tự hào khoe vết sẹo kia.
Kết quả ông Từ nói:
-”Con da thịt dày , chị của con là con gái có thể so với con sao?”
Từ Y Trạch tức giận không nói gì, lấy miếng bánh mì cho vào miệng.
Bà Từ nói:
-”Được rồi,tất cả ăn cơm đi…” Sau khi ngồi xuống lại nhịn không được quở trách con gái nói:
-”Con bao giờ thì mới có thể yên ổn hơn một chút đây, đi bộ thế mà cũng có thể bị đâm trúng mãnh vỡ thủy tinh, đừng quên uống thuốc chống viêm, đừng nhúng nước, kẻo bị nhiễm trùng.”
Bà Từ nhắc Y Khả mới nhớ thuốc tối hôm qua đều quên ở trên xe Trần Mặc Dương. Lúc ấy cô bi phẫn không chịu nổi, xe còn chưa dừng hẳn đã mở cửa xuống xe không thèm quay đầu lại nhìn, sao còn có thể nhớ đến thuốc gì!
Từ Y Khả vâng vâng dạ dạ nói:
-”Thuốc con quên ở trên taxi rồi .”
Bà Từ chậc một tiếng:
-”Đầu óc con ấy! Ăn cơm xong lại đến bệnh viện lấy thuốc đi.”
Ăn xong, ông Từ cùng Từ Y Trạch đi trước , Từ Y Khả nghe họ nói đi cái gì công trường nào đấy, cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
- “Bố cùng Y Trạch đi đâu vậy?”
Bà Từ bắt đầu thu dọn bát đũa:
-”Ông chủ Mã vừa nhận một công trình, đưa tài liệu cho chúng ta làm, bố con đi xem tình hình, không biết có thể chịu đựng nổi không?.”
-”Nghĩa là sao? Sao lại có thể chịu đựng nổi không?”
Bà Từ nói:
-”Điều quan trọng là khoản tiền đầu tiên, chúng ta phải ứng ra, dù sao cũng phải hai ba trăm vạn, hơn nữa thu về chậm, tất cả tiền trong nhà đều dùng để thanh toán mặt tiền cửa hiệu cả rồi, bố con có khả năng không chịu được lãi khổng lồ như vậy, thế chấp ngôi nhà, lại vay nợ, quay vòng quay vòng mới có thể hoãn đến bây giờ.”
Từ Y Khả cảm thấy bất an, nói:
-”Mẹ, hay là không cần phải mạo hiểm như vậy? Số tiền lớn như vậy, nhỡ không cẩn thận cửa hàng cũng bị phá sản .”
Bố mẹ cô phải vất vả cả nửa đời người mới có được một số vốn nho nhỏ, một cửa hàng mặt tiền và một căn hộ, hành động liều lĩnh như vậy cô cảm giác không an tâm. Ngay lúc đó cô đâu biết rằng vận rủi của gia đình cô bắt đầu từ đây.
Bà Từ nói:
-”Con không cần quan tâm , ông chủ Mã hợp tác cùng chúng ta nhiều năm như vậy rồi, không có vấn đề gì lớn đâu… con nhanh đến bệnh viện đi.”
Từ Y Khả chỉ có thể rầu rĩ dạ một tiếng, ăn hết bát cháo, cảm thấy bản thân không giúp được gì, tiền lương háng tháng ngoại trừ chi tiêu cho bản thân, còn lại đưa cho gia đình, nhưng chả giúp được chút gì.
Cô rất lười nhưng lại sợ vết thương bị nhiễm trùng nên phải cố gắng đi đến bệnh viện.
Sinh lão bệnh tử của con người luôn nhiều như vậy, trong bệnh viện rộn ràng nhốn nháo , cô không biết muốn tìm bác sĩ tối hôm qua như thế nào, đành phải đứng sau một dãy dài đợi đăng kí.
Cô không nghĩ lấy thuốc lại phải phiền phức như vậy, nhớ tới tối hôm qua anh ta dẫn cô thẳng đến, nhân viên tiếp đãi. Nhưng hôm nay cô phải chen chúc giữa một đám bệnh nhân, lại còn bị y tá đối đãi chả ra gì. Như vậy đấy, thế giới của cô và anh quả nhiên là khác nhau một trời một vực!
Thật vất vả mới lấy được thuốc đi ra, liền nhận được điện thoại Mẫn Chính Hàn, anh ta mở miêng liền nói:
-”Chết tiệt, nghe nói hôm qua em bị người ta đánh ở Thiên Tinh? Đã xảy ra chuyện gì?”
PS: mọi người vào cmt ủng hộ mình để mình cố gằng làm nhanh nào
Vừa trải qua chuyện tình bi thảm như vậy, cô đột nhiên cảm thấy những việc khác so với việc này quả thực là bé nhỏ không đáng kể, nào là tiền thưởng, nào là được cấp trên khích lệ, tất cả chỉ là phù du!
Bởi vậy sáng sớm cô giả bệnh gọi điện thoại cho đồng nghiệp xin nghỉ hộ cô một ngày, sau đó lại vùi đầu vào ngủ.
Một lát sau, Trương Uyển gọi điện thoại đến xin lỗi cô.
Từ Y Khả cảm thấy nếu muốn hạ quyết tâm cắt đứt với tên Trần Mặc Dương kìa, thì cũng không thể tiếp tục giao du với cô bạn Trương Uyển này được.
Từ Y Khả nói:
-”Tôi không sao , không quá hai ngày vết thương sẽ lành lại thôi, nhưng thật lòng tôi muốn khuyên cô hãy cẩn thận một chút.”
Trương Uyển nói:
-”Không cần lo cho tôi, Hà Tư Vận cô ta bây giờ chả có năng lực gì đâu , cùng lắm cũng chỉ là một con chó điên mà thôi, tôi không thèm để ý!”
Từ Y Khả không có lòng dạ để nghe những chuyện lung tung lộn xộn ấy, dù sao đấu qua đấu lại cũng không phải đều là phụ nữ bên người anh ta sao, anh ta dùng xong liền vứt bỏ, anh ta chưa bao giờ thèm nghĩ đến kết cục của những người phụ nữ kia. Nhưng dù sao cũng không phải chính là phụ nữ như họ bị coi thường sao.
Từ Y Khả nói:
-”Dù sao cô cũng phải để ý, sau này có lẽ tôi sẽ không đến Thiên Tinh nữa.”
Trương Uyển đầu kia im lặng một lát, nói:
-”Trần Tổng bình thường cũng không như vậy đâu, có lẽ đêm đó tâm tình anh ta không tốt.”
Từ Y Khả nói:
-”Quên đi, anh ta có lẽ không vừa mắt tôi, dù sao tôi cũng không thích ra ngoài ban đêm.”
Trương Uyển nói:
-”Tôi biết rồi, cô nghĩ ngơi cho tốt, có thời gian chúng ta hẹn nhau nói chuyện.”
Cô tắt điện thoại, ném xuống giường, sau đó di vào toilet đánh răng rửa mặt, cô muốn vui lên tỉnh táo lại, theo như lời anh ta nói muốn cô sống tốt ở thế giới của mình.
Tất cả những chuyện xảy ra mấy hôm nay coi như là một giấc mơ ngọt ngào, cô đã đi vào một khung cảnh hoa lệ trong giấc mơ, gặp người không nên gặp, và bây giờ thức dậy, tất cả đã chấm hết.
Bà Từ đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô đi đến , nói:
-”Y Khả, đã mấy giờ rồi sao còn không thay áo quần rồi ăn nhanh đi, bị muộn làm rồi đấy .”
Từ Y Khả mặc áo ngủ, chân trần, nhanh lẹ đến trước bàn cơm, gắp một miếng cải bỏ vào miệng, nói:
-”Con đã xin nghỉ , hôm nay không cần đi làm.”
Bà Từ trừng cô:
-”Mới chuyển tổ không bao lâu mà, ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng!”(1)
(1) Bữa đực bữa cái
Từ Y Khả ủy khuất nói thầm:
-”Mới lần đầu tiên xin nghỉ, con chỉ mới không đi làm một ngày.”
Đúng lúc bố từ trong phòng đi ra, nói:
-”Để cho nó nghỉ một ngày đi, tay đã bị thương thành như vậy rồi mà .”
Nghe xong lời này, Từ Y cảm thấy vô cùng uất ức, ôm lấy bố, nằm vào lòng ông làm nũng như một đứa trẻ.
Từ Y Trạch nói:
-”Chị có phải là mềm yếu qua rồi không, chị xem lần trước em chuyển hàng hóa chuyển hóa kéo làm một đường dài, mà vẫn làm việc thôi!” Nói xong còn vô cùng tự hào khoe vết sẹo kia.
Kết quả ông Từ nói:
-”Con da thịt dày , chị của con là con gái có thể so với con sao?”
Từ Y Trạch tức giận không nói gì, lấy miếng bánh mì cho vào miệng.
Bà Từ nói:
-”Được rồi,tất cả ăn cơm đi…” Sau khi ngồi xuống lại nhịn không được quở trách con gái nói:
-”Con bao giờ thì mới có thể yên ổn hơn một chút đây, đi bộ thế mà cũng có thể bị đâm trúng mãnh vỡ thủy tinh, đừng quên uống thuốc chống viêm, đừng nhúng nước, kẻo bị nhiễm trùng.”
Bà Từ nhắc Y Khả mới nhớ thuốc tối hôm qua đều quên ở trên xe Trần Mặc Dương. Lúc ấy cô bi phẫn không chịu nổi, xe còn chưa dừng hẳn đã mở cửa xuống xe không thèm quay đầu lại nhìn, sao còn có thể nhớ đến thuốc gì!
Từ Y Khả vâng vâng dạ dạ nói:
-”Thuốc con quên ở trên taxi rồi .”
Bà Từ chậc một tiếng:
-”Đầu óc con ấy! Ăn cơm xong lại đến bệnh viện lấy thuốc đi.”
Ăn xong, ông Từ cùng Từ Y Trạch đi trước , Từ Y Khả nghe họ nói đi cái gì công trường nào đấy, cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
- “Bố cùng Y Trạch đi đâu vậy?”
Bà Từ bắt đầu thu dọn bát đũa:
-”Ông chủ Mã vừa nhận một công trình, đưa tài liệu cho chúng ta làm, bố con đi xem tình hình, không biết có thể chịu đựng nổi không?.”
-”Nghĩa là sao? Sao lại có thể chịu đựng nổi không?”
Bà Từ nói:
-”Điều quan trọng là khoản tiền đầu tiên, chúng ta phải ứng ra, dù sao cũng phải hai ba trăm vạn, hơn nữa thu về chậm, tất cả tiền trong nhà đều dùng để thanh toán mặt tiền cửa hiệu cả rồi, bố con có khả năng không chịu được lãi khổng lồ như vậy, thế chấp ngôi nhà, lại vay nợ, quay vòng quay vòng mới có thể hoãn đến bây giờ.”
Từ Y Khả cảm thấy bất an, nói:
-”Mẹ, hay là không cần phải mạo hiểm như vậy? Số tiền lớn như vậy, nhỡ không cẩn thận cửa hàng cũng bị phá sản .”
Bố mẹ cô phải vất vả cả nửa đời người mới có được một số vốn nho nhỏ, một cửa hàng mặt tiền và một căn hộ, hành động liều lĩnh như vậy cô cảm giác không an tâm. Ngay lúc đó cô đâu biết rằng vận rủi của gia đình cô bắt đầu từ đây.
Bà Từ nói:
-”Con không cần quan tâm , ông chủ Mã hợp tác cùng chúng ta nhiều năm như vậy rồi, không có vấn đề gì lớn đâu… con nhanh đến bệnh viện đi.”
Từ Y Khả chỉ có thể rầu rĩ dạ một tiếng, ăn hết bát cháo, cảm thấy bản thân không giúp được gì, tiền lương háng tháng ngoại trừ chi tiêu cho bản thân, còn lại đưa cho gia đình, nhưng chả giúp được chút gì.
Cô rất lười nhưng lại sợ vết thương bị nhiễm trùng nên phải cố gắng đi đến bệnh viện.
Sinh lão bệnh tử của con người luôn nhiều như vậy, trong bệnh viện rộn ràng nhốn nháo , cô không biết muốn tìm bác sĩ tối hôm qua như thế nào, đành phải đứng sau một dãy dài đợi đăng kí.
Cô không nghĩ lấy thuốc lại phải phiền phức như vậy, nhớ tới tối hôm qua anh ta dẫn cô thẳng đến, nhân viên tiếp đãi. Nhưng hôm nay cô phải chen chúc giữa một đám bệnh nhân, lại còn bị y tá đối đãi chả ra gì. Như vậy đấy, thế giới của cô và anh quả nhiên là khác nhau một trời một vực!
Thật vất vả mới lấy được thuốc đi ra, liền nhận được điện thoại Mẫn Chính Hàn, anh ta mở miêng liền nói:
-”Chết tiệt, nghe nói hôm qua em bị người ta đánh ở Thiên Tinh? Đã xảy ra chuyện gì?”
PS: mọi người vào cmt ủng hộ mình để mình cố gằng làm nhanh nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.