Chương 3: Lỗ hỗng ở ngực
Tam Nguyệt Vi Thảo
08/06/2014
Trần Mặc Dương ngồi lên xe với vẻ bực bội lúc nãy, đầu vẫn còn đau.
Thường ngày anh ta thích lái xe với tốc độ cao, khởi động máy, đạp chân ga hết cỡ, dòng xe hai bên nhất thời lùi lại phía sau, cửa xe hạ xuống, gió từ ngoài lùa vào như vậy tựa hồ có chút dễ chịu.
Đang lúc đợi đèn đỏ , chuông điện thoại reo lên, Chu Lạc Khiết lời nói gọn gàng lưu loát: ” Ông chủ, Hà Tư Vận tiểu thư hôm qua đã tới rồi.”
Trần Mặc Dương hít một hơi thuốc, chậm rãi từng chữ:
- Bảo cô ta đợi!
Chu Lạc Khiết trả lời càng ngắn gọn hơn:
- Vâng.
Tắt điện thoại, Trần Mặc Dương cười nhạt, phụ nữ đều là một dạng này lòng tham không đáy, cho rằng cánh cứng cáp là có thể bay, còn dám ở trước mắt anh ta đùa giỡn thiêu thân, anh sẽ cho cô ta thấy, trong tay anh Hà Tư Vận có hay không có cánh!
Hung hăng hút một hơi, tàn thuốc từ trong tay bay qua cửa tạo thành một vòng cung parabol.
Con đường phía trước vẫn chưa chuyển đèn xanh, anh ta vặn chìa khóa, khởi động xe, từ trong đoàn xe thoát ra gào thét mà đi.
Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi đang trực phỏng chừng vừa tốt nghiệp, nhìn thấy rõ ràng người kia vượt đèn đỏ, với tinh thần nghề nghiệp cao đã thổi còi liền bị tiền bối bên cạnh khó khăn lắm mới kéo lại được:
- Về sau nhìn thấy chiếc xe này mặc kệ là tình huống gì đều phải cho đi. Đây là điều thứ nhất ở Giang Nhạc phải tuân thủ.
Cảnh sát trẻ tuổi vừa được chỉ cho quy tắc ngầm như hiểu ra rồi lui về phía sau. Trong dòng xe cộ có không ít lái xe ngoái đầu ra rồi rụt lại. Chúng ta phải thừa nhận xã hội này là có đặc quyền giai cấp.
Trần Mặc Dương về đến nhà trông thấy bố mẹ có vài phần kinh ngạc. Anh ta nâng tay nhìn đồng hồ, khó trách còn sớm như vậy! Lúc vào phòng ăn, anh cố gắng bước nhẹ. Trần Chính Quốc ngồi trước bàn ăn, đầu chăm chú vào tờ báo không ngẩng lên lại có thể chuẩn đoán không sai giây nào gọi đứa con lại .
Trần Mặc Dương dừng bước, dứt khoát ngồi xuống bàn ăn. Người giúp việc mang thêm bát đũa cho anh ta . Bà Trần múc cho con ít cháo, nói:
- Hôm nay thật sự là ngày tốt lành, tự nhiên có thể gặp con vào giờ này.
Trần Chính Quốc hừ một tiếng:
- Không thấy nó từ bên ngoài trở về sao, lại là một đêm lêu lổng.
Trần Mặc Dương xem như không nghe thấy, ăn liền một mạch.
Trần Chính Quốc lật lật tờ báo:
- Còn có hai tháng là tuyển cử nhiệm kì mới, con trong thời gian này bớt phóng túng một chút, ngàn vạn lần đừng gây chuyện cho ta.
Bà Trần tiếp lời:
- Nó còn có thể gây chuyện gì cho ông? Ông luôn nghĩ nó là một đứa trẻ.
Trần Quốc Chính bộp một tiếng ném tờ báo lên trên bàn:
- Năm đó nếu nó không…..
Bà Trần không giữ được kiên nhẫn ngắt lời:
- Được rồi! Không cần nhắc lại chuyện cũ đã nói bao nhiêu lần rồi.
Trần Mặc Dương rút khăn giấy lau miệng, nhắc nhở:
- Lái xe của bố chờ lâu rồi đấy. Con cảm thấy thời gian này bố không phải hẳn là phải đang gồng mình lên xây dựng hình ảnh một thị trưởng tốt yêu dân.
Trần Quốc Chính nghiêm khắc nhìn hắn một cái, đứng dậy, đi tới cửa lại quay đầu dặn dò:
- Vài ngày nữa đài truyền hình sẽ cử người đến nhà phỏng vấn, lúc đó đừng để cho ta tìm không thấy ngươi.
Trần Quốc Chính vừa đi, Trần Mặc Dương liền lười nhác dựa lưng về phía sau, hai chân thon dài duỗi thẳng vắt chéo lên nhau, từ trong túi quần lấy ra điếu thuốc.
Bà Trần nhíu mày:
- Con xem, mới sáng sớm đã hút thuốc, khó trách bố con mỗi ngày đều nói con.”
Trần Mặc Dương không cho là đúng: ”
- Ông ấy sớm đã xem con không vừa mắt, trách con cản đường làm quan của ông ấy.
Anh ta hút một hơi, lặp lại lời Trần Chính Quốc vừa nói:
- Năm đó nếu không phải tại con… nếu không phải tại con… thì hiện tại ông ta đã leo lên tận trung ương rồi.
- Được rồi, hai bố con các người có để yên hay không?
Bà Trần tiếp lời:
- Nghe nói con gần đây muốn đầu tư bất động sản?
Trần Mặc Dương hơi ngồi thẳng lên:
- Đang cân nhắc, hiện tại khu Giang Đông đang ở trong tay con số người muốn hợp tác không ít.
Bà Trần dùng dĩa chọn món ăn, nói:
- Mảnh đất kia, con làm sao có được?
- Con có biện pháp của con.
- Mặc Dương, cây to đón gió, thời điểm nên rút thì phải rút, con chọc Chương Kinh Hoa cũng không sao nhưng con có biết sau lưng Chương Kinh Hoa là ai không? Là Lí bí thư. Con cho rằng mảnh đất này là Chương Kinh Hoa muốn ư? Ba con hiện tại sắp đến kì tuyển cử, phải lui chúng từng bước.
- Lí Khải Niên còn có thể bị thành cái gì, đã đến lúc thế cùng lực kiệt rồi.
- Bách độc chi trùng tử mà không cương, hiện tại là thời khắc mấu chốt, một đốm lửa nhỏ cũng phải phòng bị…….Mặc Dương, ông ngoại con vẫn hi vọng con sớm vào công ty, cái gì mà khu giải trí bất động sản đều dẹp đi.
- Lại nói nữa rồi, con biết giới hạn.
Trần Mặc Dương lên lầu tắm rửa khi tỉnh giấc lại đã gần giữa trưa, ngồi trên giường còn nhất thời không muốn đứng dậy nên làm cái gì, rõ ràng có nhiều việc phải bắt tay xử lí lại nghĩ không ra việc gì làm trước tiên.
Hắn lắc lắc đầu, mặc quần áo, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Giữa trưa khu giải trí còn chưa bắt đầu làm việc, Chu Lạc Khiết đang cho một đám ca sĩ tập hát, Trần Mặc Dương đứng một bên nhìn qua rồi hỏi Chu Lạc Khiết:
- Như thế nào? Nói gì rồi?”
Chu Lạc Khiết vén tóc, mặc bộ vest đen gọn gàng sang trọng, vừa thấy liền liên tưởng đến Bạch Cốt Tinh trong lâu đài, ngón trỏ thon dài cùng ngón giữa cặp điếu thuốc, mắt híp lại thi thoảng hút một hơi, chính là phong trần mĩ vị.
Cô nhìn lên đám người trẻ tuổi như nước tinh khiết trên sân khấu, mỗi người trong mắt đều lộ ra chút khờ dại chỉ là không lâu nữa sẽ có bộ dạng khác. Có khi Chu Lạc Khiết cảm thấy chính mình là cái nồi nhuộm thật lớn trải qua tay cô mọi người sẽ bị nhuộm thành các loại màu sắc duy chỉ không có màu trắng.
Chu Lạc Khiết ném tàn thuốc nói:
- Cũng được, cứ như vậy…..Đúng rồi, Hà Tư Vận tiểu thư vẫn đang chờ anh.
Trần Mặc Dương đi lên lầu nói:
- Bảo cô ta đến đây.
Trong chốc lát Hà Tư Vận được hai vệ sĩ dẫn tới.
Trần Mặc Dương dựa người vào sô pha, đong đưa ly rượu màu đỏ, duỗi ngón trỏ chỉ vào người phụ nữ trước mặt hỏi một câu.
Hà Tư Vận ngập ngừng đứng ở chỗ cũ, qua vài giây, giống như một loài động vật nhỏ bé rúc vào dưới chân Trần Mặc Dương nói:
- Trần Thiếu!
Trần Mặc Dương một tay nâng chén rượu một tay vuốt vuốt tóc của cô:
- Nghe Lạc Khiết nói cô muốn đi. Thế nào gặp được ông chủ tốt hơn rồi phải không?
Hà Tư Vận đương nhiên không ngu ngốc cho rằng động tác này của người đàn ông là biểu hiện nhu tình mật ý.
Cô cười lấy lòng:
- Tôi làm sao có thể gặp được ông chủ tốt hơn Trần Thiếu ạ, chỉ là….
- Hả?
- Trần Thiếu anh cứ coi như buông tha cho một con chó con mèo đi, tôi một đời sẽ cảm kích anh.
- Khá khen, tôi nhớ lúc đó cô cũng cầu xin tôi hãy cứu cô như cứu một con chó con mèo, sao hiện tại lại biến thành như vậy.
Hà Tư Vận than thở khóc:
- Tôi mười sáu tuổi đã phải đi làm, mãi đến khi Trần Thiếu tiếp nhận Thiên Tinh tôi mới được làm người qua ngày, điều này tôi sẽ không quên chỉ cần Trần Thiếu cần tôi sẽ không chối từ. Thiên Tinh nhiều ca sĩ như vậy chắc rằng thiếu mình tôi cũng sẽ không can hệ gì.
- Cho nên, cô cố ý đi theo Chương Kinh Hoa.
Hà Tư Vận không hé răng, không ngừng dập đầu.
Trần Mặc Dương nhếch khóe miệng cười nhạt , đặt ly rượu xuóng, đột nhiên một phen nắm tóc của cô giật lên khiến cô ngẩng mặt, Hà Tư Vận cũng không dám kêu đau.
Trần Mặc Dương nói:
- Buông tha cô không thành vấn đề nhưng cô có biết tôi rất ghét bị người khác lừa gạt? Cô cho là dựa vào Chương Kinh Hoa có thể biến thành phượng hoàng? Còn dám sau lưng tôi cùng công ty hắn kí kết hợp đồng, đền lại ít tiền hợp đồng coi như xong việc? Trần Mặc Dương tôi dễ dàng để cho các người sắp đặt sao?
- Trần Thiếu….
Trần Mặc Dương buông tay, đẩy cô ra:
- Cho rằng trên sân khấu ChƯơng Thị sẽ giống đây sao? Tôi, Trần Mặc Dương không phải nâng đỡ không nổi một người phụ nữ, cũng không thiếu phụ nữ, cần phải xem tôi có hứng thú hay không.
Hà Tư Vận bị một cú ngã như vậy, trán va mạnh trên sàn nhà, cô bất chấp đau đớn , một lần nữa bò lại:
- Trần Thiếu là anh đã nói mỗi người đều phải theo đuổi giấc mơ của chính mình.
- Tôi đây có hay không nói với cô tuyệt đối không được phản bội tôi? Lần đấu thầu mảnh đất Giang Đông kia cô đã trộm ít nhiều tin tức mang cho Chương Kinh Hoa, cô tưởng là làm thần không biết quỷ không hay hay sao, hả?
Hà Tư Vận trên mặt biểu lộ thần sắc hoảng sợ:
- Trần Thiếu, đây không phải là sự thật, tôi cho dù ăn gan báo cũng không dám làm như vậy đâu…
- Tôi thấy cô chính là ăn gan báo.
Hà Tư Vận đến bên người Trần Mặc Dương vuốt ve bắt đầu cởi quần áo, đôi môi đỏ mọng ở cổ hắn dao động, thì thầm nói:
- Trần Thiếu….Trời đất chứng dám, tôi tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với anh , cùng Chương Kinh Hoa lén lút kí kết là tôi sai, tôi chỉ muốn nổi tiếng, về chuyện mảnh đất tôi thực sự không làm….Xin anh hãy tin tưởng tôi….
Trong chốc lát, quần áo trên người cô đã trút sạch xuống đất, trên người chỉ mặc mỗi nội y. cô đưa tay cởinốt nội y khuôn ngực đầy đặn phô bày trước mặt người đàn ông.
Hà Tư Vận đưa tay tháo thắt lưng của hắn ra, trong trí nhớ của cô, thân thể của hắn rất có lực hấp dẫn, có một đoạn thời gian anh ta chỉ có một người phụ nữ là cô.
Trần Mặc Dương trên mặt không chút biểu hiện, bàn tay đặt lên ngực cô, mở năm ngón tay xoa nắn. Đột nhiên anh ta rút tay ra, tát hai cái vào mặt cô, vệ sĩ ở cửa lập tức đi vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thần sắc vệ sĩ cũng không thay đổi chỉ chậm đợi Trần Mặc Dương giao phó .
- Gọi Lạc Khiết lên đây!
Hà Tư Vận phản ứng không kịp, không phải vẫn đang rất tốt sao, cô cảm nhận được hắn cũng đang khởi hứng. Cô che ngực, cứng nhắc đứng dậy mặc quần áo. Chu Lạc Khiết cũng đang lên đó.
Trần Mặc Dương đứng lên nhìn Hà Tư Vận nói:
- Cô không phải nói khi nào cần cô đều không chối từ? Hiện tại đang cần cô.
Hắn quay lại Chu Lạc Khiết nói:
- Cô ta không muốn hát sẽ không cho cô ta hát, về sau để cho cô ta làm ở phòng Vip, cô ta cùng Thiên Tinh kí kết còn mười năm, cho cô ta làm mười năm việc ở đó mới thôi.
Hà Tư Vận hét chói tai:
- Trần Mặc Dương……
Làm ở phòng Vip Thiên Tinh một đêm lên đến tiền vạn, nhưng đừng nghĩ nhân vật nổi tiếng ở trong này có thể giữ được hình tượng, bọn họ so với người bình thường lại càng biến thái.
Chu Lạc Khiết gật gật đầu, bảo hai vệ sĩ kéo Hà Tư Vận đi theo.
Hà Tư Vận giãy dụa, tóc rối tung, lớp trang điểm đều nhòe đi, kêu la:
- Chu Lạc Khiết, cô trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ xấu làm điều ác), cô thế nào cũng gặp…….
Chu Lạc Khiết quay đầu lại:
- Trước kia không có ai đối với tôi nhân từ, hiện tại tôi cũng sẽ không đối tốt với cô, đã đi trên con đường này thì nên biết không thể dùng nước mắt, điều đầu tiên phải học được giống tôi chính là cam chịu số phận.
Hà Tư Vận không quan tâm, cô không cam lòng, cơ hội tốt ở trước mắt mình như vậy, cô nhịn nhiều năm là vì cái gì? –
- Trần Mặc Dương, anh sẽ chết không được tử tế….
Trần Mặc Dương vẫn ngồi vào ghế sô pha, người khác đều nói tim anh là từ tảng đá xây lên, anh ta không phủ nhận điều đó, chỉ là anh ta gần đây cảm nhân được tim của mình đã có một cái lỗ, một cái lỗ nhỏ, hòn đá to quá, lấp không đầy cho nên cái lỗ vẫn trống rỗng, làm cho anh ta phiền toái, làm cho anh ta cảm thấy không thích, làm cho hắn cảm thấy trống vắng. Cái gì cũng không thõa mãn được luôn thiếu một cái gì đấy.
Thường ngày anh ta thích lái xe với tốc độ cao, khởi động máy, đạp chân ga hết cỡ, dòng xe hai bên nhất thời lùi lại phía sau, cửa xe hạ xuống, gió từ ngoài lùa vào như vậy tựa hồ có chút dễ chịu.
Đang lúc đợi đèn đỏ , chuông điện thoại reo lên, Chu Lạc Khiết lời nói gọn gàng lưu loát: ” Ông chủ, Hà Tư Vận tiểu thư hôm qua đã tới rồi.”
Trần Mặc Dương hít một hơi thuốc, chậm rãi từng chữ:
- Bảo cô ta đợi!
Chu Lạc Khiết trả lời càng ngắn gọn hơn:
- Vâng.
Tắt điện thoại, Trần Mặc Dương cười nhạt, phụ nữ đều là một dạng này lòng tham không đáy, cho rằng cánh cứng cáp là có thể bay, còn dám ở trước mắt anh ta đùa giỡn thiêu thân, anh sẽ cho cô ta thấy, trong tay anh Hà Tư Vận có hay không có cánh!
Hung hăng hút một hơi, tàn thuốc từ trong tay bay qua cửa tạo thành một vòng cung parabol.
Con đường phía trước vẫn chưa chuyển đèn xanh, anh ta vặn chìa khóa, khởi động xe, từ trong đoàn xe thoát ra gào thét mà đi.
Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi đang trực phỏng chừng vừa tốt nghiệp, nhìn thấy rõ ràng người kia vượt đèn đỏ, với tinh thần nghề nghiệp cao đã thổi còi liền bị tiền bối bên cạnh khó khăn lắm mới kéo lại được:
- Về sau nhìn thấy chiếc xe này mặc kệ là tình huống gì đều phải cho đi. Đây là điều thứ nhất ở Giang Nhạc phải tuân thủ.
Cảnh sát trẻ tuổi vừa được chỉ cho quy tắc ngầm như hiểu ra rồi lui về phía sau. Trong dòng xe cộ có không ít lái xe ngoái đầu ra rồi rụt lại. Chúng ta phải thừa nhận xã hội này là có đặc quyền giai cấp.
Trần Mặc Dương về đến nhà trông thấy bố mẹ có vài phần kinh ngạc. Anh ta nâng tay nhìn đồng hồ, khó trách còn sớm như vậy! Lúc vào phòng ăn, anh cố gắng bước nhẹ. Trần Chính Quốc ngồi trước bàn ăn, đầu chăm chú vào tờ báo không ngẩng lên lại có thể chuẩn đoán không sai giây nào gọi đứa con lại .
Trần Mặc Dương dừng bước, dứt khoát ngồi xuống bàn ăn. Người giúp việc mang thêm bát đũa cho anh ta . Bà Trần múc cho con ít cháo, nói:
- Hôm nay thật sự là ngày tốt lành, tự nhiên có thể gặp con vào giờ này.
Trần Chính Quốc hừ một tiếng:
- Không thấy nó từ bên ngoài trở về sao, lại là một đêm lêu lổng.
Trần Mặc Dương xem như không nghe thấy, ăn liền một mạch.
Trần Chính Quốc lật lật tờ báo:
- Còn có hai tháng là tuyển cử nhiệm kì mới, con trong thời gian này bớt phóng túng một chút, ngàn vạn lần đừng gây chuyện cho ta.
Bà Trần tiếp lời:
- Nó còn có thể gây chuyện gì cho ông? Ông luôn nghĩ nó là một đứa trẻ.
Trần Quốc Chính bộp một tiếng ném tờ báo lên trên bàn:
- Năm đó nếu nó không…..
Bà Trần không giữ được kiên nhẫn ngắt lời:
- Được rồi! Không cần nhắc lại chuyện cũ đã nói bao nhiêu lần rồi.
Trần Mặc Dương rút khăn giấy lau miệng, nhắc nhở:
- Lái xe của bố chờ lâu rồi đấy. Con cảm thấy thời gian này bố không phải hẳn là phải đang gồng mình lên xây dựng hình ảnh một thị trưởng tốt yêu dân.
Trần Quốc Chính nghiêm khắc nhìn hắn một cái, đứng dậy, đi tới cửa lại quay đầu dặn dò:
- Vài ngày nữa đài truyền hình sẽ cử người đến nhà phỏng vấn, lúc đó đừng để cho ta tìm không thấy ngươi.
Trần Quốc Chính vừa đi, Trần Mặc Dương liền lười nhác dựa lưng về phía sau, hai chân thon dài duỗi thẳng vắt chéo lên nhau, từ trong túi quần lấy ra điếu thuốc.
Bà Trần nhíu mày:
- Con xem, mới sáng sớm đã hút thuốc, khó trách bố con mỗi ngày đều nói con.”
Trần Mặc Dương không cho là đúng: ”
- Ông ấy sớm đã xem con không vừa mắt, trách con cản đường làm quan của ông ấy.
Anh ta hút một hơi, lặp lại lời Trần Chính Quốc vừa nói:
- Năm đó nếu không phải tại con… nếu không phải tại con… thì hiện tại ông ta đã leo lên tận trung ương rồi.
- Được rồi, hai bố con các người có để yên hay không?
Bà Trần tiếp lời:
- Nghe nói con gần đây muốn đầu tư bất động sản?
Trần Mặc Dương hơi ngồi thẳng lên:
- Đang cân nhắc, hiện tại khu Giang Đông đang ở trong tay con số người muốn hợp tác không ít.
Bà Trần dùng dĩa chọn món ăn, nói:
- Mảnh đất kia, con làm sao có được?
- Con có biện pháp của con.
- Mặc Dương, cây to đón gió, thời điểm nên rút thì phải rút, con chọc Chương Kinh Hoa cũng không sao nhưng con có biết sau lưng Chương Kinh Hoa là ai không? Là Lí bí thư. Con cho rằng mảnh đất này là Chương Kinh Hoa muốn ư? Ba con hiện tại sắp đến kì tuyển cử, phải lui chúng từng bước.
- Lí Khải Niên còn có thể bị thành cái gì, đã đến lúc thế cùng lực kiệt rồi.
- Bách độc chi trùng tử mà không cương, hiện tại là thời khắc mấu chốt, một đốm lửa nhỏ cũng phải phòng bị…….Mặc Dương, ông ngoại con vẫn hi vọng con sớm vào công ty, cái gì mà khu giải trí bất động sản đều dẹp đi.
- Lại nói nữa rồi, con biết giới hạn.
Trần Mặc Dương lên lầu tắm rửa khi tỉnh giấc lại đã gần giữa trưa, ngồi trên giường còn nhất thời không muốn đứng dậy nên làm cái gì, rõ ràng có nhiều việc phải bắt tay xử lí lại nghĩ không ra việc gì làm trước tiên.
Hắn lắc lắc đầu, mặc quần áo, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Giữa trưa khu giải trí còn chưa bắt đầu làm việc, Chu Lạc Khiết đang cho một đám ca sĩ tập hát, Trần Mặc Dương đứng một bên nhìn qua rồi hỏi Chu Lạc Khiết:
- Như thế nào? Nói gì rồi?”
Chu Lạc Khiết vén tóc, mặc bộ vest đen gọn gàng sang trọng, vừa thấy liền liên tưởng đến Bạch Cốt Tinh trong lâu đài, ngón trỏ thon dài cùng ngón giữa cặp điếu thuốc, mắt híp lại thi thoảng hút một hơi, chính là phong trần mĩ vị.
Cô nhìn lên đám người trẻ tuổi như nước tinh khiết trên sân khấu, mỗi người trong mắt đều lộ ra chút khờ dại chỉ là không lâu nữa sẽ có bộ dạng khác. Có khi Chu Lạc Khiết cảm thấy chính mình là cái nồi nhuộm thật lớn trải qua tay cô mọi người sẽ bị nhuộm thành các loại màu sắc duy chỉ không có màu trắng.
Chu Lạc Khiết ném tàn thuốc nói:
- Cũng được, cứ như vậy…..Đúng rồi, Hà Tư Vận tiểu thư vẫn đang chờ anh.
Trần Mặc Dương đi lên lầu nói:
- Bảo cô ta đến đây.
Trong chốc lát Hà Tư Vận được hai vệ sĩ dẫn tới.
Trần Mặc Dương dựa người vào sô pha, đong đưa ly rượu màu đỏ, duỗi ngón trỏ chỉ vào người phụ nữ trước mặt hỏi một câu.
Hà Tư Vận ngập ngừng đứng ở chỗ cũ, qua vài giây, giống như một loài động vật nhỏ bé rúc vào dưới chân Trần Mặc Dương nói:
- Trần Thiếu!
Trần Mặc Dương một tay nâng chén rượu một tay vuốt vuốt tóc của cô:
- Nghe Lạc Khiết nói cô muốn đi. Thế nào gặp được ông chủ tốt hơn rồi phải không?
Hà Tư Vận đương nhiên không ngu ngốc cho rằng động tác này của người đàn ông là biểu hiện nhu tình mật ý.
Cô cười lấy lòng:
- Tôi làm sao có thể gặp được ông chủ tốt hơn Trần Thiếu ạ, chỉ là….
- Hả?
- Trần Thiếu anh cứ coi như buông tha cho một con chó con mèo đi, tôi một đời sẽ cảm kích anh.
- Khá khen, tôi nhớ lúc đó cô cũng cầu xin tôi hãy cứu cô như cứu một con chó con mèo, sao hiện tại lại biến thành như vậy.
Hà Tư Vận than thở khóc:
- Tôi mười sáu tuổi đã phải đi làm, mãi đến khi Trần Thiếu tiếp nhận Thiên Tinh tôi mới được làm người qua ngày, điều này tôi sẽ không quên chỉ cần Trần Thiếu cần tôi sẽ không chối từ. Thiên Tinh nhiều ca sĩ như vậy chắc rằng thiếu mình tôi cũng sẽ không can hệ gì.
- Cho nên, cô cố ý đi theo Chương Kinh Hoa.
Hà Tư Vận không hé răng, không ngừng dập đầu.
Trần Mặc Dương nhếch khóe miệng cười nhạt , đặt ly rượu xuóng, đột nhiên một phen nắm tóc của cô giật lên khiến cô ngẩng mặt, Hà Tư Vận cũng không dám kêu đau.
Trần Mặc Dương nói:
- Buông tha cô không thành vấn đề nhưng cô có biết tôi rất ghét bị người khác lừa gạt? Cô cho là dựa vào Chương Kinh Hoa có thể biến thành phượng hoàng? Còn dám sau lưng tôi cùng công ty hắn kí kết hợp đồng, đền lại ít tiền hợp đồng coi như xong việc? Trần Mặc Dương tôi dễ dàng để cho các người sắp đặt sao?
- Trần Thiếu….
Trần Mặc Dương buông tay, đẩy cô ra:
- Cho rằng trên sân khấu ChƯơng Thị sẽ giống đây sao? Tôi, Trần Mặc Dương không phải nâng đỡ không nổi một người phụ nữ, cũng không thiếu phụ nữ, cần phải xem tôi có hứng thú hay không.
Hà Tư Vận bị một cú ngã như vậy, trán va mạnh trên sàn nhà, cô bất chấp đau đớn , một lần nữa bò lại:
- Trần Thiếu là anh đã nói mỗi người đều phải theo đuổi giấc mơ của chính mình.
- Tôi đây có hay không nói với cô tuyệt đối không được phản bội tôi? Lần đấu thầu mảnh đất Giang Đông kia cô đã trộm ít nhiều tin tức mang cho Chương Kinh Hoa, cô tưởng là làm thần không biết quỷ không hay hay sao, hả?
Hà Tư Vận trên mặt biểu lộ thần sắc hoảng sợ:
- Trần Thiếu, đây không phải là sự thật, tôi cho dù ăn gan báo cũng không dám làm như vậy đâu…
- Tôi thấy cô chính là ăn gan báo.
Hà Tư Vận đến bên người Trần Mặc Dương vuốt ve bắt đầu cởi quần áo, đôi môi đỏ mọng ở cổ hắn dao động, thì thầm nói:
- Trần Thiếu….Trời đất chứng dám, tôi tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với anh , cùng Chương Kinh Hoa lén lút kí kết là tôi sai, tôi chỉ muốn nổi tiếng, về chuyện mảnh đất tôi thực sự không làm….Xin anh hãy tin tưởng tôi….
Trong chốc lát, quần áo trên người cô đã trút sạch xuống đất, trên người chỉ mặc mỗi nội y. cô đưa tay cởinốt nội y khuôn ngực đầy đặn phô bày trước mặt người đàn ông.
Hà Tư Vận đưa tay tháo thắt lưng của hắn ra, trong trí nhớ của cô, thân thể của hắn rất có lực hấp dẫn, có một đoạn thời gian anh ta chỉ có một người phụ nữ là cô.
Trần Mặc Dương trên mặt không chút biểu hiện, bàn tay đặt lên ngực cô, mở năm ngón tay xoa nắn. Đột nhiên anh ta rút tay ra, tát hai cái vào mặt cô, vệ sĩ ở cửa lập tức đi vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thần sắc vệ sĩ cũng không thay đổi chỉ chậm đợi Trần Mặc Dương giao phó .
- Gọi Lạc Khiết lên đây!
Hà Tư Vận phản ứng không kịp, không phải vẫn đang rất tốt sao, cô cảm nhận được hắn cũng đang khởi hứng. Cô che ngực, cứng nhắc đứng dậy mặc quần áo. Chu Lạc Khiết cũng đang lên đó.
Trần Mặc Dương đứng lên nhìn Hà Tư Vận nói:
- Cô không phải nói khi nào cần cô đều không chối từ? Hiện tại đang cần cô.
Hắn quay lại Chu Lạc Khiết nói:
- Cô ta không muốn hát sẽ không cho cô ta hát, về sau để cho cô ta làm ở phòng Vip, cô ta cùng Thiên Tinh kí kết còn mười năm, cho cô ta làm mười năm việc ở đó mới thôi.
Hà Tư Vận hét chói tai:
- Trần Mặc Dương……
Làm ở phòng Vip Thiên Tinh một đêm lên đến tiền vạn, nhưng đừng nghĩ nhân vật nổi tiếng ở trong này có thể giữ được hình tượng, bọn họ so với người bình thường lại càng biến thái.
Chu Lạc Khiết gật gật đầu, bảo hai vệ sĩ kéo Hà Tư Vận đi theo.
Hà Tư Vận giãy dụa, tóc rối tung, lớp trang điểm đều nhòe đi, kêu la:
- Chu Lạc Khiết, cô trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ xấu làm điều ác), cô thế nào cũng gặp…….
Chu Lạc Khiết quay đầu lại:
- Trước kia không có ai đối với tôi nhân từ, hiện tại tôi cũng sẽ không đối tốt với cô, đã đi trên con đường này thì nên biết không thể dùng nước mắt, điều đầu tiên phải học được giống tôi chính là cam chịu số phận.
Hà Tư Vận không quan tâm, cô không cam lòng, cơ hội tốt ở trước mắt mình như vậy, cô nhịn nhiều năm là vì cái gì? –
- Trần Mặc Dương, anh sẽ chết không được tử tế….
Trần Mặc Dương vẫn ngồi vào ghế sô pha, người khác đều nói tim anh là từ tảng đá xây lên, anh ta không phủ nhận điều đó, chỉ là anh ta gần đây cảm nhân được tim của mình đã có một cái lỗ, một cái lỗ nhỏ, hòn đá to quá, lấp không đầy cho nên cái lỗ vẫn trống rỗng, làm cho anh ta phiền toái, làm cho anh ta cảm thấy không thích, làm cho hắn cảm thấy trống vắng. Cái gì cũng không thõa mãn được luôn thiếu một cái gì đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.